Yêu Thầm! Thầm Yêu!
-
Chương 38: Ngủ bên ngoài
Cơn đau tim chợt tái phát, Lưu Dương dần gục xuống rồi ngất hẳn, chính Lý Uyển Thu là người đã nhìn thấy cậu ngã xuống, lo lắng đến phát khóc chạy đến bên cậu:
"LƯU DƯƠNG!!!!!! "- Cô chỉ biết khóc rồi ôm lấy Lưu Dương
"Cậu ấy bị gì vậy? "- Giang Triết Khoa cùng tất cả mọi người trong buổi tiệc đều chạy đến, ngay cả Man Thư và Tịnh Kiêu
"Cứu anh ấy đi! Cứu anh ấy đi! "- Uyển Thu khóc ngày càng lớn, cô chỉ biết khóc rồi kêu mọi người giúp Lưu Dương, lúc này Ngô Phong là người bình tĩnh nhất, hắn lập tức lấy điện thoại của mình gọi cho xe cấp cứu
"Lát nữa xe cấp cứu sẽ đến! "- hắn lạnh nhạt nói, nhưng thật ra hắn cũng rất lo lắng cho cậu
"Uyển Thu à! Lưu Dương sẽ không sao đâu! "- Trần Manh Khê cùng Thẩm Nhạn Kì cùng nhau đi đến, giả tạo an ủi Uyển Thu, mục đích của bọn họ chính là lấy được sự tin tưởng của Uyển Thu
"Hức... hức... Lưu Dương không được có chuyện gì cả, anh ấy sẽ không sao đâu! "- tự trấn an mình chính là những gì mà Uyển Thu có thể làm được lúc này, trong khi đó Hồ Man Thư lại che giấu cảm xúc tốt hơn một chút, mặc dù cũng lo lắng cho cậu và cũng đang rơi nước mắt nhưng cô đã thành công hông để những người xung quanh để ý đến mình, chỉ có Quách Tịnh Kiêu ở bên cạnh cô là biết cô cũng đang lo lắng cho Lưu Dương mà thôi.
Xe cấp cứu đi đến, Lý Uyển Thu cũng theo Lưu Dương lên xe, lúc đó chỉ còn có nó, hắn, Triết Khoa, Man Thư và Tịnh Kiêu, đột nhiên Man Thư lại không muốn Lưu Dương đi cùng với Uyển Thu như vậy, cô vội chạy lại nắm lấy tay của Uyển Thu:
"Tôi đi cùng các cậu!"
"Không cần! Tôi là vợ tương lai của anh ấy, tôi sẽ chăm sóc cho anh ấy! "- Uyển Thu trừng mắt nhìn Man Thư, cô hất mạnh tay của Man Thư ra rồi vội nhờ y tá đóng cửa xe, chiếc xe nhanh chóng chạy đi mất.
Còn Man Thư, khi mà cô bị hất tay ra, cô chỉ biết đứng yên ở đó, nhìn về phía chiếc xe cấp cứu đang di chuyển và dần khuất bóng, trong lòng đau xót vô cùng, thì ra Uyển Thu là vợ sắp cưới của Lưu Dương, bởi vì vậy mà Lưu Dương mới lạnh nhạt với cô và đến bên cạnh Uyển Thu. Hôm đó Man Thư đã khóc rất nhiều, mặc dù nó đã cố gắng an ủi nhưng cũng không thể ngăn được nước mắt của bạn thân, cuối cùng Giang Triết Khoa nhận nhiệm vụ đưa Man Thư về, còn nó ở lại cùng với hắn:
"Chúng ta cũng nên đi về rồi nhỉ? "- nó cười trừ, quay mặt nhìn hắn
"Còn sớm mà, vào chơi một chút đi! "- không đợi nó từ chối, hắn đã nhanh chóng kéo nó vào bên trong buổi tiệc.
Bởi vì sự việc khi nãy đã gây kinh sợ cho nhiều người nên Manh Khê quyết định không tiếp tục nhảy nữa mà quay sang ăn uống và nghe nhạc. Ngô Phong là thiếu gia độc nhất của Ngô thị, từ trước đến giờ đều ở trong bóng tối nay lại chịu ra mặt và được ba mẹ của Trần Manh Khê giới thiệu cho mọi người nên những đối tác làm ăn với Ngô thị cũng rất cố gắng đến mời rượu hắn, mặc dù vẫn lịch sự nhận rượu nhưng Ngô Phong lại không uống mà đưa sang cho nó:
"Sao lại đưa cho tôi? "- nó bất ngờ nhìn ly rượu mà hắn đưa cho mình
"Lát nữa tôi đưa cậu về, uống thay tôi đi! "- hắn ngắn gọn ra lệnh, chẳng hiểu vì cái gì mà lúc đó nó cũng không dám cãi lại, nhanh chóng đem rượu trong ly của Ngô Phong uống hết, vị rượu hơi ngọt nên nó cũng dễ uống, chỉ là sau vài ly, nó đã say và có dấu hiệu buồn ngủ, mơ mơ màng màng, toàn dựa vào hắn mà đi
"Ồ, mới đây mà đã không chịu nổi rồi sao? "- hắn vui vẻ nhìn dáng vẻ say mềm, vô hại của nó, dễ dàng bế nó lên rồi lặng lẽ rời khỏi buổi tiệc
"Ngô Phong, cậu muốn đi đâu? "- trong cơn say, nó nhíu mày hỏi
"Chúng ta về nhà nhé! Ngoan nào!"
"Ừm! Về nhà nào! "- nói xong nó lại ngoan ngoãn dựa đầu vào ngực hắn tiếp tục ngủ.
Ngô Phong tiến đến gần một chiếc xe hơi đen sang trọng và được người trong xe chạy ra mở cửa giúp, hắn bước vào xe cùng với nó và rồi chiếc xe ấy cũng chạy đi nhưng lại không quay về nhà ba mẹ Kiều.
Trên xe, hắn để nó ngồi ngủ, đầu dựa vào vai hắn, còn bản thân thì lấy điện thoại ra gọi về cho ba mẹ Kiều:
"À, Ngô Phong sao con? Có chuyện gì hả? "- bà Kiều bắt máy
"Mẹ Kiều, hôm nay con và Thanh Vy đều đi dự sinh nhật bạn, cả hai đứa con có thể ngủ lại nhà cậu ấy không ạ? "- hắn lễ phép hỏi
"Được chứ! Chỉ cần Tiểu Vy có con ở bên cạnh thì mẹ rất an tâm, các con cứ ở lại đó đi, ngày mai về cũng được!"
"Dạ! "- nghe được lời đồng ý của mẹ Kiều, hắn mới có thể nhẹ nhõm tắt máy, xem ra hôm nay đúng như ý muốn của hắn rồi...
"LƯU DƯƠNG!!!!!! "- Cô chỉ biết khóc rồi ôm lấy Lưu Dương
"Cậu ấy bị gì vậy? "- Giang Triết Khoa cùng tất cả mọi người trong buổi tiệc đều chạy đến, ngay cả Man Thư và Tịnh Kiêu
"Cứu anh ấy đi! Cứu anh ấy đi! "- Uyển Thu khóc ngày càng lớn, cô chỉ biết khóc rồi kêu mọi người giúp Lưu Dương, lúc này Ngô Phong là người bình tĩnh nhất, hắn lập tức lấy điện thoại của mình gọi cho xe cấp cứu
"Lát nữa xe cấp cứu sẽ đến! "- hắn lạnh nhạt nói, nhưng thật ra hắn cũng rất lo lắng cho cậu
"Uyển Thu à! Lưu Dương sẽ không sao đâu! "- Trần Manh Khê cùng Thẩm Nhạn Kì cùng nhau đi đến, giả tạo an ủi Uyển Thu, mục đích của bọn họ chính là lấy được sự tin tưởng của Uyển Thu
"Hức... hức... Lưu Dương không được có chuyện gì cả, anh ấy sẽ không sao đâu! "- tự trấn an mình chính là những gì mà Uyển Thu có thể làm được lúc này, trong khi đó Hồ Man Thư lại che giấu cảm xúc tốt hơn một chút, mặc dù cũng lo lắng cho cậu và cũng đang rơi nước mắt nhưng cô đã thành công hông để những người xung quanh để ý đến mình, chỉ có Quách Tịnh Kiêu ở bên cạnh cô là biết cô cũng đang lo lắng cho Lưu Dương mà thôi.
Xe cấp cứu đi đến, Lý Uyển Thu cũng theo Lưu Dương lên xe, lúc đó chỉ còn có nó, hắn, Triết Khoa, Man Thư và Tịnh Kiêu, đột nhiên Man Thư lại không muốn Lưu Dương đi cùng với Uyển Thu như vậy, cô vội chạy lại nắm lấy tay của Uyển Thu:
"Tôi đi cùng các cậu!"
"Không cần! Tôi là vợ tương lai của anh ấy, tôi sẽ chăm sóc cho anh ấy! "- Uyển Thu trừng mắt nhìn Man Thư, cô hất mạnh tay của Man Thư ra rồi vội nhờ y tá đóng cửa xe, chiếc xe nhanh chóng chạy đi mất.
Còn Man Thư, khi mà cô bị hất tay ra, cô chỉ biết đứng yên ở đó, nhìn về phía chiếc xe cấp cứu đang di chuyển và dần khuất bóng, trong lòng đau xót vô cùng, thì ra Uyển Thu là vợ sắp cưới của Lưu Dương, bởi vì vậy mà Lưu Dương mới lạnh nhạt với cô và đến bên cạnh Uyển Thu. Hôm đó Man Thư đã khóc rất nhiều, mặc dù nó đã cố gắng an ủi nhưng cũng không thể ngăn được nước mắt của bạn thân, cuối cùng Giang Triết Khoa nhận nhiệm vụ đưa Man Thư về, còn nó ở lại cùng với hắn:
"Chúng ta cũng nên đi về rồi nhỉ? "- nó cười trừ, quay mặt nhìn hắn
"Còn sớm mà, vào chơi một chút đi! "- không đợi nó từ chối, hắn đã nhanh chóng kéo nó vào bên trong buổi tiệc.
Bởi vì sự việc khi nãy đã gây kinh sợ cho nhiều người nên Manh Khê quyết định không tiếp tục nhảy nữa mà quay sang ăn uống và nghe nhạc. Ngô Phong là thiếu gia độc nhất của Ngô thị, từ trước đến giờ đều ở trong bóng tối nay lại chịu ra mặt và được ba mẹ của Trần Manh Khê giới thiệu cho mọi người nên những đối tác làm ăn với Ngô thị cũng rất cố gắng đến mời rượu hắn, mặc dù vẫn lịch sự nhận rượu nhưng Ngô Phong lại không uống mà đưa sang cho nó:
"Sao lại đưa cho tôi? "- nó bất ngờ nhìn ly rượu mà hắn đưa cho mình
"Lát nữa tôi đưa cậu về, uống thay tôi đi! "- hắn ngắn gọn ra lệnh, chẳng hiểu vì cái gì mà lúc đó nó cũng không dám cãi lại, nhanh chóng đem rượu trong ly của Ngô Phong uống hết, vị rượu hơi ngọt nên nó cũng dễ uống, chỉ là sau vài ly, nó đã say và có dấu hiệu buồn ngủ, mơ mơ màng màng, toàn dựa vào hắn mà đi
"Ồ, mới đây mà đã không chịu nổi rồi sao? "- hắn vui vẻ nhìn dáng vẻ say mềm, vô hại của nó, dễ dàng bế nó lên rồi lặng lẽ rời khỏi buổi tiệc
"Ngô Phong, cậu muốn đi đâu? "- trong cơn say, nó nhíu mày hỏi
"Chúng ta về nhà nhé! Ngoan nào!"
"Ừm! Về nhà nào! "- nói xong nó lại ngoan ngoãn dựa đầu vào ngực hắn tiếp tục ngủ.
Ngô Phong tiến đến gần một chiếc xe hơi đen sang trọng và được người trong xe chạy ra mở cửa giúp, hắn bước vào xe cùng với nó và rồi chiếc xe ấy cũng chạy đi nhưng lại không quay về nhà ba mẹ Kiều.
Trên xe, hắn để nó ngồi ngủ, đầu dựa vào vai hắn, còn bản thân thì lấy điện thoại ra gọi về cho ba mẹ Kiều:
"À, Ngô Phong sao con? Có chuyện gì hả? "- bà Kiều bắt máy
"Mẹ Kiều, hôm nay con và Thanh Vy đều đi dự sinh nhật bạn, cả hai đứa con có thể ngủ lại nhà cậu ấy không ạ? "- hắn lễ phép hỏi
"Được chứ! Chỉ cần Tiểu Vy có con ở bên cạnh thì mẹ rất an tâm, các con cứ ở lại đó đi, ngày mai về cũng được!"
"Dạ! "- nghe được lời đồng ý của mẹ Kiều, hắn mới có thể nhẹ nhõm tắt máy, xem ra hôm nay đúng như ý muốn của hắn rồi...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook