Yêu Thương Trao Anh
-
Chương 15
Nháy mắt một cái đã tới đêm gi¬ao thừa, Lương Hòa đi cũng đã được hai, ba ngày.
Mấy hôm nay công việc của đồng chí đoàn trưởng vẫn bận túi bụi như mọi ngày. Nhưng Triệu Kiền Hòa vẫn có thể tinh ý nhận ra được sự bất bình thường của Cố Hoài Ninh. Từ bãi huấn luyện trở về, Cố Hoài Ninh cứ ngồi lỳ trước bàn làm việc xem phương án dự phòng, nhưng cả nửa ngày trời mà chẳng xem được trang nào, điều này không giống mọi ngày.
“Nghe tôi nói này Hoài Ninh, lão gia đến đâu phải chỉ một hai lần. Những lần trước sau khi ba cậu đi không thấy cậu phản ứng mạnh mẽ như vậy, sao lần này lão gia quay về hai ngày rồi mà cậu vẫn chưa trở lại bình thường được thế?”
Cố Hoài Ninh nhìn anh ta không nói gì.
Triệu Kiền Hòa đoán mò: “Không phải là vì đêm nay phải trực, bỏ lại vợ ở nhà một mình nên sợ cô ấy cô đơn đấy chứ?”.
“Làm gì có chuyện đó.”
“Sao?” Triệu Kiền Hòa tò mò.
Đồng chí đoàn trưởng cố gắng giải thích ngắn gọn súc tích: “Lương Hòa về cùng ba tôi rồi, năm nay chỉ có mình tôi đón Tết ở đây thôi”.
Câu này chẳng khác gì một quả bom hạng nặng đối với Triệu Kiền Hòa: “Không phải chứ? Cứ thế mà đi sao? Ba cậu mới đến có mấy ngày thôi mà? Lão gia còn to hơn cậu nữa hả, đến cả vợ của cậu mà cũng lôi đi được?”.
“Là cô ấy tự muốn về đấy chứ.” Cố Hoài Ninh lạnh lùng bổ sung thêm: “Mà tôi cũng đồng ý rồi”. Nói đúng ra thì đây là cái hố mà anh tự đào cho mình, không biết bao giờ sẽ bị rơi xuống đó nữa. Nghĩ đến đây anh liền tự cười bản thân.
“Chắc là cậu lạnh nhạt với người ta rồi.” Triệu Kiền Hòa nói có vẻ rất nghiêm túc: “Cậu đừng thấy ở chung cư có nhiều chị em chuyển đến theo chồng mà tưởng lầm, thực ra mấy chị em phụ nữ bọn họ một tuần cũng chỉ hai ba lần được gặp người đàn ông của mình thôi. Lương Hòa chắc chắn không quen, trong lòng thấy khó chịu”.
Cố Hoài Ninh nhún nhún vai, còn chả buồn cắt ngang màn thuyết giáo của thiếu gia họ Triệu.
E là anh ta đã quên rằng, từ khi kết hôn họ đã sống trong cảnh mỗi người một nơi, một tuần hai ba lần gặp nhau đã là gì, một tháng mà gặp được hai ba lần cũng đã là nhiều rồi.
Trong lúc anh đang trầm tư suy nghĩ, Triệu Kiền Hòa lại vỗ vai anh: “Hoài Ninh, đừng lo lắng. Theo kinh nghiệm của tôi, Lương Hòa thuộc nhóm phụ nữ vô cùng dễ dỗ dành”.
Dễ dỗ dành ư? Cố Hoài Ninh hơi chau mày lại.
Từ sau khi Lương Hòa về đến giờ, ngoài một cuộc điện thoại thông báo đã đến nơi bình an thì không gọi cho anh cuộc nào nữa. Nghe ý tứ của ba anh, vì sắp đến Tết nên không để Lương Hòa về căn hộ mới một mình, cữ giữ cô ở lại nhà họ Cố. Lần nào anh gọi điện về nhà, nếu không phải là chị Trương thì cũng là ba hoặc mẹ anh nghe máy, khi anh bảo Lương Hòa ra nghe điện thì câu trả lời mà anh nhận được là …cô không có nhà, gọi vào di động của cô thì cũng chẳng thấy nhấc máy.
Cố Hoài Ninh than vãn: “Cô ấy mà đã giận thật thì một hai câu lời ngon tiếng ngọt không dỗ nổi cô ấy đâu”.
Triệu Kiền Hòa bật cười, nói: “Quan trọng là, cậu có biết nói lời ngon tiếng ngọt không?”.
Cố Hoài Ninh quyết định không trả lời câu hỏi này, anh đứng dậy đi ra ngoài.
“Làm gì thế?”
“Về thay đồ, sắp đổi ca trực rồi.”
Triệu Kiền Hòa lập tức tự đập bốp một cái vào đầu, ôi thật đáng chết, quên luôn cả nhiệm vụ. Toàn bộ sư đoàn T đều đặt tại Kinh Sơn, mà đoàn 302 cũng thiết lập mấy trại lính gác ở đây, Cố Hoài Ninh và một cán bộ phòng chính trị khác cùng trực thay cho hai chiến sĩ ở trại gác, để họ về tham gia tiệc tất niên.
Cán bộ phòng chính trị chỉnh lại dây lưng của mình, trước khi đứng gác còn lẩm bẩm một câu: “Cũng không biết là đơn vị làm trò gì nữa, bà xã tôi còn đang chờ tôi về nhà đón gi¬ao thừa đây này”.
Cố Hoài Ninh cười: “Các thiếu tướng cũng đều phải làm nhiệm vụ cả rồi, chúng ta còn có thể oán trách được chắc”.
Nói thì nói vậy, nhưng trong đầu anh lại nghĩ đến Lương Hòa. Nếu cô ở đây thì e là phải ở nhà một mình chờ anh về. Trong khi nhà nhà vui vẻ thì cô lại rất cô đơn. Như vậy thì cô về thành phố C cũng tốt, quan trọng nhất là không phải ở một mình.
Hai tiếng trôi qua rất nhanh, Triệu Kiền Hòa cùng một sĩ quan khác đã đến thay ca trực.
“Này tôi bảo, sau hai tiếng trực xong tôi còn được gặp cậu không hả?” Triệu Kiền Hòa hỏi anh khi hai người đi lướt qua nhau.
“Sao?”
“Về nhà bắt thỏ đi nhé.”
Cố Hoài Ninh: “…” Lại còn nói nữa, mấy hôm nay không phải là anh không hề nghĩ đến chuyện này.
Về đến phòng làm việc ở đoàn, Cố Hoài Ninh đặt mũ sang một bên, nhìn chiếc điện thoại trên bàn suy nghĩ mãi về việc có nên gọi điện cho Lương Hòa hay không. Ngộ nhỡ lại phải nghe câu cô không có nhà thì sao đây? Nhưng nghĩ lại thì không thể nào, đón gi¬ao thừa mà không ở nhà thì đi đâu được nữa chứ, hay là cứ gọi một cuộc nhỉ?
Trong lúc Cố Hoài Ninh ở thành phố B đang do dự chưa quyết được, thì nhà họ Cố ở thành phố C lại vô cùng náo nhiệt, vui vẻ hơn hẳn ngày thường.
Chị Trương vừa bày đồ ăn lên đĩa vừa hỏi tay sai Phùng Đam: “Tiểu Phùng này, cậu không về nhà ăn Tết à?”.
Phùng Đam vừa giúp chị bày biện vừa lắng nghe: “Không về ạ, ở nhà chỉ còn một ông anh trai, tụi em cũng không thân thiết với nhau, ăn Tết ở đâu cũng giống nhau thôi. Mà về rồi thì sao có thể được nếm tay nghề của chị Trương chứ”. Nói rồi cậu ta cười hì hì: “Hơn nữa, trước khi lão gia về còn nói một câu”.
“Nói gì?” Chị Trương tò mò hỏi.
Phùng Đam cười hì hì: “Lão gia bảo em, Tết năm nay sẽ tưng bừng lắm, nếu không cần về thì đừng về nữa, ở lại chơi cho vui”.
Chị Trương lặng người đi một lúc rồi sau đó phì cười: “Ôi khỏi nói đi, bây giờ chị sợ nhất là nhận được cuộc gọi của Hoài Ninh”. Vừa dứt lời thì điện thoại ở phòng khách réo chuông, chị Trương lập tức méo cả mặt: “Cậu thấy chưa, nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo đã đến ngay rồi”.
Than phiền xong chị chạy ra ngay phòng khách nghe điện, nói theo đúng lời căn dặn của lão gia: “A lô, Hoài Ninh hả? Cậu hỏi Lương Hòa à? Cô ấy ra ngoài rồi. À, cậu gọi vào di động cho cô ấy cũng không được đâu, chắc là con bé này chỉ mang điện thoại còn pin thì vứt luôn ở nhà rồi”.
Cố Hoài Ninh ở bên này nhíu nhíu mày: “Tết nhất rồi mà cô ấy còn đi đâu được?”.
“Đúng vậy đấy, cậu nói xem Tết nhất mà còn đi đâu nữa chứ.” Chị Trương vô tâm nói một câu, vừa nói xong thì biết ngay là mình lỡ lời vì thấy đầu bên kia im bặt.
“Hoài Ninh?”
Cố Hoài Ninh vừa gõ ngón tay lên bàn một cách vô thức vừa nói: “Thế này đi, em về nhà một chuyến”.
“Cái gì? Bây giờ cậu về nhà ư?” Chị Trương rất ngạc nhiên: “Sao cậu lại về?”.
“Chuyện này chị không cần lo đâu.”
“Như thế, như thế sao được?”
Trong lúc chị Trương còn đang thất thần thì lão gia đã giật lấy điện thoại: “Hoài Ninh”.
Nghe thấy giọng của ba, Cố Hoài Ninh không thấy bực mình nữa, anh ngồi lại xuống ghế: “Cuối cùng thì ba cũng chịu nói chuyện với con rồi”.
Lão gia cười: “Sao vậy, con chuẩn bị về nhà đấy à?”.
“Ba bảo Lương Hòa ra nghe máy đi.”
“Vội gì chứ? Không nói với ba được vài câu à?”
Lão gia đang làm khó anh, nhưng Cố Hoài Ninh chỉ cười: “Ba, sắp hết năm rồi mà ba với Lương Hòa định chơi trò gì vậy hả?”.
Lão gia không thèm để ý đến thái độ của anh: “Con muốn về thì về đi, công việc ở đơn vị sắp xếp ổn thỏa rồi thì ba cũng không ép con, nhưng nói thật với con, Lương Hòa không về cùng với ba”.
Cố Hoài Ninh nghe thấy vậy liền đứng bật dậy, anh nắm chặt tay thành đấm rồi thốt hai chứ: “Cái gì?”.
Thực ra, Lương Hòa – người khiến Cố Hoài Ninh lòng dạ không yên chưa hề về thành phố C, mấy hôm nay cô ở nơi cách đoàn 302 vô cùng gần.
Hút hết điếu thuốc, trong đầu anh lóe lên – nhà họ Diệp!
Ánh mặt trời của ngày 30 Tết rực rỡ chói lọi, Lương Hòa ngồi phơi nắng ở ban công, bị nắng chiếu vào không mở được mắt ra. Đột nhiên một cốc trà nóng được đưa đến trước mặt cô, Lương Hòa nghiêng đầu, nhìn thấy khuôn mặt tỉnh bơ của Diệp Dĩ Trinh. Anh ta nhìn bộ dạng lười nhác của cô, nhún vai: “Tâm trạng cũng tốt đấy nhỉ”.
Lương Hòa uống một ngụm trà nóng hổi thơm phức, lông mày chau lại vì đắng: “Eo ơi”. Lời than thở của cô cũng gần như là “dở ẹc” vậy.
Diệp Dĩ Trinh nhẹ nhàng ngồi lên chiếc ghế mây, để tập tài liệu đang cầm trong tay sang một bên, nhìn Lương Hòa đầy vẻ thích thú.
Diệp Dĩ Trinh vẫn nhớ hai hôm trước, khi tuyết vẫn còn rơi, anh đọc tài liệu về các hạng mục đến nỗi phát chán, đang định ra sân đi lại một chút thì chị Tề thông báo là con dâu út nhà họ Cố đến. Anh thần người một lúc mới thốt ra được câu “con dâu út nhà họ Cố”. Lúc đó Lương Hòa đeo bịt tai màu hồng, giấu kín người trong chiếc áo gió to sụ, trời lạnh nên mũi cô đỏ ửng, trông bộ dạng thật đáng thương. Diệp Vận Đồng không có nhà, anh vội vàng mời cô vào nhà, tiện tay lấy cho cô một cốc nước nóng để uống cho ấm người.
Anh thấy hơi lạ, vì từ khi thân phận cô được phơi bày, Lương Hòa không hề chủ động tới nhà họ Diệp, bây giờ lại xách hành lý tới đây, không khỏi khiến Diệp Dĩ Trinh thấy kỳ lạ. Hơn nữa họ hỏi gì cô cũng không nói, chỉ nói là cho ở nhờ hai hôm, còn không cho họ báo với Cố Hoài Ninh.
Lão gia vẫy tay đồng ý. Còn có thể không đồng ý sao, ngày ngày đều mong người ta đến, giờ đến rồi thì giữ người ta lại chăm nom cho ăn cho uống còn không xong, sao nỡ đuổi đi chứ.
Lương Hòa bị ánh mắt Diệp Dĩ Trinh làm cho rung cả mình, cô ngần ngại giật giật tóc và dùng cái cốc trước mặt để ngăn ánh mắt của anh lại.
Diệp Dĩ Trinh thấy vậy bình tĩnh cười, anh ngồi dựa vào chiếc ghế mây tỏ vẻ hết sức thư thái: “Có phải cô gặp phải phiền phức gì không?”.
Lương Hòa bối rối: “Sao anh lại hỏi thế?”.
“Vì hai hôm nay cô cứ như người mất hồn ý.”
Lương Hòa: “…”.
“Nếu cô bằng lòng thì kể cho tôi nghe đi, chưa biết chừng tôi có thể giúp được cô đấy.”
“Không có gì.” Lương Hòa chau mày, cô kể tóm tắt lại mọi chuyện cho Diệp Dĩ Trinh nghe. Kìm nén trong lòng đã hai ba hôm nay, cô cũng rất bất an, có lẽ cô thực sự cần phải tìm người nào đó để nói chuyện.
Diệp Dĩ Trinh nghe xong chỉ dùng một câu để tổng kết: “Nói như vậy, cô liên kết với bác Cố để chơi Hoài Ninh một vố hả?”.
“Như thế đâu thể gọi là chơi đểu hả?” Quả thật là cô định về nhà ăn Tết, tuy rằng bây giờ cô vẫn đang ở đây. Nhưng dù nghĩ như thế nào thì Lương Hòa vẫn không thể tìm ra từ nào để phản bác lại, cô bèn lờ luôn Diệp Dĩ Trinh.
Chị Tề mang điện thoại từ dưới tầng lên: “Hòa Hòa, có người nhà họ Cố gọi điện thoại tìm em này, chị nghe giúp em rồi”.
Lương Hòa vừa nghe thấy mấy chữ nhà họ Cố là đã giật mình thon thót, tay giữ chặt lồng ngực, cô hỏi: “Là ai thế ạ?”.
Bộ dạng của cô làm chị Tề buồn cười quá: “Là Phùng Đam, bảo là có việc tìm em”.
Lương Hòa nhẹ hết cả người, cô đỡ lấy điện thoại, thực ra trong lòng cô đang rất hỗn loạn, nửa muốn nhận điện thoại của anh, nửa lại thấy sợ, đầu dây bên kia vang lên giọng nói sang sảng của Phùng Đam: “Chị dâu à, đoàn trưởng mấy hôm nay ngày nào cũng gọi điện tìm chị, tụi em ở đây không giấu nổi nữa rồi”.
“Lão gia bảo với anh ấy là chị không về cùng rồi à?”
“Vẫn chưa.” Phùng Đam thì thầm: “Nhưng em thấy chị cứ chuẩn bị đi, đoàn trưởng lúc nổi giận thì đáng sợ lắm”.
Lương Hòa nghe thấy thế cũng hơi rùng mình: “Ừm, chị biết rồi”.
Phùng Đam cười khúc khích: “À đúng rồi, suýt nữa thì quên chúc Tết chị, em chúc chị và đoàn trưởng năm mới vui vẻ!”.
Cúp máy rồi, Lương Hòa lẩm bẩm: Còn có thể vui vẻ được chắc.
Trời tối rất nhanh, đã có vài nhà bắt đầu đốt pháo.
Lương Hòa từ nhỏ đã không thích tiếng pháo nổ, lần nào cũng có cảm giác như sấm sét nổ bên tai. Mà ở ngôi nhà nằm ở lưng chừng núi thế này thì pháo nổ lại càng thêm phần náo nhiệt. Nhà họ Diệp vì vấn đề sức khỏe của Diệp lão gia nên chỉ đốt một dây, vậy là cũng đầy đủ ý nghĩa rồi.
Năm nay Diệp lão gia có Lương Hòa ở bên cạnh nên cười nhiều hơn, còn đích thân đưa một chiếc phong bì dầy cộp để lì xì cho cô. Lương Hòa hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn nhận lấy, trong lúc mọi người đang vui vẻ thế này, cô quyết định tạm quên đi những chuyện không vui.
Quả nhiên, Diệp lão gia thấy cô chịu nhận, nụ cười trên môi lại càng rạng rỡ.
Điều khiến Lương Hòa ngạc nhiên là gặp được anh hai Cố Hoài Việt và thằng nhóc Cố Gia Minh tại nhà họ Diệp. Rất lâu rồi cô không gặp thằng nhóc này, Gia Minh vừa nhìn thấy Lương Hòa cũng nhào đến ôm chầm lấy cô, nhõng nhẽo: “Cô bé này thật chẳng có lương tâm gì cả, cô chạy đi tận đâu vậy?”.
Nghe thấy những lời đấy, mọi người đứng đó đều cười ngặt nghẽo.
Cố Hoài Việt bóp trán một cách bất lực, không còn cách nào khác đành phải kéo cánh tay nhỏ bé của Cố Gia Minh ra, hai tay ôm nó lôi ra khỏi chân của Lương Hòa. Hai bố con nhìn nhau đầy vẻ tức tối.
Lương Hòa cười một lúc rồi giải cứu cho Gia Minh, cô xoa xoa mái tóc ngắn xoăn tít của thằng bé, miệng thì hỏi Cố Hoài Việt: “Năm nay sao anh lại đón Tết ở đây?”.
“Anh và Gia Minh năm nào cũng đón Tết ở doanh trại tại Kinh Sơn, thỉnh thoảng rảnh rỗi thì đến nhà Diệp lão gia chơi.” Cố Hoài Việt mỉm cười.
Lương Hòa có thể hiểu được. Kinh Sơn, dù sao cũng là nơi yên nghỉ của Lâm Khả.
“Tết năm nay hai đứa ăn Tết ở đây à? Sao không thấy Hoài Ninh đâu?”
Lương Hòa há hốc mồm, nửa ngày trời mới thốt ra được bốn chữ: “Chuyện dài lắm ạ”.
Anh hai phì cười, không làm khó cô nữa, gi¬ao Gia Minh cho cô rồi ra ngoài đốt pháo bông.
Thằng nhóc Cố Gia Minh trông thì tưởng gan to bằng trời, nhưng đến pháo bông cũng không dám đốt. Lương Hòa vừa chọc quê vừa châm pháo bông giúp thằng bé, rồi nghe nhóc Gia Minh reo lên sung sướng.
Đứng từ đây nhìn về phía núi Kinh Sơn, trong màn đêm dày đặc thấp thoáng vài điểm sáng lấp lánh, sáng nhất phải kể đến phía doanh trại giăng đèn rực rỡ. Từ sớm Lương Hòa đã nghe Diệp Vận Đồng nói, đêm này doanh trại mở tiệc, sáu giờ đã nghe thấy tiếng còi ăn cơm.
Cô cúi xuống nhìn đồng hồ, đã tám giờ rồi, thời khắc nhà nhà sum vầy chào năm mới đã đến gần, thế mà cô vẫn đứng ở đây run cầm cập gì gió to. Không biết Cố Hoài Ninh đang làm gì, phải chăng vẫn đang bận công việc?
Lương Hòa ngẩn người ra, bỗng nghe thấy thằng nhóc bên cạnh gọi cô tíu tít.
Cô xoa đầu thằng bé, cười: “Gia Minh, ở doanh trại đón Tết có vui không?”.
Thằng bé bĩu môi: “Cháu chẳng thấy vui gì cả”.
Nhưng dù sao thì thằng bé nãy cũng đã cùng ba nó đón mấy cái Tết ở đây rồi. Đừng tưởng Gia Minh là một thằng nhóc chuyên thích phá đám, thực ra thằng bé vẫn luôn ngoan ngoãn thấu hiểu tâm tư của ba nó, ở đây cùng ba và người mẹ đã mất.
Lại một cơn gió thổi qua, Lương Hòa nắm lấy tay của Gia Minh, nói: “Đi thôi, về ăn cơm nào”.
Thằng bé nắm tay cô, thích thú đi về cùng cô.
Họ đi cách nhà không xa, nhưng bầu trời phủ kín một màu đen nên rất khó nhìn đường.
Lương Hòa đi rất từ từ, cẩn thận, lúc sắp về đến nhà họ Diệp, họ nhìn thấy có hai người đang đứng đợi ở cổng, vì đèn hơi mờ nên không nhìn rõ, đến lúc lại gần rồi cô mới nhìn rõ là ai. Một người là Diệp Vận Đồng, người còn lại là Cố Hoài Ninh!
Đúng lúc ấy, Lương Hòa bị vấp vào một hòn đá trên đường nên suýt bị trẹo chân. May mà có người kịp thời đỡ cô. “Cẩn thận một chút.” Cố Hoài Ninh hạ thấp giọng, gằn từng chữ một, có lẽ anh đang rất nhẫn nhịn.
Lương Hòa cúi xuống đẩy anh ra rồi đứng thẳng dậy. Cố Gia Minh nhìn thấy Cố Hoài Ninh thì kêu lên rồi chạy tới, ôm lấy chân của anh lay lay: “Chú út ơi, tối nay cho thím ở lại đây với cháu, cháu muốn ôm thím ngủ”.
Cố Hoài Ninh quay lại vuốt mái tóc xoăn của Cố Gia Minh: “Tối nay thì không được. Chú có chuyện phải nói với thím, mà này, ai dẫn cháu đi làm kiểu tóc này thế hả? Làm hỏng cả cái đầu thông minh này rồi”.
Trong lúc nói chuyện, đôi mắt anh vẫn không kiềm chế được mà lướt qua Lương Hòa, làm cô thấy hơi rùng mình.
Thằng bé nghe thấy thế định trề môi ra khóc, Diệp Vận Đồng cười cười rồi xoa đầu Cố Gia Minh, đưa nó vào nhà.
“Vậy em không vào nữa, chị nói với chú Diệp một tiếng giúp em.” Cố Hoài Ninh nói.
“Được.” Diệp Vận Đồng cười đáp: “Vậy còn Lương Hòa thì sao?”.
“Em…” Lương Hòa có phần do dự.
Cố Hoài Ninh nhìn ánh mắt xúi giục của Diệp Vận Đồng rồi đưa tay ra bám lấy vai Lương Hòa: “Lương Hòa sẽ về nhà cùng em”.
Sắc mặt Cố Hoài Ninh không tốt lắm, vừa lên xe đã phóng rất nhanh, Lương Hòa không dám nói gì với anh, chỉ sợ một hành động không cẩn thận là gây tai nạn ngay. Xe vừa dừng ở dưới khu chung cư, cô đã giữ ngay bàn tay Cố Hoài Ninh, lúc ấy đang định mở cửa xe: “Cố Hoài Ninh, anh phải nghe em nói”.
Anh quay đầu lại nhìn bàn tay cô đang giữ chặt tay anh, ngước mắt lên nhìn, đôi mắt anh dừng lại trên khuôn mặt cô: “Về nhà rồi nói”.
Lương Hòa đành phải lên nhà cùng anh. Cửa vừa mở, cô còn chưa kịp thay giày thì đã bị anh ôm chặt, đằng sau cô vang lên tiếng đóng cửa “rầm” một cái. Cô nhìn khuôn mặt ngày càng phóng đại trước mặt, định hét lên thì anh đã hôn tới tấp rồi. Cánh tay anh ôm chặt lấy vòng eo cô, hai chân cô dù có giãy đạp thế nào cũng không thể chạm xuống đất. Trong cơn hoảng loạn, cô chỉ có thể bám chặt lấy cổ anh, anh giữ chặt gáy cô, khiến cô không cựa quậy được, đành phải mặc kệ nụ hôn cuồng nhiệt của anh. Lý trí của Lương Hòa ngay lập tức bị anh cướp mất, mơ màng không biết nên phản ứng thế nào, cho đến khi anh lột hết quần áo của cô làm vờ vai Lương Hòa trơ trọi giữa khoảng không. Cảm giác lạnh lẽo ùa đến, cô mới miễn cưỡng tỉnh táo lại, cắn Cố Hoài Ninh một cái, anh mới buông cô ra.
Cô thở chầm chậm và nhìn anh, nụ hôn bất ngờ của anh khiến cô khiếp sợ, lúc ấy dường như Lương Hòa bị sốc. Đôi mắt thất thần đã dần sáng trở lại, chuyển sang ngân ngấn nước.
Cố Hoài Ninh nhìn thấy cô như vậy, thở dài một cái rồi ôm hai má vợ: “Anh xin lỗi, chỉ vì anh quá nhớ em”.
Câu nói nhẹ nhàng nhưng lại khiến Lương Hòa rơi nước mắt.
“Anh hãy nghe em nói trước đã.” Cô vẫn kiên trì.
“Làm đã rồi nói.” Anh không vì thế mà lay chuyển, bế cô lên đi vào phòng ngủ.
“Anh nghe em nói đã.”
Sự kiên quyết của cô khiến anh đau cả đầu, anh nhanh tay cởi bỏ quần áo trên người cô, hành động dứt khoát đó đã thay cho câu trả lời. Lương Hòa vô cùng bực bội, cô dùng hết sức cắn vào cổ anh, Cố Hoài Ninh đau đến nỗi toàn thân căng cứng.
Được rồi, thật sự không còn cách nào ép buộc cô.
Cố Hoài Ninh buông cô ra, xoa xoa cổ, bật cười: “Có ai vô tổ chức như em không?”. Cứ cuống lên là cắn, giống như một con chó Bắc Kinh vậy.
Lương Hòa xoa xoa môi: “Có ai không biết điều như anh không? Đã bảo là nghe em nói rồi, cắn cho một cái vào má thì còn đau hơn!”.
Ừ thì cô có lý. Cố Hoài Ninh ôm chặt má: “Có gì thì nói đi, nói xem em cấu kết với cả nhà chơi để anh thế nào?”.
Lương Hòa im bặt, hễ anh tỏ vẻ nghiêm túc là cô lại không thể thẳng thắn được.
“Em không chơi xấu anh.” Lương Hòa lẩm bẩm.
“Cái gì?”
“Em bảo là em không chơi xấu anh!” Lương Hòa hét lên: “Quả thực là em định về đón Tết cùng ba, cũng muốn dựa vào bản lĩnh của mình để làm một việc gì đấy. Em không muốn cái gì cũng ỷ lại vào anh mà lại không thể chia sẻ cùng anh điều gì. Anh gặp phải rắc rối, người làm vợ như em vẫn phải nghe từ miệng người khác nói, cảm giác này quả thực rất khó chịu”.
Anh đã ôm trọn cả thế giới của cô, nhưng cô thì lại không biết rằng mình có thể lấp được bao nhiêu phần trong thế giới của anh. Tất cả những chuyện của anh, anh đều có thể tự mình giải quyết, không cần phải nói với cô, thậm chí còn chẳng thể gọi là giấu giếm, anh khiến cô cảm thấy mình thật vô dụng.
Lần đầu tiên Cố Hoài Ninh nghe Lương Hòa nói những điều này, anh không khỏi bất ngờ, càng không ngờ là cô lại nghĩ nhiều như thế.
Một lúc sau, anh thở dài rồi nói: “Vậy sao em lại không về nữa?”.
“Vì lão gia đã nói với em một vài chuyện.”
Ngày hôm ấy, sau khi anh rời sân bay, lão gia ngồi trong phòng chờ đã nói chuyện với cô rất lâu, nghe cô kể xem họ đã kết hôn thế nào, rồi làm sao để đi được tới bước này. Nghe xong, lão gia nhìn cô đăm chiêu: “Hòa Hòa, con có nhớ lúc đó ba đã nói gì với con ở nhà khách không?”.
Lương Hòa gật gật đầu: “Nhớ ạ”.
Lão gia cười: “Con nói thời gi¬an con cần chỗ dựa nhất đã trôi qua rồi, con có từng nghĩ rằng ai đã giúp con vượt qua ngưỡng cửa này không?”.
Lương Hòa lặng người. Lão gia nhìn thấy thái độ của cô, ôn tồn nói: “Đó là vì con có chỗ dựa, điều này e rằng con chưa từng ý thức được”.
Lương Hòa chớp chớp mắt, suy nghĩ về lời của lão gia.
“Mẹ ở nhà luôn một lòng mong con và Hoài Ninh sẽ quay về thành phố C, nhưng con vẫn cố chấp đến đây với nó. Sở dĩ con bướng bỉnh với ba mẹ, với cả anh Diệp, là vì con biết rằng mình có chỗ dựa, và đó chính là Hoài Ninh. Bây giờ thì sao, con lại tự trách mình vì đã quá dựa dẫm vào nó ư? Sao có thể qua cầu rút ván như thế được chứ.”
Lão gia nói đùa làm Lương Hòa hơi lung túng: “Ba à”.
“Thực ra suy nghĩ của Hoài Ninh, con cũng chưa thấu hiểu hoàn toàn. Không riêng gì nó, mà cả anh hai con cũng vậy, trong mắt của chúng nó, đàn ông làm chỗ dựa cho phụ nữ là chuyện đương nhiên. Nói như vậy thì có hơi độc đoán, nhưng con cũng nên hiểu cho hai đứa nó. Hoài Ninh và Hoài Việt đều là quân nhân, tiếp xúc với phụ nữ không nhiều, suy nghĩ về tình yêu cũng vì thế mà rất giản đơn.” Lão gia cười: “Nói cho dễ nghe một chút thì là ngây thơ trong sáng, còn nói trắng ra thì đó là EQ thấp”.
Lương Hòa đột nhiên cười khúc khích. EQ thấp thì đúng quá rồi, còn ngây thơ ư? Lương Hòa thử đem cái mác ấy gắn lên Cố Hoài Ninh, cô thấy có phần khó khăn.
“Vậy ba nói xem con nên làm thế nào?”
“Rất đơn giản, con đừng nghĩ gì cả, hãy tận hưởng cuộc sống hiện tại đi.”
Lương Hòa không nói nên lời, lão gia đang khuyến khích cô lười biếng sao?
Lão gia hiểu được suy nghĩ của cô, cười hiền từ: “Vợ chồng thì phải hỗ trợ lẫn nhau, nếu Hoài Ninh đã có bản lĩnh đem hạnh phúc đến cho con, thì hà cớ gì con phải tính toán nhiều như thế. Đương nhiên, nó cũng có lúc không đúng, có những chuyện nó không để ý đến tâm tư của con, nhưng như ba thấy thì con cũng đừng gây phiền phức cho nó”.
Lương Hòa thấy hơi ngại, cuối cùng vẫn là Cố lão gia cho cô một lời khuyên: “Hạnh phúc của con người xưa nay chỉ chê ít chứ chẳng ai chê nhiều, con phải cảm thấy may mắn vì nó có thể làm chỗ dựa cho con, con cũng nên biết thế nào là đủ và phải biết trân trọng niềm hạnh phúc này”.
Khó có cơ hội nào mà lão gia có thể khai sáng cho cô như thế, nếu cô vẫn không biết đủ thì đúng là quá nực cười rồi. Lương Hòa mỉm cười, nhìn lão gia gật đầu.
Đồng chí đoàn trưởng nghe xong, trong lòng tự nhủ rằng lão gia đúng là anh minh, những lời nói ra đều rất chí lí.
“Vậy sao sau khi quay về lại không về nhà?”
Đồng chí Lương Hòa rất thẳng thắn: “Ba nói anh cũng có phần không đúng, vì thế em đơn phương chiến tranh lạnh với anh vài ngày cũng chẳng có gì là sai cả. Như thế anh càng có thể nhận ra lỗi của mình một cách sâu sắc, ngài trung tá ạ”.
Cố Hoài Ninh bị hàng loạt những từ nặng nề bủa vây khiến anh đứng hình, một lúc lâu sau mới bật ra được hai chữ: “Đồ ngốc”.
Lương Hòa bĩu môi, gằn giọng nói: “Em là đồ ngốc thì anh cũng chẳng ra làm sao đâu nhé, anh hãy tự suy ngẫm về lỗi lầm của mình đi, đừng có nghĩ đến chuyện trốn tránh”.
Cố Hoài Ninh bắt đầu suy nghĩ lại: “Được thôi. Sau này gặp phải chuyện gì anh sẽ bàn bạc nhiều hơn với em, nhưng em cũng phải tin tưởng vào năng lực của anh, phải tin là anh có thể giải quyết. Được không?”.
Lương Hòa nhìn anh một cái, không dám trả lời: “Anh nói thật à?”.
“Đương nhiên.” Cố Hoài Ninh giơ tay lên thể hiện thành ý: “Mà em cũng đừng tự ti quá. Có những việc em có thể giúp anh, mà cũng chỉ có em mới giúp được anh”.
“Là việc gì?” Lương Hòa lắp bắp hỏi lại.
“Yêu anh.” Anh cười, rồi sau đó nói rất chân thành: “Hơn nữa còn phải làm thật tốt đấy”.
Lương Hòa lặng người: “Vậy thì không công bằng”. Việc này rõ ràng là hai người phải đồng lòng cố gắng thì mới làm được!
Cố Hoài Ninh nghe vậy chỉ than một tiếng: “Vậy anh phải luyện thêm nội công mới được”.
“Cái gì cơ?” Lương Hòa căng thẳng kéo kéo áo anh.
“Anh yêu em”. Anh nói.
Rõ ràng là anh đang cười, nhưng Lương Hòa lại thấy có một sức nặng trong câu nói của anh.
Câu này không phải là nói đùa.
Đối với Cố Hoài Ninh, tình cảm này ban đầu rất âm thầm lặng lẽ, có lẽ nó bắt đầu từ lần đầu tiên cô cười với anh, lần đầu tiên, không thể nói rõ ràng được. Đến lúc anh phát hiện ra điều đó, thì đã như một kẻ nghiện rồi.
Anh là quân nhân, vị tướng quân mà anh tôn sùng nhất đã từng nói thế này: “Người lính phải có khả năng tự kiềm chế bản thân một cách tuyệt đối, bất cứ chuyện gì cũng có thể từ bỏ chỉ trong 30 giây”.
Nghiện rồi ư? Đúng là một đòn chí mạng mà.
Vì thế, anh ra lệnh cho mình phải tìm ra được nguồn gốc của sự mê hoặc này. Cho đến một ngày nhìn thấy nụ cười trên khóe môi cô, nụ cười đó không thật tươi, nhưng nó dâng đầy lên đôi mắt cô, vừa giống ngôi sao đang lấp lánh trên bầu trời, lại vừa giống như thứ gì đó vô cùng trong sáng thuần khiết, khó mà hình dung được. Không thể phủ nhận rằng, cô là người duy nhất có thể đơn thương độc mã tước đoạt vũ khí của anh.
Cố Hoài Ninh nhìn thẳng vào Lương Hòa: “Anh yêu em, điều này đã đủ nặng chưa?”.
Không rõ ai là người mất kiềm chế trước, nhưng nụ hôn của anh ngày càng nồng nhiệt. Ban đầu, Lương Hòa còn khẽ cựa quậy phản kháng, sau thì bị ép buộc nên buông xuôi đón nhận, họ cuốn vào nhau mãi không rời.
Chỉ một câu nói “anh yêu em” đã khiến cô choáng váng, nói gì đến nụ hôn cháy bỏng đang rũ bỏ hết lý trí của cô. Rõ ràng là một ngày đông giá rét, vậy mà cô lại cảm nhận được sức nóng khiến bản thân muốn tan ra. Tuyến phòng thủ của cô quả thực hùng mạnh như thế, chẳng bao lâu sau Lương Hòa đã bị tước hết chả còn gì.
Sự dịu dàng chết người của anh sau đó, cô lấy gì để chống cự bây giờ? Lương Hòa chỉ có thể rướn người lên ôm chặt lấy cổ anh, hôn lên môi anh, dùng hành động để trả lời. Cố Hoài Ninh nhanh chóng lấy lại quyền chủ động, anh ép mạnh cơ thể cô vào người anh, cứ siết chặt như thế, dịu dàng như thế, mới khiến anh cảm thấy được rằng cô đang ở bên mình không rời xa.
Đối với anh thì điều tuyệt vời nhất cũng chỉ đến thế này mà thôi.
Mấy hôm nay công việc của đồng chí đoàn trưởng vẫn bận túi bụi như mọi ngày. Nhưng Triệu Kiền Hòa vẫn có thể tinh ý nhận ra được sự bất bình thường của Cố Hoài Ninh. Từ bãi huấn luyện trở về, Cố Hoài Ninh cứ ngồi lỳ trước bàn làm việc xem phương án dự phòng, nhưng cả nửa ngày trời mà chẳng xem được trang nào, điều này không giống mọi ngày.
“Nghe tôi nói này Hoài Ninh, lão gia đến đâu phải chỉ một hai lần. Những lần trước sau khi ba cậu đi không thấy cậu phản ứng mạnh mẽ như vậy, sao lần này lão gia quay về hai ngày rồi mà cậu vẫn chưa trở lại bình thường được thế?”
Cố Hoài Ninh nhìn anh ta không nói gì.
Triệu Kiền Hòa đoán mò: “Không phải là vì đêm nay phải trực, bỏ lại vợ ở nhà một mình nên sợ cô ấy cô đơn đấy chứ?”.
“Làm gì có chuyện đó.”
“Sao?” Triệu Kiền Hòa tò mò.
Đồng chí đoàn trưởng cố gắng giải thích ngắn gọn súc tích: “Lương Hòa về cùng ba tôi rồi, năm nay chỉ có mình tôi đón Tết ở đây thôi”.
Câu này chẳng khác gì một quả bom hạng nặng đối với Triệu Kiền Hòa: “Không phải chứ? Cứ thế mà đi sao? Ba cậu mới đến có mấy ngày thôi mà? Lão gia còn to hơn cậu nữa hả, đến cả vợ của cậu mà cũng lôi đi được?”.
“Là cô ấy tự muốn về đấy chứ.” Cố Hoài Ninh lạnh lùng bổ sung thêm: “Mà tôi cũng đồng ý rồi”. Nói đúng ra thì đây là cái hố mà anh tự đào cho mình, không biết bao giờ sẽ bị rơi xuống đó nữa. Nghĩ đến đây anh liền tự cười bản thân.
“Chắc là cậu lạnh nhạt với người ta rồi.” Triệu Kiền Hòa nói có vẻ rất nghiêm túc: “Cậu đừng thấy ở chung cư có nhiều chị em chuyển đến theo chồng mà tưởng lầm, thực ra mấy chị em phụ nữ bọn họ một tuần cũng chỉ hai ba lần được gặp người đàn ông của mình thôi. Lương Hòa chắc chắn không quen, trong lòng thấy khó chịu”.
Cố Hoài Ninh nhún nhún vai, còn chả buồn cắt ngang màn thuyết giáo của thiếu gia họ Triệu.
E là anh ta đã quên rằng, từ khi kết hôn họ đã sống trong cảnh mỗi người một nơi, một tuần hai ba lần gặp nhau đã là gì, một tháng mà gặp được hai ba lần cũng đã là nhiều rồi.
Trong lúc anh đang trầm tư suy nghĩ, Triệu Kiền Hòa lại vỗ vai anh: “Hoài Ninh, đừng lo lắng. Theo kinh nghiệm của tôi, Lương Hòa thuộc nhóm phụ nữ vô cùng dễ dỗ dành”.
Dễ dỗ dành ư? Cố Hoài Ninh hơi chau mày lại.
Từ sau khi Lương Hòa về đến giờ, ngoài một cuộc điện thoại thông báo đã đến nơi bình an thì không gọi cho anh cuộc nào nữa. Nghe ý tứ của ba anh, vì sắp đến Tết nên không để Lương Hòa về căn hộ mới một mình, cữ giữ cô ở lại nhà họ Cố. Lần nào anh gọi điện về nhà, nếu không phải là chị Trương thì cũng là ba hoặc mẹ anh nghe máy, khi anh bảo Lương Hòa ra nghe điện thì câu trả lời mà anh nhận được là …cô không có nhà, gọi vào di động của cô thì cũng chẳng thấy nhấc máy.
Cố Hoài Ninh than vãn: “Cô ấy mà đã giận thật thì một hai câu lời ngon tiếng ngọt không dỗ nổi cô ấy đâu”.
Triệu Kiền Hòa bật cười, nói: “Quan trọng là, cậu có biết nói lời ngon tiếng ngọt không?”.
Cố Hoài Ninh quyết định không trả lời câu hỏi này, anh đứng dậy đi ra ngoài.
“Làm gì thế?”
“Về thay đồ, sắp đổi ca trực rồi.”
Triệu Kiền Hòa lập tức tự đập bốp một cái vào đầu, ôi thật đáng chết, quên luôn cả nhiệm vụ. Toàn bộ sư đoàn T đều đặt tại Kinh Sơn, mà đoàn 302 cũng thiết lập mấy trại lính gác ở đây, Cố Hoài Ninh và một cán bộ phòng chính trị khác cùng trực thay cho hai chiến sĩ ở trại gác, để họ về tham gia tiệc tất niên.
Cán bộ phòng chính trị chỉnh lại dây lưng của mình, trước khi đứng gác còn lẩm bẩm một câu: “Cũng không biết là đơn vị làm trò gì nữa, bà xã tôi còn đang chờ tôi về nhà đón gi¬ao thừa đây này”.
Cố Hoài Ninh cười: “Các thiếu tướng cũng đều phải làm nhiệm vụ cả rồi, chúng ta còn có thể oán trách được chắc”.
Nói thì nói vậy, nhưng trong đầu anh lại nghĩ đến Lương Hòa. Nếu cô ở đây thì e là phải ở nhà một mình chờ anh về. Trong khi nhà nhà vui vẻ thì cô lại rất cô đơn. Như vậy thì cô về thành phố C cũng tốt, quan trọng nhất là không phải ở một mình.
Hai tiếng trôi qua rất nhanh, Triệu Kiền Hòa cùng một sĩ quan khác đã đến thay ca trực.
“Này tôi bảo, sau hai tiếng trực xong tôi còn được gặp cậu không hả?” Triệu Kiền Hòa hỏi anh khi hai người đi lướt qua nhau.
“Sao?”
“Về nhà bắt thỏ đi nhé.”
Cố Hoài Ninh: “…” Lại còn nói nữa, mấy hôm nay không phải là anh không hề nghĩ đến chuyện này.
Về đến phòng làm việc ở đoàn, Cố Hoài Ninh đặt mũ sang một bên, nhìn chiếc điện thoại trên bàn suy nghĩ mãi về việc có nên gọi điện cho Lương Hòa hay không. Ngộ nhỡ lại phải nghe câu cô không có nhà thì sao đây? Nhưng nghĩ lại thì không thể nào, đón gi¬ao thừa mà không ở nhà thì đi đâu được nữa chứ, hay là cứ gọi một cuộc nhỉ?
Trong lúc Cố Hoài Ninh ở thành phố B đang do dự chưa quyết được, thì nhà họ Cố ở thành phố C lại vô cùng náo nhiệt, vui vẻ hơn hẳn ngày thường.
Chị Trương vừa bày đồ ăn lên đĩa vừa hỏi tay sai Phùng Đam: “Tiểu Phùng này, cậu không về nhà ăn Tết à?”.
Phùng Đam vừa giúp chị bày biện vừa lắng nghe: “Không về ạ, ở nhà chỉ còn một ông anh trai, tụi em cũng không thân thiết với nhau, ăn Tết ở đâu cũng giống nhau thôi. Mà về rồi thì sao có thể được nếm tay nghề của chị Trương chứ”. Nói rồi cậu ta cười hì hì: “Hơn nữa, trước khi lão gia về còn nói một câu”.
“Nói gì?” Chị Trương tò mò hỏi.
Phùng Đam cười hì hì: “Lão gia bảo em, Tết năm nay sẽ tưng bừng lắm, nếu không cần về thì đừng về nữa, ở lại chơi cho vui”.
Chị Trương lặng người đi một lúc rồi sau đó phì cười: “Ôi khỏi nói đi, bây giờ chị sợ nhất là nhận được cuộc gọi của Hoài Ninh”. Vừa dứt lời thì điện thoại ở phòng khách réo chuông, chị Trương lập tức méo cả mặt: “Cậu thấy chưa, nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo đã đến ngay rồi”.
Than phiền xong chị chạy ra ngay phòng khách nghe điện, nói theo đúng lời căn dặn của lão gia: “A lô, Hoài Ninh hả? Cậu hỏi Lương Hòa à? Cô ấy ra ngoài rồi. À, cậu gọi vào di động cho cô ấy cũng không được đâu, chắc là con bé này chỉ mang điện thoại còn pin thì vứt luôn ở nhà rồi”.
Cố Hoài Ninh ở bên này nhíu nhíu mày: “Tết nhất rồi mà cô ấy còn đi đâu được?”.
“Đúng vậy đấy, cậu nói xem Tết nhất mà còn đi đâu nữa chứ.” Chị Trương vô tâm nói một câu, vừa nói xong thì biết ngay là mình lỡ lời vì thấy đầu bên kia im bặt.
“Hoài Ninh?”
Cố Hoài Ninh vừa gõ ngón tay lên bàn một cách vô thức vừa nói: “Thế này đi, em về nhà một chuyến”.
“Cái gì? Bây giờ cậu về nhà ư?” Chị Trương rất ngạc nhiên: “Sao cậu lại về?”.
“Chuyện này chị không cần lo đâu.”
“Như thế, như thế sao được?”
Trong lúc chị Trương còn đang thất thần thì lão gia đã giật lấy điện thoại: “Hoài Ninh”.
Nghe thấy giọng của ba, Cố Hoài Ninh không thấy bực mình nữa, anh ngồi lại xuống ghế: “Cuối cùng thì ba cũng chịu nói chuyện với con rồi”.
Lão gia cười: “Sao vậy, con chuẩn bị về nhà đấy à?”.
“Ba bảo Lương Hòa ra nghe máy đi.”
“Vội gì chứ? Không nói với ba được vài câu à?”
Lão gia đang làm khó anh, nhưng Cố Hoài Ninh chỉ cười: “Ba, sắp hết năm rồi mà ba với Lương Hòa định chơi trò gì vậy hả?”.
Lão gia không thèm để ý đến thái độ của anh: “Con muốn về thì về đi, công việc ở đơn vị sắp xếp ổn thỏa rồi thì ba cũng không ép con, nhưng nói thật với con, Lương Hòa không về cùng với ba”.
Cố Hoài Ninh nghe thấy vậy liền đứng bật dậy, anh nắm chặt tay thành đấm rồi thốt hai chứ: “Cái gì?”.
Thực ra, Lương Hòa – người khiến Cố Hoài Ninh lòng dạ không yên chưa hề về thành phố C, mấy hôm nay cô ở nơi cách đoàn 302 vô cùng gần.
Hút hết điếu thuốc, trong đầu anh lóe lên – nhà họ Diệp!
Ánh mặt trời của ngày 30 Tết rực rỡ chói lọi, Lương Hòa ngồi phơi nắng ở ban công, bị nắng chiếu vào không mở được mắt ra. Đột nhiên một cốc trà nóng được đưa đến trước mặt cô, Lương Hòa nghiêng đầu, nhìn thấy khuôn mặt tỉnh bơ của Diệp Dĩ Trinh. Anh ta nhìn bộ dạng lười nhác của cô, nhún vai: “Tâm trạng cũng tốt đấy nhỉ”.
Lương Hòa uống một ngụm trà nóng hổi thơm phức, lông mày chau lại vì đắng: “Eo ơi”. Lời than thở của cô cũng gần như là “dở ẹc” vậy.
Diệp Dĩ Trinh nhẹ nhàng ngồi lên chiếc ghế mây, để tập tài liệu đang cầm trong tay sang một bên, nhìn Lương Hòa đầy vẻ thích thú.
Diệp Dĩ Trinh vẫn nhớ hai hôm trước, khi tuyết vẫn còn rơi, anh đọc tài liệu về các hạng mục đến nỗi phát chán, đang định ra sân đi lại một chút thì chị Tề thông báo là con dâu út nhà họ Cố đến. Anh thần người một lúc mới thốt ra được câu “con dâu út nhà họ Cố”. Lúc đó Lương Hòa đeo bịt tai màu hồng, giấu kín người trong chiếc áo gió to sụ, trời lạnh nên mũi cô đỏ ửng, trông bộ dạng thật đáng thương. Diệp Vận Đồng không có nhà, anh vội vàng mời cô vào nhà, tiện tay lấy cho cô một cốc nước nóng để uống cho ấm người.
Anh thấy hơi lạ, vì từ khi thân phận cô được phơi bày, Lương Hòa không hề chủ động tới nhà họ Diệp, bây giờ lại xách hành lý tới đây, không khỏi khiến Diệp Dĩ Trinh thấy kỳ lạ. Hơn nữa họ hỏi gì cô cũng không nói, chỉ nói là cho ở nhờ hai hôm, còn không cho họ báo với Cố Hoài Ninh.
Lão gia vẫy tay đồng ý. Còn có thể không đồng ý sao, ngày ngày đều mong người ta đến, giờ đến rồi thì giữ người ta lại chăm nom cho ăn cho uống còn không xong, sao nỡ đuổi đi chứ.
Lương Hòa bị ánh mắt Diệp Dĩ Trinh làm cho rung cả mình, cô ngần ngại giật giật tóc và dùng cái cốc trước mặt để ngăn ánh mắt của anh lại.
Diệp Dĩ Trinh thấy vậy bình tĩnh cười, anh ngồi dựa vào chiếc ghế mây tỏ vẻ hết sức thư thái: “Có phải cô gặp phải phiền phức gì không?”.
Lương Hòa bối rối: “Sao anh lại hỏi thế?”.
“Vì hai hôm nay cô cứ như người mất hồn ý.”
Lương Hòa: “…”.
“Nếu cô bằng lòng thì kể cho tôi nghe đi, chưa biết chừng tôi có thể giúp được cô đấy.”
“Không có gì.” Lương Hòa chau mày, cô kể tóm tắt lại mọi chuyện cho Diệp Dĩ Trinh nghe. Kìm nén trong lòng đã hai ba hôm nay, cô cũng rất bất an, có lẽ cô thực sự cần phải tìm người nào đó để nói chuyện.
Diệp Dĩ Trinh nghe xong chỉ dùng một câu để tổng kết: “Nói như vậy, cô liên kết với bác Cố để chơi Hoài Ninh một vố hả?”.
“Như thế đâu thể gọi là chơi đểu hả?” Quả thật là cô định về nhà ăn Tết, tuy rằng bây giờ cô vẫn đang ở đây. Nhưng dù nghĩ như thế nào thì Lương Hòa vẫn không thể tìm ra từ nào để phản bác lại, cô bèn lờ luôn Diệp Dĩ Trinh.
Chị Tề mang điện thoại từ dưới tầng lên: “Hòa Hòa, có người nhà họ Cố gọi điện thoại tìm em này, chị nghe giúp em rồi”.
Lương Hòa vừa nghe thấy mấy chữ nhà họ Cố là đã giật mình thon thót, tay giữ chặt lồng ngực, cô hỏi: “Là ai thế ạ?”.
Bộ dạng của cô làm chị Tề buồn cười quá: “Là Phùng Đam, bảo là có việc tìm em”.
Lương Hòa nhẹ hết cả người, cô đỡ lấy điện thoại, thực ra trong lòng cô đang rất hỗn loạn, nửa muốn nhận điện thoại của anh, nửa lại thấy sợ, đầu dây bên kia vang lên giọng nói sang sảng của Phùng Đam: “Chị dâu à, đoàn trưởng mấy hôm nay ngày nào cũng gọi điện tìm chị, tụi em ở đây không giấu nổi nữa rồi”.
“Lão gia bảo với anh ấy là chị không về cùng rồi à?”
“Vẫn chưa.” Phùng Đam thì thầm: “Nhưng em thấy chị cứ chuẩn bị đi, đoàn trưởng lúc nổi giận thì đáng sợ lắm”.
Lương Hòa nghe thấy thế cũng hơi rùng mình: “Ừm, chị biết rồi”.
Phùng Đam cười khúc khích: “À đúng rồi, suýt nữa thì quên chúc Tết chị, em chúc chị và đoàn trưởng năm mới vui vẻ!”.
Cúp máy rồi, Lương Hòa lẩm bẩm: Còn có thể vui vẻ được chắc.
Trời tối rất nhanh, đã có vài nhà bắt đầu đốt pháo.
Lương Hòa từ nhỏ đã không thích tiếng pháo nổ, lần nào cũng có cảm giác như sấm sét nổ bên tai. Mà ở ngôi nhà nằm ở lưng chừng núi thế này thì pháo nổ lại càng thêm phần náo nhiệt. Nhà họ Diệp vì vấn đề sức khỏe của Diệp lão gia nên chỉ đốt một dây, vậy là cũng đầy đủ ý nghĩa rồi.
Năm nay Diệp lão gia có Lương Hòa ở bên cạnh nên cười nhiều hơn, còn đích thân đưa một chiếc phong bì dầy cộp để lì xì cho cô. Lương Hòa hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn nhận lấy, trong lúc mọi người đang vui vẻ thế này, cô quyết định tạm quên đi những chuyện không vui.
Quả nhiên, Diệp lão gia thấy cô chịu nhận, nụ cười trên môi lại càng rạng rỡ.
Điều khiến Lương Hòa ngạc nhiên là gặp được anh hai Cố Hoài Việt và thằng nhóc Cố Gia Minh tại nhà họ Diệp. Rất lâu rồi cô không gặp thằng nhóc này, Gia Minh vừa nhìn thấy Lương Hòa cũng nhào đến ôm chầm lấy cô, nhõng nhẽo: “Cô bé này thật chẳng có lương tâm gì cả, cô chạy đi tận đâu vậy?”.
Nghe thấy những lời đấy, mọi người đứng đó đều cười ngặt nghẽo.
Cố Hoài Việt bóp trán một cách bất lực, không còn cách nào khác đành phải kéo cánh tay nhỏ bé của Cố Gia Minh ra, hai tay ôm nó lôi ra khỏi chân của Lương Hòa. Hai bố con nhìn nhau đầy vẻ tức tối.
Lương Hòa cười một lúc rồi giải cứu cho Gia Minh, cô xoa xoa mái tóc ngắn xoăn tít của thằng bé, miệng thì hỏi Cố Hoài Việt: “Năm nay sao anh lại đón Tết ở đây?”.
“Anh và Gia Minh năm nào cũng đón Tết ở doanh trại tại Kinh Sơn, thỉnh thoảng rảnh rỗi thì đến nhà Diệp lão gia chơi.” Cố Hoài Việt mỉm cười.
Lương Hòa có thể hiểu được. Kinh Sơn, dù sao cũng là nơi yên nghỉ của Lâm Khả.
“Tết năm nay hai đứa ăn Tết ở đây à? Sao không thấy Hoài Ninh đâu?”
Lương Hòa há hốc mồm, nửa ngày trời mới thốt ra được bốn chữ: “Chuyện dài lắm ạ”.
Anh hai phì cười, không làm khó cô nữa, gi¬ao Gia Minh cho cô rồi ra ngoài đốt pháo bông.
Thằng nhóc Cố Gia Minh trông thì tưởng gan to bằng trời, nhưng đến pháo bông cũng không dám đốt. Lương Hòa vừa chọc quê vừa châm pháo bông giúp thằng bé, rồi nghe nhóc Gia Minh reo lên sung sướng.
Đứng từ đây nhìn về phía núi Kinh Sơn, trong màn đêm dày đặc thấp thoáng vài điểm sáng lấp lánh, sáng nhất phải kể đến phía doanh trại giăng đèn rực rỡ. Từ sớm Lương Hòa đã nghe Diệp Vận Đồng nói, đêm này doanh trại mở tiệc, sáu giờ đã nghe thấy tiếng còi ăn cơm.
Cô cúi xuống nhìn đồng hồ, đã tám giờ rồi, thời khắc nhà nhà sum vầy chào năm mới đã đến gần, thế mà cô vẫn đứng ở đây run cầm cập gì gió to. Không biết Cố Hoài Ninh đang làm gì, phải chăng vẫn đang bận công việc?
Lương Hòa ngẩn người ra, bỗng nghe thấy thằng nhóc bên cạnh gọi cô tíu tít.
Cô xoa đầu thằng bé, cười: “Gia Minh, ở doanh trại đón Tết có vui không?”.
Thằng bé bĩu môi: “Cháu chẳng thấy vui gì cả”.
Nhưng dù sao thì thằng bé nãy cũng đã cùng ba nó đón mấy cái Tết ở đây rồi. Đừng tưởng Gia Minh là một thằng nhóc chuyên thích phá đám, thực ra thằng bé vẫn luôn ngoan ngoãn thấu hiểu tâm tư của ba nó, ở đây cùng ba và người mẹ đã mất.
Lại một cơn gió thổi qua, Lương Hòa nắm lấy tay của Gia Minh, nói: “Đi thôi, về ăn cơm nào”.
Thằng bé nắm tay cô, thích thú đi về cùng cô.
Họ đi cách nhà không xa, nhưng bầu trời phủ kín một màu đen nên rất khó nhìn đường.
Lương Hòa đi rất từ từ, cẩn thận, lúc sắp về đến nhà họ Diệp, họ nhìn thấy có hai người đang đứng đợi ở cổng, vì đèn hơi mờ nên không nhìn rõ, đến lúc lại gần rồi cô mới nhìn rõ là ai. Một người là Diệp Vận Đồng, người còn lại là Cố Hoài Ninh!
Đúng lúc ấy, Lương Hòa bị vấp vào một hòn đá trên đường nên suýt bị trẹo chân. May mà có người kịp thời đỡ cô. “Cẩn thận một chút.” Cố Hoài Ninh hạ thấp giọng, gằn từng chữ một, có lẽ anh đang rất nhẫn nhịn.
Lương Hòa cúi xuống đẩy anh ra rồi đứng thẳng dậy. Cố Gia Minh nhìn thấy Cố Hoài Ninh thì kêu lên rồi chạy tới, ôm lấy chân của anh lay lay: “Chú út ơi, tối nay cho thím ở lại đây với cháu, cháu muốn ôm thím ngủ”.
Cố Hoài Ninh quay lại vuốt mái tóc xoăn của Cố Gia Minh: “Tối nay thì không được. Chú có chuyện phải nói với thím, mà này, ai dẫn cháu đi làm kiểu tóc này thế hả? Làm hỏng cả cái đầu thông minh này rồi”.
Trong lúc nói chuyện, đôi mắt anh vẫn không kiềm chế được mà lướt qua Lương Hòa, làm cô thấy hơi rùng mình.
Thằng bé nghe thấy thế định trề môi ra khóc, Diệp Vận Đồng cười cười rồi xoa đầu Cố Gia Minh, đưa nó vào nhà.
“Vậy em không vào nữa, chị nói với chú Diệp một tiếng giúp em.” Cố Hoài Ninh nói.
“Được.” Diệp Vận Đồng cười đáp: “Vậy còn Lương Hòa thì sao?”.
“Em…” Lương Hòa có phần do dự.
Cố Hoài Ninh nhìn ánh mắt xúi giục của Diệp Vận Đồng rồi đưa tay ra bám lấy vai Lương Hòa: “Lương Hòa sẽ về nhà cùng em”.
Sắc mặt Cố Hoài Ninh không tốt lắm, vừa lên xe đã phóng rất nhanh, Lương Hòa không dám nói gì với anh, chỉ sợ một hành động không cẩn thận là gây tai nạn ngay. Xe vừa dừng ở dưới khu chung cư, cô đã giữ ngay bàn tay Cố Hoài Ninh, lúc ấy đang định mở cửa xe: “Cố Hoài Ninh, anh phải nghe em nói”.
Anh quay đầu lại nhìn bàn tay cô đang giữ chặt tay anh, ngước mắt lên nhìn, đôi mắt anh dừng lại trên khuôn mặt cô: “Về nhà rồi nói”.
Lương Hòa đành phải lên nhà cùng anh. Cửa vừa mở, cô còn chưa kịp thay giày thì đã bị anh ôm chặt, đằng sau cô vang lên tiếng đóng cửa “rầm” một cái. Cô nhìn khuôn mặt ngày càng phóng đại trước mặt, định hét lên thì anh đã hôn tới tấp rồi. Cánh tay anh ôm chặt lấy vòng eo cô, hai chân cô dù có giãy đạp thế nào cũng không thể chạm xuống đất. Trong cơn hoảng loạn, cô chỉ có thể bám chặt lấy cổ anh, anh giữ chặt gáy cô, khiến cô không cựa quậy được, đành phải mặc kệ nụ hôn cuồng nhiệt của anh. Lý trí của Lương Hòa ngay lập tức bị anh cướp mất, mơ màng không biết nên phản ứng thế nào, cho đến khi anh lột hết quần áo của cô làm vờ vai Lương Hòa trơ trọi giữa khoảng không. Cảm giác lạnh lẽo ùa đến, cô mới miễn cưỡng tỉnh táo lại, cắn Cố Hoài Ninh một cái, anh mới buông cô ra.
Cô thở chầm chậm và nhìn anh, nụ hôn bất ngờ của anh khiến cô khiếp sợ, lúc ấy dường như Lương Hòa bị sốc. Đôi mắt thất thần đã dần sáng trở lại, chuyển sang ngân ngấn nước.
Cố Hoài Ninh nhìn thấy cô như vậy, thở dài một cái rồi ôm hai má vợ: “Anh xin lỗi, chỉ vì anh quá nhớ em”.
Câu nói nhẹ nhàng nhưng lại khiến Lương Hòa rơi nước mắt.
“Anh hãy nghe em nói trước đã.” Cô vẫn kiên trì.
“Làm đã rồi nói.” Anh không vì thế mà lay chuyển, bế cô lên đi vào phòng ngủ.
“Anh nghe em nói đã.”
Sự kiên quyết của cô khiến anh đau cả đầu, anh nhanh tay cởi bỏ quần áo trên người cô, hành động dứt khoát đó đã thay cho câu trả lời. Lương Hòa vô cùng bực bội, cô dùng hết sức cắn vào cổ anh, Cố Hoài Ninh đau đến nỗi toàn thân căng cứng.
Được rồi, thật sự không còn cách nào ép buộc cô.
Cố Hoài Ninh buông cô ra, xoa xoa cổ, bật cười: “Có ai vô tổ chức như em không?”. Cứ cuống lên là cắn, giống như một con chó Bắc Kinh vậy.
Lương Hòa xoa xoa môi: “Có ai không biết điều như anh không? Đã bảo là nghe em nói rồi, cắn cho một cái vào má thì còn đau hơn!”.
Ừ thì cô có lý. Cố Hoài Ninh ôm chặt má: “Có gì thì nói đi, nói xem em cấu kết với cả nhà chơi để anh thế nào?”.
Lương Hòa im bặt, hễ anh tỏ vẻ nghiêm túc là cô lại không thể thẳng thắn được.
“Em không chơi xấu anh.” Lương Hòa lẩm bẩm.
“Cái gì?”
“Em bảo là em không chơi xấu anh!” Lương Hòa hét lên: “Quả thực là em định về đón Tết cùng ba, cũng muốn dựa vào bản lĩnh của mình để làm một việc gì đấy. Em không muốn cái gì cũng ỷ lại vào anh mà lại không thể chia sẻ cùng anh điều gì. Anh gặp phải rắc rối, người làm vợ như em vẫn phải nghe từ miệng người khác nói, cảm giác này quả thực rất khó chịu”.
Anh đã ôm trọn cả thế giới của cô, nhưng cô thì lại không biết rằng mình có thể lấp được bao nhiêu phần trong thế giới của anh. Tất cả những chuyện của anh, anh đều có thể tự mình giải quyết, không cần phải nói với cô, thậm chí còn chẳng thể gọi là giấu giếm, anh khiến cô cảm thấy mình thật vô dụng.
Lần đầu tiên Cố Hoài Ninh nghe Lương Hòa nói những điều này, anh không khỏi bất ngờ, càng không ngờ là cô lại nghĩ nhiều như thế.
Một lúc sau, anh thở dài rồi nói: “Vậy sao em lại không về nữa?”.
“Vì lão gia đã nói với em một vài chuyện.”
Ngày hôm ấy, sau khi anh rời sân bay, lão gia ngồi trong phòng chờ đã nói chuyện với cô rất lâu, nghe cô kể xem họ đã kết hôn thế nào, rồi làm sao để đi được tới bước này. Nghe xong, lão gia nhìn cô đăm chiêu: “Hòa Hòa, con có nhớ lúc đó ba đã nói gì với con ở nhà khách không?”.
Lương Hòa gật gật đầu: “Nhớ ạ”.
Lão gia cười: “Con nói thời gi¬an con cần chỗ dựa nhất đã trôi qua rồi, con có từng nghĩ rằng ai đã giúp con vượt qua ngưỡng cửa này không?”.
Lương Hòa lặng người. Lão gia nhìn thấy thái độ của cô, ôn tồn nói: “Đó là vì con có chỗ dựa, điều này e rằng con chưa từng ý thức được”.
Lương Hòa chớp chớp mắt, suy nghĩ về lời của lão gia.
“Mẹ ở nhà luôn một lòng mong con và Hoài Ninh sẽ quay về thành phố C, nhưng con vẫn cố chấp đến đây với nó. Sở dĩ con bướng bỉnh với ba mẹ, với cả anh Diệp, là vì con biết rằng mình có chỗ dựa, và đó chính là Hoài Ninh. Bây giờ thì sao, con lại tự trách mình vì đã quá dựa dẫm vào nó ư? Sao có thể qua cầu rút ván như thế được chứ.”
Lão gia nói đùa làm Lương Hòa hơi lung túng: “Ba à”.
“Thực ra suy nghĩ của Hoài Ninh, con cũng chưa thấu hiểu hoàn toàn. Không riêng gì nó, mà cả anh hai con cũng vậy, trong mắt của chúng nó, đàn ông làm chỗ dựa cho phụ nữ là chuyện đương nhiên. Nói như vậy thì có hơi độc đoán, nhưng con cũng nên hiểu cho hai đứa nó. Hoài Ninh và Hoài Việt đều là quân nhân, tiếp xúc với phụ nữ không nhiều, suy nghĩ về tình yêu cũng vì thế mà rất giản đơn.” Lão gia cười: “Nói cho dễ nghe một chút thì là ngây thơ trong sáng, còn nói trắng ra thì đó là EQ thấp”.
Lương Hòa đột nhiên cười khúc khích. EQ thấp thì đúng quá rồi, còn ngây thơ ư? Lương Hòa thử đem cái mác ấy gắn lên Cố Hoài Ninh, cô thấy có phần khó khăn.
“Vậy ba nói xem con nên làm thế nào?”
“Rất đơn giản, con đừng nghĩ gì cả, hãy tận hưởng cuộc sống hiện tại đi.”
Lương Hòa không nói nên lời, lão gia đang khuyến khích cô lười biếng sao?
Lão gia hiểu được suy nghĩ của cô, cười hiền từ: “Vợ chồng thì phải hỗ trợ lẫn nhau, nếu Hoài Ninh đã có bản lĩnh đem hạnh phúc đến cho con, thì hà cớ gì con phải tính toán nhiều như thế. Đương nhiên, nó cũng có lúc không đúng, có những chuyện nó không để ý đến tâm tư của con, nhưng như ba thấy thì con cũng đừng gây phiền phức cho nó”.
Lương Hòa thấy hơi ngại, cuối cùng vẫn là Cố lão gia cho cô một lời khuyên: “Hạnh phúc của con người xưa nay chỉ chê ít chứ chẳng ai chê nhiều, con phải cảm thấy may mắn vì nó có thể làm chỗ dựa cho con, con cũng nên biết thế nào là đủ và phải biết trân trọng niềm hạnh phúc này”.
Khó có cơ hội nào mà lão gia có thể khai sáng cho cô như thế, nếu cô vẫn không biết đủ thì đúng là quá nực cười rồi. Lương Hòa mỉm cười, nhìn lão gia gật đầu.
Đồng chí đoàn trưởng nghe xong, trong lòng tự nhủ rằng lão gia đúng là anh minh, những lời nói ra đều rất chí lí.
“Vậy sao sau khi quay về lại không về nhà?”
Đồng chí Lương Hòa rất thẳng thắn: “Ba nói anh cũng có phần không đúng, vì thế em đơn phương chiến tranh lạnh với anh vài ngày cũng chẳng có gì là sai cả. Như thế anh càng có thể nhận ra lỗi của mình một cách sâu sắc, ngài trung tá ạ”.
Cố Hoài Ninh bị hàng loạt những từ nặng nề bủa vây khiến anh đứng hình, một lúc lâu sau mới bật ra được hai chữ: “Đồ ngốc”.
Lương Hòa bĩu môi, gằn giọng nói: “Em là đồ ngốc thì anh cũng chẳng ra làm sao đâu nhé, anh hãy tự suy ngẫm về lỗi lầm của mình đi, đừng có nghĩ đến chuyện trốn tránh”.
Cố Hoài Ninh bắt đầu suy nghĩ lại: “Được thôi. Sau này gặp phải chuyện gì anh sẽ bàn bạc nhiều hơn với em, nhưng em cũng phải tin tưởng vào năng lực của anh, phải tin là anh có thể giải quyết. Được không?”.
Lương Hòa nhìn anh một cái, không dám trả lời: “Anh nói thật à?”.
“Đương nhiên.” Cố Hoài Ninh giơ tay lên thể hiện thành ý: “Mà em cũng đừng tự ti quá. Có những việc em có thể giúp anh, mà cũng chỉ có em mới giúp được anh”.
“Là việc gì?” Lương Hòa lắp bắp hỏi lại.
“Yêu anh.” Anh cười, rồi sau đó nói rất chân thành: “Hơn nữa còn phải làm thật tốt đấy”.
Lương Hòa lặng người: “Vậy thì không công bằng”. Việc này rõ ràng là hai người phải đồng lòng cố gắng thì mới làm được!
Cố Hoài Ninh nghe vậy chỉ than một tiếng: “Vậy anh phải luyện thêm nội công mới được”.
“Cái gì cơ?” Lương Hòa căng thẳng kéo kéo áo anh.
“Anh yêu em”. Anh nói.
Rõ ràng là anh đang cười, nhưng Lương Hòa lại thấy có một sức nặng trong câu nói của anh.
Câu này không phải là nói đùa.
Đối với Cố Hoài Ninh, tình cảm này ban đầu rất âm thầm lặng lẽ, có lẽ nó bắt đầu từ lần đầu tiên cô cười với anh, lần đầu tiên, không thể nói rõ ràng được. Đến lúc anh phát hiện ra điều đó, thì đã như một kẻ nghiện rồi.
Anh là quân nhân, vị tướng quân mà anh tôn sùng nhất đã từng nói thế này: “Người lính phải có khả năng tự kiềm chế bản thân một cách tuyệt đối, bất cứ chuyện gì cũng có thể từ bỏ chỉ trong 30 giây”.
Nghiện rồi ư? Đúng là một đòn chí mạng mà.
Vì thế, anh ra lệnh cho mình phải tìm ra được nguồn gốc của sự mê hoặc này. Cho đến một ngày nhìn thấy nụ cười trên khóe môi cô, nụ cười đó không thật tươi, nhưng nó dâng đầy lên đôi mắt cô, vừa giống ngôi sao đang lấp lánh trên bầu trời, lại vừa giống như thứ gì đó vô cùng trong sáng thuần khiết, khó mà hình dung được. Không thể phủ nhận rằng, cô là người duy nhất có thể đơn thương độc mã tước đoạt vũ khí của anh.
Cố Hoài Ninh nhìn thẳng vào Lương Hòa: “Anh yêu em, điều này đã đủ nặng chưa?”.
Không rõ ai là người mất kiềm chế trước, nhưng nụ hôn của anh ngày càng nồng nhiệt. Ban đầu, Lương Hòa còn khẽ cựa quậy phản kháng, sau thì bị ép buộc nên buông xuôi đón nhận, họ cuốn vào nhau mãi không rời.
Chỉ một câu nói “anh yêu em” đã khiến cô choáng váng, nói gì đến nụ hôn cháy bỏng đang rũ bỏ hết lý trí của cô. Rõ ràng là một ngày đông giá rét, vậy mà cô lại cảm nhận được sức nóng khiến bản thân muốn tan ra. Tuyến phòng thủ của cô quả thực hùng mạnh như thế, chẳng bao lâu sau Lương Hòa đã bị tước hết chả còn gì.
Sự dịu dàng chết người của anh sau đó, cô lấy gì để chống cự bây giờ? Lương Hòa chỉ có thể rướn người lên ôm chặt lấy cổ anh, hôn lên môi anh, dùng hành động để trả lời. Cố Hoài Ninh nhanh chóng lấy lại quyền chủ động, anh ép mạnh cơ thể cô vào người anh, cứ siết chặt như thế, dịu dàng như thế, mới khiến anh cảm thấy được rằng cô đang ở bên mình không rời xa.
Đối với anh thì điều tuyệt vời nhất cũng chỉ đến thế này mà thôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook