Yêu Thương Lạc Về Nơi Anh
-
Chương 40: Chỉ yêu mình em, trọn đời không hối tiếc 4
Diệp Anh Chương thấy phía cuối tầm mắt của cô đó là thân ảnh Nhiếp Trọng Chi đang xa dần, lập tức hiểu được, anh ta tiến lên nhẹ nhàng đặt tay lên
hai vai cô, vỗ nhẹ: “Tuyền Tuyền, mau đi đi! Diệp đại ca xin chúc em
hạnh phúc!” Nhớ lại sắc mặt âm trầm mới vừa rồi của Nhiếp Trọng Chi, quả thật giống như hiểu lầm mà giận dỗi, anh ta có chút lo lắng nói: “Nếu
Nhiếp ca có điều gì hiểu lầm về chuyện giữa hai chúng ta, Diệp đại ca sẽ tìm một lúc nào đó tự mình giải thích rõ ràng với anh ấy.”
Tưởng Chính Tuyền gật đầu thật mạnh: “Vâng, Diệp đại ca, em cảm ơn anh.” Dứt lời, Tưởng Chính Tuyền nâng gót giày đi về phía ngã tư đường mà bóng dáng Nhiếp Trọng Chi đã biến mất nơi đó, đi được một đoạn, bước chân của cô nhanh dần dần, rồi lại như đang chạy đi tìm hắn.
Gót giày nện xuống mặt đường thành từng tiếng ‘cộc cộc cộc’ thay tiếng bước chân dồn dập, giữa ban đêm tĩnh lặng, tiếng động vang lên lại rõ ràng như thế.
Gió xuân se se lạnh vi vu vi vu thôi bên tai Tưởng Chính Tuyền, cô chẳng cảm thấy chút lạnh lẽo mảy may nào, ngược lại trong lòng lại ấm áp dào dạt. Ngay tại giờ phút này, trong đầu Tưởng Chính Tuyền chỉ tâm niệm, vương vấn nhớ nhung một người duy nhất, chính là Nhiếp Trọng Chi.
Cô rốt cục cũng đuổi kịp hắn. Nhiếp Trọng Chi đang tựa vào một thân cây ở phía xa xa, trong tay kẹp một điếu thuốc đang cháy. Hắn quay đầu lại, cũng nhìn thấy cô.
Hai người, cách nhau một con đường cái, lẳng lặng nhìn về phía nhau.
Mãi cho đến khi Nhiếp Trọng Chi bị tàn thuốc rơi vào làm bỏng tay mới hồi thần, hắn dụi tàn thuốc, thuận tay ném vào trong thùng rác bên cạnh mình.
Cuối cùng, hắn băng nhanh qua đường, đi về phía cô.
Tưởng Chính Tuyền ngẩng mặt lên mỉm cười, giọng nói trong veo ngọt ngào cất lên: “Anh về đây khi nào vậy?” Nhiếp Trọng Chi nét mặt không chút thay đổi nhìn cô, cực lực che giấu đi nỗi xúc động đang trào lên mãnh liệt trong lòng mình: “Đã hơn hai tháng.”
Tưởng Chính Tuyền giật mình, lặp lại lời hắn: “Đã hơn hai tháng?” Nhiếp Trọng Chi dời tầm mắt, giọng điệu không mang theo chút cảm xúc nào trả lời: “Phải.”
Hắn cư nhiên đã về đây được hơn hai tháng rồi!
Tưởng Chính Tuyền không khỏi nhớ lại lần trước cô cùng Ninh Hi đi ăn cơm ở Tụng Nhã. Cô vốn dĩ không muốn đi, nhưng Ninh Hi tìm được lý do vô cùng tốt, nói rằng bộ phận thiết kế muốn tổ chức một bữa “tiệc chia tay” cho cô, vả lại giữa bọn họ cũng có thể xem là ăn ‘bữa cơm ly biệt’, nói thế nào thì hai người cũng từng hợp tác làm việc với nhau một khoảng thời gian khá dài, không thể nào từ chối.
Ngày đó hai người ngồi ở vị trí bên cạnh cửa sổ thủy tinh sát đất, có thể ngắm được khung cảnh dòng người xe qua lại như thoi đưa, phồn hoa, náo nhiệt mà đẹp đến vô cùng ở bên ngoài. Lúc đang ăn cơm, cô bỗng nhìn thấy một thân ảnh cao lớn quen thuộc, nhưng bóng dáng người đó chỉ vừa loáng thoáng thấy đó liền lên xe mà đi. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ đêm đó không phải cô hoa mắt, người mà cô nhìn thấy chính là hắn.
Hắn quay về Lạc Hải đã được hơn hai tháng, thế nhưng lại không chịu liên lạc với cô lấy một lần. Còn mình, mỗi ngày đều ngây ngốc, thơ thẩn giống như người bị trúng tà mà canh giữ bên cạnh di động, chờ đợi cuộc điện thoại của hắn gọi đến mãi không thấy đổ chuông, thậm chí cô còn dự định đặt vé máy bay quay về Ninh Thành để đi tìm hắn.
Tưởng Chính Tuyền lại nhẹ nhàng mà hỏi tiếp: “Vậy bây giờ anh đang ở nơi nào?”
Nhiếp Trọng Chi: “Phố Lạc Bình.”
Vẫn chỉ mấy chữ đơn giản ngắn gọn như trước, ngay cả việc nơi nào tại phố Lạc Bình cũng không nhắc tới. Hắn không muốn nói chuyện với cô đến thế sao? Niềm vui sướng vì được gặp lại nhau tựa như hơi ấm ở đầu ngón tay, từng chút một từ từ biến mất, Tưởng Chính Tuyền dù có ngốc nghếch đến mấy cũng nhận ra được hắn đang cố ý lãnh đạm với mình.
Tên ngốc này nhất định là đã hiểu lầm rồi! Tưởng Chính Tuyền mang theo vẻ tươi cười giải thích: “Là vì Diệp đại ca đến thăm mẹ em, nhân tiện mời em đi ăn cơm, không phải…”
Nhiếp Trọng Chi ngay lập tức ngắt ngang lời cô: “Tôi hiểu rồi.” Tưởng Chính Tuyền ngạc nhiên dừng lời đang nói lại, không hiểu được hắn nói ‘hiểu rồi’ là có ý tứ gì.
Tầm mắt Nhiếp Trọng Chi trông về phía xa xa, yên lặng vài giây, khẽ nhếch khóe miệng như đang nặng ngàn cân lên, chậm rãi nói: “Tôi biết em vẫn luôn thấy tôi đáng thương mà thương hại tôi. Mấy hôm trước khi tôi quay về Lạc Hải, tôi có đến chỗ bác sĩ Lỗ làm một cuộc kiểm tra từ đầu tới cuối. Bác sĩ Lỗ nói tình trạng của tôi bây giờ đã hoàn toàn bình phục… Cho nên….Em không cần phải thương hại tôi nữa. Sau này em có thể đi làm những việc mà em muốn. Tôi rất cảm ơn em đã ở bên cạnh tôi trong lúc tôi sa sút nhất. Có lẽ em sẽ cảm thấy những lời này quá thừa thãi, nhưng tôi thật sự rất biết ơn em, nếu sau này có cơ hội, tôi nhất định sẽ hết lòng báo đáp cho em.”
Mỗi một từ của hắn, đều nói lạnh nhạt dửng dưng đến như vậy, đường hoàng như vậy, khiến người ta không thể chen miệng vào, cũng không thể phản bác lại được tiếng nào.
Từ lúc nhìn thấy hắn lồng ngực Tưởng Chính Tuyền như đánh trống liên hồi, đến khi nghe được những lời sau cùng của hắn lại đập dồn dập cấp tốc: “Có ý tứ gì? Anh muốn nói cái gì? Anh nói rõ ràng một chút!”
Thân mình của Nhiếp Trọng Chi ẩn trong bóng tối dưới tán cây, nơi mà ánh đèn đường không thể chiếu đến được, thanh âm của hắn phẳng lặng, một chút nhịp điệu lên xuống cũng không có, giống như đang kể lại chuyện cũ của người khác: “Trước đây từng có lúc, tôi thật sự rất hận em. Em biết không…. Chính là vì đứa nhỏ đó…”
“Bây giờ tôi mới hiểu được, là do tôi và nó không có duyên với nhau mà thôi. Kỳ thật năm đó hết thảy mọi chuyện đều là lỗi của tôi, đứa nhỏ đó từ lúc ban đầu vốn dĩ không nên tồn tại.”
Rất nhiều chuyện không thể cưỡng cầu, cho dù cưỡng cầu, cũng sẽ không có được kết quả như mong muốn, hắn năm đó chính là minh chứng rõ ràng nhất.
Từ sau khi gặp lại nhau, hai người chưa từng một lần nhắc tới chuyện đứa bé này, giống như đứa nhỏ đó chưa bao giờ xuất hiện, hai người đều thật cẩn thận tới gần nhau, bên ngoài vẫn duy trì vẻ yên bình, nhưng trong lòng lại tận lực lảng tránh, lảng tránh quá khứ. Nhưng lúc này, hắn lại quay lại xé rách vết thương đã liền sẹo của hai người.
Tưởng Chính Tuyền bỗng nhiên sinh ra một loại lạnh lẽo đến sợ hãi! Rốt cuộc hắn đang muốn nói với cô điều gì?
“Kỳ thật tôi hẳn là nên nói một lời xin lỗi với em và Diệp đại ca của em, mấy năm trước nếu không phải vì tôi ngang ngược chen vào giữa, cắt ngang lương duyên của hai người, thì hai người có lẽ đã sớm kết hôn rồi sinh con dưỡng cái. Hôm nay, ở tại nơi này, tôi thành tâm thành ý nói một lời tạ lỗi gửi tới hai người.”
Thanh âm của Nhiếp Trọng Chi vô cùng chân thành bình tĩnh, vang lên trong không gian giữa ngã tư đường tĩnh lặng, rộng thênh thang không mấy bóng người, có một loại cảm giác tựa như không hề chân thật.
Nhưng là, hắn lúc này đang nói lung tung cái gì đây?
“Diệp đại ca của em tuổi còn trẻ, sự nghiệp thành công, tiền đồ ngày sau chắc chắn thênh thang rộng mở. Em và cậu ta thật sự rất xứng đôi.” Nhiếp Trọng Chi cố nuốt cổ họng khô khốc, thanh âm trầm xuống: “Tôi… thật lòng chúc phúc cho hai người.”
Thậm chí ngay cả Ninh Hi cũng xứng với cô hơn hắn nhiều lần. Nhiếp Trọng Chi cố gắng mỉm cười, dùng hết khí lực trong người để nói một câu cuối cùng: “Khi nào hai người kết hôn, nhớ là phải gửi thiệp mời cho tôi đấy.”
Trong nháy mắt đó giống như ngay cả nhịp đập trái tim của mình cũng không còn nghe thấy nữa, Tưởng Chính Tuyền lẳng lặng nhìn chằm chằm về phía trước, trong mắt không hề còn tiêu cự. Cô vẫn đứng đó, vẫn duy trì tư thế lúc ban đầu, một chút nhúc nhích cũng không có.
Những ngày ở Ninh Thành không có chút ý nghĩa gì với hắn sao? Hắn lại có thể nói nhẹ nhàng đơn giản như vậy, nói được thành tâm khẩn thiết như vậy, nói được nghiêm túc, thẳng thắn như thế.
Hắn còn muốn chúc phúc cho cô và Diệp đại ca, được lắm, được lắm!
Sau một hồi thật lâu, Tưởng Chính Tuyền mới chậm rãi cất tiếng: “Được thôi.” Cô xoay người, vội vàng đi về phía trước, bước chân vừa nhanh lại cứng rắn như vậy. Vừa đi được vài bước, bỗng cô dừng lại, cố gắng mỉm cười xoay người lại, khóe miệng lộ ra một đường cong đẹp nhất đời này của cô: “Tôi hiểu ý của anh muốn nói. Chúng tôi rất vui vì được anh chúc phúc. Cám ơn!”
Lúc này đây, Tưởng Chính Tuyền không hề quay đầu lại nữa.
Nhiếp Trọng Chi kinh ngạc đứng ở đầu đường, nhìn theo bóng dáng của cô ngày một rời xa, mờ đi dần dần, cuối cùng biến mất vào trong bóng tối đen như mực.
Hắn từng nói: “Tuyền Tuyền, người tôi yêu chính là em.”
Hắn từng nói: “Tuyền Tuyền, em đừng đi, em đừng rời khỏi tôi nữa được không?”
Hắn đã từng nói như vậy, hắn đã từng nói với cô những lời đó!
Thế nhưng, bây giờ hắn lại không chịu giữ lời, hắn bây giờ cư nhiên không cần cô nữa.
Bây giờ, hắn nói: “Tuyền Tuyền, chúc hai người hạnh phúc!”
Bây giờ, hắn nói: “Khi nào hai người kết hôn, nhớ là phải gửi thiệp mời cho tôi.”
Được, được lắm.
Hắn thì có gì hay ho đáng giá!
Tưởng Chính Tuyền vẫn bước đi, đi mãi, đi mãi… Đi qua con phố vắng bóng người, đến khi về đến nhà, đi vào phòng ngủ của mình, suốt đường về cô đều phải ôm lấy lồng ngực đang đau nhói liên hồi. Đóng cửa lại, tất cả khí lực trong nháy mắt liền biến mất hầu như không còn một mảnh!
Tưởng Chính Tuyền chậm rãi ngồi khuỵu xuống sàn nhà.
Một mình bên trong phòng ngủ tối đen như mực, bỗng nhiên cảm thấy trên mặt có gì đó ướt át đang không ngừng trào xuống. Cô nâng tay lên chạm vào, lúc này mới phát hiện là nước mắt, nước mắt ướt đẫm bàn tay!
Nhiếp Trọng Chi tên khốn này, cư nhiên không cần cô.
Cô khóc cái gì, có gì mà phải khóc! Hắn nghĩ rằng hắn bây giờ có gì tốt đẹp? Diệp đại ca, Ninh Hi, bất cứ người nào ở cạnh cô, thậm chí cả những người dì Lương âm thầm giới thiệu cho cô, có ai lại không tốt hơn hắn, không cứng cỏi hơn hắn.
Cô sao lại phải khóc? Hắn mới là người phải khóc!
Thế nhưng từng giọt từng giọt nước mắt nặng trĩu không chịu nghe lời mà rơi xuống, từng ngóc ngách trong trái tim đều đau nhói, ngay cả việc hít thở cũng làm lồng ngực đau không nói thành lời.
Những người đó đều tốt, nhưng dù bọn họ tốt đến đâu thì họ cũng không phải là hắn! Không phải là Nhiếp Trọng Chi!
“Nhiếp Trọng Chi, anh là đồ khốn, anh không biết em đã yêu anh rồi sao?”
“Nhiếp Trọng Chi. Anh thật sự là một tên khốn kiếp!”
Mỗi một câu của hắn đều chu toàn, hắn bảo cô phải nói như thế nào, bảo cô phải nói cái gì bây giờ?
Hắn đã nói chúc phúc cho cô và Diệp đại ca, hắn đã tỏ thái độ rõ ràng rành mạch như vậy, chẳng lẽ còn còn muốn cô đi hỏi hắn: Những ngày ở Ninh Thành của chúng ta anh xem là cái gì? Chúng ta ở trên giường anh xem là cái gì?
Những lời nói như thế, dù giết cô, cô cũng nhất quyết không bao giờ nói ra.
“Được! Nhiếp Trọng Chi tên khốn kiếp nhà anh, anh cư nhiên lại dám không cần tôi! Cư nhiên muốn chúc phúc cho tôi và Diệp đại ca, được thôi, anh cứ chúc phúc đi!”
Đồ khốn, cô mới không cần hắn nữa! Không quan tâm, không bao giờ để ý đến hắn nữa!
Trong bóng tối, Tưởng Chính Tuyền quỳ rạp trên mặt đất, nức nở rơi lệ mà tự thề với lòng.
Mà tại một nơi tối tăm khác ở trong thành phố này, Nhiếp Trọng Chi nắm chặt hộp nhung nhỏ, một mình ngồi trong phòng đờ đẫn như một bức tượng…
Ngày hôm sau Tưởng Chính Tuyền rời giường với cái đầu choáng váng vừa nhức nhối, sợ mẹ mình sẽ nhìn ra được điều khác thường, cô đành trang điểm thật kỹ, mong sao che giấu được cặp mắt đang sưng đỏ. Mới vừa đi xuống lầu, còn chưa nhìn thấy mẹ, cô đã thấy anh trai Tưởng Chính Nam ngồi trong phòng khách không biết từ lúc nào.
Tưởng Chính Nam nghe thấy động tĩnh của cô, cả người đang đứng trước cửa sổ thủy tinh sát đất từ từ quay lại: “Tuyền Tuyền.” Tưởng Chính Tuyền kinh ngạc tiến lên: “Anh, sao hôm nay anh lại dậy sớm như vậy, có phải lại có chuyện cần đi ra ngoài không?”
Thân mình cao lớn của Tưởng Chính Nam che khuất hết tia sáng ngày mới, hắn dịu dàng xoa tóc em gái, ôn nhu nói: “Không, anh trai em không đi đâu cả. Anh chỉ muốn trò chuyện với em mà thôi.”
“Tuyền Tuyền, em… Có chuyện gì muốn tâm sự với anh không?”
Tưởng Chính Nam chỉ làm một động tác vô cùng đơn giản, nói mấy câu ngắn gọn như vậy thôi, Tưởng Chính Tuyền không hiểu sao lại có cảm giác muốn rơi lệ. Cô nín thở nghẹn ngào, cố gắng mỉm cười: “Anh, anh muốn cùng em tán gẫu điều gì? Của em mọi thứ đều rất tốt. Còn anh nữa, anh phải chú ý thân thể, đừng để mình quá mệt mỏi.”
Từ sau khi ly hôn, Tưởng Chính Nam liền dọn về nhà. Tối hôm qua nhìn thấy em gái mình thất hồn lạc phách đi xuyên qua phòng khách lên lầu, gọi con bé lại nó cũng không để tâm, thậm chí từ lúc bước vào nhà đến lúc lên phòng con bé cũng không hề để ý đến sự tồn tại của hắn. Hắn lo lắng đi theo em gái lên lầu, lại chỉ nghe thấy tiếng khóc nức nở đè nén của Tuyền Tuyền.
Hắn tối hôm qua cố hết sức mình nhịn xuống, rồi lại tiếp tục nhịn xuống mới không đi vào làm phiền em, để cho em hắn một mình lẳng lặng khóc đến đau lòng.
Tưởng Chính Nam cũng không nói ra, chỉ nhẹ nhàng đáp lại: “Hai anh em chúng ta đã lâu chưa ngồi lại trò chuyện cùng nhau, Tuyền Tuyền, anh trai chỉ muốn nói cho em: Cho dù chuyện của ba kết quả có thế nào, gia đình chúng ta đi đến bước đường nào… Em mãi mãi vẫn là bảo bối của Tưởng gia chúng ta, đời này chỉ cần anh trai ở đây, ai cũng không được khi dễ em gái anh.”
Trong khoảnh khắc đó Tưởng Chính Tuyền ngay cả hô hấp cũng nghẹn ngào, mi mắt cụp xuống, để nước mắt âm thầm chảy xuống: “Anh, em vẫn ổn mà… Còn anh thì sao?” Tưởng Chính Tuyền không muốn để cho anh trai Tưởng Chính Nam phải quan tâm lo lắng cho mình thêm nữa. Anh trai đã đủ phiền rồi, chuyện của ba, chuyện của mẹ, chuyện công ty, hết thảy đều giống như tòa núi nặng trĩu đặt lên hai vai của anh. Anh trai rồi cũng sẽ mệt mỏi, cũng sẽ suy sụp.
Tưởng Chính Nam đương nhiên biết em gái mình đang khóc, hắn im lặng một hồi thật lâu: “Tuyền Tuyền, mấy năm qua, mỗi lần anh gọi điện thoại hỏi thăm em, em đều nói tốt lắm. Tuyền Tuyền, bây giờ em nói thật cho anh biết, em thật sự tốt lắm sao?”
Tưởng Chính Tuyền ngẩng đầu mỉm cười, dấu vết rơi lệ mới vừa rồi đã hoàn toàn biến mất: “Anh, em thật sự rất tốt mà.” Cô lẳng lặng nhìn anh, hỏi ngược lại: “Anh, còn anh thì sao? Mọi chuyện của anh vẫn ổn cả chứ?”
Tưởng Chính Nam vẫn im lặng không nói gì, hắn chỉ đưa tay lên vuốt ve mái tóc của em gái.
Tưởng Chính Tuyền nhẹ nhàng hỏi: “Anh, có phải anh vất vả lắm không?” Nghe vậy, Tưởng Chính Nam chỉ lắc đầu nói: “Con bé ngốc, sao em lại nghĩ như vậy? Anh trai một chút cũng không thấy mệt, một chút cũng không thấy vất vả.”
Tưởng Chính Tuyền thấp giọng: “Anh, ai rồi cũng sẽ có lúc mệt mỏi, anh sao không mệt được. Nhưng là mấy năm nay… Anh thật sự cảm thấy vui vẻ không?” Mấy năm qua, nụ cười trên mặt anh trai cô vẫn luôn mang theo vẻ cô đơn trống vắng, ý cười tuy rằng đang đậu trên khóe miệng, nhưng chưa bao giờ thấy nó tồn tại nơi đáy mắt anh.
Tưởng Chính Tuyền lại hỏi: “Anh, năm đó có thật là vì anh yêu chị Hội Thi mới kết hôn cùng chị ấy không? Hay là bởi vì nguyên nhân nào khác nữa? Còn…” Cuối cùng cô cũng nhắc tới một cái tên mà cả cô và anh trai đều không dám nhắc tới: “Nếu lúc ấy không phải là vì em, anh và Liên Trăn có lẽ đã…”
“Mấy năm qua kỳ thật em vẫn thường hay nghĩ đến Liên Trăn, nghĩ đến cô ấy bây giờ thế nào? Có phải đang rất hạnh phúc hay không? Em muốn được gặp cô ấy một lần, nói với cô ấy một tiếng xin chào, cũng nói một lời xin lỗi. Em muốn nói cho cô ấy, năm đó rất nhiều câu em đã nói, rất nhiều chuyện em đã làm chỉ là nhất thời xúc động, kỳ thật em không hề muốn trách cô ấy, em cũng không phải vì cô ấy mà nhảy xuống biển, lúc ấy em chỉ là vì đầu óc mụ mị… Em…”
Hứa Liên Trăn! Cái tên đã rất lâu rồi không được nhắc tới nhưng trong lòng mỗi người vẫn nhớ mãi không thể nào quên!
Chưa từng có một người nào biết được, năm đó Tưởng Chính Nam hắn trong khoảnh khắc đeo nhẫn đính hôn lên tay Tiền Hội Thi liền cảm thấy hối hận. Nhưng hắn lại vì sự phẫn hận và không cam lòng với Hứa Liên Trăn mà buông thả bản thân đi tiếp vào con đường không có chỗ quay đầu này.
Toàn bộ những thứ vốn dĩ muốn dành hết cho cô, hắn lại đem đi cho người khác. Hắn chính là muốn cho cô biết, cô không cần hắn, hắn vẫn có thể có được hạnh phúc!
Chỉ là, mấy năm nay, hắn thật sự hạnh phúc sao?
Nếu được làm lại, hắn có còn ngang ngược như vậy, quật cường như vậy, có nói ra những lời kia, mà dùng tất cả để giữ cô lại bên mình không? Nếu như thế, ít ra hắn còn có thời gian cả đời này, cả đời dài như vậy, có lẽ sẽ có một ngày cô yêu thương hắn, mà cho dù không yêu, chỉ có một chút thích thôi cũng đã quá đủ rồi.
Rất nhiều rất nhiều lúc, trong đầu Tưởng Chính Nam thường xuyên hiện lên ý nghĩ ngớ ngẩn đó.
Thế nhưng, giây tiếp theo, hắn lại trở nên buồn bã mất mát!
Sinh mệnh không thể nào quay trở lại như trước, rất nhiều thời điểm, chỉ vừa lướt qua nhau đã mất nhau mãi mãi.
Hết thảy đều không thể quay lại được! Cho dù nghĩ đến thế nào thì cũng không còn ý nghĩa gì nữa!
Tưởng Chính Nam hắn dây dưa cùng Hứa Liên Trăn nhiều năm như vậy, nhưng cô chưa bao giờ thích hắn, càng không nói là yêu. Từ đầu tới cuối cô cũng không cần hắn! Hắn đường đường là Tưởng Chính Nam lại so ra không bằng một con chó Tiểu Bạch. Có điều, những thứ đó vẫn chưa làm hắn không thể chịu nổi.
Điều làm hắn khó chịu nổi nhất chính là, hắn biết rõ cô không cần hắn, chưa bao giờ để ý đến hắn dù chỉ một chút, nhưng hắn vẫn điên cuồng mà nhớ tới cô.
Hắn vẫn nghĩ rằng thời gian trôi đi rồi nỗi nhớ đó sẽ dần phai nhạt, hắn sẽ quên được Hứa Liên Trăn. Nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ tới, thời gian càng lâu, nỗi nhớ của hắn lại càng da diết, một mình hắn, lẳng lặng nhớ về cô, nhớ về tất cả những gì của hai người, tựa như người bị rơi vào ma chướng không có lối ra.
Nếu có thể, từng có lần, Tưởng Chính Nam thật sự nguyện ý dùng hết thảy của mình để quên đi Hứa Liên Trăn.
Tưởng Chính Nam lẳng lặng thừa nhận: “Anh không biết, anh không hề đi tìm cô ấy. Tuyền Tuyền, em có biết không? Anh sợ bây giờ cô ấy đã đến với người khác, sợ nhìn thấy cô ấy hạnh phúc bên người ta…” Để lại hắn cô đơn một mình, thê lương nhớ tới cô, nhớ tới quãng thời gian hai người bên nhau.
Một khắc đó, Tưởng Chính Tuyền không biết mình nên nói cái gì, cô chưa bao giờ nghĩ anh trai mình lại yêu Hứa Liên Trăn đến như vậy.
Tưởng Chính Nam mỉm cười trào phúng: “Em không thể nghĩ tới đúng không, anh trai em cũng có chuyện sợ hãi. Ngay cả anh cũng chưa bao giờ nghĩ đến điều này, chuyện của ba lớn như thế, anh còn không sợ, thế nhưng anh lại đi sợ chuyện này. Có phải em thấy anh vô dụng lắm đúng không?”
“Mấy năm qua, anh vẫn luôn nhớ tới cô ấy, nghĩ đến cô ấy đang ở nơi đâu, cuộc sống như thế nào, thậm chí anh còn từng nghĩ một ngày nào đó anh có còn được gặp lại cô ấy nữa không…”
Tưởng Chính Tuyền nhìn ra được từ nét mặt ảm đạm u buồn của anh trai Tưởng Chính Nam có một loại ân hận không thể nào thêm được nữa.
Tưởng Chính Nam nhìn ánh nắng tươi sáng ngoài cửa sổ, ngữ điệu mờ mịt: “Tuyền Tuyền, anh từng cho rằng cô ấy luôn có một chút gì đó để tâm tới anh, cho dù không phải là yêu, hay cũng không phải là thích. Nhưng mà anh phát hiện ra anh đã lầm rồi, dù chỉ một chút để ý cỏn con, cô ấy cũng chưa từng giành cho anh. Nhưng sao nhiều năm trôi qua như vậy, anh vẫn yêu cô ấy. Một chuyện như vậy chỉ có kẻ vừa ngu ngốc vừa ngớ ngẩn vừa khờ khạo mới làm! Thế nhưng chính anh lại làm, anh trai em có phải là một tên ngu ngốc nhất thế gian này không?”
Tưởng Chính Nam hắn, thật sự là một tên ngu ngốc!
Một bên người Tưởng Chính Nam chìm trong tia nắng mỏng manh đầu ngày, lại hiện lên vẻ cô đơn tịch mịch đến như vậy. Thì ra mấy năm qua, anh trai thật sự không hề vui vẻ! Có lẽ còn bi ai hơn cô rấti nhều!
Thật lâu sau, Tưởng Chính Tuyền khe khẽ nỉ non: “Anh, em và anh giống nhau, đều là những kẻ ngu ngốc nhất thế gian này. Phải qua nhiều năm như vậy, em mới hiểu được thế nào là yêu!”
Tưởng Chính Tuyền từ ngày đó trở về sau, mỗi ngày đều ở nhà trò chuyện cùng mẹ Lục Ca Khanh, cùng tản bộ, cùng tắm nắng, đúng giờ nhắc mẹ uống thuốc, dặn dò mẹ nghỉ ngơi, giống như Nhiếp Trọng Chi chưa bao giờ xuất hiện ở nơi này.
Buổi tối ngày hôm đó, dì Lan thấy cô không muốn ăn, liền làm một tô hoành thánh rồi bưng lên cho cô làm bữa ăn khuya. Trước khi đóng cửa ra khỏi phòng, dì ấy còn dặn dò thêm lần nữa: “Đây là dì Lan làm riêng cho con, nhân lúc còn nóng con nhớ phải ăn hết đấy!”
Là hoành thánh nhân tôm, vỏ hoành thánh vừa trong suốt vừa trắng nõn, nước canh trắng như sữa, thịt tôm băm thật nhuyễn, còn có những lá hành thái nhỏ xanh biếc, tô bánh giờ phút này hãy còn nóng hổi, hương thơm mê người phảng phất bay lên… Tưởng Chính Tuyền ngây ngốc nhìn tô hoành thánh trước mắt, thật lâu sau, cô mới gắp một miếng lên ăn. Cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại, làm cách nào cũng không thể nuốt xuống được.
Khi còn ở Ninh Thành, hắn từng làm hoành thánh, làm mỳ xào cho cô ăn, cô đều thấy chúng ngon vô cùng.
Hết thảy hết thảy trong khoảnh khắc này như thủy triều ập về.
Cô từng nghĩ đó chính là yêu!
Tưởng Chính Tuyền rốt cuộc không thể kiềm chế được nữa, cả người gục xuống bàn, một mình rơi lệ đầy mặt.
Hắn nói chúc phúc cho cô. Được rồi, Nhiếp Trọng Chi, anh đi mà chúc phúc đi.
Cô như bị chìm vào vũng bùn lầy, càng giãy dụa một cách thiếu suy nghĩ lại càng lún sâu hơn.
Di động tiện tay để bên cạnh lúc này bỗng đổ chuông ‘linh linh linh’, Tưởng Chính Tuyền lau khô nước mắt, cầm di động lên. Trên màn hình hiện lên một dãy số cá nhân xa lạ, cô cũng không quen biết. Dường như vừa nhớ tới điều gì, cô đang ngẩn người chợt vội vàng ấn nhận máy, người bên kia là một giọng nữ rất cứng nhắc.
Không phải là hắn! Không phải là giọng của Nhiếp Trọng Chi! Nỗi thất vọng như cơn hồng thủy ào ào xô tới, trong ngực càng trống trải khó chịu hơn, Tưởng Chính Tuyền rất muốn làm một người bất lịch sự mà quăng di động đi luôn.
Người nọ nói: “Chào cô, xin hỏi cô có biết Nhiếp Trọng Chi tiên sinh hay không?”
Nghe được ba chữ Nhiếp Trọng Chi, lực chú ý của Tưởng Chính Tuyền trong tích tắc tập trung toàn bộ, trong lòng cô bất chợt dâng lên một loại dự cảm không hay, cô vội vàng nói: “Tôi biết anh ấy. Có chuyện gì xin cô cứ nói.”
“Chào cô, tôi đang ở bệnh viện Đan Thị, bởi vì trong điện thoại của anh ấy chỉ lưu một số điện thoại duy nhất là của cô, cho nên chúng tôi muốn thông báo đến cho cô biết, Nhiếp Trọng Chi tiên sinh hiện đang bị thương rất nặng, bây giờ anh ấy đang được cấp cứu ở bệnh viện của chúng tôi…”
Tưởng Chính Tuyền vừa nghe đến mấy chữ ‘bệnh viện’, ‘bị thương rất nặng’, ‘cấp cứu’, cả người liền trở nên ngây ngẩn, giống như những thứ xung quanh trong nháy mắt phút chốc bị lui về phía sau, càng lùi càng xa, mãi cho tới khi không còn một thứ gì nữa. Trong đầu cô giờ chỉ còn mấy chữ ‘Nhiếp Trọng Chi bị thương rất nặng, Nhiếp Trọng Chi đang được cấp cứu’.
Hồn vía của cô giờ này không biết đã bay đi đâu, đưa tay đè lên ngực, hồi lâu vẫn không thể nhúc nhích. Cuối cùng, chân tay Tưởng Chính Tuyền mới luống cuống phản ứng lại, chạy ào ào lao xuống lầu, mỗi một bước của cô đều lộn xộn như thể bị gió cuốn chặt vào trong: “Bác Từ, bác Từ, mau đưa cháu đến bệnh viện… Bác Từ… Bác Từ…”
Trong lúc nhất thời cô tìm thế nào cũng không thấy bác Từ đâu, Tưởng Chính Tuyền chỉ cảm thấy mình giống như đang bị đặt trong lò lửa cháy phừng phừng, chờ thêm một giây nữa sẽ chết ngay tức khắc. Cô vào ga-ra thấy có chìa khóa, liền kéo vội cửa xe ra, khởi động động cơ, tự mình lái xe chạy đi.
Đèn đường hai bên giống như sao băng không ngừng xẹt qua ngoài cửa kính.
Giờ phút này trong đầu Tưởng Chính Tuyền chỉ có duy nhất một ý niệm: cô muốn gặp Nhiếp Trọng Chi, cô muốn được gặp hắn. Hắn không phải muốn chúc phúc cho cô và Diệp đại ca sao? Nếu muốn chúc thì hắn phải tự đến hôn lễ của cô mà nói.
Chạy đến một đoạn giao lộ, chỉ cảm thấy chiếc xe đằng trước bỗng đâm sầm tới thật mạnh, trước mắt Tưởng Chính Tuyền chợt trở nên trống rỗng… Hai tiếng phanh gấp vang lên thật chói tai…
Bên ngoài phòng cấp cứu ở bệnh viện Đan Thị, cảnh sát đang ghi chép lại lời khai của hai cô gái trẻ: “Lúc đó đại khái hơn mười một giờ đêm, hai người chúng tôi đi ra ngoài ăn bữa khuya, sau đó quay về phòng trọ… Đường chúng tôi đi rất hẻo lánh, bình thường nếu chỉ có một người chúng tôi không ai dám đi. Bởi vì hôm nay lại có hai người, hơn nữa khi đi chúng tôi cũng đi bằng con đường đó. Thấy thời gian đã khuya, gió vừa lớn, trời lại lạnh, chúng tôi chỉ muốn về nhà thật nhanh, kết quả lúc đi qua khu rừng nhỏ, tự nhiên có bốn người lao tới. Chúng tôi thấy không bình thường, lập tức co chân chạy, nhưng bọn họ lại chạy nhanh hơn, ác ý kéo chúng tôi lại, không cho đi đâu, miệng còn nói những lời khó nghe…”
“Anh cảnh sát, anh xem đi, quần áo của cô ấy chính là do bọn họ xé rách lúc đó. Hai người chúng tôi quá sợ hãi liền la lớn cứu mạng… Ngay lúc bốn người kia muốn kéo chúng tôi vào trong rừng, người tốt bụng này liền vọt đến, bắt bọn họ phải thả chúng tôi ra. Sau đó…Sau đó bọn họ nhảy vào đánh nhau, vị người tốt này vô cùng lợi hại, giống như đã từng luyện võ vậy, anh ấy trái một đấm, phải một đá, chẳng mấy chốc đã quật ngã được đám người kia. Nhưng khi anh ấy xoay người lại tìm thứ gì đó, có một tên lén lút rút dao ra, đâm vào lưng của anh ấy… Chúng tôi muốn hô lên cho anh ấy biết nhưng rốt cục không kịp.”
Cô gái tóc dài lúc mới tới sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, rõ ràng là bị kinh hách rất lớn. Cô gái vừa nghe đến đó, run rẩy tiếp lời: “Vốn dĩ đã không có chuyện gì, mấy tên người xấu kia cũng thấy sợ rồi, muốn kéo nhau chạy trốn. Nhưng vị người tốt kia không biết làm sao, anh ấy sờ sờ vào túi quần, vẻ mặt hoảng hốt đi tìm thứ gì đó. Thứ đó có lẽ đã bị rơi vào trong bãi cỏ dại, vị người tốt xoay người lại tìm thì…”
Cô gái bỗng ô ô ô khóc lớn lên: “Nếu không có vị đại ân nhân kia, đời này của tôi và em gái tôi có lẽ đã mất hết.”
Cô gái tóc ngắn nói: “Anh cảnh sát, các anh nhất định phải bắt lấy đám người bại hoại kia, các anh nhất định phải báo thù cho đại ân nhân của chúng tôi.”
Anh cảnh sát ghi chép xong xuôi, cương quyết chính trực nói: “Chúng tôi nhất định sẽ dùng toàn lực để giải quyết, tóm gọn những phần tử phạm tội này. Đây, đây chính là bản tường thuật tôi mới vừa ghi xong, hai người hãy xem qua một lượt, nếu không có vấn đề gì, mời ký tên ở chỗ này.”
Mọi người đang nói chuyện, một chiếc xe cứu thương không ngừng hú còi ngừng lại ngay trước cửa phòng cấp cứu. Mấy y tá vội vàng truyền gọi nhau: “Mau mau, trên đường Bích Thủy vừa xảy ra tai nạn…”
Rất nhanh, hai người bị thương được đẩy vào bên trong, trong đó có một người là một cô gái xinh đẹp có mái tóc dài xoăn nhẹ, trên trán loang lổ vết máu. Cô dướn người lên, thần sắc kích động vươn tay cầm lấy tay nữ bác sĩ đang kiểm tra cho mình: “Bác sĩ, tôi không sao, tôi thật sự không có việc gì, tôi chỉ bị trầy một chút ở trán mà thôi… Tôi là người nhà của bệnh nhân Nhiếp Trọng Chi. Tình hình của anh ấy bây giờ thế nào?”
Nữ bác sĩ vừa nghe cái tên Nhiếp Trọng Chi rõ ràng còn chưa phản ứng lại được. Cô gấp gáp đến độ phải dùng cả hai tay để biểu đạt: “Chính là bệnh nhân vừa được đưa tới đây khi nãy, bệnh viện các người thông báo cho tôi đến, là người có vóc dáng rất cao, tóc ngắn ngủn…”
Nữ bác sĩ nghe xong vẫn không biết là người nào, nhưng y tá đứng bên cạnh vừa nghe cô miêu tả, nét mặt bỗng giật mình nói: “Ah, người cô nhắc tới có phải là người thanh niên hăng hái làm chuyện tốt, vì cứu người nên bị kẻ xấu dùng dao Thụy Sĩ đâm một nhát vào lưng hay không? Lúc anh ấy được đưa tới thì vết thương đã rất nặng, bây giờ vẫn còn đang cứu giúp ở trong phòng cấp cứu, tình hình trước mắt còn chưa rõ.”
Sắc mặt của cô thoáng chốc trở nên trắng bệch như tờ giấy, nước mắt ào ào tuôn xuống không ngừng, hai cánh môi run rẩy nói: “Anh ấy thế nào? Anh ấy thế nào rồi? Bác sĩ nói anh ấy thế nào?”
Cô y tá thấy thấy cô quần áo tinh xảo, nhưng dưới chân lại chỉ kịp xỏ một đôi dép lê bằng nhung, có lẽ là sau khi nhận được tin đã vội vàng chạy tới nên mới xảy ra tai nạn xe cộ. Y tá ở bệnh viện đã gặp rất nhiều người nhà bệnh nhân nóng lòng như lửa đốt thế này, nên rất có kinh nghiệm, liền dịu dàng an ủi: “Cô yên tâm, bác sĩ trong phòng cấp cứu của chúng tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức mình để cứu giúp. Cô bây giờ hãy kiên nhẫn ngồi đây chờ bác sĩ Tô của chúng tôi kiểm tra một chút, có lẽ lúc cô vừa kiểm tra xong cũng sẽ nhận được tin tức tốt lành của anh ấy.”
Tưởng Chính Tuyền thất hồn lạc phách, ngây ngốc gật đầu.
Bác sĩ Tô sau khi làm kiểm tra thông thường cho cô kết luận không có gì đáng lo ngại, bèn vội vàng phân phó cho y tá đưa cô đi chụp CT và xử lý băng bó vết thương, trước khi đi, lại nói: “Tốt nhất cô nên nằm lại bệnh viện để quan sát một đêm, xem có dấu hiệu chấn động não hay không.”
Hai bên xảy ra vụ va chạm đồng ý giải quyết riêng, vì thế cảnh sát chỉ đến làm thủ tục theo quy định và ghi chép một vài điều đơn giản.
Xử lý như vậy nhưng cũng tốn một khoảng thời gian rất lâu, thế nhưng đến khi Tưởng Chính Tuyền băng bó vết thương xong xuôi, bên phòng cấp cứu vẫn không có động tĩnh gì.
Cô ở bên ngoài hết chờ lại chờ tiếp, cả người giống như hóa tượng gỗ, cứng nhắc lại chậm chạp. Tất cả thanh âm trong bệnh viện, nhân viên tới tới lui lui, nhưng trong mắt cô đều biến thành hư ảo.
Hai cô gái mới được lấy lời khai khi nãy vẫn còn ngồi trên hàng ghế chờ cách chỗ cô không xa, có lẽ đã nghe được thân phận của cô, rụt rè nhút nhát đi đến gần: “Xin hỏi cô là người nhà của vị người tốt kia phải không?” Tưởng Chính Tuyền chậm rãi ngẩng đầu, khẽ chớp cặp mắt mông lung như phủ một lớp sương mù đánh giá hai cô gái quần áo không chỉnh tề đang đứng trước mình: “Hai người là…?”
Cô gái tóc dài lên tiếng: “Vị người tốt kia đã cứu mạng chúng tôi, anh ấy là đại ân nhân của chị em tôi.” Hai cô gái lại đem hết mọi chuyện kể lại một lần nữa, cuối cùng, vô cùng ảo não nói: “Chính là như vậy. Nếu anh ấy không đi tìm đồ vật gì kia, có lẽ anh ấy đã không bị bọn người xấu đâm lén đến thương nặng.”
Hai cô gái thấy sắc mặt cô nhợt nhạt trắng bệch, đành phải trấn an cô lần nữa: “Cô yên tâm. Người tốt nhất định sẽ nhận được đền đáo. Anh ấy nhất định sẽ không có chuyện gì.” Tưởng Chính Tuyền mỉm cười yếu ớt: “Cảm ơn hai người. Hy vọng mọi chuyện sẽ tốt lành như lời hai người đã nói.”
Nhiếp Trọng Chi nhất định sẽ không có chuyện gì!
Tưởng Chính Tuyền gật đầu thật mạnh: “Vâng, Diệp đại ca, em cảm ơn anh.” Dứt lời, Tưởng Chính Tuyền nâng gót giày đi về phía ngã tư đường mà bóng dáng Nhiếp Trọng Chi đã biến mất nơi đó, đi được một đoạn, bước chân của cô nhanh dần dần, rồi lại như đang chạy đi tìm hắn.
Gót giày nện xuống mặt đường thành từng tiếng ‘cộc cộc cộc’ thay tiếng bước chân dồn dập, giữa ban đêm tĩnh lặng, tiếng động vang lên lại rõ ràng như thế.
Gió xuân se se lạnh vi vu vi vu thôi bên tai Tưởng Chính Tuyền, cô chẳng cảm thấy chút lạnh lẽo mảy may nào, ngược lại trong lòng lại ấm áp dào dạt. Ngay tại giờ phút này, trong đầu Tưởng Chính Tuyền chỉ tâm niệm, vương vấn nhớ nhung một người duy nhất, chính là Nhiếp Trọng Chi.
Cô rốt cục cũng đuổi kịp hắn. Nhiếp Trọng Chi đang tựa vào một thân cây ở phía xa xa, trong tay kẹp một điếu thuốc đang cháy. Hắn quay đầu lại, cũng nhìn thấy cô.
Hai người, cách nhau một con đường cái, lẳng lặng nhìn về phía nhau.
Mãi cho đến khi Nhiếp Trọng Chi bị tàn thuốc rơi vào làm bỏng tay mới hồi thần, hắn dụi tàn thuốc, thuận tay ném vào trong thùng rác bên cạnh mình.
Cuối cùng, hắn băng nhanh qua đường, đi về phía cô.
Tưởng Chính Tuyền ngẩng mặt lên mỉm cười, giọng nói trong veo ngọt ngào cất lên: “Anh về đây khi nào vậy?” Nhiếp Trọng Chi nét mặt không chút thay đổi nhìn cô, cực lực che giấu đi nỗi xúc động đang trào lên mãnh liệt trong lòng mình: “Đã hơn hai tháng.”
Tưởng Chính Tuyền giật mình, lặp lại lời hắn: “Đã hơn hai tháng?” Nhiếp Trọng Chi dời tầm mắt, giọng điệu không mang theo chút cảm xúc nào trả lời: “Phải.”
Hắn cư nhiên đã về đây được hơn hai tháng rồi!
Tưởng Chính Tuyền không khỏi nhớ lại lần trước cô cùng Ninh Hi đi ăn cơm ở Tụng Nhã. Cô vốn dĩ không muốn đi, nhưng Ninh Hi tìm được lý do vô cùng tốt, nói rằng bộ phận thiết kế muốn tổ chức một bữa “tiệc chia tay” cho cô, vả lại giữa bọn họ cũng có thể xem là ăn ‘bữa cơm ly biệt’, nói thế nào thì hai người cũng từng hợp tác làm việc với nhau một khoảng thời gian khá dài, không thể nào từ chối.
Ngày đó hai người ngồi ở vị trí bên cạnh cửa sổ thủy tinh sát đất, có thể ngắm được khung cảnh dòng người xe qua lại như thoi đưa, phồn hoa, náo nhiệt mà đẹp đến vô cùng ở bên ngoài. Lúc đang ăn cơm, cô bỗng nhìn thấy một thân ảnh cao lớn quen thuộc, nhưng bóng dáng người đó chỉ vừa loáng thoáng thấy đó liền lên xe mà đi. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ đêm đó không phải cô hoa mắt, người mà cô nhìn thấy chính là hắn.
Hắn quay về Lạc Hải đã được hơn hai tháng, thế nhưng lại không chịu liên lạc với cô lấy một lần. Còn mình, mỗi ngày đều ngây ngốc, thơ thẩn giống như người bị trúng tà mà canh giữ bên cạnh di động, chờ đợi cuộc điện thoại của hắn gọi đến mãi không thấy đổ chuông, thậm chí cô còn dự định đặt vé máy bay quay về Ninh Thành để đi tìm hắn.
Tưởng Chính Tuyền lại nhẹ nhàng mà hỏi tiếp: “Vậy bây giờ anh đang ở nơi nào?”
Nhiếp Trọng Chi: “Phố Lạc Bình.”
Vẫn chỉ mấy chữ đơn giản ngắn gọn như trước, ngay cả việc nơi nào tại phố Lạc Bình cũng không nhắc tới. Hắn không muốn nói chuyện với cô đến thế sao? Niềm vui sướng vì được gặp lại nhau tựa như hơi ấm ở đầu ngón tay, từng chút một từ từ biến mất, Tưởng Chính Tuyền dù có ngốc nghếch đến mấy cũng nhận ra được hắn đang cố ý lãnh đạm với mình.
Tên ngốc này nhất định là đã hiểu lầm rồi! Tưởng Chính Tuyền mang theo vẻ tươi cười giải thích: “Là vì Diệp đại ca đến thăm mẹ em, nhân tiện mời em đi ăn cơm, không phải…”
Nhiếp Trọng Chi ngay lập tức ngắt ngang lời cô: “Tôi hiểu rồi.” Tưởng Chính Tuyền ngạc nhiên dừng lời đang nói lại, không hiểu được hắn nói ‘hiểu rồi’ là có ý tứ gì.
Tầm mắt Nhiếp Trọng Chi trông về phía xa xa, yên lặng vài giây, khẽ nhếch khóe miệng như đang nặng ngàn cân lên, chậm rãi nói: “Tôi biết em vẫn luôn thấy tôi đáng thương mà thương hại tôi. Mấy hôm trước khi tôi quay về Lạc Hải, tôi có đến chỗ bác sĩ Lỗ làm một cuộc kiểm tra từ đầu tới cuối. Bác sĩ Lỗ nói tình trạng của tôi bây giờ đã hoàn toàn bình phục… Cho nên….Em không cần phải thương hại tôi nữa. Sau này em có thể đi làm những việc mà em muốn. Tôi rất cảm ơn em đã ở bên cạnh tôi trong lúc tôi sa sút nhất. Có lẽ em sẽ cảm thấy những lời này quá thừa thãi, nhưng tôi thật sự rất biết ơn em, nếu sau này có cơ hội, tôi nhất định sẽ hết lòng báo đáp cho em.”
Mỗi một từ của hắn, đều nói lạnh nhạt dửng dưng đến như vậy, đường hoàng như vậy, khiến người ta không thể chen miệng vào, cũng không thể phản bác lại được tiếng nào.
Từ lúc nhìn thấy hắn lồng ngực Tưởng Chính Tuyền như đánh trống liên hồi, đến khi nghe được những lời sau cùng của hắn lại đập dồn dập cấp tốc: “Có ý tứ gì? Anh muốn nói cái gì? Anh nói rõ ràng một chút!”
Thân mình của Nhiếp Trọng Chi ẩn trong bóng tối dưới tán cây, nơi mà ánh đèn đường không thể chiếu đến được, thanh âm của hắn phẳng lặng, một chút nhịp điệu lên xuống cũng không có, giống như đang kể lại chuyện cũ của người khác: “Trước đây từng có lúc, tôi thật sự rất hận em. Em biết không…. Chính là vì đứa nhỏ đó…”
“Bây giờ tôi mới hiểu được, là do tôi và nó không có duyên với nhau mà thôi. Kỳ thật năm đó hết thảy mọi chuyện đều là lỗi của tôi, đứa nhỏ đó từ lúc ban đầu vốn dĩ không nên tồn tại.”
Rất nhiều chuyện không thể cưỡng cầu, cho dù cưỡng cầu, cũng sẽ không có được kết quả như mong muốn, hắn năm đó chính là minh chứng rõ ràng nhất.
Từ sau khi gặp lại nhau, hai người chưa từng một lần nhắc tới chuyện đứa bé này, giống như đứa nhỏ đó chưa bao giờ xuất hiện, hai người đều thật cẩn thận tới gần nhau, bên ngoài vẫn duy trì vẻ yên bình, nhưng trong lòng lại tận lực lảng tránh, lảng tránh quá khứ. Nhưng lúc này, hắn lại quay lại xé rách vết thương đã liền sẹo của hai người.
Tưởng Chính Tuyền bỗng nhiên sinh ra một loại lạnh lẽo đến sợ hãi! Rốt cuộc hắn đang muốn nói với cô điều gì?
“Kỳ thật tôi hẳn là nên nói một lời xin lỗi với em và Diệp đại ca của em, mấy năm trước nếu không phải vì tôi ngang ngược chen vào giữa, cắt ngang lương duyên của hai người, thì hai người có lẽ đã sớm kết hôn rồi sinh con dưỡng cái. Hôm nay, ở tại nơi này, tôi thành tâm thành ý nói một lời tạ lỗi gửi tới hai người.”
Thanh âm của Nhiếp Trọng Chi vô cùng chân thành bình tĩnh, vang lên trong không gian giữa ngã tư đường tĩnh lặng, rộng thênh thang không mấy bóng người, có một loại cảm giác tựa như không hề chân thật.
Nhưng là, hắn lúc này đang nói lung tung cái gì đây?
“Diệp đại ca của em tuổi còn trẻ, sự nghiệp thành công, tiền đồ ngày sau chắc chắn thênh thang rộng mở. Em và cậu ta thật sự rất xứng đôi.” Nhiếp Trọng Chi cố nuốt cổ họng khô khốc, thanh âm trầm xuống: “Tôi… thật lòng chúc phúc cho hai người.”
Thậm chí ngay cả Ninh Hi cũng xứng với cô hơn hắn nhiều lần. Nhiếp Trọng Chi cố gắng mỉm cười, dùng hết khí lực trong người để nói một câu cuối cùng: “Khi nào hai người kết hôn, nhớ là phải gửi thiệp mời cho tôi đấy.”
Trong nháy mắt đó giống như ngay cả nhịp đập trái tim của mình cũng không còn nghe thấy nữa, Tưởng Chính Tuyền lẳng lặng nhìn chằm chằm về phía trước, trong mắt không hề còn tiêu cự. Cô vẫn đứng đó, vẫn duy trì tư thế lúc ban đầu, một chút nhúc nhích cũng không có.
Những ngày ở Ninh Thành không có chút ý nghĩa gì với hắn sao? Hắn lại có thể nói nhẹ nhàng đơn giản như vậy, nói được thành tâm khẩn thiết như vậy, nói được nghiêm túc, thẳng thắn như thế.
Hắn còn muốn chúc phúc cho cô và Diệp đại ca, được lắm, được lắm!
Sau một hồi thật lâu, Tưởng Chính Tuyền mới chậm rãi cất tiếng: “Được thôi.” Cô xoay người, vội vàng đi về phía trước, bước chân vừa nhanh lại cứng rắn như vậy. Vừa đi được vài bước, bỗng cô dừng lại, cố gắng mỉm cười xoay người lại, khóe miệng lộ ra một đường cong đẹp nhất đời này của cô: “Tôi hiểu ý của anh muốn nói. Chúng tôi rất vui vì được anh chúc phúc. Cám ơn!”
Lúc này đây, Tưởng Chính Tuyền không hề quay đầu lại nữa.
Nhiếp Trọng Chi kinh ngạc đứng ở đầu đường, nhìn theo bóng dáng của cô ngày một rời xa, mờ đi dần dần, cuối cùng biến mất vào trong bóng tối đen như mực.
Hắn từng nói: “Tuyền Tuyền, người tôi yêu chính là em.”
Hắn từng nói: “Tuyền Tuyền, em đừng đi, em đừng rời khỏi tôi nữa được không?”
Hắn đã từng nói như vậy, hắn đã từng nói với cô những lời đó!
Thế nhưng, bây giờ hắn lại không chịu giữ lời, hắn bây giờ cư nhiên không cần cô nữa.
Bây giờ, hắn nói: “Tuyền Tuyền, chúc hai người hạnh phúc!”
Bây giờ, hắn nói: “Khi nào hai người kết hôn, nhớ là phải gửi thiệp mời cho tôi.”
Được, được lắm.
Hắn thì có gì hay ho đáng giá!
Tưởng Chính Tuyền vẫn bước đi, đi mãi, đi mãi… Đi qua con phố vắng bóng người, đến khi về đến nhà, đi vào phòng ngủ của mình, suốt đường về cô đều phải ôm lấy lồng ngực đang đau nhói liên hồi. Đóng cửa lại, tất cả khí lực trong nháy mắt liền biến mất hầu như không còn một mảnh!
Tưởng Chính Tuyền chậm rãi ngồi khuỵu xuống sàn nhà.
Một mình bên trong phòng ngủ tối đen như mực, bỗng nhiên cảm thấy trên mặt có gì đó ướt át đang không ngừng trào xuống. Cô nâng tay lên chạm vào, lúc này mới phát hiện là nước mắt, nước mắt ướt đẫm bàn tay!
Nhiếp Trọng Chi tên khốn này, cư nhiên không cần cô.
Cô khóc cái gì, có gì mà phải khóc! Hắn nghĩ rằng hắn bây giờ có gì tốt đẹp? Diệp đại ca, Ninh Hi, bất cứ người nào ở cạnh cô, thậm chí cả những người dì Lương âm thầm giới thiệu cho cô, có ai lại không tốt hơn hắn, không cứng cỏi hơn hắn.
Cô sao lại phải khóc? Hắn mới là người phải khóc!
Thế nhưng từng giọt từng giọt nước mắt nặng trĩu không chịu nghe lời mà rơi xuống, từng ngóc ngách trong trái tim đều đau nhói, ngay cả việc hít thở cũng làm lồng ngực đau không nói thành lời.
Những người đó đều tốt, nhưng dù bọn họ tốt đến đâu thì họ cũng không phải là hắn! Không phải là Nhiếp Trọng Chi!
“Nhiếp Trọng Chi, anh là đồ khốn, anh không biết em đã yêu anh rồi sao?”
“Nhiếp Trọng Chi. Anh thật sự là một tên khốn kiếp!”
Mỗi một câu của hắn đều chu toàn, hắn bảo cô phải nói như thế nào, bảo cô phải nói cái gì bây giờ?
Hắn đã nói chúc phúc cho cô và Diệp đại ca, hắn đã tỏ thái độ rõ ràng rành mạch như vậy, chẳng lẽ còn còn muốn cô đi hỏi hắn: Những ngày ở Ninh Thành của chúng ta anh xem là cái gì? Chúng ta ở trên giường anh xem là cái gì?
Những lời nói như thế, dù giết cô, cô cũng nhất quyết không bao giờ nói ra.
“Được! Nhiếp Trọng Chi tên khốn kiếp nhà anh, anh cư nhiên lại dám không cần tôi! Cư nhiên muốn chúc phúc cho tôi và Diệp đại ca, được thôi, anh cứ chúc phúc đi!”
Đồ khốn, cô mới không cần hắn nữa! Không quan tâm, không bao giờ để ý đến hắn nữa!
Trong bóng tối, Tưởng Chính Tuyền quỳ rạp trên mặt đất, nức nở rơi lệ mà tự thề với lòng.
Mà tại một nơi tối tăm khác ở trong thành phố này, Nhiếp Trọng Chi nắm chặt hộp nhung nhỏ, một mình ngồi trong phòng đờ đẫn như một bức tượng…
Ngày hôm sau Tưởng Chính Tuyền rời giường với cái đầu choáng váng vừa nhức nhối, sợ mẹ mình sẽ nhìn ra được điều khác thường, cô đành trang điểm thật kỹ, mong sao che giấu được cặp mắt đang sưng đỏ. Mới vừa đi xuống lầu, còn chưa nhìn thấy mẹ, cô đã thấy anh trai Tưởng Chính Nam ngồi trong phòng khách không biết từ lúc nào.
Tưởng Chính Nam nghe thấy động tĩnh của cô, cả người đang đứng trước cửa sổ thủy tinh sát đất từ từ quay lại: “Tuyền Tuyền.” Tưởng Chính Tuyền kinh ngạc tiến lên: “Anh, sao hôm nay anh lại dậy sớm như vậy, có phải lại có chuyện cần đi ra ngoài không?”
Thân mình cao lớn của Tưởng Chính Nam che khuất hết tia sáng ngày mới, hắn dịu dàng xoa tóc em gái, ôn nhu nói: “Không, anh trai em không đi đâu cả. Anh chỉ muốn trò chuyện với em mà thôi.”
“Tuyền Tuyền, em… Có chuyện gì muốn tâm sự với anh không?”
Tưởng Chính Nam chỉ làm một động tác vô cùng đơn giản, nói mấy câu ngắn gọn như vậy thôi, Tưởng Chính Tuyền không hiểu sao lại có cảm giác muốn rơi lệ. Cô nín thở nghẹn ngào, cố gắng mỉm cười: “Anh, anh muốn cùng em tán gẫu điều gì? Của em mọi thứ đều rất tốt. Còn anh nữa, anh phải chú ý thân thể, đừng để mình quá mệt mỏi.”
Từ sau khi ly hôn, Tưởng Chính Nam liền dọn về nhà. Tối hôm qua nhìn thấy em gái mình thất hồn lạc phách đi xuyên qua phòng khách lên lầu, gọi con bé lại nó cũng không để tâm, thậm chí từ lúc bước vào nhà đến lúc lên phòng con bé cũng không hề để ý đến sự tồn tại của hắn. Hắn lo lắng đi theo em gái lên lầu, lại chỉ nghe thấy tiếng khóc nức nở đè nén của Tuyền Tuyền.
Hắn tối hôm qua cố hết sức mình nhịn xuống, rồi lại tiếp tục nhịn xuống mới không đi vào làm phiền em, để cho em hắn một mình lẳng lặng khóc đến đau lòng.
Tưởng Chính Nam cũng không nói ra, chỉ nhẹ nhàng đáp lại: “Hai anh em chúng ta đã lâu chưa ngồi lại trò chuyện cùng nhau, Tuyền Tuyền, anh trai chỉ muốn nói cho em: Cho dù chuyện của ba kết quả có thế nào, gia đình chúng ta đi đến bước đường nào… Em mãi mãi vẫn là bảo bối của Tưởng gia chúng ta, đời này chỉ cần anh trai ở đây, ai cũng không được khi dễ em gái anh.”
Trong khoảnh khắc đó Tưởng Chính Tuyền ngay cả hô hấp cũng nghẹn ngào, mi mắt cụp xuống, để nước mắt âm thầm chảy xuống: “Anh, em vẫn ổn mà… Còn anh thì sao?” Tưởng Chính Tuyền không muốn để cho anh trai Tưởng Chính Nam phải quan tâm lo lắng cho mình thêm nữa. Anh trai đã đủ phiền rồi, chuyện của ba, chuyện của mẹ, chuyện công ty, hết thảy đều giống như tòa núi nặng trĩu đặt lên hai vai của anh. Anh trai rồi cũng sẽ mệt mỏi, cũng sẽ suy sụp.
Tưởng Chính Nam đương nhiên biết em gái mình đang khóc, hắn im lặng một hồi thật lâu: “Tuyền Tuyền, mấy năm qua, mỗi lần anh gọi điện thoại hỏi thăm em, em đều nói tốt lắm. Tuyền Tuyền, bây giờ em nói thật cho anh biết, em thật sự tốt lắm sao?”
Tưởng Chính Tuyền ngẩng đầu mỉm cười, dấu vết rơi lệ mới vừa rồi đã hoàn toàn biến mất: “Anh, em thật sự rất tốt mà.” Cô lẳng lặng nhìn anh, hỏi ngược lại: “Anh, còn anh thì sao? Mọi chuyện của anh vẫn ổn cả chứ?”
Tưởng Chính Nam vẫn im lặng không nói gì, hắn chỉ đưa tay lên vuốt ve mái tóc của em gái.
Tưởng Chính Tuyền nhẹ nhàng hỏi: “Anh, có phải anh vất vả lắm không?” Nghe vậy, Tưởng Chính Nam chỉ lắc đầu nói: “Con bé ngốc, sao em lại nghĩ như vậy? Anh trai một chút cũng không thấy mệt, một chút cũng không thấy vất vả.”
Tưởng Chính Tuyền thấp giọng: “Anh, ai rồi cũng sẽ có lúc mệt mỏi, anh sao không mệt được. Nhưng là mấy năm nay… Anh thật sự cảm thấy vui vẻ không?” Mấy năm qua, nụ cười trên mặt anh trai cô vẫn luôn mang theo vẻ cô đơn trống vắng, ý cười tuy rằng đang đậu trên khóe miệng, nhưng chưa bao giờ thấy nó tồn tại nơi đáy mắt anh.
Tưởng Chính Tuyền lại hỏi: “Anh, năm đó có thật là vì anh yêu chị Hội Thi mới kết hôn cùng chị ấy không? Hay là bởi vì nguyên nhân nào khác nữa? Còn…” Cuối cùng cô cũng nhắc tới một cái tên mà cả cô và anh trai đều không dám nhắc tới: “Nếu lúc ấy không phải là vì em, anh và Liên Trăn có lẽ đã…”
“Mấy năm qua kỳ thật em vẫn thường hay nghĩ đến Liên Trăn, nghĩ đến cô ấy bây giờ thế nào? Có phải đang rất hạnh phúc hay không? Em muốn được gặp cô ấy một lần, nói với cô ấy một tiếng xin chào, cũng nói một lời xin lỗi. Em muốn nói cho cô ấy, năm đó rất nhiều câu em đã nói, rất nhiều chuyện em đã làm chỉ là nhất thời xúc động, kỳ thật em không hề muốn trách cô ấy, em cũng không phải vì cô ấy mà nhảy xuống biển, lúc ấy em chỉ là vì đầu óc mụ mị… Em…”
Hứa Liên Trăn! Cái tên đã rất lâu rồi không được nhắc tới nhưng trong lòng mỗi người vẫn nhớ mãi không thể nào quên!
Chưa từng có một người nào biết được, năm đó Tưởng Chính Nam hắn trong khoảnh khắc đeo nhẫn đính hôn lên tay Tiền Hội Thi liền cảm thấy hối hận. Nhưng hắn lại vì sự phẫn hận và không cam lòng với Hứa Liên Trăn mà buông thả bản thân đi tiếp vào con đường không có chỗ quay đầu này.
Toàn bộ những thứ vốn dĩ muốn dành hết cho cô, hắn lại đem đi cho người khác. Hắn chính là muốn cho cô biết, cô không cần hắn, hắn vẫn có thể có được hạnh phúc!
Chỉ là, mấy năm nay, hắn thật sự hạnh phúc sao?
Nếu được làm lại, hắn có còn ngang ngược như vậy, quật cường như vậy, có nói ra những lời kia, mà dùng tất cả để giữ cô lại bên mình không? Nếu như thế, ít ra hắn còn có thời gian cả đời này, cả đời dài như vậy, có lẽ sẽ có một ngày cô yêu thương hắn, mà cho dù không yêu, chỉ có một chút thích thôi cũng đã quá đủ rồi.
Rất nhiều rất nhiều lúc, trong đầu Tưởng Chính Nam thường xuyên hiện lên ý nghĩ ngớ ngẩn đó.
Thế nhưng, giây tiếp theo, hắn lại trở nên buồn bã mất mát!
Sinh mệnh không thể nào quay trở lại như trước, rất nhiều thời điểm, chỉ vừa lướt qua nhau đã mất nhau mãi mãi.
Hết thảy đều không thể quay lại được! Cho dù nghĩ đến thế nào thì cũng không còn ý nghĩa gì nữa!
Tưởng Chính Nam hắn dây dưa cùng Hứa Liên Trăn nhiều năm như vậy, nhưng cô chưa bao giờ thích hắn, càng không nói là yêu. Từ đầu tới cuối cô cũng không cần hắn! Hắn đường đường là Tưởng Chính Nam lại so ra không bằng một con chó Tiểu Bạch. Có điều, những thứ đó vẫn chưa làm hắn không thể chịu nổi.
Điều làm hắn khó chịu nổi nhất chính là, hắn biết rõ cô không cần hắn, chưa bao giờ để ý đến hắn dù chỉ một chút, nhưng hắn vẫn điên cuồng mà nhớ tới cô.
Hắn vẫn nghĩ rằng thời gian trôi đi rồi nỗi nhớ đó sẽ dần phai nhạt, hắn sẽ quên được Hứa Liên Trăn. Nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ tới, thời gian càng lâu, nỗi nhớ của hắn lại càng da diết, một mình hắn, lẳng lặng nhớ về cô, nhớ về tất cả những gì của hai người, tựa như người bị rơi vào ma chướng không có lối ra.
Nếu có thể, từng có lần, Tưởng Chính Nam thật sự nguyện ý dùng hết thảy của mình để quên đi Hứa Liên Trăn.
Tưởng Chính Nam lẳng lặng thừa nhận: “Anh không biết, anh không hề đi tìm cô ấy. Tuyền Tuyền, em có biết không? Anh sợ bây giờ cô ấy đã đến với người khác, sợ nhìn thấy cô ấy hạnh phúc bên người ta…” Để lại hắn cô đơn một mình, thê lương nhớ tới cô, nhớ tới quãng thời gian hai người bên nhau.
Một khắc đó, Tưởng Chính Tuyền không biết mình nên nói cái gì, cô chưa bao giờ nghĩ anh trai mình lại yêu Hứa Liên Trăn đến như vậy.
Tưởng Chính Nam mỉm cười trào phúng: “Em không thể nghĩ tới đúng không, anh trai em cũng có chuyện sợ hãi. Ngay cả anh cũng chưa bao giờ nghĩ đến điều này, chuyện của ba lớn như thế, anh còn không sợ, thế nhưng anh lại đi sợ chuyện này. Có phải em thấy anh vô dụng lắm đúng không?”
“Mấy năm qua, anh vẫn luôn nhớ tới cô ấy, nghĩ đến cô ấy đang ở nơi đâu, cuộc sống như thế nào, thậm chí anh còn từng nghĩ một ngày nào đó anh có còn được gặp lại cô ấy nữa không…”
Tưởng Chính Tuyền nhìn ra được từ nét mặt ảm đạm u buồn của anh trai Tưởng Chính Nam có một loại ân hận không thể nào thêm được nữa.
Tưởng Chính Nam nhìn ánh nắng tươi sáng ngoài cửa sổ, ngữ điệu mờ mịt: “Tuyền Tuyền, anh từng cho rằng cô ấy luôn có một chút gì đó để tâm tới anh, cho dù không phải là yêu, hay cũng không phải là thích. Nhưng mà anh phát hiện ra anh đã lầm rồi, dù chỉ một chút để ý cỏn con, cô ấy cũng chưa từng giành cho anh. Nhưng sao nhiều năm trôi qua như vậy, anh vẫn yêu cô ấy. Một chuyện như vậy chỉ có kẻ vừa ngu ngốc vừa ngớ ngẩn vừa khờ khạo mới làm! Thế nhưng chính anh lại làm, anh trai em có phải là một tên ngu ngốc nhất thế gian này không?”
Tưởng Chính Nam hắn, thật sự là một tên ngu ngốc!
Một bên người Tưởng Chính Nam chìm trong tia nắng mỏng manh đầu ngày, lại hiện lên vẻ cô đơn tịch mịch đến như vậy. Thì ra mấy năm qua, anh trai thật sự không hề vui vẻ! Có lẽ còn bi ai hơn cô rấti nhều!
Thật lâu sau, Tưởng Chính Tuyền khe khẽ nỉ non: “Anh, em và anh giống nhau, đều là những kẻ ngu ngốc nhất thế gian này. Phải qua nhiều năm như vậy, em mới hiểu được thế nào là yêu!”
Tưởng Chính Tuyền từ ngày đó trở về sau, mỗi ngày đều ở nhà trò chuyện cùng mẹ Lục Ca Khanh, cùng tản bộ, cùng tắm nắng, đúng giờ nhắc mẹ uống thuốc, dặn dò mẹ nghỉ ngơi, giống như Nhiếp Trọng Chi chưa bao giờ xuất hiện ở nơi này.
Buổi tối ngày hôm đó, dì Lan thấy cô không muốn ăn, liền làm một tô hoành thánh rồi bưng lên cho cô làm bữa ăn khuya. Trước khi đóng cửa ra khỏi phòng, dì ấy còn dặn dò thêm lần nữa: “Đây là dì Lan làm riêng cho con, nhân lúc còn nóng con nhớ phải ăn hết đấy!”
Là hoành thánh nhân tôm, vỏ hoành thánh vừa trong suốt vừa trắng nõn, nước canh trắng như sữa, thịt tôm băm thật nhuyễn, còn có những lá hành thái nhỏ xanh biếc, tô bánh giờ phút này hãy còn nóng hổi, hương thơm mê người phảng phất bay lên… Tưởng Chính Tuyền ngây ngốc nhìn tô hoành thánh trước mắt, thật lâu sau, cô mới gắp một miếng lên ăn. Cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại, làm cách nào cũng không thể nuốt xuống được.
Khi còn ở Ninh Thành, hắn từng làm hoành thánh, làm mỳ xào cho cô ăn, cô đều thấy chúng ngon vô cùng.
Hết thảy hết thảy trong khoảnh khắc này như thủy triều ập về.
Cô từng nghĩ đó chính là yêu!
Tưởng Chính Tuyền rốt cuộc không thể kiềm chế được nữa, cả người gục xuống bàn, một mình rơi lệ đầy mặt.
Hắn nói chúc phúc cho cô. Được rồi, Nhiếp Trọng Chi, anh đi mà chúc phúc đi.
Cô như bị chìm vào vũng bùn lầy, càng giãy dụa một cách thiếu suy nghĩ lại càng lún sâu hơn.
Di động tiện tay để bên cạnh lúc này bỗng đổ chuông ‘linh linh linh’, Tưởng Chính Tuyền lau khô nước mắt, cầm di động lên. Trên màn hình hiện lên một dãy số cá nhân xa lạ, cô cũng không quen biết. Dường như vừa nhớ tới điều gì, cô đang ngẩn người chợt vội vàng ấn nhận máy, người bên kia là một giọng nữ rất cứng nhắc.
Không phải là hắn! Không phải là giọng của Nhiếp Trọng Chi! Nỗi thất vọng như cơn hồng thủy ào ào xô tới, trong ngực càng trống trải khó chịu hơn, Tưởng Chính Tuyền rất muốn làm một người bất lịch sự mà quăng di động đi luôn.
Người nọ nói: “Chào cô, xin hỏi cô có biết Nhiếp Trọng Chi tiên sinh hay không?”
Nghe được ba chữ Nhiếp Trọng Chi, lực chú ý của Tưởng Chính Tuyền trong tích tắc tập trung toàn bộ, trong lòng cô bất chợt dâng lên một loại dự cảm không hay, cô vội vàng nói: “Tôi biết anh ấy. Có chuyện gì xin cô cứ nói.”
“Chào cô, tôi đang ở bệnh viện Đan Thị, bởi vì trong điện thoại của anh ấy chỉ lưu một số điện thoại duy nhất là của cô, cho nên chúng tôi muốn thông báo đến cho cô biết, Nhiếp Trọng Chi tiên sinh hiện đang bị thương rất nặng, bây giờ anh ấy đang được cấp cứu ở bệnh viện của chúng tôi…”
Tưởng Chính Tuyền vừa nghe đến mấy chữ ‘bệnh viện’, ‘bị thương rất nặng’, ‘cấp cứu’, cả người liền trở nên ngây ngẩn, giống như những thứ xung quanh trong nháy mắt phút chốc bị lui về phía sau, càng lùi càng xa, mãi cho tới khi không còn một thứ gì nữa. Trong đầu cô giờ chỉ còn mấy chữ ‘Nhiếp Trọng Chi bị thương rất nặng, Nhiếp Trọng Chi đang được cấp cứu’.
Hồn vía của cô giờ này không biết đã bay đi đâu, đưa tay đè lên ngực, hồi lâu vẫn không thể nhúc nhích. Cuối cùng, chân tay Tưởng Chính Tuyền mới luống cuống phản ứng lại, chạy ào ào lao xuống lầu, mỗi một bước của cô đều lộn xộn như thể bị gió cuốn chặt vào trong: “Bác Từ, bác Từ, mau đưa cháu đến bệnh viện… Bác Từ… Bác Từ…”
Trong lúc nhất thời cô tìm thế nào cũng không thấy bác Từ đâu, Tưởng Chính Tuyền chỉ cảm thấy mình giống như đang bị đặt trong lò lửa cháy phừng phừng, chờ thêm một giây nữa sẽ chết ngay tức khắc. Cô vào ga-ra thấy có chìa khóa, liền kéo vội cửa xe ra, khởi động động cơ, tự mình lái xe chạy đi.
Đèn đường hai bên giống như sao băng không ngừng xẹt qua ngoài cửa kính.
Giờ phút này trong đầu Tưởng Chính Tuyền chỉ có duy nhất một ý niệm: cô muốn gặp Nhiếp Trọng Chi, cô muốn được gặp hắn. Hắn không phải muốn chúc phúc cho cô và Diệp đại ca sao? Nếu muốn chúc thì hắn phải tự đến hôn lễ của cô mà nói.
Chạy đến một đoạn giao lộ, chỉ cảm thấy chiếc xe đằng trước bỗng đâm sầm tới thật mạnh, trước mắt Tưởng Chính Tuyền chợt trở nên trống rỗng… Hai tiếng phanh gấp vang lên thật chói tai…
Bên ngoài phòng cấp cứu ở bệnh viện Đan Thị, cảnh sát đang ghi chép lại lời khai của hai cô gái trẻ: “Lúc đó đại khái hơn mười một giờ đêm, hai người chúng tôi đi ra ngoài ăn bữa khuya, sau đó quay về phòng trọ… Đường chúng tôi đi rất hẻo lánh, bình thường nếu chỉ có một người chúng tôi không ai dám đi. Bởi vì hôm nay lại có hai người, hơn nữa khi đi chúng tôi cũng đi bằng con đường đó. Thấy thời gian đã khuya, gió vừa lớn, trời lại lạnh, chúng tôi chỉ muốn về nhà thật nhanh, kết quả lúc đi qua khu rừng nhỏ, tự nhiên có bốn người lao tới. Chúng tôi thấy không bình thường, lập tức co chân chạy, nhưng bọn họ lại chạy nhanh hơn, ác ý kéo chúng tôi lại, không cho đi đâu, miệng còn nói những lời khó nghe…”
“Anh cảnh sát, anh xem đi, quần áo của cô ấy chính là do bọn họ xé rách lúc đó. Hai người chúng tôi quá sợ hãi liền la lớn cứu mạng… Ngay lúc bốn người kia muốn kéo chúng tôi vào trong rừng, người tốt bụng này liền vọt đến, bắt bọn họ phải thả chúng tôi ra. Sau đó…Sau đó bọn họ nhảy vào đánh nhau, vị người tốt này vô cùng lợi hại, giống như đã từng luyện võ vậy, anh ấy trái một đấm, phải một đá, chẳng mấy chốc đã quật ngã được đám người kia. Nhưng khi anh ấy xoay người lại tìm thứ gì đó, có một tên lén lút rút dao ra, đâm vào lưng của anh ấy… Chúng tôi muốn hô lên cho anh ấy biết nhưng rốt cục không kịp.”
Cô gái tóc dài lúc mới tới sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, rõ ràng là bị kinh hách rất lớn. Cô gái vừa nghe đến đó, run rẩy tiếp lời: “Vốn dĩ đã không có chuyện gì, mấy tên người xấu kia cũng thấy sợ rồi, muốn kéo nhau chạy trốn. Nhưng vị người tốt kia không biết làm sao, anh ấy sờ sờ vào túi quần, vẻ mặt hoảng hốt đi tìm thứ gì đó. Thứ đó có lẽ đã bị rơi vào trong bãi cỏ dại, vị người tốt xoay người lại tìm thì…”
Cô gái bỗng ô ô ô khóc lớn lên: “Nếu không có vị đại ân nhân kia, đời này của tôi và em gái tôi có lẽ đã mất hết.”
Cô gái tóc ngắn nói: “Anh cảnh sát, các anh nhất định phải bắt lấy đám người bại hoại kia, các anh nhất định phải báo thù cho đại ân nhân của chúng tôi.”
Anh cảnh sát ghi chép xong xuôi, cương quyết chính trực nói: “Chúng tôi nhất định sẽ dùng toàn lực để giải quyết, tóm gọn những phần tử phạm tội này. Đây, đây chính là bản tường thuật tôi mới vừa ghi xong, hai người hãy xem qua một lượt, nếu không có vấn đề gì, mời ký tên ở chỗ này.”
Mọi người đang nói chuyện, một chiếc xe cứu thương không ngừng hú còi ngừng lại ngay trước cửa phòng cấp cứu. Mấy y tá vội vàng truyền gọi nhau: “Mau mau, trên đường Bích Thủy vừa xảy ra tai nạn…”
Rất nhanh, hai người bị thương được đẩy vào bên trong, trong đó có một người là một cô gái xinh đẹp có mái tóc dài xoăn nhẹ, trên trán loang lổ vết máu. Cô dướn người lên, thần sắc kích động vươn tay cầm lấy tay nữ bác sĩ đang kiểm tra cho mình: “Bác sĩ, tôi không sao, tôi thật sự không có việc gì, tôi chỉ bị trầy một chút ở trán mà thôi… Tôi là người nhà của bệnh nhân Nhiếp Trọng Chi. Tình hình của anh ấy bây giờ thế nào?”
Nữ bác sĩ vừa nghe cái tên Nhiếp Trọng Chi rõ ràng còn chưa phản ứng lại được. Cô gấp gáp đến độ phải dùng cả hai tay để biểu đạt: “Chính là bệnh nhân vừa được đưa tới đây khi nãy, bệnh viện các người thông báo cho tôi đến, là người có vóc dáng rất cao, tóc ngắn ngủn…”
Nữ bác sĩ nghe xong vẫn không biết là người nào, nhưng y tá đứng bên cạnh vừa nghe cô miêu tả, nét mặt bỗng giật mình nói: “Ah, người cô nhắc tới có phải là người thanh niên hăng hái làm chuyện tốt, vì cứu người nên bị kẻ xấu dùng dao Thụy Sĩ đâm một nhát vào lưng hay không? Lúc anh ấy được đưa tới thì vết thương đã rất nặng, bây giờ vẫn còn đang cứu giúp ở trong phòng cấp cứu, tình hình trước mắt còn chưa rõ.”
Sắc mặt của cô thoáng chốc trở nên trắng bệch như tờ giấy, nước mắt ào ào tuôn xuống không ngừng, hai cánh môi run rẩy nói: “Anh ấy thế nào? Anh ấy thế nào rồi? Bác sĩ nói anh ấy thế nào?”
Cô y tá thấy thấy cô quần áo tinh xảo, nhưng dưới chân lại chỉ kịp xỏ một đôi dép lê bằng nhung, có lẽ là sau khi nhận được tin đã vội vàng chạy tới nên mới xảy ra tai nạn xe cộ. Y tá ở bệnh viện đã gặp rất nhiều người nhà bệnh nhân nóng lòng như lửa đốt thế này, nên rất có kinh nghiệm, liền dịu dàng an ủi: “Cô yên tâm, bác sĩ trong phòng cấp cứu của chúng tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức mình để cứu giúp. Cô bây giờ hãy kiên nhẫn ngồi đây chờ bác sĩ Tô của chúng tôi kiểm tra một chút, có lẽ lúc cô vừa kiểm tra xong cũng sẽ nhận được tin tức tốt lành của anh ấy.”
Tưởng Chính Tuyền thất hồn lạc phách, ngây ngốc gật đầu.
Bác sĩ Tô sau khi làm kiểm tra thông thường cho cô kết luận không có gì đáng lo ngại, bèn vội vàng phân phó cho y tá đưa cô đi chụp CT và xử lý băng bó vết thương, trước khi đi, lại nói: “Tốt nhất cô nên nằm lại bệnh viện để quan sát một đêm, xem có dấu hiệu chấn động não hay không.”
Hai bên xảy ra vụ va chạm đồng ý giải quyết riêng, vì thế cảnh sát chỉ đến làm thủ tục theo quy định và ghi chép một vài điều đơn giản.
Xử lý như vậy nhưng cũng tốn một khoảng thời gian rất lâu, thế nhưng đến khi Tưởng Chính Tuyền băng bó vết thương xong xuôi, bên phòng cấp cứu vẫn không có động tĩnh gì.
Cô ở bên ngoài hết chờ lại chờ tiếp, cả người giống như hóa tượng gỗ, cứng nhắc lại chậm chạp. Tất cả thanh âm trong bệnh viện, nhân viên tới tới lui lui, nhưng trong mắt cô đều biến thành hư ảo.
Hai cô gái mới được lấy lời khai khi nãy vẫn còn ngồi trên hàng ghế chờ cách chỗ cô không xa, có lẽ đã nghe được thân phận của cô, rụt rè nhút nhát đi đến gần: “Xin hỏi cô là người nhà của vị người tốt kia phải không?” Tưởng Chính Tuyền chậm rãi ngẩng đầu, khẽ chớp cặp mắt mông lung như phủ một lớp sương mù đánh giá hai cô gái quần áo không chỉnh tề đang đứng trước mình: “Hai người là…?”
Cô gái tóc dài lên tiếng: “Vị người tốt kia đã cứu mạng chúng tôi, anh ấy là đại ân nhân của chị em tôi.” Hai cô gái lại đem hết mọi chuyện kể lại một lần nữa, cuối cùng, vô cùng ảo não nói: “Chính là như vậy. Nếu anh ấy không đi tìm đồ vật gì kia, có lẽ anh ấy đã không bị bọn người xấu đâm lén đến thương nặng.”
Hai cô gái thấy sắc mặt cô nhợt nhạt trắng bệch, đành phải trấn an cô lần nữa: “Cô yên tâm. Người tốt nhất định sẽ nhận được đền đáo. Anh ấy nhất định sẽ không có chuyện gì.” Tưởng Chính Tuyền mỉm cười yếu ớt: “Cảm ơn hai người. Hy vọng mọi chuyện sẽ tốt lành như lời hai người đã nói.”
Nhiếp Trọng Chi nhất định sẽ không có chuyện gì!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook