Yêu Thương Ngược Lối Vì Ai
-
31: Tự Tìm Rắc Rối
Sau khi điều tra rất kỹ lưỡng thông tin về Doanh Suyễn cũng như tìm kiếm các thông tin trên mạng về tập đoàn DJI thì Lâm Hàn đã rất hào hứng, vừa tan làm liền chạy như bay về căn phòng thuê cũ mèm kia.
Vừa đẩy cửa bước vào thì thấy Tố Cẩn đang ngồi nói chuyện điện thoại với mấy gã nhà giàu mà cô ấy cặp kè.
Lâm Hàn ra dấu để nhanh tắt máy rồi ngồi phịch xuống ghế sofa, dáng vẻ rất tùy tiện, không ngừng liếc mắt về phía bạn gái.
Tố Cẩn cũng nói thêm vài câu xong tắt máy ngay, đứng dậy khỏi giường rồi đến chỗ Lâm Hàn đang ngồi.
- Làm gì hớn hở dữ vậy, bộ mới nhặt được tiền hay gì đó thằng kia?
- Anh tìm hiểu xong rồi, nghe ngóng mãi mới biết cái gã đó đang sống ở đâu, có cái biệt thự ở khu phức hợp trong trung tâm quận Phong Đài và biệt viên ở Summer Palace nữa...!còn nhiều bất động sản khác ở những thành phố lớn nữa.
– Lâm Hàn nói.
- Thật ...thật á...!hai khu này đắt khủng khiếp đấy...nhất là ở Summer Palace, mỗi căn không dưới mười triệu đô la đâu...
Nghe đến khu biệt viên ở Summer Palace, Tố Cẩn rất sốc vì giá trị thấp nhất của một căn biệt thự trong khu đó, thực tế thì có khi phải hơn thế nữa.
Đúng là người giàu có khác, lòng ham muốn có nhiều tiền lại trỗi dậy mạnh mẽ hơn.
- Mấy hôm trước anh rình rập trước cổng chính tập đoàn DJI, nơi đấy lớn lắm, có thấy gã đó hai ba lần đến công ty thôi, hình như hắn thường đi công tác lắm.
– Lâm Hàn nói tiếp.
- Anh có tìm hiểu được gì về cô gái có gương mặt giống như em không, nếu không biết thì làm sao chúng ta tìm kế tiếp cận.
- Tố Cẩn vội hỏi.
- Cái này anh không tìm hiểu được, thường chuyện riêng tư cá nhân của mấy cha doanh nhân giàu có kiểu này sẽ rất tuyệt mật...Không như đám nghệ sĩ gì đâu, nhưng anh nghĩ là gương mặt này của em chắc có khả năng giống người mà gã này có tình cảm gì rồi.
– Lâm Hàn trả lời.
- Sao anh cứ đoán lung tung thế, lỡ đâu không phải thì sao ? – Tố Cẩn hỏi lại.
- Cái ánh mắt chiếm hữu của đàn ông tụi anh, thì làm sao đàn bà như em hiểu được, giờ anh theo dõi hành tung của hắn, rồi có gì em đến đó và diễn như lần trước để xem phản ứng rồi tính tiếp.
– Lâm Hàn vỗ tay lên lưng bạn gái rồi nói.
- Ừ, cùng lắm thì kêu nhầm lẫn, sợ cái quái gì, biết đâu may mắn lại moi được tiền tên nhà giàu này.
Nói xong, cả hai người liền cười phá lên với những toan tính trong đầu, không biết có làm được gì không ngoài tìm hiểu đại khái những gì mà báo chí viết về Doanh Suyễn.
Hai con người này đúng là không có tầm nhìn, người trong cuộc thì muốn thoát ra, người ngoài cuộc không biết gì thì lại muốn đâm đầu vào.
Cuối tháng của đầu năm mới, Quân Hạo và Thục Tâm đã quay lại Bắc Kinh sau kỳ nghỉ trăng mật ở Ý, cuối tuần thì lại về biệt thự ở Thông Châu để nghỉ ngơi và chờ Mật Di về ăn cơm cùng nhau như mọi khi.
Còn về phần Mật Di, sau chuyện đọc được bản thỏa thuận đó, cũng đã xua đuổi được Doanh Suyễn nhưng tâm trạng vẫn cứ chùng xuống không vui vẻ.
Vừa lái xe ra khỏi khuôn viên trường, nhìn đồng hồ thì thấy đã hơn sáu giờ chiều, bây giờ về thẳng Thông Châu chắc chỉ gần bảy giờ một chút.
Mẹ Tôn đã sớm đứng trông ngóng, lúc nghỉ lễ cũng không thấy Mật Di về, gọi điện đến thì lại nghe cô trả lời là ở lại căn hộ, bà ấy thuyết phục hết lời mà cũng không được.
Thấy xe của Mật Di vừa dừng lại trước cửa lớn, vội chạy ra mở cửa xe ngay.
- Con bé này, chịu về nhà rồi đấy, cả tháng trời chứ ít ỏi gì...!nhìn con tều tụy nhiều vậy, lại không chịu ăn uống đầy đủ phải không hả?
- Con bận việc nhiều nên mới gầy một chút thôi, mẹ không cần lo lắng đâu, chị Thục Tâm và anh Quân Hạo về chưa ạ? - Mật Di vừa bước xuống xe vừa hỏi.
- Rồi, hai người họ về từ sớm rồi, đang ngồi trong phòng ăn chờ con về ăn tối đấy, mau vào nhà đi.
- Mẹ Tôn nói.
Đi nhanh vào phòng khách, xong Mật Di lại rẽ trái để sang phòng ăn của biệt thự, thấy hai người kia đang ngồi trao đổi công việc khá căng thẳng.
Người giúp việc kéo ghế để Mật Di ngồi xuống trước xong mới vội vàng đi vào nhà bếp để gọi đầu bếp mau chuẩn bị thức ăn.
- Em mới về à, sao nhìn gầy nhiều thế hả? - Thục Tâm quay sang nhìn em gái.
- Em bình thường mà, anh chị đi nghỉ vui không? - Mật Di hỏi thăm.
- Anh chị định nữa tháng nữa mới về Bắc Kinh, nhưng đang có trục trặc trong công việc, nên phải về gấp, công việc em dạo này thế nào? – Quân Hạo nhìn sang cô rồi hỏi.
- Công việc của em vẫn tốt, nhưng sao nhìn hai người có vẻ căng thẳng vậy, có chuyện gì xảy ra sao? – Mật Di hỏi lại.
- Ừm, công ty của chị gặp rắc rối với bên sở thanh tra xây dựng, họ đang muốn cưỡng chế thu hồi do từ đầu năm trước chị không chịu di dời...!– Chị Thục Tâm thở dài nói.
Nghe đến đây, Mật Di thấy hơi khựng lại vài phút để tiếp tục lắng nghe cuộc trò chuyện về vấn đề đang xảy ra trong kinh doanh của hai người bên cạnh.
Chưa khi nào cảm thấy muốn hiểu hết những gì đang nghe như lúc này, Mật Di càng nghe càng cảm thấy mơ hồ, chỉ có thể hiểu đại khái là công ty của chị Thục Tâm đang bị cưỡng chế thu hồi bởi sở thanh tra xây dựng hạ tầng dưới chính sách pháp lý theo quy định của pháp luật.
Xong lần này lại tới lượt chị Thục Tâm quay sang nhìn Quân Hạo, rồi mới nhẹ giọng hỏi.
- Anh cũng mau khắc phục hậu quả mấy sai phạm với DJI đi, đừng triển khai những dự án bất cập đó, chỉ làm tình hình thêm tệ đi thôi...
- Đầu tháng rồi bên DJI cũng có cho người đến nhắc rồi, nhưng anh đang chạy các dự án khác có liên quan nên không phải muốn dừng là dừng được...kéo theo nhiều rắc rối với bên đối tác nữa...!– Quân Hạo thở dài nhìn vợ.
- Biết là có rắc rối, nhưng không phải sẽ nhẹ hơn nếu xảy ra sai phạm với bên DJI sao, mấy tháng trước Duệ Thị liên tục không làm theo nên cuối cùng là phải phá sản đó.
– Thục Tâm lo lắng giải thích.
- Để anh suy nghĩ lại đã, trước mắt lo cho công ty của em đã, em định làm gì tiếp theo? – Quân Hạo hỏi.
- Để em đến sở kiểm tra lại tình hình rồi quyết định sau, chỉ sợ họ làm gắt gao...!em không thể làm gì khác...
Cả ba người cùng ngồi ăn tối, nhưng trong lòng đều có những lo lắng riêng, chỉ có Mật Di không hiểu được sâu về gốc rễ của vấn đề, nên vô tình nghĩ tất cả là do Doanh Suyễn gây sức ép lên công ty của chị Thục Tâm và cả Quân Hạo cũng bị vạ lây.
Càng nghĩ càng không biết phải làm sao, Mật Di ăn nhanh rồi đứng dậy xin phép về phòng trước vì lái xe mệt mỏi.
Vào trong phòng ngủ, ném chiếc túi xách lên bàn làm việc xong ngồi phịch xuống ghế, trầm tư suy nghĩ mọi chuyện, nếu lỡ có rắc rối lớn hơn như phá sản chẳng hạn, vậy người nhà của cô sẽ như thế nào đây...hai công ty đó là cả quá trình xây dựng bằng biết bao tâm huyết và hoài bão trong thời gian dài.
Không lẽ chỉ vì cô mà tất cả phải đổ vỡ, không ngờ con người của Doanh Suyễn lại tuyệt tình và nhẫn tâm như vậy.
Điện thoại đổ chuông, Mật Di với tay lấy túi xách rồi lấy điện thoại ra khỏi đó, số của Doanh Suyễn gọi đến, ấn tắt thì anh lại gọi tiếp, thở dài ra một hơi, Mật Di quyết định nghe máy.
- Tôi không muốn nói chuyện với anh, nên đừng gọi đến nữa.
- Đừng có nói chuyện với anh bằng kiểu thái độ đấy.
– Doanh Suyễn đáp, giọng rất trầm.
- Anh muốn làm gì thì tùy, chúng ta không còn liên hệ gì nữa, cũng đừng tùy tiện đến làm phiền tôi.
– Mật Di lạnh lùng đáp.
- Em bị điên đúng không? – Doanh Suyễn bắt đầu phát cáu.
- Đủ rồi, từ giờ đừng có uy hiếp hay đe dọa gì tôi nữa, tôi không muốn nhìn thấy hay nghe thấy bất cứ thứ gì đến anh nữa...
Nói xong một tràng dài, Mật Di liền tắt điện thoại ngay, tắt cả nguồn, cơn phẫn nộ lại ập đến, giận đến run cả tay.
Gom tất cả mọi chuyện lại rồi trở thành bộ dạng tức giận đến bật khóc, Mật Di không kiềm được cảm xúc này, lúc nghe Thục Tâm và Quân Hạo nói về vấn đề lớn trong công việc thì cũng không khó chịu như thế này, nhưng khi nghe giọng Doanh Suyễn thì lại như sắp phát điên.
Như có ai đấm mạnh vào trong lồng ngực, Mật Di đứng dậy đi về giường, nằm xuống rồi trùm chăn kín đầu.
Về phía Doanh Suyễn, vừa đi công tác dài ngày trở về liền gọi điện thoại cho Mật Di, vốn định không muốn cãi nhau làm gì, nhưng không hiểu tại sao Mật Di cứ sừng cổ lên tức giận vô lý, nếu là lúc trước thì anh sẵn sàng chấn chỉnh bằng vũ lực với cô ngay, còn hiện tại thì không muốn xuống tay nữa.
Nhưng cứ đà này thì Mật Di cũng khiến anh tức điên lên rồi không kiểm soát được hành vi bạo lực, Doanh Suyễn đặt điện thoại lên bàn rồi ngồi trầm ngâm suy ngẫm.
Không thể hiểu được gì hết, Doanh Suyễn đứng dậy rời khỏi thư phòng làm việc, đi xuống tầng hầm lấy xe rời khỏi biệt viên, thẳng đến Janes and Hooch.
Janes and Hooch là một trong những quán bar nổi tiếng tại Bắc Kinh với mức giá đắt đỏ, cung cấp những món cocktail truyền thống được pha chế từ các loại rượu chất lượng cao cấp nhất.
Hai cô gái xinh đẹp nhất nơi này đang chậm rãi ngồi xuống bên cạnh người đàn ông điển trai, bộ suit đen trên người càng làm tôn lên đường nét cơ thể nam tính, mỗi vật dụng trên người đều có giá trị không hề nhỏ, nếu được bao nuôi theo kiểu này thì ai mà không chịu chứ.
Doanh Suyễn ngồi im lặng, chỉ uống rượu và để những ngón tay xinh đẹp như những con rắn nhỏ vuốt ve trên người anh, không ngừng nói những lời ngọt ngào dụ dỗ cùng tiếng nhạc du dương lúc trầm lúc bổng.
Bên ngoài Janes and Hooch, chiếc ô tô bốn chỗ màu đen đã lỗi thời và khá cũ vừa dừng kịch lại cách quán bar đó một đoạn khá xa, Lâm Hàn liền quay sang nhìn Tố Cẩn rồi lên tiếng.
- Bạn anh làm nhân viên dọn dẹp trong đó vừa gửi tin nhắn đến, báo là gã đó vừa đến đây uống rượu, em mau tranh thủ vào lượn lờ xem thế nào đi, có gì không ổn phải gọi ngay đấy.
- Từ từ, để búi lại tóc cho giống lần trước đã...mà em hồi hộp quá, lỡ mà không thành chắc em tức hộc máu mất...!– Tố Cẩn vừa soi gương vừa chỉnh lại tóc.
- Yên tâm, anh chờ em bên ngoài này, không lẽ hắn đánh em sao...nếu đánh thì anh sẽ xông vào mần thịt ngay tại đó.
– Lâm Hàn cười khanh khách.
- Trời trời...một ly rượu trong đó bằng cả tháng lương chạy giao hàng như điên của anh thì chắc anh dám bước chân vào đây.
– Tố Cẩn nhướn mày nhìn bạn trai.
- Nói nhiều quá, mau đi đi.
Vẫn như mọi lần, Lâm Hàn nhờ người để ý đến trước cổng lớn khu vực bên ngoài của khu Summer Palace nên cuối cùng đã có cơ hội theo dấu Doanh Suyễn, đến tận đây thì lập tức thông báo cho Lâm Hàn và Tố Cẩn biết để chuẩn bị.
Tố Cẩn từ sớm đã chuẩn bị những kiểu váy tương tự như lần trước được Mật Di đưa cho, cố trang điểm và làm tóc bắt chước theo.
Đẩy cửa xe bước ra ngoài, Tố Cẩn lúc này giống Mẫn Hoa gần như là tuyệt đối, cô ấy vội kiểm tra lại một lượt từ trên xuống rồi mới nhìn Lâm Hàn, xong mới quay người bước đến cửa chính của Janes and Hooch.
Nhân viên an ninh chỉ liếc mắt nhìn một lượt rồi cho cô gái xinh đẹp lộng lẫy này bước vào trong, Tố Cẩn nhìn quanh một lượt trước, nghe Lâm Hàn bảo hắn ta đang ở lầu ba dành cho khách VIP, không biết có thuận lợi được lên không nữa.
Đánh liều thôi chứ giờ đã mắc công chuẩn bị kỹ càng như thế này, Tố Cẩn liền bước vào thang máy, vừa lên đến tầng ba đã bị hai người đàn ông mặc suit đen cao to lực lưỡng chặn ngang lại.
- Không có thẻ VIP thì không được phép bước vào, mời cô quay lại bên dưới.
- Tôi...tôi xin lỗi...nhưng tôi đến tìm bạn...có thể xí xóa một chút không hai ông anh...!- Tố Cẩn giật thót tim, vội ấp úng nói dối.
- Vậy cô hãy xuống dưới chờ bạn, nếu có thông báo xác nhận thì chúng tôi sẻ để cô vào trong.
- Người đàn ông bên trái nói.
- Một chút thôi mà...xin các anh đấy...!- Tố Cẩn bày ra bộ dạng làm nũng xinh đẹp vô cùng.
- Xin lỗi cô, chúng tôi không được phép.
- Người đàn ông bên phải hắng giọng nói.
Không cầu xin được rồi, hai tên này khó khăn quá, không vào được thì làm sao gặp được người đó chứ, Tố Cẩn bực bội giương mắt vào bên trong tìm kiếm, giờ mà quay xuống dưới chờ thì chán thật sự.
Đang định quay lại thang máy thì hai mắt của Tố Cẩn chợt mở lớn khi thấy bóng dáng khá quen mắt xuất hiện cách đó không xa, từ phòng VIP bước ra, bên cạnh là hai cô gái đi cùng.
Dù chỉ mới gặp lướt qua một lần nhưng ấn tượng để lại thì rất khó quên được, hoặc là vì do quá khao khát muốn moi tiền của người đàn ông này nên Tố Cẩn mới chỉ liếc qua liền nhận ra ngay.
Ngồi uống rượu khoảng bốn mươi phút thì Doanh Suyễn lại thấy không thoải mái trong lòng, một phần vì công việc, còn lại thì hầu như là do nghĩ đến thái độ kỳ lạ dạo gần đây của Mật Di, càng nghĩ chỉ càng thêm bực tức.
Đứng dậy rời khỏi phòng rượu, định trở về biệt viên để nghỉ ngơi, hai cô gái bên cạnh vì được bo một số tiền lớn nên không ngần ngại chạy theo để tiễn vị khách của mình.
Đến gần chỗ hai người bảo an mặc suit đen kia liền phải dừng chân đột ngột.
Doanh Suyễn khựng lại bước chân khi nhìn thấy người phụ nữ đứng gần cửa thang máy, ngay trước mắt anh.
- Là em sao Mẫn Hoa?
Lần trước người đàn ông này cũng gọi đúng cái tên này và bây giờ cũng như vậy, Tố Cẩn vội trấn an bản thân lại để bình tĩnh ứng phó, nhìn thế nào cũng thấy được sự ngang tàng và hung dữ trong đôi mắt đó, phải hết sức thận trọng.
Giả vờ như không nghe thấy, Tố Cẩn vội thu hồi ánh mắt rồi bước đến cửa thang máy, ấn nút và đứng chờ.
Rất nhanh, cánh tay liền bị kéo mạnh lại, làm cả người cũng phải xoay theo.
- Mẫn Hoa...
- Làm...làm gì vậy....ngài làm tôi đau rồi đấy...!– Tố Cẩn cố diễn nét dịu dàng nữ tính nhất có thể, nhíu mày ngẩng đầu nhìn người trước mặt.
Khuôn mặt giống như nhau, dáng vẻ cũng vậy, ngay cả cách ăn mặc lẫn cử chỉ nhẹ nhàng như nước, nhưng khi nghe giọng nói thì Doanh Suyễn đã chắc chắn người phụ nữ này không phải Vệ Mẫn Hoa mà anh đang tìm kiếm.
Nhưng tại sao lại giống nhau như thế, Doanh Suyễn cúi đầu nhìn xoáy vào gương mặt của người này, không có ý định buông tay, thanh âm cực kỳ trầm thấp, khiến những người nghe thấy đều phải lo lắng.
- Cô tên gì?
- Tôi...tôi không biết ngài là ai...nên không thể tùy tiện nói tên được...a...đau quá...!– Tố Cẩn đau đến toát mồ hôi trán, người đàn ông này không dễ chịu.
- Nói.
– Doanh Suyễn gằn giọng, tăng lực tay siết chặt hơn.
- Tố...Tố Cẩn...
Nhận được câu trả lời, Doanh Suyễn mới giảm bớt lực tay lại nhưng vẫn không buông tay Tố Cẩn ra, anh kéo ngược cô ấy đi vào trong phòng rượu lúc nãy rồi thô lỗ đẩy mạnh lên chiếc ghế sofa màu đen ngay trước mặt.
Tố Cẩn lần đầu tiên gặp kiểu người như thế này, trong lòng thấp thỏm lo sợ, không lẽ người tên Mẫn Hoa gì đó đã làm anh ta khó chịu hay tức giận gì nên giờ muốn dùng cô để trút giận.
Nghĩ đến đây, Tố Cẩn mới sực nhớ đến trường hợp xấu như thế có thể xảy ra, chỉ vì quá chăm chăm vào cách làm thế nào để tiếp cận Doanh Suyễn rồi kiếm chác chút đỉnh mà quên mất các tình huống xấu khác.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook