Nói gần nói xa còn không bằng trực tiếp rõ ràng.

Tuệ Hạnh sửng sốt hồi lâu, chăm chú nhìn gương mặt của Thẩm Tư Lam.

Nhìn đến mức Thẩm Tư Lam quay đầu đi.

Hắn đang lái xe, không thể không nhìn phía trước, trong ánh sáng ở đuôi mắt, đều hiện ra đôi con ngươi đen bóng trong veo của cô gái nhỏ, ánh mắt chăm chú như sắp chọc vào mặt hắn.

Thẩm Tư Lam nhếch môi, giọng nói không vui lắm: “Nhìn gì?”

Tuệ Hạnh vội thu ánh mắt lại.

Sau đó cẩn thận xiên một miếng bánh kem nhỏ đưa đến bên miệng Thẩm Tư Lam.

Bánh kem là loại nhân nhiều tầng, bên trong còn có kẹp lớp nhân trái cây, bơ sữa tươi cũng không hề ngọt ngán, bánh kem mềm mại, ăn vào miệng thì chua chua ngọt ngọt.

“Ngon không?”

Thẩm Tư Lam ừm một tiếng, 

Cứ từng muỗng từng muỗng như vậy, Tuệ Hạnh không ngờ lại đút xong cả đĩa bánh kem nhỏ này.

Trong miệng đầy hương vị ngọt ngào, Thẩm Tư Lam dùng lưỡi ăn hết chút bơ sữa cuối cùng.

Cô hỏi: “Học trưởng, anh thích ăn bánh kem hả?”

Thẩm Tư Lam: “Ừm.”

Tuệ Hạnh còn cho rằng hắn không thích đồ ngọt, trong ấn tượng của cô, hình như con trai không thích ăn những thứ quá ngọt này.

Tuệ Hạnh hào hứng tự cho là nắm chuẩn được sở thích của Thẩm Tư Lam.

“Vậy về em mang hết phần bánh kem còn lại cho anh nhé.” Cô nở nụ cười, giọng điệu vô cùng rộng rãi: “Em thấy hơi ngán.”

“…” 

*

Thẩm Tư Lam đưa Tuệ Hạnh đến siêu thị.

Giờ này siêu thị rất nhiều người, hơn nữa còn sắp đến Giáng Sinh, khắp nơi đều tràn trề niềm vui của ngày lễ phương Tây, rất nhiều cửa hàng nhỏ đều đang bán táo, vốn là mấy tệ một cân thì có thể mua được táo, đặt vào trong hộp nhỏ bán sỉ giá mấy đồng, thì trở thành táo bình an giá trị liên thành.

Lúc Tuệ Hạnh chưa lên đại học, lớp cấp ba phổ biến tặng táo bình an, táo bình an của cửa hàng trong trường gần mười tệ một quả, Tuệ Hạnh thấy đắt, nên cùng các bạn nữ trong lớp lên mạng mua sỉ rất nhiều hộp quà, rồi lại chợ trái cây mua mấy túi táo lớn.

Đến ngày đêm bình an, táo bình an trong tay các bạn nữ lớp khác quả nào quả nấy đều quý báu, chỉ có thể tặng cho người bạn tốt nhất và bạn trai mình thích, duy chỉ có học sinh trong lớp Tuệ Hạnh thì táo bình an kia giống như không cần tiền vậy, thấy ai thì tặng người đó, nhất thời dẫn đến chấn động.

Nghĩ đến đây, Tuệ Hạnh không nhịn được mà bật cười.

Có lẽ nên tìm thời gian về trường cấp ba cũ thăm các bạn học của cô.

Thẩm Tư Lam thấy cô nhìn chăm chăm táo bình an đang bán bên ngoài cửa tiệm, nghĩ cô muốn, nên hỏi: “Anh mua cho em nhé?”

Tuệ Hạnh vội lắc đầu, nói: “Không cần đâu, đắt lắm.”

“Đắt sao?” Thẩm Tư Lam nhíu mày.

Cách nhìn về giá trị của hai người khác nhau, Tuệ Hạnh kiên nhẫn giải thích với hắn: “Giá cái này thật ra rất rẻ, mua ở đây không có lợi lắm đâu.”

Đương nhiên Thẩm Tư Lam biết giá của táo bình an không đắt, bản thân anh cũng không thèm thứ này, chỉ là trông cái hộp nhỏ đựng táo rất đẹp, cho rằng con gái đều sẽ thích.

Nào ngờ cô lại lý trí như thế.

“Vậy em muốn gì?” Hắn hỏi.

Tuệ Hạnh: “Gì ạ?”

“Quà sinh nhật.”

Tuệ Hạnh không ngờ hắn còn định tặng quà sinh nhật cho cô, thật ra vốn dĩ cô định nói không cần, nhưng lại rất mong chờ quà hắn tặng cô.

Cô nhỏ giọng nói cảm ơn, cũng không dám tham quá.

Tuệ Hạnh vẫn chọn đến cửa hàng phụ kiện, bên trong đều là những thứ nhỏ nhắn, coi như Thẩm Tư Lam đã mua quà sinh nhật tặng cho cô, sau này cô cũng có tiền có thể tặng lại, như vậy cũng không coi là cầm không.

Bàn tính trong lòng tính toán rất vang dội, Tuệ Hạnh cũng không chọn nhiều, dù sao thì tặng gì cô cũng thích.

Dứt khoát hơn nhiều so với lúc tự mua.

Tuệ Hạnh cũng không dám cầm hai món do dự, cô sợ nếu cô tỏ ra do dự, Thẩm Tư Lam sẽ mua hết.

“Cái này đi ạ.” Cô nói.

“Cái này à?” Hắn hỏi.

Tuệ Hạnh là câu khẳng định, Thẩm Tư Lam là câu nghi vấn.

Bảo cô chọn quà sinh nhật, chọn cả buổi chỉ chọn một cái dây buộc tóc, mười hai tệ.

Xem thường hắn à?

Thái độ của Tuệ Hạnh rất kiên định, cứ phải là cái này, chỉ muốn cái này.

Có thể làm sao chứ, thọ thần không thích cái khác, Thẩm Tư Lam chỉ đành dẫn Tuệ Hạnh đi thanh toán.

Gần đến Giáng Sinh, cửa hàng phụ kiện cũng có hoạt động, nhiều bao nhiêu giảm bấy nhiêu, số tiền mua hàng đạt đến một con số còn được tặng miễn phí mũ ông già Noel.

Khách đến hôm nay đa phần đều mua rất nhiều thứ.

Thẩm Tư Lam dặn dò Tuệ Hạnh: “Em đi chọn thêm, sắp được chiết khấu rồi.”

Tuệ Hạnh: “Không cần thiết đâu.”

“Tiết kiệm tiền giúp anh.”

Tuệ Hạnh càng không hiểu, “Em không mua không phải càng tiết kiệm tiền cho anh hơn sao?”

“Học muội.” Thẩm Tư Lam nói, “Anh không nghèo như em nghĩ.”

“…”

Không phải cô có ý này.

Đến cuối cùng Tuệ Hạnh cũng chỉ mua thêm dây buộc tóc.

Vẫn không đủ, nhưng Tuệ Hạnh kiên quyết nói mình không cần.

Khi nhân viên thu ngân hỏi Thẩm Tư Lam và Tuệ Hạnh có cần dạo tiếp để lấy chiết khấu không, Tuệ Hạnh quả quyết lắc đầu: “Không cần ạ.”

“Cũng sắp lễ Giáng Sinh rồi, cậu đẹp trai mua thêm chút quà cho bạn gái cậu đi chứ.” Nhân viên thu ngân nói.

Cũng không ít nam nữ độc thân cùng nhau đi dạo bị người khác hiểu lầm thành loại chuyện này.

Trước đây người trong trường không biết mối quan hệ của cô với Hàng Gia Chú, đến nỗi đều cho rằng cô đã tìm bạn trai viện nghiên cứu, hoặc cho rằng Hàng Gia Chú tìm bạn gái học muội năm nhất.

Mỗi khi bị hiểu lầm, Hàng Gia Chú sẽ nhìn cô với ánh mắt rất ghét bỏ, giống như ở cùng với cô bị hiểu lầm thành người yêu là một chuyện rất khiến người khác chán ghét vậy.

Tuệ Hạnh lo lắng hiểu lầm của nhân viên thu ngân sẽ khiến Thẩm Tư Lam thấy phản cảm, thế là vội giải thích: “Em không phải bạn gái của anh ấy.”

Nhân viên thu ngân hả một tiếng, nói xin lỗi.

“Vậy phiền cậu đẹp trai đưa mã QR ạ.”

Thanh toán xong ra ngoài, Tuệ Hạnh xách cái túi nhỏ lòng đầy thỏa mãn, hai dây buộc tóc đã dỗ cô vui vẻ, Thẩm Tư Lam lại hoàn toàn không có cảm giác thanh toán giúp người khác, có điều nhìn cô vui vẻ suýt nhảy lên, nghĩ lại trước đây Hàng Gia Chú than với bọn họ nói em gái mình không dễ dỗ, cảm thấy cũng không hẳn.

“Hi, chàng trai.”

Phía sau vang lên một tiếng nói.

Thẩm Tư Lam xoay người lại, là một cô gái trẻ, hắn không quen.

Chị gái cũng là khách vừa đi ra từ cửa hàng phụ kiện, vừa nãy đứng xếp hàng phía sau hắn, vốn dĩ cho rằng em gái phía sau chàng trai là bạn gái của hắn, kết quả nghe cuộc trò chuyện của nhân viên thu ngân với bọn họ mới biết là không phải, chị gái nghĩ chắc hẳn là anh em, liền yên tâm đi qua bắt chuyện.

Thẩm Tư Lam: “Có chuyện gì sao?”

“Là thế này, trong ví wechat của tôi hết tiền rồi, tôi đưa anh tiền mặt, anh chuyển khoản wechat cho tôi được không?”

Tuệ Hạnh đứng bên cạnh lắng nghe, cứ cảm thấy chiêu này hơi quen.

Hình như trước đây lúc cô ra ngoài với Hàng Gia Chú, Hàng Gia Chú cũng được bắt chuyện với lý do này.

Nhưng lý do của Hàng Gia Chú là “Ngại quá, tôi không dùng wechat.”

Tuệ Hạnh nhìn Thẩm Tư Lam, không biết hắn sẽ trả lời thế nào.

“Được” Thẩm Tư Lam lấy điện thoại ra, “Bao nhiêu.”

Tuệ Hạnh bĩu môi, không ngờ hắn lại đồng ý.

Chị gái lập tức mỉm cười, nói: “Hai trăm tệ là được rồi.” Sau đó lấy hai tờ nhân dân tệ từ trong ví tiền ra.

Thẩm Tư Lam nhận lấy, chị gái liền đưa mã QR qua: “Tôi quét cậu.”

“Không cần” Thẩm Tư Lam từ chối thẳng, “Tôi trực tiếp quét mã QR của cô.”

“Hả?”

Thẩm Tư Lam nhướng mí mắt, hỏi với giọng thờ ơ: “Sao thế?”

Trong kiểu này đã là từ chối trá hình, chị gái cũng không nói nhiều, mở mã QR để Thẩm Tư Lam chuyển hai trăm tệ cho chị ấy.

Chị gái cảm ơn, xoay người bỏ đi, bạn bè của chị ấy đợi chị ấy cách đó không xa, thấy chị ấy đi lại, vội hào hứng hỏi thế nào thế nào.

Còn về chị gái kia rốt cuộc giải thích với bạn bè thế nào, thì đây không phải chuyện Thẩm Tư Lam và Tuệ Hạnh nên quan tâm.

“Học trưởng” Tuệ Hạnh thở phào nhẹ nhõm, hỏi hắn, “Sao anh lại đồng ý chuyển tiền cho người ta vậy?”

Ngay cả Hàng Gia Chú cũng xem thường kiểu chiêu trò này, nói theo tính cách của Thẩm Tư Lam, thì xác suất lớn là hắn sẽ từ chối trực tiếp mới đúng.

“Trong wechat nghèo ngay cả hai trăm tệ cũng không có.” Thẩm Tư Lam nhíu mày, “Coi như làm việc thiện đi.”

Tuệ Hạnh: “…”

Hình như có chỗ nào không đúng, nhưng lại không nói ra cụ thể là chỗ nào khác thường.

Cô cũng không hiểu cái này lắm.

Tuệ Hạnh lấy dây buộc tóc từ trong túi ra, đưa một cái cho Thẩm Tư Lam.

“Cho anh mượn.”

Thẩm Tư Lam: “Gì đấy?”

“Đeo lên tay.”

Thẩm Tư Lam nói với vẻ kháng cự: “Đeo cái này làm gì?”

Hôm nay cô đã buộc tóc lên, cho nên lấy một cái đeo lên tay mình, sau đó nhỏ giọng nói: “Như vậy thì có thể phòng ngừa người khác đến bắt chuyện.”

Thẩm Tư Lam không nói gì, Tuệ Hạnh vội cứu vớt tôn nghiêm, “Nếu anh không muốn đeo thì thôi vậy.”

“Quả chanh đi.” Hắn nói.

Sau đó lấy qua từ tay cô, rồi đeo dây buộc tóc có trang trí quả chanh này lên tay, ống tay áo dài mùa đông, Thẩm Tư Lam gấp tay áo lên, lộ ra cánh tay thon dài tuyệt đẹp và cổ tay gầy gò.

Lần này Tuệ Hạnh vui rồi, chắc hẳn sẽ không ai đến tìm anh xin wechat nữa.

Mặc dù chuyện này ở một mức độ nào đó mà nói, thì không công bằng với Thẩm Tư Lam, nhưng hôm nay sinh nhật cô, cô lớn nhất, vậy thì để cô ích kỷ một lần.

“Học muội.” Thẩm Tư Lam a một tiếng, chợt lên tiếng, “Anh thấy như vậy vẫn không thể diệt sạch người đến bắt chuyện hoàn toàn.”

Tuệ Hạnh ngẩng đầu: “Chắc là được đó.”

Cô nói như vậy, cũng không phải cô rất chắc chắn.

“Có lẽ người khác sẽ nghĩ đây là anh trai đang đeo dây buộc tóc của em gái.” Thẩm Tư Lam nói.

Bản thân Tuệ Hạnh có anh trai, cho nên cô lắc đầu rất chắn chắn: “Không đâu, anh hai của em tuyệt đối sẽ không cho phép em đeo cái này lên tay anh ấy.”

“Đó chỉ là Hàng Gia Chú mà thôi.”

Thẩm Tư Lam nói với giọng điệu nhanh chóng nghe theo ý tốt.

Tuệ Hạnh cho rằng hắn không muốn đeo, nên muốn tìm cớ lấy xuống, có chút lo lắng.

Một câu ‘em không muốn thấy anh được người khác bắt chuyện’ thì có thể giải quyết, cô cứ phải vòng vo che giấu đủ kiểu.

“Anh đeo đi.” Cô vẫn lặp lại câu nói này.

Thẩm Tư Lam nhìn dáng vẻ sốt ruột của cô, đột nhiên bật cười, “Anh đâu có nói là muốn gỡ.”

“Vậy anh muốn làm gì?”

“Mức độ này vẫn chưa đủ thuyết phục người khác.” Hắn nói một cách hời hợt.

“Vậy mức độ gì thì có thể thuyết phục người khác?”

Thẩm Tư Lam không nói gì, hơi khom lưng, nghiêng người, nắm cánh tay thả lỏng bên người của cô.

Tay của hắn rất lạnh, Thẩm Tư Lam không có thói quen bỏ túi quần giữ ấm, tay Tuệ Hạnh ấm áp, đúng lúc có thể để cho hắn nhận lấy hơi ấm.

Tuệ Hạnh bị lạnh đến mức giật mình một cái, sau đó tay cô đã được nắm lại.

“Mức độ này cũng tạm.” Thẩm Tư Lam đưa ra kết luận.

Tuệ Hạnh được hắn nắm tay, hé miệng không nói nên lời.

Sau khi chắc chắn hắn thật sự không phải đùa, Tuệ Hạnh nhỏ giọng hỏi: “Như vậy có thể được sao?”

Hắn cười, “Chắc được.”

Tuệ Hạnh được hắn dắt đi, hoàn toàn quên mất mình đang ở đâu, tại sao mình đi ở đây, tiếp theo mình phải đi đâu.

Toàn bộ lực chú ý đều đặt trên tay.

Ngón tay cô cứng đờ, có thế nào cũng không dám cong đốt ngón tay lại, cầm lại tay hắn, hoàn toàn thật sự áp ngón tay lên tay hắn.

Đầu ngón tay của Thẩm Tư Lam lướt qua lòng bàn tay cô mấy lần, hơi ngứa, Tuệ Hạnh rụt tay lại theo bản năng.

Tay cô rất nhỏ, mười ngón tay nhỏ bé, nhưng trong lòng bàn tay lại rất có thịt, rất dễ nắm.

Thật sự không có ai đến bắt chuyện nữa.

Tuệ Hạnh cũng không biết Thẩm Tư Lam đang muốn dắt cô đi đâu.

Cho đến khi cô nghe thấy hắn hỏi một câu: “Muốn ăn gì?”

Tuệ Hạnh thấy mỗi lần ra ngoài với Thẩm Tư Lam, chuyện thường hay làm nhất chính là ăn cơm, người một ngày ba bữa, ăn nhiều năm như vậy cũng không ngán, lúc này mới mấy lần, sao Tuệ Hạnh có thể cảm thấy ngán được.

Tuệ Hạnh nhìn xung quanh, cuối cùng quyết định một nhà hàng.

Nhà hàng này đang có giảm giá, phần ăn Giáng Sinh, phần ăn tình nhân, vô cùng đáng giá.

Nhưng cô không có lá gan đó để nói.

Như vậy thì có hơi lộ liễu.

Chính vào lúc Tuệ Hạnh đang quắn quýt rốt cuộc là mặt dày nói ăn phần tình nhân hay biết điều ăn phần bình thường, thì điện thoại trong túi lớn của cô đổ chuông.

Tuệ Hạnh nghe điện thoại, là Hàng Gia Chú gọi đến.

“Anh đang dưới lầu ký túc xá của em.” Hàng Gia Chú nói ở đầu bên kia điện thoại, “Xuống đây.”

“Muốn làm gì?”

“Ăn sinh nhật với em” Giọng điệu của Hàng Gia Chú rời rạc, “Cố ý tan làm sớm để qua, không cần cảm động quá.”

Khó xử rồi.

Tuệ Hạnh nói: “Em không ở ký túc xá.”

Giọng nói của Hàng Gia Chú lập tức trầm xuống, “Vậy em ở đây?”

Tuệ Hạnh ưm một tiếng, nói: “Em đang ở siêu thị.”

“Với ai? Nam hay nữ?”

“Thẩm Tư Lam.” Tuệ Hạnh nói.

“…Sao cậu ta lại đi chung với em?”

“Không ai ăn sinh nhật với em.” Tuệ Hạnh chỉ đành nói dối, “Học trưởng tội nghiệp em, nên đi với em.”

“Không ai ăn sinh nhật với em thì em không biết đến tìm anh à? Cần phải phiền tới cậu ta sao? Cậu ta là nhà đầu tư của anh hai em, cũng không phải em không biết, thật sự cho rằng người ta là bảo mẫu thay thế à?”

Liên tiếp những lời dạy dỗ này của Hàng Gia Chú làm cho Tuệ Hạnh nghe đến ngỡ ngàng.

“Mở chia sẻ vị trí, giờ anh qua đón em” Hàng Gia Chú thở dài, “Ngày nào cũng chỉ biết làm phiền người khác.”

Sau khi cúp máy, Tuệ Hạnh không biết nên giải thích với Thẩm Tư Lam thế nào.

Mặc dù Thẩm Tư Lam không nghe thấy người bên kia điện thoại nói gì, nhưng vẫn đoán được người điện thoại cho Tuệ Hạnh là ai.

Hắn buông tay cô ra, hỏi: “Khi nào anh của em đến?”

Tuệ Hạnh chéo tay ra sau lưng, bàn tay vào mùa đông không biết sao lại có chút đổ mồ hôi, “Không biết.”

Vì Hàng Gia Chú sắp đến, hai người chỉ đành ngồi trên ghế công cộng của trung tâm siêu thị đợi anh đến.

Mà Hàng Gia Chú cũng không để bọn họ đợi quá lâu.

Lúc anh đến, Thẩm Tư Lam đang ngồi trên ghế chơi điện thoại, Tuệ Hạnh đứng cách đó không xa, chăm chú nhìn cây thông Noel khổng lồ được trưng ở trung tâm siêu thị, còn giơ tay ra, tựa như muốn chạm vào cái chuông trên cây thông Noel.

“Đến rồi à?”

Thẩm Tư Lam ngước mắt lên nhìn anh, cất điện thoại rồi đứng dậy.

Không nhìn ra điều gì.

Hàng Gia Chú nghĩ chắc là anh nghĩ nhiều rồi, vốn dĩ trước đây thường nhờ Thẩm Tư Lam chăm sóc em gái anh, Tuệ Hạnh sẽ ra ngoài với Thẩm Tư Lam ăn sinh nhật đó cũng là bình thường.

Hàng Gia Chú: “Cậu tặng quà gì cho nó chưa?”

Thẩm Tư Lam gật đầu: “Tặng rồi.”

Hàng Gia Chú lập tức nhíu mày: “Tặng gì?”

“Dậy buộc tóc.”

“Chắc không phải đính kim cương chứ?” Giọng điệu Hàng Gia Chú ngạc nhiên nghi ngờ.

Thẩm Tư Lam nhìn Hàng Gia Chú với anh mắt ‘đầu cậu hư rồi’, nói: “Chỉ là loại thông thường.”

“Bao nhiêu tiền?”

“Mười hai tệ.”

Hàng Gia Chú lại ngạc nhiên, “Cậu không phải chứ, keo kiệt vậy à? Sinh nhật em gái tôi mà cậu chỉ tặng nó dây buộc tóc mười hai tệ thôi sao?”

“…Rốt cuộc cậu muốn nói gì?”

“Không gì.”

Hàng Gia Chú khoác vai hắn mỉm cười.

Lúc này Tuệ Hạnh chơi cây thông Noel đủ rồi, đi qua nói muốn ăn cơm.

Hàng Gia Chú hỏi cô muốn ăn gì.

Lúc này Tuệ Hạnh đã không còn muốn gì nữa, vốn dĩ phần tình nhân vẫn có chút hy vọng, chỉ xem cô có cái gan này hay không, nhưng bây giờ Hàng Gia Chú đến rồi, phần tình nhân coi như bay mất hoàn toàn rồi.

Trong siêu thị có đủ loại nhà hàng hấp dẫn, món Trung món Tây món Đông Nam Á, món Trung thì chia thành các loại món Hồ Nam, món Quảng Đông, món cay Tứ Xuyên.

“Hôm nay ăn gì thì đáng giá nhất nhỉ?”

Hàng Gia Chú chọn đến hoa mắt, hỏi hai người còn lại.

Tuệ Hạnh nhỏ giọng nói: “Phần tình nhân đáng giá nhất.”

“Phần tình nhân, ai ăn với ai?” Hàng Gia Chú căn bản không nghe lọt, khẽ cười mấy tiếng, “Đừng năn nỉ anh giả làm người yêu với em, anh là người có nguyên tắc.”

Tuệ Hạnh: “…”

Người này bị bệnh à?

Hàng Gia Chú liếc nhìn chữ số giả cả trên phần ăn, rồi tính nhẩm chiết khấu.

Giảm năm mươi phần trăm.

“Đi, chúng ta đến nhà hàng này ăn phần tình nhân.” Anh nói.

Trái tim Tuệ Hạnh lập tức nhảy lên bình bịch, bắt đầu nghĩ phần tình nhân này nên chọn dưới điều kiện quyết ai là người yêu của ai.

Cô phân tích trong lòng một lượt, cảm thấy loại chuyện anh em loạn luân này chắc chắn Hàng Gia Chú không làm được, chuyện giả làm đồng chí chắc chắn anh càng không làm được, tổ hợp duy nhất còn lại chính là….

“Hai chúng ta chọn phần tình nhân đi.” Hàng Gia Chú nói với Thẩm Tư Lam.

Thẩm Tư Lam cho rằng mình nghe nhầm, thay đổi giọng điệu lạnh lùng trước đó, trong giọng nói chứa đầy vẻ khó tin: “Cái gì?”

“Không tiết kiệm thì phí, giả làm người yêu cũng không mất mác cái gì của cậu.” Hàng Gia Chú nói.

“Cậu bị bệnh à?” Thẩm Tư Lam cười nhạt.

Hàng Gia Chú tạm thời không nghe thấy, đã nói chuyện với nhân viên tiếp tân ở cửa: “Ở đây có ba người.”

Nhân viên tiếp tân nhiệt tình khom người: “Vâng anh, mời anh vào trong!”

Ngay cả hàng cũng không cần xếp, bớt việc bớt sức lại bớt tiền.

Tuệ Hạnh nhìn anh hai đi vào nhà hàng với một bụng nghi ngờ, lúc chọn món, cô còn ngây thơ cho rằng chuyện sẽ có thể xoay chuyển.

“Phần tình nhân hai người và một phần trẻ em.” Hàng Gia Chú liếc mắt nhìn menu nói thẳng.

Phần trẻ em cũng giảm giá, dù sao thì vừa nghỉ lễ chọn phần ăn đều là đáng giá nhất.

Phục vụ phụ trách viết đơn hơi ngỡ ngàng.

Cậu ta liếc nhìn các vị khách ở bàn này, phân tích thế nào cũng không phân tích được phần tình nhân và phần trẻ em mà bọn họ chọn là cho ai ăn.

Thế là cậu ta chỉ đành hỏi một cách lịch sự: “Cho hỏi ba người các anh, hai người nào là người yêu ạ?”

Mặt Hàng Gia Chú không biến sắc chỉ vào Thẩm Tư Lam bên cạnh: “Tôi với cậu ấy.”

Mặt Thẩm Tư Lam không nén được cơn giận, dứt khoát giả câm giả điếc.

“Vậy trẻ em là?” Phục vụ lại hỏi.

“Nó đó.” Hàng Gia Chú lại chỉ vào Tuệ Hạnh, “Chỉ là trông trưởng thành sớm chút thôi, thật ra nó mới mười hai tuổi.”

Tuệ Hạnh bĩu môi, lần đầu nghe thấy có người dùng bốn chữ trông trưởng thành sớm này để hình dung cô.

Phục vụ nửa tin nửa ngờ viết đơn xong liền rời đi, Hàng Gia Chú cười đắc ý: “Dễ như vậy đã tin rồi à? Xem ra phần tình nhân này cũng không hẳn là chỉ có người yêu mới được gọi.”

Tuệ Hạnh cũng thấy ngạc nhiên: “Lẽ nào chúng ta trông rất giống một nhà ba người thật sao?”

“Giống chứ.” Hàng Gia Chú chống cằm, chỉ vào cô, “Con gái” rồi lại chỉ mình, “Bố” sau đó lúc chỉ vào Thẩm Tư Lam thì nén cười, “Mẹ, quá hoàn hảo.”

Thẩm Tư Lam lập tức đen mặt đứng dậy, “Đi đây.”

Tuệ Hạnh: “Học trưởng!”

Hàng Gia Chú vội kéo Thẩm Tư Lam lại, giọng điệu không để ý lắm, giữ người lại cũng không thành tâm, híp mắt cười thỏa hiệp: “Được rồi được rồi, cậu là bố, để cậu làm bố cũng được rồi chứ? Không biết đùa như thế sau này làm sao làm chuyện lớn?”

Thẩm Tư Lam: “...”

Rồi lại níu kéo mấy câu, Thẩm Tư Lam miễn cưỡng bình tĩnh lại tâm trạng, ngồi xuống lần nữa.

Nhà hàng này lên món rất nhanh, không bao lâu, phần ăn bàn bọn họ đã được lên đủ.

Phần ăn ba người, ống hút cũng ba cái, theo lý mà nói thì nên có ba ly nước mới đúng.

“Còn một phần nước nữa đâu?” Hàng Gia Chú hỏi.

“À, là thế này, đồ uống của phần tình nhân là một, coca ly lớn, kèm hai ống hút.” Phục vụ giải thích một cách nhẫn nại.

Sau đó không biết phục vụ lấy ra máy chụp ảnh từ đâu.

“Bây giờ phiền hai anh dùng ống hút cùng uống ly coca này, tôi chụp tấm hình, sau khi chụp xong sẽ dán lên tường ngày lễ trong nhà hàng chúng tôi.”

“?”

“?”

“?”

Bọn họ nhìn theo hướng phục vụ chỉ, quả nhiên, ở đó thật sự có một bức tường. Trong ảnh đề là cặp đôi ánh mắt ngọt ngào, phối hợp đủ giới tính đều có, hai người đàn ông cũng không phải không có, khó trách phục vụ lại không nghi ngờ.

Trên tường còn dán tấm áp phích tuyên truyền, là cắt từ một bộ phim Hàn, nam nữ chính ngồi trong khu trò chơi náo nhiệt, xung quanh đều đã xóa mờ, hai người dùng hai ống hút cùng uống một ly nước, mập mờ mà thân mật, trái tim thiếu nữ rộn ràng.

Ở khoảng cách rất gần, mỗi lần đối mặt dường như đều sẽ lấy đi nhịp đập trái tim.

Phải nói là nhà hàng không phung phí tiền như thế, muốn ăn phần tình nhân thì phải chụp hình giúp họ tuyên truyền.

Tuệ Hạnh chăm chú nhìn Hàng Gia Chú.

Ngưỡng mộ.

Tại sao cơ hội này không rơi trúng đầu cô chứ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương