*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Say bí tỉ nên tối đó mình ngủ như chết. Nửa đêm chỉ mơ mơ hồ hồ nghe tiếng mưa rơi ầm ầm trên mái nhà, như là rất lớn. Không gian chuyển lạnh nhưng mình chẳng thấy lạnh chút nào, ngược lại càng thêm ấm áp với chiếc gối ôm trong lòng..

Cơn say khiến mình quên đi tất cả, đầu óc rỗng tuếch. Những nỗi đau, những phiền muộn, những sự lo lắng... đều buông tha mình. Nhưng có lẽ bọn chúng chỉ bỏ đi trong đêm nay thôi.

Rồi sáng mai...

Khi mình tỉnh giấc...

Nỗi đau sẽ thêm dài hơn..

Thôi, mặc kệ. Mình phải cố tận dụng khoảng thời gian quý giá ít ỏi mà nạp lại năng lượng, để còn chiến đấu với cuộc sống dài đằng đẳng đầy rẫy tàn nhẫn này.

o0o

Tiếng chó sủa ầm ĩ dưới nhà cùng với những tia nắng mặt trời chói chang xuyên qua cửa kính, soi thẳng vào mặt khiến mình choàng tỉnh.

- 10h sáng rồi à. - Mình lẩm bẩm khi nhìn vào điện thoại.

Ngồi thừ người khá lâu cho tâm trí phần nào tỉnh táo, mình dần hồi tưởng lại những việc đã làm hôm qua. Để xem, đi dạo phố, ăn vặt, sau đó về nhà nhậu một chầu tưng bừng với em Uyên. Còn tiếp theo, mình đưa ẻm về phòng, ai về nơi ấy đánh một giấc đến sáng. Mọi chuyện vẫn trong tầm kiểm soát, không có việc gì đáng tiếc xảy ra cả. Mình thầm cảm thấy may mắn cho cả mình và em Uyên.

Hoàn thành phần tự kiểm điểm hành vi bản thân xong, mình uể oải ra khỏi phòng. Khi đi ngang phòng em Uyên không quên liếc vào một cái. Cửa phòng mở rộng, trống trơn chả có ai. Nghĩ ẻm đi làm rồi, mình vừa bước xuống cầu thang vừa lắc đầu ngao ngán. Uống vậy mà sáng còn đi làm nổi, phải nói mình thật sự nể phục tửu lượng kinh khủng của em Uyên.

Khi ra sau bếp, chuẩn bị chui vào toilet, chợt nhìn thấy chiếc Vespa của em Uyên dựng ngay góc nhà làm mình bật cười thành tiếng. Hóa ra ẻm cũng không "trâu" như mình nghĩ, chắc là mệt quá nên phải nhờ ai đến chở đi làm đây mà.

Trong lòng có chút hể hả vì đã hiểu ra bản thân cũng không thua kém em Uyên là mấy trong khoản "nhậu nhẹt", hồi phục bản lĩnh đàn ông, mình hớn hở súc miệng rửa mặt, tắm luôn cho mát mẻ sảng khoái.

Xong xuôi công việc tẩy trần, đánh bật mọi vết bẩn bằng viso trắng sáng, định nấu gói mì ăn cho đỡ đói, nhưng nhớ ra trưa nay chắc em Uyên sẽ về nấu cơm nên mình cố nhịn, chờ tí có cơm ăn ngon hơn.

Thầm tính như thế, mình vác bụng đói leo lên phòng, ngồi vào máy tính nhưng không mở máy. Hiện tại mình đã tỉnh táo và suy nghĩ thấu đáo hơn hôm trước nhiều, đến lúc nên tính xem làm cách nào để đưa chị trở về. Mình có thể xa chị vài giờ, vài ngày, thậm chí vài tháng, miễn là mình biết trong lòng chị còn có mình và luôn hướng về mình. Nhưng mình không thể xa chị vĩnh viễn được, không thể để kẻ khác cướp mất chị.

Trong dòng suy tư hỗn loạn, mắt mình bâng quơ lướt ngang mặt bàn. Và rồi... một đôi giấy trắng tinh chi chít những dòng chữ màu mực xanh rơi vào đáy mắt.

mình điếng người khá lâu, khoảng một phút để kịp nhận ra điều gì trước mắt. Tay mình thoáng run, chậm chạp cầm đôi giấy lên. Mắt chỉ vừa đọc được hai từ "T à..." mà tim mình đã đập loạn xạ, cảm giác bất an tràn ngập...

Những nét chữ xinh xắn rõ ràng và có phần mềm mại nói cho mình biết chủ nhân của bức thư này là người có học thức. Nhưng cũng chính những nét liêu xiêu xiên vẹo lấm lem trên ấy bày tỏ tâm trạng rối bời và phức tạp tại thời điểm người đó viết ra.

"T à!

Uyên viết những dòng này khi T còn đang ngủ. Nhìn T ngủ thật ngon, thật say sưa, thỉnh thoảng còn ngáy rất to, không hiểu sao Uyên lại vui. Uyên mong là sau này, mỗi ngày T đều được ngủ ngon như vầy, không phải lo âu phiền muộn vì bất cứ chuyện gì nữa.

Mấy hôm nay Uyên nghĩ rất nhiều, nhiều đến mức lắm lúc Uyên chẳng còn biết mình là ai nữa. Khóc cũng không ít T à, khóc vì lòng cảm thấy đau, cảm thấy cần phải khóc, cần phải xả bớt cho nhẹ. Nếu không làm vậy, chắc giờ này Uyên bị tâm thần rồi, hì hì..

Cuộc đời này không cho người ta sử dụng từ "nếu như", nhưng Uyên đã lặp đi lặp lại nó hàng nghìn hàng triệu lần trong đầu mỗi ngày. Và ước muốn cuối cùng Uyên thấy khả thi nhất là "nếu như" T không phải là T Uyên từng biết, mà là một thằng T khốn nạn, ất ơ nào đó thì sẽ tốt biết mấy. Nếu được vậy, có khi giờ này Uyên đang vui vẻ chơi bời, nhảy nhót thỏa thích ở một chốn ăn chơi nào đó, thay vì ngồi đây và biến bản thân thành con bé mít ướt, khóc nhè trong sự chờ đợi vô vọng một phép màu, dù biết rằng sẽ chẳng bao giờ hiện ra với mình.

Uyên là người xấu, không đủ để so sánh với chị Diễm về bất cứ phương diện nào. Uyên biết điều đó, nhưng có một thứ, Uyên tự tin bản thân chỉ có thể bằng hoặc hơn chị, không bao giờ thua được. T biết là gì không? T tự đoán đi, nếu không đoán được thì hãy xem đoạn sau.

Đoán không được chứ gì? Đó là tình yêu Uyên dành cho T, tuyệt đối không thua kém bất kỳ ai, kể cả chị Diễm. Cho dù là hiện tại hay tương lai, tình yêu này chỉ có lớn lên mỗi ngày, sẽ không vì xa T mà còi cọc hay ốm yếu đi đâu. T có tin những gì Uyên đang nói không? Tin Uyên nhé! Tin Uyên để sau này, mỗi khi T gặp khó khăn trong cuộc sống thì hãy luôn nhớ rằng ở một nơi xa xôi nào đó, có một người luôn bên cạnh T, sẵn sàng cùng T chia sẻ mọi nỗi đau.

Uyên biết mình bỏ đi lúc này sẽ rất tàn nhẫn với T (cho Uyên tự sướng chút.. hix hix..) nhưng thật sự Uyên đang tàn nhẫn với chính bản thân gấp 100 lần đó T ơi. Và nếu Uyên ở lại, sẽ càng tàn nhẫn với T hơn. Uyên không chịu được cảm giác khiến ai đó khó xử vì mình, mà người đó là T thì Uyên lại càng không muốn, không muốn một chút nào.

Để đi đến quyết định này, Uyên đã rất khổ sở. Ước gì T có thể hiểu được cảm giác của Uyên hiện giờ...

Việc T phải làm lúc này chỉ có hai thứ. Một là tìm chị Diễm, hai là đừng tìm Uyên. Uyên sẽ sống tốt, và T cũng phải như thế. Uyên cầu chúc bình an và hạnh phúc cho hai người!

Uyên chẳng đem theo thứ gì theo cả, Uyên sợ kỷ niệm sẽ giết chết Uyên mất. Cái nào còn dùng được, T nhớ chuyển cho chị Diễm dùng. Nếu thấy chướng mắt, T cứ vất hay đốt hết cũng được.

Cuối cùng, Uyên xin lỗi T một lần nữa. Vì tối qua đã lẻn vào phòng mà ôm T ngủ  T không cần phải hoảng hốt. Uyên chỉ ôm và hôn T có hai cái thôi.

Cho Uyên gửi lời cảm ơn đến hai bác thật nhiều!

P/s: Mạnh mẽ lên nha T! Thằng con trai lấy đi sự kiêu hãnh của Uyên không thể nào là một thằng yếu đuối hay khóc nhè được."

Mình đã rất cố gắng kiềm nén cảm xúc, mà sao dòng chữ cuối cùng lại nhòe đi.

Hơi loạng choạng bước lại giường, đúng là có sự hiện diện chiếc gối trắng êm ái của em Uyên, bên trên còn vương lại vài sợi tóc chỉ dài hơn gang tay màu đỏ tím.

Hóa ra, cái gối ôm ấm áp mình ôm đêm qua là em ấy.

Hóa ra, cái chăn dày phủ trên người mình cũng là chăn của em Uyên đem qua.

Và còn bao nhiêu thứ em Uyên đã làm vì mình mà mình chưa hoặc sẽ không bao giờ nhận ra...

Trong cơn hụt hẫng hoang mang tột độ, mình vô thức bấm gọi sdt em Uyên.

Chuông reo...

Tưởng ẻm đã tắt máy, nào ngờ...

Mình khấp khởi mừng thầm, hi vọng về một điều gì đó xa xôi hão huyền mà bản thân cũng chẳng hiểu được.

Để rồi, chân mình chông chênh bước sang phòng ẻm. Ừm, điện thoại vẫn reo vang, và nó đang nằm lặng lẽ trên nệm. Trên màn hình sáng rực hiện rõ tên người đang gọi đến cháy máy: Khoảng Cách.

Em Uyên làm đúng như những gì đã nói trong bức thư để lại. Ẻm chẳng mang theo bất cứ vật dụng gì, kể cả xe và điện thoại.

Mình thẫn thờ cầm điện thoại lên.

- Khoảng Cách sao? Tên cũng trừu tượng thật...

Mình hơi nhếch mép cười méo mó. Cái tên em Uyên gán cho mình trong danh bạ kỳ lạ làm sao.

Tiếc là ẻm đi rồi. Nếu không, mình sẽ hỏi cho ra lẽ. Ừm, không chỉ hỏi riêng về chuyện này, mà còn rất nhiều chuyện khác nữa. Chỉ tiếc... chẳng còn cơ hội nữa rồi.

Bạn đang đọc truyện trên website DocTruyenVoz.Com

Tất cả còn đây, người thì đi mất..

Uyên à, nhất thiết phải làm điều này hay sao?

Mình ngồi bó gối, mắt dán chặt vào lá thư, đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần từng dòng chữ xiêu vẹo trên đó. Không ít chỗ mực bị lấm lem, khi viết ra những tâm sự này, Uyên khóc nhiều lắm phải không?

Chuông cửa bỗng reo. Và hy vọng lại dồn theo từng bước chân của mình chạy xuống cầu thang.

Nghe tiếng chuông cửa, mình thầm nghĩ biết đâu là chị hoặc em Uyên quay lại, hay tệ lắm cũng là ba mẹ về. Nào ngờ...

Nhìn rõ mặt thằng cô hồn đang đứng ngay trước cửa, tay vẫn bấm chuông inh ỏi, mình thoáng ngần ngừ, trong lòng tự hỏi sao nó lại biết nhà mình.

Vì là cửa kiếng nên nếu mình thấy người khác thì đương nhiên họ cũng nhìn thấy mình. Thằng Khang không bấm chuông nữa mà đập tay lên cửa ầm ầm, nét mặt dữ tợn, miệng kêu to.

- Mở cửa ra cho tao gặp Uyên.

- Uyên đi rồi, không còn ở đây nữa. - Mình nói.

- Láo! Xe Uyên còn để phía sau nhà, tưởng tao không thấy à? Mở cửa ra mau!

Thằng Khang gầm lên, nhìn mặt nó thiếu điều sẵn sàng ăn tươi nuốt sống mình.

- Còn không mau mở ra đừng trách tao phá cửa. - Thấy mình đứng trơ ra đó, nó tức giận đế thêm.

- Uyên đi rồi. Tao nói thật. Cái xe là do Uyên không muốn mang theo thôi...

Mình giải thích nhưng cũng thấy khó tin thật. Nếu là mình thì mình cũng chả tin, nói gì tới thằng đầu bò đang bị máu xông lên đến bốc khói não này.

- Tao đếm tới 3, mày không mở đừng trách!

Thằng Khang bỏ ngoài tai những lời mình nói, hằn học ngó quanh rồi nhặt một cục đá xanh to tổ bố cầm chặt trong tay, hai mắt long lên sòng sọc.

- Ok, được rồi. Tao cho mày vào, nhưng nếu không tìm được Uyên thì mày làm ơn biến sớm dùm tao.

Thừa biết thằng trâu nước này dám nói dám làm, mình không còn cách nào khác ngoài mở cửa cho nó, không quên thòng thêm một câu.

Cửa vừa mở ra, thằng Khang phi vào nhà ngay, cặp mắt láo liên ngó trước ngó sau tìm kiếm.

- Uyên, anh tới đón em đây, xuống đi!

Tìm đã nhưng chẳng thấy, thằng Khang đứng dưới cầu thang ngước mặt lên kêu to.

Nó gọi như thế cả chục lần. Mình vừa bực bội lại vừa buồn cười. Em Uyên làm quái gì còn ở đây nữa mà kêu với gào chả biết.

- Uyên đi rồi. Mày gọi tới tết cũng không đáp đâu. - Mình chép miệng, tâm trạng có phần đồng cảm với thằng Khang.

- Đi rồi? Mày tưởng tao là thằng ngu hả? Tao dám cá Uyên đang ở trên đó tránh mặt tao. Nãy giờ tao không lên tìm là vì tao tôn trọng Uyên, muốn cho Uyên tự quyết định thôi.

Thằng Khang cười khẩy, rồi không chờ mình nói gì, nó lao luôn lên cầu thang.

- Mày muốn đi đâu? Nên nhớ đây là nhà tao... ui da...

Mình nhào tới kéo áo thằng Khang, muốn ngăn lại nhưng liền bị nó hất mạnh tay, loạng choạng té đập người vào vách nhà.

"Thằng trâu nước chỉ giỏi ỷ mạnh"

Mình lầm bầm ngồi dậy, lọt tọt đi lên lầu. Thật ra mình cũng chẳng có gì phải lo lắng khi thằng Khang lên trên ấy cả. Nó không thiếu tiền nên mình đâu sợ mất mát gì. Em Uyên cũng chả còn ở đây, tìm không thấy nó sẽ bỏ đi thôi. Chỉ tại mình không thích khi để nó tự ý vào nhà lục lọi lung tung. Mà chắc ai cũng như mình thôi, nhưng thằng Khang trâu bò quá, mình không làm lại nên đành nhịn cho xong, tránh lớn chuyện.

Chỉ tiếc người tính không bằng trời tính, dường như mình đã quên một thứ..

Khi mình nhớ ra thì thứ đó đã nằm trong tay thằng Khang. Nó đang chăm chú đọc bức thư em Uyên để lại, trán nổi gân xanh, sắc mặt dần dần xám xịt theo từng dòng chữ "ướt át" xâm nhập vào đầu.

Sột... soạt..

Chẳng biết đọc xong hay chưa, chỉ thấy thằng Khang điên tiết xé nát vụn "bức tâm thư" em Uyên để lại. Có thể đối với mình thì đó là "bức tâm thư", nhưng với thằng Khang lại chẳng khác gì trái bom nguyên tử. Và giờ đây, nó sắp ném trái bom đó lên đầu mình, tàn cmn đời trai rồi.

Đúng như mình đoán, thằng trâu nước trợn ngược cặp mắt ngầu đỏ lên nhìn mình, miệng gằn từng chữ:

- Đêm qua mày ngủ với Uyên?

- Đâu có. Mày hiểu lầm rồi! - Mình xua tay.

- Trong đó ghi rõ ràng mà mày còn dám chối? - Thằng Khang chỉ vào "bức tâm thư" lúc này đã thành mớ giấy vụn bay lả tả trên sàn nhà. Tay nó run run, chắc hẳn đang rất sốc.

- Đó là Uyên nói vậy thôi. Đúng là có ngủ, nhưng tao say đâu biết gì. Nếu mày có đọc thì phải biết chuyện đó. - Mình nói nhanh.

Thằng trâu nước bóp mạnh hai nắm đấm, lừ lừ đi về phía mình.

- Tụi mày ngủ với nhau bao nhiêu lần rồi? - Rõ ràng nó chả cần biết mình nói gì, hoặc có nghe nhưng nó không tin.

- Hôm qua là lần đầu tiên. Sự thật là vậy.

Miệng đáp, chân mình cũng lùi lại, hai tay thủ thế. Trong đầu chỉ có một ý nghĩ "nó sẽ giết mình mất."

- Hà hà, lần đầu tiên? Hạnh phúc sung sướng quá hả? Và mày muốn tao tin là trong "lần đầu tiên" của mày và Uyên, tụi mày chẳng làm gì hết?

Mình lại dùng sai từ ngữ rồi thì phải. Ba chữ "lần đầu tiên" như càng khiến thằng Khang nổi điên hơn. Nó nghiến răng ken két, xong lại cười ha hả, chân không quên tiến tới ngày càng gần mình.

- Đó là sự thật, mày hiểu không? Giữa tao và Uyên không hề xảy ra chuyện gì hết, sao mày cứ bắt tao phải thừa nhận việc tao không làm?

Mình cố nỗ lực giải thích cho thằng Khang hiểu.

Nó nhìn sâu vào mắt mình, chầm chậm lắc đầu, hai mắt vẫn đỏ ngầu:

- Không phải mày không làm. Mày có làm, nhưng mày không dám nhận. Mày sợ tao!

Câu nói đụng chạm của nó làm lòng tự ái đàn ông trong mình tỉnh dậy. Mình bĩu môi:

- Sợ mày hả? Ừ, đúng là tao có sợ mày. Mà không riêng gì mày, tất cả những thằng điên trên đời này, tao đều sợ hết!

- Đúng, tao đang điên đây! Nhưng mày đừng lo, tao sẽ không giết mày, vì tao còn phải tự do để sống với Uyên. Tao chỉ bẻ gãy tay chân mày, sau đó cắt thằng nhỏ của mày vứt cho chó ăn.

Dứt lời, thằng Khang nhảy chồm tới mình, thân hình nó còn ở trên không thì chân phải đã bật mạnh ra.

Rầm!

May cho mình đã đề phòng trước nên kịp thời né qua một bên khiến thằng Khang đá trúng vách tường.

Tiếp đó mình cắm đầu chạy như điên xuống cầu thang, không dám ngoái nhìn lại phía sau dù chỉ một giây. Lúc này trong đầu mình chỉ có một suy nghĩ duy nhất là chạy, chạy và chạy. Phải chạy thật nhanh ra khỏi nhà, tránh xa thằng Khang càng xa càng tốt. Nó đang lên cơn điên, rất có thể sẽ làm đúng như những gì vừa nói.

Nhưng mình đã coi thường khả năng của thằng Khang.

Chưa chạy được quá một nửa cầu thang, mình đã hứng trọn cú đá cực mạnh vào lưng từ phía sau muốn ná thở, miệng kêu đánh "hự", cả người lăn lông lốc xuống, tới khi đập mạnh vào vách mới dừng lại được.

Thằng Khang sau khi phóng người đá mình cũng rơi xuống nhưng nó nhanh như sóc, chỉ cần lăn một vòng dưới đất triệt tiêu trọng lực đã nhẹ nhàng đứng lên, đi tới trước mặt mình trong lúc mình vẫn còn đau điếng nằm ngay đơ, miệng thở hổn hển.

- Mệt sớm thế? Sao không chạy nữa tao xem?

Một câu hỏi là một cú đấm giáng thẳng vào mặt mình, đau thấu tâm can. Mình ráng chịu đau, dùng hai tay che kín mặt, tránh tình trạng "nâu con mắt bên phải, bầm con mắt bên trái".

Thấy vậy, thằng Khang càng điên thêm, tay đánh mạnh xuống, miệng không ngừng sỉ nhục:

- Chỉ biết nằm trơ ra chịu đòn à? Thằng hèn yếu như mày mà Uyên lại thương, tao đ" hiểu nổi..

Mặc kệ nó mắng chửi, mình đang bị đánh tới tấp, tối tăm mặt mũi bèn co hai chân đạp mạnh.

- Ớ...

Đang hả hê hành hạ, bất ngờ bị mình đạp cho một phát, dù không hề hấn gì nhưng thằng Khang cũng bị ngã ra sau, miệng kêu lên một tiếng kinh ngạc.

Nếu là người khác, có lẽ mình đã nhân cơ hội này nhào tới ăn thua đủ, như lần đánh nhau với thằng Quang đợt trước. Nhưng đây là thằng Khang, chẳng những võ nghệ đầy mình mà nó còn khỏe như trâu, xáp lá cà hay chơi kiểu nào mình cũng không có chút cơ hội nhỏ nào.

Tính chạy ra ngoài nhưng hướng thằng Khang ngã lại chặn ngay cửa, mình đành phóng ra sau nhà.

- Khốn kiếp, cửa khóa mới đau..

Nhìn cánh cửa khóa kín, chìa khóa riêng của mình lại vứt trên phòng, mình không kìm được bật ra tiếng chửi.

Còn chưa kịp làm gì thì thằng Khang đã chạy xuống, nhìn ra tình cảnh tự đưa bản thân vào đường cùng của mình, nó cười lạnh lẽo:

- Hiện giờ mày chẳng khác nào con chó cùng đường, còn chưa chịu ngoan ngoãn ngồi yên cho tao xử sao?

Rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, mình đánh liều chụp con dao thái lan trên kệ bếp giơ lên:

- Mày nghe câu "chó cùng đường chớ đuổi" chưa? Đừng ép tao quá! Mày sẽ phải hối hận.

Câu nói rất bình thường của mình lại khiến cho thằng Khang cười sằng sặc:

- Tao sẽ phải hối hận vì con dao nhỏ xíu đó hả? Được, nếu mày đã đề nghị thì tao sẽ dùng chính con dao đó cắt thằng nhỏ của mày. Nó đủ sắc chứ? Không thì hơi đau đấy!

Sự tự tin tuyệt đối của thằng Khang càng làm mình thêm hồi hộp. Dù rằng người đang có lợi thế về vũ khí chính là mình, nhưng mình cũng biết nếu so sánh về khả năng đánh nhau với nó thì mình như là trẻ lên 3 so với người lớn, hoàn toàn không có phần thắng.

Chỉ trừ khi, ừm trừ khi họa may mình đâm nó "một nhát chết luôn". Vấn đề là tỷ lệ xuất hiện nhát đâm chí mạng này chắc không cao hơn tỷ lệ trúng vé số đặc biệt tí nào.

Nói vui vậy thôi chứ lúc này mình đang sợ bỏ mợ ra, làm gì còn tâm trí nghĩ lan man, cầm dao mà cảm tưởng như đang cầm củ khoai, thằng Khang muốn ăn lúc nào là ăn vậy.

- Cầm dao mà run như cầy sấy thế à? Một cái thì hơi ít, lấy thêm cái nữa cầm bên tay kia luôn đi. - Thằng Khang kẻ cả hất hàm. Nó không có gì phải vội cả, muốn từ từ xơi tái mình đây mà.

- Mày sẽ phải hối hận! Biết khôn thì cút khỏi nhà tao liền bây giờ vẫn chưa muộn. - Mình không khách sáo, tay trái vớ thêm con dao thái thịt. Tuy nhiên sự tự tin trong người lại giảm thêm vài phần.

- Hôm nay không đánh cho ba mẹ mày nhìn không ra thì tao đ" làm người nữa. Tới đây, tao đứng cho mày đâm nè. - Thằng Khang ngoắc ngoắc tay.

- Mày ngon thì vô đây, muốn chết tao cho chết.

Mình hườm hườm hai con dao trước mặt. Trong lòng thầm quyết định nó mà lao vào thì mình chơi thật luôn. Nếu mình nhát tay không dám đâm, nó chắc chắn không bao giờ chấp nhận dễ dàng buông tha mình.

Thằng Khang ngoài mặt to tiếng vậy chứ trong bụng chắc cũng có chút e ngại mình với công phu "đâm một nhát chết luôn". Mặc cho mình khiêu khích, nó vẫn chậm rãi vờn quanh, thận trọng lựa thế tấn công.

Có lẽ tính nó luôn cẩn thận, kiểu như con sư tử khi vồ con mồi kém cỏi nhất cũng luôn dùng hết sức. Kỳ thực nhìn mặt thằng Khang đầy ắp sự tự tin, chẳng ngán ngại gì mình.

Sau khi ngắm nghía xong xuôi, thân hình cao to của thằng Khang hơi rùn xuống, có vẻ sắp lao ập vào mình.

Tim mình đập như trống trận, thần kinh căng thẳng tột độ, hai mắt tập trung tối đa vào từng cử chỉ của nó. Mồ hôi lặng lẽ chảy từ hai lòng bàn tay mình xuống cán dao ướt đẫm.

Đúng lúc mình hơi phân tâm vì cảm giác ướt nơi tay, thằng Khang liền bắt thời cơ, nhanh như chớp phóng tới.

Nó mà tiếp cận được thì coi như mình tiêu đời, con dao thái lan liền rời khỏi tay phải, nhắm vào người thằng Khang bay tới. Trúng cú này bảo đảm cơ thể nó không thủng một lỗ thì cũng lòi ruột.

Chỉ tiếc cú phóng dao nắn nót của mình chỉ làm tốc độ lao đến của thằng Khang trễ đi một nhịp. Nó nhẹ nhàng lách người né gọn trong một nốt nhạc, sau đó tung một đá từ dưới hướng thẳng lên cằm mình, động tác nhanh nhẹn hệt con mèo vờn chuột.

Con dao thái lan phóng vào không khí thuận đà bay thẳng ra tới phòng khách, mình nghe loáng thoáng tiếng ai đó la hoảng nhưng chẳng còn tâm trí để nhận ra đó là ai nữa.

Ngay sau khi ném con dao thái lan, mình lập tức chuyển ngay dao thái thịt bên tay trái sang phải, vừa kịp lúc thằng Khang đá tới, tiện tay mình chém một nhát thật mạnh xuống, cho nó què cmn giò luôn.

Nhưng lại một lần nữa người tính không bằng trời tính, hay nói đúng hơn thằng học võ luôn có cách đánh rất bài bản và phản xạ hơn gấp nhiều lần thằng chả biết quái gì như mình.

Khi mình đinh ninh phen này chém nát chân nó ra như giò heo thì thằng Khang đã lập tức rút chân lại tránh đòn làm mình chém hụt vào không khí. Tay nó chặt mạnh xuống tay mình một cú như trời giáng làm rơi con dao xuống đất, tay kia tống thẳng cho mình một đấm ngay giữa mặt như sét đánh giữa trời quang.

Lập tức đom đóm bay đầy trời, mình ngã chổng vó ra sau, đầu đập mạnh vào cái bếp gas, thần trí mơ mơ hồ hồ, trong khi máu mũi bắn tung tóe hệt vòi rồng cứu hỏa.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương