Yêu Thương Lạc Về Nơi Anh
-
Chương 36: Người khác dù tốt thế nào, anh vẫn là duy nhất 4
Tưởng Chính Tuyền một mình lẳng lặng ngồi sửa bản thảo thiết kế, bận rộn mãi
cho tới hai giờ chiều, lấy lại tinh thần lập tức nhận ra bụng đã đói đến mức đình công ầm ĩ, lúc này mới đi vào phòng bếp, lấy cơm chiên bỏ vào
trong lò hâm nóng lại.
Mới vừa bỏ vào lò hấp, mùi hương thơm ngào ngạt đã bay khắp phòng, khiến con sâu thèm ăn trong người bắt đầu ngọ nguậy. Tưởng Chính Tuyền ăn sạch một đĩa cơm chiên to đùng. Cũng không biết có phải vì ăn no rồi hay không, cả người cảm thấy thực ấm áp, cô thấy mình giống như biến thành một con mèo lười biếng, ngay cả duỗi việc móng vuốt ra cũng thấy không có chút sức lực nào. (căng da bụng trùng da mắt đây mà)
Ánh nắng mặt trời làm người ta thích thú xuyên qua ô cửa sổ thủy tinh, đua nhau tiến vào trong căn phòng, những hạt bụi li ti trên đường đi của tia nắng nhẹ nhàng bay bay như đang cùng khiêu vũ.
Bầu không khí yên tĩnh như vậy, ấm cúng mà an tâm!
Trong lòng Tưởng Chính Tuyền bất chợt sinh ra một loại cảm giác hạnh phúc, ngay lúc này bỗng nhiên cô rất rất muốn Nhiếp Trọng Chi nhanh nhanh về nhà, cô nóng lòng muốn được nhìn thấy hắn.
Trải qua mấy tháng ở chung, cô dần có thói quen có hắn bên cạnh làm bạn mỗi ngày, quen với hương vị cà phê mà hắn pha, quen với việc bên mình lúc nào cũng có một ly nước ấm, thói quen trong căn phòng nho nhỏ luôn có bóng dáng cao lớn của hắn tồn tại…
Nhưng Nhiếp Trọng Chi lại không có di động, cô không cách nào liên lạc được với hắn. Vì thế nửa buổi chiều còn lại, Tưởng Chính Tuyền liền ngồi một chỗ hết ngẩng đầu nhìn trời, lại cúi đầu xuống nhìn máy tính.
Đợi rồi lại đợi, mãi cho đến bảy giờ tối mới thấy Nhiếp Trọng Chi tay xách đồ ăn trở về. Vừa vào cửa đã nhìn thấy Tưởng Chính Tuyền đang làm việc, hắn một lời giải thích cũng không có, liền vội vàng đi vào phòng bếp, áy náy nói: “Đói bụng rồi phải không? Tôi đi nấu mỳ ngay đây.”
Trong lòng Tưởng Chính Tuyền vốn đang có chút buồn bực nho nhỏ, nhưng vừa nhìn thấy thân ảnh của hắn bận rộn trong phòng bếp, cơn buồn bực ủy khuất liền từ từ biến mất. Tựa vào cửa phòng bếp, nhìn hắn đun sôi nước luộc mỳ, vừa đổ dầu vào xào đồ ăn, nhìn hắn bỏ mì sợi đã chín vào với đồ xào rồi đảo đều, sau đó trong gian phòng nhỏ đã ngập tràn hương thơm quyến rũ.
Ngày trước khi hắn còn ở trên căn phòng trọ tần cao nhất gần nhà cô kia, nhiều lần giữa trưa tỉnh lại, cô vừa mở mắt ra liền thấy hắn đang tựa vào đầu giường thật nhàn nhã, tay nâng cốc rượu vang uống, vừa lật xem văn kiện. Thấy cô mệt nhọc tỉnh dậy, trước tiên sẽ bày ra một nụ cười thật khêu gợi: “Có muốn ngủ thêm một lát nữa hay không?” Sau đó lại kê cốc rượu lên miệng uống một ngụm, tiến đến gần hôn cô, cùng cô ầm ĩ…
Thời điểm đó cô chưa bao giờ để ý tới hắn, cũng không muốn nói với hắn dù chỉ một câu. Nhưng hắn lại giống như không hề bận tâm, vẫn vui vẻ đến gần cô.
Tưởng Chính Tuyền kinh ngạc hoàn hồn, không biết vì sao mình lại đột nhiên nhớ tới những chuyện của trước kia. Hơn nữa càng kỳ quái hơn chính là, bây giờ nhớ lại những ngày đó, thế nhưng lại không hề cảm thấy hận hắn đến nghiến răng nghiến lợi như xưa, tựa như thời gian âm thầm trôi đi cũng đã len lén xóa tan hết thảy những yêu hận, chỉ để lại những hình ảnh hoài niệm nhạt nhòa.
Cô lấy lại tinh thần nâng mắt lên, liền thấy Nhiếp Trọng Chi bưng nồi mỳ xào hải sản nóng hôi hổi thơm lừng mỉm cười với cô: “chúng ta có thể ăn rồi.”
Nhiếp Trọng Chi ngồi xuống đối diện cô, im lặng không nói một tiếng nào ngồi lựa đồ ăn, hết sức chăm chú đem từng miếng hải sản lớn nhỏ trong bát mình gắp sang bát của cô.
Dưới ánh đèn sáng mê ly, hình dáng hắn đẹp đẽ đến thế, nét mặt dịu dàng đến khó tin, trái tim Tưởng Chính Tuyền bất chợt như thắt lại, một luồng cảm xúc chua xót lại thực vui vẻ không biết từ đâu đang dâng lên mãnh liệt.
Kỳ thật hắn từ trước tới nay vẫn luôn đối đãi với cô như vậy! Ăn một lát thịt bò bít tết sẽ cắt nhỏ từng miếng giúp cô, nếu cô ăn cá hắn sẽ cẩn thận giúp cô bỏ xương, nếu ăn thịt nướng hắn sẽ đem thịt nướng dưới nước sốt đầy đủ rồi mới bỏ vào đĩa của cô. Nếu hai người cùng đi ăn món Nhật, hắn sẽ trộn mù tạt, xì dầu và dấm cho vừa ăn mới đưa cho cô nếm thử.
Nhưng khi đó cô còn đang bị vây hãm trong sự không cam lòng, ủy khuất và phẫn nộ, mỗi một bữa cơm ăn cùng hắn đều cảm thấy như một cực hình, chỉ mong sao bữa ăn trôi qua thật nhanh để có thể trốn khỏi hắn, cho nên cô chưa bao giờ để ý đến những chuyện khác.
Chỉ là, giờ này khắc này, Tưởng Chính Tuyền bỗng nhiên có một loại cảm giác vô cùng kỳ quái, những chuyện mà hắn đã từng làm với cô trước kia, dường như cũng không phải là hoàn toàn không thể tha thứ. Rất nhiều lúc, hắn đối xử với cô, kỳ thật so với anh trai Tưởng Chính Nam đối với cô còn chiều chuộng hơn mấy phần.
Thấy trong bát hắn đã bị gắp hết chỉ còn lại mỳ xào, Tưởng Chính Tuyền cũng bắt chước cúi đầu đem những thứ trong bát mình, yên lặng không nói gì mà gắp lại cho hắn: “anh ăn đi.” Cả người Nhiếp Trọng Chi dường như chấn động, sau một lúc thật lâu mới chậm rãi động đũa.
Ngọn đèn màu cam chiếu xuống, hai người lẳng lặng ngồi ăn cho xong chén mỳ của mình.
Rất nhiều năm sau, Nhiếp Trọng Chi nhớ lại ngày này, vẫn luôn cảm thấy không chân thực như trước. Gương mặt của cô, khóe miệng của cô phảng phất ý cười, như có một vầng sáng bao quanh vô cùng không chân thực.
Liên tiếp mấy ngày đều là như thế. Mỗi buổi sáng chờ đến lúc Tưởng Chính Tuyền thức dậy, Nhiếp Trọng Chi đã ra khỏi cửa từ khi nào. Vẫn để lại một mảnh giấy nho nhỏ, nói rằng buổi tối sẽ trở về nấu cơm cho cô.
Đến một ngày kia, tình hình vẫn không có gì đổi khác. Tưởng Chính Tuyền tay cầm mảnh giấy mà trong lòng bắt đầu hơi có chút buồn bực, hắn rốt cuộc đã đi đâu? Buổi tối cô nhất định phải hỏi rõ ràng, tuyệt đối không thể để cho hắn dùng một câu “có việc” là có thể cho qua chuyện.
Nhiếp Trọng Chi lại đến lúc sắc trời tối đen mới trở về. Vừa vào cửa, hắn đã cười nói: “Cả tuần để em phải ăn mỳ rồi, tối nay tôi sẽ nấu một bữa tiệc lớn cho em ăn.”
Thật ra tay nghề của Nhiếp Trọng Chi rất khá, món ăn làm cho Tưởng Chính Tuyền luôn biến đổi đa dạng, cho dù là ăn mỳ suốt tuần, nhưng hôm thì là mỳ hải sản, hôm thì mỳ xào rau xanh, bữa lại mỳ xào xì dầu, mỳ xào sườn heo… Tưởng Chính Tuyền ăn liên tục cũng không cảm thấy chán. Nhưng nghe Nhiếp Trọng Chi nhắc đến bữa tiệc lớn, trong lòng cô không khỏi ngứa ngáy, buông bản thảo thiết kế mới vẽ được một nửa xuống, kéo lê đôi dép lê loẹt xoẹt loẹt xoẹt đi vào phòng bếp, đứng sát bên người hắn ló đầu nhìn: “Làm bữa tiệc lớn gì thế?”
Không ngờ Nhiếp Trọng Chi quay đầu lại, môi Tưởng Chính Tuyền vô tình lướt nhẹ qua má hắn. Tình huống thân mật như vậy bất thình lình xảy ra, không khỏi khiến cho cả hai nhất thời cùng ngây người. Tưởng Chính Tuyền thấy hai mắt Nhiếp Trọng Chi rực lên như đuốc, sáng quắc nhìn cô chằm chằm, liền có chút ngượng ngùng, ánh mắt mất tự nhiên cụp xuống.
Trái tim Nhiếp Trọng Chi vì cái chạm nhẹ vừa rồi mà lỡ mất một nhịp. Hắn không rõ phản ứng của Tưởng Chính Tuyền, bên ngoài đành phải làm bộ thản nhiên dường như không có việc gì nói: “Mua rất nhiều tôm cua, tôi nhớ em thích ăn hải sản mà.”
Tầm mắt Tưởng Chính Tuyền buông dần xuống cánh tay Nhiếp Trọng Chi, đột nhiên cô sững lại, chỗ tay áo hắn xắn lên, ẩn ẩn lộ ra một mảng đen đen hồng hồng. Cô lại nhìn kỹ thêm chút nữa, cảm giác đó như thể là một vết thương. Tưởng Chính Tuyền đưa tay vén tay áo hắn lên: “Chỗ này bị làm sao vậy?”
Cánh tay phải của Nhiếp Trọng Chi rụt lại phía sau, tránh tay cô: “Không có gì,không cẩn thận nên bị quệt phải, không nghiêm trọng lắm đâu.” Thấy hắn né tránh mình như vậy, Tưởng Chính Tuyền đương nhiên không chịu bỏ qua, mặt đối mặt giằng co với hắn: “Để cho tôi xem một chút.”
Nhiếp Trọng Chi không thể làm gì khác, đành phải để mặc cô vén tay áo mình lên thật cao. Động tác của Tưởng Chính Tuyền bỗng dưng khựng lại. Phía trên khuỷu tay hắn có một vết thương thật dài, tuy rằng đã khép miệng kết vẩy, nhưng vẫn còn màu đỏ dữ tợn vô cùng, làm cho người ta nhìn thấy mà ghê người.
“Sao lại bị thương như vậy?” Đầu ngón tay Tưởng Chính Tuyền run rẩy để phía trên, cách chỉ mấy li, không dám chạm vào miệng vết thương, cô bối rối nói: “Hòm thuốc cá nhân anh để chỗ nào?”
Nhiếp Trọng Chi: “Chỉ là không cẩn thận quệt vào thôi, không có gì đáng ngại, cũng sắp khỏi rồi. Bây giờ em đi ra ngoài nghe nhạc hay xem phim một lát đi, tôi làm một chút là xong rồi.”
Tưởng Chính Tuyền túm chặt lấy tay áo hắn không buông, mãi không chịu đi ra ngoài. Nhiếp Trọng Chi không còn cách nào khác, đành phải nói: “Hòm thuốc tôi để trong phòng ngủ của tôi, giờ em vào trong đó lấy, để tôi chuẩn bị đồ ăn xong rồi mới sát trùng được không? Tôi phải đem tôm và cua này đi luộc đã, nếu không đến nửa đêm chúng ta cũng không kịp ăn mất.”
Lúc này Tưởng Chính Tuyền mới chịu ra khỏi phòng bếp, đi vào phòng hắn tìm thuốc. Đến lúc ôm hòm thuốc này quay lại phòng bếp, liền nhìn thấy Nhiếp Trọng Chi đang khom người rửa tôm cua trong bồn. Áo sơmi của hắn vốn được nhét ở trong, nếu không cúi người xuống Tưởng Chính Tuyền cũng không để ý, nhưng hắn vừa hơi khom người một cái, áo sơmi vì động tác đó mà bị kéo lên trên, để lộ làn da ở thắt lưng, từng mảng từng mảng vết bầm sưng đỏ lớn nhỏ không đều nhau.
Tưởng Chính Tuyền tiến lên vén mạnh vạt áo của hắn lên, ngón tay nhẹ nhàng mà chạm vào thắt lưng hắn, giọng tức giận chất vấn: “Đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao người anh lại bị thương? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Trong tích tắc đó, Tưởng Chính Tuyền bỗng nhiên như bừng tỉnh đại ngộ: “Anh đi tìm việc làm có phải không? Anh đã làm việc ở đâu?” Cô liên tiếp đặt câu hỏi, vừa sợ lại vừa giận.
Nhiếp Trọng Chi chậm rãi xoay người, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô vì tức giận mà đỏ bừng bừng. Thấy mình không thể gạt cô được nữa, Nhiếp Trọng Chi đành phải nói thật: “Công trường.” Thanh âm của hắn rất nhỏ: “Nơi đó không cần kinh nghiệm, chỉ cần có sức khỏe là được.”
Tưởng Chính Tuyền chỉ cảm thấy trong ngực đang có một luồng khí bốc lên ngùn ngụt, lui về phía sau từng bước: “Anh điên rồi, anh đến công trường làm cửu vạn, anh lại dám đến công trường khiêng vật liệu? Anh…Anh….” Cơn giận của cô đã đến cực điểm, ngực phập phồng lên xuống, lời nói còn trong cổ họng nhưng lại không thể nào thốt ra được.
Nhiếp Trọng Chi nghiêng mặt đi, tránh ánh mắt của cô: “Tôi biết trong nhà đã sắp hết tiền. Tôi không thể để em đi theo tôi mà phải ăn đói mặc rách được. Công trường không có gì không tốt, tôi kiếm cơm bằng chính sức lực của mình kia mà.”
Tưởng Chính Tuyền muốn nói: “Trong nhà rõ ràng có tiền.” Nhưng nhìn sắc mặt ngưng trọng của Nhiếp Trọng Chi, khiến cô biết cô không thể đem những lời này nói ra ngoài, chắc chắn sẽ làm hắn tổn thương. Hơn nữa, cô đã đem một xấp tiền lớn bỏ vào trong ngăn kéo chung của hai người ngay trước mặt hắn, hắn cũng không phải không biết, chỉ là hắn không chịu dùng mà thôi.
Cô cũng không để ý đến chuyện hắn muốn đi ra ngoài làm việc, nhưng thân thể của hắn vừa mới bình phục chưa lâu, sao hắn có thể đi đến công trường làm những việc nặng nhọc kia được?
Tưởng Chính Tuyền túm lấy cúc áo của Nhiếp Trọng Chi, cũng không quan tâm xem hắn có đồng ý hay không, cởi bỏ từng cái từng cái một, sau đó một phen kéo áo sơ mi của hắn xuống. Quả nhiên, trên người Nhiếp Trọng Chi đặc biệt là hai bên vai sưng đỏ thành một mảng lớn.
Một trận đau đớn khổ sở giống như đám mây đen lướt qua đôi mắt đen như mực của Tưởng Chính Tuyền. Nước mắt dần dần ngưng tụ quanh vành mắt, cơn tức giận không thể át xuống, lấy đầu ngón tay chọc vào chỗ đỏ bầm trên đầu bai hắn: “Anh không biết đau có phải không? Không biết đau là gì có đúng không? Không biết đau là gì có đúng không? Anh lại dám gạt tôi đi đến chỗ đó để làm việc.” Hắn từ nhỏ đến lớn, có khi nào phải nếm qua loại gian khổ này?
Chỗ bị cô chọc vào ê ẩm trướng trướng đau. Cô có phải đã bắt đầu để ý đến hắn rồi hay không? Tuy rằng chậm như thế, trễ đến tận lúc này, nhưng dù sao cuối cùng thì cô cũng đã để ý đến hắn!
Nhiếp Trọng Chi ngây ngốc nhìn cô chăm chú, ánh mắt ảm đạm bắt đầu trở nên sáng ngời. Hắn chậm rãi phun ra một chữ: “…Đau.”
Dưới hàng mi đen huyền của Tưởng Chính Tuyền lấp lánh giọt lệ như trân châu, âm thầm lẳng lặng trượt xuống. Cô chưa hết giận lại chọc vào vai hắn một lần nữa, dùng hết sức lực hung hăng chọc xuống: “Nhiếp Trọng Chi, đau chết anh đi! Cho anh đau chết luôn đi! Để xem anh có còn dám đến công trường làm công việc đó nữa không! Để xem anh có còn dám đến công trường làm công việc đó nữa không!”
Rõ ràng là cô chọc hắn, nhưng nước mắt Tưởng Chính Tuyền lại tuôn ra như thác đổ.
Nhiếp Trọng Chi vẫn không nói gì mà đứng yên ở đó, thâm tình nhìn cô tha thiết. Bỗng nhiên, hắn vươn tay, nhẹ nhàng mà cầm lấy tay cô. Hắn khẽ cúi đầu xuống, chậm rãi đặt lên mu bàn tay cô một nụ hôn thật dịu dàng. Trân trọng như vậy, yêu thương như vậy, trong nháy mắt đó, giống như có thứ gì đó từ trong nụ hôn của hắn chầm chậm trút xuống, từng giọt từng giọt một ngấm vào trong mạch máu chảy vào xương tủy, chậm rãi ngấm vào trong tim Tưởng Chính Tuyền.
Bầu không khí trong phòng như có một thứ gì đó không biết tên đang chuyển động thật nhẹ nhàng, xung quanh như khiến trái tim con người cũng mềm mại đi dưới ánh đèn trong bóng đêm.
Hắn nói: “Là anh không tốt. Em đừng khóc được không?”
Tên ngốc này! Nhiếp Trọng Chi chính là một tên ngốc!
Tưởng Chính Tuyền không biết mình bị làm sao, trong đầu chợt dâng lên xúc động muốn hôn hắn, thực tế cô cũng đã làm như vậy. Cô nhẹ nhàng kiễng chân lên, nhẹ nhàng chạm vào môi hắn. Nhiếp Trọng Chi lại vẫn không nhúc nhích, một lát sau, hắn mới điên cuồng đáp trả lại nụ hôn của cô.
Tưởng Chính Tuyền lần đầu tiên phát hiện thì ra cam tâm tình nguyện cùng một người hôn môi, triền miên đáp lại, lại là một chuyện ngọt ngào như vậy, tuyệt vời đến thế.
__________________
Ngày mùa đông ánh mặt trời mang một màu sắc ấm áp, đẹp đến say lòng người. Tưởng Chính Tuyền nhẹ nhàng ôm lấy chăn trở mình một cái, vị trí giường bên cạnh đã trống không, Nhiếp Trọng Chi rõ ràng đã thức dậy. Cô giương mắt liền nhìn thấy trên chỗ cửa sổ kia đặt một đóa hồng đỏ thắm đang nở rộ, hoa đỏ lá xanh, nồng nàn tươi đẹp.
Đó là lúc hôm qua hai người cùng đi dạo phố, đi ngang qua hàng hoa bên đường hắn đã mua tặng cô. Hắn một lời cũng không nói, chỉ yên lặng đưa nó cho cô.
Không khỏi nhớ lại lần sinh nhật cô năm ấy, hắn từng dùng những cánh hoa hồng Louis XIV* rải khắp tầng trên cùng của hắn, cách vài bước lại có một hộp quà. Năm ấy cô hai mươi tư tuổi, hắn đã chuẩn bị đủ hai mươi tư món quà tặng cô.
* Là loài hoa hồng Pháp được nghiên cứu thành công năm 1859 (ảnh đầu chap)
Ánh mắt cô ngay cả một giây cũng không chịu nhìn qua, trên gương mặt một chút vui vẻ cũng chưa cho hắn. Mà hắn vậy mà lại không hề giận, còn nhìn cô khẽ bật cười: “Trách không được người ta đã nói con gái là phải nuôi trong nhung lụa, như vậy sau này sẽ không bị đàn ông lừa gạt một cách dễ dàng. Xem đi, nếu sau này tôi mà có con gái…” Nói đến đó hắn bỗng ngừng lại, không nói thêm một lời nào nữa.
Đóa hoa hồng trước mắt này có lẽ là món quà có giá trị nhỏ nhất mà hắn từng tặng cho cô. Tưởng Chính Tuyền nghiêng đầu mỉm cười, thế nhưng trong lòng cô lại tràn đầy thỏa mãn, cảm giác hạnh phúc này thật vững vàng.
Thời khắc này, trong đầu cô chợt hiện lên một ý niệm: Nguyện cho thế sự an ổn, năm tháng tĩnh lặng tốt lành, mỗi ngày cứ trôi qua như vậy mãi mãi!
Trong chăn có hương vị của hắn, ấm áp giống như ánh mặt trời đang chiếu vào phòng. Cô lại làm tổ trên giường thêm một lúc, mới đứng dậy xuống giường.
Cánh cửa phòng ngủ lúc này khép hờ, nhìn xuyên qua khe hở, cô thấy Nhiếp Trọng Chi đang khom người ngồi trước bàn nhỏ, đeo một đôi găng tay màu trắng, cầm dung dịch vệ sinh và miếng vải nhỏ, giúp cô vệ sinh máy tính xách tay.
Lần đầu tiên sau khi Tưởng Chính Tuyền và Nhiếp Trọng Chi gặp lại nhau, cô nhìn thấy hắn đụng vào máy tính. Cô đứng ở phía sau cánh cửa, có thể nhìn thấy từng động tác thật nhỏ của hắn một cách rõ ràng, vừa thong thả vừa chuyên chú, tỉ mỉ lau chùi từng ngõ ngách, không bỏ sót một chỗ nào. Hồi lâu sau, hắn buông vật trong tay, chậm rãi tháo bao tay xuống.
Tưởng Chính Tuyền muốn đẩy cửa đi ra, bỗng nhiên nhận ra có điều gì đó không thích hợp. Sắc mặt Nhiếp Trọng Chi rất kỳ quái, hắn vươn tay phải ra, đầu ngón tay từ từ đưa về phía máy tính, còn chưa chạm vào, lại đột nhiên rụt về, giống như ở đó có độc xà mãnh thú cắn vào tay hắn, tránh đi không kịp.
Cả người hắn bất chợt bật dậy khỏi ghế thật mạnh, kinh ngạc nhìn máy tính, sau đó bước nhanh ra khỏi nhà.
Nhiếp Trọng Chi hắn rốt cục làm sao vậy? Bây giờ lại sợ cái máy tính lạnh như băng vô tri vô giác này!
Trách không được hắn tình nguyện đến công trường làm việc.
Tương Tương tuyền cũng không biết mình đã đứng bên cạnh máy tính trên bàn bao lâu, mãi cho tới khi tiếng chuông di động ‘linh linh linh’ vang lên, mới kéo cô từ trong mạch suy nghĩ trở về thực tại. Chỉ thấy trên màn hình di động nhấp nháy hai chữ ‘anh trai’, cô vội trượt mở màn hình: “Anh…”
Ngữ khí của Tưởng Chính Nam cố giữ cho giống bình thường, nhưng Tưởng Chính Tuyền vẫn nghe ra được sự căng thẳng bất an trong đó: “Tuyền Tuyền, em mau trở về đi. Bệnh tim của mẹ lại tái phát, mới vừa đưa vào bệnh viện, trước mắt còn đang trong phòng cấp cứu.”
Dường như có một tấm màn đen tối lập tức bao phủ xuống, căn phòng sáng ngời trong nháy mắt ảm đạm đi rất nhiều: “Anh, em biết rồi, em sẽ quay về Lạc Hải ngay bây giờ.”
Mới vừa bỏ vào lò hấp, mùi hương thơm ngào ngạt đã bay khắp phòng, khiến con sâu thèm ăn trong người bắt đầu ngọ nguậy. Tưởng Chính Tuyền ăn sạch một đĩa cơm chiên to đùng. Cũng không biết có phải vì ăn no rồi hay không, cả người cảm thấy thực ấm áp, cô thấy mình giống như biến thành một con mèo lười biếng, ngay cả duỗi việc móng vuốt ra cũng thấy không có chút sức lực nào. (căng da bụng trùng da mắt đây mà)
Ánh nắng mặt trời làm người ta thích thú xuyên qua ô cửa sổ thủy tinh, đua nhau tiến vào trong căn phòng, những hạt bụi li ti trên đường đi của tia nắng nhẹ nhàng bay bay như đang cùng khiêu vũ.
Bầu không khí yên tĩnh như vậy, ấm cúng mà an tâm!
Trong lòng Tưởng Chính Tuyền bất chợt sinh ra một loại cảm giác hạnh phúc, ngay lúc này bỗng nhiên cô rất rất muốn Nhiếp Trọng Chi nhanh nhanh về nhà, cô nóng lòng muốn được nhìn thấy hắn.
Trải qua mấy tháng ở chung, cô dần có thói quen có hắn bên cạnh làm bạn mỗi ngày, quen với hương vị cà phê mà hắn pha, quen với việc bên mình lúc nào cũng có một ly nước ấm, thói quen trong căn phòng nho nhỏ luôn có bóng dáng cao lớn của hắn tồn tại…
Nhưng Nhiếp Trọng Chi lại không có di động, cô không cách nào liên lạc được với hắn. Vì thế nửa buổi chiều còn lại, Tưởng Chính Tuyền liền ngồi một chỗ hết ngẩng đầu nhìn trời, lại cúi đầu xuống nhìn máy tính.
Đợi rồi lại đợi, mãi cho đến bảy giờ tối mới thấy Nhiếp Trọng Chi tay xách đồ ăn trở về. Vừa vào cửa đã nhìn thấy Tưởng Chính Tuyền đang làm việc, hắn một lời giải thích cũng không có, liền vội vàng đi vào phòng bếp, áy náy nói: “Đói bụng rồi phải không? Tôi đi nấu mỳ ngay đây.”
Trong lòng Tưởng Chính Tuyền vốn đang có chút buồn bực nho nhỏ, nhưng vừa nhìn thấy thân ảnh của hắn bận rộn trong phòng bếp, cơn buồn bực ủy khuất liền từ từ biến mất. Tựa vào cửa phòng bếp, nhìn hắn đun sôi nước luộc mỳ, vừa đổ dầu vào xào đồ ăn, nhìn hắn bỏ mì sợi đã chín vào với đồ xào rồi đảo đều, sau đó trong gian phòng nhỏ đã ngập tràn hương thơm quyến rũ.
Ngày trước khi hắn còn ở trên căn phòng trọ tần cao nhất gần nhà cô kia, nhiều lần giữa trưa tỉnh lại, cô vừa mở mắt ra liền thấy hắn đang tựa vào đầu giường thật nhàn nhã, tay nâng cốc rượu vang uống, vừa lật xem văn kiện. Thấy cô mệt nhọc tỉnh dậy, trước tiên sẽ bày ra một nụ cười thật khêu gợi: “Có muốn ngủ thêm một lát nữa hay không?” Sau đó lại kê cốc rượu lên miệng uống một ngụm, tiến đến gần hôn cô, cùng cô ầm ĩ…
Thời điểm đó cô chưa bao giờ để ý tới hắn, cũng không muốn nói với hắn dù chỉ một câu. Nhưng hắn lại giống như không hề bận tâm, vẫn vui vẻ đến gần cô.
Tưởng Chính Tuyền kinh ngạc hoàn hồn, không biết vì sao mình lại đột nhiên nhớ tới những chuyện của trước kia. Hơn nữa càng kỳ quái hơn chính là, bây giờ nhớ lại những ngày đó, thế nhưng lại không hề cảm thấy hận hắn đến nghiến răng nghiến lợi như xưa, tựa như thời gian âm thầm trôi đi cũng đã len lén xóa tan hết thảy những yêu hận, chỉ để lại những hình ảnh hoài niệm nhạt nhòa.
Cô lấy lại tinh thần nâng mắt lên, liền thấy Nhiếp Trọng Chi bưng nồi mỳ xào hải sản nóng hôi hổi thơm lừng mỉm cười với cô: “chúng ta có thể ăn rồi.”
Nhiếp Trọng Chi ngồi xuống đối diện cô, im lặng không nói một tiếng nào ngồi lựa đồ ăn, hết sức chăm chú đem từng miếng hải sản lớn nhỏ trong bát mình gắp sang bát của cô.
Dưới ánh đèn sáng mê ly, hình dáng hắn đẹp đẽ đến thế, nét mặt dịu dàng đến khó tin, trái tim Tưởng Chính Tuyền bất chợt như thắt lại, một luồng cảm xúc chua xót lại thực vui vẻ không biết từ đâu đang dâng lên mãnh liệt.
Kỳ thật hắn từ trước tới nay vẫn luôn đối đãi với cô như vậy! Ăn một lát thịt bò bít tết sẽ cắt nhỏ từng miếng giúp cô, nếu cô ăn cá hắn sẽ cẩn thận giúp cô bỏ xương, nếu ăn thịt nướng hắn sẽ đem thịt nướng dưới nước sốt đầy đủ rồi mới bỏ vào đĩa của cô. Nếu hai người cùng đi ăn món Nhật, hắn sẽ trộn mù tạt, xì dầu và dấm cho vừa ăn mới đưa cho cô nếm thử.
Nhưng khi đó cô còn đang bị vây hãm trong sự không cam lòng, ủy khuất và phẫn nộ, mỗi một bữa cơm ăn cùng hắn đều cảm thấy như một cực hình, chỉ mong sao bữa ăn trôi qua thật nhanh để có thể trốn khỏi hắn, cho nên cô chưa bao giờ để ý đến những chuyện khác.
Chỉ là, giờ này khắc này, Tưởng Chính Tuyền bỗng nhiên có một loại cảm giác vô cùng kỳ quái, những chuyện mà hắn đã từng làm với cô trước kia, dường như cũng không phải là hoàn toàn không thể tha thứ. Rất nhiều lúc, hắn đối xử với cô, kỳ thật so với anh trai Tưởng Chính Nam đối với cô còn chiều chuộng hơn mấy phần.
Thấy trong bát hắn đã bị gắp hết chỉ còn lại mỳ xào, Tưởng Chính Tuyền cũng bắt chước cúi đầu đem những thứ trong bát mình, yên lặng không nói gì mà gắp lại cho hắn: “anh ăn đi.” Cả người Nhiếp Trọng Chi dường như chấn động, sau một lúc thật lâu mới chậm rãi động đũa.
Ngọn đèn màu cam chiếu xuống, hai người lẳng lặng ngồi ăn cho xong chén mỳ của mình.
Rất nhiều năm sau, Nhiếp Trọng Chi nhớ lại ngày này, vẫn luôn cảm thấy không chân thực như trước. Gương mặt của cô, khóe miệng của cô phảng phất ý cười, như có một vầng sáng bao quanh vô cùng không chân thực.
Liên tiếp mấy ngày đều là như thế. Mỗi buổi sáng chờ đến lúc Tưởng Chính Tuyền thức dậy, Nhiếp Trọng Chi đã ra khỏi cửa từ khi nào. Vẫn để lại một mảnh giấy nho nhỏ, nói rằng buổi tối sẽ trở về nấu cơm cho cô.
Đến một ngày kia, tình hình vẫn không có gì đổi khác. Tưởng Chính Tuyền tay cầm mảnh giấy mà trong lòng bắt đầu hơi có chút buồn bực, hắn rốt cuộc đã đi đâu? Buổi tối cô nhất định phải hỏi rõ ràng, tuyệt đối không thể để cho hắn dùng một câu “có việc” là có thể cho qua chuyện.
Nhiếp Trọng Chi lại đến lúc sắc trời tối đen mới trở về. Vừa vào cửa, hắn đã cười nói: “Cả tuần để em phải ăn mỳ rồi, tối nay tôi sẽ nấu một bữa tiệc lớn cho em ăn.”
Thật ra tay nghề của Nhiếp Trọng Chi rất khá, món ăn làm cho Tưởng Chính Tuyền luôn biến đổi đa dạng, cho dù là ăn mỳ suốt tuần, nhưng hôm thì là mỳ hải sản, hôm thì mỳ xào rau xanh, bữa lại mỳ xào xì dầu, mỳ xào sườn heo… Tưởng Chính Tuyền ăn liên tục cũng không cảm thấy chán. Nhưng nghe Nhiếp Trọng Chi nhắc đến bữa tiệc lớn, trong lòng cô không khỏi ngứa ngáy, buông bản thảo thiết kế mới vẽ được một nửa xuống, kéo lê đôi dép lê loẹt xoẹt loẹt xoẹt đi vào phòng bếp, đứng sát bên người hắn ló đầu nhìn: “Làm bữa tiệc lớn gì thế?”
Không ngờ Nhiếp Trọng Chi quay đầu lại, môi Tưởng Chính Tuyền vô tình lướt nhẹ qua má hắn. Tình huống thân mật như vậy bất thình lình xảy ra, không khỏi khiến cho cả hai nhất thời cùng ngây người. Tưởng Chính Tuyền thấy hai mắt Nhiếp Trọng Chi rực lên như đuốc, sáng quắc nhìn cô chằm chằm, liền có chút ngượng ngùng, ánh mắt mất tự nhiên cụp xuống.
Trái tim Nhiếp Trọng Chi vì cái chạm nhẹ vừa rồi mà lỡ mất một nhịp. Hắn không rõ phản ứng của Tưởng Chính Tuyền, bên ngoài đành phải làm bộ thản nhiên dường như không có việc gì nói: “Mua rất nhiều tôm cua, tôi nhớ em thích ăn hải sản mà.”
Tầm mắt Tưởng Chính Tuyền buông dần xuống cánh tay Nhiếp Trọng Chi, đột nhiên cô sững lại, chỗ tay áo hắn xắn lên, ẩn ẩn lộ ra một mảng đen đen hồng hồng. Cô lại nhìn kỹ thêm chút nữa, cảm giác đó như thể là một vết thương. Tưởng Chính Tuyền đưa tay vén tay áo hắn lên: “Chỗ này bị làm sao vậy?”
Cánh tay phải của Nhiếp Trọng Chi rụt lại phía sau, tránh tay cô: “Không có gì,không cẩn thận nên bị quệt phải, không nghiêm trọng lắm đâu.” Thấy hắn né tránh mình như vậy, Tưởng Chính Tuyền đương nhiên không chịu bỏ qua, mặt đối mặt giằng co với hắn: “Để cho tôi xem một chút.”
Nhiếp Trọng Chi không thể làm gì khác, đành phải để mặc cô vén tay áo mình lên thật cao. Động tác của Tưởng Chính Tuyền bỗng dưng khựng lại. Phía trên khuỷu tay hắn có một vết thương thật dài, tuy rằng đã khép miệng kết vẩy, nhưng vẫn còn màu đỏ dữ tợn vô cùng, làm cho người ta nhìn thấy mà ghê người.
“Sao lại bị thương như vậy?” Đầu ngón tay Tưởng Chính Tuyền run rẩy để phía trên, cách chỉ mấy li, không dám chạm vào miệng vết thương, cô bối rối nói: “Hòm thuốc cá nhân anh để chỗ nào?”
Nhiếp Trọng Chi: “Chỉ là không cẩn thận quệt vào thôi, không có gì đáng ngại, cũng sắp khỏi rồi. Bây giờ em đi ra ngoài nghe nhạc hay xem phim một lát đi, tôi làm một chút là xong rồi.”
Tưởng Chính Tuyền túm chặt lấy tay áo hắn không buông, mãi không chịu đi ra ngoài. Nhiếp Trọng Chi không còn cách nào khác, đành phải nói: “Hòm thuốc tôi để trong phòng ngủ của tôi, giờ em vào trong đó lấy, để tôi chuẩn bị đồ ăn xong rồi mới sát trùng được không? Tôi phải đem tôm và cua này đi luộc đã, nếu không đến nửa đêm chúng ta cũng không kịp ăn mất.”
Lúc này Tưởng Chính Tuyền mới chịu ra khỏi phòng bếp, đi vào phòng hắn tìm thuốc. Đến lúc ôm hòm thuốc này quay lại phòng bếp, liền nhìn thấy Nhiếp Trọng Chi đang khom người rửa tôm cua trong bồn. Áo sơmi của hắn vốn được nhét ở trong, nếu không cúi người xuống Tưởng Chính Tuyền cũng không để ý, nhưng hắn vừa hơi khom người một cái, áo sơmi vì động tác đó mà bị kéo lên trên, để lộ làn da ở thắt lưng, từng mảng từng mảng vết bầm sưng đỏ lớn nhỏ không đều nhau.
Tưởng Chính Tuyền tiến lên vén mạnh vạt áo của hắn lên, ngón tay nhẹ nhàng mà chạm vào thắt lưng hắn, giọng tức giận chất vấn: “Đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao người anh lại bị thương? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Trong tích tắc đó, Tưởng Chính Tuyền bỗng nhiên như bừng tỉnh đại ngộ: “Anh đi tìm việc làm có phải không? Anh đã làm việc ở đâu?” Cô liên tiếp đặt câu hỏi, vừa sợ lại vừa giận.
Nhiếp Trọng Chi chậm rãi xoay người, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô vì tức giận mà đỏ bừng bừng. Thấy mình không thể gạt cô được nữa, Nhiếp Trọng Chi đành phải nói thật: “Công trường.” Thanh âm của hắn rất nhỏ: “Nơi đó không cần kinh nghiệm, chỉ cần có sức khỏe là được.”
Tưởng Chính Tuyền chỉ cảm thấy trong ngực đang có một luồng khí bốc lên ngùn ngụt, lui về phía sau từng bước: “Anh điên rồi, anh đến công trường làm cửu vạn, anh lại dám đến công trường khiêng vật liệu? Anh…Anh….” Cơn giận của cô đã đến cực điểm, ngực phập phồng lên xuống, lời nói còn trong cổ họng nhưng lại không thể nào thốt ra được.
Nhiếp Trọng Chi nghiêng mặt đi, tránh ánh mắt của cô: “Tôi biết trong nhà đã sắp hết tiền. Tôi không thể để em đi theo tôi mà phải ăn đói mặc rách được. Công trường không có gì không tốt, tôi kiếm cơm bằng chính sức lực của mình kia mà.”
Tưởng Chính Tuyền muốn nói: “Trong nhà rõ ràng có tiền.” Nhưng nhìn sắc mặt ngưng trọng của Nhiếp Trọng Chi, khiến cô biết cô không thể đem những lời này nói ra ngoài, chắc chắn sẽ làm hắn tổn thương. Hơn nữa, cô đã đem một xấp tiền lớn bỏ vào trong ngăn kéo chung của hai người ngay trước mặt hắn, hắn cũng không phải không biết, chỉ là hắn không chịu dùng mà thôi.
Cô cũng không để ý đến chuyện hắn muốn đi ra ngoài làm việc, nhưng thân thể của hắn vừa mới bình phục chưa lâu, sao hắn có thể đi đến công trường làm những việc nặng nhọc kia được?
Tưởng Chính Tuyền túm lấy cúc áo của Nhiếp Trọng Chi, cũng không quan tâm xem hắn có đồng ý hay không, cởi bỏ từng cái từng cái một, sau đó một phen kéo áo sơ mi của hắn xuống. Quả nhiên, trên người Nhiếp Trọng Chi đặc biệt là hai bên vai sưng đỏ thành một mảng lớn.
Một trận đau đớn khổ sở giống như đám mây đen lướt qua đôi mắt đen như mực của Tưởng Chính Tuyền. Nước mắt dần dần ngưng tụ quanh vành mắt, cơn tức giận không thể át xuống, lấy đầu ngón tay chọc vào chỗ đỏ bầm trên đầu bai hắn: “Anh không biết đau có phải không? Không biết đau là gì có đúng không? Không biết đau là gì có đúng không? Anh lại dám gạt tôi đi đến chỗ đó để làm việc.” Hắn từ nhỏ đến lớn, có khi nào phải nếm qua loại gian khổ này?
Chỗ bị cô chọc vào ê ẩm trướng trướng đau. Cô có phải đã bắt đầu để ý đến hắn rồi hay không? Tuy rằng chậm như thế, trễ đến tận lúc này, nhưng dù sao cuối cùng thì cô cũng đã để ý đến hắn!
Nhiếp Trọng Chi ngây ngốc nhìn cô chăm chú, ánh mắt ảm đạm bắt đầu trở nên sáng ngời. Hắn chậm rãi phun ra một chữ: “…Đau.”
Dưới hàng mi đen huyền của Tưởng Chính Tuyền lấp lánh giọt lệ như trân châu, âm thầm lẳng lặng trượt xuống. Cô chưa hết giận lại chọc vào vai hắn một lần nữa, dùng hết sức lực hung hăng chọc xuống: “Nhiếp Trọng Chi, đau chết anh đi! Cho anh đau chết luôn đi! Để xem anh có còn dám đến công trường làm công việc đó nữa không! Để xem anh có còn dám đến công trường làm công việc đó nữa không!”
Rõ ràng là cô chọc hắn, nhưng nước mắt Tưởng Chính Tuyền lại tuôn ra như thác đổ.
Nhiếp Trọng Chi vẫn không nói gì mà đứng yên ở đó, thâm tình nhìn cô tha thiết. Bỗng nhiên, hắn vươn tay, nhẹ nhàng mà cầm lấy tay cô. Hắn khẽ cúi đầu xuống, chậm rãi đặt lên mu bàn tay cô một nụ hôn thật dịu dàng. Trân trọng như vậy, yêu thương như vậy, trong nháy mắt đó, giống như có thứ gì đó từ trong nụ hôn của hắn chầm chậm trút xuống, từng giọt từng giọt một ngấm vào trong mạch máu chảy vào xương tủy, chậm rãi ngấm vào trong tim Tưởng Chính Tuyền.
Bầu không khí trong phòng như có một thứ gì đó không biết tên đang chuyển động thật nhẹ nhàng, xung quanh như khiến trái tim con người cũng mềm mại đi dưới ánh đèn trong bóng đêm.
Hắn nói: “Là anh không tốt. Em đừng khóc được không?”
Tên ngốc này! Nhiếp Trọng Chi chính là một tên ngốc!
Tưởng Chính Tuyền không biết mình bị làm sao, trong đầu chợt dâng lên xúc động muốn hôn hắn, thực tế cô cũng đã làm như vậy. Cô nhẹ nhàng kiễng chân lên, nhẹ nhàng chạm vào môi hắn. Nhiếp Trọng Chi lại vẫn không nhúc nhích, một lát sau, hắn mới điên cuồng đáp trả lại nụ hôn của cô.
Tưởng Chính Tuyền lần đầu tiên phát hiện thì ra cam tâm tình nguyện cùng một người hôn môi, triền miên đáp lại, lại là một chuyện ngọt ngào như vậy, tuyệt vời đến thế.
__________________
Ngày mùa đông ánh mặt trời mang một màu sắc ấm áp, đẹp đến say lòng người. Tưởng Chính Tuyền nhẹ nhàng ôm lấy chăn trở mình một cái, vị trí giường bên cạnh đã trống không, Nhiếp Trọng Chi rõ ràng đã thức dậy. Cô giương mắt liền nhìn thấy trên chỗ cửa sổ kia đặt một đóa hồng đỏ thắm đang nở rộ, hoa đỏ lá xanh, nồng nàn tươi đẹp.
Đó là lúc hôm qua hai người cùng đi dạo phố, đi ngang qua hàng hoa bên đường hắn đã mua tặng cô. Hắn một lời cũng không nói, chỉ yên lặng đưa nó cho cô.
Không khỏi nhớ lại lần sinh nhật cô năm ấy, hắn từng dùng những cánh hoa hồng Louis XIV* rải khắp tầng trên cùng của hắn, cách vài bước lại có một hộp quà. Năm ấy cô hai mươi tư tuổi, hắn đã chuẩn bị đủ hai mươi tư món quà tặng cô.
* Là loài hoa hồng Pháp được nghiên cứu thành công năm 1859 (ảnh đầu chap)
Ánh mắt cô ngay cả một giây cũng không chịu nhìn qua, trên gương mặt một chút vui vẻ cũng chưa cho hắn. Mà hắn vậy mà lại không hề giận, còn nhìn cô khẽ bật cười: “Trách không được người ta đã nói con gái là phải nuôi trong nhung lụa, như vậy sau này sẽ không bị đàn ông lừa gạt một cách dễ dàng. Xem đi, nếu sau này tôi mà có con gái…” Nói đến đó hắn bỗng ngừng lại, không nói thêm một lời nào nữa.
Đóa hoa hồng trước mắt này có lẽ là món quà có giá trị nhỏ nhất mà hắn từng tặng cho cô. Tưởng Chính Tuyền nghiêng đầu mỉm cười, thế nhưng trong lòng cô lại tràn đầy thỏa mãn, cảm giác hạnh phúc này thật vững vàng.
Thời khắc này, trong đầu cô chợt hiện lên một ý niệm: Nguyện cho thế sự an ổn, năm tháng tĩnh lặng tốt lành, mỗi ngày cứ trôi qua như vậy mãi mãi!
Trong chăn có hương vị của hắn, ấm áp giống như ánh mặt trời đang chiếu vào phòng. Cô lại làm tổ trên giường thêm một lúc, mới đứng dậy xuống giường.
Cánh cửa phòng ngủ lúc này khép hờ, nhìn xuyên qua khe hở, cô thấy Nhiếp Trọng Chi đang khom người ngồi trước bàn nhỏ, đeo một đôi găng tay màu trắng, cầm dung dịch vệ sinh và miếng vải nhỏ, giúp cô vệ sinh máy tính xách tay.
Lần đầu tiên sau khi Tưởng Chính Tuyền và Nhiếp Trọng Chi gặp lại nhau, cô nhìn thấy hắn đụng vào máy tính. Cô đứng ở phía sau cánh cửa, có thể nhìn thấy từng động tác thật nhỏ của hắn một cách rõ ràng, vừa thong thả vừa chuyên chú, tỉ mỉ lau chùi từng ngõ ngách, không bỏ sót một chỗ nào. Hồi lâu sau, hắn buông vật trong tay, chậm rãi tháo bao tay xuống.
Tưởng Chính Tuyền muốn đẩy cửa đi ra, bỗng nhiên nhận ra có điều gì đó không thích hợp. Sắc mặt Nhiếp Trọng Chi rất kỳ quái, hắn vươn tay phải ra, đầu ngón tay từ từ đưa về phía máy tính, còn chưa chạm vào, lại đột nhiên rụt về, giống như ở đó có độc xà mãnh thú cắn vào tay hắn, tránh đi không kịp.
Cả người hắn bất chợt bật dậy khỏi ghế thật mạnh, kinh ngạc nhìn máy tính, sau đó bước nhanh ra khỏi nhà.
Nhiếp Trọng Chi hắn rốt cục làm sao vậy? Bây giờ lại sợ cái máy tính lạnh như băng vô tri vô giác này!
Trách không được hắn tình nguyện đến công trường làm việc.
Tương Tương tuyền cũng không biết mình đã đứng bên cạnh máy tính trên bàn bao lâu, mãi cho tới khi tiếng chuông di động ‘linh linh linh’ vang lên, mới kéo cô từ trong mạch suy nghĩ trở về thực tại. Chỉ thấy trên màn hình di động nhấp nháy hai chữ ‘anh trai’, cô vội trượt mở màn hình: “Anh…”
Ngữ khí của Tưởng Chính Nam cố giữ cho giống bình thường, nhưng Tưởng Chính Tuyền vẫn nghe ra được sự căng thẳng bất an trong đó: “Tuyền Tuyền, em mau trở về đi. Bệnh tim của mẹ lại tái phát, mới vừa đưa vào bệnh viện, trước mắt còn đang trong phòng cấp cứu.”
Dường như có một tấm màn đen tối lập tức bao phủ xuống, căn phòng sáng ngời trong nháy mắt ảm đạm đi rất nhiều: “Anh, em biết rồi, em sẽ quay về Lạc Hải ngay bây giờ.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook