Yêu Sự Dịu Dàng Của Anh
-
Chương 3
edit: Lenivy
beta: hoa nguyen
______
Warning 18+
Hai năm sau, Triệt hai mươi hai tuổi, cũng đã đến lúc tốt nghiệp đại học.
Triệt học chuyên ngành quản lý công thương, mẹ đối với việc Triệt tốt nghiệp rất thờ ơ, chỉ nói một câu “”Con muốn làm gì thì cứ làm cái đó, sau này chính con hãy tự mình nuôi bản thân và Ương Ương, nghĩa vụ của mẹ đã hết rồi.”
Triệt nghe xong, đột nhiên cảm thấy nội tâm mình vô cùng đau đớn, không phải vì mẹ không chu cấp viện trợ nữa mà vì phút chốc hiểu được hai mươi mấy năm qua hóa ra mẹ cũng chỉ coi hắn như một nghĩa vụ….
Nhớ lại quãng thời gian ba bỏ đi, những ngày đầu còn một mình cô đơn tỉnh dậy bật khóc, không có ai làm bạn, cũng không có ai an ủi, dù vậy hắn vẫn mong mỏi tình thương ở mẹ, nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của mẹ thì yêu cầu gì hắn cũng nói không nên lời. Mặc dù có đôi khi hắn cả gan làm nũng thì mẹ cũng hờ hững mà đối phó, hoàn toàncảm nhận được điều hắn thực sự khao khát là gì. Nước mắt chảy nhiều thì tuyến lệ cũng từ từ khô cạn, hắn dần học được cách không còn thút thít nỉ non, đem hết thảy tất cả dằn xuống tận đáy lòng, lựa chọn lạnh nhạt quên đi. Nhưng rồi, Ương Ương xuất hiện, chỉ có Ương Ương là đặc biệt, dù ban đầu sự xuất hiện của Ương Ương cũng phiền toái và không vui vẻ gì nhưng khuôn mặt tươi cười ngây ngô của bé cùng cuộc gặp gỡ đáng thương đó đã khiến hắn đồng cảm và thương tiếc. Cả hai đều cùng bị cha mẹ bỏ rơi, vì sao không nghĩ ra biện pháp sống thoải mái cùng nhau. Mà ngay từ đầu, làm thế đối với Ương Ương cũng là ngoài ý, nhưng đã có lần thứ nhất thì rồi cũng sẽ có lần thứ hai, thứ ba, con người khi sa lầy vào dục vọng thường dần dần đánh mất lý trí. Hồi đầy hắn còn cảm thấy day dứt vì tội ác mình làm, cũng từng nghĩ tới việc sẽ chấm dứt nó, song khi hắn chứng kiến Ương Ương mỗi lần rất vui vẻ và thoải mái tiếp nhận hắn làm tất cả thì hắn lại cảm thấy thực ra tiếp tục cũng không có gì là không tốt. Chính vì vậy lý trí cách hắn ngày càng xa, và cuối cùng thì hắn đã mang theo Ương Ương đi vào một con đường không cách nào quay đầu trở lại được.
Ương Ương, chỉ cần có Ương ương là tốt rồi, hắn nhớ tới tiểu đông tây đáng yêu kia, nội tâm cảm thấy thật nhu hòa, tình thương của mẹ mà hắn vẫn luôn mong muốn đã thành điều mà cả đời này hắn không thể có, nhưng Ương Ương lại là tất cả những gì cuộc đời hắn có sau này.
.
.
.
Triệt cuối cùng đã lựa chọn làm ở một công ty thương mại, hắn biết rõ bắt đầu từ ngày hắn đi làm, kinh tế của hắn và Ương Ương chính thức độc lập rồi, mẹ và hắn đã là hai người dưng.
“Ca ca, anh trở về rồi.” Ương Ương vừa trông thấy hắn tan tầm về nhà, lập tức chạy vội đến.
Đi làm mỗi ngày hắn đều trở về rất muộn nên không còn cách nào đón Ương Ương tan học, nhưng Ương Ương cũng rất nghe lời, mỗi ngày đều tự mình về nhà, vì vậy hiện giờ hằng ngày Ương Ương đều ở nhà chờ hắn trở về. Còn về phần mẹ, sau khi hắn tốt nghiệp không bao lâu liền được công ty điều đến chi nhánh khác làm việc rồi nên ngôi nhà này giờ chỉ còn hai người là hắn cùng Ương Ương mà thôi.
“Ăn cơm chưa?” Hắn sờ sờ cái đầu nho nhỏ của Ương Ương, sợi tóc mềm mại ‘chảy’ vào giữa ngón tay hắn..
“Còn chưa ăn a~~~~~~.”
“Anh không phải đã nói là nếu buổi tối 7h mà anh còn chưa về thì em hãy một mình ăn cơm trước sao?” Hắn thở dài, giờ cũng đã hơn 8h rồi.
“Em muốn đợi ca ca…” Ương Ương nhỏ giọng nói.
“Hiện tại ca ca đi làm rất bận nên phải thường tăng ca, nếu em cứ đợi anh về thì kiểu gì bụng cũng sẽ rất đói” Hắn cầm tay Ương Ương đi vào phòng bếp “Muốn ăn gì nào?”
Thường ngày Ương Ương vẫn luôn luôn thật thà nói ra suy nghĩ của mình nhưng hôm nay lại không trả lời, chỉ nắm tay hắn so với bình thường mạnh hơn chút xíu.
Tiến vào phòng bếp, hắn bỗng ngây người, chỉ thấy trên bàn đã bày biện xong mấy món ăn đơn giản.
” Em làm sao?!” Hắn kinh ngạc hỏi.
Ương Ương mặt đỏ lên, gật gật đầu.
“Lúc nào học vậy?” Hắn cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi.
“Ca ca đi làm về luôn luôn vào tối muộn, tăng ca khổ cực như vậy mà lúc về vẫn cố gắng làm cơm, cho nên…cho nên Ương Ương nghĩ muốn mình làm….” Ương ương ngẩng đầu nhìn hắn “….mỗi ngày đều nhìn ca ca nấu cơm, Ương Ương cũng học được một chút ít, sau này buổi sáng ca ca không cần phải dậy sớm chuẩn bị sẵn cơm cho Ương Ương rồi”
Đột nhiên cảm thấy hốc mắt nóng lên, Triệt cố nhịn nước mắt chảy xuống, ngồi sụp xuống, ôm chầm lấy thân thể mảnh khảnh của Ương Ương vào lòng. Vừa mới tốt nghiệp nên chính hắn đi làm cũng cảm thấy rất vất vả. Quá nhiều vấn đề cần giải quyết trong khi kinh nghiệm không hề có, những gì học được trong trường học cũng chỉ là lý thuyết suông, vì cuộc sống của hắn cùng Ương Ương nên hắn phải cố gắng hơn người khác mới có thể sinh tồn được. Không ngờ Ương Ương lại hiểu chuyện như vậy, đã đem lại cho hắn niềm an ủi lớn lao, trái tim hắn rất cảm động.
“Cảm ơn em! Ương Ương.” Hắn nhẹ nhàng nói.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ương Ương lại một lần nữa thẹn thùng đỏ ửng lên.
Tuy nhiên do lần đầu tiên làm nên tay nghề của Ương Ương nấu cũng chưa được tốt lắm nhưng vẫn có thể tạm ăn được. Từ nay về sau, cơm tối cứ giao cho Ương Ương toàn quyền xử lý chắc chắn tay nghề nấu ăn của Ương Ương cũng sẽ ngày càng tốt hơn bây giờ.
.
.
.
Việc học hành của Ương Ương hầu như không có gì khiến hắn phải bận tâm cả, nghỉ hè qua đi, hắn đã qua được thời gian thử việc ở công ty, công việc cũng dần dần vào quỹ đạo, Ương Ương thi đậu được vào trường trung học cũ của hắn, chính thức trở thành học sinh trung học rồi.
Đến trường ngày đầu tiên, Ương Ương đã có thể cảm thấy ngay môi trường ở đây với tiểu học có rất nhiều điểm không giống nhau, có nhiều học sinh hơn, ăn mặc cũng kì quái, mà các giáo viên cũng không thân thiện như ở tiểu học, cảm giác nghiêm túc hơn rất nhiều.
Tại buổi lễ khai giảng, hiệu trường càng thêm nhấn mạnh “Mỗi học sinh học tại trường này đều phải mặc đồng phục, cũng nhất định phải tuân thủ các nội quy trong trường, nếu không sẽ trừ vào điểm hạnh kiểm và báo về cho gia đình; đối với những học sinh liên tục sai phạm, không biết sửa sai sẽ bị đuổi học.”
Nhưng mà áo sơ mi màu trắng xanh mặc vào lại rộng thùng thình, rất nhiều học sinh đều không thích mặc. Ương Ương nhận được đồng phục thì phát hiện size áo so với bé lớn hơn một số, nhìn thấy các bạn xung quanh cũng đồng cảnh ngộ, thầy giáo giải thích size áo lớn như vậy cố gắng mặc thôi, về sau khi trưởng thành hơn cũng không cần đổi mới.
Tan làm, Triệt về đến nhà trông thấy Ương Ương mặc đồng phục rộng thùng thình, nhịn không được bật cười.
“Không cười nữa…” Ương Ương bất mãn nhìn hắn “….thầy giáo nói rộng thế này thì có thể mặc được ba năm, đồng phục của các bạn ai cũng đều lớn thế này a~~~~~ “
“Vậy sao?” Triệt vẫn cảm thấy rất buồn cười, tuy nhiên năm đó đồng phục của hắn cũng rất lớn.
“Anh mà còn cười nữa là em sẽ không cho anh ăn cơm nữa đâu” Ương Ương xuất ra đòn sát thủ.
“Không muốn đâu~~~~~!” Triệt lập tức đầu hàng, khuôn mặt gian xảo “Nếu như anh chết đói thì sẽ không thể cùng Ương Ương làm rồi”
Nhưng mà bất kể thế nào, Triệt vẫn cảm thấy bộ đồng phục rộng thùng thình thế này mặc vào trông như áo của đạo sĩ vậy, Triệt vẫn ưa thích ngắm Ương Ương mảnh mai hơn. Vì vậy hắn nhịn không được kéo Ương Ương vào ôm, vén đồng phục của bé lên, ừm, vẫn còn cái eo mảnh khảnh duyên dáng đây rồi.
Hắn một bên vuốt eo nhỏ của Ương Ương, một bên thủ thỉ “Đem đồng phục thay ra nhé.”
Ương Ương đỏ mặt, gật gật đầu.
Vì vậy hắn liền cởi đồng phục của Ương Ương ra, một đôi nụ anh đào đáng yêu như ẩn như hiện trước mắt. Không chút do dự, Triệt như một sắc lang từng nhát từng nhát cắn cắn một trong hai nụ hoa, tinh tế nhấm nháp.
“YAA.A.A.~~~~~~” Ương Ương thoáng run rẩy một chút, giãy giụa thân thể trốn tránh “Em… em còn chưa tắm rửa.”
“Không sao.” Triệt dứt khoát cởi bỏ đồng phục, toàn bộ cởi ra, sau đó giống như lột vỏ trái cây cởi cả quần của Ương Ương ra.
Nhìn ngắm thân thể mảnh khảnh trắng nõn đang vô cùng thẹn thùng co rúc trên ghế sa lông của Ương Ương, Triệt lập tức cảm thấy tính khí bừng bừng phấn chấn lên rồi.
Hài tử mười hai tuổi, thân thể cũng đã có chút thành hình, hết sức nhỏ nhắn mà lại mềm mại, da thịt trắng trẻo phấn nộn bóng loáng.
Triệt đặt nửa người dưới của Ương Ương xuống,đút một chiếc gối nhỏ ngay dưới mông bé, sau đó hắn kéo hai cái đùi ra, tính khí màu hồng phấn cùng nụ hoa phơn phớt như anh đào hiện ra trước mắt hắn.
Thật đáng yêu a~~~~. Mặc kệ xem bao nhiêu lần đều cảm thấy vẫn đáng yêu như vậy.
Triệt duỗi tay nắm chặt cái tính khí nhỏ nhắn ấy, bắt đầu khuấy động.
“A~~~~…” Ương Ương phát ra thanh âm nho nhỏ nức nở nghẹn ngào.
Tính khí non mềm trong tay hắn dần dần cương, sau đó rất nhanh chóng đứng lên.
Đem hai ngón tay nhét vào trong miệng Ương Ương, lại để cho Ương Ương liếm ướt một chút, sau mới chậm rãi cắm vào cái cúc hoa nho nhỏ kia.
“YAA.A.A.~~~~~” Ương Ương theo phản xạ co rút cửa vào, rồi sau đó mới từ từ thả lòng, lại để cho hắn đưa hai ngón tay hoàn toàn đâm vào.
Nhìn cửa vào màu hồng phấn xinh xắn chăm chú ngậm lấy hai ngón tay chính mình, Triệt cảm thấy cả người đều nóng lên đến phát hỏa, một cảm giác tê liệt cùng khoái cảm tràn ngập toàn thân, vội vàng muốn tìm kiếm lối vào.
“Ương Ương…” Hắn nhẹ nhàng, ngọt ngào thì thào tên bé.
Ương Ương chớp chớp hàng mi cong vút như bướm đậu, hồn nhiên mà đầy say đắm nhìn về phía hắn.
Hắn rút tay ra, kéo Ương Ương lên, ngồi chồm hỗm trên đùi hắn. Triệt kéo khóa quần xuống, lôi côn th*t của bản thân đã sớm thẳng đứng ra. Ương Ương đỏ mặt nhìn phân thân đang sưng cứng của hắn, duỗi bàn tay nhỏ bé, nhẹ nhàng nắm lấy.
“Ngồi lên đi.” Hắn khàn khàn dụ dỗ bé.
Ương Ương thân thể khẽ run, lập tức nâng mông lên, hai tay quấn lấy cổ hắn, chậm rãi tới gần dục vọng của hắn.
Triệt một tay vịn lấy eo của Ương Ương, một tay nắm lấy dục vọng chính mình, nhắm ngay cửa vào mềm mại kia, có chút dùng lực, liền trực tiếp đâm vào.
“YAA.A.A…..” Ương Ương phát ra một tiếng rên rỉ.
“Đau không?” Hắn khẩn trương hỏi.
Ương Ương cắn môi lắc đầu, trong mắt hiện lên ánh lệ.
“Vẫn ổn chứ.” Hắn thương yêu nói.
“Không việc gì đâu…” Ương Ương hít một hơi “….chậm một chút là được rồi, cũng không phải quá đau nhức, Ương Ương cũng muốn ca ca a~~~~~~.”
Ương Ương uốn éo nhúc nhích thân thể, đại khái đã tìm được một tư thế thoái mái, chậm rãi hạ eo xuống, đem phân thân của ngắn ngậm vào.
Chặt quá! Triệt trong lòng cảm thán. Nội bích vừa mềm mại vừa ướt nóng chăm chú vây chặt lấy dục vọng của hắn, hai chân thon mảnh do tư thế ngồi biến thành quấn quanh ngang hông hắn.
Dường như không thể đợi chờ thêm nữa, Triệt nắm lấy vòng eo mềm dẻo mảnh khảnh của Ương Ương, lên xuống dùng lực bắt đầu chuyển động.
“A… A…” Ương Ương như vừa thống khổ vừa khoái hoạt, mang theo khóc âm nức nở rên rỉ.
Tình ái kịch liệt liên tục như vậy khiến Ương Ương rốt cục không chịu đựng nổi, nội bích non mềm đột ngột co rút mãnh liệt.
“A ———–!”
Triệt hô to một tiếng, một dòng nhiệt phóng ra, rót sâu vào trong cơ thể của Ương Ương.
Toàn thân Ương Ương run lên, dùng sức ôm sát cổ hắn, dần dần xụi lơ.
Hưởng thụ dư vị sau khi cao trào, Triệt không vội vã từ trong Ương Ương rút ra, mà vẫn một mực ôm chặt bé, ôn nhu vuốt ve phía sau lưng cùng cổ bé.
“Ca ca…” Ương Ương từ trong ngực hắn ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng tràn đầy mồ hôi tinh tế.
Không cách nào chống cự được sự hấp dẫn như vậy, Triệt cúi đầu, ôn nhu hôn lên đôi môi mềm mại kia.
Thật sự là rất đáng yêu, tại sao tiểu đồng tây này lại có thể khiến người ta yêu thương đến nhường ấy?
Triệt cảm thấy hắn thật quá hạnh phúc.
_______
Lenivy: Ngọt quá!!!! >”< sâu răng mất rồi =)))))))
beta: hoa nguyen
______
Warning 18+
Hai năm sau, Triệt hai mươi hai tuổi, cũng đã đến lúc tốt nghiệp đại học.
Triệt học chuyên ngành quản lý công thương, mẹ đối với việc Triệt tốt nghiệp rất thờ ơ, chỉ nói một câu “”Con muốn làm gì thì cứ làm cái đó, sau này chính con hãy tự mình nuôi bản thân và Ương Ương, nghĩa vụ của mẹ đã hết rồi.”
Triệt nghe xong, đột nhiên cảm thấy nội tâm mình vô cùng đau đớn, không phải vì mẹ không chu cấp viện trợ nữa mà vì phút chốc hiểu được hai mươi mấy năm qua hóa ra mẹ cũng chỉ coi hắn như một nghĩa vụ….
Nhớ lại quãng thời gian ba bỏ đi, những ngày đầu còn một mình cô đơn tỉnh dậy bật khóc, không có ai làm bạn, cũng không có ai an ủi, dù vậy hắn vẫn mong mỏi tình thương ở mẹ, nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của mẹ thì yêu cầu gì hắn cũng nói không nên lời. Mặc dù có đôi khi hắn cả gan làm nũng thì mẹ cũng hờ hững mà đối phó, hoàn toàncảm nhận được điều hắn thực sự khao khát là gì. Nước mắt chảy nhiều thì tuyến lệ cũng từ từ khô cạn, hắn dần học được cách không còn thút thít nỉ non, đem hết thảy tất cả dằn xuống tận đáy lòng, lựa chọn lạnh nhạt quên đi. Nhưng rồi, Ương Ương xuất hiện, chỉ có Ương Ương là đặc biệt, dù ban đầu sự xuất hiện của Ương Ương cũng phiền toái và không vui vẻ gì nhưng khuôn mặt tươi cười ngây ngô của bé cùng cuộc gặp gỡ đáng thương đó đã khiến hắn đồng cảm và thương tiếc. Cả hai đều cùng bị cha mẹ bỏ rơi, vì sao không nghĩ ra biện pháp sống thoải mái cùng nhau. Mà ngay từ đầu, làm thế đối với Ương Ương cũng là ngoài ý, nhưng đã có lần thứ nhất thì rồi cũng sẽ có lần thứ hai, thứ ba, con người khi sa lầy vào dục vọng thường dần dần đánh mất lý trí. Hồi đầy hắn còn cảm thấy day dứt vì tội ác mình làm, cũng từng nghĩ tới việc sẽ chấm dứt nó, song khi hắn chứng kiến Ương Ương mỗi lần rất vui vẻ và thoải mái tiếp nhận hắn làm tất cả thì hắn lại cảm thấy thực ra tiếp tục cũng không có gì là không tốt. Chính vì vậy lý trí cách hắn ngày càng xa, và cuối cùng thì hắn đã mang theo Ương Ương đi vào một con đường không cách nào quay đầu trở lại được.
Ương Ương, chỉ cần có Ương ương là tốt rồi, hắn nhớ tới tiểu đông tây đáng yêu kia, nội tâm cảm thấy thật nhu hòa, tình thương của mẹ mà hắn vẫn luôn mong muốn đã thành điều mà cả đời này hắn không thể có, nhưng Ương Ương lại là tất cả những gì cuộc đời hắn có sau này.
.
.
.
Triệt cuối cùng đã lựa chọn làm ở một công ty thương mại, hắn biết rõ bắt đầu từ ngày hắn đi làm, kinh tế của hắn và Ương Ương chính thức độc lập rồi, mẹ và hắn đã là hai người dưng.
“Ca ca, anh trở về rồi.” Ương Ương vừa trông thấy hắn tan tầm về nhà, lập tức chạy vội đến.
Đi làm mỗi ngày hắn đều trở về rất muộn nên không còn cách nào đón Ương Ương tan học, nhưng Ương Ương cũng rất nghe lời, mỗi ngày đều tự mình về nhà, vì vậy hiện giờ hằng ngày Ương Ương đều ở nhà chờ hắn trở về. Còn về phần mẹ, sau khi hắn tốt nghiệp không bao lâu liền được công ty điều đến chi nhánh khác làm việc rồi nên ngôi nhà này giờ chỉ còn hai người là hắn cùng Ương Ương mà thôi.
“Ăn cơm chưa?” Hắn sờ sờ cái đầu nho nhỏ của Ương Ương, sợi tóc mềm mại ‘chảy’ vào giữa ngón tay hắn..
“Còn chưa ăn a~~~~~~.”
“Anh không phải đã nói là nếu buổi tối 7h mà anh còn chưa về thì em hãy một mình ăn cơm trước sao?” Hắn thở dài, giờ cũng đã hơn 8h rồi.
“Em muốn đợi ca ca…” Ương Ương nhỏ giọng nói.
“Hiện tại ca ca đi làm rất bận nên phải thường tăng ca, nếu em cứ đợi anh về thì kiểu gì bụng cũng sẽ rất đói” Hắn cầm tay Ương Ương đi vào phòng bếp “Muốn ăn gì nào?”
Thường ngày Ương Ương vẫn luôn luôn thật thà nói ra suy nghĩ của mình nhưng hôm nay lại không trả lời, chỉ nắm tay hắn so với bình thường mạnh hơn chút xíu.
Tiến vào phòng bếp, hắn bỗng ngây người, chỉ thấy trên bàn đã bày biện xong mấy món ăn đơn giản.
” Em làm sao?!” Hắn kinh ngạc hỏi.
Ương Ương mặt đỏ lên, gật gật đầu.
“Lúc nào học vậy?” Hắn cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi.
“Ca ca đi làm về luôn luôn vào tối muộn, tăng ca khổ cực như vậy mà lúc về vẫn cố gắng làm cơm, cho nên…cho nên Ương Ương nghĩ muốn mình làm….” Ương ương ngẩng đầu nhìn hắn “….mỗi ngày đều nhìn ca ca nấu cơm, Ương Ương cũng học được một chút ít, sau này buổi sáng ca ca không cần phải dậy sớm chuẩn bị sẵn cơm cho Ương Ương rồi”
Đột nhiên cảm thấy hốc mắt nóng lên, Triệt cố nhịn nước mắt chảy xuống, ngồi sụp xuống, ôm chầm lấy thân thể mảnh khảnh của Ương Ương vào lòng. Vừa mới tốt nghiệp nên chính hắn đi làm cũng cảm thấy rất vất vả. Quá nhiều vấn đề cần giải quyết trong khi kinh nghiệm không hề có, những gì học được trong trường học cũng chỉ là lý thuyết suông, vì cuộc sống của hắn cùng Ương Ương nên hắn phải cố gắng hơn người khác mới có thể sinh tồn được. Không ngờ Ương Ương lại hiểu chuyện như vậy, đã đem lại cho hắn niềm an ủi lớn lao, trái tim hắn rất cảm động.
“Cảm ơn em! Ương Ương.” Hắn nhẹ nhàng nói.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ương Ương lại một lần nữa thẹn thùng đỏ ửng lên.
Tuy nhiên do lần đầu tiên làm nên tay nghề của Ương Ương nấu cũng chưa được tốt lắm nhưng vẫn có thể tạm ăn được. Từ nay về sau, cơm tối cứ giao cho Ương Ương toàn quyền xử lý chắc chắn tay nghề nấu ăn của Ương Ương cũng sẽ ngày càng tốt hơn bây giờ.
.
.
.
Việc học hành của Ương Ương hầu như không có gì khiến hắn phải bận tâm cả, nghỉ hè qua đi, hắn đã qua được thời gian thử việc ở công ty, công việc cũng dần dần vào quỹ đạo, Ương Ương thi đậu được vào trường trung học cũ của hắn, chính thức trở thành học sinh trung học rồi.
Đến trường ngày đầu tiên, Ương Ương đã có thể cảm thấy ngay môi trường ở đây với tiểu học có rất nhiều điểm không giống nhau, có nhiều học sinh hơn, ăn mặc cũng kì quái, mà các giáo viên cũng không thân thiện như ở tiểu học, cảm giác nghiêm túc hơn rất nhiều.
Tại buổi lễ khai giảng, hiệu trường càng thêm nhấn mạnh “Mỗi học sinh học tại trường này đều phải mặc đồng phục, cũng nhất định phải tuân thủ các nội quy trong trường, nếu không sẽ trừ vào điểm hạnh kiểm và báo về cho gia đình; đối với những học sinh liên tục sai phạm, không biết sửa sai sẽ bị đuổi học.”
Nhưng mà áo sơ mi màu trắng xanh mặc vào lại rộng thùng thình, rất nhiều học sinh đều không thích mặc. Ương Ương nhận được đồng phục thì phát hiện size áo so với bé lớn hơn một số, nhìn thấy các bạn xung quanh cũng đồng cảnh ngộ, thầy giáo giải thích size áo lớn như vậy cố gắng mặc thôi, về sau khi trưởng thành hơn cũng không cần đổi mới.
Tan làm, Triệt về đến nhà trông thấy Ương Ương mặc đồng phục rộng thùng thình, nhịn không được bật cười.
“Không cười nữa…” Ương Ương bất mãn nhìn hắn “….thầy giáo nói rộng thế này thì có thể mặc được ba năm, đồng phục của các bạn ai cũng đều lớn thế này a~~~~~ “
“Vậy sao?” Triệt vẫn cảm thấy rất buồn cười, tuy nhiên năm đó đồng phục của hắn cũng rất lớn.
“Anh mà còn cười nữa là em sẽ không cho anh ăn cơm nữa đâu” Ương Ương xuất ra đòn sát thủ.
“Không muốn đâu~~~~~!” Triệt lập tức đầu hàng, khuôn mặt gian xảo “Nếu như anh chết đói thì sẽ không thể cùng Ương Ương làm rồi”
Nhưng mà bất kể thế nào, Triệt vẫn cảm thấy bộ đồng phục rộng thùng thình thế này mặc vào trông như áo của đạo sĩ vậy, Triệt vẫn ưa thích ngắm Ương Ương mảnh mai hơn. Vì vậy hắn nhịn không được kéo Ương Ương vào ôm, vén đồng phục của bé lên, ừm, vẫn còn cái eo mảnh khảnh duyên dáng đây rồi.
Hắn một bên vuốt eo nhỏ của Ương Ương, một bên thủ thỉ “Đem đồng phục thay ra nhé.”
Ương Ương đỏ mặt, gật gật đầu.
Vì vậy hắn liền cởi đồng phục của Ương Ương ra, một đôi nụ anh đào đáng yêu như ẩn như hiện trước mắt. Không chút do dự, Triệt như một sắc lang từng nhát từng nhát cắn cắn một trong hai nụ hoa, tinh tế nhấm nháp.
“YAA.A.A.~~~~~~” Ương Ương thoáng run rẩy một chút, giãy giụa thân thể trốn tránh “Em… em còn chưa tắm rửa.”
“Không sao.” Triệt dứt khoát cởi bỏ đồng phục, toàn bộ cởi ra, sau đó giống như lột vỏ trái cây cởi cả quần của Ương Ương ra.
Nhìn ngắm thân thể mảnh khảnh trắng nõn đang vô cùng thẹn thùng co rúc trên ghế sa lông của Ương Ương, Triệt lập tức cảm thấy tính khí bừng bừng phấn chấn lên rồi.
Hài tử mười hai tuổi, thân thể cũng đã có chút thành hình, hết sức nhỏ nhắn mà lại mềm mại, da thịt trắng trẻo phấn nộn bóng loáng.
Triệt đặt nửa người dưới của Ương Ương xuống,đút một chiếc gối nhỏ ngay dưới mông bé, sau đó hắn kéo hai cái đùi ra, tính khí màu hồng phấn cùng nụ hoa phơn phớt như anh đào hiện ra trước mắt hắn.
Thật đáng yêu a~~~~. Mặc kệ xem bao nhiêu lần đều cảm thấy vẫn đáng yêu như vậy.
Triệt duỗi tay nắm chặt cái tính khí nhỏ nhắn ấy, bắt đầu khuấy động.
“A~~~~…” Ương Ương phát ra thanh âm nho nhỏ nức nở nghẹn ngào.
Tính khí non mềm trong tay hắn dần dần cương, sau đó rất nhanh chóng đứng lên.
Đem hai ngón tay nhét vào trong miệng Ương Ương, lại để cho Ương Ương liếm ướt một chút, sau mới chậm rãi cắm vào cái cúc hoa nho nhỏ kia.
“YAA.A.A.~~~~~” Ương Ương theo phản xạ co rút cửa vào, rồi sau đó mới từ từ thả lòng, lại để cho hắn đưa hai ngón tay hoàn toàn đâm vào.
Nhìn cửa vào màu hồng phấn xinh xắn chăm chú ngậm lấy hai ngón tay chính mình, Triệt cảm thấy cả người đều nóng lên đến phát hỏa, một cảm giác tê liệt cùng khoái cảm tràn ngập toàn thân, vội vàng muốn tìm kiếm lối vào.
“Ương Ương…” Hắn nhẹ nhàng, ngọt ngào thì thào tên bé.
Ương Ương chớp chớp hàng mi cong vút như bướm đậu, hồn nhiên mà đầy say đắm nhìn về phía hắn.
Hắn rút tay ra, kéo Ương Ương lên, ngồi chồm hỗm trên đùi hắn. Triệt kéo khóa quần xuống, lôi côn th*t của bản thân đã sớm thẳng đứng ra. Ương Ương đỏ mặt nhìn phân thân đang sưng cứng của hắn, duỗi bàn tay nhỏ bé, nhẹ nhàng nắm lấy.
“Ngồi lên đi.” Hắn khàn khàn dụ dỗ bé.
Ương Ương thân thể khẽ run, lập tức nâng mông lên, hai tay quấn lấy cổ hắn, chậm rãi tới gần dục vọng của hắn.
Triệt một tay vịn lấy eo của Ương Ương, một tay nắm lấy dục vọng chính mình, nhắm ngay cửa vào mềm mại kia, có chút dùng lực, liền trực tiếp đâm vào.
“YAA.A.A…..” Ương Ương phát ra một tiếng rên rỉ.
“Đau không?” Hắn khẩn trương hỏi.
Ương Ương cắn môi lắc đầu, trong mắt hiện lên ánh lệ.
“Vẫn ổn chứ.” Hắn thương yêu nói.
“Không việc gì đâu…” Ương Ương hít một hơi “….chậm một chút là được rồi, cũng không phải quá đau nhức, Ương Ương cũng muốn ca ca a~~~~~~.”
Ương Ương uốn éo nhúc nhích thân thể, đại khái đã tìm được một tư thế thoái mái, chậm rãi hạ eo xuống, đem phân thân của ngắn ngậm vào.
Chặt quá! Triệt trong lòng cảm thán. Nội bích vừa mềm mại vừa ướt nóng chăm chú vây chặt lấy dục vọng của hắn, hai chân thon mảnh do tư thế ngồi biến thành quấn quanh ngang hông hắn.
Dường như không thể đợi chờ thêm nữa, Triệt nắm lấy vòng eo mềm dẻo mảnh khảnh của Ương Ương, lên xuống dùng lực bắt đầu chuyển động.
“A… A…” Ương Ương như vừa thống khổ vừa khoái hoạt, mang theo khóc âm nức nở rên rỉ.
Tình ái kịch liệt liên tục như vậy khiến Ương Ương rốt cục không chịu đựng nổi, nội bích non mềm đột ngột co rút mãnh liệt.
“A ———–!”
Triệt hô to một tiếng, một dòng nhiệt phóng ra, rót sâu vào trong cơ thể của Ương Ương.
Toàn thân Ương Ương run lên, dùng sức ôm sát cổ hắn, dần dần xụi lơ.
Hưởng thụ dư vị sau khi cao trào, Triệt không vội vã từ trong Ương Ương rút ra, mà vẫn một mực ôm chặt bé, ôn nhu vuốt ve phía sau lưng cùng cổ bé.
“Ca ca…” Ương Ương từ trong ngực hắn ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng tràn đầy mồ hôi tinh tế.
Không cách nào chống cự được sự hấp dẫn như vậy, Triệt cúi đầu, ôn nhu hôn lên đôi môi mềm mại kia.
Thật sự là rất đáng yêu, tại sao tiểu đồng tây này lại có thể khiến người ta yêu thương đến nhường ấy?
Triệt cảm thấy hắn thật quá hạnh phúc.
_______
Lenivy: Ngọt quá!!!! >”< sâu răng mất rồi =)))))))
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook