[Yêu Quái Kỳ Đàm] Chi Hồ Ly Đón Dâu
-
Chương 8-2: Án thứ tám: Chia lìa (2)
[Ăn ngươi cũng không khác lắm!] Hồ ly thì thầm, lại phát động công kích, hai ba hỏa cầu tấn công Tiểu Khuê, khiến y không thể không trái phải né tránh. Thẳng đến Tiểu Khuê thiết hạ kết giới hắc sắc mới thôi.
“Các ngươi chống đỡ chút, ta sắp vẽ xong!” Chung Khuê nói, hắn vẽ thật sự sắp hoàn thành.
[Xà yêu!] Tiểu Khuê ra lệnh một tiếng, xà yêu cư nhiên tránh thoát văn tự yêu quái, lao thẳng tới Chung Khuê. Hắn lui ra phía sau một bước, vẽ một vạch cuối cùng.
Phù chú hoàn thành, kế tiếp là môi giới.
Xà yêu đánh lên Chung Khuê, khiến hắn ngã xuống đất, miệng của nó bị hỏa hồ trói chặt không thể làm ra công kích có lợi, chỉ có thể không ngừng dùng thân thể va chạm Chung Khuê.
Chung Khuê nôn ra máu do bị xà yêu đụng, coi như môi giới, niệm chú ngữ.
Phù chú, môi giới, chú ngữ. Như vậy là đến nơi. Khởi động.
Ba ba ba ba ──
Phạm vi phù chú là toàn bộ phòng, công năng chủ yếu là phá hư toàn bộ tổ hợp các loại yêu ma, cũng chính cái gọi là phân giải.
Cách Chung Khuê gần nhất là tiểu xà, phân giải thành từng đoạn dây thừng, bên cạnh dây thừng bám vào một mảnh vảy, đó chính là môi giới của nó; tiếp theo là văn tự yêu quái, phân giải thành một bãi mực nước hồng sắc, mực nước chính là môi giới của nó; sau đó là Tiểu Khuê, phân giải thành từng khối thịt, phân không rõ là thân thể nào, chỉ biết là là “Thân thể”, mà những khối thịt này chính là môi giới của y.
Ngôn Thâm nhìn một màn này, đều muốn phun ra.
[Thật thú vị.] Hồ ly nhìn “Thành phần” Tiểu Khuê, cười khẽ, tuyệt không để ý.
Ngôn Thâm dựa vào hồ ly, lảng tránh cảnh tượng đáng sợ trước mắt.
Phút chốc, quạ đen bên người Tiểu Khuê bay lên, hướng trước mặt hồ ly nhảy dựng. Xông vào kết giới.
Kỳ quái là, quạ đen thế nhưng không sợ kết giới dám xông tới, lửa đốt lông cũng không sợ, tựa như Phượng Hoàng niết bàn. Nó thừa dịp hồ ly còn chưa kịp công kích, nhanh chóng công kích liên hệ y cùng Ngôn Thâm ── cuống rốn.
Ngôn Thâm, hồ ly, cứ như vậy trơ mắt nhìn quạ đen, dễ dàng đem nó, cắn đứt.
“Sao..., như thế nào sẽ?” Ngôn Thâm nhìn hồ ly, khó hiểu hỏi.
Vấn đề này, hồ ly cũng muốn hỏi.
Nhiều năm trước cho tới nay, vô luận sử dụng bất cứ phương pháp nào đều không thể chặt đứt cuống rốn, cư nhiên bị một con quạ đen dễ dàng cắn đứt.
Bọn họ kinh ngạc nhìn chằm chằm quạ đen không buông, thậm chí quên công kích nó.
Quạ đen bay đi ra ngoài, ngậm cuống rốn, đưa đến trước mặt chủ nhân nó. Để vào bên trong khối thịt, khối thịt tựa như có sinh mệnh bình thường, hấp thu cái cuống rốn mang đến yêu lực kia. Khối thịt tầng tầng thay nhau nổi lên, đánh về phía quạ đen, ngay cả quạ đen cũng cùng nhau thôn phệ.
“Không tốt! Là ký sinh!” Chung Khuê chỉ vào khối thịt kêu to, “Mau ngăn cản hắn!”
Ngôn Thâm hồi thần, vốn muốn gọi hồ ly ngăn cản hành vi khối thịt, lại cảm giác một trận nóng rực. Cậu đưa tay, muốn đụng vào hồ ly, lại càng thêm cực nóng.
“Hồ ly, thật nóng…” Cậu hướng hồ ly cầu cứu. Cậu cảm nhận được nhiệt độ dị thường, thậm chí cảm nhận được cảm giác “Đau”.
[Như thế nào sẽ…] Hồ ly triệt mở kết giới, lại phát hiện yêu lực tự thân ùn ùn không dứt phát ra, chắn cũng ngăn không được. Yêu lực khống chế không được bốn phía, bởi vì áp lực phía trước, dẫn đến hiệu ứng núi lửa bùng nổ.
Hồ ly lui một bước, cách Ngôn Thâm rất xa.
Đừng! Ngôn Thâm về phía trước, nhịn xuống đau đớn nóng rực, bắt lông hồ ly. Cậu nhìn chằm chằm hồ ly không dám dời tầm mắt, phảng phất không nhìn, y sẽ biến mất.
“Đừng đi!” Ngôn Thâm bất lực nói.
[Tránh ra! Ngươi muốn bị thiêu cháy a.] Hồ ly muốn bỏ cậu ra, lại thấy sợ hãi trong mắt của cậu. Sợ hãi mất đi mình, ánh mắt Ngôn Thâm tựa hồ muốn nói: Không sao, thiêu cháy cũng không sao.
Có sao! Có sao!
Hồ ly phát ngoan, dám đẩy Ngôn Thâm ra. Ngôn Thâm sau động tác đẩy này, ở trong mắt của cậu động tác tựa như chậm lại, đọc được tuyệt vọng cùng thống khổ trong mắt đối phương.
Tại sao thống khổ?
Ngôn Thâm đau, rõ ràng đều ở truyền đến trên người cậu, không phải sao? Không phải đều ở trên người cậu sao?
“Đừng đẩy ta ra…” Ngôn Thâm ngã xuống đất nói. Cậu nhìn hồ ly không dám chớp mắt, không dám dời tầm mắt, không dám động. Thẳng đến ánh mắt chua xót đến chảy ra nước mắt, thẳng đến nước mắt không thể tự khống chế chảy ra.
“Đừng…Đẩy ta ra…” Ngôn Thâm ám ách.
Hồ ly cùng cậu, nhìn cậu, thẳng đến cậu kêu gọi mình: “Hồ ly..., tiểu hồ ly…” Tuyệt vọng, hy vọng, thống khổ, yêu thương kêu gọi.
Y muốn đến gần, cũng không dám bước ra một bước.
“Cẩn thận!” Chung Khuê bỗng nhiên kêu to. Hồ ly nhìn về phía hắn, theo tầm mắt của hắn, nhìn đến vị trí Ngôn Thâm.
Đã xảy ra chuyện!
Hồ ly nhìn Ngôn Thâm, tìm không thấy chỗ không thích hợp.
Ngôn Thâm vẫn nhìn mình, cũng không nhúc nhích. Không đúng chỗ nào đâu?
Hồ ly đồng tử nháy mắt thu nhỏ lại, hoảng sợ nhìn Ngôn Thâm, nhìn bờ vai của cậu đột nhiên lộ ra một đoàn huyết nhục, tiếp thân thể cậu, sau đó là chân, thậm chí mặt từng chút từng chút bị thịt thôn phệ.
Ngôn Thâm lại như trước nhìn mình.
Ngươi sẽ không kêu sao? Ngươi ngu ngốc! Hồ ly muốn mắng cậu như vậy, lại nói không nên lời.
Chỉ là nhìn ánh mắt của cậu, đã nói không ra lời.
“Nhanh công kích!” Chung Khuê khó hiểu, hắn thúc giục hồ ly mau phát động công kích, ai ngờ Ngôn Thâm mất đi ràng buộc, nếu bị hỏa hồ đánh tới cũng sẽ chết.
Nếu như là hồ ly lúc trước, y có thể sẽ công kích, cũng rất thích ý công kích; nhưng hiện tại, y làm không được, y không muốn khiến Ngôn Thâm bị thương.
Ngôn Thâm vẫn nhìn hồ ly, nhìn ra y do dự, biết y không hạ thủ được. Nhịn không được nín khóc mà cười, cười đến thật hạnh phúc, cậu nói: “Ngươi ngốc chết.” Sau đó bị khối thịt toàn bộ cắn nuốt.
[Lục Ngôn Thâm! Lục Ngôn Thâm!] Hồ ly hoảng sợ tiến lên, muốn đẩy ra khối thịt bao trùm toàn thân Ngôn Thâm, một bên động tác một bên la lên tên của cậu.
[Lục Ngôn Thâm! Không cho chết! Có nghe hay không!] Hồ ly uy hiếp đe dọa, âm thanh kích động, động tác cường ngạnh.
“Vô dụng, chúng ta đều bị lừa. Tiểu Khuê đem linh hồn của chính mình đặt ở trong con quạ đen kia, cho nên mới có thể đi vào kết giới của ngươi.” Chung Khuê kinh ngạc nhìn Ngôn Thâm, tuyệt vọng nói.
Khối thịt trong tay hồ ly bắt đầu sắp hàng tổ hợp, tổ hợp thành một phần ba Tiểu Khuê cùng hai phần ba Ngôn Thâm, một người lại đồng thời có được hai người khí quan, bộ phận Ngôn Thâm lâm vào hôn mê, bộ phận Tiểu Khuê miệng động: [Không sai, ngươi đã đoán đúng.]
[Vương bát đản!] Hồ ly giơ lên một đoàn hỏa, chuẩn bị thiêu cháy y.
[Khục khục, bình tĩnh một chút, thiêu cháy ta, tương đương thiêu cháy nó.] Tiểu Khuê ánh mắt ý bảo bộ phận Ngôn Thâm, [Chúng ta hiện tại là nhất thể.] Nói xong, hồ ly thu hồi hỏa hồ, y lộ ra tươi cười gian nịnh.
“Ngươi thật sự là rất ghê tởm!” Chung Khuê nghiến răng nghiến lợi nói. Hắn không dám tới gần Tiểu Khuê, cũng vô pháp tới gần hồ ly yêu lực bốn phía. Chỉ có thể bàng quan.
[Đừng quên, ta từng cũng là một bộ phận thân thể ngươi.] Tiểu Khuê lạnh lùng thốt. Y đối hồ ly cười nói: [Không bằng chúng ta làm giao dịch, chỉ cần ngươi cho ta một bộ phận thân thể yêu lực cực mạnh, ta sẽ đem Lục Ngôn Thâm hoàn trả ngươi.]
[Thật sự là công phu sư tử ngoạm.] Hồ ly cười lạnh.
[Ngươi cũng không muốn nó bị thương chứ.] Tiểu Khuê có tự tin hồ ly sẽ đáp ứng hắn.
[Ta nói ngươi,] Hồ ly cười nói, [Đem chuyện nghĩ đến quá tốt đẹp đi.] Vươn móng vuốt để ở cổ Tiểu Khuê, đồng thời cũng là Ngôn Thâm.
[Ngươi…]
[Liên hệ ta cùng cậu ta đã đứt. Ta như thế nào sẽ không muốn cậu ta bị thương?] Hồ ly cười đến đáng sợ, [Tự tay giết cậu ta cũng được.] Hồ ly tới gần mặt Tiểu Khuê, nóng lòng muốn thử nói: [Có muốn thử một chút hay không?] Nói xong, dùng một chút lực, chuẩn bị dùng lợi trảo xé rách yết hầu đối phương.
Hồ ly từ trong mắt Tiểu Khuê rõ ràng nhìn đến hai chữ: Tính sai.
Nhịn không được nở nụ cười, tập một thân nham hiểm, đê tiện, tà ác, giảo hoạt.
[Đây chính là bộ dáng ta vốn có.] Hồ ly càn rỡ cười, khoát móng vuốt lên trên cổ đối phương, càng ngày càng dùng lực, yết hầu đối phương bắt đầu đổ máu. Hồ ly khôi phục bản tính, giờ phút này y hận không thể giết Tiểu Khuê, hận không thể giết Ngôn Thâm.
Tiểu Khuê mắt thấy hồ ly là thật muốn giết mình cùng Ngôn Thâm, quyết định tiến vào ý thức Ngôn Thâm đánh thức cậu.
[Mau tỉnh lại!] Tiểu Khuê nắm lên Ngôn Thâm trạng thái anh nhi phiêu phù ở trong ý thức hiện ra, ném ra bên ngoài.
Ngôn Thâm nhất thời tỉnh lại, nhìn đến hồ ly, còn có móng vuốt y để trên thân mình, sau đó mới cảm giác được đau đớn.
[Như thế nào? Đem người đánh thức. Ngươi cũng quá vô dụng đi.] Hồ ly cười lạnh, kỳ quái là, trong nháy mắt nhìn đến Ngôn Thâm thanh tỉnh, dị thường cảm thấy an tâm. Lợi trảo cường độ, bất tri bất giác thả lỏng rất nhiều.
“Tiểu... Hồ ly?” Ngôn Thâm nghi hoặc nhìn hồ ly, kỳ quái y vì cái gì nói với cậu lời như thế.
[ Bởi vậy, ngươi còn hạ thủ được sao?] Tiểu Khuê cảm nhận được hồ ly buông ra móng vuốt, không khỏi đắc ý hỏi.
Ngôn Thâm trừng lớn hai mắt, tìm kiếm thân ảnh Tiểu Khuê, rõ ràng âm thanh cách mình rất gần, nhưng không nhìn thấy người Tiểu Khuê. Cậu nhìn hồ ly, nghĩ mãi không thông.
[Muốn thật như ngươi tưởng, khó tránh cũng quá khinh địch.] Hồ ly vừa mới thả lỏng móng vuốt, lại lần nữa nắm chặt cổ Ngôn Thâm, đồng thời cũng là Tiểu Khuê.
“Hồ ly?!” Ngôn Thâm đau đến mau nói không nên lời, hồ ly trên mặt ngoan kình, rõ ràng là hướng về phía cậu. Tại sao? Tại sao chứ. Cậu không hiểu.
Thẳng đến cậu theo somg mâu hỏa hồng của hồ ly nhìn mặt mình, mới giật mình thấy, bộ dáng mặt của cậu đã vặn vẹo thành đáng sợ. Rõ ràng là một người, lại đồng thời có khí quan hai người.
[Ngươi phát hiện rồi.] Hồ ly chú ý tới Ngôn Thâm ngộ đạo, cười nói, móng vuốt y tuyệt không thả lỏng.
[Chẳng lẽ ngươi tuyệt không để ý Lục Ngôn Thâm?] Tiểu Khuê bị thương rất nặng, nếu là hồ ly thật đem y cùng Ngôn Thâm bóp chết, như vậy y cũng sẽ chết thật, biến mất.
Đương nhiên không thèm để ý. Hồ ly cười cười. Móng vuốt siết càng sâu, [Ngươi sẽ không trách ta chứ?] Y hỏi Ngôn Thâm, đối với đáp án đã định liệu trước.
“Đương nhiên sẽ không, ” Ngôn Thâm đưa bàn tay, cậu cười nói: “Tay của ta còn có thể động nha.” Đem móng vuốt hồ ly hướng chính mình áp chế càng sâu, miệng vết thương chảy ra máu, chỉ là cũng không nhịn được.
[Ngươi muốn chết à!] Tiểu Khuê kêu to, hành vi Ngôn Thâm không muốn sống, thật dọa đến y. Nếu đối tượng ký sinh chết đi, y cũng sẽ cùng chết đi.
Y còn chưa muốn chết!
[Xem đi. Ta nói qua ngươi khó tránh cũng quá khinh địch.] Hồ ly đạt được cười, phối hợp Ngôn Thâm, từng chút từng chút xâm nhập cổ của y.
“Ta nghĩ, ta biết cái ý nghĩa mộng kia.” Ngôn Thâm dùng biểu tình tỉnh ngộ nói, “Mộng đúng là ngược lại. Tuy rằng cuống rốn chúng ta quả thật đứt, bất quá trên thực tế biến mất… Không phải mọi người, ” Cậu ôn nhu cười nói, “Mà là ta. Chỉ ta mà thôi.”
[Ngươi mới biết được, ngốc chết.] Hồ ly cũng cười. Kỳ quái là, Ngôn Thâm phảng phất có thể nhìn đến lệ quang trong mắt của y, nhất định là máu chảy quá nhiều, đến xuất hiện ảo giác.
Đưa tay đụng vào mặt hồ ly, lông xù, thật là thoải mái. Chỉ là…
“Chỉ là, rất phỏng tay.” Ngôn Thâm lại lần nữa bị hồ ly hỏa thiêu đến, cảm giác nóng rực, làm cho cậu không thể không thu hồi tay.
[Ngốc quá.] Hồ ly nói.
[Đồ điên, các ngươi đều là đồ điên.] Tiểu Khuê chuẩn bị cùng Ngôn Thâm thân thể chia lìa, từng chút từng chút tập trung khí quan chính mình.
[Ngươi cho rằng ngươi thoát được sao?] hồ ly ngăn lại hành động Tiểu Khuê, dùng hỏa hồ kích thích khí quan tụ tập, khiến khí quan không dám áp sát.
“Hồ ly, hồ ly…” Ngôn Thâm hữu khí vô lực kêu thảm.
[Làm gì!] Người sắp chết, không muốn nghe xui khiến. Hồ ly ngữ khí vô tình tới cực điểm, động tác lại thả nhẹ không ít.
“Thật nóng.” Ngôn Thâm lắc đầu, vừa nóng vừa đau, lần đầu tiên trong đời biết tư vị đau đớn, nhưng cũng là một lần cuối cùng. Bất quá nếu có thể, cậu muốn có thể khôg cần. “Có thể hay không…Dùng phương pháp tốc chiến tốc thắng…?” Chết cũng phải chết một cách thống khoái.
[Vậy ngươi chết nhanh lên.]
“Ta... Cũng muốn…” Ngôn Thâm bất đắc dĩ nhắm mắt lại, sau đó mở, kỳ quái ý thức vô luận như thế nào cũng sẽ không biến mất, “Hay là ngươi lại dùng lực một chút?”
[Như vậy a.] Hồ ly dùng lực, nôn máu ra, Ngôn Thâm lại như trước không có dấu hiệu tử vong.
“Không được..., hay là rõ ràng ngoan một chút…, ngươi trực tiếp vặn gãy đầu của ta.” Ngôn Thâm đề nghị.
[Rất ghê tởm, ta mới không cần. Rõ ràng ta dùng hỏa hồ thiêu mới tốt.]
“Đừng... hỏa hồ vừa nóng vừa đau…”
Một người một hồ, bắt đầu thảo luận kiểu chết nào. Không để ý sinh tử.
Tiểu Khuê quả thực không thể tin được chính mình tận mắt nhìn thấy, như thế nào sẽ có nhân loại cùng yêu quái kỳ quái như vậy.
“Ta nói các ngươi, đừng bỏ quên ta.” Chung Khuê đi đến bên người bọn họ, cầm lấy một đống phù chú hắn vừa rồi vẽ hướng Tiểu Khuê thiếp trên người Ngôn Thâm.
[Làm gì, đạo sĩ thúi?] Hồ ly hồ nghi nhìn hắn.
“Kính nhờ, đạo sĩ ta cũng không phải là là hàng giả.” Chung Khuê rõ ràng xanh cả mặt, cũng không quên vì mình biện hộ, “Đây là phong ấn phù. Ta trước đem Tiểu Khuê phong lên, miễn cho hắn rời khỏi thân thể Ngôn Thâm.”
[Không cần ngươi, ta cũng sẽ không để hắn ta rời đi.] Hồ ly khinh thường nhìn hắn.
“Tiểu Khuê vừa rời Ngôn Thâm, Ngôn Thâm lập tức sẽ chết. Ngươi tin hay không.”
[Hắn không rời đi Ngôn Thâm, Ngôn Thâm cũng rất nhanh sẽ chết, ngươi tin hay không.] Hồ ly nhíu mày, nhìn hai quang đạo sĩ trước mắt này.
“Kính nhờ, ta là muốn cứu thằng bé. Lỗ mãng giống như ngươi như vậy.” Chung Khuê chịu không nổi nói, “Ngôn Thâm rõ ràng cũng không cần chết.”
[Đạo sĩ thúi, có chuyện nói mau, có rắm mau thả! Lão tử không thời gian cùng ngươi vòng quanh!] Hồ ly dưới tình thế cấp bách, ngay cả lời thô tục nghe cũng chưa từng nghe qua đều nói ra khỏi miệng.
“Hồ ly…” Ngôn Thâm khiển trách khẽ gọi.
“Gấp cái gì, ta muốn nói.” Chung Khuê cầm ra một bình thủy tinh, vốn là đặt ở phòng bếp, Ngôn Thâm chuyên môn lấy đến yêm chế đồ chua, bị hắn đem ra.”Chúng ta phải đem Tiểu Khuê chuyển qua cái chai này, sau đó phong lại. Cái chai này nhưng là cực phẩm, nhiều năm đặt chỗ râm mát, cho nên tích không ít âm khí. Lấy đến phong ấn quỷ quái yêu ma thích hợp nhất.”
[Ai quản cái chai của ngươi, dùng được hay không a!] Hồ ly rất muốn phóng hỏa hồ thiêu hắn.
“Trọng điểm là, đem Tiểu Khuê chuyển qua này cái chai có phiêu lưu.” Chung Khuê nhìn nhìn tình huống nói: “Ngôn Thâm bị ngươi chỉnh nửa chết nửa sống, nếu Tiểu Khuê không phụ thân thêm hắn vừa hấp thu yêu lực trong cuống rốn cứng rắn chống, chỉ sợ sớm chết. Các ngươi còn nhàn rỗi thảo luận chuyện chết kiểu nào.”
[Đừng nhảm, cẩn thận ta thiêu cháy ngươi!] Hồ ly càng ngày càng giống hắc đạo, hướng một đường không lối về thẳng đi.
“Cho nên…” Chung Khuê nhìn Tiểu Khuê, xanh cả mặt, có chút run rẩy hỏi, “Cần phối hợp của ngươi.” Hắn vẫn rất sợ y.
[Khỏi phải mơ tưởng.] Tiểu Khuê lập tức cự tuyệt hắn.
“Ngươi... Ngươi là muốn bị hồ ly xé rách, thiêu cháy, hay là muốn đi vào trong bình?” Chung Khuê ra điều kiện, tuy rằng ngữ khí của hắn thực yếu, bộ dáng không phục người. Nhưng là, lợi trảo hồ ly cùng Ngôn Thâm điên cuồng, so bất cứ điều kiện còn có sức thuyết phục hơn.
“Làm gì phiền toái, hồ ly ngươi lại dùng lực chút, ta liền chết rồi.” Ngôn Thâm thuận thế nói, đạt tới hiệu quả mười phần đe dọa.
[Không thành vấn đề.] Hồ ly cười, lập tức phối hợp.
[Ta vào trong bình.] Tiểu Khuê lập tức thay đổi tâm ý.
“Được... Rất tốt.” Chung Khuê run rẩy nói, “Ta cần một bắt cầu.” Hồ ly đưa tay, lập tức ở bình cùng trên người Tiểu Khuê đáp một đạo hỏa hồ.
[Sau đó đâu.]
“Sau đó, Tiểu Khuê tất yếu chậm rãi đi qua. Tương đối phiền toái là, sau khi Tiểu Khuê rời khỏi Ngôn Thâm, khẳng định không chống đỡ nổi.” Chung Khuê ảo não nói.
[Cho nên, cậu ta vẫn là sẽ chết.] Hồ ly nói. Đạo sĩ thúi dám nói đúng, y lập tức thiêu cháy hắn.
“Người vốn sẽ chết không phải sao?” Ngôn Thâm nói, an ủi hai người kia, trên người Tiểu Khuê ở hồ ly giám thị từng chút từng chút chuyển qua cái chai, đau đớn trên người cậu cùng cảm giác gánh nặng lại càng ngày càng nặng.
[Hiện tại không cho chết.] Hồ ly nói, thu hồi nanh vuốt, dùng bàn tay mềm mại ngăn chặn vết thương trên cổ Ngôn Thâm.
Ngôn Thâm nhìn hồ ly hồ khuông hồ dạng nhịn không được muốn cười, cậu yêu một con yêu quái hồ ly, hơn nữa lập tức phải chết tại trên tay y. Này chính là cái gọi là thích đến chết sao?
Hồ ly minh mục trương đảm (chẳng kiên nể) quan tâm, cậu có thể minh mục trương đảm nhìn.
“Tiểu hồ ly, ta rất thích ngươi.” Ngôn Thâm cười nói, mỗi một lần thông báo hồ ly phản ứng giống như cũng không quá quan tâm, thật sự rất thú vị. Vốn cậu tưởng, cho dù cậu phải thông báo một vạn lần cũng không có gì, đáng tiếc không cơ hội.
Thực xin lỗi, ước định ăn tàu hủ ky chiên đến ăn no, không thể thực hiện.
Nhớ rõ phải đem mộ Tiểu Xà trở về, đừng cho cô ấy đi còn không an bình.
Còn có, còn có…
“Ba sẽ khóc…” Ngôn Thâm nghĩ đến cha nhịn không được thở dài.
[Ngươi đừng nói nữa!] Ngôn Thâm mỗi một câu nói, đều sẽ khiến miệng vết thương tràn ra máu càng nhiều.
Thời gian dài trôi qua, Tiểu Khuê cũng rời khỏi thân thể Ngôn Thâm, Chung Khuê phong ấn y còn mượn một chút yêu lực hồ ly, để y không trốn ra được nữa.
[Lục Ngôn Thâm! Lục Ngôn Thâm!] Hồ ly đột nhiên gấp gọi, y phát hiện nhiệt độ cơ thể Ngôn Thâm không ngừng giảm xuống, biểu tình cũng hỗn loạn, tiến vào trạng thái hôn mê.
[Lục Ngôn Thâm! Ngươi không được chết! Ngươi muốn chết, ta liền ăn quỷ thích khóc! Không cho chết, có nghe hay không! Mau tỉnh lại, nói với ta! Nói với ta a!]
Vừa mới bảo người không được nói, hiện tại lại bức người nói chuyện. Chính sách tàn bạo a chính sách tàn bạo. Ngôn Thâm muốn cười lại cười không nổi, ý thức cậu tựa hồ cách mình thực xa xôi.
[Không cho chết, có nghe hay không!] Tiếng hồ ly càng ngày càng xa.
Ừm, hồ ly, thật sự không muốn để ta chết. Vậy giúp ta kêu xe cứu thương đi. Ngôn Thâm lâm vào hôn mê triệt để, ngay cả tiếng kêu đều nghe không được.
Toàn bộ thế giới, cũng chỉ còn lại một mình cậu.
[Lục Ngôn Thâm! Ngươi làm gì!?] Hồ ly kêu gào, thường thường lay động thân thể Ngôn Thâm, [Giả chết cái gì? Đừng náo loạn, nhanh tỉnh lại!]
“Mau chóng đưa đi bệnh viện!” Chung Khuê dồn dập nói, ánh mắt của hắn so hồ ly khẩn trương rất nhiều, hắn không giống hồ ly tưởng rằng Ngôn Thâm là vô địch, hắn biết nhân loại có bao nhiêu yếu ớt.
Hắn vươn tay, muốn giúp Ngôn Thâm cầm máu.
[Đừng chạm vào.] Hồ ly phẫn nộ.
Chung Khuê bất đắc dĩ nói: “Lại không cầm máu, thằng bé nhất định phải chết.”
[Vậy cũng không tới phiên ngươi.] Hồ ly ánh mắt lạnh lùng, lườm mắt nhìn hắn, thị uy nói.
“Kính nhờ, ngươi hiện tại yêu lực không ổn định như vậy, nếu tiếp tục lưu lại bên người Ngôn Thâm. Ngươi sẽ giết thằng bé.” Chung Khuê nói, ngoài ý muốn hồ ly không phản bác hắn, dị thường im lặng.
[Cũng bởi vì cậu ta là nhân loại,] Cho nên không thể tiếp cận y sao? Hồ ly, lần đầu tiên có cảm giác vô vọng. Nhượng ra không gian để Chung Khuê tiếp cận Ngôn Thâm.
“Không có thời gian sầu não, nhanh chóng lên!” Chung Khuê đè nặng miệng vết thương, dồn dập nói, “Ngươi cõng nó tới cửa, ta đi kêu taxi.”
[Chúng ta đi Quỷ đạo.] Hồ ly tại bốn phía bọn họ giơ lên hỏa hồ, cửa Quỷ đạo nhanh chóng mở ra.
“Ngôn Thâm máu chảy thành như vậy, ngươi không sợ nó bị quỷ ăn luôn?” Chung Khuê nghi hoặc nhìn y, hắn không đi qua Quỷ đạo, nhưng lúc trước sư phụ có nói chuyện có liên quan Quỷ đạo.
Quỷ đạo chính là một ít đường cô hồn dã quỷ, cũng chính là thế giới kia ngoài thế giới hiện thực.
[Yên tâm.] Hồ ly nói, gọn gàng cõng Ngôn Thâm, hướng Quỷ đạo đi. Chung Khuê đè nặng miệng vết thương Ngôn Thâm không dám thả, gắt gao đi theo bên người hồ ly.
Ngắn ngủi một phút đồng hồ, không, có lẽ ngắn hơn, lại làm cho Chung Khuê đại khai nhãn giới.
Ngôn Thâm máu quả thật đưa tới quỷ mị, sau đó những quỷ quái mơ ước Ngôn Thâm, có một chút động tác nhỏ bé, lập tức bị hỏa hồ thiêu đốt hầu như không còn.
Dọc theo đường đi, thiêu cháy không ít.
Hồ ly yêu lực không giảm ngược lại còn tăng, tình huống càng thay đổi càng mãnh liệt. Nếu không phải mặt hồ ly lông xù đều cau cùng một chỗ, hắn khẳng định sẽ tưởng rằng hồ ly chính lấy giết quỷ quái làm vui.
[Đến.] Hồ ly nhảy vào chỗ ánh sáng, vừa nhấc mắt chính là bệnh viện.
“Thật nhanh. Quá tốt. Quá tiện.” Chung Khuê kinh ngạc nói ra cảm tưởng kỳ quái.
[Tốt cái đầu của ngươi.] Hồ ly lạnh lùng nói. Đến phòng cấp cứu.
Chỉ là… vách tường quanh mình bắt đầu cháy đen, nhiệt độ không ngừng tăng lên, song sắt bên cạnh bệnh viện bị nung nóng lên, bình dưỡng khí sinh ra nhiệt do khúc xạ*. Còn như vậy tiếp tục, bệnh viện sớm hay muộn sẽ nổ tung.
*Theo mình đoán có lẽ bình oxy khi gặp nhiệt độ cao sẽ nổ tung tương tự như vũ khí nhiệt áp.
“Ta nói ngươi a, ” Chung Khuê dũng khí phồng lên, quyết định cùng hồ ly nói, “Ngươi không thể đợi ở trong này.”
[Tại sao?] Hồ ly hỏi.
“Bởi vì nơi này là bệnh viện, có rất nhiều bình dưỡng khí…”
[Cho nên?]
“Cho nên... Cho nên quá nóng sẽ nổ, rất nguy hiểm. Nếu nổ thật, Ngôn Thâm cũng nhất định sẽ chết.”
[Cậu ấy sẽ không chết!] Hồ ly mẫn cảm gào thét.
“Không có.” Sợ hồ ly khống chế hỏa hồ thiêu chính mình, đành phải phối hợp nói, “Nhưng là ngươi lại chờ ở đây…, bệnh viện này tất cả mọi người chết chắc rồi…”
[Ngươi nói cái gì?] Hồ ly hung tợn trừng hắn, nghiến răng nghiến lợi, từng chữ từng chữ nói, [Cũng bởi vì ta là yêu quái,] Cho nên không thể chờ ở trong này? Không thể chờ ở bên người này?
Hồ ly biểu tình rất khủng bố, nhưng vì chúng sinh trong bệnh viện, Chung Khuê phồng lên dũng khí nói: “Không, không... Không chuyện này.” Kỳ thật hắn rất muốn nói đúng, không sai.
Nhưng mà, sắc mặt hồ ly lại càng ngày càng khó coi, ngay cả lông xù trên mặt đều vặn vẹo.
[Cậu ấy giao cho ngươi.] Hồ ly đẩy Ngôn Thâm cho Chung Khuê, Chung Khuê nhanh chóng tiếp được cậu, lưu luyến không rời nhìn Ngôn Thâm.
Chung Khuê có chút kinh ngạc, mờ mịt ôm Ngôn Thâm.
[Nếu có gì không hay xảy ra, ta liền ăn ngươi, khiến ngươi trọn đời không được siêu sinh.] Hồ ly cảnh cáo, nói xong, cũng không quay đầu lại rời đi.
Chung Khuê chậm rãi từ kinh ngạc hồi thần, khiếp sợ nghĩ: Cho dù thật sự có gì không hay xảy ra, cũng là ngươi làm hại a!
Lúc này mới sốt ruột đem Ngôn Thâm đưa đi cấp cứu.
Nhưng mà, hồ ly đi lần này, không còn trở lại.
“Các ngươi chống đỡ chút, ta sắp vẽ xong!” Chung Khuê nói, hắn vẽ thật sự sắp hoàn thành.
[Xà yêu!] Tiểu Khuê ra lệnh một tiếng, xà yêu cư nhiên tránh thoát văn tự yêu quái, lao thẳng tới Chung Khuê. Hắn lui ra phía sau một bước, vẽ một vạch cuối cùng.
Phù chú hoàn thành, kế tiếp là môi giới.
Xà yêu đánh lên Chung Khuê, khiến hắn ngã xuống đất, miệng của nó bị hỏa hồ trói chặt không thể làm ra công kích có lợi, chỉ có thể không ngừng dùng thân thể va chạm Chung Khuê.
Chung Khuê nôn ra máu do bị xà yêu đụng, coi như môi giới, niệm chú ngữ.
Phù chú, môi giới, chú ngữ. Như vậy là đến nơi. Khởi động.
Ba ba ba ba ──
Phạm vi phù chú là toàn bộ phòng, công năng chủ yếu là phá hư toàn bộ tổ hợp các loại yêu ma, cũng chính cái gọi là phân giải.
Cách Chung Khuê gần nhất là tiểu xà, phân giải thành từng đoạn dây thừng, bên cạnh dây thừng bám vào một mảnh vảy, đó chính là môi giới của nó; tiếp theo là văn tự yêu quái, phân giải thành một bãi mực nước hồng sắc, mực nước chính là môi giới của nó; sau đó là Tiểu Khuê, phân giải thành từng khối thịt, phân không rõ là thân thể nào, chỉ biết là là “Thân thể”, mà những khối thịt này chính là môi giới của y.
Ngôn Thâm nhìn một màn này, đều muốn phun ra.
[Thật thú vị.] Hồ ly nhìn “Thành phần” Tiểu Khuê, cười khẽ, tuyệt không để ý.
Ngôn Thâm dựa vào hồ ly, lảng tránh cảnh tượng đáng sợ trước mắt.
Phút chốc, quạ đen bên người Tiểu Khuê bay lên, hướng trước mặt hồ ly nhảy dựng. Xông vào kết giới.
Kỳ quái là, quạ đen thế nhưng không sợ kết giới dám xông tới, lửa đốt lông cũng không sợ, tựa như Phượng Hoàng niết bàn. Nó thừa dịp hồ ly còn chưa kịp công kích, nhanh chóng công kích liên hệ y cùng Ngôn Thâm ── cuống rốn.
Ngôn Thâm, hồ ly, cứ như vậy trơ mắt nhìn quạ đen, dễ dàng đem nó, cắn đứt.
“Sao..., như thế nào sẽ?” Ngôn Thâm nhìn hồ ly, khó hiểu hỏi.
Vấn đề này, hồ ly cũng muốn hỏi.
Nhiều năm trước cho tới nay, vô luận sử dụng bất cứ phương pháp nào đều không thể chặt đứt cuống rốn, cư nhiên bị một con quạ đen dễ dàng cắn đứt.
Bọn họ kinh ngạc nhìn chằm chằm quạ đen không buông, thậm chí quên công kích nó.
Quạ đen bay đi ra ngoài, ngậm cuống rốn, đưa đến trước mặt chủ nhân nó. Để vào bên trong khối thịt, khối thịt tựa như có sinh mệnh bình thường, hấp thu cái cuống rốn mang đến yêu lực kia. Khối thịt tầng tầng thay nhau nổi lên, đánh về phía quạ đen, ngay cả quạ đen cũng cùng nhau thôn phệ.
“Không tốt! Là ký sinh!” Chung Khuê chỉ vào khối thịt kêu to, “Mau ngăn cản hắn!”
Ngôn Thâm hồi thần, vốn muốn gọi hồ ly ngăn cản hành vi khối thịt, lại cảm giác một trận nóng rực. Cậu đưa tay, muốn đụng vào hồ ly, lại càng thêm cực nóng.
“Hồ ly, thật nóng…” Cậu hướng hồ ly cầu cứu. Cậu cảm nhận được nhiệt độ dị thường, thậm chí cảm nhận được cảm giác “Đau”.
[Như thế nào sẽ…] Hồ ly triệt mở kết giới, lại phát hiện yêu lực tự thân ùn ùn không dứt phát ra, chắn cũng ngăn không được. Yêu lực khống chế không được bốn phía, bởi vì áp lực phía trước, dẫn đến hiệu ứng núi lửa bùng nổ.
Hồ ly lui một bước, cách Ngôn Thâm rất xa.
Đừng! Ngôn Thâm về phía trước, nhịn xuống đau đớn nóng rực, bắt lông hồ ly. Cậu nhìn chằm chằm hồ ly không dám dời tầm mắt, phảng phất không nhìn, y sẽ biến mất.
“Đừng đi!” Ngôn Thâm bất lực nói.
[Tránh ra! Ngươi muốn bị thiêu cháy a.] Hồ ly muốn bỏ cậu ra, lại thấy sợ hãi trong mắt của cậu. Sợ hãi mất đi mình, ánh mắt Ngôn Thâm tựa hồ muốn nói: Không sao, thiêu cháy cũng không sao.
Có sao! Có sao!
Hồ ly phát ngoan, dám đẩy Ngôn Thâm ra. Ngôn Thâm sau động tác đẩy này, ở trong mắt của cậu động tác tựa như chậm lại, đọc được tuyệt vọng cùng thống khổ trong mắt đối phương.
Tại sao thống khổ?
Ngôn Thâm đau, rõ ràng đều ở truyền đến trên người cậu, không phải sao? Không phải đều ở trên người cậu sao?
“Đừng đẩy ta ra…” Ngôn Thâm ngã xuống đất nói. Cậu nhìn hồ ly không dám chớp mắt, không dám dời tầm mắt, không dám động. Thẳng đến ánh mắt chua xót đến chảy ra nước mắt, thẳng đến nước mắt không thể tự khống chế chảy ra.
“Đừng…Đẩy ta ra…” Ngôn Thâm ám ách.
Hồ ly cùng cậu, nhìn cậu, thẳng đến cậu kêu gọi mình: “Hồ ly..., tiểu hồ ly…” Tuyệt vọng, hy vọng, thống khổ, yêu thương kêu gọi.
Y muốn đến gần, cũng không dám bước ra một bước.
“Cẩn thận!” Chung Khuê bỗng nhiên kêu to. Hồ ly nhìn về phía hắn, theo tầm mắt của hắn, nhìn đến vị trí Ngôn Thâm.
Đã xảy ra chuyện!
Hồ ly nhìn Ngôn Thâm, tìm không thấy chỗ không thích hợp.
Ngôn Thâm vẫn nhìn mình, cũng không nhúc nhích. Không đúng chỗ nào đâu?
Hồ ly đồng tử nháy mắt thu nhỏ lại, hoảng sợ nhìn Ngôn Thâm, nhìn bờ vai của cậu đột nhiên lộ ra một đoàn huyết nhục, tiếp thân thể cậu, sau đó là chân, thậm chí mặt từng chút từng chút bị thịt thôn phệ.
Ngôn Thâm lại như trước nhìn mình.
Ngươi sẽ không kêu sao? Ngươi ngu ngốc! Hồ ly muốn mắng cậu như vậy, lại nói không nên lời.
Chỉ là nhìn ánh mắt của cậu, đã nói không ra lời.
“Nhanh công kích!” Chung Khuê khó hiểu, hắn thúc giục hồ ly mau phát động công kích, ai ngờ Ngôn Thâm mất đi ràng buộc, nếu bị hỏa hồ đánh tới cũng sẽ chết.
Nếu như là hồ ly lúc trước, y có thể sẽ công kích, cũng rất thích ý công kích; nhưng hiện tại, y làm không được, y không muốn khiến Ngôn Thâm bị thương.
Ngôn Thâm vẫn nhìn hồ ly, nhìn ra y do dự, biết y không hạ thủ được. Nhịn không được nín khóc mà cười, cười đến thật hạnh phúc, cậu nói: “Ngươi ngốc chết.” Sau đó bị khối thịt toàn bộ cắn nuốt.
[Lục Ngôn Thâm! Lục Ngôn Thâm!] Hồ ly hoảng sợ tiến lên, muốn đẩy ra khối thịt bao trùm toàn thân Ngôn Thâm, một bên động tác một bên la lên tên của cậu.
[Lục Ngôn Thâm! Không cho chết! Có nghe hay không!] Hồ ly uy hiếp đe dọa, âm thanh kích động, động tác cường ngạnh.
“Vô dụng, chúng ta đều bị lừa. Tiểu Khuê đem linh hồn của chính mình đặt ở trong con quạ đen kia, cho nên mới có thể đi vào kết giới của ngươi.” Chung Khuê kinh ngạc nhìn Ngôn Thâm, tuyệt vọng nói.
Khối thịt trong tay hồ ly bắt đầu sắp hàng tổ hợp, tổ hợp thành một phần ba Tiểu Khuê cùng hai phần ba Ngôn Thâm, một người lại đồng thời có được hai người khí quan, bộ phận Ngôn Thâm lâm vào hôn mê, bộ phận Tiểu Khuê miệng động: [Không sai, ngươi đã đoán đúng.]
[Vương bát đản!] Hồ ly giơ lên một đoàn hỏa, chuẩn bị thiêu cháy y.
[Khục khục, bình tĩnh một chút, thiêu cháy ta, tương đương thiêu cháy nó.] Tiểu Khuê ánh mắt ý bảo bộ phận Ngôn Thâm, [Chúng ta hiện tại là nhất thể.] Nói xong, hồ ly thu hồi hỏa hồ, y lộ ra tươi cười gian nịnh.
“Ngươi thật sự là rất ghê tởm!” Chung Khuê nghiến răng nghiến lợi nói. Hắn không dám tới gần Tiểu Khuê, cũng vô pháp tới gần hồ ly yêu lực bốn phía. Chỉ có thể bàng quan.
[Đừng quên, ta từng cũng là một bộ phận thân thể ngươi.] Tiểu Khuê lạnh lùng thốt. Y đối hồ ly cười nói: [Không bằng chúng ta làm giao dịch, chỉ cần ngươi cho ta một bộ phận thân thể yêu lực cực mạnh, ta sẽ đem Lục Ngôn Thâm hoàn trả ngươi.]
[Thật sự là công phu sư tử ngoạm.] Hồ ly cười lạnh.
[Ngươi cũng không muốn nó bị thương chứ.] Tiểu Khuê có tự tin hồ ly sẽ đáp ứng hắn.
[Ta nói ngươi,] Hồ ly cười nói, [Đem chuyện nghĩ đến quá tốt đẹp đi.] Vươn móng vuốt để ở cổ Tiểu Khuê, đồng thời cũng là Ngôn Thâm.
[Ngươi…]
[Liên hệ ta cùng cậu ta đã đứt. Ta như thế nào sẽ không muốn cậu ta bị thương?] Hồ ly cười đến đáng sợ, [Tự tay giết cậu ta cũng được.] Hồ ly tới gần mặt Tiểu Khuê, nóng lòng muốn thử nói: [Có muốn thử một chút hay không?] Nói xong, dùng một chút lực, chuẩn bị dùng lợi trảo xé rách yết hầu đối phương.
Hồ ly từ trong mắt Tiểu Khuê rõ ràng nhìn đến hai chữ: Tính sai.
Nhịn không được nở nụ cười, tập một thân nham hiểm, đê tiện, tà ác, giảo hoạt.
[Đây chính là bộ dáng ta vốn có.] Hồ ly càn rỡ cười, khoát móng vuốt lên trên cổ đối phương, càng ngày càng dùng lực, yết hầu đối phương bắt đầu đổ máu. Hồ ly khôi phục bản tính, giờ phút này y hận không thể giết Tiểu Khuê, hận không thể giết Ngôn Thâm.
Tiểu Khuê mắt thấy hồ ly là thật muốn giết mình cùng Ngôn Thâm, quyết định tiến vào ý thức Ngôn Thâm đánh thức cậu.
[Mau tỉnh lại!] Tiểu Khuê nắm lên Ngôn Thâm trạng thái anh nhi phiêu phù ở trong ý thức hiện ra, ném ra bên ngoài.
Ngôn Thâm nhất thời tỉnh lại, nhìn đến hồ ly, còn có móng vuốt y để trên thân mình, sau đó mới cảm giác được đau đớn.
[Như thế nào? Đem người đánh thức. Ngươi cũng quá vô dụng đi.] Hồ ly cười lạnh, kỳ quái là, trong nháy mắt nhìn đến Ngôn Thâm thanh tỉnh, dị thường cảm thấy an tâm. Lợi trảo cường độ, bất tri bất giác thả lỏng rất nhiều.
“Tiểu... Hồ ly?” Ngôn Thâm nghi hoặc nhìn hồ ly, kỳ quái y vì cái gì nói với cậu lời như thế.
[ Bởi vậy, ngươi còn hạ thủ được sao?] Tiểu Khuê cảm nhận được hồ ly buông ra móng vuốt, không khỏi đắc ý hỏi.
Ngôn Thâm trừng lớn hai mắt, tìm kiếm thân ảnh Tiểu Khuê, rõ ràng âm thanh cách mình rất gần, nhưng không nhìn thấy người Tiểu Khuê. Cậu nhìn hồ ly, nghĩ mãi không thông.
[Muốn thật như ngươi tưởng, khó tránh cũng quá khinh địch.] Hồ ly vừa mới thả lỏng móng vuốt, lại lần nữa nắm chặt cổ Ngôn Thâm, đồng thời cũng là Tiểu Khuê.
“Hồ ly?!” Ngôn Thâm đau đến mau nói không nên lời, hồ ly trên mặt ngoan kình, rõ ràng là hướng về phía cậu. Tại sao? Tại sao chứ. Cậu không hiểu.
Thẳng đến cậu theo somg mâu hỏa hồng của hồ ly nhìn mặt mình, mới giật mình thấy, bộ dáng mặt của cậu đã vặn vẹo thành đáng sợ. Rõ ràng là một người, lại đồng thời có khí quan hai người.
[Ngươi phát hiện rồi.] Hồ ly chú ý tới Ngôn Thâm ngộ đạo, cười nói, móng vuốt y tuyệt không thả lỏng.
[Chẳng lẽ ngươi tuyệt không để ý Lục Ngôn Thâm?] Tiểu Khuê bị thương rất nặng, nếu là hồ ly thật đem y cùng Ngôn Thâm bóp chết, như vậy y cũng sẽ chết thật, biến mất.
Đương nhiên không thèm để ý. Hồ ly cười cười. Móng vuốt siết càng sâu, [Ngươi sẽ không trách ta chứ?] Y hỏi Ngôn Thâm, đối với đáp án đã định liệu trước.
“Đương nhiên sẽ không, ” Ngôn Thâm đưa bàn tay, cậu cười nói: “Tay của ta còn có thể động nha.” Đem móng vuốt hồ ly hướng chính mình áp chế càng sâu, miệng vết thương chảy ra máu, chỉ là cũng không nhịn được.
[Ngươi muốn chết à!] Tiểu Khuê kêu to, hành vi Ngôn Thâm không muốn sống, thật dọa đến y. Nếu đối tượng ký sinh chết đi, y cũng sẽ cùng chết đi.
Y còn chưa muốn chết!
[Xem đi. Ta nói qua ngươi khó tránh cũng quá khinh địch.] Hồ ly đạt được cười, phối hợp Ngôn Thâm, từng chút từng chút xâm nhập cổ của y.
“Ta nghĩ, ta biết cái ý nghĩa mộng kia.” Ngôn Thâm dùng biểu tình tỉnh ngộ nói, “Mộng đúng là ngược lại. Tuy rằng cuống rốn chúng ta quả thật đứt, bất quá trên thực tế biến mất… Không phải mọi người, ” Cậu ôn nhu cười nói, “Mà là ta. Chỉ ta mà thôi.”
[Ngươi mới biết được, ngốc chết.] Hồ ly cũng cười. Kỳ quái là, Ngôn Thâm phảng phất có thể nhìn đến lệ quang trong mắt của y, nhất định là máu chảy quá nhiều, đến xuất hiện ảo giác.
Đưa tay đụng vào mặt hồ ly, lông xù, thật là thoải mái. Chỉ là…
“Chỉ là, rất phỏng tay.” Ngôn Thâm lại lần nữa bị hồ ly hỏa thiêu đến, cảm giác nóng rực, làm cho cậu không thể không thu hồi tay.
[Ngốc quá.] Hồ ly nói.
[Đồ điên, các ngươi đều là đồ điên.] Tiểu Khuê chuẩn bị cùng Ngôn Thâm thân thể chia lìa, từng chút từng chút tập trung khí quan chính mình.
[Ngươi cho rằng ngươi thoát được sao?] hồ ly ngăn lại hành động Tiểu Khuê, dùng hỏa hồ kích thích khí quan tụ tập, khiến khí quan không dám áp sát.
“Hồ ly, hồ ly…” Ngôn Thâm hữu khí vô lực kêu thảm.
[Làm gì!] Người sắp chết, không muốn nghe xui khiến. Hồ ly ngữ khí vô tình tới cực điểm, động tác lại thả nhẹ không ít.
“Thật nóng.” Ngôn Thâm lắc đầu, vừa nóng vừa đau, lần đầu tiên trong đời biết tư vị đau đớn, nhưng cũng là một lần cuối cùng. Bất quá nếu có thể, cậu muốn có thể khôg cần. “Có thể hay không…Dùng phương pháp tốc chiến tốc thắng…?” Chết cũng phải chết một cách thống khoái.
[Vậy ngươi chết nhanh lên.]
“Ta... Cũng muốn…” Ngôn Thâm bất đắc dĩ nhắm mắt lại, sau đó mở, kỳ quái ý thức vô luận như thế nào cũng sẽ không biến mất, “Hay là ngươi lại dùng lực một chút?”
[Như vậy a.] Hồ ly dùng lực, nôn máu ra, Ngôn Thâm lại như trước không có dấu hiệu tử vong.
“Không được..., hay là rõ ràng ngoan một chút…, ngươi trực tiếp vặn gãy đầu của ta.” Ngôn Thâm đề nghị.
[Rất ghê tởm, ta mới không cần. Rõ ràng ta dùng hỏa hồ thiêu mới tốt.]
“Đừng... hỏa hồ vừa nóng vừa đau…”
Một người một hồ, bắt đầu thảo luận kiểu chết nào. Không để ý sinh tử.
Tiểu Khuê quả thực không thể tin được chính mình tận mắt nhìn thấy, như thế nào sẽ có nhân loại cùng yêu quái kỳ quái như vậy.
“Ta nói các ngươi, đừng bỏ quên ta.” Chung Khuê đi đến bên người bọn họ, cầm lấy một đống phù chú hắn vừa rồi vẽ hướng Tiểu Khuê thiếp trên người Ngôn Thâm.
[Làm gì, đạo sĩ thúi?] Hồ ly hồ nghi nhìn hắn.
“Kính nhờ, đạo sĩ ta cũng không phải là là hàng giả.” Chung Khuê rõ ràng xanh cả mặt, cũng không quên vì mình biện hộ, “Đây là phong ấn phù. Ta trước đem Tiểu Khuê phong lên, miễn cho hắn rời khỏi thân thể Ngôn Thâm.”
[Không cần ngươi, ta cũng sẽ không để hắn ta rời đi.] Hồ ly khinh thường nhìn hắn.
“Tiểu Khuê vừa rời Ngôn Thâm, Ngôn Thâm lập tức sẽ chết. Ngươi tin hay không.”
[Hắn không rời đi Ngôn Thâm, Ngôn Thâm cũng rất nhanh sẽ chết, ngươi tin hay không.] Hồ ly nhíu mày, nhìn hai quang đạo sĩ trước mắt này.
“Kính nhờ, ta là muốn cứu thằng bé. Lỗ mãng giống như ngươi như vậy.” Chung Khuê chịu không nổi nói, “Ngôn Thâm rõ ràng cũng không cần chết.”
[Đạo sĩ thúi, có chuyện nói mau, có rắm mau thả! Lão tử không thời gian cùng ngươi vòng quanh!] Hồ ly dưới tình thế cấp bách, ngay cả lời thô tục nghe cũng chưa từng nghe qua đều nói ra khỏi miệng.
“Hồ ly…” Ngôn Thâm khiển trách khẽ gọi.
“Gấp cái gì, ta muốn nói.” Chung Khuê cầm ra một bình thủy tinh, vốn là đặt ở phòng bếp, Ngôn Thâm chuyên môn lấy đến yêm chế đồ chua, bị hắn đem ra.”Chúng ta phải đem Tiểu Khuê chuyển qua cái chai này, sau đó phong lại. Cái chai này nhưng là cực phẩm, nhiều năm đặt chỗ râm mát, cho nên tích không ít âm khí. Lấy đến phong ấn quỷ quái yêu ma thích hợp nhất.”
[Ai quản cái chai của ngươi, dùng được hay không a!] Hồ ly rất muốn phóng hỏa hồ thiêu hắn.
“Trọng điểm là, đem Tiểu Khuê chuyển qua này cái chai có phiêu lưu.” Chung Khuê nhìn nhìn tình huống nói: “Ngôn Thâm bị ngươi chỉnh nửa chết nửa sống, nếu Tiểu Khuê không phụ thân thêm hắn vừa hấp thu yêu lực trong cuống rốn cứng rắn chống, chỉ sợ sớm chết. Các ngươi còn nhàn rỗi thảo luận chuyện chết kiểu nào.”
[Đừng nhảm, cẩn thận ta thiêu cháy ngươi!] Hồ ly càng ngày càng giống hắc đạo, hướng một đường không lối về thẳng đi.
“Cho nên…” Chung Khuê nhìn Tiểu Khuê, xanh cả mặt, có chút run rẩy hỏi, “Cần phối hợp của ngươi.” Hắn vẫn rất sợ y.
[Khỏi phải mơ tưởng.] Tiểu Khuê lập tức cự tuyệt hắn.
“Ngươi... Ngươi là muốn bị hồ ly xé rách, thiêu cháy, hay là muốn đi vào trong bình?” Chung Khuê ra điều kiện, tuy rằng ngữ khí của hắn thực yếu, bộ dáng không phục người. Nhưng là, lợi trảo hồ ly cùng Ngôn Thâm điên cuồng, so bất cứ điều kiện còn có sức thuyết phục hơn.
“Làm gì phiền toái, hồ ly ngươi lại dùng lực chút, ta liền chết rồi.” Ngôn Thâm thuận thế nói, đạt tới hiệu quả mười phần đe dọa.
[Không thành vấn đề.] Hồ ly cười, lập tức phối hợp.
[Ta vào trong bình.] Tiểu Khuê lập tức thay đổi tâm ý.
“Được... Rất tốt.” Chung Khuê run rẩy nói, “Ta cần một bắt cầu.” Hồ ly đưa tay, lập tức ở bình cùng trên người Tiểu Khuê đáp một đạo hỏa hồ.
[Sau đó đâu.]
“Sau đó, Tiểu Khuê tất yếu chậm rãi đi qua. Tương đối phiền toái là, sau khi Tiểu Khuê rời khỏi Ngôn Thâm, khẳng định không chống đỡ nổi.” Chung Khuê ảo não nói.
[Cho nên, cậu ta vẫn là sẽ chết.] Hồ ly nói. Đạo sĩ thúi dám nói đúng, y lập tức thiêu cháy hắn.
“Người vốn sẽ chết không phải sao?” Ngôn Thâm nói, an ủi hai người kia, trên người Tiểu Khuê ở hồ ly giám thị từng chút từng chút chuyển qua cái chai, đau đớn trên người cậu cùng cảm giác gánh nặng lại càng ngày càng nặng.
[Hiện tại không cho chết.] Hồ ly nói, thu hồi nanh vuốt, dùng bàn tay mềm mại ngăn chặn vết thương trên cổ Ngôn Thâm.
Ngôn Thâm nhìn hồ ly hồ khuông hồ dạng nhịn không được muốn cười, cậu yêu một con yêu quái hồ ly, hơn nữa lập tức phải chết tại trên tay y. Này chính là cái gọi là thích đến chết sao?
Hồ ly minh mục trương đảm (chẳng kiên nể) quan tâm, cậu có thể minh mục trương đảm nhìn.
“Tiểu hồ ly, ta rất thích ngươi.” Ngôn Thâm cười nói, mỗi một lần thông báo hồ ly phản ứng giống như cũng không quá quan tâm, thật sự rất thú vị. Vốn cậu tưởng, cho dù cậu phải thông báo một vạn lần cũng không có gì, đáng tiếc không cơ hội.
Thực xin lỗi, ước định ăn tàu hủ ky chiên đến ăn no, không thể thực hiện.
Nhớ rõ phải đem mộ Tiểu Xà trở về, đừng cho cô ấy đi còn không an bình.
Còn có, còn có…
“Ba sẽ khóc…” Ngôn Thâm nghĩ đến cha nhịn không được thở dài.
[Ngươi đừng nói nữa!] Ngôn Thâm mỗi một câu nói, đều sẽ khiến miệng vết thương tràn ra máu càng nhiều.
Thời gian dài trôi qua, Tiểu Khuê cũng rời khỏi thân thể Ngôn Thâm, Chung Khuê phong ấn y còn mượn một chút yêu lực hồ ly, để y không trốn ra được nữa.
[Lục Ngôn Thâm! Lục Ngôn Thâm!] Hồ ly đột nhiên gấp gọi, y phát hiện nhiệt độ cơ thể Ngôn Thâm không ngừng giảm xuống, biểu tình cũng hỗn loạn, tiến vào trạng thái hôn mê.
[Lục Ngôn Thâm! Ngươi không được chết! Ngươi muốn chết, ta liền ăn quỷ thích khóc! Không cho chết, có nghe hay không! Mau tỉnh lại, nói với ta! Nói với ta a!]
Vừa mới bảo người không được nói, hiện tại lại bức người nói chuyện. Chính sách tàn bạo a chính sách tàn bạo. Ngôn Thâm muốn cười lại cười không nổi, ý thức cậu tựa hồ cách mình thực xa xôi.
[Không cho chết, có nghe hay không!] Tiếng hồ ly càng ngày càng xa.
Ừm, hồ ly, thật sự không muốn để ta chết. Vậy giúp ta kêu xe cứu thương đi. Ngôn Thâm lâm vào hôn mê triệt để, ngay cả tiếng kêu đều nghe không được.
Toàn bộ thế giới, cũng chỉ còn lại một mình cậu.
[Lục Ngôn Thâm! Ngươi làm gì!?] Hồ ly kêu gào, thường thường lay động thân thể Ngôn Thâm, [Giả chết cái gì? Đừng náo loạn, nhanh tỉnh lại!]
“Mau chóng đưa đi bệnh viện!” Chung Khuê dồn dập nói, ánh mắt của hắn so hồ ly khẩn trương rất nhiều, hắn không giống hồ ly tưởng rằng Ngôn Thâm là vô địch, hắn biết nhân loại có bao nhiêu yếu ớt.
Hắn vươn tay, muốn giúp Ngôn Thâm cầm máu.
[Đừng chạm vào.] Hồ ly phẫn nộ.
Chung Khuê bất đắc dĩ nói: “Lại không cầm máu, thằng bé nhất định phải chết.”
[Vậy cũng không tới phiên ngươi.] Hồ ly ánh mắt lạnh lùng, lườm mắt nhìn hắn, thị uy nói.
“Kính nhờ, ngươi hiện tại yêu lực không ổn định như vậy, nếu tiếp tục lưu lại bên người Ngôn Thâm. Ngươi sẽ giết thằng bé.” Chung Khuê nói, ngoài ý muốn hồ ly không phản bác hắn, dị thường im lặng.
[Cũng bởi vì cậu ta là nhân loại,] Cho nên không thể tiếp cận y sao? Hồ ly, lần đầu tiên có cảm giác vô vọng. Nhượng ra không gian để Chung Khuê tiếp cận Ngôn Thâm.
“Không có thời gian sầu não, nhanh chóng lên!” Chung Khuê đè nặng miệng vết thương, dồn dập nói, “Ngươi cõng nó tới cửa, ta đi kêu taxi.”
[Chúng ta đi Quỷ đạo.] Hồ ly tại bốn phía bọn họ giơ lên hỏa hồ, cửa Quỷ đạo nhanh chóng mở ra.
“Ngôn Thâm máu chảy thành như vậy, ngươi không sợ nó bị quỷ ăn luôn?” Chung Khuê nghi hoặc nhìn y, hắn không đi qua Quỷ đạo, nhưng lúc trước sư phụ có nói chuyện có liên quan Quỷ đạo.
Quỷ đạo chính là một ít đường cô hồn dã quỷ, cũng chính là thế giới kia ngoài thế giới hiện thực.
[Yên tâm.] Hồ ly nói, gọn gàng cõng Ngôn Thâm, hướng Quỷ đạo đi. Chung Khuê đè nặng miệng vết thương Ngôn Thâm không dám thả, gắt gao đi theo bên người hồ ly.
Ngắn ngủi một phút đồng hồ, không, có lẽ ngắn hơn, lại làm cho Chung Khuê đại khai nhãn giới.
Ngôn Thâm máu quả thật đưa tới quỷ mị, sau đó những quỷ quái mơ ước Ngôn Thâm, có một chút động tác nhỏ bé, lập tức bị hỏa hồ thiêu đốt hầu như không còn.
Dọc theo đường đi, thiêu cháy không ít.
Hồ ly yêu lực không giảm ngược lại còn tăng, tình huống càng thay đổi càng mãnh liệt. Nếu không phải mặt hồ ly lông xù đều cau cùng một chỗ, hắn khẳng định sẽ tưởng rằng hồ ly chính lấy giết quỷ quái làm vui.
[Đến.] Hồ ly nhảy vào chỗ ánh sáng, vừa nhấc mắt chính là bệnh viện.
“Thật nhanh. Quá tốt. Quá tiện.” Chung Khuê kinh ngạc nói ra cảm tưởng kỳ quái.
[Tốt cái đầu của ngươi.] Hồ ly lạnh lùng nói. Đến phòng cấp cứu.
Chỉ là… vách tường quanh mình bắt đầu cháy đen, nhiệt độ không ngừng tăng lên, song sắt bên cạnh bệnh viện bị nung nóng lên, bình dưỡng khí sinh ra nhiệt do khúc xạ*. Còn như vậy tiếp tục, bệnh viện sớm hay muộn sẽ nổ tung.
*Theo mình đoán có lẽ bình oxy khi gặp nhiệt độ cao sẽ nổ tung tương tự như vũ khí nhiệt áp.
“Ta nói ngươi a, ” Chung Khuê dũng khí phồng lên, quyết định cùng hồ ly nói, “Ngươi không thể đợi ở trong này.”
[Tại sao?] Hồ ly hỏi.
“Bởi vì nơi này là bệnh viện, có rất nhiều bình dưỡng khí…”
[Cho nên?]
“Cho nên... Cho nên quá nóng sẽ nổ, rất nguy hiểm. Nếu nổ thật, Ngôn Thâm cũng nhất định sẽ chết.”
[Cậu ấy sẽ không chết!] Hồ ly mẫn cảm gào thét.
“Không có.” Sợ hồ ly khống chế hỏa hồ thiêu chính mình, đành phải phối hợp nói, “Nhưng là ngươi lại chờ ở đây…, bệnh viện này tất cả mọi người chết chắc rồi…”
[Ngươi nói cái gì?] Hồ ly hung tợn trừng hắn, nghiến răng nghiến lợi, từng chữ từng chữ nói, [Cũng bởi vì ta là yêu quái,] Cho nên không thể chờ ở trong này? Không thể chờ ở bên người này?
Hồ ly biểu tình rất khủng bố, nhưng vì chúng sinh trong bệnh viện, Chung Khuê phồng lên dũng khí nói: “Không, không... Không chuyện này.” Kỳ thật hắn rất muốn nói đúng, không sai.
Nhưng mà, sắc mặt hồ ly lại càng ngày càng khó coi, ngay cả lông xù trên mặt đều vặn vẹo.
[Cậu ấy giao cho ngươi.] Hồ ly đẩy Ngôn Thâm cho Chung Khuê, Chung Khuê nhanh chóng tiếp được cậu, lưu luyến không rời nhìn Ngôn Thâm.
Chung Khuê có chút kinh ngạc, mờ mịt ôm Ngôn Thâm.
[Nếu có gì không hay xảy ra, ta liền ăn ngươi, khiến ngươi trọn đời không được siêu sinh.] Hồ ly cảnh cáo, nói xong, cũng không quay đầu lại rời đi.
Chung Khuê chậm rãi từ kinh ngạc hồi thần, khiếp sợ nghĩ: Cho dù thật sự có gì không hay xảy ra, cũng là ngươi làm hại a!
Lúc này mới sốt ruột đem Ngôn Thâm đưa đi cấp cứu.
Nhưng mà, hồ ly đi lần này, không còn trở lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook