Yêu Thương Ngược Lối Vì Ai
40: Tại Sao Lại Cứu Giúp


Ngồi nhìn đoàn xe đang kẹt cứng trên đường vì có vụ va chạm giữa hai chiếc xe buýt ở giữa giao lộ, Mật Di nhìn đồng hồ trong xe thấy đã hơn sáu giờ tối, vừa tan làm định về sớm nấu ăn một hôm mà giờ lại kẹt xe, đúng là ông trời không muốn cô học làm nữ công gia chánh rồi.

Điện thoại đang nằm trong túi xách lại đổ chuông, Mật Di với tay mò lấy, trong đầu đinh ninh là Doanh Suyễn gọi đến, chẳng muốn nghe nhưng nếu không trả lời thì lại bị tìm đến tận cửa nhà, à không phải là số của Quân Thụy, rất lâu rồi không nói chuyện lại với anh ấy.

- Chào anh, Quân Thụy.

- Mật Di, anh vừa đáp chuyến bay đến Bắc Kinh chiều nay, định mời vợ chồng Quân Hạo cùng em đi ăn tối nhưng hai người kia muốn đánh lẻ, không biết em có bận không? – Quân Thụy vui vẻ hỏi thăm.

- À, vâng...em cũng không làm gì hết, nhưng hẹn anh tối mai được không, vì em vừa tan làm và còn đang kẹt xe nghiêm trọng đây, không biết khi nào mới về được căn hộ nữa.

- Mật Di vội giải thích tình hình.

- Thì anh cũng muốn hẹn em vào tối mai mà, giờ anh phải đi xử lý công việc, em về cẩn thận nhé, Mật Di.

– Quân Thụy phì cười qua điện thoại.

- Vâng, em biết rồi, tạm biệt anh nhé.

Đặt điện thoại về lại chỗ cũ, Mật Di mới hạ cửa kính xe xuống để nhìn thử xung quanh xem dòng xe đông như thế nào rồi, lại nghe tiếng huyên náo từ phía sau truyền đến, là tiếng la hét thất thanh thì đúng hơn.

Chưa kịp hiểu tình huống như thế nào, tiếng động lớn kinh khủng lập tức xuất hiện làm rung chuyển cả đoạn đường kẹt cứng này.

Tiếng còi xe, tiếng động từ các đèn báo nguy hiểm trên những chiếc xe đắt tiền vang lên inh ỏi, nhiều người chạy nháo nhào ngang qua xe của Mật Di, thậm chí là rất nhiều người dính máu trên mặt, luồn lách, nhảy qua đầu xe để chạy lên lề hoặc là những nơi có thể an toàn.

Mật Di cũng vội vàng cầm túi xách xong định mở cửa xe nhưng chưa kịp xoay người thì xe của cô đã bị tông rất mạnh từ phía sau, rồi lại tiếp tục tông nối đuôi nhau thành một đống hỗn loạn.

Đầu bị đập mạnh xuống vô lăng, Mật Di choáng váng và cảm thấy trước mắt rất cay, máu trên trán từ từ chảy xuống, dính lên chiếc váy trắng của cô.

Nhận thức kịp là có tai nạn hàng loạt, ý chí sống của Mật Di dâng lên cao ngất, vội mở cửa xe nhưng không được, bị mấy chiếc xe xung quanh cản lại, cứng ngắt, còn xe cô thì vẫn bị đẩy đi rất nhanh, sắp trở thành một đống sắt thép vụn chung với những chiếc xe ở phía sau.

Cửa bên nào cũng không mở được, Mật Di bắt đầu hoảng sợ vì nếu cứ thế này thì rất nhanh thôi bản thân sẽ bị ép chết đúng nghĩa đen ở trong xe.

Thử đập cửa kính nhưng hiện tại không có thế, cũng không còn đủ sức, máu cứ chảy xuống làm Mật Di hoa mắt, không được...!không được, trong đầu của Mật Di hét lớn để mong cơ thể đừng ngất đi.

Doanh Suyễn vừa ra khỏi cửa lớn tập đoàn DJI, nhưng lập tức bị nhân viên bảo an cùng nhiều vệ sĩ giữ chân lại, nhìn ra bên ngoài thì thấy một đống hỗn loạn ngay trên trục đường chính của thành phố.

- Tiên sinh, hiện đang có hai xe buýt bị tai nạn ở giao lộ, thêm hai xe buýt bị tai nạn mất lái đang càn quét trên đoạn đường trước cửa công ty, ngài không thể về ngay lúc này ạ.

– Nhân viên bảo an vội giải thích.


- Phát thông báo cho toàn thể công ty biết chưa? – Doanh Suyễn vừa nói vừa lấy điện thoại ở túi trong áo vest ra.

- Vâng, tôi đã phát thông báo, tiên sinh yên tâm.

– Nhân viên bảo an vội đáp.

Quay lại vào trong sảnh của công ty, Doanh Suyễn bấm số điện thoại của Mật Di, vì đây cũng là đoạn đường mà cô hay chạy ngang để về căn hộ, tất nhiên sẽ thường xảy ra ùn tắc nhưng khoảng cách gần hơn những tuyến đường khác.

Gọi cuộc đầu tiên không ai trả lời, Doanh Suyễn quay lại nhìn một lượt dòng xe ùn ứ ngang dọc trên đường, kiên nhẫn gọi thêm một lần nữa.

Bên phía Mật Di, nghe tiếng điện thoại đổ chuông, Mật Di sắp ngất đến nơi nhưng vẫn cố vươn tay xuống sàn xe mò tìm túi xách, hết đợt chuông đầu tiên thì cô cũng không còn ngồi dậy nổi, lần thứ hai điện thoại reo tiếp, Mật Di cố gắng giữ chút tỉnh táo để với tay lấy túi xách, lôi được điện thoại ra, hai mắt bị máu làm cho cay xè, không thấy gì cả.

- Em về chưa, Mật Di? – Giọng nói trầm thấp quen thuộc truyền đến, là Doanh Suyễn lên tiếng.

- Doanh...Suyễn...cứu em...em...!- Mật Di thều thào trả lời, xong lại không thể nói thêm gì nữa.

- Mật Di...em ở đâu, Mật Di, mau trả lời anh.

Đột ngột nghe giọng nói yếu ớt của Mật Di, đang cầu cứu sao, cổ họng của Doanh Suyễn liền trở nên khô khốc, da đầu tê rần, cố hỏi thêm nhưng chỉ toàn nghe tiếng động từ các đèn tín hiệu trên xe hơi vọng đến, rất ồn ào, kịp hiểu tình huống.

Doanh Suyễn lập tức gọi đám người vệ sĩ đang đứng xung quanh cửa chính công ty, bọn họ lập tức chạy đến tụ tập.

- Lập tức chia nhau ra tìm xe của cô La, chiếc Lexus bảy chỗ màu trắng, ngay.

- Vâng, chúng tôi sẽ tập trung thêm người tìm kiếm.

– Đám vệ sĩ vội trả lời.

Sau đó, Doanh Suyễn cũng vội vàng chạy ra khỏi DJI, làm Trí Cao cùng Việt Vũ thêm vài người vệ sĩ cũng chạy theo phía sau.

Rất nhiều người bị kẹt lại trong xe, người chết, người bị thương, Doanh Suyễn nghiến răng tức giận vì bị khói từ các động cơ xe bị cháy bốc ra làm chắn tầm nhìn.

Mấy chiếc xe buýt hai tầng ở các thành phố lân cận cũng thường gây ùn tắc rồi lại có tai nạn, rất nhiều lần các tập đoàn lớn như DJI đã gửi yêu cầu ngăn xe buýt di chuyển trong nội thành giờ cao điểm, nhưng vẫn chưa được thông qua.

Sau lần Tiểu Tịnh bị tai nạn đó, đích thân Doanh Suyễn đã phải đề xuất với Sở ngành liên quan, cấm xe buýt chạy ở đường chính gần trường học thực nghiệm Bắc Kinh.

Chạy thêm một đoạn khá xa, Doanh Suyễn nhảy vụt lên mui của một chiếc xe bảy chỗ màu đen, làm đám vệ sĩ sợ hãi hét lên vì chiếc xe buýt điên ở phía sát sau lưng ông chủ của bọn họ.

Đống hoang tàn này trở thành vật cản để chiếc xe dừng lại từ từ, thấy rồi, chiếc Lexus trắng bị vỡ phần đầu và đuôi nằm giữa những chiếc xe vỡ nát khác, bị ép chặt thành một cụm với nhau.

Trí Cao và Việt Vũ cũng vội hô lớn để những người kia chạy lại giúp đỡ.


Doanh Suyễn di chuyển rất nhanh qua các mui xe, đến xe của Mật Di, anh vội nhảy xuống đầu xe để xem thử.

- Mẹ kiếp...

Phần kính xe phía trước đã có vết nứt, Doanh Suyễn đứng dậy dùng hết lực đạp mạnh để làm vỡ nát tấm kính dày cộm này, tay không lôi những mảnh vỡ còn dính lại, chồm người vào trong và vươn tay kéo Mật Di ra khỏi xe, máu vẫn đang chảy, chiếc váy trắng loang lỗ máu, trên mặt cũng vậy.

Doanh Suyễn vội kiểm tra nhịp tim, xong mới ôm ghì lấy Mật Di và thoát khỏi đống đổ nát này.

- Chuẩn bị trực thăng, đến bệnh viện ngay.

- Đã chuẩn bị rồi, thưa tiên sinh.

– Trí Cao vội đáp và đặt một chiếc khăn choàng lên người Mật Di.

Không thể di chuyển xe trên trục đường chính hiện tại, Doanh Suyễn liền choàng khăn lên người Mật Di, tiếp tục ôm cô đi nhanh vào sảnh chính của tập đoàn DJI, vào thang máy dành riêng cho giám đốc, lên thẳng tầng thượng.

Việt Vũ đã chờ sẵn từ trước, chờ ông chủ vừa bước vào thì kéo mạnh cửa đóng lại, phi công liền cho cất cánh trực thăng.

Việc di chuyển bằng trực thăng trong các thành phố lớn như Bắc Kinh, Thượng Hải, Hàng Châu,...!đều không xa lạ với những người như Doanh Suyễn, lịch trình làm việc quá dày đặc thì đây chính là biện pháp tối ưu để di chuyển nhanh chóng hơn.

Bệnh viện thành phố Bắc Kinh rất hiện đại và tân tiến, sau khi nhận được hàng loạt thông báo từ các đường dây nóng, tiếng còi xe cứu thương hú inh ỏi từ trong khuôn viên bệnh viện xuất phát đến nơi xảy ra tai nạn.

Nhân viên an ninh trực trên khu vực tầng thượng liên tục hướng dẫn chiếc trực thăng của tập đoàn DJI hạ cánh, Việt Vũ kéo mạnh cửa ra rồi nhảy xuống, Doanh Suyễn ôm theo Mật Di cũng nhảy xuống ngay đó.

Nhân viên y tế cũng lập tức xuất hiện để đưa Mật Di xuống tầng mười, vào thẳng phòng cấp cứu, đội ngũ bác sĩ cùng y tá cũng vừa vặn xuất hiện, sau khi đã thay đồ bảo hộ.

Ngồi chờ trước cửa phòng cấp cứu, Việt Vũ vội nhắc nhở ông chủ.

- Tiên sinh, áo vest của ngài dính rất nhiều máu, hãy cởi ra đi ạ, tay cũng bị thương.

- Dời hết lịch trình làm việc ngày mai.

– Doanh Suyễn vừa cởi áo vest vừa nói.

- Vâng, tôi sẽ đẩy sang ngày tiếp theo, Trí Cao đang trên đường đến đây, tiên sinh có gì cần căn dặn không ạ? - Việt Vũ vội cầm lấy áo vest của anh rồi hỏi.

- Không cần.


Sau khi Việt Vũ đến cùng hai người vệ sĩ khác, mang theo trang phục sạch để Doanh Suyễn thay, tay bị thương cũng được y tá kiểm tra và băng bó cẩn thận, xong lại tiếp tục ngồi chờ trước cửa phòng cấp cứu.

Lần đầu tiên mới thấy được bộ dạng lo lắng cho một người phụ nữ khác, Trí Cao nhìn sang Việt Vũ rồi như đang trao đổi với nhau bằng ánh mắt.

Lúc nghe giọng nói yếu ớt của Mật Di qua điện thoại, cảm giác khó tả xen lẫn khó chịu bủa vây trong lòng Doanh Suyễn, từng phải kiểm tra nhịp tim của cô một lần khi ở Phong Đài, cũng có cảm giác sợ hãi như lúc nãy, đưa tay lên ôm đầu, Doanh Suyễn nghiến răng vì không hiểu bản thân đang bị cái quái gì, còn có suy nghĩ nếu Mật Di có mệnh hệ gì thì anh sẽ điên loạn cỡ nào đây...

Không muốn gặp xui xẻo, nhưng phải cầu cứu người đã xuống tay đánh đập mình dã man như vậy, Mật Di thật lòng không biết bản thân có bị điên hay không nữa.

Mà chắc gì Doanh Suyễn chịu hạ mình làm mấy trò vớ vẩn này, thù ghét nhau như hai thái cực thế này...trong mơ, Mật Di còn rảnh rỗi ngồi suy ngẫm đủ thứ, dù là ngất vì mất máu nhưng tại sao lại mơ hồ nhìn thấy Doanh Suyễn đập kính xe và lôi cô ra ngoài nhỉ? Không biết còn sống hay không, cảm giác lâng lâng như đang trôi trên mây là sao đây...hình như có người đang gọi tên, nói cái gì thế kia.

Mật Di nhíu mày mở mắt, đầu đau khủng khiếp, nhìn trần nhà trắng tinh lại nghe cả mùi thuốc khử trùng rất đậm, còn cả mùi hương gỗ mộc từ người đàn ông chết tiệt đó.

Sau khi được đưa xuống phòng chăm sóc hồi sức, Mật Di vẫn ngủ mê man từ đó tới tận trưa hôm sau, vết thương khá nặng lại tập trung ngay phần đầu nên phải theo dõi thường xuyên.

Doanh Suyễn vội đứng dậy, cúi người nhìn Mật Di, ngay khi thấy cô vừa tỉnh táo lại.

- Mật Di, em thấy thế nào rồi?

Khoan đã, Mật Di nhìn chằm chằm vào người trước mặt, không có chuyện mất trí nhớ gì ở đây đâu, chỉ là cô đang sốc và hoang mang, mọi thông tin về vụ tai nạn đang lần lượt xuất hiện trong đầu cô, cuộc gọi của Doanh Suyễn ngay lúc đó.

Thấy Mật Di không phản hồi, chỉ giương mắt nhìn thất thần nên Doanh Suyễn đã cho gọi bác sĩ đến kiểm tra lại, tất nhiên là mọi thứ hiện tại vẫn ổn.

Trí Cao và Việt Vũ đứng ở gần cửa, cũng thấp thỏm nhìn về phía ông chủ, biểu cảm này hình như lại sắp tức giận, thấy cái phẫy tay của anh liền mở cửa bước nhanh ra bên ngoài.

- Này...em quên cách nói chuyện rồi sao? – Doanh Suyễn cúi nhìn cô.

- Không...không phải...em đang không biết chuyện gì thôi...sao em ở đây...vụ tai nạn đó...!- Mật Di ấp úng trả lời.

- Không sao rồi, chiều anh thông báo cho người nhà em đến, đau lắm không? – Doanh Suyễn đưa tay chạm nhẹ vào phần đầu bị băng bó của cô.

- Là...là anh kéo em ra khỏi xe ?

Nhìn hai bàn tay bị thương và đang băng bó của Doanh Suyễn, vậy là lúc đó không phải bị ảo giác, anh đến cứu cô thật...!Mật Di giữ tay của Doanh Suyễn lại, không có lý do gì để một người như anh phải khiến bản thân bị thương chỉ để giúp một người luôn bị anh hành hạ.

- Nằm yên đi, anh cho người chuẩn bị thức ăn cho em rồi.

- Tại sao lại hết lần này đến lần khác cứu em? - Mật Di hỏi, giọng run rẩy.

- Anh không biết.

Con người Doanh Suyễn thật khó hiểu, lúc thì như thằng điên sẵn sàng vung tay vung chân đánh đập người, lúc thì ân cần chăm sóc...!sao lại thất thường và hỗn loạn như thế, nhiều tính cách cùng tồn tại trong một cơ thể thì sống thế nào.

Đến buổi chiều thì người nhà của Mật Di cũng nhận được thông báo về vụ tai nạn của cô, tất cả đều hoảng hốt, Thục Tâm và Quân Hạo cùng mẹ Tôn đã ngay lập tức lái xe đến bệnh viện ngay trong đêm.

Nhìn em gái bị thương nặng nằm trên giường, Thục Tâm vô cùng lo lắng vội vàng chạy đến bên cạnh, ngồi xuống hỏi han.

- Em không sao trước Mật Di, sao không có ai thông báo vụ tai nạn ngày hôm qua vậy, đầu em bị thương thôi hả...!những chỗ khác có bị thương không?


- Mật Di, em thấy thế nào rồi bác sĩ phụ trách đâu rồi...!– Quân Hạo đứng bên cạnh vội hỏi.

- Không sao, em không sao...!do em bị ảnh hưởng thuốc mê nên mới tỉnh dậy lúc chiều thôi, không cần gọi bác sĩ đâu...!– Mật Di vội nói.

- Con đói chưa Mật Di, để mẹ đi chuẩn bị thức ăn cho mấy đứa luôn, phước đức tổ tiên là con không có mệnh hệ gì...!– Mẹ Tôn vừa dụi mắt vừa nói.

- Con không sao mà, nhưng em nghĩ là chiếc xe của em thành sắt vụn thật rồi...!– Mật Di cười cười nói.

- Giờ mà còn lo cái xe nữa hả, con ngốc này, biết chị đã hoảng sợ thế nào khi nghe tin của em không hả, tim chị muốn bay ra khỏi lồng ngực rồi đây.

Thấy Mật Di muốn ngồi dậy, Thục Tâm vội với tay lấy chiếc gối bên cạnh rồi kê vào sau lưng của em gái.

Nhìn đến vết thương trên trán, lại thở dài ra trong sự lo lắng, nếu em gái có mệnh hệ gì thì cô ấy sẽ ân hận suốt cả đời, không còn mặt mũi nào với cha mẹ đã khuất của họ.

Mật Di nhận ra sự lo lắng của mọi người dành cho cô, nên cố nhịn đau để vui vẻ trò chuyện giải tỏa sự căng thẳng trong lúc này.

Khoảng chừng một tiếng đồng hồ sau, Quân Thụy mới có thể đến bệnh viện để thăm Mật Di, do phải thay Quân Hạo xử lý một số công việc rất gấp và quan trọng.

Vào đến phòng bệnh, thấy Mật Di đang ngồi trò chuyện cùng mọi người, Quân Thụy mới thở phào nhẹ nhõm khi thấy cô đã tươi tỉnh trở lại.

- Em không sao chứ Mật Di, anh nghe tin nhưng vì ở khá xa nên phải mất khá lâu mới chạy về thăm em được, còn đau lắm không?

- À, em thấy tốt hơn rồi, có thuốc giảm đau nên không còn thấy đau nữa...cảm ơn anh Quân Thụy.

– Mật Di mỉm cười, nhìn anh.

- Vậy thì mọi người cũng đỡ lo lắng, mau nằm xuống nghỉ ngơi đi.

– Quân Thụy nhìn cô, ánh mắt rất trìu mến.

- Ừm, xem ra lỡ hẹn ăn tối với anh rồi, để lần khác em bù.

– Mật Di vội trả lời.

- Hai người này thật sự là...bị thương thế này mà vẫn còn nghĩ đến buổi hẹn ăn tối hả? – Thục Tâm liền trêu ghẹo một chút.

- Chị đừng có trêu em, nhưng mà trễ rồi đấy, mọi người mau về nghỉ ngơi đi, ngày mai rồi vào với em cũng được.

– Mật Di vội nói.

- Vậy để chị và mẹ Tôn ở lại với em tối nay...!– Thục Tâm định nói thêm nhưng bị em gái chặn lời.

- Thôi, em không sao đâu, ban đêm chỉ ngủ thôi, anh chị mau đưa mẹ Tôn về nghỉ ngơi đi, nếu cần gì em sẽ gọi, ở đây ngủ không được đâu.

Phải mất một lúc thì mới có thể thuyết phục chị Thục Tâm cùng mọi người trở về căn hộ ở Hải Điến để nghỉ ngơi, vì Mật Di chỉ muốn ở một mình ngay lúc này, không muốn làm phiền đến ai.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương