Yêu Thêm Lần Nữa
Chương 31: Thiện ý nói dối

Tư Đồ Thác đứng ở cửa phòng bếp, nhìn thấy Lâm Vi đang vui vẻ rửa chén bát, khóe môi chậm rãi lộ ra một nụ cười tươi, thì ra cảm giác gia đình chính là như vậy.

Từ phía sau đi đến nhẹ nhàng ôm lấy cô, tựa đầu vào trên vai cô nói: “Sau này không cần vất vả như vậy nữa, thuê người làm là được rồi.”

“Không cần đâu Thác, em thích cảm giác gia đình như thế này, vì người mình yêu thương làm bữa tối.” Lâm Vi dựa người vào anh, tuy rằng anh thường hay bảo thuê người đến chăm sóc cho mình, nhưng cô không thích bị người khác quấy rầy cho nên từ trước đến này luôn từ chối.

“Em quả thật là một người vợ nhỏ bé hiền lành, cưới được em đúng là may mắn của anh.” Tư Đồ Thác ôm chặt cô.

“Không ! Thác, gặp được anh mới là may mắn lớn nhất trong cuộc đời em.” Lâm Vi xoay người lại, bốn mắt nhìn nhau, một loại cảm xúc khó hiểu di chuyển trong không khí.

Môi chậm rãi tiến đến gần, mắt cũng chậm rãi nhắm lại, khoảnh khắc cảm giác mềm mại đụng chạm vào nhau, đột nhiên biến thành thâm tình triền miên.

Tư Đồ Thác nhanh chóng ôm lấy thắt lưng của cô, môi từ từ di chuyển đến vành tai nhỏ xinh của cô, cái cổ thon dài trắng nõn và xương quai xanh hình con bướm mê người, trong ánh mắt anh dày đặc tình dục, gấp rút ôm lấy cô nằm ngã lên ghế sô pha ngoài phòng khách, sau đó mở khóa kéo phía sau trang phục của cô.

“Thác, em yêu anh.” Trong ánh mắt mơ màng của Lâm Vi chứa đầy dục vọng, phối hợp với anh, nhẹ nhàng dùng tay mở nút áo sơ mi của anh ra, một nút…hai nút…ba nút………

Bỗng nhiên tay anh bao phủ lên bầu ngực mềm mại của cô, làm cho thân thể của cô không khỏi run rẩy, tay nhanh chóng cởi bỏ áo sơ mi trên người anh, nhưng khi thấy trên vai anh có một vết thương còn mới, lập tức làm cho cô tỉnh táo lại, nhìn chằm chằm vào nó.

Trong nháy mắt thân mình của cô cứng đờ lại, miệng vết thương hình bầu dục này vừa nhìn đã biết là do người ta dùng răng cắn, nhưng là ai? Ai có thể cắn lên bả vai anh, nhìn vết sẹo này không cần nghĩ cũng biết nhất định là do phụ nữ gây ra, nhưng đó là người phụ nữ như thế nào mà dám để lại dấu ấn như vậy, vả lại anh cũng nhất định đã đồng ý, bằng không sẽ không có người nào có thể có cơ hội làm anh bị thương.

Tâm bất đầu run rẩy, tuy rằng biết anh ở bên ngoài từng có phụ nữ, nhưng cô vẫn khờ dại nghĩ rằng, trước đây anh gặp dịp thì chơi, nhưng bây giờ cô có chút sợ hãi, chẳng lẽ bên ngoài anh còn yêu người phụ nữ nào khác sao? Vậy thì tại sao anh lại muốn kết hôn với mình?

Cảm nhận được thân mình cứng đờ của cô, Tư Đồ Thác vừa ngẩng đầu lên liền thấy ánh mắt cô đang nhìn chăm chú vào bả vai mình, cúi đầu xuống liền thấy vết thương sâu kia, trong đầu nhớ lại câu nói kia của Âu Dương Điệp ‘Đây là dấu ấn tôi lưu lại cho anh.’

Ánh mắt ngập tràn tình dục lập tức trở nên lạnh như băng, buông cô ra, yên lặng đứng dậy ngồi vào một bên.

“Thác.” Lâm Vi bị thái độ của anh dọa, cô giống như đứa nhỏ gây ra lỗi lầm, vội vàng dùng tay choàng lấy cổ anh, muốn lấy lòng anh một lần nữa.

Nhìn thấy ánh mắt hoảng loạn và bộ dáng không biết phải làm sao của cô, Tư Đồ Thác vươn tay ôm lấy cô, giúp cô mặc lại quần áo chỉnh tề, sau đó giải thích: “Bởi vì muốn kết hôn với em, cho nên, anh chấm dứt với người phụ nữ trước kia, hiểu chưa?” Anh không cần giải thích rõ ràng, cũng không muốn giải thích rõ ràng.

Trong nháy mắt ánh mắt ảm đạm của Lâm Vi biến thành cảm động, nước mắt trong suốt chảy ra, nhẹ nhàng tựa đầu trước ngực anh: “Thác, cám ơn, cám ơn anh.” Mặc kệ lời nói của anh là thật hay giả, nhưng cô tin tưởng, cho dù là nói dối đi chăng nữa thì cũng nhất định là có thiện ý nói dối, việc cô phải làm chính là tin tưởng anh.

Ánh mắt phức tạp của Tư Đồ Thác nhíu lại, Âu Dương Điệp, anh tuyệt đối sẽ không để cho cô làm ảnh hưởng đến cuộc sống của mình.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương