Yêu Suốt Một Đời FULL
-
Chương 13
Khi mẹ chồng tôi và Dung lên đến nơi cả người tôi cũng như bị ai đánh, xương cốt đau như vỡ vụn ra cả trăm mảnh.
Mồ hôi lạnh ướt cả áo, chỉ túm lấy tay chị Hương như túm lấy tia hi vọng mỏng manh.
Mẹ chồng tôi ngồi xuống, run rẩy đỡ lấy tôi vỗ vỗ lên người tôi, tôi cảm nhận bà cũng đang vô cùng hoảng loạn còn Dung thì nhanh chóng gọi xe cứu thương.
Tôi rất muốn mở mắt, rất muốn tỉnh táo, dù cơn đau như bóng ma luẩn quẩn liên tục ập đến, dù máu đang chảy rất nhiêu bởi tôi rất sợ, tôi sợ rằng chỉ cần nhắm mắt tỉnh lại tôi con sẽ không còn ở cạnh tôi nữa.
Cả người tôi tái nhợt, bụng như có ai đập búa vào nhưng dù đã rất cố gắng cuối cùng cũng không sao có thể chịu nổi nữa, khi lên đến xe cứu thương cũng ngất lịm đi.
Trong bóng đêm tối đen tôi gần như không còn chút ý thức nào, có đôi nghe những tiếng tít tít của máy móc xa gần, có đôi khi lại nghe tiếng bước chân trên nền gạch hoa.
Có lúc tôi dường như tỉnh lại, nhưng mở mắt ra chỉ thấy màu trắng xoá rồi lại chìm vào cơn ác mộng tối tăm kia.
Dường như tôi đã hôn mê rất lâu, rất lâu có lúc chợt nghe thấy tiếng nói quen thuộc của anh Quân quát ầm lên:
– Đi lấy máu nhanh lên! Bệnh nhân băng huyết, đi nhanh lên.
Tôi không biết đó là mơ hay thật, nhưng cơn đau ở bụng thì cảm nhận rõ rệt vô cùng.
Cuối cùng sau một giấc ngủ dài tôi cũng mở mắt tỉnh lại.
Tôi đưa mắt nhìn xung quanh mới biết mình đang nằm trong một căn phòng của bệnh viện, chỉ có điều bên trong phòng đèn tắt tối om chỉ có ánh đèn ngoài hành lang hắt vào.
Dưới ánh sáng lờ mờ ấy tôi nhìn thấy Khánh đang ngồi ở ghế, hai tay anh đan vào nhau, đầu hơi cúi xuống, ánh mắt mang một nỗi đau thương tuyệt vọng không sao che giấu nổi.
Dường như anh đã ngồi ở đây, trong tư thế này rất rất lâu rồi.
Lúc này tôi mới dần dần nhớ ra mọi chuyện, đột nhiên không kìm được bật dậy đưa tay lên bụng, cơ thể rệu rã nhưng tôi vẫn cảm nhận được bụng tôi bỗng nhẹ bẫng đi.
Khánh thấy tôi ngồi dậy cũng vội vã đi về phía giường nằm khẽ hỏi:
– Tỉnh rồi sao?
Tôi nhìn Khánh hoảng loạn túm lấy tay anh ta lập cập hỏi:
– Khánh, con sao rồi? Con chúng ta sao rồi?
Khánh không nhìn tôi lặng lẽ hướng ánh mắt ra chỗ khác, sự né tránh ấy càng khiến tôi điên cuồng gào lên:
– Trả lời tôi đi con sao rồi?
– Vì sao? Vì sao không trả lời tôi?
– Nói cho tôi biết, đứa bé sao rồi, nói cho tôi biết đi!
– Tôi bảo anh trả lời tôi đi kia mà, đứa bé sao rồi?
Khánh nhắm nghiền mắt, hơi thở nặng nề hắt ra, rất khó nhọc mới nói ra được mấy chữ:
– Con không còn nữa rồi.
Tôi nghe đến đây bỗng cảm thấy không còn tri giác, không còn ý thức, không có gì cả, dường như tất cả đều tan biến, thế giới cũng không còn tồn tại.
Dù cho khi máu trên cơ thể chảy ra, dù cho cơn đau đớn có quặn thắt cỡ nào tôi vẫn hi vọng rằng tôi được đưa đến viện, bác sĩ sẽ cứu được con của tôi.
Thế nhưng tia hi vọng nhỏ nhoi ấy cuối cùng cũng bị tàn nhẫn dập tắt không chút thương tiếc.
Tôi ngước lên nhìn Khánh, nghe thấy tiếng mình khản đặc và tuyệt vọng:
– Khánh, sao anh không giữ con lại?
Ngay khi tôi hỏi câu này Khánh cũng đột nhiên ôm lấy tôi.
Thế nhưng lúc này tôi không kiểm soát nổi mình đẩy anh ta ra vẫn lặp đi lặp lại câu hỏi:
– Khánh, sao anh lại không chịu giữ con vậy?
– Sao anh lại không giữ con lại?
Tôi không biết mình đã hỏi Khánh bao nhiêu câu như vậy, còn liên tục lấy tay đập lên người anh ta như trút nỗi đau đớn tột cùng như kẻ điên dại:
– Vì sao? Vì sao anh không giữ con lại chứ?
– Vì sao tôi không giữ được con mà anh cũng không thể giữ nó?
Khánh để mặc cho tôi đánh mình, lặng lẽ đứng như vậy.
Cuối cùng anh siết chặt tôi lại, giọng nói đầy thê lương:
– Tôi xin lỗi, là tại tôi, tất cả là tại tôi.
Xin lỗi em.
Khi nghe đến câu này tôi bỗng không sao chịu nổi nữa oà lên khóc.
Đôi tay tôi buông thõng xuống, nước mắt như mưa ướt đẫm chiếc áo Khánh đang mặc.
Tất cả mọi bất hạnh trên đời này đều không đau khổ bằng nỗi đau mất con.
Sinh linh bé bỏng đã đủ hình hài ngày hôm qua còn nằm trong bụng tôi, chảy cùng một dòng máu với tôi nay rời bỏ tôi đi.
Nỗi đau đớn sâu sắc tuyệt vọng như xé nát tâm can tôi, tôi khóc đến mức tưởng mình không sao chống cự được nữa, tôi tưởng mình cũng kiệt quệ sức lực.
Đứa bé này đến với tôi khi tôi còn rất trẻ, chưa sẵn sàng làm mẹ nhưng khi biết con xuất hiện tôi đã cảm thấy thiêng liêng xúc động nhường nào.
Có người mẹ nào không yêu con? Có cơn ác mộng nào bằng cơn ác mộng này? Tôi không hiểu, không hiểu vì sao con lại rời xa tôi như vậy.
Khánh không nói gì, yên lặng ôm tôi, trong bóng tối mờ mịt tôi thấy người anh cũng run lên.
Nhưng căn bản giờ tôi không nghĩ được gì nữa rồi.
Tôi khóc đến khi áo của Khánh ướt đẫm, khóc đến khi không còn sức mà khóc nổi nữa mới từ từ nằm xuống.
Cảm giác đau đớn cả thể xác lẫn tinh thần khiến tôi như kiệt quệ nhưng lại không thể ngủ được xoay người vào trong.
Khánh vẫn không nói gì đi vào nhà vệ sinh lấy một chiếc khăn ấm ra lau mặt, lau người cho tôi.
Xong xuôi anh ta lại ra ngoài, đổ cạp lồng cháo vào bát rồi nói:
– Ăn chút cháo đi rồi hãy ngủ.
Tôi nhìn bát cháo trên tay Khánh lắc đầu:
– Tôi không muốn ăn, anh cứ để đấy bao giờ tôi đói tôi ăn sau.
Thế nhưng Khánh không hề nghe lời tôi, lấy thìa múc một thìa cháo đáp lại:
– Phải ăn một chút vào còn uống thuốc.
Nghe lời tôi, ăn vài thìa cũng được.
– Tôi không ăn đâu.
– Không ăn cũng phải ăn, đừng ngang bướng như vậy.
Nói đến đâu anh ta đưa thìa cháo vào miệng tôi đến đấy.
Tôi thật sự rất mệt mỏi, chỉ muốn yên lặng nằm như vậy liền đẩy thìa cháo ra, không ngờ đúng lúc Khánh nâng bát cháo lên cuối cùng bát cháo rơi xuống đất, những hạt cháo văng vãi tung toé rơi xuống nền, bát sứ cũng vỡ tan tành.
Khánh không nói gì, không chửi mắng, không nặng lời, lặng lẽ ngồi thụp xuống nhặt từng mảnh vỡ, giây phút ấy tôi tưởng tim mình thắt lại cuối cùng lại khóc.
Thật ra tôi biết mất đi đứa con này Khánh cũng rất đau lòng.
Dẫu cuộc hôn nhân của chúng tôi xuất phát từ bất cứ lợi ích nào đi chăng nữa thì đứa con cũng là máu mủ, là thứ thiêng liêng quý giá không vật chất hay thứ gì có để đánh đổi được.
Là bởi tôi mất con, tự cho rằng không nỗi đau nào lớn lao hơn thế mà quên mất Khánh cũng là cha đứa bé, anh ta cũng có cảm xúc cơ mà?
Khánh nhặt xong còn lau sạch sẽ dưới sàn sau đó vào nhà vệ sinh rửa lại thìa rồi ngồi xuống cạnh tôi nói:
– Tôi biết cô rất đau lòng, nhưng con đã đi rồi cũng không thể thay đổi được nữa, xem như duyên của con và chúng ta chỉ ngắn ngủi như vậy thôi.
Điều quan trọng giờ là cô cần phải giữ gìn sức khoẻ, sau này con sẽ lại đến với mình.
Tôi không biết còn có sau này nữa hay không, đứa bé này mất rồi, duyên phận của tôi và Khánh cũng có thể kéo dài đến bao lâu nữa? Nhưng nghe anh ta nói vậy tôi cũng không muốn bản thân cứ tự dằn vặt mãi.
Khánh thấy tôi cũng nguôi nguôi liền lấy thìa múc nốt cháo trong cạp lồng ra bảo:
– Hôm nay phẫu thuật cô bị mất rất nhiều máu, sức khoẻ cũng còn yếu nên cố gắng ăn một chút vào.
Miệng tôi đắng ngắt, nhưng cũng cố ăn hết số cháo còn lại.
Ăn xong Khánh lấy cho tôi cốc nước ấm rồi cầm sẵn thuốc cho tôi uống rồi vào nhà vệ sinh.
Tôi không biết Khánh làm gì rất lâu trong đó, còn có tiếng xả nước liên tục.
Đến khi tôi không nhịn định đi vệ sinh mới thấy Khánh đang ngồi giặt đồ cho tôi.
Ngoài quần áo còn có cả đồ lót, tôi nhớ rõ ràng bộ đồ này, bộ lót này sáng nay còn đẫm máu giờ đã được anh giặt trắng tinh tươm.
Anh còn không dùng cả găng tay, không hề sợ bẩn thỉu xả thêm mấy lần nước nữa.
Tôi không dám nhìn thêm nữa sợ mình sẽ khóc liền đi ra ngoài.
Khánh giặt xong đồ mang ra hành lang phơi rồi mới vào.
Lúc này ngoài cửa cũng có tiếng bước chân của mẹ tôi.
Mẹ dẫn Thỏ vào cùng, thấy Khánh liền nói:
– Con về ăn cơm đi, mẹ ở đây trông Vân cho, ăn xong tắm rửa rồi hãy vào.
Tôi nhìn đồng hồ, đồng hồ đã chỉ điểm mười giờ đêm.
Hoá ra tôi hôn mê lâu đến vậy, cũng không biết trong quá trình ấy đã diễn ra những chuyện gì.
Khánh không từ chối mà cầm cạp lồng cháo đáp lại:
– Vậy mẹ hộ con ở đây một lúc, con về lấy ít đồ cho Vân nữa.
Khánh vừa ra đến cửa, như sực nhớ ra điều gì tôi vội vã nói:
– Anh về nhà à?
– Ừ, cần lấy gì sao?
– Có thể mang hộ tôi quyển sách tôi để đầu tiên ở chồng sách trong tủ không?
Khi nói đến câu nói tôi bỗng thấy Khánh hơi khựng lại, động tác đang nắm cửa cũng bỗng nhiên dừng lại vài giây.
Nhưng rồi anh ta vẫn mở cửa đi ra rồi đáp lại:
– Tôi biết rồi.
Thực ra tôi biết tâm trạng tồi tệ, đau đớn của tôi lúc này sẽ chẳng thể đọc nổi một chữ nào đâu.
Nhưng tôi vẫn muốn cầm quyển sách ấy, giống như cố gắng lừa dối chính bản thân mình như bấy lâu nay tôi vẫn làm, muốn để nó bên cạnh mình như trước kia mỗi lần rơi vào bất hạnh, bế tắc tôi đã làm.
Con tôi chẳng còn nữa rồi, nhưng tôi lại phải tiếp tục sống, thế nên ngoài cách tự trấn an mình, tự an ủi mình tôi không biết phải làm thế nào để vượt qua được nữa.
Giờ thật sự tôi không thể nghĩ gì, cũng không muốn nghĩ gì chỉ muốn ngủ một giấc thật dài.
Mẹ tôi và Thỏ ngồi bên cạnh khẽ nắm lấy bàn tay tôi hỏi:
– Con thấy trong người sao rồi? Còn mệt không?
– Con không sao rồi mẹ.
– Mẹ biết là trải qua chuyện này ai cũng đau lòng, nhưng sức khoẻ con rất yếu nên phải cố gắng mạnh mẽ vượt qua, giữ gìn sức khoẻ.
Hai đứa còn trẻ sau này còn nhiều cơ hội để có con lại.
Con cái là duyên trời, đến cũng là duyên mà đi cũng là duyên, không có cách nào níu giữ nếu ông trời đã cố mang nó đi cả.
Giờ chỉ cố gắng mạnh mẽ để nó đi thanh thản thôi con ạ.
Nghe đến đây tôi thấy mắt mẹ cũng đỏ hoe, mẹ cũng từng mất con, không phải là đứa con trong bụng mà là đứa con đã nuôi suốt hai mươi mấy năm.
Tôi không khóc nữa nhưng giọng cũng lạc đi:
– Vâng, con biết rồi mẹ ạ.
– Thằng Khánh lo cho con lắm đấy, suốt mấy tiếng con cấp cứu trong phòng nó đứng ngồi không yên.
Nhận được tin con bị thế là chạy về quần áo cũng không kịp thay, đến giờ cũng chưa ăn uống gì.
Tự dưng mẹ nói đến đây tôi bỗng thấy rất đau lòng.
Tôi thương con, thương bản thân và thương cả Khánh nữa.
Mẹ tôi còn bảo:
– Mẹ biết cuộc hôn nhân này ban đầu là ép buộc nhưng mẹ thật sự thấy thằng Khánh nó lo cho con, đối xử cũng rất tử tế.
Vậy nên con cố gắng lên, cố gắng hai đứa vượt qua mọi chuyện.
Bố mẹ chồng con cũng rất lo cho con, hôm nay lúc con cấp cứu mẹ chồng con chạy đi chạy lại suốt, còn làm ầm ở viện lên vì sợ không đủ máu truyền cho con.
Nghĩ đến mẹ chồng tôi lại nghĩ đến bát canh gà hầm hạt sen.
Lúc đầu trong bữa cơm tôi ăn uống rất bình thường, thậm chí lên ngủ một tiếng vẫn không sao, nhưng ăn xong bát canh gà hầm ấy thì lại xảy ra chuyện như vậy.
Tôi biết chắc chắn một điều bát canh gà hầm có vấn đề bởi sau khi ăn cơm tôi không ăn gì khác ngoài bát canh ấy, thậm chí đến nước còn chưa uống, cơ thể cũng không bị va chạm hay ngã vào đâu để đến mức sẩy thai trong khi sáng tôi đi khám mọi thứ vẫn hoàn toàn bình thường.
Nhưng tôi cũng biết chắc chắn mẹ chồng tôi không bao giờ hại tôi, hại cháu của mình.
Đúng là ban đầu mẹ chồng tôi chẳng ưa gì tôi, nhưng cái không ưa ấy hoàn toàn có lý do chính đáng, bà không ưa nhưng cũng chưa bao giờ làm gì quá đáng với tôi.
Mà điều quan trọng nhất là tôi hiểu mẹ chồng tôi là người miệng thì có thể nói những điều khó nghe nhưng tâm bà rất tốt, không phải mấy dạng miệng nam mô bụng một bồ dao găm.
Trước khi biết có đứa bé này bà còn gửi thuốc bổ để tôi có con, lúc đưa tôi đi khám thai lần đầu, khi nhìn thấy phôi thai nhỏ ánh mắt bà là niềm hạnh phúc không thể giấu.
Trên đời này lời nói có thể dối trá nhưng ánh mắt thì không.
Niềm khát khao mong mỏi có đứa cháu của bà lần nào tôi cũng nhìn ra được.
Vả lại mẹ tôi cũng nói mẹ chồng tôi lo lắng cho tôi thế nào, nói thật nếu bà muốn hại tôi thì thừa cách để hại từ lâu rồi chứ không phải tự dưng đợi đến bây giờ.
Thế nhưng… thế nhưng tại sao bát canh gà ấy có vấn đề? Là có người nhúng tay vào để tôi nghĩ đó là mẹ chồng tôi làm hay chỉ là tình cờ mà tôi bị như thế? Nếu có người nhúng tay thì đó là ai?
Trong nhà khi ấy chỉ có chị Hương, Dung, mẹ chồng tôi.
Mẹ chồng tôi không thể làm ra điều ấy thì ai? Dung? Không! Cô ấy đến chơi lần đầu, cũng lần đầu gặp tôi, không có lý do gì cô ấy làm như vậy, vả lại nhà có camera, cũng không ai dại mà chưa cưới xin gì về đã làm những chuyện thế này.
Còn chị Hương… đây là người giúp việc bao nhiêu năm của nhà tôi, cũng không lý gì chị ấy lại đi hại tôi.
Nếu như vậy, không phải mẹ chồng, không phải Dung cũng không phải chị Hương thì là ai? Chẳng lẽ tôi tự dưng bị như thế?
Mẹ tôi và Thỏ ngồi chơi với tôi một lúc, đến khi Khánh vào mới về.
Trời về khuya nên Khánh đưa mẹ tôi và Thỏ về rồi mới lên phòng.
Lúc lên Khánh đưa cho tôi quyển sách rồi pha cho tôi cốc sữa ấm.
Tôi không từ chối mà cố gắng uống hết một hơi.
Đợi đến khi Khánh đi rửa cốc vào tôi khẽ nhìn anh rồi nói:
– Anh lại đây nằm cùng tôi được không?
Phòng này có hai giường to, nhưng giờ đây tôi chỉ muốn được nằm cạnh Khánh, tôi muốn nằm cạnh anh như những ngày trước đây, khi tôi và anh có một đứa con làm sợi dây ràng buộc.
Chẳng phải mẹ tôi nói rồi sao, con tôi đi là cái duyên, tôi phải cùng Khánh vượt qua mọi chuyện, tôi không thể bài xích anh chỉ vì bản thân thấy đau lòng được.
Khánh không nói gì mà nằm xuống cạnh tôi, khi vừa nằm xuống bất chợt anh kéo tôi vào lòng mình.
Người Khánh rất thơm, mùi thơm nam tính nhưng lại dịu dàng thoảng qua mũi.
Tôi cố nén lại, không khóc nữa chỉ nghèn nghẹn bảo anh:
– Khánh, con cũng mất rồi nhưng đến giờ tôi vẫn không hiểu tại sao con lại mất nữa.
Sáng nay đi khám vẫn bình thường, đến khi ăn xong bát canh gà hầm thì thành ra như vậy.
Chắc chắn là có người hại con của chúng ta.
Khi nói đến đây tôi định giải thích rằng tôi không nghi ngờ cho mẹ anh, cũng định nói ra tất cả suy nghĩ của mình nhưng chưa kịp nói Khánh đã đáp:
– Tôi biết!
– Anh biết có nghĩa là anh cũng biết có người hại tôi đúng không? Có người hại con của mình đúng không? Vậy anh có đoán ra được là ai không? Anh thử check camera nhà mình chưa? Tìm được gì bất thường không?
– Camera tôi check rồi không có vấn đề gì, vấn đề ở chỗ khác.
Tạm thời đến thời điểm này chưa có gì rõ ràng nên không thể kết luận được gì.
Nhưng cô yên tâm, tôi cũng không để con mất đi oan uổng vậy đâu
Đến một người bình thường như tôi còn nhận ra con tôi mất một cách vô lý nữa là Khánh.
Tôi nhìn Khánh định nói tiếp thì anh đã siết chặt tôi hơn rồi nói rất kiên định:
– Vân! Đừng nghĩ ngợi gì nữa, nghe lời tôi giữ gìn sức khoẻ.
Mọi chuyện cứ để tôi lo.
Nghe Khánh nói như vậy tôi cũng không hỏi nữa.
Khánh xưa nay ít nói, nhưng mỗi lời nói ra đều khiến tôi tin tưởng và an tâm.
Nếu anh đã nói như vậy chắc chắn anh cũng đã có cách, việc của tôi là chờ đợi kết quả cuối cùng.
Con tôi có chết đi cũng cần phải có một câu trả lời thích đáng và rõ ràng.
Tôi lựa chọn tin anh như cách anh đã từng tin tôi.
Khánh kéo tôi lại gần hơn, tuy vẫn đau lòng tôi nhưng tôi dần cảm nhận được có chút hơi ấm đang lan dần ra trong lòng.
Cả một ngày khóc đến kiệt quệ, lại thêm tác dụng của thuốc và ca phẫu thuật sáng nay nên đêm ấy tôi ngủ say li bì.
Đến sáng hôm sau tỉnh dậy không thấy Khánh đâu chỉ thấy anh Quân đang mặc áo blouse trắng cùng hai người y tá đứng bên cạnh.
Thấy tôi mở mắt anh Quân liền hỏi:
– Em thấy trong người sao rồi?
– Em thấy cũng đỡ rồi ạ.
Anh Quân gật gật đầu, sau khi để y tá tiêm cho tôi ít thuốc thì nói tiếp:
– Tinh thần là quan trọng nhất, vậy nên em phải cố gắng ăn uống cho lại sức, uống thuốc đầy đủ.
Tôi nhìn anh Quân sực nhớ ra hôm qua tôi có nghe loáng thoáng mẹ tôi bảo anh là người trực tiếp cấp cứu cho tôi liền hỏi:
– Anh Quân, em có chuyện này muốn hỏi anh được không?
Thấy tôi nói như vậy anh thì bảo y tá ra ngoài rồi hỏi lại tôi:
– Có chuyện gì vậy?
– Hôm qua anh trực tiếp cấp cứu cho em, anh là bác sĩ vậy anh có biết vì sao em lại sẩy thai không? Có nguyên nhân gì không ạ?
– Sẩy thai thì có rất nhiều nguyên nhân, đôi khi là ngã, va đập hoặc cũng có thể cơ thể người mẹ bất thường nên sẩy thai tự nhiên.
Nhưng trường hợp của em có cơn co tử cung bất thường, chảy máu bất thường… nên theo suy đoán khả năng lớn là do em ăn hoặc uống phải thuốc gây co bóp tử cung mạnh.
Có điều vì hôm qua em bị băng huyết, tình trạng sức khoẻ ngàn cân treo sợi tóc, sau khi cấp cứu phải tiêm truyền rất nhiều loại thuốc nên các xét nghiệm lâm sàng không có ý nghĩa kết luận.
Đấy chỉ là suy đoán cá nhân của anh.
Tôi nghe đến đây càng thêm chắc chắn con tôi đã bị người ta hại.
Theo lời Khánh anh cũng đã check camera, không có vấn đề gì có nghĩa là mẹ chồng tôi, Dung và chị Hương đều không hề liên quan.
Vậy rốt cuộc vì sao tôi lại bị như vậy? Vậy thì bát canh hạt sen kia có vấn đề hay không, rốt cuộc vấn đề là ở chỗ nào? Anh Quân thấy tôi thẫn thờ như vậy thì nói tiếp:
– Em cũng đừng nghĩ nhiều.
Cố gắng lên nhé.
– Vâng em cảm ơn anh.
Anh Quân gật đầu đặt thuốc lên tủ đầu giường cho tôi.
Lúc thấy cuốn sách tôi đặt trên đó anh cũng hơi dừng lại.
Không hiểu sao khi nhìn anh lúc này tôi bỗng lại thấy rất quen, trong một hoàn cảnh thế này tôi bỗng thấy giống như năm nào đó tôi đã gặp anh.
Thật sự rất quen, nhưng nghĩ lại anh Quân là phó trưởng khoa của viện phụ sản, người như tôi có khả năng gặp được sao nếu không phải là vợ của Khánh.
Hoặc anh giống như ai đó tôi từng gặp mà thôi.
Khi anh Quân đi ra ngoài một lúc thì Khánh và bố mẹ chồng tôi với Dung cũng vào.
Nhìn thấy mẹ chồng tôi chợt sững sờ lại, mắt bà sưng húp lên, tiều tuỵ hệt như tôi.
Tôi biết bà rất mong chờ đứa cháu này, khao khát đứa cháu này biết bao nhiêu nhưng không nghĩ khi nó mất đi bà lại suy sụp đến vậy.
Cảm giác như cả đêm qua mẹ chồng tôi không ngủ, mọng mắt vẫn đỏ ngầu.
Mẹ chồng tôi nhìn tôi nghẹn ngào hỏi:
– Con còn mệt không? Có muốn ăn gì cứ bảo thằng Khánh nhé!
Nhìn mẹ chồng tôi như vậy tôi bỗng có một linh cảm lạ lắm.
Nếu bà hại tôi mất con thì chắc chắn giờ bà đang làm ầm ĩ lên nói tôi không biết giữ đứa bé rồi đường hoàng mà đuổi tôi đi.
Nhưng rõ ràng mẹ chồng tôi không hề làm ra cái chuyện thất đức đó, hôm qua tôi chỉ nghĩ chắc đến 99% thôi nhưng đến giây phút này tôi có thể chắc chắn 100% như vậy.
Bát canh hạt sen có vấn đề… nhưng vấn đề là người đứng sau dường như rất hiểu mối quan hệ của tôi và mẹ chồng, muốn dùng bát canh này hại tôi, cũng là dùng bát canh ấy để hàm oan cho mẹ chồng tôi.
Chẳng phải một mũi tên trúng hai đích sao? Nhưng người đứng sau là ai tôi vẫn chưa nghĩ ra được.
Tôi nhìn mẹ chồng khẽ đáp lại:
– Con không sao rồi mẹ.
Lúc này tôi mới chợt thấy hoá ra mẹ chồng tôi đã thay đổi cách xưng hô, từ gọi chị sang con.
Bố chồng tôi thì thở dài an ủi:
– Con cũng đừng buồn quá, cố gắng tẩm bổ rồi lộc con cái lại về thôi.
– Vâng con biết rồi bố ạ.
Bố mẹ chồng tôi và Dung ở lại một lúc lâu.
Đa số cũng không nói gì nhiều quanh đi quẩn lại đều là an ủi tôi vài câu.
Thấy mọi người như vậy tôi cũng không muốn nghĩ ngợi nhiều, sợ nghĩ linh tinh rồi lại nghĩ xấu cho những người vô tội tốt với mình nên cố gạt đi tất cả mọi suy nghĩ cho đầu óc thư thái.
Cứ đợi câu trả lời của Khánh lúc đó cũng chưa muộn.
Chắc có lẽ sợ tôi ở một mình nghĩ không thông nên đợi tận khi Khánh mang đồ ăn sáng cho tôi bố mẹ chồng tôi với Dung mới về.
Nhưng mẹ chồng tôi không về ngay, đợi khi Khánh đưa cho tôi bát cháo chân giò hầm mới gọi anh ra ngoài nói chuyện.
Cũng không biết hai người nói chuyện gì nhưng nói rất lâu, thi thoảng nhìn ra cửa kính tôi còn thấy mẹ chồng tôi bặm môi như nén lại nỗi buồn và một nỗi thất vọng vô hạn.
Đúng là niềm vui chưa được bao nhiêu thì xảy ra chuyện thế này, đâu phải mình tôi đau mà cả nhà ai ai cũng buồn.
Những ngày tiếp theo tôi vẫn phải nằm viện, thường người ta sẩy thai nằm viện hai ba ngày là về.
Nhưng tôi bị băng huyết nên phải theo dõi cẩn thận.
Bao nhiêu ngày tôi nằm viện là bấy nhiêu ngày Khánh nghỉ phép ở đây chăm sóc cho tôi.
Sáng thì anh chạy về nấu đồ ăn sáng, trưa và tối mẹ tôi nấu mang qua.
Trước kia đồ ăn sáng đều là chị Hương nấu, nhưng mẹ tôi bảo chắc Khánh cũng không muốn tôi nghĩ ngợi nên anh tự nấu cho tôi ăn.
Mấy ngày nằm viện mọi người đến thăm, bố mẹ chồng tôi cũng rất quan tâm, dù không nói ra nhưng lại âm thầm chăm sóc cho tôi lại thấy Khánh vất vả ngược xuôi lo cho tôi rồi thêm mẹ tôi và cái Nguyệt hôm nào cũng gọi điện an ủi tôi cũng dần nguôi đi.
Cái Nguyệt gãy chân chưa tháo bột nên không sang thăm tôi được hôm nào cũng nghỉ gọi facetime cho tôi buôn mấy tiếng.
Lúc nào rảnh rỗi tôi lại bỏ sách ra đọc giết thời gian để cố quên đi nỗi buồn trong lòng.
Một tuần sau đó khi tôi vừa ngủ dậy cũng thấy Khánh đã về nhà nấu ăn sáng cho tôi từ bao giờ.
Tôi định ngồi dậy đi vệ sinh đột nhiên đã thấy Vy ngồi ở ngay ở ghế.
Hình như chị ta đến đây một lúc rồi, đang ngồi nhìn tôi chăm chú.
Hôm nay chủ nhật nên bác sĩ không đi thăm buồng, mấy tuần nay tôi cũng không gặp chị ta, nay gặp ở đây có chút bất ngờ.
Thấy tôi tỉnh dậy chị ta cầm giỏ hoa quả đưa cho tôi rồi nói:
– Bận quá nên giờ mới đến thăm em được.
Nhìn em xanh quá, cũng mới biết chuyện em sẩy thai, chia buồn cùng em nhé!
Tôi vừa trải qua một nỗi đau cả thể xác lẫn tinh thần, cơ thể vẫn mệt mỏi lại chẳng biết chị ta đến thăm hỏi thật hay là cười lên nỗi đau của tôi nên chỉ đáp lại.
– Cảm ơn.
– Cảm ơn gì chứ? Chị có làm gì được cho em đâu mà cảm ơn.
– Tôi đang mệt không muốn nói chuyện, chị đi về đi.
– Mệt lắm hả em? Gần tuần rồi vẫn mệt sao? Chắc em nghĩ ngợi, suy sụp nhiều lắm nên mới thành ra thế này nhỉ.
Khổ thân em, mãi mới có đứa con để níu kéo, ràng buộc cuộc hôn nhân này với Khánh giờ lại mất đi coi như mất đi công cụ đạt mục đích của mình nên suy sụp cũng đúng thôi.
Ngay từ lúc đến tôi biết Vy đã không có ý tốt đẹp gì, nhưng càng nói càng cảm thấy chị ta cố tình khoét sâu vào nỗi đau tôi đang trải qua, mồm miệng cũng rất độc địa.
Trước nay tôi ít khi đáp trả lại Vy gay gắt như vậy dù biết chị ta là cái loại thảo mai giả tạo.
Nhưng nay nỗi đau mất con tôi còn chưa vượt qua nổi lại nghe chị ta khiêu khích nên không kiêng nể gì nữa đáp lại:
– Chị nói thế không sợ nghiệp quật à? Con tôi mất rồi vẫn mang nó ra chọc ngoáy được thì chị là cái dạng gì?
Thế nhưng chị ta dường như chẳng quan tâm, vẫn tiếp tục đả kích tôi:
– Nghiệp? Nói đến nghiệp mà em không xấu hổ à?Con em mất mới là cái nghiệp của em đấy.
– Chị nói cái gì?
– Chị nói con em mất là cái nghiệp của em, dối, gài bẫy, cướp người yêu của người khác nên giờ bị quả báo thôi.
Nói cho em biết con em không còn thì hôn nhân của em và Khánh cũng vỡ tan nhanh thôi.
Đến lúc ấy đừng trách chị không cảnh báo trước nhé.
– Tan vỡ hay không cũng không tới lượt chị lên tiếng.
Câm mồm và cút ra khỏi đây!
– Bệnh viện này là bệnh viện của bố hay mẹ em xây mà em có quyền đuổi chị?
– Tôi không có quyền đuổi chị thì để tôi gọi anh Khánh đến.
Để xem nếu anh ấy biết chị lấy con anh ấy ra nói những lời độc địa thì anh ấy sẽ nghĩ thế nào?
– Cô doạ tôi đấy à? Cô đi nói xem anh ấy tin cô hay tin tôi.
Loại người như cô đánh tin lắm à? Nói cho cô biết dù cô có làm cách nào cũng đừng hòng chiếm được trái tim của anh Khánh.
Ngoài mấy cái chiêu trò gài bẫy cô làm được gì khác đâu? Tưởng có đứa con mà ngon, chẳng qua người ta vì trách nhiệm mới thế thôi.
Cũng nói luôn cho cô biết đêm tân hôn anh ấy còn bỏ mặc cô ở với tôi đủ hiểu anh ấy coi cô chẳng ra cái vẹo gì rồi.
Khôn hồn thì cút xéo sớm đi!
Mẹ kiếp con khốn nạn này.
Chắc chắn hôm nay chị ta đến đây là khiến tôi tức điên lên.
Ngẫm lại càng chắc chắn chị ta biết tôi vừa trải qua một trận thập tử nhất sinh, bị băng huyết nên cố ý nói mấy lời này.
Nếu tôi tức giận thì đúng ý quá rồi lại tổn hại sức khoẻ nên cuối cố hít một hơi bình tĩnh đáp lại:
– Vậy tôi cũng nói luôn cho chị biết đừng mơ tôi sẽ chia tay anh Khánh.
Chị cứ đứng phía sau mà chầu chực đi, tôi sẽ không bao giờ buông tay anh ấy, cũng không bao giờ để chị đạt được mục đích.
Tôi không là cái vẹo gì thì chị cũng chả là cái vẹo gì hết, nếu anh Khánh yêu chị thật lòng thì đã không cưới tôi.
Đừng có bảo bị tôi gài bẫy, chị có bản lĩnh sao không gài mà cưới anh ấy đi.
– Mày!!! Tao không thích làm cái trò dơ bẩn và hạ đẳng như vậy.
– Vâng! Chị thượng đẳng, thượng đẳng quá nên anh Khánh mới cưới con hạ đẳng như tôi.
Sau yêu ai bớt thượng đẳng đi nhé không lại bị người ta cướp mất người yêu! Lúc đấy hối lại không kịp.
Chị ta không nói nổi câu nào, yết hầu giật lên đầy tức giận.
Cũng may lúc ấy y tá đi phát thuốc cũng vào.
Chị ta lườm lườm tôi rồi cuối cùng cũng xách túi đi thẳng.
Đợi chị ta đi khuất tôi mới thở hắt ra một hơi.
Một dạo tôi không gặp chị ta nên không nghĩ tới, bất giác tôi bỗng có một ý nghĩ, người ghét tôi nhất, căm hận tôi nhất chỉ có Vy.
Hôm nay chị ta đến đây, nói mấy lời này tôi bỗng cảm thấy chị ta dường như cố ý muốn tôi phát điên lên mới hả dạ, dường như chị ta cố ý vậy để tôi tức giận rồi hậu sản mà chết.
Không hiểu sao tôi lại nghĩ chị ta có liên quan đến việc đứa con vừa mới mất đi của tôi.
Tôi lấy máy gọi cho cái Nguyệt, sau khi nghe tôi nói nó liền bảo:
– Ngay từ lúc mày mất con tao đã nghi ngờ con mụ này rồi.
Con mày chết đi chỉ có con mụ này vui nhất chứ ai nữa.
Vả lại người hiểu mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu nhà mày chỉ có mụ ta.
– Nhưng mà hôm tao xảy ra chuyện chị ta không có mặt ở đấy, cũng không thể nghi ngờ được.
– Chính vì thế nên tao mới bảo nghi thôi chứ không dám chắc chắn.
Nhưng tự dưng nãy mày nói thế tao lại chợt nghĩ thế này… có khi nào con mụ này không xuất hiện mới chính là nguyên nhân không? Kiểu như trong nhà có người yêu anh Quân đến chơi thì tự dưng mày xảy ra chuyện, làm như vậy là để mày nghĩ là hoặc do mẹ chồng, hoặc do bà người yêu anh Quân kia.
– Nhưng không xuất hiện ở đấy thì làm sao có thể nhúng tay vào được.
– Thì thế mới là cao thủ.
Tao cũng nghi thế thôi chứ tao có phải thám tử đâu mà biết chắc chắn!
Khi cái Nguyệt nói đến đây sống lưng tôi cũng lạnh buốt.
Lúc mới sẩy thai tôi cũng từng nghĩ đến Vy nhiều nhất, mẹ chồng, Dung, chị Hương chắc chắn không liên quan rồi.
Nhưng chỉ vì suốt hai tuần trước khi tôi sẩy thai không gặp chị ta, hôm xảy ra chuyện cũng không có mặt nên tôi gạt đi toàn bộ suy đoán của mình thi thoảng lại nghĩ đến chị Hương và Dung.
Giờ tôi mới thấy mình hơi hoang đường, cớ sao tôi lại không nghĩ rằng chị ta không cần có mặt vẫn có thể nhúng tay vào? Lúc còn đang suy nghĩ miên man thì Khánh cũng vào.
Thấy giỏ hoa quả trên bàn liền hỏi tôi:
– Ai đến thăm à?
Tôi nhìn giỏ hoa quả đáp lại:
– Người yêu cũ của anh đến thăm.
– Vy?
– Phải!
– Cô ta đến nói gì vậy?
Trước tôi không muốn nói xấu chị ta trước mặt Khánh, nhưng giờ tôi nghĩ chẳng tội gì phải cao thượng.
Chị ta hại con tôi hay không tôi chưa biết nhưng chị ta đả kích, bẩn tính, giả tạo, độc địa là có thật nên đáp lại:
– Tất nhiên đến để cười cợt tôi không giữ được đứa bé rồi.
Còn nói đứa con này mất đi là quả báo của tôi.
Chị ta còn đả kích tôi rất nhiều.
Đây là những lời tôi nói thật, anh tin hay không tuỳ anh.
Khánh không đáp lại lời tôi nhưng tôi thấy hai hàng lông mày anh cũng chau lại.
Sau đó anh lặng lẽ múc đồ ăn sáng ra bát cho tôi sau đó đứng dậy cầm giỏ hoa quả đi ra cửa.
Thấy anh cầm đi như vậy tôi liền hỏi:
– Anh mang đi đâu vậy?
Khánh không nhìn tôi mà dứt khoát đáp:
– Vứt đi!
– Vứt đi?
– Phải! Rác rưởi thì nên vứt đi.
Nói rồi không đợi tôi lên tiếng anh ta đã mang ra thùng rác của bệnh viện đáp vào, cũng chẳng biết chị ta có tẩm gì vào đống hoa quả này không nhưng chắc Khánh cũng không dám mang đi cho ai.
Lúc vào thấy trên cổ Khánh vẫn còn vương ít mồ hôi, lại nhìn đồ ăn hôm nay anh nấu trong lòng lại thấy thương thương.
Nãy vì con mụ Vy tôi hơi khó chịu với anh nhưng nghĩ lại anh đâu có lỗi gì đâu.
Nhớ đến mụ Vy tôi lại hỏi Khánh xem anh điều tra đến đâu rồi nhưng vẫn như cũ anh bảo phải chờ đợi thêm, còn bảo tôi chưa cần vội cứ từ từ đã.
Anh đã nói như vậy tôi cũng đành chờ, nhưng trong lòng cũng dần nghĩ đến việc tìm xem có manh mối gì không, có liên quan gì đến Vy không chứ tôi cũng không thể yên lòng như thế được.
Hôm sau thứ hai tôi được ra viện, sau hơn tám ngày nằm viện tôi cũng được về nhà.
Từ sớm mẹ chồng tôi đã vào dọn đồ còn Khánh thì đi sang phòng bác sĩ nghe tư vấn.
Lúc đang dọn đồ thì Vy cũng từ đâu xuất hiện.
Nhìn thấy chị ta tôi đã thấy cả một bầu trời hãm tài nhưng có mẹ chồng tôi ở đây nên tôi cũng không muốn chửi nhau.
Mẹ chồng tôi thấy Vy cũng có chút ngạc nhiên hỏi lại:
– Sao cháu lại ở đây? Hôm nay không phải đi làm hả?
– Sáng nay cháu nghỉ, em họ cháu sinh con ở tầng trên nên thăm nó, thấy bảo Vân nằm ở đây nên cháu định qua thăm Vân luôn.
Vân còn mệt nhiều không ạ?
Bình thường mẹ chồng tôi thấy Vy cũng niềm nở lắm, nhưng hôm nay tôi thấy bà chỉ cười gượng gạo bảo:
– Phiền cháu quá, hôm nay Vân cũng ra viện rồi, con bé không sao rồi, cảm ơn cháu.
Nói đến đâu mẹ chồng tôi lại thu đồ đến đấy.
Khi mẹ chồng tôi cầm đến cái túi xách trên bàn của tôi bên ngoài y tá cũng đẩy cửa bước vào để đưa đơn thuốc tự chọn cho tôi.
Vì Vy đứng ở cạnh cửa nên bị cửa va vào loạng choạng ngã về phía mẹ chồng tôi.
Mẹ chồng tôi cũng bất ngờ loạng choạng suýt ngã may mà tôi kịp đỡ lại được.
Thế nhưng vì bất ngờ mất đà cái túi xách trên tay bà rơi xuống đất.
Vy thấy vậy vội vã rối rít nói:
– Ôi cháu xin lỗi cô.
Y tá vào bất ngờ quá cháu không để ý.
Để cháu nhặt cho ạ.
Nói rồi chị ta nhặt túi xách tôi lên, thế nhưng lại cầm từ đáy túi ngược lên, mà túi của tôi ngăn giữa lại không có khoá nên đồ đạc rơi loảng xoảng ra đất.
Thấy vậy chị ta lại nhìn tôi rồi lên tiếng:
– Ơ túi của Vân không có khoá giữa hả? Chị xin lỗi không để ý.
Mẹ chồng tôi nhìn Vy, sắc mặt hơi lạnh cúi xuống nhặt đồ cho tôi rồi bảo:
– Thôi để cô tự nhặt cũng được, cháu bận gì cứ về đi.
Nói rồi mẹ chồng tôi nhặt mấy cái kẹp tóc.
Bên ngoài Khánh và anh Quân cũng lấy thuốc xong đi vào phòng.
Tôi cũng ngồi xuống nhặt nốt đồ cùng mẹ chồng.
Khi đang nhặt tôi phát hiện trong đống đồ rơi ra có hai nửa vỉ thuốc của hai loại thuốc khác đã uống hết.
Còn chưa nhìn ra là vỉ thuốc gì mẹ chồng tôi đã cầm lên rồi bảo:
– Thuốc gì uống mà hết sao không vứt đi luôn để trong này cho chật ra.
Vy thấy vậy thì liền nói:
– Chắc thuốc bổ của Vân, uống xong chắc chưa kịp vứt, cô đưa cháu vứt đi cho ạ.
Người y tá đứng bên cạnh bất chợt lên tiếng:
– Đây… đâu phải thuốc bổ… đây… là thuốc phá thai mà.
Tôi nghe xong bỗng cứng ngắc người còn mẹ chồng tôi thì từ từ đứng dậy, bàng hoàng hỏi lại:
– Cô nói gì cơ? Đây là thuốc gì?
– Là thuốc phá thai ạ.
Mẹ chồng tôi liền cầm túi của tôi dốc đổ hết ra, bên trong còn hai vỉ nguyên.
Đến tận giờ tôi vẫn không hiểu sao trong túi tôi lại có hai vỉ thuốc này cũng chưa kịp lên tiếng thì mẹ chồng tôi cúi xuống nhặt lên không hỏi y tá mà nhìn anh Quân hỏi:
– Đây là thuốc gì?
Anh Quân nhìn tôi không đáp, ánh mắt có chút lạ lẫm, mẹ chồng tôi thấy vậy liền gắt lớn:
– Quân! Con là bác sĩ, nói cho mẹ biết đây là thuốc gì.
Nếu con không nói mẹ sẽ mang đi hỏi bác sĩ khác!
Cuối cùng có lẽ không còn cách nào khác anh đành đáp lại lời mẹ chồng tôi:
– Đây mifepristone và misoprostol, thuốc co bóp tử cung thường dùng để phá thai!
Toàn thân tôi bỗng lạnh buốt như băng nhìn Vy, hoá ra cao thủ là đây, hoá ra như lời cái Nguyệt nói, người không xuất hiện mà gây ra cái chết cho con tôi mới là cao thủ.
Trong giây lát không còn là nghi ngờ nữa mà cuối cùng cũng hiểu ra tất cả mọi chuyện!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook