Editor: Bắp

Nguồn convert: Vespertine

#24

Nghe Thẩm Mặc nói như vậy, một bụng tức giận của Hàn An lập tức bị dập tắt. Khóe miệng cong tới không khép nổi, đôi mắt lấp lánh ý cười.

"Đúng là vậy đó."

"À......" Trần Huyên không ngờ rằng anh đã có bạn gái, cảm thấy cực kỳ xấu hổ về hành động của mình bèn tìm lấy cớ chạy lấy người, "Tôi có việc phải đi trước."

"Tạm biệt." Nhìn cô ta rời khỏi, Hàn An không dám ngước lên nhìn Thẩm Mặc. Đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt nhau trên danh nghĩa người yêu, vậy nên trong lòng cô lúc này vừa thẹn thùng lại vừa có chút chờ mong.

"Người cũng đã đi rồi, còn định nhìn bao lâu nữa?"

Anh cúi đầu dựa vào vai cô, hít hà hương thơm mà anh đã nhung nhớ bấy lâu nay, đôi tay đang ôm eo cô cũng siết chặt hơn một chút.

Đã lâu không gặp, cuối cùng cũng có thể ôm cô vào lòng, thật tốt!

Hàn An im lặng, nắm lấy tay anh, nhẹ nhàng đan mười ngón tay vào nhau. Giờ phút này mới thật tốt đẹp biết bao.

"Ọc.. ọc..ọc.. ~"

Chiếc bụng nhỏ do cả ngày nay chưa ăn gì mà kháng nghị kêu lên, Hàn An xấu hổ, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng. Thẩm Mặc thậm chí còn cười to khiến cho cô chỉ hận không thể tìm thấy luôn một cái hố để chui xuống.

"Đi thôi, đi ăn cơm." Sủng nịch xoa đầu vật nhỏ, Thẩm Mặc nắm tay Hàn An đi về phía quán cơm.

Nội tâm vừa cảm thấy ấm áp lại có chút ngọt ngào.

Sau khi ăn cơm xong cả hai đi về phía căn hộ mà Thẩm Mặc thuê ở bên ngoài. Bởi vì là phòng mới cho nên điều hoà phải mấy ngày nữa mới lắp được, trong phòng chỉ có duy nhất một chiếc quạt trần.

Tiết trời nóng bức, ngay cả bật quạt cũng chỉ khiến cho Hàn An cảm thấy nóng hơn. Cô nằm ngủ cạnh Thẩm Mặc, mồ hôi đã bắt đầu túa ra.

Thẩm Mặc thấy cô lăn qua lộn lại, có lẽ là do trong phòng quá nóng. Anh đứng dậy một tay cầm quyển vở quạt mát, tay còn lại đưa ra sau nhẹ nhàng vỗ lưng cô.

Hôm nay cô ngồi xe tới đây tìm mình, hẳn là vô cùng mệt mỏi.

Lúc này cảm giác nóng bức trên người Hàn An cũng đã giảm bớt, cô giãn lông mày, ôm lấy Thẩm Mặc rồi nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Tỉnh lại, trong phòng đen như mực. Cô không ngờ rằng mình lại ngủ tới tận tối, có lẽ là do gần đây quá mệt mỏi.

Bên tai truyền đến tiếng hít thở mỏng manh, Thẩm Mặc vẫn còn đang ngủ. Hàn An xoay người đè lên người anh, lợi dụng cơ hội mà thực hiện hành vi "sàm sỡ".

"Đừng nghịch."

"......"

Thanh âm khàn khàn lười biếng vang lên, bụng dưới bị gì đó chọc vào, nội tâm Hàn An thấp thỏm không yên. Lúc này cô không tài nào nhìn thấy cảm xúc trên mặt cậu, vừa bất an lại có chút chờ mong.

"A......" Mũi nhỏ đột nhiên bị đau khiến cho Hàn An kêu lên.

"Sao không? Cho anh xin lỗi." Thẩm Mặc dở khóc dở cười, trong bóng tối anh cảm giác chỗ đó là miệng của Hàn An nên định cắn xuống, không ngờ lại là mũi.

Nhẹ nhàng hôn lên mũi cô vài cái, miệng bắt đầu đi xuống chiếm lấy đôi môi.

Ừm, rất ngọt, cũng rất ngon.

Hai người không thấy mặt nhau, môi lưỡi quấn quít. Thẩm Mặc đưa tay lên trước ngực cô, túm lấy một bên mềm mại mà xoa nắn.

3

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương