Yêu Thầm Là Chuyện Một Người
Chương 92: Không Hẹn Mà Gặp


Giữa trưa, bốn người bọn Dương Ái Linh đứng chắp tay nghiêm chỉnh trước bàn làm việc của Mộ tổng, nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc, mặt lạnh không sắc thái của anh đều khiến ai nấy đứng thôi cũng không dám thở mạnh nữa
Mộ Ngôn lật vài trang báo cáo rồi ngẩng đầu lên đưa bản báo cáo cho một trong số họ rồi nói: “Chung Hứa Thu, tuy rằng có chút cứng nhắc nhưng cậu đã tiến hành phân loại tóm tắt công việc, theo danh sách tài sản vô cùng tỉ mỉ… Là loại tài liệu nước rút, có giá trị nhất định”
Nghe những lời nhận xét của cấp trên, sắc mặt anh ta cũng biến hóa thay đổi theo lời nói, vốn tưởng bản thân đã không hoàn thành tốt nhiệm vụ, nào ngờ lại được khen chút ít xem như cũng không quá thất bại.

Chung Hứa Thu nghiêm túc tiếp thu lời nhận xét, gật gật đầu: “Cảm ơn Mộ tổng”
Đến người tiếp theo, ánh mắt của Mộ Ngôn có ý cười khiến tâm trạng của mọi người cũng dãn ra phần nào, vơi bớt sự căng thẳng trong căn phòng
“Lộc Vũ, tiến sĩ à?”
Lộc Vũ nhận lại bản báo cáo của mình, nghe hỏi vậy liền rất tự hào mà gật đầu
“Ý tưởng mà cậu đưa ra rất sáng tạo, tuy trước mắt chế độ giám sát trong nước rất khó thực hiện nhưng sau này thì chưa biết được, rất có tầm nhìn.

Không tồi”
“Cảm ơn Mộ tổng” Anh ta gật đầu hớn hở cảm ơn
Ấy vậy mà đến Thẩm Hi khi bị gọi tên cô ta còn đang mong chờ lời khen thì thái độ Mộ Ngôn nhanh chóng xoay chuyển.
“Thẩm Hi? Bản báo cáo này với tôi mà nói hoàn toàn lãng phí thời gian” Anh nghiêm mặt lạnh lùng, đến “lãng phí thời gian” còn cố ý nhấn mạnh và đập bản báo cáo xuống bàn gần tay với của cô ta khiến ai nấy đều giật bắn người, mặt cắt không một giọt máu
Thẩm Hi trùng mắt, gương mặt cũng trở nên lúng túng khẩn trương, cô ta bước lên một bước : “Xin hãy cho tôi thêm 3 tiếng nữa.

Tôi nhất định sẽ làm ra một bản báo cáo hoàn hảo hơn”
“3 tiếng?” Mộ Ngôn gằn giọng đến đáng sợ rồi lại hững hờ, giọng điệu chế giễu: “Cô cũng quá đề cao bản thân rồi.

Cô cách hai chữ hoàn hảo này không chỉ 3 tiếng đâu”
Không còn biện pháp cứu chữa, cô ta chỉ có thể cúi đầu mà nghe giáo huấn

“Tôi nhắc lại một lần nữa, chỉ còn chưa đầy hai tuần nữa là đến buổi thẩm định IPO của Vạn Hoa rồi.

Trong thời gian này, các người dù phải hy sinh hết tất cả các tế bào não cũng làm ra được một bản báo cáo tốt nhất, giải quyết tất cả vấn đề, nghe rõ chưa?” Mộ Ngôn đẩy người chống khủy tay lên bàn, hai bàn tay đàn vào nhau, từng chữ từng chữ nói ra một cách rõ ràng như một mệnh lệnh bất khả kháng
Lộc Vũ cúi người gật gật, Thẩm Hi ngang giọng: “Cảm ơn Mộ tổng”
“Ra ngoài hết đi”
Dương Ái Linh đứng từ nãy đến giờ có hơi khó hiểu, “không phải chứ, mình đã đứng ở đây cùng bọn họ mà anh ấy lại xem như mình không tồn tại sao”
“Ummm Mộ tổng, còn bản… bản báo cáo của tôi…”
Mộ Ngôn nhìn sang cô nhanh chóng cắt lời khiến cô đứng hình : “Dương Ái Linh, một mình cô ở lại nghe chỉ bảo”
Mấy người còn lại lúc rời đi còn ngoái lại nhìn Dương Ái Linh ánh mắt thương xót, đóng cửa phòng làm việc còn đứng lại thì thầm
Anh với lấy bản báo cáo của cô bên cạnh cầm lên, bộ dạng hời hợt như có như không chắc chút tin tưởng khiến Dương Ái Linh bĩu môi khó chịu
“Thực tế cũng đi rồi, thử thách đại mạo hiểm cũng chơi rồi.

Đây là những lời nói thật mà em nộp lên sao? Em đúng là chết cũng không muốn tỉnh ngộ đây mà” Mộ Ngôn gập bản báo cáo lại dơ lên nhìn cô rồi lại bất lực tùy tiện ném lên bàn
Dương Ái Linh thở dài, không thèm nhìn anh, bộ dạng làm nũng quen thuộc Mộ Ngôn còn lạ gì nữa chứ.

Anh ngoắc ngoắc tay ý bảo cô tiến gần mà cô cũng chẳng phải dạng vừa xem như không nhìn thấy
“Lại đây” Anh gọi lớn
“Mộ tổng có gì chỉ giáo xin hãy nói thẳng, tôi nghe là được rồi” Dương Ái Linh vẫn cứng đầu nhìn chằm chằm vào con mèo phát tài đang vẫy vẫy tay trên bàn
Mộ Ngôn bắt đầu nhỏ giọng lại đùa giỡn: “Những lời tôi muốn nói không thể nào nói to được.

Lại đây”
Xem như Dương Ái Linh cô chịu thua, cứ vậy như con thỏ trắng chạy qua bên bàn chỗ ngồi của Mộ Ngôn, ghé tai nghe xem rốt cuộc là có chuyện gì không thể nói lớn

“Trong báo cáo của em nhắc đến những vấn đề kỷ luật nghiêm trọng trong nội bộ Vạn Hoa là cái gì hả?” Mộ Ngôn dần trở nên nghiêm túc hơn, Dương Ái Linh như được mùa, coi như là ý tưởng suy đoán của cô khiến cấp trên hứng thú đi
Nhìn thì vậy nhưng Dương Ái Linh không quên cao lãnh, hiên ngang nói lên chẳng kiêng nể cái gì: “Em quả thật điều tra ra được một số vấn đề nhưng bây giờ chưa có chứng cứ xác thực nên không tiện làm chi tiết.

Lúc nào có đầy đủ sẽ viết báo cáo đưa anh, yên tâm”
Bọn Thẩm Hi trở về bàn làm việc, nghe từ xa nhân viên chào hỏi Kiều tổng, Thẩm Hi liền nhanh chân cầm bản báo cáo chạy đến bên Kiều tổng
“Kiều tổng, có thể làm lỡ mấy phút của chị được không? Tôi có một chút số liệu cần xin ý kiến của chị”
Vị Kiều tổng kiêu kì mà lạnh nhạt nói: “Tôi bây giờ còn đang bận chuyện khác.

Chuyện liên quan đến công ty giải trí Vạn Hoa, cô có thể tới tìm Mộ tổng”
Dường như đang đi theo đúng ý của Thẩm Hi, cô ta như thổi thêm gió vào đống than: “Thế nhưng mà Mộ tổng bây giờ đang chỉ bảo riêng cho Dương Ái Linh, đóng chặt cửa nên tôi cũng không tiện vào trong.

Nhưng cái này tôi đang khá gấp”
“Chút nữa rồi nói” Kiều tổng chau mày hững hờ đáp
Bên trong Mộ Ngôn còn đang bất lực với lời nói của Dương Ái Linh: “Em không phải đánh bài uống rượu nên có được một số thông tin ngoài lề sao.

Còn lấp lửng cái gì” Anh xoay ghế sang phải nhìn Dương Ái Linh đứng bên cạnh nhướn mày hỏi
Dương Ái Linh nhếch mép cười, xoay người lại mặt đối mặt với anh, khoanh hai tay lên ngực cúi nhẹ người nhìn anh mà đáp: “Xì, Đừng có mà coi thường những thông tin ngoài lề đó.

Tùy rằng có khả năng là đã thêu dệt thêm nhưng rất nhiều lúc còn chân thực khách quan hơn cả thông tin chính thức đó”
Mộ Ngôn ngước nhìn cô, nhướn mày không đồng tình: “Nói không bằng chứng”

Cô thật không muốn nói nhưng là vì anh khiêu khích, Dương Ái Linh cúi sát hơn nói nhỏ: “Nghe nói Vạn Sơn có một phòng nghỉ bí mật, ở đó rất có khả năng là có vấn đề.

Nhưng những công ty giải trí như thế này anh cũng hiểu mà, khá phức tạp nên rất khó nói rõ ràng”
“Vậy nhưng em vẫn rất yêu thích nhảy vũ đoàn?” Mộ Ngôn đột nhiên lạc chủ đề, bởi anh nghĩ ngay lúc này đánh vào tâm lý sẽ hiểu được cảm giác của cô về việc làm thần tượng hay đại loại là giới nổi tiếng này
Dương Ái Linh trốn tránh không muốn trả lời thì bị Mộ Ngôn nắm tay giữ lại
Thấy cô nhìn mình chằm chằm mới hiểu ra mình đang không đúng chưa kịp buông tay thì vị Kiều tổng mở cửa xông thằng vào mà không gõ cửa.

Còn chứng kiến tận mắt Mộ tổng nắm tay con gái của lãnh đạo trên cao kia
Cô ta vẫn cố gắng giữ bình tĩnh: “Xin lỗi, tôi quên gõ cửa”
Dương Ái Linh ho khan vài cái, còn Mộ Ngôn vẫn bình tĩnh buông tay rồi nhìn Kiều tổng
“Hmm Mộ tổng, Viên tổng, xin phép tôi ra ngoài trước”
Chờ đến lúc cô rời đi thì vị Kiều tổng mới lên tiếng: “Anh làm gì vậy, đây là công ty hơn nữa là con gái của đổng sự trưởng, chẳng phải đã cho lệnh phong bế thông tin của cô ấy rồi sao?”
“Có chuyện gì không? Chuyện đó không cần cô lo, đó là em gái tôi, không có gì phải sợ cả”
Vị Kiều tổng mặt mày căng thẳng nghe vậy liền dãn ra, “em gái sao? Nếu đã nói thế thì chắc là em gái rồi”, cô ta đưa bản tài liệu đặt lên bàn: “Tài liệu mất về Vạn Hoa qua nguồn thông tin tôi điều tra được”
Khác với phong cách công sở thanh lịch đơn điệu lúc ban sáng, Dương Ái Linh đặt một chân giày cao gót xuống mặt đất ra khỏi chiếc xe của chú Minh đứng dưới tòa nhà chính của Thịnh Thế.

Một thân váy trắng xẻ ngang tà xuôi dọc dài xuống mắt cá nhân khoác bên ngoài áo vest đen phong cách lạ, vừa quý phái sang trọng, vừa đơn sơ thuần khiết
Dương Ái Linh chào chú Minh một tiếng rồi cầm một góc váy nhấc lên như công chúa để đi lại tiện hơn như vậy tiến thẳng vào bên trong.

Nhân viên ai nấy đều nhìn ngắm với một con mắt hút hồn, vẻ đẹp của Dương Ái Linh khá đặc biệt, dù là những bộ đồ công sở cũng không thể che đi khí chất thanh cao, càng là những bộ cánh lại trở nên tuyệt mỹ hoàn hảo đến lạ
Một vẻ đẹp chỉ để ngắm chứ không dám mơ tưởng có được…
Cô tự nhiên sải bước vào thang máy chuyên dụng dành riêng cho lãnh đạo cấp cao khiến mọi người bàn tán xôn xao
“Người con gái xinh đẹp kia là ai vậy, có thể đi thang máy chuyên dụng luôn sao? Trong công ty có mấy người được sử dụng đâu chứ?”
“Đừng nói là bạn gái hay vị hôn thê gì đó của tổng tài đấy chứ?”
“Á không phải chứ, Hạo tổng có vợ rồi, Lục tổng cũng có vị hôn thê mà người đó tôi biết, chắc chắn không phải cô gái này.


Chẳng lẽ đổng sự trưởng?”
“Không đâu, tâm hồn thiếu nữ này không thể chấp nhận nổi”
“Thôi đi, nhìn người ta xinh đẹp như vậy, tôi thật sự đã tin vào câu mây tầng nào sẽ gặp mây tầng đó rồi”
Bỏ ngoài tai những lời nói xung quanh mình, cửa thang máy đóng lại, cô nhanh chóng được đưa lên tầng cao nhất.

Màn đêm cũng đã buông xuống, Dương Ái Linh gõ nhẹ lên đầu thất vọng “đáng lẽ mình nên đến muộn hơn một chút, sao lại đến đúng giờ tan ca nhiều người như vậy chứ”
Ting…
Thang máy mở ra, Dương Ái Linh nhìn thấy hai trợ lý lần trước đã gặp qua một lần lại chợt nhớ ra hôm đó tìm Đới Khải gấp đã tiết lộ cho bọn họ hai người đã đính ước.

Cô vừa nghe nói anh ấy đã có bạn gái, như vậy có phải rất có lỗi với hai người họ hãy không?
Thôi bỏ đi, cô còn việc cần làm.

Ngang qua văn phòng cố vấn cấp cao, đúng lúc đó Lý Thẩm ngẩng đầu lên, hai người họ chạm mặt nhau, Lý Thẩm khó xử chưa biết làm gì thì Dương Ái Linh cười nhẹ nên cô cũng chỉ biết mỉm cười gật đầu xem như chào hỏi
“Xin chào, không biết Đới tổng có ở trong không?”
Di Nhã ngẩng đầu lên xem là ai liền sốc nhẹ vỗ lên tay Tiểu Lộ, nhìn thấy ánh mắt khó hiểu của Dương Ái Linh bọn họ mới hoàn hồn đáp: “Vâng ngài ấy ở bên trong ạ”
“Cảm ơn” Dương Ái Linh mỉm cười rồi cầm váy nhấc lên đi về phía bậc thang
“Này, không phải nên hỏi xem có hẹn trước hay sao?” Tiểu Lộ ngớ người vị sắc đẹp nên còn chưa hiểu ý Di Nhã
Cô ta thở dài giải thích: “Vị ấy là hôn thê của đổng sự trưởng, là phu nhân tương lai của Thịnh Thế, chẳng nhẽ phải để cô ấy đứng đợi”
“Gì cơ, là cô gái lần trước đó sao? Mặc như vậy quá xinh đẹp rồi, chắc hẳn là có hẹn với tổng tài”
Lúc Dương Ái Linh bước vào bên trong, Đới Khải đang chống một tay đỡ lấy nửa đầu, chau chau nhìn gì đó trong máy tính khiến cô không khỏi bật cười: “Xem gì mà mặt mày nhăn nhó, em vào cũng chẳng biết vậy”
Nghe có tiếng nói quen thuộc, Đới Khải ngẩng đầu lên nhìn, giọng nói không có gì lạ, bình bình như mọi ngày mà mọi người thường bảo giọng nói của anh như nước lạnh vậy
“Tới rồi à, xin lỗi, công việc bận quá không thể qua đón em được”
-Thiên Di-

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương