[Yêu Quái Kỳ Đàm] Chi Hồ Ly Đón Dâu
-
Chương 3-1: Án thứ ba: Khách sạn ôn tuyền (1)
Ngày cuối cùng thi cuối kỳ thi xong, Ngôn Thâm về đến nhà, nhận được tiếng chuông điện thoại khẩn cấp.
“Ngôn Thâm!” Từ xa truyền đến âm thanh Lục Nhân hưng phấn.
“Là con.”
“Con thi cuối kỳ xong rồi.”
“Vâng.” Ngôn Thâm ngáp một cái, ngày hôm qua thức đêm căn bản ngủ không ngon, cậu hiện tại mệt chết đi.
“Thật tốt quá….” Lục Nhân nói một đống.
“Vâng?” Ngôn Thâm sắp đang ngủ, cậu đứng ngủ gật, mắt thấy sẽ ngã xuống. Cậu nghe được một ít tạp âm, không rõ ràng lắm, ý thức càng ngày càng không rõ.
“... Liền quyết định như thế!” Lục Nhân cao hứng bừng bừng, tự mình nói xong, đồng thời điện thoại bị cúp, bất quá hắn đã không có tâm tình chú ý chi tiết nhỏ này.
Hồ ly biến thành hình người, tiếp được thân thể Lục Ngôn Thâm lảo đảo ra sau, cũng tiếp được ống nghe rớt xuống, không lưu tình chút nào cúp điện thoại, cũng không quản đối phương có nói xong hay không.
Đương nhiên, y tuyệt không quan tâm, quỷ thích khóc nói cái gì.
[Thật là. Quỷ thích khóc cũng quá chậm chạp đi!] Con trai mình âm thanh ngữ điệu đều không thích hợp như thế, hoàn không chút nào phát hiện. Hồ ly oán trách, hiển nhiên không phải lần đầu tiên.
Hồ ly nâng Ngôn Thâm lên đi đến gian phòng, nghe được Ngôn Thâm rì rầm: “Quá... Khổ sở...” Cho nên y cải biến tư thế ôm, đổi thành kiểu ôm công chúa, để cậu thoải mái nằm trên cánh tay y.
[Phiền phức.] Hồ ly oán trách, động tác lại dị thường ôn nhu. Để cậu nằm ngang ở trên giường, thuận tiện đắp chăn bông lên.
Loại sự tình này, thường làm sẽ biến thành thói quen.
Hồ ly biến trở về nguyên hình dáng dấp nho nhỏ, ở bên cạnh cậu tìm vị trí thoải mái nhất, cùng nhau ngủ.
Mãi cho đến Lục Nhân trở về, xông vào căn phòng của Ngôn Thâm, hồ ly giật mình tỉnh giấc, liếc mắt trừng Lục Nhân, bất quá đối phương nhìn không thấy y.
Hồ ly đẩy Ngôn Thâm một cái, đẩy cậu tỉnh lại.
“Ngôn Thâm, con còn chưa thu xếp hành lý?” Lục Nhân hưng phấn nói.
Ngôn Thâm chuyển tỉnh, mơ mơ màng màng hỏi: “Hành lý gì?”
“Chúng ta phải đi khách sạn ôn tuyền thân thích nhà Thi Vân, con đã quên sao?” Hắn nói, vừa trên điện thoại nói xong chuyện, sao vậy chỉ chớp mắt đã quên.
Có chuyện này? Ngôn Thâm đỡ đầu, cúi đầu tự hỏi.
“Nói chung, con nhanh thu xếp một chút.” Hắn tìm ra túi hành lý, giao cho Ngôn Thâm bắt cậu mau nhanh.
“Gấp như thế sao?”
“Chờ một chút phải xuất phát rồi. Cho nên mới nói phải thu xếp nhanh lên một chút, thực sự quên rồi!” Vừa rồi cậu có nghe điện thoại sao? Ngôn Thâm hoàn toàn quên chuyện sau khi về nhà.
“Cha cũng phải đi thu xếp hành lý, phải nhanh một chút, Thi Vân ở phòng khách chờ.” Dứt lời, hắn vội vã rời đi.
[Thực sự là quỷ thích khóc vì tư lợi!] Hồ ly mắng. Đáng ghét cực kỳ. Quay đầu lại thấy sắc mặt Ngôn Thâm không đúng, đưa móng vuốt đo nhiệt độ cơ thể cậu, [Ngươi sốt.]
“Hình như vậy.” Ngôn Thâm miễn cưỡng cười.
[Quỷ thích khóc thật quá đáng! Chỉ lo bản thân vui vẻ!] Hồ ly tức giận nói.
“Hồ ly...” Ngôn Thâm khổ sở la lên.
[Sao vậy? ]
“Giúp ta thu xếp hành lý.” Ngôn Thâm ngã xuống giường, mặt thật là nóng, thân thể thật là nóng, trái tim đập thật nhanh.
[Ngươi thực sự muốn đi! Ta theo chân bọn họ nói không đi! ] Dứt lời, y biến hóa thành hình người, thay đổi ra Ngôn Thâm thứ hai.
“Không nên.” Ngôn Thâm kéo y, tay y băng giá lạnh lẽo, không tự chủ sât lại, “Nghỉ ngơi một chút sẽ không sao, ngươi giúp ta thu xếp hành lý.”
[Thật không?]
“Thật. Ta hiện tại đi tắm, ngươi giúp ta thu xếp hành lý.” Ngôn Thâm lôi kéo tay y, đứng lên, “Nhờ ngươi.” Đem túi hành lý giao cho y.
[Ta không làm.] Hồ ly không nhận.
Ngôn Thâm cười cười, đặt lên bàn, sau đó đi phòng tắm tắm.
Trở về phòng sau, thấy túi hành lý tràn đầy, cậu lật tới lật lui sơ qua một chút, nên mang đều đem theo.
[Xem như ta sẽ giúp ngươi thu xếp.] Hồ ly biến trở về nguyên hình, thở phì phò ngồi ở trên giường.
“Ta không có.” Ngôn Thâm lau tóc nói. Cười đến gần y, ôm lấy y, trên lỗ mũi y khẽ hôn một chút, “Cám ơn nha.”
[Ngươi lại chiêu này!] Hồ ly chân trước vỗ cậu, ngăn trở mặt của cậu.
Suy yếu cười, Ngôn Thâm vô lực đấu võ mồm, cõng lên hành lý, đi ra ngoài.
Vừa lúc gặp phải Lục Nhân đến đây giục, hắn mặt mày rạng rỡ nói: “Sửa sang xong rồi, nhanh như thế, đi thôi.”
Ngôn Thâm chỉ là mỉm cười, đuổi kịp.
[Thằng khốn!] Hồ ly không vui nói, cũng đuổi kịp.
Dì Triệu ngồi ở vị trí kế bên tài xế, Lục Nhân lái xe, Ngôn Thâm ngồi ở ghế sau, yên lặng ngủ gật. Hồ ly an ổn nằm ở trên đùi cậu, nếu như không nằm, y sẽ bay ra ngoài.
“Ngôn Thâm hình như mệt chết đi.”
“Không có biện pháp, kế hoạch tới đột xuất. Nó lại mới thi xong cuối kỳ.” Lục Nhân thở dài, “Đều do lão tổng để chúng ta chỉ có thể nghỉ hai ngày. Nếu không cũng sẽ không hấp tấp như thế.”
Thi Vân cười cười, nhìn thoáng qua Ngôn Thâm, nói: “Khổ cực thằng bé.”
Phía trước đại nhân chỉ cho là cậu là quá mệt mỏi, hoàn toàn không phát hiện cậu sốt cao.
Dọc theo đường đi, Ngôn Thâm mê man, hầu như không có tỉnh. Đến nơi thì đã hoàng hôn.
Xuống xe, mới biết được còn phải đi một đoạn đường núi, đầu của cậu bắt đầu choáng váng. Trên núi lại đặc biệt lạnh giá, gió thổi rét lạnh, cậu không khỏi rùng mình.
“Chống đỡ được tới khách sạn sao?” Ngôn Thâm thấp giọng thở dài, tự hỏi. Rất sợ trên đường té xỉu, rất sợ quét hưng phấn của người khác.
[Đáng đời, ai bảo ngươi cứng rắn đến cùng.] Hồ ly bỏ đá xuống giếng nói.
“Ngôn Thâm, cố gắng lên!” Lục Nhân đối Ngôn Thâm hăng hái động viên, còn tưởng rằng cậu tuổi trẻ thể lực không tốt.
[Thiếu đánh!] Hồ ly nói, y thở phì phò nhào tới, cào hắn một cái. Ngôn Thâm vô lực ngăn cản, khiến y đơn giản thực hiện được.
“Ai da!” Lục Nhân vuốt gương mặt kêu rên.
“Xảy ra chuyện gì?” Thi Vân khẩn trương hỏi.
“Hình như bị người đánh một bàn tay.” Hắn đỡ mặt nói. Bắt tay, cái gì cũng không có.
“Không có a. Có phải là gió thổi hay không?” Thi Vân nói.
“Có thể nha.”
Hồ ly trở lại bên người Ngôn Thâm, vui vẻ ngẩng đầu mà bước.
“Ngươi quá hồ nháo.” Ngôn Thâm thở dài, không có lực tiếp tục trách cứ y.
“Sắp tới, sắp tới.” Thi Vân cười nói, chỉ vào khách sạn ôn tuyền không xa.
Ngôn Thâm theo ngón tay của cô nhìn sang, một nhà khách sạn ôn tuyền cũ kỹ bị cây xanh xung quanh vây quanh, ôn tuyền nhiệt khí tận trời, lan tràn vô hạn lên phía trên. Ôn tuyền mùi lưu huỳnh,bay vào xoang mũi, ngấm ở lồng ngực, ngửi không thấy cây xanh thơm.
Ngôn Thâm nhìn khách sạn ôn tuyền, nháy nháy mắt, ôn tuyền hơi nóng bao phủ.
Đó là một tòa nhà bị sương mù vây quanh.
Không báo động trước, Ngôn Thâm mồ hôi lạnh lớn chừng cái đấu, kèm theo tiếng hồ ly huýt gió, nhỏ.
“Đẹp quá.” Lục Nhân cảm thán. Hắn nghĩ, thực sự là đến đúng địa phương.
“Rất đẹp nha! Cái khách sạn này có bốn mươi năm lịch sử!” Thi Vân kiêu ngạo nói.
“Lâu như thế.”
“Mặc dù là thân thích, nhưng là chúng ta đã thật lâu không liên lạc. Có chừng bảy năm a.” Thi Vân dí dỏm le lưỡi, “Báo trước, bà cô của em tính tình rất cổ quái.”
“Sao lại nói vậy?”
“Giống em lần này đặt phòng, bà chỉ nói một câu: Hoan nghênh quang lâm. Liền cúp điện thoại em.” Thi Vân nói, hồi tưởng lại giọng nói của bà cô, thật khiến cho người ta không hài lòng.
“Có thể bề bộn nhiều việc đi.” Lục Nhân nói, tìm cách rất hợp lý.
Lúc này, nguyên bản Ngôn Thâm rơi lại phía sau, dồn dập vượt qua bọn họ, vừa thở dốc vừa hô to: “Không đi! Chúng ta không nên đi!” Cậu nắm Lục Nhân, khẩn trương lôi kéo.
“Nói cái gì a? Đều tới đây?” Lục Nhân cười muốn giật lại cậu, nhưng cậu thà chết kéo hắn không tha.
“Không nên đi! Quá nguy hiểm, nơi này căn bản không phải người ở!” Cậu hô to, mồ hôi lạnh mồ hôi nóng chảy ròng, vô luận như thế nào, nhất định phải ngăn cản bọn họ.
“Ngôn Thâm! Con sao nói lời như vậy? Thật không có lễ phép. Cùng Thi Vân xin lỗi!” Lục Nhân nhíu mày, không hiểu cậu tại sao đột nhiên cố tình gây sự, còn phê bình khách sạn thân thích Thi Vân mở.
“Không phải, không phải! Nói chung, chúng ta không nên đi vào.” Ngôn Thâm có lý nói không rõ, cậu cảm thấy khách sạn rất không thích hợp.
“Ngôn Thâm, con rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Lục Nhân nhìn Ngôn Thâm khác thường, rất không giải thích được.
“Không nên đi vào...” Ngôn Thâm dụng hết toàn lực nói xong, trước mắt tối sầm, rồi ngã xuống.
“Ngôn Thâm!” Lục Nhân cùng Thi Vân kêu lên, Lục Nhân đỡ cậu, miễn cho cậu bị thương. Da thịt tiếp xúc trong nháy mắt, mới phát hiện người Ngôn Thâm nhiệt độ cao dị thường.
“Thằng bé sốt rồi!” Lục Nhân nói. Lo lắng nhìn Ngôn Thâm.
“Làm sao đây?” Thi Vân hốt hoảng hỏi.
“Anh cõng con đến khách sạn nghỉ ngơi.”
“Thế nhưng, thằng bé không phải là không muốn đi?”
“Đừng lo, thằng bé chỉ là sốt, nói lung tung.” Hắn nói, nâng con trai lên so với chính mình cao to hơn, có chút khó khăn.
Bọn họ cước bộ nhanh hơn, đi vào khách sạn ôn tuyền.
Hồ ly đi theo phía sau bọn họ, không vui nói: [Đã nói không nên đi! Muốn chết!] Không biết là oán giận Ngôn Thâm, hay là Lục Nhân, hoặc là hai người đều có.
Đi càng gần, mùi lưu huỳnh càng nặng.
Khách sạn ôn tuyền sương mù dày đặc bao trùm, nhưng nhìn ra được kiến trúc cũ kỹ, dù sao nó có bốn mươi năm lịch sử. Quỷ dị là nhìn xa khách sạn bị cây cối che đậy, nhìn gần xung quanh khách sạn cánh một cái cây cũng không có.
Chỉ có lá khô rụng.
Lục Nhân cõng Ngôn Thâm bước vào khách sạn, bác Thi Vân đứng ở phía sau quầy, đối với cô như khách nhân khom người hật sâu chào, mặt không thay đổi nói:
[Hoan nghênh quang lâm.]
Lúc này ngoài cửa đại sảnh cũ kỹ, đụng một tiếng, nặng nề khép lại là một mảnh yên lặng.
Bỗng nhiên, một mảnh đen tối.
Ngôn Thâm mồ hôi đầy người tỉnh lại, chưa mở mắt, đã ngửi đến trên người hồ ly nồng nặc mùi khai, đó là mùi đặc biệt một tháng không tắm mới có.
Cậu tỉnh lại còn tưởng rằng mắt mở mắt là có thể thấy hồ ly, kết quả chỉ là một phòng sáng sủa cái gì cũng không có, là cậu nằm trên giường cạnh một cánh cửa sổ. Ngay cả tia sáng đều là dựa vào ánh trăng ngoài cửa sổ, một ngọn đèn cũng không có.
Nhưng hồ ly vị nặng như vậy, y lại đi nơi nào? Hiện tại mây giờ? Cậu ở chỗ nào?
Cậu đứng dậy, thiếu máu khiến một trận choáng váng, cậu đều đã quên cậu đang phát sốt, tựa ở bên tường thở dốc mới đi qua cửa.
Cậu mới đụng ào tay nắm, cửa kia trong nháy mắt vặn vẹo, hình thành xoáy nước màu đen.
Cửa, biến mất.
Một lát, mới phản ứng được, nơi này là kết giới của hồ ly.
Một mình cậu ở chỗ này, những người khác đâu?
Cha đâu? Dì Triệu đâu? Hồ ly đâu?
Một người ở trong phòng trống đợi tâm tình đều gấp bội, sợ hãi càng sợ hãi, lo lắng càng lo lắng hơn. Cửa sổ duy nhất trong phòng lại như cây ngang nhỏ hẹp, người bình thường đừng nghĩ bò ra ngoài, huống chi ở trong kết giới hồ ly.
Cậu hơi chút bình tĩnh tự hỏi, cậu hiện tại người ở chỗ nào. Cậu ở bên trong phòng, ở đâu ra gian phòng? Đáp án rất rõ ràng.
Bọn họ vẫn đi vào.
Cậu đã ở trong lồng giam.
Vốn nên rất sợ hãi, lại bởi vì mùi hồ ly, mà an tâm không ít. Nhưng cậu rất lo lắng, lo lắng cha, dì Triệu và hồ ly.
Bất quá, cùng với nôn nóng bất an, cậu chọn an tĩnh đợi, ở trong lòng một lần lại một lần gọi hồ ly, nhanh một chút trở về.
Cậu biết, giữa bọn họ trong chỗ u tối có liên hệ nào đó.
Tiểu hồ ly, mau trở lại.
Mùi khai của hồ ly dần dần phai nhạt, thay vào đó là mùi lưu huỳnh rất nhỏ không dễ phát giác.
Dần dần, cậu lại muốn ngủ.
[Hắc! Thật ngủ đến gọi không tỉnh!] Rốt cục, âm thanh của hồ ly đánh vỡ cơn buồn ngủ của cậu, bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc. Hồ ly thân thể to lớn che ở cửa vặn vẹo vào không được, nháy mắt mà nhỏ đi, xông vào.
Mùi hồ ly lại dày đặc, át qua mùi lưu huỳnh nặng nề.
“Ta gọi ngươi rất lâu.” Ngôn Thâm nhìn y đến gần, lộ ra mỉm cười an tâm. Cậu đưa tay ôm lấy hồ ly, phảng phất như có thể chia xẻ y tình cảm của mình.
[Bây giờ không phải thời gian là lâu lâu ôm.] Lời tuy nói như vậy, hồ ly cũng không đẩy cậu, mặc cậu ôm.
“Cũng đúng.” Ngôn Thâm buông y ra, khôi phục bình thường, nhưng mà mặt của cậu phát sốt đỏ lên, nói rõ trạng huống thân thể không tốt, cậu lên tinh thần, hỏi: “Cha ta và dì Triệu đâu?”
[Không thấy.] Hồ ly nói, y mới vừa tìm bọn họ. Nếu không Ngôn Thâm nhất định sẽ cứu bọn họ, y mới không muốn quản nhiều như vậy!
“Ngươi đã tìm?”
[Từ trên xuống dưới đều đã tìm.] Hồ ly nói, vừa líu lưỡi: [Thật là một địa phương quỷ quái!]
Ngôn Thâm sớm có dự cảm, lần đầu tiên nhìn thấy đã đoán được là như thế này! Cậu không khỏi bắt đầu khủng hoảng, sắc mặt trong phút chốc tái nhợt.
“Ta đi tìm.” Thần sắc cậu hoảng hốt nói.
[Ngươi trước bình tĩnh một chút.] Hồ ly đẩy cậu một cái, [Hốt hoảng như thế làm sao tìm được người?]
Cậu nuốt nước miếng một cái, tỉnh táo lại. Hồ ly nói đúng, hốt hoảng như thế thị tìm không được người.
“Đi thôi.”
[Đi thôi.] Nhìn thần sắc cậu đã định, mới yên tâm để cậu đi ra ngoài.
Ngôn Thâm hít sâu một cái, dũng khí đầy đủ, đi ra ngoài.
Ngoài cửa không có đáng sợ như cậu tưởng tượng, là hàng lang rộng mở rất bình thường, không có đèn sáng, sáng sủa như trước cũng là công lao ánh trăng, mùi ôn tuyền nồng nặc bốn phương tám hướng xông vào mũi.
Ngôn Thâm bước từng bước, tiếng bước chân vọng lại trên hàng lang. Bốn phía an tĩnh đến đáng sợ, ngay cả bước đi đều biến thành lớn tiếng như thế.
“Quá an tĩnh.” Ngôn Thâm đối hồ ly bên người nói.
[Ngươi sợ?] Hồ ly khẽ cười. Trái lại y thật ra tuyệt không khẩn trương, loại địa phương nhỏ này y đại khả tới lui tự nhiên, nếu không phải còn mang theo nhân loại nhu nhược vô năng lại đặc biệt yếu ớt, y đã sớm ở bên ngoài.
Ngôn Thâm biết hồ ly có năng lực bảo vệ mình, điểm ấy không cần hoài nghi, nhưng không nhắc tới y sẽ bảo hộ mọi người, hồ ly vì tư lợi, là động vật giảo hoạt cực điểm, bồi cậu tìm người xem như thiên vị rồi.
Cũng là bởi vì quá rõ điểm ấy, Ngôn Thâm càng thêm không thoải mái.
“Hồ ly không phải động vật họ chó sao? Phải có mũi bén nhạy mới đúng.” Ngụ ý, tại sao ngửi không ra khí tức người.
[Chớ đem ta so sánh với súc sinh!] Hồ ly cả giận nói.
“Ít nhiều gì còn bảo lưu thú tính chứ.”
[Ngươi muốn ăn đòn a!]
“Ta là nghiêm túc, thực sự không ngửi được sao?” Ngôn Thâm đột nhiên nghiêm túc, nghiêm túc hỏi.
Hồ ly trừng mắt liếc cậu, phẫn hận nói: [Ở đây mùi lưu huỳnh nặng như vậy! Ngửi cái rắm a! ] Dùng từ không văn nhã lắm.
Ngôn Thâm trầm mặc hồi lâu, nói: “Mùi lưu huỳnh đích xác rất như phân, ví von này không sai.”
Hồ ly hung tợn trừng mắt liếc cậu, nghĩ thầm: Cậu ta mới vừa nói ai chăm chú? Y sao?
Tựa hồ đọc lên tiếng lòng của hồ ly, Ngôn Thâm khẽ cười nói: “Không có ý tứ, có thể là ta bị cảm, đầu có chút không rõ ràng lắm.”
Đột nhiên, Ngôn Thâm dừng bước lại, đứng ở một cửa phòng. Cậu nhìn cửa nói: “Xem ra chỉ có thể tìm từng phòng một.” Sờ lên tay nắm.
[Khuyên ngươi tốt nhất không nên.] Hồ ly cảnh cáo.
Nhưng, cậu đã mở cửa.
Đập vào mặt là mùi lưu huỳnh, gay mũi đến sặc Ngôn Thâm kịch liệt ho khan, không giống mùi lưu huỳnh ôn tuyền, mà là mùi lưu huỳnh cô đặc gấp mấy lần, cùng với mùi hủ thi.
Ngôn Thâm ho đến rơi lệ, cậu hí mắt nhìn tình huống trong phòng, bên trong bài biện với gian phòng cậu vừa vào như nhau, chỉ có một cái giường cùng với cửa sổ nhỏ hẹp. Nằm trên giường một người, trên tường cửa sổ đóng kín, lưu huỳnh khí thể cuồn cuộn không ngừng từ phòng tắm tuôn ra, hướng đến cánh cửa duy nhất di động.
Hồ ly lấy mùi mình át qua mùi lưu huỳnh, mà phạm vi bảo hộ chỉ ở y và Ngôn Thâm.
“Bên trong có người.” Ngôn Thâm nói, tiến lên nhìn tỉ mỉ, hít một hơi thật sâu, cậu cúi người xuống, nôn mửa. Người trên giường, đã chết.
Thi thể bắt đầu hủ hóa, da có màu vàng đen, trên người mấy nghìn con giòi ngọa nguậy, chui vào người chết, da tay của hắn có thể nhìn thấy xương, có bộ phận coi như hoàn chỉnh.
Người chết tự bóp cổ của mình, cái miệng to, sợ hãi nhìn chằm chằm phía trước.
[Ta không muốn chết.]
Ngôn Thâm từ động tác thi thể đọc lên tin tức, cậu hoàn toàn mất đi khí lực, xụi lơ trên mặt đất.
[Ta đã khuyên ngươi.] Hồ ly thở dài, biến thành hình người, đem Ngôn Thâm ôn rối tinh rối mù rời khỏi phòng.
Hồ ly đóng cửa lại, cắt đứt một phòng mùi lưu huỳnh. Y nhìn Ngôn Thâm suy yếu nằm ở trong lòng ngực mình, không khách khí nói: [Ta khuyên ngươi không chỉ một lần, ngươi nghe vào?] Nhịn oán khí cả ngày, lửa giận, rốt cục bạo phát.
[Bảo ngươi đừng tới, ngươi cậy mạnh, dám theo tới; bảo ngươi không nên mở cửa, ngươi càng muốn xông vào. Ta cho ngươi biết, đây là kết quả! Ngươi bây giờ khổ sở cho ai xem? Ta sao? Ta cho ngươi biết, ta tuyệt không đồng tình ngươi, cũng không đồng tình người ở bên trong!]
Ngôn Thâm vô lực nắm hồ ly, vừa nôn đến choáng đầu, lại bị hung hăng mắng một trận, cậu nặng nề lấy hơi. Bị người lớn lên giống mình như đúc trách cứ, thực sự là cảm giác tự tay tát vào mồm… Ngôn Thâm cười khẽ.
[Ngươi còn cười được! ]
“Được rồi! Ngươi cũng rất thích niệm, mau đỡ ta đứng lên.” Ngôn Thâm nói, tuyệt không quan tâm cơn tức của hồ ly.
Hồ ly trái lại dìu cậu đứng lên, đợi cậu đứng ngay ngắn, Ngôn Thâm không lưu tình chút nào vung y một cái tát. Hồ ly mới đột nhiên giật mình tỉnh giấc, y thế nào nghe lời như thế, thực sự dìu cậu đứng lên, còn mạc danh kỳ diệu bị hắn đánh.
[Ngươi làm gì thế!] Hồ ly cơn tức càng tăng lên!
“Ta đang đánh tỉnh mình.”
[Cái gì?]
Ngôn Thâm dùng một loại thái độ đương nhiên, giải thích: “Đánh ta tương đương đánh ngươi, cho nên ta đánh ngươi, là muốn thức tỉnh ta. Hơn nữa đánh ngươi cũng tương đối thuận lợi.”
Vừa nghe, khiến y muốn ói ra, y muốn hộc máu.
Hết lần này tới lần khác, dưới loại tình huống này lại không thể cùng cậu tính toán, cũng không thể đánh lại, chính như cậu nói, đánh cậu như đánh mình. Vô luận đánh ai, đau chỉ có mình.
Lúc này, Ngôn Thâm đã đi ra ngoài. Trải qua đối thoại này, cậu hơi chút khôi phục bình tĩnh, đầu cũng tương đối thanh tỉnh, tuy rằng cậu vẫn như cũ phát sốt.
“Bọn họ là ở nơi nào không gặp?” Ngôn Thâm hỏi, không dám lại xông vào bất luận một gian phòng nào, đi tới đi tới, đi ra cuối hành lang. Cuối cùng dọc theo có thang lầu đi lên, cùng thang lầu đi xuống.
[Đại sảnh, vừa vào cửa liền biến mất. May là ta khi đó nắm ngươi, nếu không ngươi bây giờ liền theo chân bọn họ cùng nhau.]
“Ta không thích ngươi nói như vậy, cứ như bọn họ đã…” Ngôn Thâm không nói, trong lòng cậu cũng sợ hãi bọn họ có thể gặp nạn. Bất quá, cậu tận lực không thèm nghĩ nữa.
“Ngôn Thâm!” Từ xa truyền đến âm thanh Lục Nhân hưng phấn.
“Là con.”
“Con thi cuối kỳ xong rồi.”
“Vâng.” Ngôn Thâm ngáp một cái, ngày hôm qua thức đêm căn bản ngủ không ngon, cậu hiện tại mệt chết đi.
“Thật tốt quá….” Lục Nhân nói một đống.
“Vâng?” Ngôn Thâm sắp đang ngủ, cậu đứng ngủ gật, mắt thấy sẽ ngã xuống. Cậu nghe được một ít tạp âm, không rõ ràng lắm, ý thức càng ngày càng không rõ.
“... Liền quyết định như thế!” Lục Nhân cao hứng bừng bừng, tự mình nói xong, đồng thời điện thoại bị cúp, bất quá hắn đã không có tâm tình chú ý chi tiết nhỏ này.
Hồ ly biến thành hình người, tiếp được thân thể Lục Ngôn Thâm lảo đảo ra sau, cũng tiếp được ống nghe rớt xuống, không lưu tình chút nào cúp điện thoại, cũng không quản đối phương có nói xong hay không.
Đương nhiên, y tuyệt không quan tâm, quỷ thích khóc nói cái gì.
[Thật là. Quỷ thích khóc cũng quá chậm chạp đi!] Con trai mình âm thanh ngữ điệu đều không thích hợp như thế, hoàn không chút nào phát hiện. Hồ ly oán trách, hiển nhiên không phải lần đầu tiên.
Hồ ly nâng Ngôn Thâm lên đi đến gian phòng, nghe được Ngôn Thâm rì rầm: “Quá... Khổ sở...” Cho nên y cải biến tư thế ôm, đổi thành kiểu ôm công chúa, để cậu thoải mái nằm trên cánh tay y.
[Phiền phức.] Hồ ly oán trách, động tác lại dị thường ôn nhu. Để cậu nằm ngang ở trên giường, thuận tiện đắp chăn bông lên.
Loại sự tình này, thường làm sẽ biến thành thói quen.
Hồ ly biến trở về nguyên hình dáng dấp nho nhỏ, ở bên cạnh cậu tìm vị trí thoải mái nhất, cùng nhau ngủ.
Mãi cho đến Lục Nhân trở về, xông vào căn phòng của Ngôn Thâm, hồ ly giật mình tỉnh giấc, liếc mắt trừng Lục Nhân, bất quá đối phương nhìn không thấy y.
Hồ ly đẩy Ngôn Thâm một cái, đẩy cậu tỉnh lại.
“Ngôn Thâm, con còn chưa thu xếp hành lý?” Lục Nhân hưng phấn nói.
Ngôn Thâm chuyển tỉnh, mơ mơ màng màng hỏi: “Hành lý gì?”
“Chúng ta phải đi khách sạn ôn tuyền thân thích nhà Thi Vân, con đã quên sao?” Hắn nói, vừa trên điện thoại nói xong chuyện, sao vậy chỉ chớp mắt đã quên.
Có chuyện này? Ngôn Thâm đỡ đầu, cúi đầu tự hỏi.
“Nói chung, con nhanh thu xếp một chút.” Hắn tìm ra túi hành lý, giao cho Ngôn Thâm bắt cậu mau nhanh.
“Gấp như thế sao?”
“Chờ một chút phải xuất phát rồi. Cho nên mới nói phải thu xếp nhanh lên một chút, thực sự quên rồi!” Vừa rồi cậu có nghe điện thoại sao? Ngôn Thâm hoàn toàn quên chuyện sau khi về nhà.
“Cha cũng phải đi thu xếp hành lý, phải nhanh một chút, Thi Vân ở phòng khách chờ.” Dứt lời, hắn vội vã rời đi.
[Thực sự là quỷ thích khóc vì tư lợi!] Hồ ly mắng. Đáng ghét cực kỳ. Quay đầu lại thấy sắc mặt Ngôn Thâm không đúng, đưa móng vuốt đo nhiệt độ cơ thể cậu, [Ngươi sốt.]
“Hình như vậy.” Ngôn Thâm miễn cưỡng cười.
[Quỷ thích khóc thật quá đáng! Chỉ lo bản thân vui vẻ!] Hồ ly tức giận nói.
“Hồ ly...” Ngôn Thâm khổ sở la lên.
[Sao vậy? ]
“Giúp ta thu xếp hành lý.” Ngôn Thâm ngã xuống giường, mặt thật là nóng, thân thể thật là nóng, trái tim đập thật nhanh.
[Ngươi thực sự muốn đi! Ta theo chân bọn họ nói không đi! ] Dứt lời, y biến hóa thành hình người, thay đổi ra Ngôn Thâm thứ hai.
“Không nên.” Ngôn Thâm kéo y, tay y băng giá lạnh lẽo, không tự chủ sât lại, “Nghỉ ngơi một chút sẽ không sao, ngươi giúp ta thu xếp hành lý.”
[Thật không?]
“Thật. Ta hiện tại đi tắm, ngươi giúp ta thu xếp hành lý.” Ngôn Thâm lôi kéo tay y, đứng lên, “Nhờ ngươi.” Đem túi hành lý giao cho y.
[Ta không làm.] Hồ ly không nhận.
Ngôn Thâm cười cười, đặt lên bàn, sau đó đi phòng tắm tắm.
Trở về phòng sau, thấy túi hành lý tràn đầy, cậu lật tới lật lui sơ qua một chút, nên mang đều đem theo.
[Xem như ta sẽ giúp ngươi thu xếp.] Hồ ly biến trở về nguyên hình, thở phì phò ngồi ở trên giường.
“Ta không có.” Ngôn Thâm lau tóc nói. Cười đến gần y, ôm lấy y, trên lỗ mũi y khẽ hôn một chút, “Cám ơn nha.”
[Ngươi lại chiêu này!] Hồ ly chân trước vỗ cậu, ngăn trở mặt của cậu.
Suy yếu cười, Ngôn Thâm vô lực đấu võ mồm, cõng lên hành lý, đi ra ngoài.
Vừa lúc gặp phải Lục Nhân đến đây giục, hắn mặt mày rạng rỡ nói: “Sửa sang xong rồi, nhanh như thế, đi thôi.”
Ngôn Thâm chỉ là mỉm cười, đuổi kịp.
[Thằng khốn!] Hồ ly không vui nói, cũng đuổi kịp.
Dì Triệu ngồi ở vị trí kế bên tài xế, Lục Nhân lái xe, Ngôn Thâm ngồi ở ghế sau, yên lặng ngủ gật. Hồ ly an ổn nằm ở trên đùi cậu, nếu như không nằm, y sẽ bay ra ngoài.
“Ngôn Thâm hình như mệt chết đi.”
“Không có biện pháp, kế hoạch tới đột xuất. Nó lại mới thi xong cuối kỳ.” Lục Nhân thở dài, “Đều do lão tổng để chúng ta chỉ có thể nghỉ hai ngày. Nếu không cũng sẽ không hấp tấp như thế.”
Thi Vân cười cười, nhìn thoáng qua Ngôn Thâm, nói: “Khổ cực thằng bé.”
Phía trước đại nhân chỉ cho là cậu là quá mệt mỏi, hoàn toàn không phát hiện cậu sốt cao.
Dọc theo đường đi, Ngôn Thâm mê man, hầu như không có tỉnh. Đến nơi thì đã hoàng hôn.
Xuống xe, mới biết được còn phải đi một đoạn đường núi, đầu của cậu bắt đầu choáng váng. Trên núi lại đặc biệt lạnh giá, gió thổi rét lạnh, cậu không khỏi rùng mình.
“Chống đỡ được tới khách sạn sao?” Ngôn Thâm thấp giọng thở dài, tự hỏi. Rất sợ trên đường té xỉu, rất sợ quét hưng phấn của người khác.
[Đáng đời, ai bảo ngươi cứng rắn đến cùng.] Hồ ly bỏ đá xuống giếng nói.
“Ngôn Thâm, cố gắng lên!” Lục Nhân đối Ngôn Thâm hăng hái động viên, còn tưởng rằng cậu tuổi trẻ thể lực không tốt.
[Thiếu đánh!] Hồ ly nói, y thở phì phò nhào tới, cào hắn một cái. Ngôn Thâm vô lực ngăn cản, khiến y đơn giản thực hiện được.
“Ai da!” Lục Nhân vuốt gương mặt kêu rên.
“Xảy ra chuyện gì?” Thi Vân khẩn trương hỏi.
“Hình như bị người đánh một bàn tay.” Hắn đỡ mặt nói. Bắt tay, cái gì cũng không có.
“Không có a. Có phải là gió thổi hay không?” Thi Vân nói.
“Có thể nha.”
Hồ ly trở lại bên người Ngôn Thâm, vui vẻ ngẩng đầu mà bước.
“Ngươi quá hồ nháo.” Ngôn Thâm thở dài, không có lực tiếp tục trách cứ y.
“Sắp tới, sắp tới.” Thi Vân cười nói, chỉ vào khách sạn ôn tuyền không xa.
Ngôn Thâm theo ngón tay của cô nhìn sang, một nhà khách sạn ôn tuyền cũ kỹ bị cây xanh xung quanh vây quanh, ôn tuyền nhiệt khí tận trời, lan tràn vô hạn lên phía trên. Ôn tuyền mùi lưu huỳnh,bay vào xoang mũi, ngấm ở lồng ngực, ngửi không thấy cây xanh thơm.
Ngôn Thâm nhìn khách sạn ôn tuyền, nháy nháy mắt, ôn tuyền hơi nóng bao phủ.
Đó là một tòa nhà bị sương mù vây quanh.
Không báo động trước, Ngôn Thâm mồ hôi lạnh lớn chừng cái đấu, kèm theo tiếng hồ ly huýt gió, nhỏ.
“Đẹp quá.” Lục Nhân cảm thán. Hắn nghĩ, thực sự là đến đúng địa phương.
“Rất đẹp nha! Cái khách sạn này có bốn mươi năm lịch sử!” Thi Vân kiêu ngạo nói.
“Lâu như thế.”
“Mặc dù là thân thích, nhưng là chúng ta đã thật lâu không liên lạc. Có chừng bảy năm a.” Thi Vân dí dỏm le lưỡi, “Báo trước, bà cô của em tính tình rất cổ quái.”
“Sao lại nói vậy?”
“Giống em lần này đặt phòng, bà chỉ nói một câu: Hoan nghênh quang lâm. Liền cúp điện thoại em.” Thi Vân nói, hồi tưởng lại giọng nói của bà cô, thật khiến cho người ta không hài lòng.
“Có thể bề bộn nhiều việc đi.” Lục Nhân nói, tìm cách rất hợp lý.
Lúc này, nguyên bản Ngôn Thâm rơi lại phía sau, dồn dập vượt qua bọn họ, vừa thở dốc vừa hô to: “Không đi! Chúng ta không nên đi!” Cậu nắm Lục Nhân, khẩn trương lôi kéo.
“Nói cái gì a? Đều tới đây?” Lục Nhân cười muốn giật lại cậu, nhưng cậu thà chết kéo hắn không tha.
“Không nên đi! Quá nguy hiểm, nơi này căn bản không phải người ở!” Cậu hô to, mồ hôi lạnh mồ hôi nóng chảy ròng, vô luận như thế nào, nhất định phải ngăn cản bọn họ.
“Ngôn Thâm! Con sao nói lời như vậy? Thật không có lễ phép. Cùng Thi Vân xin lỗi!” Lục Nhân nhíu mày, không hiểu cậu tại sao đột nhiên cố tình gây sự, còn phê bình khách sạn thân thích Thi Vân mở.
“Không phải, không phải! Nói chung, chúng ta không nên đi vào.” Ngôn Thâm có lý nói không rõ, cậu cảm thấy khách sạn rất không thích hợp.
“Ngôn Thâm, con rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Lục Nhân nhìn Ngôn Thâm khác thường, rất không giải thích được.
“Không nên đi vào...” Ngôn Thâm dụng hết toàn lực nói xong, trước mắt tối sầm, rồi ngã xuống.
“Ngôn Thâm!” Lục Nhân cùng Thi Vân kêu lên, Lục Nhân đỡ cậu, miễn cho cậu bị thương. Da thịt tiếp xúc trong nháy mắt, mới phát hiện người Ngôn Thâm nhiệt độ cao dị thường.
“Thằng bé sốt rồi!” Lục Nhân nói. Lo lắng nhìn Ngôn Thâm.
“Làm sao đây?” Thi Vân hốt hoảng hỏi.
“Anh cõng con đến khách sạn nghỉ ngơi.”
“Thế nhưng, thằng bé không phải là không muốn đi?”
“Đừng lo, thằng bé chỉ là sốt, nói lung tung.” Hắn nói, nâng con trai lên so với chính mình cao to hơn, có chút khó khăn.
Bọn họ cước bộ nhanh hơn, đi vào khách sạn ôn tuyền.
Hồ ly đi theo phía sau bọn họ, không vui nói: [Đã nói không nên đi! Muốn chết!] Không biết là oán giận Ngôn Thâm, hay là Lục Nhân, hoặc là hai người đều có.
Đi càng gần, mùi lưu huỳnh càng nặng.
Khách sạn ôn tuyền sương mù dày đặc bao trùm, nhưng nhìn ra được kiến trúc cũ kỹ, dù sao nó có bốn mươi năm lịch sử. Quỷ dị là nhìn xa khách sạn bị cây cối che đậy, nhìn gần xung quanh khách sạn cánh một cái cây cũng không có.
Chỉ có lá khô rụng.
Lục Nhân cõng Ngôn Thâm bước vào khách sạn, bác Thi Vân đứng ở phía sau quầy, đối với cô như khách nhân khom người hật sâu chào, mặt không thay đổi nói:
[Hoan nghênh quang lâm.]
Lúc này ngoài cửa đại sảnh cũ kỹ, đụng một tiếng, nặng nề khép lại là một mảnh yên lặng.
Bỗng nhiên, một mảnh đen tối.
Ngôn Thâm mồ hôi đầy người tỉnh lại, chưa mở mắt, đã ngửi đến trên người hồ ly nồng nặc mùi khai, đó là mùi đặc biệt một tháng không tắm mới có.
Cậu tỉnh lại còn tưởng rằng mắt mở mắt là có thể thấy hồ ly, kết quả chỉ là một phòng sáng sủa cái gì cũng không có, là cậu nằm trên giường cạnh một cánh cửa sổ. Ngay cả tia sáng đều là dựa vào ánh trăng ngoài cửa sổ, một ngọn đèn cũng không có.
Nhưng hồ ly vị nặng như vậy, y lại đi nơi nào? Hiện tại mây giờ? Cậu ở chỗ nào?
Cậu đứng dậy, thiếu máu khiến một trận choáng váng, cậu đều đã quên cậu đang phát sốt, tựa ở bên tường thở dốc mới đi qua cửa.
Cậu mới đụng ào tay nắm, cửa kia trong nháy mắt vặn vẹo, hình thành xoáy nước màu đen.
Cửa, biến mất.
Một lát, mới phản ứng được, nơi này là kết giới của hồ ly.
Một mình cậu ở chỗ này, những người khác đâu?
Cha đâu? Dì Triệu đâu? Hồ ly đâu?
Một người ở trong phòng trống đợi tâm tình đều gấp bội, sợ hãi càng sợ hãi, lo lắng càng lo lắng hơn. Cửa sổ duy nhất trong phòng lại như cây ngang nhỏ hẹp, người bình thường đừng nghĩ bò ra ngoài, huống chi ở trong kết giới hồ ly.
Cậu hơi chút bình tĩnh tự hỏi, cậu hiện tại người ở chỗ nào. Cậu ở bên trong phòng, ở đâu ra gian phòng? Đáp án rất rõ ràng.
Bọn họ vẫn đi vào.
Cậu đã ở trong lồng giam.
Vốn nên rất sợ hãi, lại bởi vì mùi hồ ly, mà an tâm không ít. Nhưng cậu rất lo lắng, lo lắng cha, dì Triệu và hồ ly.
Bất quá, cùng với nôn nóng bất an, cậu chọn an tĩnh đợi, ở trong lòng một lần lại một lần gọi hồ ly, nhanh một chút trở về.
Cậu biết, giữa bọn họ trong chỗ u tối có liên hệ nào đó.
Tiểu hồ ly, mau trở lại.
Mùi khai của hồ ly dần dần phai nhạt, thay vào đó là mùi lưu huỳnh rất nhỏ không dễ phát giác.
Dần dần, cậu lại muốn ngủ.
[Hắc! Thật ngủ đến gọi không tỉnh!] Rốt cục, âm thanh của hồ ly đánh vỡ cơn buồn ngủ của cậu, bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc. Hồ ly thân thể to lớn che ở cửa vặn vẹo vào không được, nháy mắt mà nhỏ đi, xông vào.
Mùi hồ ly lại dày đặc, át qua mùi lưu huỳnh nặng nề.
“Ta gọi ngươi rất lâu.” Ngôn Thâm nhìn y đến gần, lộ ra mỉm cười an tâm. Cậu đưa tay ôm lấy hồ ly, phảng phất như có thể chia xẻ y tình cảm của mình.
[Bây giờ không phải thời gian là lâu lâu ôm.] Lời tuy nói như vậy, hồ ly cũng không đẩy cậu, mặc cậu ôm.
“Cũng đúng.” Ngôn Thâm buông y ra, khôi phục bình thường, nhưng mà mặt của cậu phát sốt đỏ lên, nói rõ trạng huống thân thể không tốt, cậu lên tinh thần, hỏi: “Cha ta và dì Triệu đâu?”
[Không thấy.] Hồ ly nói, y mới vừa tìm bọn họ. Nếu không Ngôn Thâm nhất định sẽ cứu bọn họ, y mới không muốn quản nhiều như vậy!
“Ngươi đã tìm?”
[Từ trên xuống dưới đều đã tìm.] Hồ ly nói, vừa líu lưỡi: [Thật là một địa phương quỷ quái!]
Ngôn Thâm sớm có dự cảm, lần đầu tiên nhìn thấy đã đoán được là như thế này! Cậu không khỏi bắt đầu khủng hoảng, sắc mặt trong phút chốc tái nhợt.
“Ta đi tìm.” Thần sắc cậu hoảng hốt nói.
[Ngươi trước bình tĩnh một chút.] Hồ ly đẩy cậu một cái, [Hốt hoảng như thế làm sao tìm được người?]
Cậu nuốt nước miếng một cái, tỉnh táo lại. Hồ ly nói đúng, hốt hoảng như thế thị tìm không được người.
“Đi thôi.”
[Đi thôi.] Nhìn thần sắc cậu đã định, mới yên tâm để cậu đi ra ngoài.
Ngôn Thâm hít sâu một cái, dũng khí đầy đủ, đi ra ngoài.
Ngoài cửa không có đáng sợ như cậu tưởng tượng, là hàng lang rộng mở rất bình thường, không có đèn sáng, sáng sủa như trước cũng là công lao ánh trăng, mùi ôn tuyền nồng nặc bốn phương tám hướng xông vào mũi.
Ngôn Thâm bước từng bước, tiếng bước chân vọng lại trên hàng lang. Bốn phía an tĩnh đến đáng sợ, ngay cả bước đi đều biến thành lớn tiếng như thế.
“Quá an tĩnh.” Ngôn Thâm đối hồ ly bên người nói.
[Ngươi sợ?] Hồ ly khẽ cười. Trái lại y thật ra tuyệt không khẩn trương, loại địa phương nhỏ này y đại khả tới lui tự nhiên, nếu không phải còn mang theo nhân loại nhu nhược vô năng lại đặc biệt yếu ớt, y đã sớm ở bên ngoài.
Ngôn Thâm biết hồ ly có năng lực bảo vệ mình, điểm ấy không cần hoài nghi, nhưng không nhắc tới y sẽ bảo hộ mọi người, hồ ly vì tư lợi, là động vật giảo hoạt cực điểm, bồi cậu tìm người xem như thiên vị rồi.
Cũng là bởi vì quá rõ điểm ấy, Ngôn Thâm càng thêm không thoải mái.
“Hồ ly không phải động vật họ chó sao? Phải có mũi bén nhạy mới đúng.” Ngụ ý, tại sao ngửi không ra khí tức người.
[Chớ đem ta so sánh với súc sinh!] Hồ ly cả giận nói.
“Ít nhiều gì còn bảo lưu thú tính chứ.”
[Ngươi muốn ăn đòn a!]
“Ta là nghiêm túc, thực sự không ngửi được sao?” Ngôn Thâm đột nhiên nghiêm túc, nghiêm túc hỏi.
Hồ ly trừng mắt liếc cậu, phẫn hận nói: [Ở đây mùi lưu huỳnh nặng như vậy! Ngửi cái rắm a! ] Dùng từ không văn nhã lắm.
Ngôn Thâm trầm mặc hồi lâu, nói: “Mùi lưu huỳnh đích xác rất như phân, ví von này không sai.”
Hồ ly hung tợn trừng mắt liếc cậu, nghĩ thầm: Cậu ta mới vừa nói ai chăm chú? Y sao?
Tựa hồ đọc lên tiếng lòng của hồ ly, Ngôn Thâm khẽ cười nói: “Không có ý tứ, có thể là ta bị cảm, đầu có chút không rõ ràng lắm.”
Đột nhiên, Ngôn Thâm dừng bước lại, đứng ở một cửa phòng. Cậu nhìn cửa nói: “Xem ra chỉ có thể tìm từng phòng một.” Sờ lên tay nắm.
[Khuyên ngươi tốt nhất không nên.] Hồ ly cảnh cáo.
Nhưng, cậu đã mở cửa.
Đập vào mặt là mùi lưu huỳnh, gay mũi đến sặc Ngôn Thâm kịch liệt ho khan, không giống mùi lưu huỳnh ôn tuyền, mà là mùi lưu huỳnh cô đặc gấp mấy lần, cùng với mùi hủ thi.
Ngôn Thâm ho đến rơi lệ, cậu hí mắt nhìn tình huống trong phòng, bên trong bài biện với gian phòng cậu vừa vào như nhau, chỉ có một cái giường cùng với cửa sổ nhỏ hẹp. Nằm trên giường một người, trên tường cửa sổ đóng kín, lưu huỳnh khí thể cuồn cuộn không ngừng từ phòng tắm tuôn ra, hướng đến cánh cửa duy nhất di động.
Hồ ly lấy mùi mình át qua mùi lưu huỳnh, mà phạm vi bảo hộ chỉ ở y và Ngôn Thâm.
“Bên trong có người.” Ngôn Thâm nói, tiến lên nhìn tỉ mỉ, hít một hơi thật sâu, cậu cúi người xuống, nôn mửa. Người trên giường, đã chết.
Thi thể bắt đầu hủ hóa, da có màu vàng đen, trên người mấy nghìn con giòi ngọa nguậy, chui vào người chết, da tay của hắn có thể nhìn thấy xương, có bộ phận coi như hoàn chỉnh.
Người chết tự bóp cổ của mình, cái miệng to, sợ hãi nhìn chằm chằm phía trước.
[Ta không muốn chết.]
Ngôn Thâm từ động tác thi thể đọc lên tin tức, cậu hoàn toàn mất đi khí lực, xụi lơ trên mặt đất.
[Ta đã khuyên ngươi.] Hồ ly thở dài, biến thành hình người, đem Ngôn Thâm ôn rối tinh rối mù rời khỏi phòng.
Hồ ly đóng cửa lại, cắt đứt một phòng mùi lưu huỳnh. Y nhìn Ngôn Thâm suy yếu nằm ở trong lòng ngực mình, không khách khí nói: [Ta khuyên ngươi không chỉ một lần, ngươi nghe vào?] Nhịn oán khí cả ngày, lửa giận, rốt cục bạo phát.
[Bảo ngươi đừng tới, ngươi cậy mạnh, dám theo tới; bảo ngươi không nên mở cửa, ngươi càng muốn xông vào. Ta cho ngươi biết, đây là kết quả! Ngươi bây giờ khổ sở cho ai xem? Ta sao? Ta cho ngươi biết, ta tuyệt không đồng tình ngươi, cũng không đồng tình người ở bên trong!]
Ngôn Thâm vô lực nắm hồ ly, vừa nôn đến choáng đầu, lại bị hung hăng mắng một trận, cậu nặng nề lấy hơi. Bị người lớn lên giống mình như đúc trách cứ, thực sự là cảm giác tự tay tát vào mồm… Ngôn Thâm cười khẽ.
[Ngươi còn cười được! ]
“Được rồi! Ngươi cũng rất thích niệm, mau đỡ ta đứng lên.” Ngôn Thâm nói, tuyệt không quan tâm cơn tức của hồ ly.
Hồ ly trái lại dìu cậu đứng lên, đợi cậu đứng ngay ngắn, Ngôn Thâm không lưu tình chút nào vung y một cái tát. Hồ ly mới đột nhiên giật mình tỉnh giấc, y thế nào nghe lời như thế, thực sự dìu cậu đứng lên, còn mạc danh kỳ diệu bị hắn đánh.
[Ngươi làm gì thế!] Hồ ly cơn tức càng tăng lên!
“Ta đang đánh tỉnh mình.”
[Cái gì?]
Ngôn Thâm dùng một loại thái độ đương nhiên, giải thích: “Đánh ta tương đương đánh ngươi, cho nên ta đánh ngươi, là muốn thức tỉnh ta. Hơn nữa đánh ngươi cũng tương đối thuận lợi.”
Vừa nghe, khiến y muốn ói ra, y muốn hộc máu.
Hết lần này tới lần khác, dưới loại tình huống này lại không thể cùng cậu tính toán, cũng không thể đánh lại, chính như cậu nói, đánh cậu như đánh mình. Vô luận đánh ai, đau chỉ có mình.
Lúc này, Ngôn Thâm đã đi ra ngoài. Trải qua đối thoại này, cậu hơi chút khôi phục bình tĩnh, đầu cũng tương đối thanh tỉnh, tuy rằng cậu vẫn như cũ phát sốt.
“Bọn họ là ở nơi nào không gặp?” Ngôn Thâm hỏi, không dám lại xông vào bất luận một gian phòng nào, đi tới đi tới, đi ra cuối hành lang. Cuối cùng dọc theo có thang lầu đi lên, cùng thang lầu đi xuống.
[Đại sảnh, vừa vào cửa liền biến mất. May là ta khi đó nắm ngươi, nếu không ngươi bây giờ liền theo chân bọn họ cùng nhau.]
“Ta không thích ngươi nói như vậy, cứ như bọn họ đã…” Ngôn Thâm không nói, trong lòng cậu cũng sợ hãi bọn họ có thể gặp nạn. Bất quá, cậu tận lực không thèm nghĩ nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook