Yêu Tinh Chân Dài
-
Chương 2: Boss lớn có sở trường tán tỉnh
Edit: Hàn Mai
Beta: Linh
“Tim Lạc Minh Kính bất ngờ bị hai chữ Thời Mẫn này đánh mạnh lên, hai chữ này khí thế lăng nhiên, giương nanh múa vuốt đâm thẳng vào tim anh.”
Lạc Minh Kính lấy hộp kính mắt từ trong túi jean thủ công ra, đeo đôi mắt kính gọng vàng lên và quay đầu nhìn sang sân khấu chính.
Anh bị cận thị nhẹ, ban nãy nhìn qua sân khấu anh chỉ thấy mờ mờ nhưng anh lại có cảm giác dường như vừa rồi tổng giám đốc Thời Mẫn của công ty khoa học kỹ thuật Đông Thời nhìn sang chỗ anh.
Chờ khi tầm nhìn rõ ràng hơn anh lại không thấy được cảnh bốn mắt nhìn nhau ban nãy, Lạc Minh Kính ngồi xuống, đưa tay vuốt tóc lại rồi cột thành tóc đuôi ngựa gọn gàng.
Gần hết thời gian triển lãm tranh buổi sáng, một cô gái cao cao trông dáng dấp khá giống học sinh chạy lại, huơ tay trước mặt anh: “Đã bán được bao nhiêu bản rồi?”
Lạc Minh Kính hoàn hồn, đưa cô cốc nước: “A…, em tới rồi… được tầm 80 bản.”
Thật ra phần lớn những người tới mua tranh của anh không phải vì thích bức tranh CP trong tranh, mà là hướng tới anh.
Lạc Minh Kính rũ mắt.
Cô gái kia nói: “Em muốn uống hồng trà đá.”
“Không được, đồ uống có hương vị riêng là fans tặng anh, nước em uống, là nước anh mang theo.”
“…Sao anh keo quá vậy?”
Lạc Minh Kính chỉ cười cười, đổi đề tài: “Hôm nay không đi học sao?”
“Không. Chỗ của anh vắng vẻ thế…” Cô gái này cột tóc hai bên, khuôn mặt có nét tương tự Lạc Minh Kính, sống mũi cao càng khiến ánh mắt thâm thúy hơn, da cô khá trắng thoạt nhìn tương đối giống con lai hoặc dân tộc thiểu số.
Trên tay cô đeo một bộ vòng gỗ đủ loại màu sắc, cô ngồi lên hai xấp tranh nói: “Anh, em muốn xin học thạc sĩ thiết kế thời trang ở Italy.”
Ánh mắt Lạc Minh Kính có chút xa xôi, qua một lúc anh mới nhẹ giọng trả lời: “Được đó.”
Cô gái ủ rũ: “Còn chưa nộp hồ sơ…”
“Sao không nộp? Khi nào thì hết hạn?”
“Còn sớm, còn tới nửa năm nữa.” Cô gái nói: “… Em chưa nghĩ ra tác phẩm, em cảm thấy em không làm được.”
“Đừng vội, em cứ suy nghĩ thật kỹ về ý tưởng của tác phẩm trước, cũng sắp tốt nghiệp rồi chắc cũng chuẩn bị nộp bản phác thảo lần một rồi nhỉ?”
“…Dạ.” Ánh mắt cô gái rơi xuống bản phác thảo Lạc Minh Kính mới tiện tay vẽ xong.
Cô sửng sốt giây lát rồi ngẩng đầu, hai mắt lấp lánh, cầm lấy tờ giấy, chậc chậc mấy tiếng trêu anh: “Thiên tài à, anh tặng bản thảo này cho em đi.”
“Tự mình làm đi.” Lạc Minh Kính rút bản nháp về gấp lại cất đi, chỉ sang hàng dài bên cạnh: “Đi tìm hiểu tình hình quân địch gúp anh.”
Cô gái kinh ngạc: “Chẳng phải anh bảo có chết anh cũng không vẽ tranh nam nam sao? Giờ vì tiền mà anh muốn vẽ tranh đen tối rồi hả?”
Lạc Minh Kính thở dài: “Học tập lẫn nhau.”
Cô gái đưa bàn tay ra, ngón tay trắng mảnh: “Trả tiền công và chi phí cực nhọc cho em.”
Lạc Minh Kính nói: “Hứa Thiến Thiến, chẳng lẽ tình anh em bao năm qua của chúng ta không so được với chút tiền bẩn này?”
Bởi vì một số nguyên nhân, hai nhà bọn họ chẳng hề qua lại, bản thân anh và cô tuy không cùng một họ, nhưng hai người cũng là anh em họ nội có tiếng có miếng.
“Ngại quá, không so nổi.” Hứa Thiến Thiến nói: “Trả tiền thì đi, không cho thì anh tự mình đi xếp hàng.”
“Tháng này anh bán tranh dư được một vạn ba.” Lạc Minh Kính nói: “Đóng tiền thuê nhà một vạn và không có bảo hiểm xã hội.”
Hứa Thiến Thiến trợn mắt đi xếp hàng.
Lạc Minh Kính cười cười, lấy điện thoại phát cho cô bao lì xì 200 khối.
Hứa Thiến Thiến lập tức thu tiền lì xì của anh và nhắn lại: “Thế này còn tạm được.”
Thoát khỏi giao diện nhắn tin Lạc Minh Kính thấy trên màn hình điện thoại có thông báo vàng sáng lấp lánh, chỉ nhìn lướt qua thôi mà thiếu chút nữa anh đã nhảy lên.
Anh lại quên tắt phát sóng trực tiếp! May mà camera vẫn dừng ở trước cốc nước.
Nhấn vào xem thì thấy comment lướt bay vù vù.
“Yêu tinh sắp vẽ tranh nam nam 18+ rồi!”
“Tin dữ, tin dữ, hiện trường triển lãm tranh vừa trình diễn thảm kịch luân lí quỷ nghèo dọa nạt em gái!”
“Đồng tình em gái… Gặp phải ông anh vô lương tâm.”
“Em gái yêu tinh: Anh trai tôi tên là Grandet.”
*Grandet: một người rất keo kiệt, tham làm và ích kỷ, các bạn có thể tìm đọc tiểu thuyết Eugénie Grandet của Honoré de Balzac để biết thêm.
“Vừa định nói yêu tinh bán tranh kiếm được không ít tiền, kết quả lại nghe phải đóng một vạn tiền thuê nhà, chết cười mất thôi.”
“Em gái yêu tinh là học bá luôn kìa, thật lợi hại, còn sắp đi du học nữa…”
“Lầu trên, trường em gái yêu tinh học là trường Mỹ thuật top 1 cả nước, trước kia có nói qua, trâu bò vô cùng.”
“Yêu tinh thì sao?”
“Anh ấy chưa từng nói mình tốt nghiệp trường nào, hẳn là trùm đội sổ [cười xấu xa].”
Comt lướt qua sôi nổi ngất trời.
Ánh mặt Lạc Minh Kính trở nên cô đơn, anh chuyển ống kính qua và nói: “Phát sóng trực tiếp buổi sáng tới đây thôi, tôi tắt nhé.”
Màn hình quét lên một loạt comt cùng nội dung: “Chờ chút, anh đeo mắt kính, yêu tinh bản đeo kính xuất hiện!”
“Nhã nhặn bại hoại! Tên văn nhã bại hoại lại xuất hiện rồi! Thanh máu của tôi… a!”
“Không kịp đăng bình luận, tôi vẫn liên tục nhấn nút prt sc*!!!”
*Prt sc = Printscreen: nút chụp màn hình trên máy tính.
“Quá bất ngờ tôi không kịp đề phòng! Nhìn màn hình trống rỗng từ sáng tới trưa, đột nhiên nhìn thấy yêu tinh đeo kính xuất hiện! Nổ bùm!”
Lạc Minh Kính vẫy vẫy tay rồi tắt live stream.
Hứa Thiến Thiến mua hai bộ, cô giữ một bộ, đưa anh một bộ, cô hỏi: “Quần áo anh làm khi nào xuất xưởng? Có cần giá áo không?”
“Cuối tuần.” Lạc Minh Kính đứng lên, ra hiệu cô ngồi xuống: “Còn hơn mười tập tranh, đến lúc kết thúc nếu không ai mua em có cầm về trường tặng bạn học không, anh phải về, anh sợ buổi chiều có người tới tiệm mua tranh…”
“Cốt truyện thì rất tốt nhưng không có điểm nhấn hay nổi bật thì vẫn không được.” Hứa Thiến Thiến lật tập tranh Tần Anh: “Kỹ thuật vẽ của anh thật quá tốt, hệt như đã nhìn xuyên thấu cơ thể con người ấy …”
“Hâm mộ sao?” Lạc Minh Kính cười nhẹ, có chút tự hào, khẽ nói: “Dù sao…”
Dù sao anh cũng từng là sinh viên tài cao trúng tuyển trường học đứng đầu với số điểm cao cả về môn chuyên ngành lẫn các môn học văn hóa khác.
Lạc Minh Kính thu lại nụ cười, hơi nghẹn giọng bảo: “Anh đi đây.”
Hứa Thiến Thiến cũng không ngẩng đầu lên, giật giật ngón tay: “Vâng, hôm nào em tới phòng vẽ tranh tìm anh.”
Trong phòng khách của trung tâm triển lãm, Thời Mẫn xoay bút máy, kí tên lên các bản đính kèm trong hợp đồng.
Chữ kí như rồng bay phượng múa, hai chữ Thời Mẫn tuy chỉ viết ở một góc trang giấy nhưng khí thế lại không thể xâm phạm.
Đối phương khen: “Khí thế của Thời tổng thật tuyệt.”
Thời Mẫn mỉm cười: “Hợp tác vui vẻ.”
Đối tác thấy cô đứng dậy bèn nói: “Trưa nay Thời tổng có an bài gì không? Nếu không chúng ta có thể cùng dùng bữa một hôm.”
“Cảm ơn, bên tôi còn chút công việc.” Thời Mẫn thong thả chỉnh lại tay áo sơ mi trắng, cô khoác chiếc vest đen lên cánh tay, gật đầu mỉm cười.
Đối phương hỏi: “Thời tổng tới đây một mình sao? Peter, cậu tiễn Thời tổng về.”
“Không cần, tôi lái xe tới.” Thời Mẫn lịch sự cảm ơn, cô giữ nụ cười mỉm rời khỏi phòng khách.
Vừa rời khỏi phòng, cô chợt ngừng chân sau đó chuyển hướng đi sang khu C, cô dừng lại một khoảng khá xa nhìn lướt qua nhưng không thấy bóng dáng màu đỏ kia.
Thời Mẫn cười khẽ, rời khỏi hội trường rồi lái xe ra khỏi quảng trường.
Lúc lái xe qua nhà ga, ngoài cửa thoáng lướt qua một bóng người áo đỏ, Thời Mẫn liền thấy hưng phấn, cô đột ngột bật cười, đạp phanh mạnh và đổi hướng, vòng qua những chiếc xe bên đường rồi dừng ở trước mặt áo đỏ kia.
Chiếc Maserati đột nhiên xuất hiện làm Lạc Minh Kính giật mình.
Cửa kính xe chậm rãi hạ xuống, Thời Mẫn nghiêng người ra hỏi anh: “Xe cậu đâu?”
Theo bản năng Lạc Minh Kính nói: “Tôi không có xe…”
“Xe đạp.”
“A… tôi không tìm được, chắc nó bị người ta lấy đi rồi.” Lạc Minh Kính cười cười, hai mắt Thời Mẫn theo đó sáng lên.
Cô mở cửa xe: “Lên xe.”
Nghe được hai chữ lên xe, Lạc Minh Kính như bị ma xui quỷ khiến mà nhấc chân lên, ngay sau đó anh nhanh chóng tỉnh táo lại nói: “Không cần…đâu.”
“Đưa cậu đi, nhanh lên, các xe phía sau giục vội lắm rồi.”
Chỗ cô dừng lại không phải chỗ đậu xe nên phải nhanh chóng lái đi.
Lạc Minh Kính ngồi vào, cảm ơn: “Lại làm phiền cô lần nữa rồi.”
Thời Mẫn không nói gì chỉ chậm rãi đeo kính râm, khóe miệng nhếch lên.
Lúc chờ đèn đỏ, cô vươn một bàn tay ra: “Thời Mẫn.”
Lạc Minh Kính giật mình, nhẹ nhàng nắm đầu mấy ngón tay cô: “Chào Thời tổng, tôi tên Lạc Minh Kính.”
Ngay sau đó Thời Mẫn cười cười: “Ba chữ nào?”
“Lạc trong Mã Các, Minh Kính trong cha mẹ soi gương sầu tóc bạc.”
*Lạc: 骆 = 马(mã) +各 (các).
“Minh Kính.” Thời Mẫn lặp lại lên anh như vô ý.
Giọng của cô trầm hơn những nữ sinh khác một chút, lúc hạ giọng khí âm dễ khiến người khác thấy tê dại, tim Lạc Minh Kính run lên: “Tên hơi xưa cũ, do ông ngoại đặt.”
“Ừ, rất hay.” Đèn chuyển xanh, Thời Mẫn hỏi: “Đi như thế nào?”
“Số 89 đường Trường An.” Lạc Minh Kính nói.
“Rẽ trái hay rẽ phải?” Thời Mẫn mở tủ đông, đưa anh một lon bia: “Xin lỗi, vừa về nước, không quen đường lắm.”
“Cảm ơn… Đi thẳng phía trước, quẹo trái ở ngã rẽ thứ 2.”
Thời Mẫn nhìn anh cười, một tay để lên bên cửa xe, hỏi anh: “Tóc thật?”
“Đúng vậy.” Lạc Minh Kính cầm bia trong tay, không có ý mở.
“Để dài vậy khoảng bao lâu?”
“Chắc tầm hai ba năm…” Lạc Minh Kính nói: “Ban đầu không để ý tới chờ khi chú ý thì tóc đã dài như vậy rồi… Kỳ lạ lắm sao?”
Thời Mẫn sờ môi, nhìn về phía trước, nheo mắt cười: “Không, rất đẹp.”
“…Cảm ơn.”
Không ngừng lại đó, Thời Mẫn nói thêm: “Cậu rất hợp với kính mắt.”
Mắt kính bản to gọng vàng, đeo vào xong không hiểu sao có chút phong độ của người tri thức.
Lúc này Lạc Minh Kính mới nhớ ra mình còn chưa lấy kính xuống.
Không khí hơi kì quái, trong xe trở nên ngột ngạt.
Như nhận ra gì đó, Thời Mẫn mở nhạc, tiếng nhạc Blues thuần âm kèn harmonica vui vẻ vang lên, cực kỳ giống âm nhạc trong quán bar buổi tối. (Nhạc Blues: vui lòng GG)
Lạc Minh Kính nói: “…Dừng ở ngã rẽ phía trước là được rồi.”
Phòng tranh của anh ở trong một hẻm nhỏ, từ trạm dừng có thể thấy được một bảng hiệu gỗ sơn nước nhỏ.
Người đã đưa đến nơi, Lạc Minh Kính lễ phép cảm ơn, anh không mời cô vào nhà, Thời Mẫn cũng không nhắc tới.
Nhìn anh rời khỏi, Thời Mẫn trả lời trợ lý đang chờ ở bên kia tai nghe bluetooth: “Kiểm tra camera giám sát, tìm xe.”
Cô trợ lý hỏi: “Chị, buổi sáng nhưng là ở đường Hòa Bình hay đường Nhân Dân?”
“Đường Nhân Dân.”
Trợ lý: “…Lúc sáng hỏi thì chị bảo không biết, bây giờ lại nhớ rồi.”
Theo tiết tấu thong thả của dòng nhạc Blues, Thời Mẫn gõ nhẹ lên tay lái: “Có ý kiến?”
Buổi tối mười giờ, Lạc Minh Kính thổi vụn tẩy trên bức tranh, lấy lon bia đang đè trên tờ giấy ra, cuối cùng anh quyết định áo bành tô dài sẽ là thiết kế chính cho bản thảo lần này.
Điện thoại rung lên hai lần.
Lạc Minh Kính tháo mắt kính xuống, cầm điện thoại, mở tin nhắn.
Tin nhắn tời từ một dãy số xa lạ:
——–Ra ngoài.
Lạc Minh Kính nhíu mày.
Ngay sau đó, tin nhắn thứ hai cũng tới.
——–Cửa.
Lạc Minh Kính kéo rèm cửa che cửa tiệm lên, anh thấy chiếc xe đạp làm bạn với anh gần mười năm đang đứng yên ở cửa.
Dòng tin nhắn thứ ba tới.
“Thời Mẫn, lưu thông tin của tôi lại.”
Tim Lạc Minh Kính bất ngờ bị hai chữ Thời Mẫn này đánh mạnh lên, hai chữ này khí thế lăng nhiên, giương nanh múa vuốt đâm thẳng vào tim anh.
Beta: Linh
“Tim Lạc Minh Kính bất ngờ bị hai chữ Thời Mẫn này đánh mạnh lên, hai chữ này khí thế lăng nhiên, giương nanh múa vuốt đâm thẳng vào tim anh.”
Lạc Minh Kính lấy hộp kính mắt từ trong túi jean thủ công ra, đeo đôi mắt kính gọng vàng lên và quay đầu nhìn sang sân khấu chính.
Anh bị cận thị nhẹ, ban nãy nhìn qua sân khấu anh chỉ thấy mờ mờ nhưng anh lại có cảm giác dường như vừa rồi tổng giám đốc Thời Mẫn của công ty khoa học kỹ thuật Đông Thời nhìn sang chỗ anh.
Chờ khi tầm nhìn rõ ràng hơn anh lại không thấy được cảnh bốn mắt nhìn nhau ban nãy, Lạc Minh Kính ngồi xuống, đưa tay vuốt tóc lại rồi cột thành tóc đuôi ngựa gọn gàng.
Gần hết thời gian triển lãm tranh buổi sáng, một cô gái cao cao trông dáng dấp khá giống học sinh chạy lại, huơ tay trước mặt anh: “Đã bán được bao nhiêu bản rồi?”
Lạc Minh Kính hoàn hồn, đưa cô cốc nước: “A…, em tới rồi… được tầm 80 bản.”
Thật ra phần lớn những người tới mua tranh của anh không phải vì thích bức tranh CP trong tranh, mà là hướng tới anh.
Lạc Minh Kính rũ mắt.
Cô gái kia nói: “Em muốn uống hồng trà đá.”
“Không được, đồ uống có hương vị riêng là fans tặng anh, nước em uống, là nước anh mang theo.”
“…Sao anh keo quá vậy?”
Lạc Minh Kính chỉ cười cười, đổi đề tài: “Hôm nay không đi học sao?”
“Không. Chỗ của anh vắng vẻ thế…” Cô gái này cột tóc hai bên, khuôn mặt có nét tương tự Lạc Minh Kính, sống mũi cao càng khiến ánh mắt thâm thúy hơn, da cô khá trắng thoạt nhìn tương đối giống con lai hoặc dân tộc thiểu số.
Trên tay cô đeo một bộ vòng gỗ đủ loại màu sắc, cô ngồi lên hai xấp tranh nói: “Anh, em muốn xin học thạc sĩ thiết kế thời trang ở Italy.”
Ánh mắt Lạc Minh Kính có chút xa xôi, qua một lúc anh mới nhẹ giọng trả lời: “Được đó.”
Cô gái ủ rũ: “Còn chưa nộp hồ sơ…”
“Sao không nộp? Khi nào thì hết hạn?”
“Còn sớm, còn tới nửa năm nữa.” Cô gái nói: “… Em chưa nghĩ ra tác phẩm, em cảm thấy em không làm được.”
“Đừng vội, em cứ suy nghĩ thật kỹ về ý tưởng của tác phẩm trước, cũng sắp tốt nghiệp rồi chắc cũng chuẩn bị nộp bản phác thảo lần một rồi nhỉ?”
“…Dạ.” Ánh mắt cô gái rơi xuống bản phác thảo Lạc Minh Kính mới tiện tay vẽ xong.
Cô sửng sốt giây lát rồi ngẩng đầu, hai mắt lấp lánh, cầm lấy tờ giấy, chậc chậc mấy tiếng trêu anh: “Thiên tài à, anh tặng bản thảo này cho em đi.”
“Tự mình làm đi.” Lạc Minh Kính rút bản nháp về gấp lại cất đi, chỉ sang hàng dài bên cạnh: “Đi tìm hiểu tình hình quân địch gúp anh.”
Cô gái kinh ngạc: “Chẳng phải anh bảo có chết anh cũng không vẽ tranh nam nam sao? Giờ vì tiền mà anh muốn vẽ tranh đen tối rồi hả?”
Lạc Minh Kính thở dài: “Học tập lẫn nhau.”
Cô gái đưa bàn tay ra, ngón tay trắng mảnh: “Trả tiền công và chi phí cực nhọc cho em.”
Lạc Minh Kính nói: “Hứa Thiến Thiến, chẳng lẽ tình anh em bao năm qua của chúng ta không so được với chút tiền bẩn này?”
Bởi vì một số nguyên nhân, hai nhà bọn họ chẳng hề qua lại, bản thân anh và cô tuy không cùng một họ, nhưng hai người cũng là anh em họ nội có tiếng có miếng.
“Ngại quá, không so nổi.” Hứa Thiến Thiến nói: “Trả tiền thì đi, không cho thì anh tự mình đi xếp hàng.”
“Tháng này anh bán tranh dư được một vạn ba.” Lạc Minh Kính nói: “Đóng tiền thuê nhà một vạn và không có bảo hiểm xã hội.”
Hứa Thiến Thiến trợn mắt đi xếp hàng.
Lạc Minh Kính cười cười, lấy điện thoại phát cho cô bao lì xì 200 khối.
Hứa Thiến Thiến lập tức thu tiền lì xì của anh và nhắn lại: “Thế này còn tạm được.”
Thoát khỏi giao diện nhắn tin Lạc Minh Kính thấy trên màn hình điện thoại có thông báo vàng sáng lấp lánh, chỉ nhìn lướt qua thôi mà thiếu chút nữa anh đã nhảy lên.
Anh lại quên tắt phát sóng trực tiếp! May mà camera vẫn dừng ở trước cốc nước.
Nhấn vào xem thì thấy comment lướt bay vù vù.
“Yêu tinh sắp vẽ tranh nam nam 18+ rồi!”
“Tin dữ, tin dữ, hiện trường triển lãm tranh vừa trình diễn thảm kịch luân lí quỷ nghèo dọa nạt em gái!”
“Đồng tình em gái… Gặp phải ông anh vô lương tâm.”
“Em gái yêu tinh: Anh trai tôi tên là Grandet.”
*Grandet: một người rất keo kiệt, tham làm và ích kỷ, các bạn có thể tìm đọc tiểu thuyết Eugénie Grandet của Honoré de Balzac để biết thêm.
“Vừa định nói yêu tinh bán tranh kiếm được không ít tiền, kết quả lại nghe phải đóng một vạn tiền thuê nhà, chết cười mất thôi.”
“Em gái yêu tinh là học bá luôn kìa, thật lợi hại, còn sắp đi du học nữa…”
“Lầu trên, trường em gái yêu tinh học là trường Mỹ thuật top 1 cả nước, trước kia có nói qua, trâu bò vô cùng.”
“Yêu tinh thì sao?”
“Anh ấy chưa từng nói mình tốt nghiệp trường nào, hẳn là trùm đội sổ [cười xấu xa].”
Comt lướt qua sôi nổi ngất trời.
Ánh mặt Lạc Minh Kính trở nên cô đơn, anh chuyển ống kính qua và nói: “Phát sóng trực tiếp buổi sáng tới đây thôi, tôi tắt nhé.”
Màn hình quét lên một loạt comt cùng nội dung: “Chờ chút, anh đeo mắt kính, yêu tinh bản đeo kính xuất hiện!”
“Nhã nhặn bại hoại! Tên văn nhã bại hoại lại xuất hiện rồi! Thanh máu của tôi… a!”
“Không kịp đăng bình luận, tôi vẫn liên tục nhấn nút prt sc*!!!”
*Prt sc = Printscreen: nút chụp màn hình trên máy tính.
“Quá bất ngờ tôi không kịp đề phòng! Nhìn màn hình trống rỗng từ sáng tới trưa, đột nhiên nhìn thấy yêu tinh đeo kính xuất hiện! Nổ bùm!”
Lạc Minh Kính vẫy vẫy tay rồi tắt live stream.
Hứa Thiến Thiến mua hai bộ, cô giữ một bộ, đưa anh một bộ, cô hỏi: “Quần áo anh làm khi nào xuất xưởng? Có cần giá áo không?”
“Cuối tuần.” Lạc Minh Kính đứng lên, ra hiệu cô ngồi xuống: “Còn hơn mười tập tranh, đến lúc kết thúc nếu không ai mua em có cầm về trường tặng bạn học không, anh phải về, anh sợ buổi chiều có người tới tiệm mua tranh…”
“Cốt truyện thì rất tốt nhưng không có điểm nhấn hay nổi bật thì vẫn không được.” Hứa Thiến Thiến lật tập tranh Tần Anh: “Kỹ thuật vẽ của anh thật quá tốt, hệt như đã nhìn xuyên thấu cơ thể con người ấy …”
“Hâm mộ sao?” Lạc Minh Kính cười nhẹ, có chút tự hào, khẽ nói: “Dù sao…”
Dù sao anh cũng từng là sinh viên tài cao trúng tuyển trường học đứng đầu với số điểm cao cả về môn chuyên ngành lẫn các môn học văn hóa khác.
Lạc Minh Kính thu lại nụ cười, hơi nghẹn giọng bảo: “Anh đi đây.”
Hứa Thiến Thiến cũng không ngẩng đầu lên, giật giật ngón tay: “Vâng, hôm nào em tới phòng vẽ tranh tìm anh.”
Trong phòng khách của trung tâm triển lãm, Thời Mẫn xoay bút máy, kí tên lên các bản đính kèm trong hợp đồng.
Chữ kí như rồng bay phượng múa, hai chữ Thời Mẫn tuy chỉ viết ở một góc trang giấy nhưng khí thế lại không thể xâm phạm.
Đối phương khen: “Khí thế của Thời tổng thật tuyệt.”
Thời Mẫn mỉm cười: “Hợp tác vui vẻ.”
Đối tác thấy cô đứng dậy bèn nói: “Trưa nay Thời tổng có an bài gì không? Nếu không chúng ta có thể cùng dùng bữa một hôm.”
“Cảm ơn, bên tôi còn chút công việc.” Thời Mẫn thong thả chỉnh lại tay áo sơ mi trắng, cô khoác chiếc vest đen lên cánh tay, gật đầu mỉm cười.
Đối phương hỏi: “Thời tổng tới đây một mình sao? Peter, cậu tiễn Thời tổng về.”
“Không cần, tôi lái xe tới.” Thời Mẫn lịch sự cảm ơn, cô giữ nụ cười mỉm rời khỏi phòng khách.
Vừa rời khỏi phòng, cô chợt ngừng chân sau đó chuyển hướng đi sang khu C, cô dừng lại một khoảng khá xa nhìn lướt qua nhưng không thấy bóng dáng màu đỏ kia.
Thời Mẫn cười khẽ, rời khỏi hội trường rồi lái xe ra khỏi quảng trường.
Lúc lái xe qua nhà ga, ngoài cửa thoáng lướt qua một bóng người áo đỏ, Thời Mẫn liền thấy hưng phấn, cô đột ngột bật cười, đạp phanh mạnh và đổi hướng, vòng qua những chiếc xe bên đường rồi dừng ở trước mặt áo đỏ kia.
Chiếc Maserati đột nhiên xuất hiện làm Lạc Minh Kính giật mình.
Cửa kính xe chậm rãi hạ xuống, Thời Mẫn nghiêng người ra hỏi anh: “Xe cậu đâu?”
Theo bản năng Lạc Minh Kính nói: “Tôi không có xe…”
“Xe đạp.”
“A… tôi không tìm được, chắc nó bị người ta lấy đi rồi.” Lạc Minh Kính cười cười, hai mắt Thời Mẫn theo đó sáng lên.
Cô mở cửa xe: “Lên xe.”
Nghe được hai chữ lên xe, Lạc Minh Kính như bị ma xui quỷ khiến mà nhấc chân lên, ngay sau đó anh nhanh chóng tỉnh táo lại nói: “Không cần…đâu.”
“Đưa cậu đi, nhanh lên, các xe phía sau giục vội lắm rồi.”
Chỗ cô dừng lại không phải chỗ đậu xe nên phải nhanh chóng lái đi.
Lạc Minh Kính ngồi vào, cảm ơn: “Lại làm phiền cô lần nữa rồi.”
Thời Mẫn không nói gì chỉ chậm rãi đeo kính râm, khóe miệng nhếch lên.
Lúc chờ đèn đỏ, cô vươn một bàn tay ra: “Thời Mẫn.”
Lạc Minh Kính giật mình, nhẹ nhàng nắm đầu mấy ngón tay cô: “Chào Thời tổng, tôi tên Lạc Minh Kính.”
Ngay sau đó Thời Mẫn cười cười: “Ba chữ nào?”
“Lạc trong Mã Các, Minh Kính trong cha mẹ soi gương sầu tóc bạc.”
*Lạc: 骆 = 马(mã) +各 (các).
“Minh Kính.” Thời Mẫn lặp lại lên anh như vô ý.
Giọng của cô trầm hơn những nữ sinh khác một chút, lúc hạ giọng khí âm dễ khiến người khác thấy tê dại, tim Lạc Minh Kính run lên: “Tên hơi xưa cũ, do ông ngoại đặt.”
“Ừ, rất hay.” Đèn chuyển xanh, Thời Mẫn hỏi: “Đi như thế nào?”
“Số 89 đường Trường An.” Lạc Minh Kính nói.
“Rẽ trái hay rẽ phải?” Thời Mẫn mở tủ đông, đưa anh một lon bia: “Xin lỗi, vừa về nước, không quen đường lắm.”
“Cảm ơn… Đi thẳng phía trước, quẹo trái ở ngã rẽ thứ 2.”
Thời Mẫn nhìn anh cười, một tay để lên bên cửa xe, hỏi anh: “Tóc thật?”
“Đúng vậy.” Lạc Minh Kính cầm bia trong tay, không có ý mở.
“Để dài vậy khoảng bao lâu?”
“Chắc tầm hai ba năm…” Lạc Minh Kính nói: “Ban đầu không để ý tới chờ khi chú ý thì tóc đã dài như vậy rồi… Kỳ lạ lắm sao?”
Thời Mẫn sờ môi, nhìn về phía trước, nheo mắt cười: “Không, rất đẹp.”
“…Cảm ơn.”
Không ngừng lại đó, Thời Mẫn nói thêm: “Cậu rất hợp với kính mắt.”
Mắt kính bản to gọng vàng, đeo vào xong không hiểu sao có chút phong độ của người tri thức.
Lúc này Lạc Minh Kính mới nhớ ra mình còn chưa lấy kính xuống.
Không khí hơi kì quái, trong xe trở nên ngột ngạt.
Như nhận ra gì đó, Thời Mẫn mở nhạc, tiếng nhạc Blues thuần âm kèn harmonica vui vẻ vang lên, cực kỳ giống âm nhạc trong quán bar buổi tối. (Nhạc Blues: vui lòng GG)
Lạc Minh Kính nói: “…Dừng ở ngã rẽ phía trước là được rồi.”
Phòng tranh của anh ở trong một hẻm nhỏ, từ trạm dừng có thể thấy được một bảng hiệu gỗ sơn nước nhỏ.
Người đã đưa đến nơi, Lạc Minh Kính lễ phép cảm ơn, anh không mời cô vào nhà, Thời Mẫn cũng không nhắc tới.
Nhìn anh rời khỏi, Thời Mẫn trả lời trợ lý đang chờ ở bên kia tai nghe bluetooth: “Kiểm tra camera giám sát, tìm xe.”
Cô trợ lý hỏi: “Chị, buổi sáng nhưng là ở đường Hòa Bình hay đường Nhân Dân?”
“Đường Nhân Dân.”
Trợ lý: “…Lúc sáng hỏi thì chị bảo không biết, bây giờ lại nhớ rồi.”
Theo tiết tấu thong thả của dòng nhạc Blues, Thời Mẫn gõ nhẹ lên tay lái: “Có ý kiến?”
Buổi tối mười giờ, Lạc Minh Kính thổi vụn tẩy trên bức tranh, lấy lon bia đang đè trên tờ giấy ra, cuối cùng anh quyết định áo bành tô dài sẽ là thiết kế chính cho bản thảo lần này.
Điện thoại rung lên hai lần.
Lạc Minh Kính tháo mắt kính xuống, cầm điện thoại, mở tin nhắn.
Tin nhắn tời từ một dãy số xa lạ:
——–Ra ngoài.
Lạc Minh Kính nhíu mày.
Ngay sau đó, tin nhắn thứ hai cũng tới.
——–Cửa.
Lạc Minh Kính kéo rèm cửa che cửa tiệm lên, anh thấy chiếc xe đạp làm bạn với anh gần mười năm đang đứng yên ở cửa.
Dòng tin nhắn thứ ba tới.
“Thời Mẫn, lưu thông tin của tôi lại.”
Tim Lạc Minh Kính bất ngờ bị hai chữ Thời Mẫn này đánh mạnh lên, hai chữ này khí thế lăng nhiên, giương nanh múa vuốt đâm thẳng vào tim anh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook