Hàng Gia Chú thấy hắn cả buổi không nói chuyện, lại cười lần nữa, lần này giọng điệu giải thích cuối cùng cũng được đứng đắn, “Hỏi cậu một chuyện, đứng đắn, cậu trả lời tôi đàng hoàng.” Thẩm Tư Lam: “Nói.”

“Con người nếu như không kết hôn, sau khi sống đến bảy tám mươi tuổi, có phải thật sự không ai chăm sóc không?”

Câu hỏi này đã vượt ra khỏi ấn tượng của Thẩm Tư Lam dành cho Hàng Gia Chú.

Bọn họ còn trẻ, nghe câu hỏi này xa xôi lại cô độc.

“Có thể.”

Thẩm Tư Lam trả lời một câu không chắc chắn.

Nhưng đột nhiên Hàng Gia Chú lại nói với giọng điệu như không phục: “Không kết hôn, vậy không phải còn người thân sao? Sao không ai chăm sóc được chứ?”

Con người sau khi chết nếu chôn cất xuống đất, trên mộ bia sẽ khắc bạn bè của người thân, dễ thấy nhất chính là cột của vợ hoặc chồng.

Sau đó là con cái.

Nếu trên mộ bia không có tên của vợ chồng con cái, chắc hẳn người này cả đời không lập gia đình cũng không có con, lẻ loi đến khoảnh khắc trước khi chết.

Nghe thì rất thê lương.

Một người sau khi trưởng thành, rời xa bố mẹ, anh chị em mỗi người đi mỗi con đường, thông qua kết hôn để gầy dựng nên gia đình của mình, giống như đã trở thành tuyến đường định trước trong cuộc đời mỗi người.

Tại sao?

Là ai quy định, đến tuổi thì phải rời xa bố mẹ, rời xa anh chị em chứ? Không muốn xa cũng phải xa sao?

Tại sao mọi người đều phải để cuộc đời của mình đi theo hướng này.

Thẩm Tư Lam hờ hững nói: “Câu nói này đừng nói trước mặt em gái cậu, nếu không em ấy còn cho rằng cậu nghĩ không thông.”

“Biết rồi.” Hàng Gia Chú gật đầu, “Là vì gần đây bị người nhà hối thúc mấy lần, có hơi nghĩ không thôi.”

“Hối cậu yêu đương à?”

“Ừm.”

Thẩm Tư Lam không cảm thấy chuyện này có là gì, “Vậy cậu yêu đi.”

Theo như hắn biết, không phải Hàng Gia Chú không ai theo đuổi.

“Không muốn yêu.” Giọng Hàng Gia Chú khó chịu, “Họ thúc tôi yêu đương có phải là muốn tôi mau chóng tự lập gia đình không? Sau đó dọn ra khỏi nhà?”

Thẩm Tư Lam hơi mở mắt, nghiêng đầu nhìn anh.

Lái xe đến ngã tư đường, Hàng Gia Chú ấn còi vô ích.

Xe phía trước vẫn không nhúc nhích.

“Gần đây chắc tôi hơi thần kinh rồi.” Hàng Gia Chú đè sống mũi, giọng nói mệt mỏi, “Ngày nào cũng nhìn máy tính, mở mắt nhắm mắt cũng là mật mã đầy màn hình, tôi biết con người cậu thế nào, sẽ không nói với người khác, cứ coi như vừa nãy tôi nói bậy bạ đi.”

Thẩm Tư Lam nhíu mày: “Cậu thật sự nên nghỉ rồi.”

Hàng Gia Chú lắc đầu: “Tôi rất muốn làm tốt dự án trong tay này.”

“Không ngủ không nghỉ thì làm tốt được à? Có phải cậu quá xem thường nghề này rồi không?” Thẩm Tư Lam mỉa mai.

“Thiên tài không có tư cách chế giễu người nỗ lực về sau.”

Nói ra thì đỡ rất nhiều, lần này Hàng Gia Chú đã có sức lực trở lại rồi.

Lúc lái xe đến quảng trường, Tuệ Hạnh đang ngồi ngây ngốc trên ghế dài của trung tâm quảng trường.

Thẩm Tư Lam nhìn thấy lúc Hàng Gia Chú xuống xe, liền thay đổi dáng vẻ khổ sai bị cuộc sống chèn ép vừa nãy, đổi thành biểu cảm người ngoài thân thuộc nhất, cà lơ phất phơ đùa giỡn với Tuệ Hạnh.

Vừa nãy lúc Tuệ Hạnh nói chuyện giúp Mạnh Thư Đồng thì nói rất trôi chảy, bây giờ đổi lại là mình, vẫn không bằng Mạnh Thư Đồng.

Thẩm Tư Lam vẫn không thích nói chuyện như trước đây

Chỉ một người nói nhiều như Hàng Gia Chú cũng không thúc đẩy được bầu không khí, bữa ăn này cũng không thú vị, bởi vì vừa nãy Tuệ Hạnh đã ăn một bữa, cũng không thèm ăn gì, Hàng Gia Chú gắp đồ ăn cho cô, cô cũng chỉ ăn lác đác mấy đũa, thì đã đặt đũa xuống không ăn nữa.

“Em làm gì đấy, ngay cả cơm cũng không ăn?”

Bụng Tuệ Hạnh rất no, vốn dĩ trưa cô đã ăn không ít, lúc chạng vạng nhà hàng Trung mà thầy Bùi dẫn cô với Mạnh Thư Đồng lại hợp khẩu vị của cô, cô lại ăn thêm chút nữa, bây giờ thật sự không ăn nỗi nữa.

Nếu không phải vì ngồi cùng bàn với Thẩm Tư Lam, cô đã tự mình về nhà từ lâu rồi.

Trong mắt Hàng Gia Chú, con nhóc đơn giản chỉ là giở tính, cho nên không ăn cơm.

Cái tuổi này của cô vẫn có thể cao thêm, Hàng Gia Chú giống bố mẹ, thấy cô chọn món mà không ăn thì hơi tức giận.

“Không phải chỉ là không dẫn em đi HongKong chơi thôi sao? Hôm qua cãi nhau với anh còn chưa xong có phải không?”

Hàng Gia Chú cho rằng là lý do này, nói một cách tức giận.

Thẩm Tư Lam dừng động tác gắp đồ ăn, chân mày hơi nhướng lên.

Tuệ Hạnh lập tức phủ nhận: “Không phải” Cô bối rối nhìn Thẩm Tư Lam, thấy hình như hắn không có phản ứng gì nên mới thở phào nhẹ nhõm, cất giọng nói, “Em đã no rồi.”

Hàng Gia Chú không tin: “Thùng cơm mà cũng biết chữ no viết thế nào à?”

Tuệ Hạnh vừa định cãi nhau với anh, thì Hàng Gia Chú tạm thời có điện thoại, lấy điện thoại ra liếc nhìn hiển thị cuộc gọi đến, không nói lời nào đã đặt đũa xuống đi nhanh ra khỏi nhà hàng nghe điện thoại.

Tên nói nhiều đi rồi, để lại hai kẻ câm.

Tuệ Hạnh muốn vùi đầu giả vờ cố gắng ăn cơm, nhưng cô thật sự không ăn nỗi, một lần chỉ gắp mấy hạt cơm, ăn có vẻ hơi đau khổ.

“Muốn đi HongKong chơi à?”

Tuệ Hạnh gật đầu, rồi lại lắc đầu, cuối cùng chỉ đành nói: “Chỉ là muốn mua đồ.”

Thẩm Tư Lam: “Mua gì?”

Tuệ Hạnh nhớ lại những thứ mà Mạnh Thư Đồng nói với cô, nói theo như đúc: “Các loại mỹ phẩm, túi xách, quần áo, mua ở bên HongKong khá có lợi.”

“Chỉ vì mua những thứ này? Không có lý do khác?”

Thẩm Tư Lam là con trai cũng không hiểu được kiểu hành động chạy thật xa đến thành phố lạ lẫm chỉ để mua đồ này.

Tuệ Hạnh: “Không có, chỉ vì cái này.”

Thẩm Tư Lam thu ánh mắt, không hỏi nữa.

Trái lại Tuệ Hạnh bắt đầu hỏi Thẩm Tư Lam, “Học trưởng, không phải anh nói lễ Quốc Khánh sẽ đi HongKong ư? Sao lại không đi?”

“Tăng ca.”

“Nhưng anh hai em nói, mọi người trong công ty đều được nghỉ lễ Quốc Khánh.

Hai người cũng không ai biết xoa dịu bầu không khí, cuộc trò chuyện cứng nhắc lại khó xử chỉ có thể khiến bầu không khí ngày càng đình trệ. 

Thẩm Tư Lam trả lời một nẻo: “Em muốn mua gì? Sau này anh mang về giúp em.”

Tuệ Hạnh: “Hả?”

Cô chỉ nói bừa thôi, thật ra căn bản không muốn mua đồ.

“Mỹ phẩm?” Thẩm Tư Lam tự đoán mò, liếc nhìn gương mặt của cô, không phát hiện cô trang điểm, “Em trang điểm?”

Tuệ Hạnh vội lắc đầu: “Không có.”

“Vậy em muốn mua gì?”

Tuệ Hạnh chỉ đành suy nghĩ đến cùng, cô nhớ gần đây bạn cùng phòng rất thích một cái túi nhỏ đeo trên vai, không đựng được thứ gì, nhiều nhất là đựng một chìa khóa điện thoại, đối với Tuệ Hạnh thì không có chút tác dụng gì, nhưng đeo lên lại rất đẹp.

Cô cứ cảm thấy tính thực dụng của loại túi này không cao, một cái duy nhất vẫn là do mẹ tặng, bình thường đi học tham gia hoạt động, bao giờ cũng là balo đeo vai thực dụng nhất.

“Muốn mua túi.” Cô nói.

“Túi gì?”

“Túi nhỏ, cái loại có dây đeo” Tuệ Hạnh nói, “Chính là kiểu lần trước em đeo ở siêu thị.”

Thẩm Tư Lam nhớ lại.

Túi vuông nhỏ màu sáng, dây đeo màu vàng, ngay cả laptop cũng không đựng vừa, hết sức vô dụng. 

Nhưng chắc là con gái đều thích kiểu túi vô dụng này nhỉ.

“Được.”

Hắn chỉ nói một chữ, coi như đồng ý.

Tuệ Hạnh cũng không biết tại sao cuối cùng cuộc trò chuyện lại phát triển thành hắn mua túi ở HongKong giúp cô, cô sợ hãi, kiểu câu nói gì mà ‘anh bằng lòng cùng em đến HongKong hoặc là ‘em muốn đến HongKong với anh’ đều không nói ra được.

Bỏ đi, thuận theo tự nhiên.

Cô nghĩ rất thoáng, thế là chớp mắt giọng điệu đã thoải mái trở lại, nói: “Vậy anh mua giúp em, mua xong em chuyển khoản cho anh.”

Hàng Gia Chú nghe điện thoại xong quay lại, cũng không để ý hai người này, bây giờ đầu óc anh đều nghĩ đến lời nói vừa nãy của bên A, lại không đồng ý một quyết sách, rồi chi tiết chỗ nào lại không ổn.

Chơi game là chuyện vui vẻ, nhưng một khi game trở thành thứ kiếm sống, ví dụ như phát triển game, hay thi đua điện tử chuyên nghiệp, niềm vui đã lộ ra vô cùng nhỏ nhặt không đáng kể.

Anh cũng không có tâm trạng gì để ăn, chỉ muốn mau về công ty tiếp tục làm việc.

“Hai người còn ăn không?” Sắc mặt Hàng Gia Chú hơi khó chịu, “Bên kia lại bảo tôi đánh lại văn bản tôi vừa sửa xong hôm nay, bây giờ tôi phải về tiếp tục sửa.”

“Vậy đi thôi.” Thẩm Tư Lam nói.

Hai người họ trực tiếp về công ty, chỉ là ở đây còn có một con nhóc cần phải chăm sóc.

“Anh đưa em về nhà trước nhé?” Hàng Gia Chú hỏi Tuệ Hạnh.

Tuệ Hạnh lắc đầu, nói: “Em cùng anh đến công ty nha, đợi anh làm việc xong rồi chúng ta cùng về nhà.”

“Chắc anh sẽ làm đến trễ lắm” Hàng Gia Chú nói, “Em chịu được đến lúc đó không?”

“Không sao ạ, chịu không được thì em nằm trên bàn ngủ, đợi anh đi thì gọi em dậy là được.”

“Ừm” Hàng Gia Chú vỗ đầu cô, “Vậy thì coi như em khảo sát thực tập trước.”

*

Hàng Gia Chú thật sự không nói quá.

Đồng hồ tròn trên tường, kim giờ chỉ số mười, trong phòng làm việc chỉ nghe thấy tiếng gõ bàn phím và nhấp chuột, thỉnh thoảng sẽ có tiếng hai người đàn ông khác nhau khẽ bàn luận, hoặc tiếng lật sách.

Tuệ Hạnh không dám làm ồn bọn họ, ngồi một bên xem tạp chí.

“Tuệ Tuệ” Hàng Gia Chú thò đầu ra từ trên màn hình máy tính, gọi cô, “Em qua đây.”

Tuệ Hạnh đi qua, Hàng Gia Chú đẩy ghế ra sau, bảo cô nhìn màn hình dọc chia đôi trong máy tính, trên trang bìa màu đen là từng chuỗi mật mã màu trắng, thỉnh thoảng có chú thích hồng hoặc xanh lá.

“Đây là Java” Hàng Gia Chú hỏi cô, “Có phải rất giống với cú pháp của C không?”

Tuệ Hạnh liếc nhìn, gật đầu: “Dạ.”

“Nhưng một cái là OOP, một cái là POP.” Những cái khác Hàng Gia Chú cũng không nói tiếp, “Xem hết sách của ngôn ngữ lập trình C chưa? Có cần học Java thử không?” 

Có cơ sở của ngôn ngữ C, sẽ mang đến hiệu quả dệt hoa trên gấm cho bất kỳ ngôn ngữ máy tính nào.

Hàng Gia Chú cảm thấy so với việc luyện tập chương trình ngắn theo từng chương mang tính thực dụng không cao trong sách, thì chi bằng trực tiếp cho cô lên tay, sẽ học càng nhanh hơn.

Học một môn ngôn ngữ máy tính và học ngôn ngữ loài người thì khá giống nhau, có môi trường ngôn ngữ đầy đủ, có thể rút ngắn việc học tập cú pháp dễ hiểu, đi thẳng vào khâu thực hành có thể nhận được lợi ích nhất từ nó.

Tuệ Hạnh hơi do dự, “Em chỉ hiểu sơ sơ thôi, thao tác thực tế thì không được.”

“Ai dám đảm bảo mình đã nắm vững ở một lĩnh vực nào mà không phải là sơ sài nữa chứ? Kiến thức là thứ học không hết, em nói em chỉ hiểu sơ sơ, vậy anh cũng chỉ hiểu sơ sơ, chẳng qua là thứ anh hiểu nhiều hơn em một chút mà thôi.”

Tuệ Hạnh gật đầu.

Nửa chừng Hàng Gia Chú muốn đi vệ sinh, anh vẫy tay với Thẩm Tư Lam, “Qua đây dạy em gái tôi chút.”

Tuệ Hạnh mơ hồ nhớ lại rất lâu trước đây, Thẩm Tư Lam cũng từng dạy cô.

Chẳng qua là lúc đó dạy toán học cấp ba.

“Vừa nãy anh hai nói với em đến chỗ nào rồi?”

“Đây ạ.” Tuệ Hạnh chỉ một chỗ.

“Hàm nghĩa của void main và C là giống nhau, phía sau ở đây là đặt tên cấu trúc dữ liệu mảng thành args.”

Tương ứng với chương trình cơ bản, Tuệ Hạnh nắm bắt rất nhanh, không tới mấy phút Thẩm Tư Lam bắt đầu dạy cô cách tính

Ngôn từ của Thẩm Tư Lam ngắn gọn, một chuỗi câu nói phổ cập khoa học trong sách hắn đã chắt lọc thành một điểm mấu chốt, giảng cho cô nghe bằng tiếng phổ thông đơn giản nhất, hàm nghĩa của các dãy mật mã khác nhau, so với miêu tả ngôn ngữ khó hiểu, thì đều trực tiếp biểu diễn chương trình ngắn đơn giản cho cô xem, hiệu suất giảng bài tương đối cao.

“Hiểu không?”

“Hiểu ạ.”

“Vậy sao lúc đó ngay cả đề toán học 11 cũng nghe không hiểu?”

Thẩm Tư Lam hời hợt vạch trần kỹ xảo diễn xuất giả ngu vụng về của cô mấy tháng trước.

Tuệ Hạnh: “Đây cũng không phải đề toán học.”

“Học muội, toán học là ngôn ngữ gần kề thượng đế nhất trên thế giới này, tính logic mạnh mẽ, đơn giản rõ ràng, bất cứ ngôn ngữ nào cũng không thoát khỏi toán học, bao gồm máy tính.” Thẩm Tư Lam nhìn cô, đưa ra kết luận, “Chắc hẳn thành tích toán học của em rất tốt.”

Tim Tuệ Hạnh như đánh trống.

Thẩm Tư Lam kiên nhẫn đợi cô giải thích.

Kết quả còn chưa đợi được câu giải thích của cô, trái lại đã đợi được một tiếng ‘đã’ thoải mái của Hàng Gia Chú.

Thẩm Tư Lam nhíu mày, nhanh chóng đứng dậy, ngồi lại vị trí của mình.

“Dạy xong rồi à?” Hàng Gia Chú hỏi, “Sao không dạy tiếp?”

Thẩm Tư Lam cũng không ngước mắt lên, “Chứ sao? Cậu còn trông ăn một miếng thì thành tên mập được à?”

“Tôi không nói như vậy, là tôi thấy em gái tôi ngồi bên cạnh buồn chán quá nên mới định dạy nó chút thứ.” Hàng Gia Chú tìm quyển sách từ trên bàn, trực tiếp đưa cho Tuệ Hạnh, “Không có gì làm thì xem đi, về anh gửi tệp nén gói chương trình viết mã cho em.”

Tuệ Hạnh nhận lấy, “Ồ.”

Cô cầm sách qua bên cạnh xem từ từ.

“Vừa muốn giữ hệ thống thao tác bàn phím phức tạp hoa lệ của phiên bản PC, vừa muốn kiêm cả thao tác cảm ứng đơn giản dễ hiểu hiện tại của phiên bản di động, nào có gì là dễ dàng.” Hàng Gia Chú đi đến bên cạnh Thẩm Tư Lam, đột nhiên thở dài than phiền với hắn, “Sao ông ta không cho tôi xem xét đại đến một phần nhỏ thuận tay trái, tiện thể thêm một chức năng tự cho chuyển hướng hoạt động và thiết lập kỹ năng chứ?”

Thẩm Tư Lam ngước mắt, trái lại đã gật đầu: “Được.”

“…Cậu biết làm thêm nhiều chức năng thì chúng ta phải làm việc thêm bao lâu không?”

“Bây giờ tự do thiết lập phím thao tác cũng không phải chuyện gì hiếm lạ.” Thẩm Tư Lam nói một cách ung dung, “Dù sao cũng đáng tin hơn yêu cầu do Vương tổng kia đề ra.”

Hai người có một trận mâu thuẫn gay gắt về công nghệ thông tin.

Tuệ Hạnh nghe đến mệt mỏi, chữ trong sách cũng dần dần mơ hồ, cô ngáp một cái, nằm dài trên bàn, cánh tay chống ở đầu, tìm một tư thế khá thoải mái, chậm rãi chìm vào giấc ngủ.

*

Lúc sắp mười hai giờ, Hàng Mỹ Ngọc điện thoại đến hối anh về nhà.

“Mau đem Tuệ Tuệ về ngủ, con bé còn nhỏ, xương còn đang phát triển, tối không được thức khuya.”

Nếu nói với Hàng Mỹ Ngọc, khoảng thời gian nghỉ hè ngày nào Tuệ Hạnh cũng thức khuya đế hai ba giờ mới ngủ, đoán chừng Hàng Mỹ Ngọc có thể tức đến mức xuyên thẳng vào trán Tuệ Hạnh, mắng cô thảo nào không cao được.

Hàng Gia Chú liếc nhìn Tuệ Hạnh đang ngủ say bên cạnh, nói: “Nó ngủ rồi.”

“Nằm bò trên bàn ngủ à? Ngủ như vậy không tốt cho xương, con bảo nó nằm trên sô pha ngủ đi.” Nghe giọng của Hàng Mỹ Ngọc có vẻ cũng hơi mệt, nhưng vẫn cẩn thận dặn dò từng câu từng chữ, “Tìm tấm thảm đắp lên bụng cho nó, đừng để rốn bị lạnh, nếu không ngày mai chắc chắn nó sẽ bị tiêu chảy, con làm việc xong thì mau đưa nó về, ngày nào cũng thức khuya sao mà được.”

“Dạ, biết rồi.”

Sau khi cúp máy, Hàng Gia Chú đưa tay nghịch bím tóc đuôi ngựa của Tuệ Hạnh, “Sao con nhóc lại hạnh phúc thế.”

Nghịch đã tay rồi, cuối cùng Hàng Gia Chú cũng đặt bím tóc đuôi ngựa của cô xuống.

“Lên sô pha ngủ.” Anh đẩy vai cô.

Tuệ Hạnh ngủ không được yên, chắc cô đã nghe thấy, nhưng vì quá buồn ngủ, lười cử động, nên chỉ vặn vẹo bả vai bứt rứt, sau đó lại ngủ tiếp.

Hàng Gia Chú thở dài, “Không phải kêu anh ôm em qua chứ?”

Mặt Tuệ Hạnh vùi trong cánh tay, gọi anh với giọng buồn ngủ lại mơ hồ: “Anh hai.”

Trò lừa bịp nũng nịu thường dùng, tiếng gọi anh hai ngọt ngào, cứ cho rằng anh hai sẽ giúp cô làm mọi chuyện.

Lúc nhỏ cô đã thích ở lì trong phòng người khác, hình như phòng người khác rất dễ ngủ, có khi Hàng Gia Chú lén chơi game trong phòng, cô đến gần chen chúc bên cạnh anh cũng muốn chơi, bàn tay nhỏ nhắn ngay cả lực ấn phím cũng không có, vẫn cứ muốn góp vui, cuối cùng hại anh chơi thua.

Lúc này anh vẫn có thời gian bên cạnh cô, thỉnh thoảng anh làm bài tập trong phòng mình, không rảnh để ý đến cô, thì cô ôm gấu bông của mình nằm trên giường nói chuyện với gấu bông, đợi Hàng Gia Chú làm bài tập xong, thì cô đã nằm ì trên giường anh ngủ từ lâu rồi.

Gọi cả buổi cũng không có phản ứng, Hàng Gia Chú chỉ đành ôm cô, đưa cô về phòng.

Đợi đến khi lớn một chút, có ý thức đề phòng nam nữ, Tuệ Hạnh không vào phòng anh hai nữa, đổi lại là vào phòng bố mẹ.

Chỉ cần bố mẹ ở nhà không đi công tác, buổi tối cô sẽ nằm ì trong phòng họ.

Có khi Hàng Gia Chú làm bài tập khá muộn, lúc ra ngoài uống nước, thì nhìn thấy bố ôm cô, rón rén đưa cô về phòng, chỉ sợ làm ồn đánh thức cô.

Chỉ có Hàng Gia Chú biết, con nhóc này biết mình được ôm về phòng, chỉ là cô lười, muốn hưởng thụ đãi ngộ được người khác ôm cô về phòng mà không cần tự đi.

Một tay Hàng Gia Chú luồn vào dưới chân cô, một tay đặt sau gáy cô, chớp mắt Tuệ Hạnh đã ngầm hiểu rồi bày ra tư thế được ôm kiểu công chúa.

“Em cứ giả vờ đi.” Hàng Gia Chú nhếch mép.

Tuệ Hạnh tiếp tục nhắm mắt, giống như không nghe thấy gì.

Người trong lòng bé nhỏ, khung xương rất nhỏ, thịt cũng không bao nhiêu, Tuệ Hạnh chủ yếu là thua thiệt ở trên gương mặt, khuôn mặt cô khá tròn, cho nên có gầy đi cũng lộ ra vẻ tròn trịa.

Hàng Gia Chú ôm cô đi đến cạnh sô pha, vừa đặt cô xuống, thì cô đã xoay người tìm tư thế dễ chịu nhất rồi tiếp tục ngủ.

Không tìm được áo khoác, anh cởi áo khoác ra đắp lên bụng cho cô.

Đứng thẳng lưng, Hàng Gia Chú lắc lư cổ, hơi kéo duỗi gân cốt.

“Còn ngủ hả?” Thẩm Tư Lam hỏi.

“Giả vờ đấy.” Hàng Gia Chú nhún vai, giọng nói rất khẽ, “Lúc nhỏ đã như thế.”

Thẩm Tư Lam nhíu mày, nói ám chỉ: “Biết em ấy giả vờ mà còn mắc lừa sao?”

Hàng Gia Chú bĩu môi, “Thấy nó tội nghiệp.”

Thời gian chậm rãi trôi qua từng chút theo đồng hồ trên tường.

Công ty lúc rạng sáng trống trải lại yên tĩnh, bọn họ pha một ly cà phê, sau khi tỉnh táo lại thì tiếp tục làm việc.

Cuối cùng đến hai giờ, Hàng Gia Chú ngừng việc: “Hôm nay đến đây trước đi.”

Cánh tay Thẩm Tư Lam chống trên bàn, đầu ngón tay xoa nắn mí mắt, lười nhác nói: “Về thôi.”

Hàng Gia Chú nhìn Tuệ Hạnh trên sô pha, phát hiện cô vẫn đang ngủ.

“Để em ấy ngủ đi.” Thẩm Tư Lam nói, “Cao thêm.”

Hàng Gia Chú căng mí mắt ra, nhỏ giọng trêu ghẹo, “Cậu cũng thấy nó lùn phải không?”

“Không lùn.”

“Được rồi, nó ngủ rồi. Không nghe thấy cậu nói gì đâu, cậu nói thật đi không sao.”

Thẩm Tư Lam cũng không đổi ý: “Thật sự không lùn.”

“Ờ, ờ, không lùn.” Hàng Gia Chú ngập ngừng, “Tới phụ một tay, tôi cõng nó lên xe.”

Hàng Gia Chú giơ cánh tay, dọc theo cơ thang làm tư thế chuẩn bị.

“Để tôi.” Thẩm Tư Lam liếc nhìn dấu miếng dán giảm đau lộ ra ở cổ áo của anh, “Nếu không đến lúc đó cả hai người đều ngã.”

Hàng Gia Chú cầu cũng không được ấy chứ, “Vậy cậu làm đi.”

Nằm trên sô pha ngủ co tay co chân, dù sao cũng không thoải mái bằng ngủ trên giường.

Tuệ Hạnh mơ hồ cảm giác được có người ôm cô lên từ trên sô pha, sau đó gương mặt cô tựa vào một tấm lưng dày rộng.

Người cõng cô nhẹ tay nhẹ chân, dù là xuống lầu cũng cố hết sức để giữ mức độ, Tuệ Hạnh chỉ cảm thấy giác quan cơ thể phập phồng lên xuống, nhưng không cảm thấy chòng chành.

Cô cho rằng là Hàng Gia Chú đang cõng cô, yên tâm thoải mái mà hưởng thụ.

Cho đến khi phảng phất nghe được tiếng của Hàng Gia Chú: “Không nặng chứ?”

“Không nặng.”

Người cõng cô nói nhỏ.

Tuệ Hạnh lặng lẽ mở mắt, chóp mũi xộc vào một mùi hương trong lành mát rượi.

Tựa như ánh mắt trời xuyên qua khói mây, xuyên qua mọi thứ rơi vào tuyết trắng trên đỉnh núi, bông tuyết trắng tinh tan rã từng lớp mùi vị băng tuyết vừa hòa tan. 

Tim đập dừng lại trong chốc lát, rồi lại nhanh chóng nhảy lên trong phút chốc.

Tuệ Hạnh vùi đầu vào mũ áo khoác của hắn.

Trong mũ áo dường như cũng có mùi dầu gội hắn dùng.

Cánh tay vòng lấy hắn lặng lẽ siết chặt lại một chút, bước chân của người cõng cô dừng lại, dưới tình hình không xác định được cô đang tỉnh hay đang ngủ, hạ thấp giọng nói với không khí yên tĩnh lạnh lẽo xung quanh: “Ôm chặt vào, đừng để rớt xuống.”

Chỉ tiếc là đoạn đường này có hạn, sau khi lên xe, Tuệ Hạnh lại phải một mình ngủ ở ghế sau.

Điều không ngờ là, sau khi đặt cô vào trong xe ổn thỏa, Thẩm Tư Lam không ngồi ở ghế phụ, mà trái lại mở cửa xe từ bên còn lại cũng ngồi vào ghế sau.

Sau khi hắn ngồi ngay ngắn, bàn tay nâng đầu cô lên, để đầu cô đặt lên đầu gối của mình, cái gối tạm thời cứ làm xong như thế.

Tuệ Hạnh không dám cử động, càng không dám mở mắt.

Cô cứng đờ người tựa lên đầu gối của hắn, mặc dù không ngủ được, nhưng nếu lúc này ngủ thật vậy mới là thua thiệt lớn.

Vốn dĩ cô không ngủ được.

Sau đó người đàn ông lấy đầu ngón tay xe xe mái tóc lộn xộn của cô, vòng một vòng nhỏ trên ngón tay, lặp đi lặp lại như thế, giống như giết thời gian nhàm chán trên xe, không ngại phiền hà mà nghịch tóc cô.

Sức của hắn rất nhẹ, đầu ngón tay mềm mại, không khác gì lông vũ, Tuệ Hạnh rất thích đụng chạm như vậy.

Nhẹ nhàng lờ mờ tựa như chuồn chuồn trên nước, trong đầu lướt qua mấy dòng điện lưu dễ chịu, cảm giác da đầu tê rần mãnh liệt, cơn buồn ngủ dâng lên như thủy triều, cuối cùng mí mắt của Tuệ Hạnh cũng không làm bộ làm tịch nữa, nặng nề khép lại không theo khống chế.

Ánh sáng trong xe yếu ớt, vì đã là rạng sáng, phần lớn cửa hàng bên đường đều đã đóng cửa, không có đèn nê ông sáng rực, chỉ có thấp thoáng ánh tráng dịu dàng.

Đường đêm không dễ phân biệt, Hàng Gia Chú tập trung chú ý lái xe theo chỉ dẫn.

Cô gái nhỏ trên đầu gối chắc là đã ngủ thật rồi.

Cuối cùng Thẩm Tư Lam cũng buông tóc cô ra, tiếp đó dùng đầu ngón tay chạm vào lông mi của cô, lông mi dài và dày lướt qua ngón tay, hắn lại vuốt lông mi của cô lên.

Có thể là ngứa, nên lông mi khẽ run.

Thẩm Tư Lam thu tay lại, bàn tay nhẹ nhàng vỗ đầu cô, cứ giống như trấn an lại như dỗ ngủ.

Sau đó, bố ôm Tuệ Hạnh đang ngủ say, đưa cô trở về chiếc giường đệm ngọt ngào mềm mại kia của cô, mẹ thay quần áo giúp cô, lau mặt cho cô bằng khăn lau đã ngâm nước ấm.

Cạch một tiếng, đèn đã tắt.

Tuệ Hạnh hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm nay, Tuệ Hạnh trôi qua vừa hoảng loạn vừa hạnh phúc.

*

Thời gian lễ Quốc Khánh, Tuệ Hạnh không đi đâu cả.

Hiếm khi cả gia đình đều ở nhà, cho dù đều ở ì trong nhà không làm gì, ngày ngày trôi qua cũng rất vui vẻ, đương nhiên kỳ nghỉ cũng trôi qua rất nhanh.

Xem tivi chán rồi thì chơi game, chơi game cũng mệt rồi thì đọc sách Hàng Gia Chú cho cô.

Bảy ngày chẳng qua chỉ là một cái búng tay.

Sau kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh, trường tiến hành vào mùa đông, điều này cũng đại biểu cho mùa hè đã hoàn toàn kết thúc.

Mùa thu đến rồi, mùa đông thì đang trên đường.

Cuộc sống đại học bình thường lại đầy đủ, chương trình học công nghệ thông tin năm nhất không ít, nhưng các sinh viên năm nhất vẫn trích thời gian để tham gia các hoạt động câu lạc bộ, trung tâm hoạt động của sinh viên đại học luôn là nơi nhộn nhịp nhất.

Tuệ Hạnh và bạn cùng phòng tham gia hội hóa trang của câu lạc bộ anime, Mạnh Thư Đồng giống như Tomoyo, không biết làm ở đâu ra bốn bộ trang phục của thủ lĩnh thẻ bài Sakura, bộ Tuệ Hạnh mặc là bộ đom đóm có kèm theo chiếc cánh nhỏ, tuy đẹp, tiếc là trời quá lạnh, cuối cùng Tuệ Hạnh vẫn phải mặc thêm áo khoác mới chịu ra ngoài.

Câu lạc bộ Hogwarts tổ chức tuyển sinh, câu lạc bộ này rất cao cấp, trong thế kỷ 21, nơi mà kêu gọi bình đẳng chủng tộc khắp mọi nơi, vậy mà bọn họ lại kỳ thị huyết thống, Muggle(1) không được phép vào câu lạc bộ, Tuệ Hạnh được mũ phân loại phân vào Gryffindor, may mà trở thành bạn học với Harry, Mạnh Thư Đồng được phân vào Slytherin, trở thành bạn học với Draco Malfoy – nam thần của nhỏ, nhỏ đeo huy chương màu xanh lá bạc có khắc hình rồng, hét lên phấn khích:

(1) Muggle là một từ được dùng trong bộ truyện Harry Potter của J. K. Rowling, dùng để chỉ người không có khả năng sử dụng pháp thuật và không được sinh ra trong thế giới phù thủy.

“Chúng tôi đến từ đầm lầy

Chúng tôi khát vọng quyền lực

Chúng tôi tràn đầy dã tâm

Chúng tôi tao nhã kiềm chế

Chúng tôi không bao giờ hối hận

Chúng tôi là Slytherin!”

Hoang tưởng đến cực điểm rồi, nhưng mọi người vào câu lạc bộ đều tin chắc, những người luôn mồm nói phép thuật đều là lừa gạt, thật ra cũng chỉ là Muggle thuần chủng không có thiên phú phép thuật.

Tuệ Hạnh tin là thế.

Cô tin nhà chờ 9-3/4 của Nhà ga Ngã tư Vua thật sự tồn tại, thậm chí còn từng vì thế mà thầm than phiền quốc tịch của mình, tại sao mình không sinh ra ở nước Anh chứ.

Ngày tháng chớp mắt đã đến cuối tháng mười hai.

Nếu sinh ra ở nước Anh, thì không cần lo lắng thi cấp bốn nữa.

Thi cấp bốn tiếng Anh đã làm choáng ngợp tâm trạng vui chơi đang rục rịch của rất nhiều người.

Sinh nhật mười sáu tuổi của Tuệ Hạnh chính là vào tháng này.

Thi cấp bốn và sinh nhật cùng một ngày, cũng không phải chuyện gì tốt.

Tuệ Hạnh không có tâm trạng suy nghĩ sinh nhật nên làm thế nào, trái lại ba cô bạn cùng phòng còn để tâm hơn cô.

Thư viện cuối tuần đầy ắp người, một khi dậy trễ thì không chiếm được chỗ, nhất là bốn chỗ liên tiếp lại càng khó, cả phòng Tuệ Hạnh quyết định ôn tập ở ký túc xá, để giữ hiệu suất ôn tập, thậm chí bọn họ còn quyết định tắt wifi trong thời gian ôn tập.

Mạnh Thư Đồng không nhịn được trước tiên, lên tiếng tìm chủ đề nói chuyện.

“Tuệ Tuệ này, sinh nhật cậu làm với bọn tớ hay là tìm học trưởng làm với cậu vậy?”

Lúc này trong đầu Tuệ Hạnh lặp đi lặp lại chỉ có một từ đơn ‘abandon(từ bỏ)’ trong sách.

Sao cô có thể tìm học trưởng được.

Nếu có cái gan đó, thì mấy tháng nay cũng không đến mức Tuệ Hạnh không gặp Thẩm Tư Lam.

Tuần kết thúc môn tất cả sinh viên đều bận, Thẩm Tư Lam không chỉ phải làm luận văn kết thúc môn, còn phải tham gia vào dự án công trình học viện của phòng thí nghiệm, thỉnh thoảng đụng mặt ở tòa thí nghiệm, cũng là thấy hắn bước qua vội vàng, toàn thân đều như mang theo một cơn gió vụt nhanh qua.

Gần đây năm nhất cũng bận, học kỳ này Mạnh Thư Đồng đăng ký môn tự chọn lịch sử luật học phương Tây của thầy Bùi, hai môn khoa học xã hội lịch sử phương Tây và luật học kết hợp, suýt chút đã khiến Mạnh Thư Đồng học đến suy sụp, cứ khăng khăng là luận văn kết thúc nhỏ không thể đối phó, không thừa nhận chắc chắn sẽ bị thầy Bùi cho rằng là động cơ không trong sáng.

“Các cậu muốn đi đâu ăn cơm?” Tuệ Hạnh hỏi.

“Cậu thật sự không tìm học trưởng à?” Mạnh Thư Đồng ngạc nhiên.

Tuệ Hạnh ngậm bút trên môi, giọng điệu quở trách: “Tớ tìm thế nào đây?”

“Thì tìm như vậy thôi, cứ nói cậu làm sinh nhật, mời anh ấy đi cùng.”

Nói suông thì hay lắm, Tuệ Hạnh phớt lờ Mạnh Thư Đồng.

Rồi lại đọc sách một tiếng, mắt Tuệ Hạnh hơi đau, dứt khoát bỏ sách xuống ra ban công hóng gió.

Ký túc xá cùng nhau ôn tập, nếu có một người đặt sách xuống, vậy thì rất nhanh, những người khác cũng đồng loạt đặt sách xuống, xoay đi làm chuyện khác.

Mạnh Thư Đồng mở wifi, ôm điện thoại không rời tay giống như tên nghiện, rõ ràng phần mềm xã hội không có tin nhắn thông báo, nhưng lần nào cũng phải nhấp vào xem.

Sau khi Tuệ Hạnh từ ban công đi vào, phát hiện bạn cùng phòng đều đang chơi điện thoại.

Vậy vừa hay, cô cũng chơi.

Sau khi kết nối mạng, QQ của Tuệ Hạnh hiện lên mấy dòng tin nhắn.

Tài khoản QQ chính của cô đã rất ít dùng, bây giờ chủ yếu là dùng wechat, cho nên QQ vẫn luôn treo tài khoản phụ.

Tin nhắn đến từ tên nhóm ‘Tôi và các con trai của tôi’.

Tên nhóm này là Trương Tam đặt, phải nói là vô cùng trí tuệ, không một ai tỏ ý phản đối.

Trương three: 【@Cơ ngực ông đây 36D, người anh em có online chưa】

Trương three:【Vào game không?】

Đầu khỉ não khỉ chân khỉ:【Ngày mai thi điện tử tương tự mà cậu còn chơi game?】

Chúc trong Chúc Anh Đài:【Tam nhi, thật đàn ông】

Trương three:【Không cần thiết ôn tập, rớt thì vẫn rớt thôi】

Trương three:【@Shen, anh Lam Lam, ngày mai thi nhớ giúp người ta nha~】

Đầu khỉ não khỉ chân khỉ:【Cậu ấy đang ở phòng thí nghiệm làm gì có thời gian xem điện thoại】

Những lời nói nhảm không đáng để ý.

Đúng lúc Tuệ Hạnh cũng muốn thả lỏng, nếu học trưởng Trương Tam thật là đàn ông không muốn ôn tập, vậy thì cô chơi với cậu ta là được.

Cơ ngực ông đây 36D:【Có, bây giờ vào game không?】

Trương three:【Wtf người anh em cậu ở trường nào vậy, mẹ nó cậu không cần ôn thi cuối kỳ hả?】

Tuệ Hạnh bịa bừa một cái.

Cơ ngực ông đây 36D:【Trung văn】

Trương three:【Ồ, thảo nào】

Tổ đội hai người chơi vui, Tuệ Hạnh không dùng Trình Giảo Kim vạn năm nữa, cô chọn Thường Nga.

Anh hùng Thường Nga này, trông xinh đẹp lại có kháng sát thương, gần đây Tuệ Hạnh rất thích nó.

Trương three:【Cậu thay đổi lớn thật đấy】

Vốn dĩ Trương Tam không quá hy vọng với kỹ năng của người anh em 36D chơi Thường Nga này, tùy tiện chơi bừa, chẳng qua nếu cậu ta chơi gà thì kịp thu tay.

Kết quả 36D thay đổi trạng thái Trình Giảo Kim trước đây, dẫn đầu trung tuyến, đánh xong nhanh chóng bước lên phía trước phản lại ngông cuồng đối diện, mắt nhìn xung quanh, kịp thời lên đường thu hoạch chiến lợi phẩm, rồi tiện thể dẫn đường đi xuống, bị ám sát thì vung tuyệt chiêu cấp tốc, không hề hiếu chiến, ý thức tốt thao tác mạnh, thắng rất nhẹ nhàng.

Đánh đến cấp này, thật ra ý thức và kỹ thuật của mọi người đều sẽ không tệ, so sánh thì chính là ai thao tác ổn thì ít sai sót.

Trương Tam nằm không cũng chiến thắng.

“Wtf” còn đang trong ký túc xá, cậu ta trực tiếp la lên một tiếng, “36D này được đấy.”

Tiểu Hầu quay đầu sang: “Gì đấy?”

“Mẹ nó cậu đừng chơi pháp sư, để cho 36D đi, cậu ta thao tác tốt hơn cậu nhiều.”

Tiểu Hầu không phục, kết quả bọn họ lại tổ đội ba người.

Lần này 36D lại đổi anh hùng, trở thành Tôn Thượng Hương, sau thời kỳ đại tỷ trưởng thành, một phát đưa đi một người, lần nữa gánh cả đồng đội.

“Đệch, chúng ta nhặt được bảo vật rồi.” Tiểu Hầu trợn mắt, “36D này là người toàn năng à.”

“Lão Chúc mau tới đây, 36D gánh team chiến thắng, hời này mà không chiếm thì phí.” Trương Tam vội vàng gọi Lão Chúc tham gia.

Lão Chúc: “Đội bốn? Lỡ như kết hợp với hack thì làm sao?”

“Hack cũng không sợ, 36D gánh hết.” Trương Tam nói, “Hay là gọi học trưởng Hàng nhỉ? Gần đây chúng ta tổ đội cũng không gọi anh ấy, đúng lúc Lam ca không ở đây, gọi anh ấy đến để kết nối tình cảm.”

“Đệch, cậu làm vậy là muốn khiến cho 36D chết.” Tiểu Hầu nói.

Trương Tam: “36D tuyệt đối là gánh được, tôi cảm thấy kỹ thuật của cậu ta không thua kém Lam ca, Lam ca đã gánh được, 36D chắc chắn cũng được.”

Trương three:【Anh 36D, tôi gọi thêm một bạn nữa chúng ta tổ đội năm người được không】

Cơ ngực ông đây 36D:【Được chứ】

“Mẹ, cái chữ ‘chứ’ của 36D có hơi đáng yêu với tôi đấy.” Trương Tam ôm ngực nói, “Chắc tôi sẽ không có hứng thú với một tên đàn ông thô tục đâu ha?”

Tiểu Hầu: “Con mẹ cậu chắc chắn là một tên gay.”

“Mẹ, cậu mới là gay, cả nhà cậu đều là gay.”

Trương Tam mắng lại, sau đó online gọi Hàng Gia Chú.

Hàng siêu ngầu:【? Tìm bố cậu có chuyện gì】

Trương three:【Tổ đội, gánh team, chiến thắng, tới không?】

Hàng siêu ngầu:【Tới luôn】

Để tiện giao lưu, trừ 36D, bọn họ trực tiếp mở voice trong đội.

Hàng Gia Chú: “36D là ai?”

Trương Tam: “Kỹ thuật không thua kém đại thần Lam ca.”

Tuệ Hạnh vừa nghe học trưởng Trương Tam khen cô như vậy, có chút vui vẻ.

Cơ ngực ông đây 36D:【(^―^)】

Hàng Gia Chú bật cười, “Người anh em tên của cậu hào hùng như thế, sao gõ chữ lại bánh bèo vậy?”

Tuệ Hạnh: “…”

Cô vốn dĩ chính là nữ mà.

Bởi vì bốn đánh năm, lần này Tuệ Hạnh gánh team có hơi khó khăn, Hàng Gia Chú có thể đánh được đến cấp này toàn bộ đều là dựa vào bình thường cô kéo anh, nếu không thì là Thẩm Tư Lam kéo anh, thỉnh thoảng Hàng Gia Chú còn sẽ đưa tài khoản cho bọn họ bảo họ đánh giúp, lúc này mới miễn cưỡng đến cấp này để có thể tổ đội với bọn họ.

Thực lực điển hình không xứng với đẳng cấp.

Đánh được nửa tiếng, thắng trong nguy hiểm.

Hàng Gia Chú đổi giọng điệu trào phúng vừa nãy, thái độ khách sáo: “Người anh em tuyệt đấy, kỹ thuật cũng giống với em gái tôi.”

Câu khen này khiến Tuệ Hạnh khá vui.

Trương Tam tò mò hỏi: “Kỹ thuật chơi game của Tuệ học muội rất giỏi hả?”

“Rất tuyệt.” Hàng Gia Chú nói, “Di truyền thiên bẩm, game gì vào tay mấy lần là quen.”

Trương Tam kinh ngạc, “Thật hay giả đấy, em còn cho rằng Tuệ học muội là kiểu con gái ngoan hiền không biết chơi game chứ.”

“Nghĩ nhiều rồi.” Hàng Gia Chú giễu cợt.

Bởi vì ván này chậm trễ quá lâu, đám người trong tuần cuối kỳ vẫn có chút tính tự giác, quyết định kết thúc công việc. 

Hàng Gia Chú chỉ đánh một ván, cho nên còn chưa đã ngứa, cứ la hét đòi vào nhóm tổ đội của bọn họ

Nói là làm đồng đội dự bị.

Vì Trương Tam muốn vào công ty của học trưởng, cậu ta là nhóm trưởng, vô cùng không có cốt khí kéo Hàng Gia Chú vào nhóm..

【 “Hàng siêu ngầu” đã được thêm vào nhóm】

Shen: 【? Đá rồi mà】

Hàng siêu ngầu:【…】

Shen:【Trương Tam đá người】

Trương three:【Học trưởng vào nhóm làm đồng đội dự bị】

Shen:【Bệnh à?】

Shen:【Chơi liên minh cũng cần dự bị à?】

Hàng siêu ngầu:【KPL con mẹ nó không phải cũng có dự bị sao?】

Shen:【Cậu cũng xứng đáng KPL à?】

Hàng siêu ngầu:【…】

Trương three:【Lam ca này, sao đột nhiên cậu lên tiếng vậy? Làm việc xong rồi à?】

Shen:【Ừm, đá người】

Chiêu chuyển đề tài này không có tác dụng với Thẩm Tư Lam.

Trương three:【Hay là kéo luôn cả Tuệ học muội vào nhỉ, nghe nói em ấy chơi liên mình rất được】

Tuệ Hạnh lo lắng, bây giờ cô có cần khẩn trương đăng nhập tài khoản chính không?

Shen:【Kéo】

Hàng siêu ngầu:【Thẩm Tư Lam cậu có ý gì, tôi không thể vào nhóm còn em gái tôi thì được à?】

Shen:【Tôi trọng nữ khinh nam】

Hàng siêu ngầu:【…】

Tuệ Hạnh chăm chú nhìn bốn chữ ‘trọng nữ khinh nam’ này cả buổi, không biết thế nào, bốn chữ thời phong kiến, khoảnh khắc này lại thuận mắt như thế.

Hàng siêu ngầu:【Con mẹ cậu chỉ là quan tâm đến khinh người gì đó thôi】

Hàng siêu ngầu:【Cậu đừng quên từng nói với tôi là em gái tôi giống cái gì】

Bởi vì Tuệ Hạnh từng giận vì bọn họ bí mật nói cô giống chó, cho nên Hàng Gia Chú theo bản năng che đi chữ này.

Shen:【Bặc? ‘卜’(2)】

(2) mọi người nhìn và hiểu theo hình dáng của chữ thôi, không cần quan tâm nghĩa của nó là gì

“…”

Hàng Gia Chú im lặng.

Chơi chữ tượng hình phải không?

Tinh hoa của chữ tượng hình này không phải ai cũng hiểu được, Trương Tam cũng không hiểu, cứ chăm chú nhìn chữ ‘bặc 卜’ kia cả buổi.

【Tuệ học muội giống con trai chỗ nào?】

Trong nhóm lập tức rơi vào tĩnh mịch.

Là sinh viên nam, mọi người ai cũng ngượng ngùng hiểu ra.

Chỉ có Tuệ Hạnh: “…?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương