Yêu Thầm Là Vị Kẹo Sữa
-
Chương 34
Thẩm Tư Lam từ trước đến nay luôn bướng bỉnh không nghe theo, trái lại đã khiến Tuệ Hạnh vốn định cho hắn biết tay cũng không biết nên làm sao.
Tuệ Hạnh bám lấy tay vịn, nhỏ giọng nói: “Vậy em suy nghĩ chút.”
Thẩm Tư Lam không nói gì nữa.
Đợi lúc hai người trở về trước cổng tòa thể thao nghệ thuật, sân tập luyện là được bố trí xong, hầu hết mọi người đều đã vào trong.
Tuệ Hạnh và Thẩm Tư Lam một trước một sau đi vào.
Chủ tịch đang đối chiếu quy trình tiết mục vừa nhìn thấy Tuệ Hạnh liền vẫy tay với cô: “Học muội qua đây nè.”
Tuệ Hạnh đi qua, mặt chủ tịch đầy nụ cười giới thiệu người phối hợp mới với cô, thật ra cũng không tính là giới thiệu, vì Tuệ Hạnh biết người này.
“Lớp trưởng?”
Trì Lạc - lớp trưởng của lớp ba khoa công nghệ thông tin mỉm cười hơi bối rối, “Vốn dĩ tớ tham gia cho vui, kết quả được chọn rồi.”
Tuệ Hạnh cũng coi như thân thiết với cậu ấy, hai người bọn họ một là lớp trưởng, một là bí thư chi đoàn, hội nghị thường lệ trong viện mỗi tuần, bọn họ đều phải đại diện lớp cùng đến văn phòng họp.
Lần này làm khó Tuệ Hạnh rồi.
Người thay thế cũng đã chọn xong, chính chủ trước đây sống chết không nghe theo đã trở lại, đương nhiệm chỗ nào cũng tốt, nhưng ánh trăng trong lòng lại là một tên vô liêm sỉ, ỷ vào cái mặt đẹp trai rồi muốn làm gì làm.
Nếu đổi là Tuệ Hạnh, lúc này cô thà im lặng bỏ đi, tuyệt đối cũng không làm ra loại chuyện này.
Nhưng cô đã đánh giá thấp Thẩm Tư Lam.
Thẩm Tư Lam cứ ở trước mặt mọi người tuyên bố hắn đổi ý như vậy, bằng lòng làm người dẫn chương trình.
Hơn nữa sắc mặt không thay đổi.
“…”
Đây phải là tự cao cỡ nào mới có được dáng vẻ ăn năn hối hận mà lại kiêu ngạo như thế.
Vả lại đây đã không phải là lần đầu tiên.
Chủ tịch cũng nghĩ như vậy, nhưng cô ấy không thể không thừa nhận, quả thật Thẩm Tư Lam luôn là người được chọn tuyệt nhất trong lòng cô ấy.
Có lẽ người được thiên vị chính là có được đặc quyền có chỗ dựa nên không sợ, chủ tịch suy nghĩ mấy giây, vẫn đưa ra ý kiến như lần trước, chỉ vào Trì Lạc rồi nói: “Em tự giải thích với học đệ đi.”
Thẩm Tư Lam hời hợt liếc về phía Trì Lạc.
So với con trâu già không sợ chết như Trương Tam, con nghé nhỏ như Trì Lạc rõ ràng không muốn đắc tội với học trưởng không có nghĩ là cậu ấy sợ hắn, chỉ đơn giản là cậu ấy không muốn đắc tội với học trưởng.
“Nếu học trưởng đã muốn làm, vậy thì em…”
Còn chưa nói xong, Thẩm Tư Lam đã vẫy tay với cậu ấy, “Cậu lại đây.”
Trì Lạc nhắm mắt nghe theo đi về phía hắn.
Thẩm Tư Lam dẫn học đệ sang một bên, không biết hai người đã nói những gì.
Chỉ nghe thấy Trì Lạc kinh ngạc kêu lên một tiếng: “Thật thật thật ạ?”
Không cần đoán, cũng biết Thẩm Tư Lam lại dùng chiêu cũ.
Nhưng cứ phải là Trương Tam với Trì Lạc chịu trận này.
Thế là Trì Lạc hào phóng tỏ ý cậu ấy bằng lòng làm dự bị, nếu học trưởng tạm thời không lên sân khấu được, cậu ấy sẽ lên.
Chỉ từng nghe nói lúc thi đấu có dự bị, bây giờ dẫn chương trình một đêm liên hoan chào đón tân sinh viên cũng có thể có dự bị.
Trừ Tuệ Hạnh vẫn chưa tỉnh táo lại, thì trò cười này đã rất sôi nổi, mọi người vui vẻ tiếp tục tập luyện.
Vốn dĩ cô cảm thấy ý chí của mình đã không còn kiên định lắm, thậm chí còn vì thời gian ngắn ngủi này phỉ nhổ chính mình, sắc đẹp trước mắt, mà lại suýt chút không giữ được.
Nhưng xem ra bây giờ, rõ ràng ý chí của cô đã kiên định hơn mọi người ở đây nhiều rồi.
Cho dù thế nào, danh sách người dẫn chương trình cũng đã quyết định.
Thời gian cho Thẩm Tư Lam thuộc bản thảo không nhiều, bài lần trước hắn học thuộc lòng là ‘Tỳ Bà Hành’ của Bạch Cư Dị.
Vốn dĩ hắn không thích học thuộc lòng, huống hồ là học thuộc cái loại bản thảo chương trình đối với hắn là vô cùng giả tạo này.
Trương Tam rất đê tiện, Thẩm Tư Lam ngồi tại chỗ nghiêm túc học thuộc, cậu ta cứ lại gần góp vui, cố ý đè giọng giả vờ đọc bản thảo với giọng loa siêu trầm.
Cho đến khi Thẩm Tư Lam nghiêng đầu lườm cậu ta, cậu ta mới cười hì hì khép cái miệng đê tiện kia lại.
“Lam ca à, cậu cũng không thích học thuộc cái thứ này, còn nhận việc này làm gì?” Yên tĩnh không được mấy giây, Trương Tam lại líu ríu hỏi đông hỏi tây.
Sắc mặt Thẩm Tư Lam không thay đổi, “Vậy cậu thấy trừ tôi ra còn ai có thể nhận?”
Trương Tam đưa ra ví dụ cho hắn, từ trên lầu đến dưới lầu, dù sao hắn cũng quen mặt, tên của con trai có vóc dáng tàm tạm cũng đã đọc một lượt, cuối cùng tràn đầy tự tin chỉ vào mình rồi nói: “Đương nhiên, còn có tôi.”
Sắc mặt Thẩm Tư Lam bình tĩnh, khóe miệng có chứa nụ cười như có như không, liếc xéo cậu ta rồi hờ hững nói: “Cho nên? So với tôi?”
Trương Tam bị tổn thương, che ngực tê liệt trở về chỗ ngồi của mình điều dưỡng nội thương.
Cậu ta mở trang mạng, trên BBS của trường phần lớn đều đang bàn tán về đêm liên hoan chào đón tân sinh viên được tổ chức của các khoa viện gần đây, đột nhiên cậu ta nghĩ đến thiếp mời anh hùng Lão Chúc đăng trên BBS trước đây không lâu, lật thẳng xuống mấy chục trang, lúc này mới tìm lại được thiếp mời có ít phản hồi.
Quả nhiên là chìm rồi.
Cậu ta biết, con trai dịu dàng xinh đẹp chó má gì, nếu thật sự là con trai, ai lại chịu thừa nhận mình dịu dàng xinh đẹp, thiếp mời này còn chưa đăng thì cậu ta đã biết chắc chắn sẽ chìm rồi.
Có điều cũng không phải là không có phản hồi nào.
Phản hồi duy nhất bên dưới bài viết chính, là ‘đã tham gia, vui lòng đồng ý lời mời kết bạn^―^’
Người nhận là số QQ của Lão Chúc, hình như Trương Tam cũng không nghe Lão Chúc nói thật sự có người gửi kết bạn.
“Lão Chúc này, gần đây cậu có lên QQ không?”
Trương Tam quay đầu hỏi Lão Chúc đang vội làm báo cáo thí nghiệm.
Lão Chúc hả một tiếng, nói: “Dung lượng điện thoại tôi không đủ, xóa QQ rồi.”
“…Mẹ bà có phải cậu đã quên chuyện cậu đăng
thiếp mời anh hùng trên BBS rồi không?”
“Đệch” Lão Chúc đập bàn, “Tôi quên thật rồi.”
“Không phải chứ, có người tới cửa thật ư? Người này có mưu đồ gì vậy?”, Tiểu Hầu ngồi trên giường chơi điện thoại thì thò đầu ra từ bên cạnh giường hỏi.
Một không lương hai lại không quen biết, thiếp mời vốn là đá chìm đáy biển vậy mà lại thật sự lừa được người khác.
“Ai mà biết chứ” Trương Tam cũng không nghĩ ra, nói thẳng, “Lão Chúc, cậu mau tải QQ về đi, xem xem là ai, nếu là lừa đảo thì xóa ngay, nếu là người bán video thì cậu hỏi giá của hắn trước, đắt quá thì bỏ đi.”
Lão Chúc liếc mắt, chế nhạo: “Mẹ, cậu đừng thô tục như vậy có được không, mấy thứ trong ổ cứng của cậu còn không đủ cho cậu à?”
Trương Tam gác chéo chân, nghiêm túc bất bình thay cho bản thân: “Haiz, đồng chí Cẩu Chúc à, cậu đừng giả vờ đạo sĩ ở đây với tôi được không hả? Cậu không xem mấy tấm kia trong ổ cứng của tôi à? Tôi nói cho cậu biết, phòng này trừ Lam ca có thể nói tôi dung tục, cậu với Hầu Lễ không ai có tư cách nói tôi, chó chê mèo lắm lông, các cậu thú vị thật đấy.”
“Đó là tôi phát tiết như cầu sinh lý hợp lý, cậu hiểu cái gì.” Lão Chúc chửi lại.
“Dung tục thì dung tục, còn mượn cớ gì chứ” Trương Tam chỉ vào bóng lưng Thẩm Tư Lam rồi nói, “Người thanh tâm quả dục thật sự là giống như Lam ca của chúng ta, cậu thấy Lam ca có nhu cầu sinh lý khi nào chưa? Bình thường ngay cả phim ngắn cậu ấy cũng không xem, trong điện thoại đều là lưu trang web chuyên ngành có liên quan, thì lẽ nào cậu ấy liệt dương à?”
Lão Chúc và Tiểu Hầu cũng không nói chuyện.
Có lúc thật sự không hiểu Trương Tam cố ý nói năng bỉ ổi hay đơn giản là không sợ chết.
Mặt Thẩm Tư Lam lạnh lùng, ném thẳng bản thảo chương trình trong tay về phía Trương Tam.
Trương Tam tránh né điêu luyện, nói một cách oan ức: “Lam ca à, tôi khen cậu thanh tâm quả dục mà, cậu làm gì thế?”
Lão Chúc: “Mẹ bà Trương Tư Duệ, cậu bớt nói mấy câu đi.”
Tiểu Hầu: “Cậu có thể sống đến bây giờ, đoán chừng mẹ cậu đã giúp cậu góp không ít tiền hương hỏa nhỉ?”
“Hứ.” Trương Tam quay đầu kiêu ngạo, không so đo với bọn họ.
Trong phòng ký túc xá tạm thời yên tĩnh trở lại, không được mấy phút, chợt Lão Chúc nói: “Tôi vừa đồng ý lời mời kết bạn của người kia rồi.”
Trương Tam: “Là lừa đảo hay bán video?”
“Đều không phải, chỉ là tài khoản bình thường.”
“Thật sự là tới tận cửa ứng sao?” Trương Tam ngạc nhiên.
Thiếp mời vô dụng kia vậy mà có ích thật.
“Chẳng phải vào một trận thử xem là biết rồi sao” Lão Chúc nói: “Tôi hẹn cậu ta trực tiếp vào game kết đấu, thử trình của cậu ta.”
Trương Tam lập tức cầm điện thoại lên, “Chơi chung đi, kéo tôi kéo tôi. Tiểu Hầu Lam ca hai người vào không?”
Hứng thú chơi game nói đến là đến, năm người lập tức ghép đấu đội năm người vào game.
“Lão Chúc, cậu xem thông tin cá nhân của tên đó chưa? Là nam hả?”
“Trên thông tin nói là nam.”
Thông tin nói là nam thì là nam à? Lỡ như là em gái dùng tài khoản nam thì sao?
Lão Chúc trực tiếp phủ nhận: “Không, chắc chắn là một tên con trai, hơn nữa còn là một tên con trai có mức độ dung tục ngang ngửa với cậu.”
Trương Tam vừa nghe câu này liền không vui, “Cậu có ý gì vậy?”
Lão Chúc nhún vai không nói chuyện.
Bọn họ tạo phòng xong, Trương Tam vừa được mời vào phòng, nhìn thấy đồng đội xa lạ kia.
ID tên là ‘Cơ ngực ông đây 36D’.
Nam, chính xác là một tên đàn ông dung tục.
Trái tim rục rịch kia của Trương Tam lập tức đã bị dập tắt bởi cái ID thô bỉ đến tận trời này.
Mà Thẩm Tư Lam lại chẳng hề để ý đến điều này, chỉ nói: “Chơi, thử xem kỹ năng của cậu ta.”
Kỹ thuật có tốt đi nữa cũng là một tên đàn ông dung tục thôi.
Trương Tam thở dài trong lòng.
*
Lúc này Tuệ Hạnh đang cầm điện thoại kích động, hết sức chăm chú nhìn màn hình điện thoại.
Ba cô bạn cùng phòng vây xem bên cạnh.
Vốn dĩ cô vẫn đang phiền não về giới tính của mình, cảm thấy học trưởng cứ khăng khăng muốn đồng đội nam, cô chỉ có lòng cũng không có điều kiện đó.
Nói nỗi khổ này cho bạn cùng phòng nghe, thoáng chốc bạn cùng phòng đã nghĩ ra kế cho cô.
Mạnh Thư Đồng đề nghị, “Tớ có một tài khoản phụ chuyên để ghép đội, hay là cho cậu mượn?”
Tuệ Hạnh hơi lo lắng, “Nếu bị vạch trần thì làm sao?”
“Tài khoản kia của tớ không có thông tin cá nhân gì cả, ngay cả dòng thời gian cũng không mở, yên tâm đi.”
Tuệ Hạnh vẫn có chút lo ngại, “Giả con trai không ổn chứ?”
Chuyện này đã thuộc diện lừa đảo mạng rồi nhỉ.
Mạnh Thư Đồng lại cảm thấy cô chuyện bé xé to, “Chỉ cần có thể cua được học trưởng, cua bằng giới tính nam hay nữ chẳng phải đều như nhau sao?”
Tuệ Hạnh vừa nghe câu này, giọng nói càng thêm lo lắng, “Vậy lỡ như tớ bẻ cong học trưởng thì làm sao?”
Mạnh Thư Đồng: “...”
Nhỏ chẳng thèm lảm nhảm với Tuệ Hạnh nữa, ném thẳng tài khoản phụ cho cô, còn dặn cô nhớ đổi giới tính với ID lại.
Đổi giới tính xong, ID game thì rất khó đổi.
Muốn đổi thành kiểu mà bất cứ ai cũng không ngờ được đây là ID con gái sẽ lấy thật ra là một thách thức lớn đối với Tuệ Hạnh.
Cô không biết đặt tên, tên trên mạng ‘Công chúa nước mắt’ vẫn luôn là Hàng Gia Chú đặt giúp cô, và ‘Kỵ sĩ bóng đêm’ của Hàng Gia Chú là tên couple đặt theo cá tính cùng đào ra ở trên mạng, thời đại thay đổi, hai anh em dần dần ý thức được cái tên mạng này tổn hại đến danh tiếng, mới lặng lẽ sửa lại.
Mạnh Thư Đồng nói muốn hiện rõ đặc trưng nam tính của mình, thì phải tự xưng là ông đây.
Còn phải nổi bật được khí phách đàn ông của mình, ví dụ như cơ ngực cơ bụng cơ gì đó, rồi lông ngực lông nách lông gì đó.
Chuyện quan trọng nhất là, còn phải thô tục, phải bộc lộ ra một loại bể dâu từng trải qua mọi thứ nữa.
Thế là ‘Cơ ngực ông đây 36D’ hiên ngang ra đời.
Lúc đặt cái tên này, cả phòng đều vỗ tay khen ngợi sự lanh lợi của giáo sư Mạnh.
Tuệ Hạnh cúi đầu liếc nhìn mình, cảm thấy mình không xứng với cái tên này.
Cô chỉ có 32A.
Đợi đến một ngày, cuối cùng đối phương cũng add QQ của cô.
Vừa add cũng không nói nhiều, trực tiếp nói ghép đội thử kỹ năng của cô.
Tuệ Hạnh đồng ý.
Mạnh Thư Đồng liền nói: “Tuyệt đối đừng dùng kiểu anh hùng mà con gái mới có thể chọn.”
Tuệ Hạnh hiểu ý, chọn Trình Giảo Kim.
Trình Giảo Kim cánh tay trần cầm búa của hắn, đội ID của hắn trên đỉnh đầu, Cơ ngực ông đây 36D.
Hợp với tình hình vương giả.
Thế là Tuệ Hạnh dũng cảm tiến lên, xách đôi búa tạ kia của cô ra sân.
Do là trận ghép đội, không có nhiều quy tắc như thế, trừ Tuệ Hạnh, nhân vật bốn người còn lại chọn đều là anh hùng mà bản thân khá am hiểu, một trận tiếp theo, thắng tương đối đơn giản.
Thật ra Tuệ Hạnh am hiểu anh hùng có tính linh hoạt tương đối cao hơn, chẳng qua chỉ là lúc trước khi cô chơi với người khác, mọi người đều muốn nổi trội nên chọn loại anh hùng có thể gánh toàn trận kia, cô thì không vấn đề, cảm thấy chỉ cần thắng là được, cho nên lúc không có ai làm Tank(1), thì cô sẽ chủ động gánh vác trách nhiệm này.
(1) Thuật ngữ trong Liên Minh chỉ người hứng chịu hầu hết sát thương, thường đi tiên phong trong đội
*
Đám người lập một cái nhóm, kéo Tuệ Hạnh vào, coi như chính thức công nhận cô.
“Mặc dù tên của người anh em này hơi thô tục tí, nhưng thao tác không tệ” Trương Tam nói, “Nếu lập một chiến đội, tôi cảm thấy chúng ta có thể tham gia đấu giao hữu của Liên Minh lần kế, tập thể hạng nhất có tiền thưởng năm nghìn tệ lận đó.”
Lần này đã đấu xong rồi, ký túc xá bọn họ vẫn luôn muốn tham gia, thao tác của bốn người cũng ổn, nhưng bất lực chính là không tìm được đồng đội thứ năm.
Hàng Gia Chú từng đề cử mình, chẳng qua là bị xem thường thẳng mặt.
Dù sao vừa hay bọn cũng thiếu một Tank kháng sát thương.
Trương Tam lại hỏi Thẩm Tư Lam: “Lam ca này, cậu thấy sao?”
Thẩm Tư Lam cũng gật đầu tán thành, “Được.”
Nhất là sẵn lòng làm Tank, gọi đồng đội một câu thần tiên cũng không quá đáng.
Đồng đội đã được quyết định, không phải em gái cũng thôi đi, vậy mà lại là một tên đàn ông thô tục.
Trừ Thẩm Tư Lam không để ý mấy, tâm trạng của ba người khác ít nhiều gì cũng có chút sa sút.
Nhất là Trương Tam nói với người anh em 36D sau này để cho tiện, thì lúc ghép đội tốt nhất là mở voice để giao lưu.
Bị người ta một mực từ chối, nói không tiện mở voice.
Không tiện mở voice, vừa nghe đã rất có mùi lừa đảo mạng rồi.
Sợ không phải là một tên đàn ông dung tục, mà là một ông chú thô tục cũng có thể.
Bọn sinh viên nam trẻ tuổi lập tức cảm thấy nguy hiểm, xã hội này bây giờ quả thật quá không an toàn, con trai cũng phải bảo vệ tốt bản thân.
Đi đôi với cảm giác nguy hiểm này, cuối cùng bọn họ cũng đợi đến đêm liên hoan chào đón tân sinh viên của viện công nghệ thông tin.
Năm nay viện công nghệ thông tin chơi lớn, vào hôm đêm liên hoan, confession của Thanh Hoa trực tiếp bị đủ kiểu trò chuyện riêng tư bùng nổ(2).
(2)Ý là lướt trên confession đều là màn hình trò chuyện của cá nhân nào đó gửi cho admin, rồi admin đăng lên.
Chủ yếu đều là tỏ tình người dẫn chương trình.
Vì bạn cùng phòng là một trong số những người dẫn chương trình, đám người Trương Tam có may mắn ra phía sau hậu trường quan sát.
Lúc đi thì bốn người dẫn chương trình đang ở phía sau đọc bản thảo.
Bọn họ không hứng thú với hai dẫn chương trình nam, chủ yếu ánh mắt đều tập trung trên người hai dẫn chương trình nữ.
Chủ tịch thì không cần nói, chắc chắn là đại mỹ nữ, váy đỏ toàn thân vô cùng lộng lẫy, lúc giơ tay nhấc chân cũng mang phong tình, không hổ là đứng đầu bảng liên kết hữu nghị của viện công nghệ thông tin bọn họ, chỉ tiếc là gần đây cô ấy cũng không qua liên kết hữu nghị nữa, tuổi tác của Tuệ học muội lại còn quá nhỏ, bọn họ không súc sinh đến mức để cho trẻ vị thành niên đi đại diện liên kết hữu nghị của viện công nghệ thông tin được.
Nhưng bọn học trưởng lần đầu thấy dáng vẻ Tuệ học muội trang điểm.
Vốn dĩ học muội trông dịu dàng non nớt, trang điểm đậm trái lại sẽ phá vỡ khí chất của cô, kẻ chân mày và tô môi vừa phải là được.
Trên gương mặt và trên xương quai xanh của học muội cũng không biết đã thoa cái gì, hiện lên ánh sáng lấp lánh, ánh đèn chiếu rọi những gợn sóng lăn tăn, hiện ra cả người cô đều đang phát sáng.
“Hôm nay học muội xinh ghê.” Trương Tam lên tiếng khen trước tiên, những người còn lại cũng tuôn ra những lời khen ngợi.
Tuệ Hạnh cười hi hi mấy tiếng.
“Đúng rồi, học trưởng Trương Tam.” Đột nhiên Tuệ Hạnh đến gần bên cạnh Trương Tam, nhỏ giọng hỏi cậu ta, “Có phải các anh tìm được bạn ghép đội rồi không?”
Trương Tam hơi ngạc nhiên vậy mà cô lại biết chuyện này, “Ừm.”
“Kỹ thuật thế nào, các anh cảm thấy sao” Tuệ Hạnh cẩn thận thăm dò, “Học trưởng Hầu còn có học trưởng Chúc, cả học trưởng Thẩm nữa cảm thấy thế nào?”
Trương Tam nhíu mày, cảm thấy bất thường.
Nhưng thoáng chốc cậu ta lại đánh bay suy nghĩ này.
Ừm, chắc chắn không phải cô.
Chớp mắt, khi Tuệ Hạnh chạy lại chỗ Tiểu Hầu và Lão Chúc dò la, trước tiên hai người này cũng nghi ngờ, cảm thấy hình như cô để ý chuyện ký túc xá bọn họ mời tìm được đồng đội quá rồi, nhưng cũng nhanh chóng xua tan đi nghi ngờ.
Chắc chắn không phải học muội.
Tuệ Hạnh hết cách, chỉ có thể kiên trì đến cùng đi hỏi Thẩm Tư Lam, nếu không phải bất đắc dĩ, chắc chắn cô sẽ không hỏi hắn.
“Kỹ thuật cũng không tệ.” Thẩm Tư Lam trả lời.
Tuệ Hạnh có được công nhận đã không nhịn được, khóe miệng lộ ra nụ cười.
Thẩm Tư Lam cũng nhìn cô, thấy trong con ngươi đen bóng của cô dâng lên cơn sóng mừng rỡ.
Hắn liếc mắt xuống.
Nghĩ nhiều rồi.
Không phải cô.
Tuệ Hạnh bám lấy tay vịn, nhỏ giọng nói: “Vậy em suy nghĩ chút.”
Thẩm Tư Lam không nói gì nữa.
Đợi lúc hai người trở về trước cổng tòa thể thao nghệ thuật, sân tập luyện là được bố trí xong, hầu hết mọi người đều đã vào trong.
Tuệ Hạnh và Thẩm Tư Lam một trước một sau đi vào.
Chủ tịch đang đối chiếu quy trình tiết mục vừa nhìn thấy Tuệ Hạnh liền vẫy tay với cô: “Học muội qua đây nè.”
Tuệ Hạnh đi qua, mặt chủ tịch đầy nụ cười giới thiệu người phối hợp mới với cô, thật ra cũng không tính là giới thiệu, vì Tuệ Hạnh biết người này.
“Lớp trưởng?”
Trì Lạc - lớp trưởng của lớp ba khoa công nghệ thông tin mỉm cười hơi bối rối, “Vốn dĩ tớ tham gia cho vui, kết quả được chọn rồi.”
Tuệ Hạnh cũng coi như thân thiết với cậu ấy, hai người bọn họ một là lớp trưởng, một là bí thư chi đoàn, hội nghị thường lệ trong viện mỗi tuần, bọn họ đều phải đại diện lớp cùng đến văn phòng họp.
Lần này làm khó Tuệ Hạnh rồi.
Người thay thế cũng đã chọn xong, chính chủ trước đây sống chết không nghe theo đã trở lại, đương nhiệm chỗ nào cũng tốt, nhưng ánh trăng trong lòng lại là một tên vô liêm sỉ, ỷ vào cái mặt đẹp trai rồi muốn làm gì làm.
Nếu đổi là Tuệ Hạnh, lúc này cô thà im lặng bỏ đi, tuyệt đối cũng không làm ra loại chuyện này.
Nhưng cô đã đánh giá thấp Thẩm Tư Lam.
Thẩm Tư Lam cứ ở trước mặt mọi người tuyên bố hắn đổi ý như vậy, bằng lòng làm người dẫn chương trình.
Hơn nữa sắc mặt không thay đổi.
“…”
Đây phải là tự cao cỡ nào mới có được dáng vẻ ăn năn hối hận mà lại kiêu ngạo như thế.
Vả lại đây đã không phải là lần đầu tiên.
Chủ tịch cũng nghĩ như vậy, nhưng cô ấy không thể không thừa nhận, quả thật Thẩm Tư Lam luôn là người được chọn tuyệt nhất trong lòng cô ấy.
Có lẽ người được thiên vị chính là có được đặc quyền có chỗ dựa nên không sợ, chủ tịch suy nghĩ mấy giây, vẫn đưa ra ý kiến như lần trước, chỉ vào Trì Lạc rồi nói: “Em tự giải thích với học đệ đi.”
Thẩm Tư Lam hời hợt liếc về phía Trì Lạc.
So với con trâu già không sợ chết như Trương Tam, con nghé nhỏ như Trì Lạc rõ ràng không muốn đắc tội với học trưởng không có nghĩ là cậu ấy sợ hắn, chỉ đơn giản là cậu ấy không muốn đắc tội với học trưởng.
“Nếu học trưởng đã muốn làm, vậy thì em…”
Còn chưa nói xong, Thẩm Tư Lam đã vẫy tay với cậu ấy, “Cậu lại đây.”
Trì Lạc nhắm mắt nghe theo đi về phía hắn.
Thẩm Tư Lam dẫn học đệ sang một bên, không biết hai người đã nói những gì.
Chỉ nghe thấy Trì Lạc kinh ngạc kêu lên một tiếng: “Thật thật thật ạ?”
Không cần đoán, cũng biết Thẩm Tư Lam lại dùng chiêu cũ.
Nhưng cứ phải là Trương Tam với Trì Lạc chịu trận này.
Thế là Trì Lạc hào phóng tỏ ý cậu ấy bằng lòng làm dự bị, nếu học trưởng tạm thời không lên sân khấu được, cậu ấy sẽ lên.
Chỉ từng nghe nói lúc thi đấu có dự bị, bây giờ dẫn chương trình một đêm liên hoan chào đón tân sinh viên cũng có thể có dự bị.
Trừ Tuệ Hạnh vẫn chưa tỉnh táo lại, thì trò cười này đã rất sôi nổi, mọi người vui vẻ tiếp tục tập luyện.
Vốn dĩ cô cảm thấy ý chí của mình đã không còn kiên định lắm, thậm chí còn vì thời gian ngắn ngủi này phỉ nhổ chính mình, sắc đẹp trước mắt, mà lại suýt chút không giữ được.
Nhưng xem ra bây giờ, rõ ràng ý chí của cô đã kiên định hơn mọi người ở đây nhiều rồi.
Cho dù thế nào, danh sách người dẫn chương trình cũng đã quyết định.
Thời gian cho Thẩm Tư Lam thuộc bản thảo không nhiều, bài lần trước hắn học thuộc lòng là ‘Tỳ Bà Hành’ của Bạch Cư Dị.
Vốn dĩ hắn không thích học thuộc lòng, huống hồ là học thuộc cái loại bản thảo chương trình đối với hắn là vô cùng giả tạo này.
Trương Tam rất đê tiện, Thẩm Tư Lam ngồi tại chỗ nghiêm túc học thuộc, cậu ta cứ lại gần góp vui, cố ý đè giọng giả vờ đọc bản thảo với giọng loa siêu trầm.
Cho đến khi Thẩm Tư Lam nghiêng đầu lườm cậu ta, cậu ta mới cười hì hì khép cái miệng đê tiện kia lại.
“Lam ca à, cậu cũng không thích học thuộc cái thứ này, còn nhận việc này làm gì?” Yên tĩnh không được mấy giây, Trương Tam lại líu ríu hỏi đông hỏi tây.
Sắc mặt Thẩm Tư Lam không thay đổi, “Vậy cậu thấy trừ tôi ra còn ai có thể nhận?”
Trương Tam đưa ra ví dụ cho hắn, từ trên lầu đến dưới lầu, dù sao hắn cũng quen mặt, tên của con trai có vóc dáng tàm tạm cũng đã đọc một lượt, cuối cùng tràn đầy tự tin chỉ vào mình rồi nói: “Đương nhiên, còn có tôi.”
Sắc mặt Thẩm Tư Lam bình tĩnh, khóe miệng có chứa nụ cười như có như không, liếc xéo cậu ta rồi hờ hững nói: “Cho nên? So với tôi?”
Trương Tam bị tổn thương, che ngực tê liệt trở về chỗ ngồi của mình điều dưỡng nội thương.
Cậu ta mở trang mạng, trên BBS của trường phần lớn đều đang bàn tán về đêm liên hoan chào đón tân sinh viên được tổ chức của các khoa viện gần đây, đột nhiên cậu ta nghĩ đến thiếp mời anh hùng Lão Chúc đăng trên BBS trước đây không lâu, lật thẳng xuống mấy chục trang, lúc này mới tìm lại được thiếp mời có ít phản hồi.
Quả nhiên là chìm rồi.
Cậu ta biết, con trai dịu dàng xinh đẹp chó má gì, nếu thật sự là con trai, ai lại chịu thừa nhận mình dịu dàng xinh đẹp, thiếp mời này còn chưa đăng thì cậu ta đã biết chắc chắn sẽ chìm rồi.
Có điều cũng không phải là không có phản hồi nào.
Phản hồi duy nhất bên dưới bài viết chính, là ‘đã tham gia, vui lòng đồng ý lời mời kết bạn^―^’
Người nhận là số QQ của Lão Chúc, hình như Trương Tam cũng không nghe Lão Chúc nói thật sự có người gửi kết bạn.
“Lão Chúc này, gần đây cậu có lên QQ không?”
Trương Tam quay đầu hỏi Lão Chúc đang vội làm báo cáo thí nghiệm.
Lão Chúc hả một tiếng, nói: “Dung lượng điện thoại tôi không đủ, xóa QQ rồi.”
“…Mẹ bà có phải cậu đã quên chuyện cậu đăng
thiếp mời anh hùng trên BBS rồi không?”
“Đệch” Lão Chúc đập bàn, “Tôi quên thật rồi.”
“Không phải chứ, có người tới cửa thật ư? Người này có mưu đồ gì vậy?”, Tiểu Hầu ngồi trên giường chơi điện thoại thì thò đầu ra từ bên cạnh giường hỏi.
Một không lương hai lại không quen biết, thiếp mời vốn là đá chìm đáy biển vậy mà lại thật sự lừa được người khác.
“Ai mà biết chứ” Trương Tam cũng không nghĩ ra, nói thẳng, “Lão Chúc, cậu mau tải QQ về đi, xem xem là ai, nếu là lừa đảo thì xóa ngay, nếu là người bán video thì cậu hỏi giá của hắn trước, đắt quá thì bỏ đi.”
Lão Chúc liếc mắt, chế nhạo: “Mẹ, cậu đừng thô tục như vậy có được không, mấy thứ trong ổ cứng của cậu còn không đủ cho cậu à?”
Trương Tam gác chéo chân, nghiêm túc bất bình thay cho bản thân: “Haiz, đồng chí Cẩu Chúc à, cậu đừng giả vờ đạo sĩ ở đây với tôi được không hả? Cậu không xem mấy tấm kia trong ổ cứng của tôi à? Tôi nói cho cậu biết, phòng này trừ Lam ca có thể nói tôi dung tục, cậu với Hầu Lễ không ai có tư cách nói tôi, chó chê mèo lắm lông, các cậu thú vị thật đấy.”
“Đó là tôi phát tiết như cầu sinh lý hợp lý, cậu hiểu cái gì.” Lão Chúc chửi lại.
“Dung tục thì dung tục, còn mượn cớ gì chứ” Trương Tam chỉ vào bóng lưng Thẩm Tư Lam rồi nói, “Người thanh tâm quả dục thật sự là giống như Lam ca của chúng ta, cậu thấy Lam ca có nhu cầu sinh lý khi nào chưa? Bình thường ngay cả phim ngắn cậu ấy cũng không xem, trong điện thoại đều là lưu trang web chuyên ngành có liên quan, thì lẽ nào cậu ấy liệt dương à?”
Lão Chúc và Tiểu Hầu cũng không nói chuyện.
Có lúc thật sự không hiểu Trương Tam cố ý nói năng bỉ ổi hay đơn giản là không sợ chết.
Mặt Thẩm Tư Lam lạnh lùng, ném thẳng bản thảo chương trình trong tay về phía Trương Tam.
Trương Tam tránh né điêu luyện, nói một cách oan ức: “Lam ca à, tôi khen cậu thanh tâm quả dục mà, cậu làm gì thế?”
Lão Chúc: “Mẹ bà Trương Tư Duệ, cậu bớt nói mấy câu đi.”
Tiểu Hầu: “Cậu có thể sống đến bây giờ, đoán chừng mẹ cậu đã giúp cậu góp không ít tiền hương hỏa nhỉ?”
“Hứ.” Trương Tam quay đầu kiêu ngạo, không so đo với bọn họ.
Trong phòng ký túc xá tạm thời yên tĩnh trở lại, không được mấy phút, chợt Lão Chúc nói: “Tôi vừa đồng ý lời mời kết bạn của người kia rồi.”
Trương Tam: “Là lừa đảo hay bán video?”
“Đều không phải, chỉ là tài khoản bình thường.”
“Thật sự là tới tận cửa ứng sao?” Trương Tam ngạc nhiên.
Thiếp mời vô dụng kia vậy mà có ích thật.
“Chẳng phải vào một trận thử xem là biết rồi sao” Lão Chúc nói: “Tôi hẹn cậu ta trực tiếp vào game kết đấu, thử trình của cậu ta.”
Trương Tam lập tức cầm điện thoại lên, “Chơi chung đi, kéo tôi kéo tôi. Tiểu Hầu Lam ca hai người vào không?”
Hứng thú chơi game nói đến là đến, năm người lập tức ghép đấu đội năm người vào game.
“Lão Chúc, cậu xem thông tin cá nhân của tên đó chưa? Là nam hả?”
“Trên thông tin nói là nam.”
Thông tin nói là nam thì là nam à? Lỡ như là em gái dùng tài khoản nam thì sao?
Lão Chúc trực tiếp phủ nhận: “Không, chắc chắn là một tên con trai, hơn nữa còn là một tên con trai có mức độ dung tục ngang ngửa với cậu.”
Trương Tam vừa nghe câu này liền không vui, “Cậu có ý gì vậy?”
Lão Chúc nhún vai không nói chuyện.
Bọn họ tạo phòng xong, Trương Tam vừa được mời vào phòng, nhìn thấy đồng đội xa lạ kia.
ID tên là ‘Cơ ngực ông đây 36D’.
Nam, chính xác là một tên đàn ông dung tục.
Trái tim rục rịch kia của Trương Tam lập tức đã bị dập tắt bởi cái ID thô bỉ đến tận trời này.
Mà Thẩm Tư Lam lại chẳng hề để ý đến điều này, chỉ nói: “Chơi, thử xem kỹ năng của cậu ta.”
Kỹ thuật có tốt đi nữa cũng là một tên đàn ông dung tục thôi.
Trương Tam thở dài trong lòng.
*
Lúc này Tuệ Hạnh đang cầm điện thoại kích động, hết sức chăm chú nhìn màn hình điện thoại.
Ba cô bạn cùng phòng vây xem bên cạnh.
Vốn dĩ cô vẫn đang phiền não về giới tính của mình, cảm thấy học trưởng cứ khăng khăng muốn đồng đội nam, cô chỉ có lòng cũng không có điều kiện đó.
Nói nỗi khổ này cho bạn cùng phòng nghe, thoáng chốc bạn cùng phòng đã nghĩ ra kế cho cô.
Mạnh Thư Đồng đề nghị, “Tớ có một tài khoản phụ chuyên để ghép đội, hay là cho cậu mượn?”
Tuệ Hạnh hơi lo lắng, “Nếu bị vạch trần thì làm sao?”
“Tài khoản kia của tớ không có thông tin cá nhân gì cả, ngay cả dòng thời gian cũng không mở, yên tâm đi.”
Tuệ Hạnh vẫn có chút lo ngại, “Giả con trai không ổn chứ?”
Chuyện này đã thuộc diện lừa đảo mạng rồi nhỉ.
Mạnh Thư Đồng lại cảm thấy cô chuyện bé xé to, “Chỉ cần có thể cua được học trưởng, cua bằng giới tính nam hay nữ chẳng phải đều như nhau sao?”
Tuệ Hạnh vừa nghe câu này, giọng nói càng thêm lo lắng, “Vậy lỡ như tớ bẻ cong học trưởng thì làm sao?”
Mạnh Thư Đồng: “...”
Nhỏ chẳng thèm lảm nhảm với Tuệ Hạnh nữa, ném thẳng tài khoản phụ cho cô, còn dặn cô nhớ đổi giới tính với ID lại.
Đổi giới tính xong, ID game thì rất khó đổi.
Muốn đổi thành kiểu mà bất cứ ai cũng không ngờ được đây là ID con gái sẽ lấy thật ra là một thách thức lớn đối với Tuệ Hạnh.
Cô không biết đặt tên, tên trên mạng ‘Công chúa nước mắt’ vẫn luôn là Hàng Gia Chú đặt giúp cô, và ‘Kỵ sĩ bóng đêm’ của Hàng Gia Chú là tên couple đặt theo cá tính cùng đào ra ở trên mạng, thời đại thay đổi, hai anh em dần dần ý thức được cái tên mạng này tổn hại đến danh tiếng, mới lặng lẽ sửa lại.
Mạnh Thư Đồng nói muốn hiện rõ đặc trưng nam tính của mình, thì phải tự xưng là ông đây.
Còn phải nổi bật được khí phách đàn ông của mình, ví dụ như cơ ngực cơ bụng cơ gì đó, rồi lông ngực lông nách lông gì đó.
Chuyện quan trọng nhất là, còn phải thô tục, phải bộc lộ ra một loại bể dâu từng trải qua mọi thứ nữa.
Thế là ‘Cơ ngực ông đây 36D’ hiên ngang ra đời.
Lúc đặt cái tên này, cả phòng đều vỗ tay khen ngợi sự lanh lợi của giáo sư Mạnh.
Tuệ Hạnh cúi đầu liếc nhìn mình, cảm thấy mình không xứng với cái tên này.
Cô chỉ có 32A.
Đợi đến một ngày, cuối cùng đối phương cũng add QQ của cô.
Vừa add cũng không nói nhiều, trực tiếp nói ghép đội thử kỹ năng của cô.
Tuệ Hạnh đồng ý.
Mạnh Thư Đồng liền nói: “Tuyệt đối đừng dùng kiểu anh hùng mà con gái mới có thể chọn.”
Tuệ Hạnh hiểu ý, chọn Trình Giảo Kim.
Trình Giảo Kim cánh tay trần cầm búa của hắn, đội ID của hắn trên đỉnh đầu, Cơ ngực ông đây 36D.
Hợp với tình hình vương giả.
Thế là Tuệ Hạnh dũng cảm tiến lên, xách đôi búa tạ kia của cô ra sân.
Do là trận ghép đội, không có nhiều quy tắc như thế, trừ Tuệ Hạnh, nhân vật bốn người còn lại chọn đều là anh hùng mà bản thân khá am hiểu, một trận tiếp theo, thắng tương đối đơn giản.
Thật ra Tuệ Hạnh am hiểu anh hùng có tính linh hoạt tương đối cao hơn, chẳng qua chỉ là lúc trước khi cô chơi với người khác, mọi người đều muốn nổi trội nên chọn loại anh hùng có thể gánh toàn trận kia, cô thì không vấn đề, cảm thấy chỉ cần thắng là được, cho nên lúc không có ai làm Tank(1), thì cô sẽ chủ động gánh vác trách nhiệm này.
(1) Thuật ngữ trong Liên Minh chỉ người hứng chịu hầu hết sát thương, thường đi tiên phong trong đội
*
Đám người lập một cái nhóm, kéo Tuệ Hạnh vào, coi như chính thức công nhận cô.
“Mặc dù tên của người anh em này hơi thô tục tí, nhưng thao tác không tệ” Trương Tam nói, “Nếu lập một chiến đội, tôi cảm thấy chúng ta có thể tham gia đấu giao hữu của Liên Minh lần kế, tập thể hạng nhất có tiền thưởng năm nghìn tệ lận đó.”
Lần này đã đấu xong rồi, ký túc xá bọn họ vẫn luôn muốn tham gia, thao tác của bốn người cũng ổn, nhưng bất lực chính là không tìm được đồng đội thứ năm.
Hàng Gia Chú từng đề cử mình, chẳng qua là bị xem thường thẳng mặt.
Dù sao vừa hay bọn cũng thiếu một Tank kháng sát thương.
Trương Tam lại hỏi Thẩm Tư Lam: “Lam ca này, cậu thấy sao?”
Thẩm Tư Lam cũng gật đầu tán thành, “Được.”
Nhất là sẵn lòng làm Tank, gọi đồng đội một câu thần tiên cũng không quá đáng.
Đồng đội đã được quyết định, không phải em gái cũng thôi đi, vậy mà lại là một tên đàn ông thô tục.
Trừ Thẩm Tư Lam không để ý mấy, tâm trạng của ba người khác ít nhiều gì cũng có chút sa sút.
Nhất là Trương Tam nói với người anh em 36D sau này để cho tiện, thì lúc ghép đội tốt nhất là mở voice để giao lưu.
Bị người ta một mực từ chối, nói không tiện mở voice.
Không tiện mở voice, vừa nghe đã rất có mùi lừa đảo mạng rồi.
Sợ không phải là một tên đàn ông dung tục, mà là một ông chú thô tục cũng có thể.
Bọn sinh viên nam trẻ tuổi lập tức cảm thấy nguy hiểm, xã hội này bây giờ quả thật quá không an toàn, con trai cũng phải bảo vệ tốt bản thân.
Đi đôi với cảm giác nguy hiểm này, cuối cùng bọn họ cũng đợi đến đêm liên hoan chào đón tân sinh viên của viện công nghệ thông tin.
Năm nay viện công nghệ thông tin chơi lớn, vào hôm đêm liên hoan, confession của Thanh Hoa trực tiếp bị đủ kiểu trò chuyện riêng tư bùng nổ(2).
(2)Ý là lướt trên confession đều là màn hình trò chuyện của cá nhân nào đó gửi cho admin, rồi admin đăng lên.
Chủ yếu đều là tỏ tình người dẫn chương trình.
Vì bạn cùng phòng là một trong số những người dẫn chương trình, đám người Trương Tam có may mắn ra phía sau hậu trường quan sát.
Lúc đi thì bốn người dẫn chương trình đang ở phía sau đọc bản thảo.
Bọn họ không hứng thú với hai dẫn chương trình nam, chủ yếu ánh mắt đều tập trung trên người hai dẫn chương trình nữ.
Chủ tịch thì không cần nói, chắc chắn là đại mỹ nữ, váy đỏ toàn thân vô cùng lộng lẫy, lúc giơ tay nhấc chân cũng mang phong tình, không hổ là đứng đầu bảng liên kết hữu nghị của viện công nghệ thông tin bọn họ, chỉ tiếc là gần đây cô ấy cũng không qua liên kết hữu nghị nữa, tuổi tác của Tuệ học muội lại còn quá nhỏ, bọn họ không súc sinh đến mức để cho trẻ vị thành niên đi đại diện liên kết hữu nghị của viện công nghệ thông tin được.
Nhưng bọn học trưởng lần đầu thấy dáng vẻ Tuệ học muội trang điểm.
Vốn dĩ học muội trông dịu dàng non nớt, trang điểm đậm trái lại sẽ phá vỡ khí chất của cô, kẻ chân mày và tô môi vừa phải là được.
Trên gương mặt và trên xương quai xanh của học muội cũng không biết đã thoa cái gì, hiện lên ánh sáng lấp lánh, ánh đèn chiếu rọi những gợn sóng lăn tăn, hiện ra cả người cô đều đang phát sáng.
“Hôm nay học muội xinh ghê.” Trương Tam lên tiếng khen trước tiên, những người còn lại cũng tuôn ra những lời khen ngợi.
Tuệ Hạnh cười hi hi mấy tiếng.
“Đúng rồi, học trưởng Trương Tam.” Đột nhiên Tuệ Hạnh đến gần bên cạnh Trương Tam, nhỏ giọng hỏi cậu ta, “Có phải các anh tìm được bạn ghép đội rồi không?”
Trương Tam hơi ngạc nhiên vậy mà cô lại biết chuyện này, “Ừm.”
“Kỹ thuật thế nào, các anh cảm thấy sao” Tuệ Hạnh cẩn thận thăm dò, “Học trưởng Hầu còn có học trưởng Chúc, cả học trưởng Thẩm nữa cảm thấy thế nào?”
Trương Tam nhíu mày, cảm thấy bất thường.
Nhưng thoáng chốc cậu ta lại đánh bay suy nghĩ này.
Ừm, chắc chắn không phải cô.
Chớp mắt, khi Tuệ Hạnh chạy lại chỗ Tiểu Hầu và Lão Chúc dò la, trước tiên hai người này cũng nghi ngờ, cảm thấy hình như cô để ý chuyện ký túc xá bọn họ mời tìm được đồng đội quá rồi, nhưng cũng nhanh chóng xua tan đi nghi ngờ.
Chắc chắn không phải học muội.
Tuệ Hạnh hết cách, chỉ có thể kiên trì đến cùng đi hỏi Thẩm Tư Lam, nếu không phải bất đắc dĩ, chắc chắn cô sẽ không hỏi hắn.
“Kỹ thuật cũng không tệ.” Thẩm Tư Lam trả lời.
Tuệ Hạnh có được công nhận đã không nhịn được, khóe miệng lộ ra nụ cười.
Thẩm Tư Lam cũng nhìn cô, thấy trong con ngươi đen bóng của cô dâng lên cơn sóng mừng rỡ.
Hắn liếc mắt xuống.
Nghĩ nhiều rồi.
Không phải cô.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook