Yêu Tinh Chân Dài
-
Chương 27: Công khai vả mặt lần thứ nhất
Edit: Hàn Mai
Beta: Linh xù
“Thời Mẫn, anh xin lỗi.” Lạc Minh Kính ôm mèo con, nhỏ giọng nói.
“Có thể hiểu.” Thời Mẫn không yên tâm, “Trên đường về em biết nhất định anh sẽ giận em. Hai ngày nay cảm xúc của anh không ổn định, em biết anh thực sự rất muốn đánh cho em gái một trận nhưng anh không làm. Trước khi anh giải thích, em nghĩ có lẽ là anh có lỗi với con bé, nhìn anh như thể đã làm sai chuyện gì đó nên giờ anh muốn chuộc tội với nó. Nhưng nói một thôi một hồi kết quả lại là lỗi của con bé, em có thể lý giải suy nghĩ của anh nhưng em không đồng ý cách làm của mọi người.”
Mèo con được Lạc Minh Kính ôm ấp trong lòng vẫn đang run, anh nhẹ giọng nói, “Sao không tức giận được? Lần này, thiếu chút nữa em ấy đã đẩy anh quay lại… Nếu không có em có lẽ anh sẽ cam chịu số phận lần nữa rồi. Nhưng anh… nhưng mỗi lần có cơ hội để nổi giận với con bé, dạy dỗ con bé thì anh lại không nỡ lòng trách nó.”
Lạc Minh Kính nói: “Thời Mẫn, chắc em chưa từng gặp được bậc cha mẹ nào như vậy. Quyết tâm đưa con gái tới nhà anh trai, hành động đó chứng tỏ họ hoàn toàn không cần con bé và có ý muốn vứt bỏ nó. Khi đó Thiến Thiến mới lên lớp hai, nó biết ba mẹ nó làm như vậy là có vấn đề, thế nên khi tan học con bé về nhà mình, gõ cửa, chú thím anh đều ở nhà nhưng họ lại im lặng.
Đã thế trên người con bé còn không có tiền, một đứa bé còn nhỏ như vậy đã phải tự đi bộ, đi đến khi trời tối đen mới đến nhà anh, em ấy cũng không dám gõ cửa chỉ ngoan ngoãn ngồi xổm bên ngoài… Đêm đông khắc nghiệt, tới nửa đêm ba anh về mới thấy con bé.”
Thời Mẫn khẽ thở dài.
Lạc Minh Kính nói: “Em ấy biết ba mẹ mình làm vậy là sai nhưng con bé đâu còn cách nào nữa đâu. Trường học báo đóng học phí, con bé chạy đến xin chú tiền học, em có thể tưởng tượng được ba ruột con bé đã đối xử với nó thế nào không? Chú lấy năm đồng tiền ném xuống đất bắt con bé tự nhặt, mắng con bé là thứ hàng lỗ vốn, đồ thừa rồi kêu con bé cút đi. Thiến Thiến bèn tới nhà anh, ba anh ít nói, em ấy không thân với ba anh, ông ngoại thì luôn phản đối việc cho nó tới nhà anh ở, con bé không dám mở miệng xin, mẹ anh… thì em ấy lại không thể xin tiền bà. Đến sáng hôm sau, tới lúc ra khỏi nhà đi học em ấy mới khóc với anh, hỏi anh: “Anh ơi anh có tiền không? Cô giáo bảo em đóng học phí, hôm nay đã là hạn chót rồi” khi ấy anh đã hỏi con bé “ba em không đưa tiền học cho em sao?” Con bé nói, “Ba ném xuống đất năm đồng rồi đuổi em đi…”
Qủa thật Thời Mẫn chưa từng nghe qua chuyện như vậy, không thể tưởng tượng nổi: “Là con ruột thật sao?”
“Thật chứ, là con ruột.” Lạc Minh Kính “Em nói anh có điều xấu hổ với em ấy, thật ra… Thiến Thiến chỉ nhỏ hơn em một tuổi, đúng ra con bé đã tốt nghiệp đại học hồi năm ngoái rồi nhưng vì anh mà nó học trễ một năm. Lúc con bé chuẩn bị thi đại học thì gia đình anh xảy ra sự cố lớn, vì anh nên năm ấy con bé không tham gia kỳ thi.
Hẳn là gia đình em không gặp phải những chuyện tồi tệ như vậy nên có thể em không hiểu rõ lắm… Thói quen vặt của con bé rất nhiều, con bé cực kỳ hư vinh cứ thấy đồ tốt là muốn chiếm về mình.
Những điều này anh đều biết nhưng mỗi lần anh muốn giải thích với nó, muốn mắng nó, anh lại nhớ đến hình ảnh con bé ngồi bệt trước cửa nhà anh, trên người mặc bộ quần áo vô cùng cũ và bẩn, con bé ngẩng đầu nhìn anh, mặt đầy nước mắt nước mũi…
Con bé là đứa trẻ bị chính người nhà vứt bỏ, nhà anh cũng chẳng phải là nhà, ngoại trừ tiền ra thì nhà anh chẳng có gì khác nữa. Con bé có thể lớn lên, có thể trưởng thành như bây giờ anh đã rất vui rồi, bản chất nó không tệ, sống trong hoàn cảnh như vậy cũng không đi lên con đường sai trái… Anh biết con bé có cái sai nhưng bảo anh tức giận với nó, anh không làm được.”
“Thời Mẫn, con bé lấy đồ của anh giả thành của nó mục đích chính chỉ là để khoe với người bên cạnh rằng nó rất tốt, rất giỏi, nó mong được mọi người chú ý, nó muốn làm một cô công chúa…
Nếu đổi thành người khác, dám lấy đồ của anh, anh sẽ rất giận nhưng chỉ có con bé là anh không thể giận được. Anh biết vì sao con bé lại trở nên như vậy, biết con bé muốn gì nhất, không phải anh chiều chuộng cũng không phải anh đã quen mà anh chỉ cảm thấy, con bé đáng thương…
Năm đó gia đình anh gặp chuyện không may, con bé bỏ thi đại học đều là vì anh. Em không trải qua cảm giác đó… Con bé giữ chặt anh hết mức có thể, vừa khóc vừa nói, anh ơi, em chỉ có anh thôi… Hai anh em anh, khi đó… bị tất cả mọi người từ bỏ, anh không tương lai, con bé cũng vậy, đều hai bàn tay trắng, con đường phía trước đều bị hủy hết.”
“Thời Mẫn, anh biết phải làm sao bây giờ?” Lạc Minh Kính cười khổ, “Thời điểm khó khăn nhất, bất lực nhất, là em gái anh, là con bé ở bên anh. Người nhà anh đã chết hết rồi, người duy nhất không thừa cơ hại anh thì chính bản thân người đó cũng đã nát bét, bị chính cha mẹ ruột ép buộc đòi tiền khiến phiền toái quấn quanh lại còn phải chiếu cố anh, là đứa em gái này của anh. Con bé không phải người hết thuốc chữa, sau này…”
Thật lâu sau, Thời Mẫn mới thở dài, nói: “Em có thể tha thứ cho anh một chút, còn em gái anh thì để phân tích sau, Minh Kính chúng ta đổi đề tài đi…”
Lạc Minh Kính khẽ cười hỏi: “Tối nay em muốn ăn gì?”
“Tối nay về nhà ăn.” Thời Mẫn nói, “Mẹ nấu, kêu anh về.”
Bé mèo được khoảng hai tháng, Lạc Minh Kính hỏi Thời Mẫn nhặt được ở đâu, Thời Mẫn nói: “Trong bồn hoa, số của em rất tốt, còn đang suy nghĩ phải làm sao để anh nguôi giận thì nó đã chui ra.”
Hai người ôm mèo đến bệnh viện thú y chờ tắm và chích thuốc cho mèo, điện thoại Thời Mẫn vang lên, cô liếc nhìn rồi ra ngoài nghe điện thoại.
Bác sĩ đi tới, hỏi anh: “Đã nghĩ ra chưa? Bé mèo con tên gì đây? Tôi làm thẻ riêng cho bé.”
Lạc Minh Kính đáp: “Tổng giám đốc.”
Điện thoại là Tiểu Bì gọi tới, Thời Mẫn nghe, sắc mặt âm trầm.
“Cháu trai của Lạc Mai Thực?”
“Vâng, cực kỳ chính xác ạ. Ở vùng này nhà họ Lạc rất nổi tiếng, em đến Hải thị thuận miệng hỏi một cái là hầu như đều biết chuyện nhà bọn họ, lời đồn đãi về họ rất không tốt. Họ nói sau khi Lạc Mai Thực qua đời thì Lạc Hợp Cường bao vợ hai nuôi vợ ba, người vợ chính thì nhảy lầu, còn nói Lạc Minh Kính ăn chơi cờ bạc gái gú cái gì cũng làm là điển hình của tên phú nhị đại, khiến mẹ ruột tức chết, còn nói phần mộ tổ tiên nhà anh phong thủy không tốt đầy tà ma quỷ quái… Thật sự không thể tìm hiểu được tin tức xác thực, càng nói càng khoa trương, nghe qua rất giống ngôn luận của những người thù ghét kẻ giàu.” Tiểu Bì nói, “Em mới ra khỏi đồn công an, tin tức có thể khẳng định là cục cảnh sát có biên bản hành chính Lạc Minh Kính bị tạm giam 15 ngày. Giờ em đang tính qua phòng vẽ tranh, người trong cục có nói, trước kia Lạc Minh Kính có mở một phòng dạy vẽ ở Hải thị, sau đó gặp chuyện không may, phòng vẽ đã bị chuyển nhượng, ông chủ bây giờ họ Lý, hỏi xong em sẽ điện lại cho chị.”
“Không phải 15 ngày, chính anh ấy nói với bác sĩ ba tháng.” Thời Mẫn quay đầu nhìn người trong bệnh viện, dặn dò, “Điều tra rõ mọi chuyện cho chị, hiện tại chị đang rất tức giận, đừng nói những tin vô dụng vô căn cứ này cho chị, nói cho chị tin tức chính xác. Chị nghe điện thoại Fiona trước đã.”
Lúc này Fiona gọi tới thì tuyệt đối không phải chuyện tốt gì.
“Chị…” Fiona nói, “Em sai rồi, em sai rồi chị… tối qua có người đăng weibo, là kế hoạch marketing cũ đã bị hủy bỏ, nói anh rể chưa tốt nghiệp đại học, lần này đưa ra thị trường là vung liền lớn mua đoàn đội marketing để lừa tiền của fans, còn nói anh rể ký được hợp đồng với công ty điện ảnh và truyền hình của ảnh hậu Dương, muốn xuất đạo… Hiện tại bài viết đó đã có 6000 lượt chia sẻ, dù không quá nhiều nhưng lại nằm cứng trên bảng tin tức nóng. Sáng nay bên chúng ta phát hiện, cảm thấy mục đích bài viết này rất giống thử đoạn của công ty đối thủ nhưng khi điều tra IP thì lại không phải, chúng em liên hệ bộ phận chăm sóc khách hàng, bên quản lý cho số điện thoại của blogger nhưng gọi qua không ai nhận.”
“Gửi nội dung tới cho chị.”
“Em không dám…”Fiona sợ hãi, “Em sợ chị giận.”
“Nhanh lên.” Thời Mẫn muốn nổi điên, “Kế hoạch marketing không phải do em phụ trách sao? Không sử dụng thì không nên tiêu hủy sao?”
Bị phát hiện rồi. Fiona ríu rít nói: “Thực xin lỗi, bà chủ! Em đang điều tra là ai tiết lộ kế hoạch, team quan hệ xã hội đang phân tích tin tức weibo của người kia, sẽ có kết quả ngay ạ, chậm nhất chiều nay tụi em sẽ đưa cho chị kế hoạch của bên quan hệ xã hội. Hiện tại chị nói anh rể đừng đăng weibo, cùng đừng lên live…”
“Trước hai giờ chiều, nói cho tôi phương pháp giải quyết.” Thời Mẫn cúp điện thoại.
Cô lên weibo tìm cái tin tức giật gân kia, do một tài khoản tên Nắm Lưỡi Tầm Sét của Zeus trong tay đăng lên, trước mắt có hơn một ngàn fans, thời gian đăng ký là nửa năm trước, weibo có hơn một ngàn bài viết, Thời Mẫn nhanh chóng lật xem, có phán định sơ bộ.
“Cùng nghề.”
Weibo của gã này, đại đa số đều phát bình luận về mấy thiết kế thời trang, dùng từ ngữ chuyên nghiệp nhưng vô cùng tự cao tự đại, thỉnh thoảng đăng mấy bài viết riêng và đa phần là trút hết những điều không vừa lòng trong công việc.
Anh ta đăng nói về mấy người nổi tiếng đều chỉ có chữ cái viết tắt, châm chọc A là đồ ăn hại sau 9x, mắng cô minh tinh tên bắt đầu bằng Y mắt mù về trang phục, còn có một bài được đăng vào tháng mười một năm trước, xúc động nói số người là do trời định, người bạn học gã ta căm ghét nhất hồi đó giờ đang làm nghề live mặc đồ nữ hạng ba trên mạng.
Nắm Lưỡi Tầm Sét của Zeus trong tay: Ông trời đúng là có mắt. Cái đứa giả tạo hay làm như mình dẫn đầu trào lưu ngày trước, xem trời đất lớn nhất ông đây đứng thứ hai, cố chấp cổ hủ, giờ thành kẻ bán thịt hot mạng hạng ba, chẳng khác gì mấy thằng làm vịt mấy con giả tạo bán rẻ tiếng cười kia. Đây chẳng phải vận mệnh tạo hóa sao, đúng là cuộc sống! Con mẹ mày, mày giả tạo nữa đi!
Trong bình luận của bài viết này, có một số người tìm tới qua theo bài share, có thể thấy họ rất tức giận, mắng blogger này mồm miệng dơ bẩn.
Cup C không tồn tại của Yêu tinh: Hạng ba mặc nữ trang hot mạng? Mắng yêu tinh nhà tôi đó hả? [khóc lớn] Thật khiến người ta ghê tởm…
Đội đại đao của Yêu tinh: Làm blogger rất vất vả đúng không? Thứ chó chết mẹ.
Tổng giám đốc nhanh đóng cửa xe: Đệch, thằng này ăn cứt sống hay sao? Miệng thối thế này!
Ôm lấy Yêu tinh bỏ chạy: Mẹ mày điên rồi đấy! Mẹ mày bị điên rồi! Blogger mày nghe thấy không?! Tao tức lắm rồi!!
‘Nắm Lưỡi Tầm Sét của Zeus trong tay’ trả lời ‘Đội đại đao của Yêu tinh’: Cảm ơn quan tâm, mẹ ông mày vẫn còn khỏe mạnh, chết mẹ là thần tượng của mày, cút đi mấy đứa fan ngu dốt, tới bình luận của tao giả đại gia cái gì, tao đây không phải thứ fan thiếu não không chậm trễ kiếm tiền, một đám dốt nát không kiến thức.
Tên này cài đặt cấm bình luận trong weibo, Thời Mẫn bỗng nhớ tới một người. Sau khi tiết mục mừng năm mới của Tam Đài kết thúc, mở hội nghị tổng kết thì người thiết kế Hoàn Vũ là Vương Chấn Vũ cãi nhau với tổng giám chế Vũ Mĩ, đã dùng từ ngữ như thế này.
Vương Chấn Vũ… Hạc Trung Quốc, Lạc Minh Kính… Tinh Không Hạc.
Thời Mẫn nhíu mày, là gã sao?
Cô gửi tin nhắn cho Fiona, sau đó để việc này qua một bên, thay đổi tâm trạng, gọi điện cho Trương nữ sĩ: “Nấu mấy món ngon chút, tối nay con đưa Lạc Minh Kính về nhà ăn cơm.”
“Mẫn à, mẹ sắp mệt chết rồi…”
“Con vừa mới biết, thời thơ ấu của bạn trai con không tốt lắm, không có mẹ lại có một người cha khốn nạn, mẹ chuẩn bị làm bà mẹ ấm áp đi, nhanh lên đấy.”
Trương nữ sĩ trố mắt: “Vậy tối nay về sớm một chút, mẹ đi nấu cơm.”
Cho mèo tiêm vắc-xin xong, Lạc Minh Kính ôm nó vào ngực vui vẻ lên xe, chỉ vào con mèo hỏi Thời Mẫn: “Đoán xem nó tên gì.”
Thời Mẫn nói: “Yêu tinh.”
“Sao có thể chứ!” Lạc Minh Kính, “Tên là tổng giám đốc! Là bé mèo đực, bác sĩ nói đi về phía đông qua hai trạm dừng sẽ có một cửa hàng thú cưng, có bán đồ chơi cho nó.”
Thời Mẫn gật đầu, quay đầu xe.
Điện thoại vang lên.
Thời Mẫn: “Nói.”
Fiona kêu lên: “Chị! Em gái của anh ấy đăng weibo rồi!!! Chính là em gái anh rể đó! Dán tất cả phiếu điểm và giấy khen, giấy chứng nhận vinh dự, còn @ blogger Zeus kia nữa!! Làm sao bây giờ? Tranh cãi bùng nổ rồi!”
“Gửi qua cho chị.”
Thời Mẫn ngừng xe, Lạc Minh Kính hỏi cô có chuyện gì, Thời Mẫn đẩy anh ra: “Lát nữa sẽ nói cho anh biết.”
Mỉm cười – duyên dáng: Không thể nhịn được, tôi là em gái của Chiếu Yêu Tinh, nhìn @Nắm Lưỡi Tầm Sét của Zeus trong tay đăng weibo, là có ý muốn nói anh tôi bằng cấp thấp cho nên thiết kế quần áo đều là lừa gạt mọi người sao? Tôi là sinh viên năm tư đại học T ngành thiết kế trang phục, tôi là người trong ngành này, tôi nói cho cậu biết, những thiết kế này chỉ có người mắt mù mới thấy không tốt, việc học tập của anh tôi là do đôi thầy trò đê tiện bỉ ổi kia làm hại, cậu có tư cách gì cười nhạo bằng cấp của anh tôi? Cậu biết anh tôi thi đại học T được 627 điểm không? Không phục thì đăng phiếu điểm của cậu lên! Vì không muốn bắt nạt kẻ yếu, tôi không chỉ lấy mỗi thành tích thi đại học ra nói thôi đâu, tôi đăng kèm thêm phiếu điểm và giấy chứng nhận dành giải thưởng lúc học đại học, mở to hai mắt chó của mày ra mà nhìn, đừng vì sống ngu mà đi hãm hại người khác! Anh tôi PR chiêu trò à? Nếu anh tôi muốn chơi cho PR tiếp thị thì nổi tiếng từ trăm ngàn năm trước rồi! Dẹp mẹ cái thói photoshop một bức hình rồi tung lên vu oan người khác đi, có bản lĩnh cậu lấy hợp đồng cụ thể đóng dấu ra đây! [hình ảnh]
Hứa Thiến Thiến đăng chín ảnh, rất dài… cô ấy đăng gần hết những phiếu điểm và giải thưởng vinh danh của Lạc Minh Kính lên, che họ đi, chỉ chừa tên, đăng lên.
Thời Mẫn thở phào nhẹ nhõm, nói với Fiona: “Nói bên quan hệ xã hội vào tiếp bước.”
Fiona nói: “Quá hãnh diện rồi chị, hồi sáng em bị chọc tức muốn chết, anh rể thật lợi hại…”
Lạc Minh Kính lấy di động của cô, “Lén lút lướt weibo gì đó, là có người nói gì hả? Còn không cho anh biết…”
Anh nhìn lướt qua, ngưng cười.
“Đây không phải weibo của Thiến Thiến sao? Sao lại thế này?”
“Không có gì.” Thời Mẫn nói, “Việc nhỏ, đừng để trong lòng.”
Sắc mặt Lạc Minh Kính trầm xuống.
Beta: Linh xù
“Thời Mẫn, anh xin lỗi.” Lạc Minh Kính ôm mèo con, nhỏ giọng nói.
“Có thể hiểu.” Thời Mẫn không yên tâm, “Trên đường về em biết nhất định anh sẽ giận em. Hai ngày nay cảm xúc của anh không ổn định, em biết anh thực sự rất muốn đánh cho em gái một trận nhưng anh không làm. Trước khi anh giải thích, em nghĩ có lẽ là anh có lỗi với con bé, nhìn anh như thể đã làm sai chuyện gì đó nên giờ anh muốn chuộc tội với nó. Nhưng nói một thôi một hồi kết quả lại là lỗi của con bé, em có thể lý giải suy nghĩ của anh nhưng em không đồng ý cách làm của mọi người.”
Mèo con được Lạc Minh Kính ôm ấp trong lòng vẫn đang run, anh nhẹ giọng nói, “Sao không tức giận được? Lần này, thiếu chút nữa em ấy đã đẩy anh quay lại… Nếu không có em có lẽ anh sẽ cam chịu số phận lần nữa rồi. Nhưng anh… nhưng mỗi lần có cơ hội để nổi giận với con bé, dạy dỗ con bé thì anh lại không nỡ lòng trách nó.”
Lạc Minh Kính nói: “Thời Mẫn, chắc em chưa từng gặp được bậc cha mẹ nào như vậy. Quyết tâm đưa con gái tới nhà anh trai, hành động đó chứng tỏ họ hoàn toàn không cần con bé và có ý muốn vứt bỏ nó. Khi đó Thiến Thiến mới lên lớp hai, nó biết ba mẹ nó làm như vậy là có vấn đề, thế nên khi tan học con bé về nhà mình, gõ cửa, chú thím anh đều ở nhà nhưng họ lại im lặng.
Đã thế trên người con bé còn không có tiền, một đứa bé còn nhỏ như vậy đã phải tự đi bộ, đi đến khi trời tối đen mới đến nhà anh, em ấy cũng không dám gõ cửa chỉ ngoan ngoãn ngồi xổm bên ngoài… Đêm đông khắc nghiệt, tới nửa đêm ba anh về mới thấy con bé.”
Thời Mẫn khẽ thở dài.
Lạc Minh Kính nói: “Em ấy biết ba mẹ mình làm vậy là sai nhưng con bé đâu còn cách nào nữa đâu. Trường học báo đóng học phí, con bé chạy đến xin chú tiền học, em có thể tưởng tượng được ba ruột con bé đã đối xử với nó thế nào không? Chú lấy năm đồng tiền ném xuống đất bắt con bé tự nhặt, mắng con bé là thứ hàng lỗ vốn, đồ thừa rồi kêu con bé cút đi. Thiến Thiến bèn tới nhà anh, ba anh ít nói, em ấy không thân với ba anh, ông ngoại thì luôn phản đối việc cho nó tới nhà anh ở, con bé không dám mở miệng xin, mẹ anh… thì em ấy lại không thể xin tiền bà. Đến sáng hôm sau, tới lúc ra khỏi nhà đi học em ấy mới khóc với anh, hỏi anh: “Anh ơi anh có tiền không? Cô giáo bảo em đóng học phí, hôm nay đã là hạn chót rồi” khi ấy anh đã hỏi con bé “ba em không đưa tiền học cho em sao?” Con bé nói, “Ba ném xuống đất năm đồng rồi đuổi em đi…”
Qủa thật Thời Mẫn chưa từng nghe qua chuyện như vậy, không thể tưởng tượng nổi: “Là con ruột thật sao?”
“Thật chứ, là con ruột.” Lạc Minh Kính “Em nói anh có điều xấu hổ với em ấy, thật ra… Thiến Thiến chỉ nhỏ hơn em một tuổi, đúng ra con bé đã tốt nghiệp đại học hồi năm ngoái rồi nhưng vì anh mà nó học trễ một năm. Lúc con bé chuẩn bị thi đại học thì gia đình anh xảy ra sự cố lớn, vì anh nên năm ấy con bé không tham gia kỳ thi.
Hẳn là gia đình em không gặp phải những chuyện tồi tệ như vậy nên có thể em không hiểu rõ lắm… Thói quen vặt của con bé rất nhiều, con bé cực kỳ hư vinh cứ thấy đồ tốt là muốn chiếm về mình.
Những điều này anh đều biết nhưng mỗi lần anh muốn giải thích với nó, muốn mắng nó, anh lại nhớ đến hình ảnh con bé ngồi bệt trước cửa nhà anh, trên người mặc bộ quần áo vô cùng cũ và bẩn, con bé ngẩng đầu nhìn anh, mặt đầy nước mắt nước mũi…
Con bé là đứa trẻ bị chính người nhà vứt bỏ, nhà anh cũng chẳng phải là nhà, ngoại trừ tiền ra thì nhà anh chẳng có gì khác nữa. Con bé có thể lớn lên, có thể trưởng thành như bây giờ anh đã rất vui rồi, bản chất nó không tệ, sống trong hoàn cảnh như vậy cũng không đi lên con đường sai trái… Anh biết con bé có cái sai nhưng bảo anh tức giận với nó, anh không làm được.”
“Thời Mẫn, con bé lấy đồ của anh giả thành của nó mục đích chính chỉ là để khoe với người bên cạnh rằng nó rất tốt, rất giỏi, nó mong được mọi người chú ý, nó muốn làm một cô công chúa…
Nếu đổi thành người khác, dám lấy đồ của anh, anh sẽ rất giận nhưng chỉ có con bé là anh không thể giận được. Anh biết vì sao con bé lại trở nên như vậy, biết con bé muốn gì nhất, không phải anh chiều chuộng cũng không phải anh đã quen mà anh chỉ cảm thấy, con bé đáng thương…
Năm đó gia đình anh gặp chuyện không may, con bé bỏ thi đại học đều là vì anh. Em không trải qua cảm giác đó… Con bé giữ chặt anh hết mức có thể, vừa khóc vừa nói, anh ơi, em chỉ có anh thôi… Hai anh em anh, khi đó… bị tất cả mọi người từ bỏ, anh không tương lai, con bé cũng vậy, đều hai bàn tay trắng, con đường phía trước đều bị hủy hết.”
“Thời Mẫn, anh biết phải làm sao bây giờ?” Lạc Minh Kính cười khổ, “Thời điểm khó khăn nhất, bất lực nhất, là em gái anh, là con bé ở bên anh. Người nhà anh đã chết hết rồi, người duy nhất không thừa cơ hại anh thì chính bản thân người đó cũng đã nát bét, bị chính cha mẹ ruột ép buộc đòi tiền khiến phiền toái quấn quanh lại còn phải chiếu cố anh, là đứa em gái này của anh. Con bé không phải người hết thuốc chữa, sau này…”
Thật lâu sau, Thời Mẫn mới thở dài, nói: “Em có thể tha thứ cho anh một chút, còn em gái anh thì để phân tích sau, Minh Kính chúng ta đổi đề tài đi…”
Lạc Minh Kính khẽ cười hỏi: “Tối nay em muốn ăn gì?”
“Tối nay về nhà ăn.” Thời Mẫn nói, “Mẹ nấu, kêu anh về.”
Bé mèo được khoảng hai tháng, Lạc Minh Kính hỏi Thời Mẫn nhặt được ở đâu, Thời Mẫn nói: “Trong bồn hoa, số của em rất tốt, còn đang suy nghĩ phải làm sao để anh nguôi giận thì nó đã chui ra.”
Hai người ôm mèo đến bệnh viện thú y chờ tắm và chích thuốc cho mèo, điện thoại Thời Mẫn vang lên, cô liếc nhìn rồi ra ngoài nghe điện thoại.
Bác sĩ đi tới, hỏi anh: “Đã nghĩ ra chưa? Bé mèo con tên gì đây? Tôi làm thẻ riêng cho bé.”
Lạc Minh Kính đáp: “Tổng giám đốc.”
Điện thoại là Tiểu Bì gọi tới, Thời Mẫn nghe, sắc mặt âm trầm.
“Cháu trai của Lạc Mai Thực?”
“Vâng, cực kỳ chính xác ạ. Ở vùng này nhà họ Lạc rất nổi tiếng, em đến Hải thị thuận miệng hỏi một cái là hầu như đều biết chuyện nhà bọn họ, lời đồn đãi về họ rất không tốt. Họ nói sau khi Lạc Mai Thực qua đời thì Lạc Hợp Cường bao vợ hai nuôi vợ ba, người vợ chính thì nhảy lầu, còn nói Lạc Minh Kính ăn chơi cờ bạc gái gú cái gì cũng làm là điển hình của tên phú nhị đại, khiến mẹ ruột tức chết, còn nói phần mộ tổ tiên nhà anh phong thủy không tốt đầy tà ma quỷ quái… Thật sự không thể tìm hiểu được tin tức xác thực, càng nói càng khoa trương, nghe qua rất giống ngôn luận của những người thù ghét kẻ giàu.” Tiểu Bì nói, “Em mới ra khỏi đồn công an, tin tức có thể khẳng định là cục cảnh sát có biên bản hành chính Lạc Minh Kính bị tạm giam 15 ngày. Giờ em đang tính qua phòng vẽ tranh, người trong cục có nói, trước kia Lạc Minh Kính có mở một phòng dạy vẽ ở Hải thị, sau đó gặp chuyện không may, phòng vẽ đã bị chuyển nhượng, ông chủ bây giờ họ Lý, hỏi xong em sẽ điện lại cho chị.”
“Không phải 15 ngày, chính anh ấy nói với bác sĩ ba tháng.” Thời Mẫn quay đầu nhìn người trong bệnh viện, dặn dò, “Điều tra rõ mọi chuyện cho chị, hiện tại chị đang rất tức giận, đừng nói những tin vô dụng vô căn cứ này cho chị, nói cho chị tin tức chính xác. Chị nghe điện thoại Fiona trước đã.”
Lúc này Fiona gọi tới thì tuyệt đối không phải chuyện tốt gì.
“Chị…” Fiona nói, “Em sai rồi, em sai rồi chị… tối qua có người đăng weibo, là kế hoạch marketing cũ đã bị hủy bỏ, nói anh rể chưa tốt nghiệp đại học, lần này đưa ra thị trường là vung liền lớn mua đoàn đội marketing để lừa tiền của fans, còn nói anh rể ký được hợp đồng với công ty điện ảnh và truyền hình của ảnh hậu Dương, muốn xuất đạo… Hiện tại bài viết đó đã có 6000 lượt chia sẻ, dù không quá nhiều nhưng lại nằm cứng trên bảng tin tức nóng. Sáng nay bên chúng ta phát hiện, cảm thấy mục đích bài viết này rất giống thử đoạn của công ty đối thủ nhưng khi điều tra IP thì lại không phải, chúng em liên hệ bộ phận chăm sóc khách hàng, bên quản lý cho số điện thoại của blogger nhưng gọi qua không ai nhận.”
“Gửi nội dung tới cho chị.”
“Em không dám…”Fiona sợ hãi, “Em sợ chị giận.”
“Nhanh lên.” Thời Mẫn muốn nổi điên, “Kế hoạch marketing không phải do em phụ trách sao? Không sử dụng thì không nên tiêu hủy sao?”
Bị phát hiện rồi. Fiona ríu rít nói: “Thực xin lỗi, bà chủ! Em đang điều tra là ai tiết lộ kế hoạch, team quan hệ xã hội đang phân tích tin tức weibo của người kia, sẽ có kết quả ngay ạ, chậm nhất chiều nay tụi em sẽ đưa cho chị kế hoạch của bên quan hệ xã hội. Hiện tại chị nói anh rể đừng đăng weibo, cùng đừng lên live…”
“Trước hai giờ chiều, nói cho tôi phương pháp giải quyết.” Thời Mẫn cúp điện thoại.
Cô lên weibo tìm cái tin tức giật gân kia, do một tài khoản tên Nắm Lưỡi Tầm Sét của Zeus trong tay đăng lên, trước mắt có hơn một ngàn fans, thời gian đăng ký là nửa năm trước, weibo có hơn một ngàn bài viết, Thời Mẫn nhanh chóng lật xem, có phán định sơ bộ.
“Cùng nghề.”
Weibo của gã này, đại đa số đều phát bình luận về mấy thiết kế thời trang, dùng từ ngữ chuyên nghiệp nhưng vô cùng tự cao tự đại, thỉnh thoảng đăng mấy bài viết riêng và đa phần là trút hết những điều không vừa lòng trong công việc.
Anh ta đăng nói về mấy người nổi tiếng đều chỉ có chữ cái viết tắt, châm chọc A là đồ ăn hại sau 9x, mắng cô minh tinh tên bắt đầu bằng Y mắt mù về trang phục, còn có một bài được đăng vào tháng mười một năm trước, xúc động nói số người là do trời định, người bạn học gã ta căm ghét nhất hồi đó giờ đang làm nghề live mặc đồ nữ hạng ba trên mạng.
Nắm Lưỡi Tầm Sét của Zeus trong tay: Ông trời đúng là có mắt. Cái đứa giả tạo hay làm như mình dẫn đầu trào lưu ngày trước, xem trời đất lớn nhất ông đây đứng thứ hai, cố chấp cổ hủ, giờ thành kẻ bán thịt hot mạng hạng ba, chẳng khác gì mấy thằng làm vịt mấy con giả tạo bán rẻ tiếng cười kia. Đây chẳng phải vận mệnh tạo hóa sao, đúng là cuộc sống! Con mẹ mày, mày giả tạo nữa đi!
Trong bình luận của bài viết này, có một số người tìm tới qua theo bài share, có thể thấy họ rất tức giận, mắng blogger này mồm miệng dơ bẩn.
Cup C không tồn tại của Yêu tinh: Hạng ba mặc nữ trang hot mạng? Mắng yêu tinh nhà tôi đó hả? [khóc lớn] Thật khiến người ta ghê tởm…
Đội đại đao của Yêu tinh: Làm blogger rất vất vả đúng không? Thứ chó chết mẹ.
Tổng giám đốc nhanh đóng cửa xe: Đệch, thằng này ăn cứt sống hay sao? Miệng thối thế này!
Ôm lấy Yêu tinh bỏ chạy: Mẹ mày điên rồi đấy! Mẹ mày bị điên rồi! Blogger mày nghe thấy không?! Tao tức lắm rồi!!
‘Nắm Lưỡi Tầm Sét của Zeus trong tay’ trả lời ‘Đội đại đao của Yêu tinh’: Cảm ơn quan tâm, mẹ ông mày vẫn còn khỏe mạnh, chết mẹ là thần tượng của mày, cút đi mấy đứa fan ngu dốt, tới bình luận của tao giả đại gia cái gì, tao đây không phải thứ fan thiếu não không chậm trễ kiếm tiền, một đám dốt nát không kiến thức.
Tên này cài đặt cấm bình luận trong weibo, Thời Mẫn bỗng nhớ tới một người. Sau khi tiết mục mừng năm mới của Tam Đài kết thúc, mở hội nghị tổng kết thì người thiết kế Hoàn Vũ là Vương Chấn Vũ cãi nhau với tổng giám chế Vũ Mĩ, đã dùng từ ngữ như thế này.
Vương Chấn Vũ… Hạc Trung Quốc, Lạc Minh Kính… Tinh Không Hạc.
Thời Mẫn nhíu mày, là gã sao?
Cô gửi tin nhắn cho Fiona, sau đó để việc này qua một bên, thay đổi tâm trạng, gọi điện cho Trương nữ sĩ: “Nấu mấy món ngon chút, tối nay con đưa Lạc Minh Kính về nhà ăn cơm.”
“Mẫn à, mẹ sắp mệt chết rồi…”
“Con vừa mới biết, thời thơ ấu của bạn trai con không tốt lắm, không có mẹ lại có một người cha khốn nạn, mẹ chuẩn bị làm bà mẹ ấm áp đi, nhanh lên đấy.”
Trương nữ sĩ trố mắt: “Vậy tối nay về sớm một chút, mẹ đi nấu cơm.”
Cho mèo tiêm vắc-xin xong, Lạc Minh Kính ôm nó vào ngực vui vẻ lên xe, chỉ vào con mèo hỏi Thời Mẫn: “Đoán xem nó tên gì.”
Thời Mẫn nói: “Yêu tinh.”
“Sao có thể chứ!” Lạc Minh Kính, “Tên là tổng giám đốc! Là bé mèo đực, bác sĩ nói đi về phía đông qua hai trạm dừng sẽ có một cửa hàng thú cưng, có bán đồ chơi cho nó.”
Thời Mẫn gật đầu, quay đầu xe.
Điện thoại vang lên.
Thời Mẫn: “Nói.”
Fiona kêu lên: “Chị! Em gái của anh ấy đăng weibo rồi!!! Chính là em gái anh rể đó! Dán tất cả phiếu điểm và giấy khen, giấy chứng nhận vinh dự, còn @ blogger Zeus kia nữa!! Làm sao bây giờ? Tranh cãi bùng nổ rồi!”
“Gửi qua cho chị.”
Thời Mẫn ngừng xe, Lạc Minh Kính hỏi cô có chuyện gì, Thời Mẫn đẩy anh ra: “Lát nữa sẽ nói cho anh biết.”
Mỉm cười – duyên dáng: Không thể nhịn được, tôi là em gái của Chiếu Yêu Tinh, nhìn @Nắm Lưỡi Tầm Sét của Zeus trong tay đăng weibo, là có ý muốn nói anh tôi bằng cấp thấp cho nên thiết kế quần áo đều là lừa gạt mọi người sao? Tôi là sinh viên năm tư đại học T ngành thiết kế trang phục, tôi là người trong ngành này, tôi nói cho cậu biết, những thiết kế này chỉ có người mắt mù mới thấy không tốt, việc học tập của anh tôi là do đôi thầy trò đê tiện bỉ ổi kia làm hại, cậu có tư cách gì cười nhạo bằng cấp của anh tôi? Cậu biết anh tôi thi đại học T được 627 điểm không? Không phục thì đăng phiếu điểm của cậu lên! Vì không muốn bắt nạt kẻ yếu, tôi không chỉ lấy mỗi thành tích thi đại học ra nói thôi đâu, tôi đăng kèm thêm phiếu điểm và giấy chứng nhận dành giải thưởng lúc học đại học, mở to hai mắt chó của mày ra mà nhìn, đừng vì sống ngu mà đi hãm hại người khác! Anh tôi PR chiêu trò à? Nếu anh tôi muốn chơi cho PR tiếp thị thì nổi tiếng từ trăm ngàn năm trước rồi! Dẹp mẹ cái thói photoshop một bức hình rồi tung lên vu oan người khác đi, có bản lĩnh cậu lấy hợp đồng cụ thể đóng dấu ra đây! [hình ảnh]
Hứa Thiến Thiến đăng chín ảnh, rất dài… cô ấy đăng gần hết những phiếu điểm và giải thưởng vinh danh của Lạc Minh Kính lên, che họ đi, chỉ chừa tên, đăng lên.
Thời Mẫn thở phào nhẹ nhõm, nói với Fiona: “Nói bên quan hệ xã hội vào tiếp bước.”
Fiona nói: “Quá hãnh diện rồi chị, hồi sáng em bị chọc tức muốn chết, anh rể thật lợi hại…”
Lạc Minh Kính lấy di động của cô, “Lén lút lướt weibo gì đó, là có người nói gì hả? Còn không cho anh biết…”
Anh nhìn lướt qua, ngưng cười.
“Đây không phải weibo của Thiến Thiến sao? Sao lại thế này?”
“Không có gì.” Thời Mẫn nói, “Việc nhỏ, đừng để trong lòng.”
Sắc mặt Lạc Minh Kính trầm xuống.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook