Yêu Thầm Chị Họ
-
Chương 152
Quả nhiên, mình đoán không sai. Đám kia tới thật, gần chục thằng lăm lăm hung khí đứng trước cổng nhà lớn tiếng đe dọa, không biết ai chỉ điểm cho bọn nó biết tụi mình đang trốn trong này. Mình nhớ khi nãy lúc chạy vào đây thì chẳng thấy nhà nào có người đứng phía trước cả.
- Con đưa mấy anh ra đường sau trốn đi đi, để mẹ ra nói chuyện với tụi nó.
Chị Mỹ căn dặn bé Tiên, sau đó chị đi nhanh ra bên ngoài, vì bọn kia đang nhấp nhứ chuẩn bị đạp cổng đi vào rồi.
Bé Tiên mặt mày xanh lét vì sợ, nói thật nhỏ và gấp:
- Hai anh đi theo em lẹ!
Cô bé thấp thỏm đi trước dẫn đường, bọn mình ngồi nghỉ nãy giờ cũng lại sức được chút ít, vội cắn răng đứng dậy bước theo. Cũng may nhà này có đường nhỏ bên hông chừng nửa mét, khuất tầm nhìn từ cổng nên bọn mình không bị phát hiện.
Ra tới sau hè, bé Tiên chỉ bức tường cao chừng hai mét, nói với mình:
- Hồi nãy em chỉ đường anh còn nhớ không? Giờ leo qua vách tường này, xong thì quẹo phải, đi chừng mấy chục mét gặp ngã ba thì rẽ trái, rồi...
Mình tập trung ráng nhớ thật kĩ lời cô bé, lỡ quên đi nhầm đường không tìm được về khách sạn trong thời gian nhanh nhất thì bỏ mẹ.
Thanh sida đạp lên cái thang bằng gỗ, hì hục trèo qua tường nhảy xuống. Tới phiên mình, trước khi nhảy khỏi bức tường, mình sực nhớ một chuyện bèn móc tờ năm trăm nghìn đưa bé Tiên:
- Anh quên, em cầm cho anh vui!
- Mẹ em không cho lấy đâu. Anh đi nhanh đi! - Cô bé lắc đầu lia lịa.
Biết ép không được, mình nói:
- Vậy em cho anh số điện thoại hoặc tài khoản mạng xã hội cũng được, sau này cả nhà có dịp lên Tây Ninh thì gọi anh, anh dẫn đi chơi.
Bé Tiên nghe vậy cười tươi, cho mình tên tài khoản, số điện thoại khó nhớ nên không đọc.
- Gặp lại em sau!
Nhảy khỏi vách tường xuống con hẻm nhỏ bên kia, thứ duy nhất đọng lại trong đầu mình là nụ cười thật ngây thơ sảng khoái của cô bé xa lạ ở một nơi cũng thật xa lạ. Vừa chạm chân xuống đất đã nghe Thanh sida gắt:
- Nhanh mày, giờ nào còn lo tán gái!
- Đi!
Hai thằng cắm cổ chạy theo hướng dẫn của bé Tiên, không hề nhìn lại sau lưng dù chỉ một lần.
Trí nhớ mình khá tốt, cộng thêm cô bé chỉ rất rõ ràng nên may mắn không lạc đường, vòng vèo một hồi cũng ra được đường nhựa, mừng phát khóc khi trông thấy tòa khách sạn bọn mình trú nằm ngay trước mặt không xa, thế là ba chân bốn cẳng chạy thẳng lên phòng, khóa kín cửa lại.
Tới lúc này Thanh sida mới hoàn hồn. Nó ngồi bệt dưới sàn gạch, tựa lưng vào thành giường thở dốc:
- Móa, nguy hiểm quá!
Mình mở tủ lạnh lấy hai chai nước suối ra, thảy cho nó một chai lạnh ngắt:
- Lần sau bớt chơi ngu! Bữa nay tao với mày phúc lớn mạng lớn lắm mới an toàn không bị gì, như người ta chắc bị nhém chục nhát bỏ mạng rồi.
Nó cay cú nghiến răng chửi:
- Thằng chó hèn, ngon thì chơi tay đôi, cứ hở ra là gọi hội, có gì hay?
- Nó có tiền.
- Kệ mẹ nó chứ, chờ mà coi, có ngày tao cũng cho nó một trận lê lết!
Thanh sida vẫn chưa nguôi tức giận, mình đang bực cũng phì cười vì biết nó chỉ giỏi cái miệng thôi. Bản chất Thanh sida khá lành tính, chuyện đâm chém đánh nhau này không phải thứ nó ưa thích, chỉ có cái tật hay chọc ghẹo mà lâu lâu lại quên tính tới hậu quả như bữa nay thôi. Mình tin là sau vố này, nó chừa rồi.
- Nãy mày có quay được cảnh tụi nó rượt mình không? - Mình hỏi.
- Không. Lo chạy thấy mẹ còn không kịp, quay gì được!
Thanh sida thò tay vô túi quần tính móc điện thoại ra, mặt nó chợt cừng đờ, sau đó chuyển sang thảng thốt, hai bàn tay cuống cuồng mò mẫm, lục lọi hết túi này tới túi kia.
Mình đoán ra ngay vấn đề:
- Rớt điện thoại hay sao?
- Ừ. Chết rồi, đếch biết rớt ở đoạn nào nữa. Sao đây? - Mặt Thanh sida tái nhợt.
Mình sững người, đen thật. Điện thoại Thanh sida vừa mua vài tháng thôi, phiên bản iphone mới nhất, giá không hề rẻ, vấn đề đáng tiếc nữa là đoạn phim nó quay cảnh tụi tay chân của thằng Quang lùng sục tụi mình còn nằm trong máy, nó vẫn chưa kịp gửi qua cho mình. Nếu không tìm lại được điện thoại thì sau này mình không có bằng chứng gì để đưa cho chị Diễm xem.
Mình vội vàng sục tìm trong túi quần, may mà điện thoại của mình vẫn còn, không bị rơi như nó.
Thanh sida luýnh quýnh đi tới đi lui, miệng lẩm bẩm:
- Chết tao rồi, trong máy có mấy đoạn clip tao quên chưa kịp xóa! Chẳng may tụi nó lượm được máy thì tao chết chắc!
- Clip gì nữa? Mới quay hồi nãy đó hả?
- Không. Mấy cái clip... - Nó bần thần nằm lăn đùng ra giường, không ngớt vò đầu bứt tóc - Tao tính xóa rồi mà tiếc, phen này tiêu rồi. Làm sao đây??? Chả biết rơi ở đâu, tụi nó thì đang lùng sục ngoài đó, làm sao dám mò ra tìm được.
Chỉ nghe vậy thôi, mình lập tức hiểu ra. Thanh sida có thói quen không tốt là hay quay lại cảnh thân mật với mấy nhỏ nó quen, để coi một thời gian chán thì xóa chứ cũng không có ý đồ xấu xa gì. Mình đã khuyên nó mấy lần là không nên quay hay lưu trữ mấy thứ đó, rất nguy hiểm, mà nó cứ ậm ừ không nghe. Giờ mệt thật rồi, nếu không sớm tìm lại được cái điện thoại thì phen này có khi sau một đêm tỉnh dậy, cái mặt nó sẽ sáng nhất mạng xã hội và các trang báo.
Mình nốc vài ngụm nước, sực nhớ ra vội nói:
- Dùng tài khoản iCloud tra xem rơi ở đâu được mà, phải không?
Thanh sida bật dậy ngay, tay xòe ra:
- Mém quên chuyện đó, đưa tao mượn điện thoại của mày.
Mình cười khổ:
- Mày quên là tao không xài iphone à?
Mình không thích iphone nên ngoại trừ phiên bản đời đầu có dùng thử, sau này mình chuyển qua Samsung cho tới nay.
- Cứ đưa tao, android cũng có thể vào iCloud được.
Mình không rành vì chẳng dùng iphone, nghe Thanh sida hối thúc liền đưa điện thoại cho nó, chỉ thấy nó cầm máy của mình bấm bấm xong rồi ngẩn người. Mình khó hiểu hỏi:
- Gì vậy?
- Đơ mẹ rồi.
Mình lấy lại điện thoại, đúng là đơ thật, không bấm gì được. Lâu lâu lại bị vì máy mình cũ rồi chưa đổi do cũng không có nhu cầu xài gì nhiều, chờ một lát lại bình thường thôi. Nhưng thời điểm này đang gấp rút, không chờ được, mình liền đề xuất:
- Xài máy tính được mà phải không? Hình như chỗ quầy lễ tân có máy tính thì phải, xuống dưới hỏi thử xem!
Thanh sida đang rối như tơ vò nghe vậy gật gật đầu, gấp gáp đi xuống.
Giờ này chỗ quầy lễ tân chỉ có một nhân viên nữ trực, lúc đầu em ấy không đồng ý vì quy định của khách sạn không cho khách vào quầy để tránh những rắc rối không cần thiết, nhưng sau khi nghe tụi mình khẩn thiết trình bày cũng thương tình nên đồng ý. Thực ra mình thấy em ấy dùng điện thoại iphone, tuy nhiên lạ hoắc mà mượn điện thoại chứa nhiều thứ riêng tư của người ta thì không ổn, vậy nên thôi, chỉ mượn máy tính.
Mình đứng ngoài, một mình Thanh sida vào quầy dùng tạm máy tính để bàn, đăng nhập iCloud tìm kiếm. Lát sau nó mừng rỡ kêu lên khi tra ra địa điểm rơi vẫn còn ở khu nhà bé Tiên, hy vọng vẫn chưa bị ai nhặt được.
Thanh sida chỉnh chế độ mất (Lost mode) để khóa màn hình máy, tránh ai đó nhặt được tò mò mở xem. Nó lấy điện thoại mình lúc này đã hết bị đơ, chụp bản đồ chi tiết chỗ đánh rơi rồi hỏi:
- Bây giờ làm sao qua tìm đây? Tao sợ tụi kia vẫn còn quanh đó!
Chuyện này mình đã có tính toán, đáp ngay:
- Đưa điện thoại đây, tao nhờ bé Tiên đi kiếm giùm!
- Ừ. Chờ coi sao, nếu bé Tiên không kiếm được, tao sẽ sử dụng tính năng xóa thiết bị, xóa hết dữ liệu trên máy, tránh mấy cái clip đó lọt vào tay người lạ.
Thanh sida rất rành công nghệ, hồi nãy nó lo lắng quá nên hơi lập cập, bây giờ đã bình tĩnh lại nên nhanh chóng nghĩ ra biện pháp khả thi.
Mình không có số của bé Tiên, chỉ còn cách vào mạng xã hội kết bạn, sau đó nhắn tin qua thử, may là cô bé nhận ra mình nên trả lời ngay. Nghe mình nhờ vả, bé Tiên đồng ý ngay, kêu mình gửi ảnh bản đồ qua, không quên nhắc nhở bọn mình ở yên trong khách sạn, đừng ra ngoài vì tụi kia vẫn chưa chịu rời đi.
Số Thanh sida vẫn còn rất may, ít phút sau, bé Tiên gửi qua một tấm ảnh chụp cái điện thoại của nó nằm chỏng chơ trên đường, bùn đất bám đầy, nhờ vậy mà rất khó nhận ra nên chưa bị ai lượm mất.
Cô bé còn tốt bụng đến mức đi tới tận khách sạn đưa trả cho nó. Thanh sida xuống sảnh nhận máy, còn mình vẫn ở trên phòng nghỉ mệt, đang tính tranh thủ chợp mắt một chút thì cửa phòng mở ra thật mạnh, đập vào vách cái rầm, tiếp theo Thanh sida hớt hơ hớt hải chạy vô, có cả bé Tiên. Nó quýnh quáng:
- Chết rồi T ơi, tụi nó kéo tới ở dưới...
- Gì? Sao tụi nó tìm được tới đây? - Mình hết hồn chồm dậy, tỉnh cả ngủ.
Bé Tiên mếu máo muốn khóc:
- Chắc tụi nó đi theo em. Xin lỗi, em vô ý quá, đi mà không để ý để họ bám theo...
Mình vỡ lẽ, khoát khoát tay:
- Không sao, không phải lỗi của em.
Nói rồi mình bước nhanh tới khóa chặt cửa lại, hỏi tiếp:
- Sao chưa thấy tụi nó lên đây?
- Chắc bị nhân viên với bảo vệ cản lại, tao kêu lễ tân báo cảnh sát rồi, mà không biết có chịu tới hay không.
- Hên xui.
Mình không mong đợi lắm, nhưng dù sao đây cũng là thành phố du lịch có tiếng, lại là khách sạn kinh doanh dịch vụ, chắc không đến nỗi nào. Trước mắt chỉ hy vọng tụi nó không xông lên đây, bằng không cánh cửa gỗ mỏng này khó lòng bảo vệ được bọn mình, đạp vài cái là vỡ ngay. Hai thằng tay không tấc sắt, tụi nó đang điên tiết lao vào chỉ có đường chết thôi.
- Hay... mày gọi điện cho chị Diễm nhờ can thiệp đi? - Thanh sida có vẻ ngại bảo.
Thanh sida quá hiểu tính mình. Hai thằng đàn ông cùng tranh giành một cô gái, bây giờ bảo mình mở miệng nhờ chị năn nỉ thằng kia buông tha cho mình sao? Không đời nào mình làm như vậy, thà chết!
Nhưng hiện giờ không chỉ là an nguy của một mình mình nữa, còn có Thanh sida và cả bé Tiên đang sợ tới xanh mặt xanh mày ở đây, chẳng may hai người này vì chuyện riêng của mình mà có mệnh hệ nào, mình sẽ ân hận cả đời.
Mình đến gần cửa, áp sát tai vào lắng nghe giây lát, cảm thấy bên ngoài rất yên tĩnh, chưa có dấu hiệu gì đáng ngờ mới mở cửa đi ra ngoài, bước tới chỗ ban công đầu hành lang. Từ đây có thể nhìn thẳng xuống dưới đường, thậm chí còn nhìn được lờ mờ quang cảnh bên khu xóm nhà bé Tiên.
Bên dưới đường, trước cửa khách sạn đang rất đông người, tiếng la ó vang trời. Nhóm kia cả chục thằng đang giằng co với hai nhân viên bảo vệ, hình như có quen biết nhau do đều là dân địa phương nên tạm thời đôi bên vẫn đang nói qua nói lại, chưa xảy ra ẩu đả. Cầu mong là bảo vệ kéo dài thời gian thêm chút nữa, chờ công an đến vãn hồi trật tự.
Đúng lúc đang quan sát, một thằng phía dưới như có linh cảm bỗng ngoảnh mặt ngó lên ngay chỗ mình, mình vội thụp người xuống, sau đó lom khom chạy về phòng khóa chặt cửa, không dám tiếp tục dòm ngó nữa.
Nghe mình thuật xong tình hình, Thanh sida vuốt vuốt mặt đầy mồ hôi dù trong phòng đang mở máy lạnh phà phà:
- Mong được như mày nói, tụi nó mà chạy lên đây là tiêu chắc!
Mình trấn an, chủ yếu để bé Tiên đang ngồi trên ghế bớt lo lắng:
- Cùng lắm tao sẽ gọi chị Diễm, không sao đâu!
Thanh sida cười như mếu:
- Có bệnh thì vái tứ phương thôi, chứ tao không nghĩ gọi điện cho chị Diễm giải quyết được gì. Thằng Quang cứ chối quanh hoặc câu giờ là xong, tới đó cũng là chuyện đã rồi còn gì.
- Còn nước còn tát...
Mình lấy chai cam ép trong tủ lạnh ra, mở nắp rồi đưa cho bé Tiên, cười nói:
- Không sao đâu, tụi anh nhất định không để liên lụy em. Đừng lo quá!
Cô bé lập cập uống một ngụm như để nuốt nỗi sợ hãi vào trong, nói một câu khiến mình thật cảm động:
- Em chỉ lo cho hai anh thôi! Em dù sao cũng là con nít, lại là con gái nữa, họ không làm gì em đâu!
- Cảm ơn em! - Mình đáp, sau đó hỏi - Mà em có biết mấy người đó là ai không?
Con bé gật đầu:
- Có hai người trong đó ở xóm em, bởi vậy mới tìm được tới nhà em đó.
- Thảo nào...
- Thực ra có chuyện gì vậy? Em thấy bọn họ thù hằn mấy anh ghê lắm, không phải va chạm nhỏ như anh kể.
Trước đó, khi trốn trong nhà bé Tiên, mình chỉ nói qua loa lên đây chơi rồi vô tình va chạm thôi, không nói chi tiết, bởi vậy lúc này cô bé mới thắc mắc.
Tới nước này rồi, mình không muốn giấu nữa. Nói thế nào thì mẹ con bé Tiên cũng là ân nhân của tụi mình, đôi bên không hề quen biết gì mà hai người họ hết lòng giúp đỡ thế này, quả thật rất đáng trân trọng. Mình đem chuyện với chị Diễm ra kể sơ lại, nói ngắn gọn vài ý chính là bọn mình lên đây vì lo cho chị Diễm, còn đám kia là người do thằng Quang bỏ tiền thuê tới.
Nghe xong, bé Tiên thẫn thờ lẩm bẩm:
- Nhà bà Hai Kiểng hả? Hèn chi...
- Sao? Em biết nhà đó à?
- Dạ, biết chứ. Khu này ai cũng biết nhà đó, không riêng gì em đâu. Giàu lắm, giàu nứt vách!
Mình cười:
- Nhìn là biết rồi, nhà lớn vậy mà, lại ngay khu trung tâm.
Bé Tiên lắc đầu nói:
- Không phải nhà đó nổi tiếng chỉ vì giàu có đâu, còn chuyện khác nữa.
Cách cô bé nói lấp lửng làm tụi mình dâng lên tò mò. Mình đang tính hỏi kĩ hơn thì có tiếng gõ cửa dồn dập.
Mình hồi hộp nín thở tới gần cửa, ngó qua cái lỗ nhỏ mà người ta hay gọi là mắt thần xem ai đang ở bên ngoài, chỉ mong không phải là tụi kia mò được lên đây.
- Con đưa mấy anh ra đường sau trốn đi đi, để mẹ ra nói chuyện với tụi nó.
Chị Mỹ căn dặn bé Tiên, sau đó chị đi nhanh ra bên ngoài, vì bọn kia đang nhấp nhứ chuẩn bị đạp cổng đi vào rồi.
Bé Tiên mặt mày xanh lét vì sợ, nói thật nhỏ và gấp:
- Hai anh đi theo em lẹ!
Cô bé thấp thỏm đi trước dẫn đường, bọn mình ngồi nghỉ nãy giờ cũng lại sức được chút ít, vội cắn răng đứng dậy bước theo. Cũng may nhà này có đường nhỏ bên hông chừng nửa mét, khuất tầm nhìn từ cổng nên bọn mình không bị phát hiện.
Ra tới sau hè, bé Tiên chỉ bức tường cao chừng hai mét, nói với mình:
- Hồi nãy em chỉ đường anh còn nhớ không? Giờ leo qua vách tường này, xong thì quẹo phải, đi chừng mấy chục mét gặp ngã ba thì rẽ trái, rồi...
Mình tập trung ráng nhớ thật kĩ lời cô bé, lỡ quên đi nhầm đường không tìm được về khách sạn trong thời gian nhanh nhất thì bỏ mẹ.
Thanh sida đạp lên cái thang bằng gỗ, hì hục trèo qua tường nhảy xuống. Tới phiên mình, trước khi nhảy khỏi bức tường, mình sực nhớ một chuyện bèn móc tờ năm trăm nghìn đưa bé Tiên:
- Anh quên, em cầm cho anh vui!
- Mẹ em không cho lấy đâu. Anh đi nhanh đi! - Cô bé lắc đầu lia lịa.
Biết ép không được, mình nói:
- Vậy em cho anh số điện thoại hoặc tài khoản mạng xã hội cũng được, sau này cả nhà có dịp lên Tây Ninh thì gọi anh, anh dẫn đi chơi.
Bé Tiên nghe vậy cười tươi, cho mình tên tài khoản, số điện thoại khó nhớ nên không đọc.
- Gặp lại em sau!
Nhảy khỏi vách tường xuống con hẻm nhỏ bên kia, thứ duy nhất đọng lại trong đầu mình là nụ cười thật ngây thơ sảng khoái của cô bé xa lạ ở một nơi cũng thật xa lạ. Vừa chạm chân xuống đất đã nghe Thanh sida gắt:
- Nhanh mày, giờ nào còn lo tán gái!
- Đi!
Hai thằng cắm cổ chạy theo hướng dẫn của bé Tiên, không hề nhìn lại sau lưng dù chỉ một lần.
Trí nhớ mình khá tốt, cộng thêm cô bé chỉ rất rõ ràng nên may mắn không lạc đường, vòng vèo một hồi cũng ra được đường nhựa, mừng phát khóc khi trông thấy tòa khách sạn bọn mình trú nằm ngay trước mặt không xa, thế là ba chân bốn cẳng chạy thẳng lên phòng, khóa kín cửa lại.
Tới lúc này Thanh sida mới hoàn hồn. Nó ngồi bệt dưới sàn gạch, tựa lưng vào thành giường thở dốc:
- Móa, nguy hiểm quá!
Mình mở tủ lạnh lấy hai chai nước suối ra, thảy cho nó một chai lạnh ngắt:
- Lần sau bớt chơi ngu! Bữa nay tao với mày phúc lớn mạng lớn lắm mới an toàn không bị gì, như người ta chắc bị nhém chục nhát bỏ mạng rồi.
Nó cay cú nghiến răng chửi:
- Thằng chó hèn, ngon thì chơi tay đôi, cứ hở ra là gọi hội, có gì hay?
- Nó có tiền.
- Kệ mẹ nó chứ, chờ mà coi, có ngày tao cũng cho nó một trận lê lết!
Thanh sida vẫn chưa nguôi tức giận, mình đang bực cũng phì cười vì biết nó chỉ giỏi cái miệng thôi. Bản chất Thanh sida khá lành tính, chuyện đâm chém đánh nhau này không phải thứ nó ưa thích, chỉ có cái tật hay chọc ghẹo mà lâu lâu lại quên tính tới hậu quả như bữa nay thôi. Mình tin là sau vố này, nó chừa rồi.
- Nãy mày có quay được cảnh tụi nó rượt mình không? - Mình hỏi.
- Không. Lo chạy thấy mẹ còn không kịp, quay gì được!
Thanh sida thò tay vô túi quần tính móc điện thoại ra, mặt nó chợt cừng đờ, sau đó chuyển sang thảng thốt, hai bàn tay cuống cuồng mò mẫm, lục lọi hết túi này tới túi kia.
Mình đoán ra ngay vấn đề:
- Rớt điện thoại hay sao?
- Ừ. Chết rồi, đếch biết rớt ở đoạn nào nữa. Sao đây? - Mặt Thanh sida tái nhợt.
Mình sững người, đen thật. Điện thoại Thanh sida vừa mua vài tháng thôi, phiên bản iphone mới nhất, giá không hề rẻ, vấn đề đáng tiếc nữa là đoạn phim nó quay cảnh tụi tay chân của thằng Quang lùng sục tụi mình còn nằm trong máy, nó vẫn chưa kịp gửi qua cho mình. Nếu không tìm lại được điện thoại thì sau này mình không có bằng chứng gì để đưa cho chị Diễm xem.
Mình vội vàng sục tìm trong túi quần, may mà điện thoại của mình vẫn còn, không bị rơi như nó.
Thanh sida luýnh quýnh đi tới đi lui, miệng lẩm bẩm:
- Chết tao rồi, trong máy có mấy đoạn clip tao quên chưa kịp xóa! Chẳng may tụi nó lượm được máy thì tao chết chắc!
- Clip gì nữa? Mới quay hồi nãy đó hả?
- Không. Mấy cái clip... - Nó bần thần nằm lăn đùng ra giường, không ngớt vò đầu bứt tóc - Tao tính xóa rồi mà tiếc, phen này tiêu rồi. Làm sao đây??? Chả biết rơi ở đâu, tụi nó thì đang lùng sục ngoài đó, làm sao dám mò ra tìm được.
Chỉ nghe vậy thôi, mình lập tức hiểu ra. Thanh sida có thói quen không tốt là hay quay lại cảnh thân mật với mấy nhỏ nó quen, để coi một thời gian chán thì xóa chứ cũng không có ý đồ xấu xa gì. Mình đã khuyên nó mấy lần là không nên quay hay lưu trữ mấy thứ đó, rất nguy hiểm, mà nó cứ ậm ừ không nghe. Giờ mệt thật rồi, nếu không sớm tìm lại được cái điện thoại thì phen này có khi sau một đêm tỉnh dậy, cái mặt nó sẽ sáng nhất mạng xã hội và các trang báo.
Mình nốc vài ngụm nước, sực nhớ ra vội nói:
- Dùng tài khoản iCloud tra xem rơi ở đâu được mà, phải không?
Thanh sida bật dậy ngay, tay xòe ra:
- Mém quên chuyện đó, đưa tao mượn điện thoại của mày.
Mình cười khổ:
- Mày quên là tao không xài iphone à?
Mình không thích iphone nên ngoại trừ phiên bản đời đầu có dùng thử, sau này mình chuyển qua Samsung cho tới nay.
- Cứ đưa tao, android cũng có thể vào iCloud được.
Mình không rành vì chẳng dùng iphone, nghe Thanh sida hối thúc liền đưa điện thoại cho nó, chỉ thấy nó cầm máy của mình bấm bấm xong rồi ngẩn người. Mình khó hiểu hỏi:
- Gì vậy?
- Đơ mẹ rồi.
Mình lấy lại điện thoại, đúng là đơ thật, không bấm gì được. Lâu lâu lại bị vì máy mình cũ rồi chưa đổi do cũng không có nhu cầu xài gì nhiều, chờ một lát lại bình thường thôi. Nhưng thời điểm này đang gấp rút, không chờ được, mình liền đề xuất:
- Xài máy tính được mà phải không? Hình như chỗ quầy lễ tân có máy tính thì phải, xuống dưới hỏi thử xem!
Thanh sida đang rối như tơ vò nghe vậy gật gật đầu, gấp gáp đi xuống.
Giờ này chỗ quầy lễ tân chỉ có một nhân viên nữ trực, lúc đầu em ấy không đồng ý vì quy định của khách sạn không cho khách vào quầy để tránh những rắc rối không cần thiết, nhưng sau khi nghe tụi mình khẩn thiết trình bày cũng thương tình nên đồng ý. Thực ra mình thấy em ấy dùng điện thoại iphone, tuy nhiên lạ hoắc mà mượn điện thoại chứa nhiều thứ riêng tư của người ta thì không ổn, vậy nên thôi, chỉ mượn máy tính.
Mình đứng ngoài, một mình Thanh sida vào quầy dùng tạm máy tính để bàn, đăng nhập iCloud tìm kiếm. Lát sau nó mừng rỡ kêu lên khi tra ra địa điểm rơi vẫn còn ở khu nhà bé Tiên, hy vọng vẫn chưa bị ai nhặt được.
Thanh sida chỉnh chế độ mất (Lost mode) để khóa màn hình máy, tránh ai đó nhặt được tò mò mở xem. Nó lấy điện thoại mình lúc này đã hết bị đơ, chụp bản đồ chi tiết chỗ đánh rơi rồi hỏi:
- Bây giờ làm sao qua tìm đây? Tao sợ tụi kia vẫn còn quanh đó!
Chuyện này mình đã có tính toán, đáp ngay:
- Đưa điện thoại đây, tao nhờ bé Tiên đi kiếm giùm!
- Ừ. Chờ coi sao, nếu bé Tiên không kiếm được, tao sẽ sử dụng tính năng xóa thiết bị, xóa hết dữ liệu trên máy, tránh mấy cái clip đó lọt vào tay người lạ.
Thanh sida rất rành công nghệ, hồi nãy nó lo lắng quá nên hơi lập cập, bây giờ đã bình tĩnh lại nên nhanh chóng nghĩ ra biện pháp khả thi.
Mình không có số của bé Tiên, chỉ còn cách vào mạng xã hội kết bạn, sau đó nhắn tin qua thử, may là cô bé nhận ra mình nên trả lời ngay. Nghe mình nhờ vả, bé Tiên đồng ý ngay, kêu mình gửi ảnh bản đồ qua, không quên nhắc nhở bọn mình ở yên trong khách sạn, đừng ra ngoài vì tụi kia vẫn chưa chịu rời đi.
Số Thanh sida vẫn còn rất may, ít phút sau, bé Tiên gửi qua một tấm ảnh chụp cái điện thoại của nó nằm chỏng chơ trên đường, bùn đất bám đầy, nhờ vậy mà rất khó nhận ra nên chưa bị ai lượm mất.
Cô bé còn tốt bụng đến mức đi tới tận khách sạn đưa trả cho nó. Thanh sida xuống sảnh nhận máy, còn mình vẫn ở trên phòng nghỉ mệt, đang tính tranh thủ chợp mắt một chút thì cửa phòng mở ra thật mạnh, đập vào vách cái rầm, tiếp theo Thanh sida hớt hơ hớt hải chạy vô, có cả bé Tiên. Nó quýnh quáng:
- Chết rồi T ơi, tụi nó kéo tới ở dưới...
- Gì? Sao tụi nó tìm được tới đây? - Mình hết hồn chồm dậy, tỉnh cả ngủ.
Bé Tiên mếu máo muốn khóc:
- Chắc tụi nó đi theo em. Xin lỗi, em vô ý quá, đi mà không để ý để họ bám theo...
Mình vỡ lẽ, khoát khoát tay:
- Không sao, không phải lỗi của em.
Nói rồi mình bước nhanh tới khóa chặt cửa lại, hỏi tiếp:
- Sao chưa thấy tụi nó lên đây?
- Chắc bị nhân viên với bảo vệ cản lại, tao kêu lễ tân báo cảnh sát rồi, mà không biết có chịu tới hay không.
- Hên xui.
Mình không mong đợi lắm, nhưng dù sao đây cũng là thành phố du lịch có tiếng, lại là khách sạn kinh doanh dịch vụ, chắc không đến nỗi nào. Trước mắt chỉ hy vọng tụi nó không xông lên đây, bằng không cánh cửa gỗ mỏng này khó lòng bảo vệ được bọn mình, đạp vài cái là vỡ ngay. Hai thằng tay không tấc sắt, tụi nó đang điên tiết lao vào chỉ có đường chết thôi.
- Hay... mày gọi điện cho chị Diễm nhờ can thiệp đi? - Thanh sida có vẻ ngại bảo.
Thanh sida quá hiểu tính mình. Hai thằng đàn ông cùng tranh giành một cô gái, bây giờ bảo mình mở miệng nhờ chị năn nỉ thằng kia buông tha cho mình sao? Không đời nào mình làm như vậy, thà chết!
Nhưng hiện giờ không chỉ là an nguy của một mình mình nữa, còn có Thanh sida và cả bé Tiên đang sợ tới xanh mặt xanh mày ở đây, chẳng may hai người này vì chuyện riêng của mình mà có mệnh hệ nào, mình sẽ ân hận cả đời.
Mình đến gần cửa, áp sát tai vào lắng nghe giây lát, cảm thấy bên ngoài rất yên tĩnh, chưa có dấu hiệu gì đáng ngờ mới mở cửa đi ra ngoài, bước tới chỗ ban công đầu hành lang. Từ đây có thể nhìn thẳng xuống dưới đường, thậm chí còn nhìn được lờ mờ quang cảnh bên khu xóm nhà bé Tiên.
Bên dưới đường, trước cửa khách sạn đang rất đông người, tiếng la ó vang trời. Nhóm kia cả chục thằng đang giằng co với hai nhân viên bảo vệ, hình như có quen biết nhau do đều là dân địa phương nên tạm thời đôi bên vẫn đang nói qua nói lại, chưa xảy ra ẩu đả. Cầu mong là bảo vệ kéo dài thời gian thêm chút nữa, chờ công an đến vãn hồi trật tự.
Đúng lúc đang quan sát, một thằng phía dưới như có linh cảm bỗng ngoảnh mặt ngó lên ngay chỗ mình, mình vội thụp người xuống, sau đó lom khom chạy về phòng khóa chặt cửa, không dám tiếp tục dòm ngó nữa.
Nghe mình thuật xong tình hình, Thanh sida vuốt vuốt mặt đầy mồ hôi dù trong phòng đang mở máy lạnh phà phà:
- Mong được như mày nói, tụi nó mà chạy lên đây là tiêu chắc!
Mình trấn an, chủ yếu để bé Tiên đang ngồi trên ghế bớt lo lắng:
- Cùng lắm tao sẽ gọi chị Diễm, không sao đâu!
Thanh sida cười như mếu:
- Có bệnh thì vái tứ phương thôi, chứ tao không nghĩ gọi điện cho chị Diễm giải quyết được gì. Thằng Quang cứ chối quanh hoặc câu giờ là xong, tới đó cũng là chuyện đã rồi còn gì.
- Còn nước còn tát...
Mình lấy chai cam ép trong tủ lạnh ra, mở nắp rồi đưa cho bé Tiên, cười nói:
- Không sao đâu, tụi anh nhất định không để liên lụy em. Đừng lo quá!
Cô bé lập cập uống một ngụm như để nuốt nỗi sợ hãi vào trong, nói một câu khiến mình thật cảm động:
- Em chỉ lo cho hai anh thôi! Em dù sao cũng là con nít, lại là con gái nữa, họ không làm gì em đâu!
- Cảm ơn em! - Mình đáp, sau đó hỏi - Mà em có biết mấy người đó là ai không?
Con bé gật đầu:
- Có hai người trong đó ở xóm em, bởi vậy mới tìm được tới nhà em đó.
- Thảo nào...
- Thực ra có chuyện gì vậy? Em thấy bọn họ thù hằn mấy anh ghê lắm, không phải va chạm nhỏ như anh kể.
Trước đó, khi trốn trong nhà bé Tiên, mình chỉ nói qua loa lên đây chơi rồi vô tình va chạm thôi, không nói chi tiết, bởi vậy lúc này cô bé mới thắc mắc.
Tới nước này rồi, mình không muốn giấu nữa. Nói thế nào thì mẹ con bé Tiên cũng là ân nhân của tụi mình, đôi bên không hề quen biết gì mà hai người họ hết lòng giúp đỡ thế này, quả thật rất đáng trân trọng. Mình đem chuyện với chị Diễm ra kể sơ lại, nói ngắn gọn vài ý chính là bọn mình lên đây vì lo cho chị Diễm, còn đám kia là người do thằng Quang bỏ tiền thuê tới.
Nghe xong, bé Tiên thẫn thờ lẩm bẩm:
- Nhà bà Hai Kiểng hả? Hèn chi...
- Sao? Em biết nhà đó à?
- Dạ, biết chứ. Khu này ai cũng biết nhà đó, không riêng gì em đâu. Giàu lắm, giàu nứt vách!
Mình cười:
- Nhìn là biết rồi, nhà lớn vậy mà, lại ngay khu trung tâm.
Bé Tiên lắc đầu nói:
- Không phải nhà đó nổi tiếng chỉ vì giàu có đâu, còn chuyện khác nữa.
Cách cô bé nói lấp lửng làm tụi mình dâng lên tò mò. Mình đang tính hỏi kĩ hơn thì có tiếng gõ cửa dồn dập.
Mình hồi hộp nín thở tới gần cửa, ngó qua cái lỗ nhỏ mà người ta hay gọi là mắt thần xem ai đang ở bên ngoài, chỉ mong không phải là tụi kia mò được lên đây.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook