Yêu Thầm Chị Họ
-
Chương 91
- Chị chờ lâu không? Giờ em qua đón nè, hôm nay có kiểm tra đột xuất nên về hơi trễ.
Mình vừa loay hoay dắt xe ra khỏi bãi mê trận toàn xe là xe ken đặc, vừa điện thoại cho chị Diễm.
- Không, chị cũng mới xong thôi à. Ừm, T qua đi! - Chị vui vẻ bên kia đầu dây.
- Ok.
Mình liếc nhìn đồng hồ, hối hả leo lên xe phi như bay, gần sáu giờ tối rồi, chắc chị chờ mình ít nhất phải cả tiếng. Tiệm làm tóc mới mở còn ít khách, đâu được đông như chị vừa nói.
Tiệm chị cách chỗ mình học khá xa, chạy nhanh nhưng cũng hơn mười phút mới tới nơi. Khi mình đến, đã thấy cô gái cao cao mảnh mai mặc chiếc váy hoa ngồi chờ sẵn ở băng ghế đá đặt trước cửa, đôi mắt đen láy trông ra đường.
Nhác thấy mình, chị nhoẻn cười tung tăng cầm giỏ xách chạy lại, ríu rít hỏi han:
- Nãy kiểm tra cuối kỳ hả? T làm được không?
- Cũng tàm tạm. - Mình gật đầu rồi nhăn mặt - Em đã dặn chị nhiều lần mà, cứ ở trong tiệm chờ em lại hãy đóng cửa. Ngồi ngoài một mình lỡ xảy ra chuyện gì thì sao?
Chị lên xe ngồi sau lưng mình, cười xòa:
- Chuyện gì là chuyện gì nè? Chị có phải con nít đâu mà T cứ làm quá lên không à...
- Sao lại làm quá? Lỡ thằng Quang kiếm chị thì sao? - Mình vẫn bực bội.
- Hi hi, trời ơi, cả năm có thấy mặt ổng đâu, chắc lấy vợ rồi, không thèm dòm ngó gì tới chị nữa đâu. T đừng lo!
- Xì, em không tin! Nó không dễ gì buông tha cho tụi mình vậy đâu!
- Thôi mà, ông cụ non! Đi được chưa? Chị đói quá à, về còn ăn cơm! - Chị tựa nhẹ mặt vào lưng mình thỏ thẻ.
- Ờ, về.
Mỗi lần chị nhỏ nhẹ vài câu là mình xìu ra như cọng bún, bao nhiêu bực bội đều biến sạch, dễ dụ thật.
Đường về nhà không xa cũng chẳng gần, may nhờ có chị ngồi đằng sau rủ rỉ nỉ non mà mình cảm thấy gần như chớp mắt một cái là đã tới nhà.
Trong bữa cơm tối, mẹ mình hỏi chuyện chị:
- Lúc này sao rồi Diễm? Có khách chưa con?
Chị đang dùng cơm vội ngưng đũa, cười bẽn lẽn:
- Dạ, cũng lai rai vài người thôi à...
Ba mình bật cười an ủi:
- Mới mở mà con, từ từ mới có khách quen được. Ráng lên, đừng có nản!
- Dạ, con không nản đâu. Tiệm ế ngồi chơi suốt cũng sướng! - Chị thè lưỡi.
Cả nhà nghe vậy cười ồ. Mình biết chị nói thế chứ thực ra trong bụng buồn lắm mà không dám nói, sợ mọi người lo lắng.
Lưng bữa, mẹ chợt hỏi:
- Mà sao cả năm nay rồi, dì không thấy con dẫn anh nào về nhà ra mắt hết vậy?
Mẹ đột nhiên đề cập tới vấn đề này khiến tụi mình giật mình. Chị e dè đáp:
- Dạ, tại con chưa gặp ai phù hợp dì ơi.
- Ừ, thì dì nhắc vậy, ba mẹ con lớn tuổi rồi, thích có cháu để ẵm bồng. Con cũng vậy, đâu còn nhỏ nữa, kén cá chọn canh quá coi chừng sau này thành bà cô già neo đơn nhen con!
- Dạ, hi hi, con biết mà dì. - Chị cười gượng cho qua rồi cắm cúi dùng cơm, có lẽ nỗi lo sợ lâu nay lại hiện lên.
Mình đương nhiên không thể đứng ngoài cuộc, chen vào giải cứu chị:
- Mẹ lạ ghê, thì chị Diễm chưa gặp ai ưng ý, biết sao được. Cứ hối thúc rồi lại giống mấy nhỏ trong xóm, lấy trúng toàn thứ quỷ gì đâu còn mệt thêm!
- Cái thằng này, mày con trai không lo ế, chị mày thì khác chứ! - Mẹ mắng yêu mình, sau đó tiếp tục quay qua bảo chị - Cơ quan của dì có mấy người thích con lắm, cứ khen xinh xắn ngoan hiền suốt, con trai họ cũng học hành đàng hoàng biết làm ăn, hay là...
- Trời ơi, mẹ tính đưa thêm mấy thằng Tùng Inox version 2, 3, 4 về đây nữa hả? - Mình bỏ đũa xuống, hai tay giơ lên kêu trời.
- Tùng Inox nào? - Mẹ ngơ ngẩn, rồi bỗng nhớ ra, phì cười - Thằng quỷ này, đặt biệt danh gì kì cục! Nhắc mới nhớ, lâu rồi thằng Tùng không ghé, bữa trước mẹ nó vừa khoe nó mới mua thêm mấy miếng đất ở khu trung tâm, nay làm ăn được lắm.
- Hừ, mẹ cẩn thận, cứ nói chuyện với mẹ con nhà đó có ngày bom nổ banh xác à! - Môi mình trề cả thước.
Mình nhắc lại chuyện cũ hình như làm mẹ cụt hứng, thôi kệ, vậy cũng tốt, để tránh tình trạng mẹ dẫn thêm mấy phiên bản của thằng kia về nữa thì chết. Nhưng mình thấy hơi lạ, lâu nay mẹ đâu có thói quen sắp đặt chuyện tình cảm của người khác, tự dưng bữa nay lại kêu chị lo kiếm bạn trai. Không lẽ có vấn đề gì mà mình không biết?
- Sao tự nhiên mẹ kêu chị Diễm dẫn bạn trai về giới thiệu vậy? Có chuyện gì hả? - Cuối bữa ăn, sau một hồi đắn đo, mình quyết định thăm dò.
Mẹ nghe vậy ngập ngừng khá lâu mới bảo:
- Chứ hai đứa gần đây không nghe được gì à? Mẹ tưởng đều biết hết rồi chứ.
- Không. - Mình và chị ngơ ngác nhìn nhau, tâm trạng hoang mang - Chuyện gì vậy? Con có nghe ai nói gì đâu?
Mẹ bỏ chén đũa xuống bàn, tặc lưỡi đứng dậy:
- Bỏ đi, mấy người ở không rảnh rỗi ta đồn đại lung tung thôi. Tụi con không cần quan tâm!
Mẹ nói vậy là sao? Chẳng lẽ...
Càng ngày càng hoang mang, mình đứng lên hỏi dồn:
- Ta đồn gì? Mẹ nói con nghe đi!
Mẹ vừa quay lưng, nghe vậy lắc đầu thở dài, xoay mặt lại nói:
- Họ nói con với con Diễm yêu nhau, ngày nào cũng đưa đưa rước rước, ôm nhau cứng như sam...
Chị Diễm run bắn, vội vơ chén đũa dơ đem đi rửa. Sợ chị khiến mẹ nghi ngờ, mình cười gượng khỏa lấp:
- Ai mà xàm dữ vậy? Chị Diễm trước giờ gặp nhiều chuyện không hay, đường xa nguy hiểm nên con đưa rước giùm thôi. Khi nào chị có người yêu thì con không đưa rước nữa, chứ có gì đâu. Con...
Mẹ khoát tay:
- Mẹ hiểu, bởi vậy đâu có cấm đoán. Nhưng nếu con Diễm đưa bạn trai về đây ra mắt sẽ đỡ phiền phức hơn. Mà mẹ nói vậy thôi, tùy nó. Nếu mẹ nghe lời người ta thì đã hỏi tụi con nghe lâu rồi, không để tới giờ mới nói.
Xong chuyện, mẹ đi lên phòng khách. Ba mình thì đã lên trước từ lâu.
Còn lại hai đứa dưới bếp, mình tới gần thấy mặt chị xanh mét, bèn thấp giọng trấn an:
- Không có gì đâu. Chị đừng lo quá! Để mẹ em phát hiện là chết, bình tĩnh lại đi!
Tay chị run run úp chén vừa rửa lên thau, giọng như muốn khóc:
- Chị đã nói chị không giỏi nói dối hay giấu diếm mà...
- Ừ ừ, em biết rồi. Thôi rửa nhanh rồi lên lầu, đừng ở dưới đây nữa! Em lên trước nhen, để hai đứa đứng dưới này thậm thụt mẹ em nghi!
- Ừm.
Giọng chị ỉu xìu. Mình lo ngay ngáy bước lên cầu thang, nhìn xuống thấy ba mẹ vẫn xem tivi bình thường, thầm nghĩ chắc khi nãy mẹ nói thật, người ta đồn lâu rồi nhưng ba mẹ tin tưởng tụi mình nên không quan tâm, chả việc gì cả.
...
Trong lúc chờ chị lên, mình ra ngoài ban công ngắm trời ngắm trăng. Đêm nay trăng sáng, cũng gần tới ngày rằm rồi, đẹp thật, gió thì thổi hiu hiu, không gian se lạnh vô cùng thoải mái.
Lại nhớ rồi...
Mới đó đã hơn một năm kể từ ngày Uyên ra đi. Điện thoại mình vẫn còn lưu số Uyên, song chưa một lần gọi hay nhắn tin thăm hỏi, phía Uyên cũng vậy. Đôi khi vô tình mở số cô nàng lên, mình thoáng nghĩ cả hai bây giờ chẳng khác gì người xa lạ, một chút tin tức gì về nhau cũng không biết.
Từ đêm mưa ở Vũng Tàu, sau khi quyết định chọn chị Diễm, mọi ký ức về Uyên đều được mình xếp lại gọn gàng, cất thật sâu vào một góc trong trí nhớ và chưa bao giờ dám chạm tới. Thỉnh thoảng trong lúc suy nghĩ lan man vớ vẩn, vô tình nghĩ đến Uyên, mình lại vội gạt đi, sợ phải đau lòng, sợ có những suy nghĩ, hành động có lỗi với chị Diễm.
Mình biết mình chưa thể quên Uyên, cũng như sẽ không bao giờ làm được việc đó. Uyên là một hồi ức thật đẹp và đầy khổ sở đối với mình, mình không cố quên Uyên bởi biết có cố cũng chẳng được, chỉ đơn giản là mình tránh không nghĩ tới, tránh suy nghĩ lung tung, đại loại như giờ này Uyên đang ở đâu, bên ai, có hạnh phúc vui vẻ không, có còn nhớ tới thằng đã gây ra cho Uyên vô số đau khổ là mình hay không...
Quyết tâm là vậy, thế nhưng cứ mỗi khi một mình rảnh rỗi, như lúc này đây, thì gương mặt xinh đẹp, bộ dạng ngang bướng của Uyên lại xuất hiện trong đầu mình dù rằng không muốn nghĩ tới. Biết sao được, mình là con người bằng xương bằng thịt mà, không phải gỗ đá vô tri để có thể lạnh lùng phụ một tấm chân tình, xóa sạch ký ức.
Sau nhiều lần như vậy, mình đành tự cho phép bản thân thỉnh thoảng nghĩ đến Uyên một chút, chỉ một chút thôi, ngoài ra không được làm gì có lỗi với chị hơn.
Chị Diễm giống như mình, chắc là khó quên được Uyên, nhưng tự trong lòng hai đứa hiểu rõ việc này nên đã lâu chưa hề nhắc lại cái tên ấy một lần nào trước mặt nhau. Uyên... vẫn là một cái tên dễ gây tổn thương cho tâm hồn và thân thể yếu ớt của chị.
Một năm qua, mình trưởng thành lên nhiều, sắp tốt nghiệp đi làm. Chị Diễm thì đã học nghề xong, được ba mẹ mình thương, mở cho tiệm làm tóc nho nhỏ. Công việc kinh doanh ban đầu còn nhiều khó khăn nhưng mình tin chị sẽ vượt qua và thành công.
Từ lúc Uyên đi, thằng Khang cũng biến mất khỏi cuộc đời mình. Về phần thằng Quang thì cả năm nay chẳng thấy mặt mũi đâu, nó đã đi khỏi địa phương, không rõ đi đâu làm gì. Mình không hỏi và cũng không mấy quan tâm, miễn nó không làm phiền bọn mình nữa là được, như hiện giờ thật quá tốt.
Trải qua thời gian dài quá nhiều sóng gió, rốt cuộc mình và chị cũng được yên ổn ở bên nhau. Cuộc sống cứ thế êm đêm trôi đi, không ồn ào, không quá ầm ĩ, không còn những giọt nước mắt.
Hai từ "sâu đậm" thời điểm này đã không đủ để diễn tả tình yêu của bọn mình, sự khăng khít tới mức ăn sâu vào máu thịt cả hai, không thể nào sống thiếu nhau được nữa.
Mỗi buổi tối ngồi hóng gió, tán gẫu, thầm thì yêu thương ngoài ban công với chị đã trở thành một thói quen đẹp đẽ khó bỏ. Mỗi đêm là một kỷ niệm khó phai. Dù hai đứa chưa lần nào đi quá giới hạn nhưng trong lòng mình, chị đã là vợ mình từ lâu, người vợ chưa cưới. Vài năm nữa thôi, chờ khi mình đi làm ổn định rồi sẽ thưa chuyện với gia đình, xin cưới chị. Bất chấp mọi khó khăn rào cản, mình sẽ vượt qua được hết, chỉ cần mình có thể tự lập về kinh tế. Ngày đó không còn xa nữa, mình cực kỳ ngóng trông nó đến.
Đêm nay chẳng hiểu sao mình có linh cảm không lành, cứ đứng ngồi không yên, ngó trời ngó đất mà trong lòng lo lắng chẳng biết chị ở dưới một mình có bị mẹ tra hỏi gì không. Mẹ mình rất nhạy cảm, một khi đã nghi ngờ thì chỉ cần vặn vẹo vu vơ vài câu, thế nào chị cũng không đánh mà khai, vì chị không biết nói dối.
Chờ một hồi lâu, cuối cùng mình mới thở phào nhẹ nhõm khi chị đi lên, bước ra ngồi cạnh mình.
- Lâu vậy? Nãy giờ em lo muốn chết, cứ sợ mẹ em hỏi gì chị!
Chị lắc đầu:
- Dì không hỏi gì thêm hết à, mà sao chị cứ thấy lo lo...
- Không sao đâu. Mẹ chỉ nhắc nhở vậy thôi! Xích tới đây ôm cái coi, cả ngày không gặp nhớ sắp chết rồi nè!
Mình cười nham nhở, kéo chị tới gần rồi quàng tay ôm eo chị. Mềm mại thích ghê, mỗi khi ôm chị có cảm giác như ôm trọn thế giới vào lòng vậy.
Hành động của mình được chị tiếp nhận một cách tự nhiên như hít thở mỗi giây, chị hơi ngả đầu vào ngực mình, mái tóc đen óng mới gội thơm mát khẽ chạm lên cằm mình. Chị thủ thỉ:
- Liệu có được như T nói không? Hay là dì dượng đã nghi ngờ hoặc phát hiện gì rồi nhưng sợ tụi mình ngại nên mới nhắc khéo...
- Không có chuyện đó đâu. Em hiểu tính mẹ em mà, một là một, hai là hai, hoặc là đồng tình hoặc ra mặt phản đối, không nói bóng gió làm gì đâu. - Mình khẳng định, vừa an ủi chị vừa tự trấn an bản thân, hy vọng những gì mình vừa nói là đúng.
Chị ưm khẽ, lặng yên nép trong lòng mình, giọng vương chút buồn:
- Mở tiệm cả tháng rồi mà vẫn vắng khách quá T ơi, chị buồn quá à!
Mình biết chị lo lắng chuyện này lâu rồi nhưng ráng giấu, sợ mình buồn lây, bữa nay chịu hết nổi mới nói ra. Mình xoa nhẹ tóc chị:
- Từ từ mới có khách chứ, đâu ai vừa mở ra đã đắt!
- Một tháng rồi chứ ít gì đâu, chắc tại chị dở, làm tóc xấu quá nên ta chê! - Giọng chị buồn thiu.
- Nói tầm bậy, chị làm xấu còn ai làm đẹp nữa! Ráng thêm vài tháng nữa coi sao, cùng lắm nghỉ ở nhà lo sinh con đẻ cái, chồng nuôi.
Đang buồn so, nghe mình tếu táo chị bật cười rúc rích, cắn nhẹ ngực mình:
- Cưới chị hồi nào mà xưng chồng, không biết mắc cỡ...
- He he, ăn nói cho đàng hoàng à, lạng quạng em biến chị thành vợ em trong đêm nay luôn á! - Mình giở giọng dê xồm.
Tưởng chị sợ, ai dè chị nói một câu làm mình muốn á khẩu, tim đập thình thịch:
- Tại T chứ bộ, đâu phải chị không chịu sinh con cho T nè!
Mình nâng mặt chị đang rúc kín trong người mình ra, thì thào:
- Thiệt không? Làm luôn nhen, bữa này gió mát trăng thanh nè!
- Hi hi, coi cái mặt hớn hở kìa. Đừng hòng, cưới chị đi rồi tính! - Chị cười mỉm, nụ cười che khuất cả ánh trăng trên cao.
- Ờ, vậy thôi không tính. Hôn cái đỡ vã cũng được.
Nói là làm, mình cúi xuống hôn ngay. Hầu như ngày nào mình cũng hôn chị, gương mặt chị chẳng có chỗ nào mình chưa hôn, cày nát cả rồi.
Có hơi bất ngờ nhưng đã quen, chị hé môi đón nhận, nhẹ nhàng tình cảm đáp trả. Từng cái hôn thật nhẹ rồi mạnh dần lên, sâu hơn, cho đến khi tâm trí hai người bị nhấn chìm vào trong đó, quên hết bên ngoài, quên luôn cả vầng trăng trên cao vẫn luôn tò mò nhìn xuống ban công đầy gió trời.
Trong lúc say đắm, đột ngột có tiếng động khẽ phát ra từ cầu thang sau lưng. Mình hết hồn rời môi chị ra, quay nhìn phía sau, mặt dần tái đi.
Dưới ánh trăng mờ ảo và ánh đèn cầu thang không quá chói mắt, mẹ mình đứng sững sờ, tròn mắt nhìn hai đứa. Ánh mắt thảng thốt pha lẫn hốt hoảng đó, mình chỉ mới thấy một lần từ mẹ, là khi nhận được tin chị Diễm bị thằng Quang bắt cóc toan cưỡng bức.
Đêm nay, ánh mắt đó đã quay trở lại, nạn nhân vẫn là chị Diễm, nhưng thủ phạm không còn là thằng Quang, mà chính là thằng con trai độc nhất yêu quý của bà.
Suốt cuộc đời mình không bao giờ quên được ánh mắt thất thần, vẻ mặt bàng hoàng của mẹ khi chứng kiến sự việc tày trời, và những chuyện ngoài sức tưởng tượng xảy ra trong cái đêm định mệnh này.
Mình vừa loay hoay dắt xe ra khỏi bãi mê trận toàn xe là xe ken đặc, vừa điện thoại cho chị Diễm.
- Không, chị cũng mới xong thôi à. Ừm, T qua đi! - Chị vui vẻ bên kia đầu dây.
- Ok.
Mình liếc nhìn đồng hồ, hối hả leo lên xe phi như bay, gần sáu giờ tối rồi, chắc chị chờ mình ít nhất phải cả tiếng. Tiệm làm tóc mới mở còn ít khách, đâu được đông như chị vừa nói.
Tiệm chị cách chỗ mình học khá xa, chạy nhanh nhưng cũng hơn mười phút mới tới nơi. Khi mình đến, đã thấy cô gái cao cao mảnh mai mặc chiếc váy hoa ngồi chờ sẵn ở băng ghế đá đặt trước cửa, đôi mắt đen láy trông ra đường.
Nhác thấy mình, chị nhoẻn cười tung tăng cầm giỏ xách chạy lại, ríu rít hỏi han:
- Nãy kiểm tra cuối kỳ hả? T làm được không?
- Cũng tàm tạm. - Mình gật đầu rồi nhăn mặt - Em đã dặn chị nhiều lần mà, cứ ở trong tiệm chờ em lại hãy đóng cửa. Ngồi ngoài một mình lỡ xảy ra chuyện gì thì sao?
Chị lên xe ngồi sau lưng mình, cười xòa:
- Chuyện gì là chuyện gì nè? Chị có phải con nít đâu mà T cứ làm quá lên không à...
- Sao lại làm quá? Lỡ thằng Quang kiếm chị thì sao? - Mình vẫn bực bội.
- Hi hi, trời ơi, cả năm có thấy mặt ổng đâu, chắc lấy vợ rồi, không thèm dòm ngó gì tới chị nữa đâu. T đừng lo!
- Xì, em không tin! Nó không dễ gì buông tha cho tụi mình vậy đâu!
- Thôi mà, ông cụ non! Đi được chưa? Chị đói quá à, về còn ăn cơm! - Chị tựa nhẹ mặt vào lưng mình thỏ thẻ.
- Ờ, về.
Mỗi lần chị nhỏ nhẹ vài câu là mình xìu ra như cọng bún, bao nhiêu bực bội đều biến sạch, dễ dụ thật.
Đường về nhà không xa cũng chẳng gần, may nhờ có chị ngồi đằng sau rủ rỉ nỉ non mà mình cảm thấy gần như chớp mắt một cái là đã tới nhà.
Trong bữa cơm tối, mẹ mình hỏi chuyện chị:
- Lúc này sao rồi Diễm? Có khách chưa con?
Chị đang dùng cơm vội ngưng đũa, cười bẽn lẽn:
- Dạ, cũng lai rai vài người thôi à...
Ba mình bật cười an ủi:
- Mới mở mà con, từ từ mới có khách quen được. Ráng lên, đừng có nản!
- Dạ, con không nản đâu. Tiệm ế ngồi chơi suốt cũng sướng! - Chị thè lưỡi.
Cả nhà nghe vậy cười ồ. Mình biết chị nói thế chứ thực ra trong bụng buồn lắm mà không dám nói, sợ mọi người lo lắng.
Lưng bữa, mẹ chợt hỏi:
- Mà sao cả năm nay rồi, dì không thấy con dẫn anh nào về nhà ra mắt hết vậy?
Mẹ đột nhiên đề cập tới vấn đề này khiến tụi mình giật mình. Chị e dè đáp:
- Dạ, tại con chưa gặp ai phù hợp dì ơi.
- Ừ, thì dì nhắc vậy, ba mẹ con lớn tuổi rồi, thích có cháu để ẵm bồng. Con cũng vậy, đâu còn nhỏ nữa, kén cá chọn canh quá coi chừng sau này thành bà cô già neo đơn nhen con!
- Dạ, hi hi, con biết mà dì. - Chị cười gượng cho qua rồi cắm cúi dùng cơm, có lẽ nỗi lo sợ lâu nay lại hiện lên.
Mình đương nhiên không thể đứng ngoài cuộc, chen vào giải cứu chị:
- Mẹ lạ ghê, thì chị Diễm chưa gặp ai ưng ý, biết sao được. Cứ hối thúc rồi lại giống mấy nhỏ trong xóm, lấy trúng toàn thứ quỷ gì đâu còn mệt thêm!
- Cái thằng này, mày con trai không lo ế, chị mày thì khác chứ! - Mẹ mắng yêu mình, sau đó tiếp tục quay qua bảo chị - Cơ quan của dì có mấy người thích con lắm, cứ khen xinh xắn ngoan hiền suốt, con trai họ cũng học hành đàng hoàng biết làm ăn, hay là...
- Trời ơi, mẹ tính đưa thêm mấy thằng Tùng Inox version 2, 3, 4 về đây nữa hả? - Mình bỏ đũa xuống, hai tay giơ lên kêu trời.
- Tùng Inox nào? - Mẹ ngơ ngẩn, rồi bỗng nhớ ra, phì cười - Thằng quỷ này, đặt biệt danh gì kì cục! Nhắc mới nhớ, lâu rồi thằng Tùng không ghé, bữa trước mẹ nó vừa khoe nó mới mua thêm mấy miếng đất ở khu trung tâm, nay làm ăn được lắm.
- Hừ, mẹ cẩn thận, cứ nói chuyện với mẹ con nhà đó có ngày bom nổ banh xác à! - Môi mình trề cả thước.
Mình nhắc lại chuyện cũ hình như làm mẹ cụt hứng, thôi kệ, vậy cũng tốt, để tránh tình trạng mẹ dẫn thêm mấy phiên bản của thằng kia về nữa thì chết. Nhưng mình thấy hơi lạ, lâu nay mẹ đâu có thói quen sắp đặt chuyện tình cảm của người khác, tự dưng bữa nay lại kêu chị lo kiếm bạn trai. Không lẽ có vấn đề gì mà mình không biết?
- Sao tự nhiên mẹ kêu chị Diễm dẫn bạn trai về giới thiệu vậy? Có chuyện gì hả? - Cuối bữa ăn, sau một hồi đắn đo, mình quyết định thăm dò.
Mẹ nghe vậy ngập ngừng khá lâu mới bảo:
- Chứ hai đứa gần đây không nghe được gì à? Mẹ tưởng đều biết hết rồi chứ.
- Không. - Mình và chị ngơ ngác nhìn nhau, tâm trạng hoang mang - Chuyện gì vậy? Con có nghe ai nói gì đâu?
Mẹ bỏ chén đũa xuống bàn, tặc lưỡi đứng dậy:
- Bỏ đi, mấy người ở không rảnh rỗi ta đồn đại lung tung thôi. Tụi con không cần quan tâm!
Mẹ nói vậy là sao? Chẳng lẽ...
Càng ngày càng hoang mang, mình đứng lên hỏi dồn:
- Ta đồn gì? Mẹ nói con nghe đi!
Mẹ vừa quay lưng, nghe vậy lắc đầu thở dài, xoay mặt lại nói:
- Họ nói con với con Diễm yêu nhau, ngày nào cũng đưa đưa rước rước, ôm nhau cứng như sam...
Chị Diễm run bắn, vội vơ chén đũa dơ đem đi rửa. Sợ chị khiến mẹ nghi ngờ, mình cười gượng khỏa lấp:
- Ai mà xàm dữ vậy? Chị Diễm trước giờ gặp nhiều chuyện không hay, đường xa nguy hiểm nên con đưa rước giùm thôi. Khi nào chị có người yêu thì con không đưa rước nữa, chứ có gì đâu. Con...
Mẹ khoát tay:
- Mẹ hiểu, bởi vậy đâu có cấm đoán. Nhưng nếu con Diễm đưa bạn trai về đây ra mắt sẽ đỡ phiền phức hơn. Mà mẹ nói vậy thôi, tùy nó. Nếu mẹ nghe lời người ta thì đã hỏi tụi con nghe lâu rồi, không để tới giờ mới nói.
Xong chuyện, mẹ đi lên phòng khách. Ba mình thì đã lên trước từ lâu.
Còn lại hai đứa dưới bếp, mình tới gần thấy mặt chị xanh mét, bèn thấp giọng trấn an:
- Không có gì đâu. Chị đừng lo quá! Để mẹ em phát hiện là chết, bình tĩnh lại đi!
Tay chị run run úp chén vừa rửa lên thau, giọng như muốn khóc:
- Chị đã nói chị không giỏi nói dối hay giấu diếm mà...
- Ừ ừ, em biết rồi. Thôi rửa nhanh rồi lên lầu, đừng ở dưới đây nữa! Em lên trước nhen, để hai đứa đứng dưới này thậm thụt mẹ em nghi!
- Ừm.
Giọng chị ỉu xìu. Mình lo ngay ngáy bước lên cầu thang, nhìn xuống thấy ba mẹ vẫn xem tivi bình thường, thầm nghĩ chắc khi nãy mẹ nói thật, người ta đồn lâu rồi nhưng ba mẹ tin tưởng tụi mình nên không quan tâm, chả việc gì cả.
...
Trong lúc chờ chị lên, mình ra ngoài ban công ngắm trời ngắm trăng. Đêm nay trăng sáng, cũng gần tới ngày rằm rồi, đẹp thật, gió thì thổi hiu hiu, không gian se lạnh vô cùng thoải mái.
Lại nhớ rồi...
Mới đó đã hơn một năm kể từ ngày Uyên ra đi. Điện thoại mình vẫn còn lưu số Uyên, song chưa một lần gọi hay nhắn tin thăm hỏi, phía Uyên cũng vậy. Đôi khi vô tình mở số cô nàng lên, mình thoáng nghĩ cả hai bây giờ chẳng khác gì người xa lạ, một chút tin tức gì về nhau cũng không biết.
Từ đêm mưa ở Vũng Tàu, sau khi quyết định chọn chị Diễm, mọi ký ức về Uyên đều được mình xếp lại gọn gàng, cất thật sâu vào một góc trong trí nhớ và chưa bao giờ dám chạm tới. Thỉnh thoảng trong lúc suy nghĩ lan man vớ vẩn, vô tình nghĩ đến Uyên, mình lại vội gạt đi, sợ phải đau lòng, sợ có những suy nghĩ, hành động có lỗi với chị Diễm.
Mình biết mình chưa thể quên Uyên, cũng như sẽ không bao giờ làm được việc đó. Uyên là một hồi ức thật đẹp và đầy khổ sở đối với mình, mình không cố quên Uyên bởi biết có cố cũng chẳng được, chỉ đơn giản là mình tránh không nghĩ tới, tránh suy nghĩ lung tung, đại loại như giờ này Uyên đang ở đâu, bên ai, có hạnh phúc vui vẻ không, có còn nhớ tới thằng đã gây ra cho Uyên vô số đau khổ là mình hay không...
Quyết tâm là vậy, thế nhưng cứ mỗi khi một mình rảnh rỗi, như lúc này đây, thì gương mặt xinh đẹp, bộ dạng ngang bướng của Uyên lại xuất hiện trong đầu mình dù rằng không muốn nghĩ tới. Biết sao được, mình là con người bằng xương bằng thịt mà, không phải gỗ đá vô tri để có thể lạnh lùng phụ một tấm chân tình, xóa sạch ký ức.
Sau nhiều lần như vậy, mình đành tự cho phép bản thân thỉnh thoảng nghĩ đến Uyên một chút, chỉ một chút thôi, ngoài ra không được làm gì có lỗi với chị hơn.
Chị Diễm giống như mình, chắc là khó quên được Uyên, nhưng tự trong lòng hai đứa hiểu rõ việc này nên đã lâu chưa hề nhắc lại cái tên ấy một lần nào trước mặt nhau. Uyên... vẫn là một cái tên dễ gây tổn thương cho tâm hồn và thân thể yếu ớt của chị.
Một năm qua, mình trưởng thành lên nhiều, sắp tốt nghiệp đi làm. Chị Diễm thì đã học nghề xong, được ba mẹ mình thương, mở cho tiệm làm tóc nho nhỏ. Công việc kinh doanh ban đầu còn nhiều khó khăn nhưng mình tin chị sẽ vượt qua và thành công.
Từ lúc Uyên đi, thằng Khang cũng biến mất khỏi cuộc đời mình. Về phần thằng Quang thì cả năm nay chẳng thấy mặt mũi đâu, nó đã đi khỏi địa phương, không rõ đi đâu làm gì. Mình không hỏi và cũng không mấy quan tâm, miễn nó không làm phiền bọn mình nữa là được, như hiện giờ thật quá tốt.
Trải qua thời gian dài quá nhiều sóng gió, rốt cuộc mình và chị cũng được yên ổn ở bên nhau. Cuộc sống cứ thế êm đêm trôi đi, không ồn ào, không quá ầm ĩ, không còn những giọt nước mắt.
Hai từ "sâu đậm" thời điểm này đã không đủ để diễn tả tình yêu của bọn mình, sự khăng khít tới mức ăn sâu vào máu thịt cả hai, không thể nào sống thiếu nhau được nữa.
Mỗi buổi tối ngồi hóng gió, tán gẫu, thầm thì yêu thương ngoài ban công với chị đã trở thành một thói quen đẹp đẽ khó bỏ. Mỗi đêm là một kỷ niệm khó phai. Dù hai đứa chưa lần nào đi quá giới hạn nhưng trong lòng mình, chị đã là vợ mình từ lâu, người vợ chưa cưới. Vài năm nữa thôi, chờ khi mình đi làm ổn định rồi sẽ thưa chuyện với gia đình, xin cưới chị. Bất chấp mọi khó khăn rào cản, mình sẽ vượt qua được hết, chỉ cần mình có thể tự lập về kinh tế. Ngày đó không còn xa nữa, mình cực kỳ ngóng trông nó đến.
Đêm nay chẳng hiểu sao mình có linh cảm không lành, cứ đứng ngồi không yên, ngó trời ngó đất mà trong lòng lo lắng chẳng biết chị ở dưới một mình có bị mẹ tra hỏi gì không. Mẹ mình rất nhạy cảm, một khi đã nghi ngờ thì chỉ cần vặn vẹo vu vơ vài câu, thế nào chị cũng không đánh mà khai, vì chị không biết nói dối.
Chờ một hồi lâu, cuối cùng mình mới thở phào nhẹ nhõm khi chị đi lên, bước ra ngồi cạnh mình.
- Lâu vậy? Nãy giờ em lo muốn chết, cứ sợ mẹ em hỏi gì chị!
Chị lắc đầu:
- Dì không hỏi gì thêm hết à, mà sao chị cứ thấy lo lo...
- Không sao đâu. Mẹ chỉ nhắc nhở vậy thôi! Xích tới đây ôm cái coi, cả ngày không gặp nhớ sắp chết rồi nè!
Mình cười nham nhở, kéo chị tới gần rồi quàng tay ôm eo chị. Mềm mại thích ghê, mỗi khi ôm chị có cảm giác như ôm trọn thế giới vào lòng vậy.
Hành động của mình được chị tiếp nhận một cách tự nhiên như hít thở mỗi giây, chị hơi ngả đầu vào ngực mình, mái tóc đen óng mới gội thơm mát khẽ chạm lên cằm mình. Chị thủ thỉ:
- Liệu có được như T nói không? Hay là dì dượng đã nghi ngờ hoặc phát hiện gì rồi nhưng sợ tụi mình ngại nên mới nhắc khéo...
- Không có chuyện đó đâu. Em hiểu tính mẹ em mà, một là một, hai là hai, hoặc là đồng tình hoặc ra mặt phản đối, không nói bóng gió làm gì đâu. - Mình khẳng định, vừa an ủi chị vừa tự trấn an bản thân, hy vọng những gì mình vừa nói là đúng.
Chị ưm khẽ, lặng yên nép trong lòng mình, giọng vương chút buồn:
- Mở tiệm cả tháng rồi mà vẫn vắng khách quá T ơi, chị buồn quá à!
Mình biết chị lo lắng chuyện này lâu rồi nhưng ráng giấu, sợ mình buồn lây, bữa nay chịu hết nổi mới nói ra. Mình xoa nhẹ tóc chị:
- Từ từ mới có khách chứ, đâu ai vừa mở ra đã đắt!
- Một tháng rồi chứ ít gì đâu, chắc tại chị dở, làm tóc xấu quá nên ta chê! - Giọng chị buồn thiu.
- Nói tầm bậy, chị làm xấu còn ai làm đẹp nữa! Ráng thêm vài tháng nữa coi sao, cùng lắm nghỉ ở nhà lo sinh con đẻ cái, chồng nuôi.
Đang buồn so, nghe mình tếu táo chị bật cười rúc rích, cắn nhẹ ngực mình:
- Cưới chị hồi nào mà xưng chồng, không biết mắc cỡ...
- He he, ăn nói cho đàng hoàng à, lạng quạng em biến chị thành vợ em trong đêm nay luôn á! - Mình giở giọng dê xồm.
Tưởng chị sợ, ai dè chị nói một câu làm mình muốn á khẩu, tim đập thình thịch:
- Tại T chứ bộ, đâu phải chị không chịu sinh con cho T nè!
Mình nâng mặt chị đang rúc kín trong người mình ra, thì thào:
- Thiệt không? Làm luôn nhen, bữa này gió mát trăng thanh nè!
- Hi hi, coi cái mặt hớn hở kìa. Đừng hòng, cưới chị đi rồi tính! - Chị cười mỉm, nụ cười che khuất cả ánh trăng trên cao.
- Ờ, vậy thôi không tính. Hôn cái đỡ vã cũng được.
Nói là làm, mình cúi xuống hôn ngay. Hầu như ngày nào mình cũng hôn chị, gương mặt chị chẳng có chỗ nào mình chưa hôn, cày nát cả rồi.
Có hơi bất ngờ nhưng đã quen, chị hé môi đón nhận, nhẹ nhàng tình cảm đáp trả. Từng cái hôn thật nhẹ rồi mạnh dần lên, sâu hơn, cho đến khi tâm trí hai người bị nhấn chìm vào trong đó, quên hết bên ngoài, quên luôn cả vầng trăng trên cao vẫn luôn tò mò nhìn xuống ban công đầy gió trời.
Trong lúc say đắm, đột ngột có tiếng động khẽ phát ra từ cầu thang sau lưng. Mình hết hồn rời môi chị ra, quay nhìn phía sau, mặt dần tái đi.
Dưới ánh trăng mờ ảo và ánh đèn cầu thang không quá chói mắt, mẹ mình đứng sững sờ, tròn mắt nhìn hai đứa. Ánh mắt thảng thốt pha lẫn hốt hoảng đó, mình chỉ mới thấy một lần từ mẹ, là khi nhận được tin chị Diễm bị thằng Quang bắt cóc toan cưỡng bức.
Đêm nay, ánh mắt đó đã quay trở lại, nạn nhân vẫn là chị Diễm, nhưng thủ phạm không còn là thằng Quang, mà chính là thằng con trai độc nhất yêu quý của bà.
Suốt cuộc đời mình không bao giờ quên được ánh mắt thất thần, vẻ mặt bàng hoàng của mẹ khi chứng kiến sự việc tày trời, và những chuyện ngoài sức tưởng tượng xảy ra trong cái đêm định mệnh này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook