[Yêu Quái Kỳ Đàm] Chi Hồ Ly Đón Dâu
-
Chương 2-2: Án thứ hai: Hắc long (2)
Nói đến vấn đề dạ dày, ta bị viêm dạ dày rất nghiêm trọng. Căng thẳng sẽ tiêu chảy, cho nên mỗi lần kiểm tra, ta cũng sẽ không ăn cái gì. Thi cuối kỳ một tuần, là ngày khó khăn nhất.
Tất cả thức ăn, cậu chỉ dám ăn một miếng, sau đó để lại, mặt mỉm cười đáp lại các vấn đề của dì Triệu.
“Trường học thế nào?”
“Cũng không tệ lắm.”
“Có bạn gái hay không?”
“Không có.”
“Nghỉ hè sắp tới, có muốn tới nhà của dì chơi hay không?”
“Con suy nghĩ một chút.”
“Con thích nhất chơi trò chơi gì?”
“Trò chơi trí tuệ.”
[Xem, cô ta muốn trở thành mẹ ngươi dục vọng rất mãnh liệt.] Hồ ly nhịn không được mở miệng.
“Con ăn no.” Ngôn Thâm cười rời chỗ. Đem chén đĩa cần rửa, quay đầu lại cùng cha nói, “Con chín giờ phải ra khỏi cửa. Nếu như đi ra ngoài, phải nhớ khóa cửa.” Sắm vai con trai ngoan thập toàn thập mỹ.
“Được.” Lục Nhân đáp lại.
Ngôn Thâm xếp xong chén đũa, trở về phòng của mình. Như có điều suy nghĩ. Dì Triệu nếu quả như thật cùng ba kết hôn, liền trở thành mẹ kế của cậu.
“Mẹ kế a..” Luôn cảm thấy có điểm quái lạ.
[Báo trước, ta là tuyệt đối sẽ không ăn đồ nữ nhân kia nấu!] Lần thứ hai nhắc lại lập trường của mình, y phản đối ăn đồ cô nấu.
“Cái gì nữ nhân kia, thật khó nghe. Ngươi có thể gọi cô ấy là dì Triệu.”
[Dì? Ta so với cô ta lớn hơn gấp mấy chục lần, gọi cô ta dì, có thể quá không khách khí hay không.] Hồ ly cười nói.
“Nếu không Triệu tiểu thư cũng được.” Ngôn Thâm cười nói.
[Mặc kệ cô ta là ai. Sắp chín giờ, ngươi còn không chuẩn bị.] Hồ ly nhắc nhở.
“Không vội. Trước tắm đã.” Ngôn Thâm nhún nhún vai, kéo tủ quần áo ra, dự định tắm rửa xong ra lại đi. Đầu óc xấu xa hỏi: “Ngươi có muốn cùng nhau hay không?”
[Không muốn!]
Ngôn Thâm ha hả cười đi vào phòng tắm, đem chuyện vừa phiền não ném qua sau đầu. Cậu còn có chuyện càng thú vị muốn làm.
Rửa mặt chải đầu xong hết, thay áo khoác nâu sẫm, mặc áo màu nhạt, quần jean, chào tạm biệt vị trưởng bối trong phòng khách, sau đó đi khỏi cửa.
Đến trường học thì đã chín giờ bốn mươi lăm phút. Hơi chậm chút.
Cậu bước chậm đi lên phòng làm việc giáo viên, buổi tối bầu không khí trường học tràn ngập quỷ dị, bất quá bây giờ cùng là thời khắc Quỷ Hồn xuất hiện.
[Bầu không khí đáng ghét.] Hồ ly oán trách, nhìn trận này chỉ biết nhất định có con yêu quái.
“Ngươi nghĩ ‘hắc long’ lúc nào sẽ hiện thân?” Ngôn Thâm hỏi.
[Rất nhanh.]
“Ồ.”
[Năm, bốn, ba... ] Hồ ly bắt đầu đếm ngược.
Ngôn Thâm ngưng thần nhìn thẳng phía trước, chờ mong ‘hắc long’ xuất hiện.
[Hai... ] Cái gì cũng không có xuất hiện.
[Một. ] dứt lời, một đống màu đen từ chỗ rẽ thang lầu vòng ra, đột nhiên bọn chúng sát qua bên người.
Nhanh như thế! Ngôn Thâm sét đánh không kịp bưng tai hô to: “Chờ một chút!” Hắc long trong truyền thuyết bỗng nhiên dừng lại, nhìn không ra đâu là đầu đâu là đuôi, thực sự quá đen, động tác chậm rãi đi tới trước mặt bọn họ, như là kiểm tra thân phận bọn họ, tỉ mỉ trên dưới.
Ngôn Thâm cúi đầu nhìn, phát hiện trên quần áo xuất hiện rất nhiều văn tự, rối loạn không có quy tắc ấn trên quần áo.
“Đây là cái gì?” Ngôn Thâm kinh ngạc hỏi. Chỉ là cùng nó sát qua bên người, liền để lại một thân chữ màu đen. Thực sự là phàm là đi qua tất lưu lại vết tích.
[Thì ra là thế.] Hồ ly bừng tỉnh đại ngộ nói, thân thể y chợt trở nên thật lớn, che ở trước mặt Ngôn Thâm, [Nó là yêu quái chuyên ăn văn tự.]
Nói như thế, bài thi chỉ trong một đêm biến thành giấy trắng, chính là nó ăn văn tự.
“Sẽ làm hại nhân loại sao?”
[Chắc là không.]
“Vậy ngươi thay đổi lớn như thế, ngăn ở trước mặt ta làm cái gì?”
[Ngươi không nhìn ra nó bất thiện sao?] Hồ ly lườm cậu một cái, đối phương địch ý rõ ràng, không làm phòng bị tốt là không được.
[Nực cười. Ta đối nhân loại nho nhỏ không có hứng thú.] Yêu quái cười nhạt, âm thanh của nó rất giống lên nữ nhân có tuổi, tang thương nói.
“Nó đã nói như thế, ngươi biến trở về như cũ đi.” Ngôn Thâm nhón chân, vỗ vỗ lưng y. Trọng điểm là, y lớn như thế, hại cậu cái gì cũng không thấy được.
Hồ ly biến trở về kích thước ban đầu, bất quá vẫn đề phòng.
[Cứ thong thả, hồ yêu, ta sẽ không tổn thương chủ nhân của ngươi.] Yêu quái thấy được ‘sợi chỉ’ giữa hồ ly cùng Ngôn Thâm, giống hạng quyển chặt chẽ quấn vòng quanh cổ của hồ ly, kéo dài đến bụng Ngôn Thâm. Là chú pháp gì, nó không biết.
“Ngươi hiểu lầm, ta không phải chủ nhân của y.” Ngôn Thâm kiềm chế hồ ly, tránh cho y quá kích thích, “Chúng ta hôm nay là muốn tìm ngươi nói chuyện.”
[Nói chuyện? Dựa vào cái gì? ]
“Cái gì cũng không có.” Ngôn Thâm nhún nhún vai, tác phong thoải mái, “Chỉ là ngươi trộm văn tự như vậy, đối với chúng ta có ảnh hưởng không tốt.”
[Sau đó?]
[Ngươi không nên ngăn cản ta, để ta ăn nó!] Hồ ly tức giận gâm gừ.
“Ngươi bình tĩnh một chút.” Ngôn Thâm vỗ vỗ vai y, trấn an tâm tình của y, nhìn y dần dần khôi phục bình thường, mới tiếp tục cùng yêu quái nói: “Ta mong ngươi có thể rời đi nơi này.”
[Không thể.] Yêu quái lạnh lùng nói, âm thanh có chứa tâm tình phức tạp, tựa hồ có nổi khổ.
“Ngươi có nổi khổ đi. Không bằng nói nghe một chút, nói không chừng chúng ta có thể giúp ngươi.” Ngôn Thâm thân thiện nói.
[Này này, không nên tự ý thêm ta vào!] Hồ ly ở một bên kháng nghị.
“Đương nhiên phải tính ngươi vào. Ngươi là thủ hộ thần của ta a.” Ngôn Thâm nói đương nhiên.
[Thật là thú vị.] Yêu quái chậm rãi tiếp cận bọn họ, bất quá không có địch ý vừa rồi, [Có lẽ ngươi có thể giúp ta một chút.] Nó đối Ngôn Thâm nói.
“Mời nói.” Ngôn Thâm cười nói, lộ ra biểu tình thảo luận với mọi người, hoàn toàn không thèm để ý đối phương là một yêu quái.
[Con trai của ta mất tích. Ta tác quái, kỳ thực cũng chỉ là muốn cho thấy ta ở chỗ này. Hắn còn nhỏ, không biết nhân tâm hiểm ác đáng sợ, ta vô cùng lo lắng hắn.]
[Đó là việc nhà của ngươi, không nên đưa đến nhân gian.] Hồ ly ác nói lại.
“Hồ ly, ” Ngôn Thâm nghe xong, biểu tình nghiêm túc nói, “Đối phương là nữ sĩ lo lắng cho con cái, ngươi không nên nói như vậy.”
[Ta đã biết.] Hồ ly bĩu môi nói, an tĩnh lại. Mọi việc liên lụy đến tình mẹ, Ngôn Thâm sẽ trở nên đặc biệt nghiêm túc.
[Nhìn ngươi thái độ nghiêm túc, có lẽ ta có thể tin tưởng ngươi.] Yêu quái nhìn Ngôn Thâm nghiêm túc, buông cảnh giác, dự định nghiêm túc cùng cậu thảo luận.
“Xin hỏi, con trai ngươi cũng là yêu quái ăn văn tự sao?”
[Không phải. Hắn là tiểu hài tử ta cùng yêu quái ăn tranh vẽ sinh hạ. Hắn chuyên môn ăn loài người... ]
“Hình xăm!” Ngôn Thâm bừng tỉnh đại ngộ, thì ra hình xăm cậu đã thấy, là thật sẽ động, hơn nữa còn là con trai yêu quái. Tranh vẽ cùng văn tự sinh hạ tiểu hài tử hình xăm, tuy rằng rất quái dị, lại phù hợp ăn khớp.
[Không sai, sao ngươi biết? ] Yêu quái nói, khiến cậu càng thêm vững tin luận điểm của mình.
“Trên thực tế, ta đã từng hai lần thấy hắn.”
[Ở nơi nào? ] Yêu quái khẩn trương hỏi.
“Một lần ở cửa hàng bách hóa, lần thứ hai phụ cận nhà của ta.” Khoảng cách là cách trường học càng ngày càng gần, nói không chừng hắn đã tìm được phương hướng rồi.
[Nếu như ngươi thấy hắn, xin hãy giúp đỡ. Ta lại ở chỗ này chờ hắn.] Yêu quái khẩn cầu, như một người mẹ vị nóng nảy.
“Nhất định.” Ngôn Thâm nói, nhìn ánh mắt của cô không sợ hãi chút nào, không hề lừa gạt.
[Cảm ơn, cảm ơn.] Yêu quái cảm kích nói, sau đó tán đi.
“Không khách khí.” Ngôn Thâm hướng về hành lang trống không nói, tràn đầy ưu sầu. Cậu nghĩ, người mẹ trong thiên hạ đều là giống nhau, đổi thành mẹ của cậu nhất định cũng là như thế này.
[Ta có thể nói chuyện sao? ] hồ ly dửng dưng nói.
“Ngươi biết rất rõ ràng hình xăm là yêu quái, tại sao không nói, còn gạt ta?” Ngôn Thâm hỏi.
[Ta không nói mới tốt.] Hồ ly nói xong trái lại ngậm miệng.
“Tại sao?” Ngôn Thâm tức giận.
[Không có a. Ta chỉ là muốn, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện] Chính là không dám làm cậu tức giận, một bộ khí phách toàn vẹn, [Huống hồ ta cũng không biết hắn cùng con yêu quái này có quan hệ. Cũng không có thể trách ta.]
Không sai, cũng không có thể trách y. Ngôn Thâm thở dài, nhẹ giọng nói: “Đi thôi, về nhà.”
Về đến nhà, phát hiện dì Triệu đã đi rồi, mà cha hướng về TV cười khúc khích, ý không ở trong lời, nói rõ đang suy nghĩ dì Triệu.
“Con đã trở về.” Ngôn Thâm nói, cởi giày tiến vào phòng.
“Đã về rồi.” Lục Nhân cao hứng bừng bừng quay đầu lại, nhìn con trai vào cửa, “Quê của Thi Vân ở trên núi có một khách sạn ôn tuyền, hỏi cha có muốn đi hay không.”
Ngôn Thâm cười nói, “Nghe không tệ.” Nghĩ một đằng nói một nẻo, cảm giác khác thường lần thứ hai nảy lên.
“Con vừa lúc được nghỉ đông, chọn ngày thu xếp.”
“Được.” Ngôn Thâm nói, vừa nói vừa trở về phòng, cảm giác có chút miễn cưỡng.
[Quỷ thích khóc nhất định nghe không ra miễng cưỡng trong giọng nói của ngươi.]
“Như vậy tốt hơn.” Ngôn Thâm thở dài nặng nề nói. Như vậy tốt nhất, cậu không muốn trở thành vật cản trở ngại cha yêu đương. Chỉ là có chút khó chịu, rất khó loại bỏ mà thôi.
“Tiểu hồ ly, ngươi nghĩ ta có tình tiết yêu mẹ hay không.” Ngôn Thâm cười khổ.
[Có thể.]
Cậu thấy lạnh quá, khát vọng ấm áp.
“Tiểu hồ ly, ngươi biến lớn có được hay không?”
[Để làm chi?] Tuy có nghi hoặc, nhưng vẫn ngoan ngoãn biến lớn, hầu như có thể nhồi vào cả phòng.
“Ta thấy lạnh quá.” Ngôn Thâm lại gần, lông xù xù, rất thoải mái. Hồ ly thật ra là có nhiệt độ cơ thể, thật ấm áp.
[Ngươi là tâm lạnh.] Hồ ly nói, khó có được nhìn cậu yếu đuối. Ngoan ngoãn nằm trên mặt đất, để cậu nằm trọn ở trong ngực y. Nhìn phân lượng cậu khổ sở như thế, y miễn cưỡng ngủ trên mặt đất đi!
“Chí ít ta còn ngươi nữa.” Ngôn Thâm nỉ non, ngủ. Cậu đã rất mệt mỏi, sinh lý hoặc tâm lý cũng thế.
Hồ ly nhìn cậu, không nói một câu, sau đó cùng nhau ngủ.
Thật là ngu ngốc. Y nghĩ. Nhưng cũng không biết rõ, đến tột cùng là đang mắng người nào.
Cách ngày, trường học tuyên bố tìm được bài thi bị mất, nhưng không loại bỏ hiềm nghi có người trộm bài thi, cho nên quyết định xuất hiện một phần bài thi trùng lặp. Cũng bởi vậy, kỳ thi kéo dài một tuần, nói cách khác, nghỉ đông trì hoãn nghỉ một tuần.
Trong phòng học tràn đầy kêu rên cùng không cam lòng, thiếu một tuần nghỉ, mọi người tựa hồ cũng rất thống khổ.
“Tớ đều cùng bạn gái đặt vé xe lửa muốn đi bắc bộ!” Có người bởi vì hẹn hò ngâm nước mà kêu rên.
“Tớ đặt vé máy bay đi Bành Hồ*!” Có người bởi vì du ngoạn trì hoãn mà kêu rên.
“Jujie concerts* không đi được!” Có người bởi vì concerts tiêu tan mà kêu rên.
Nhiều loại kêu rên sau một lúc, nhiều loại kế hoạch đều có.
Ngôn Thâm lúc này nhìn ngoài cửa sổ, tuyệt không tham dự kêu rên, bởi vì cậu một chút kế hoạch cũng không có. Cậu thản nhiên nhìn một đám mây bay qua, mảng lớn mây đen đã tán đi, chỉ còn lại một góc đen nho nhỏ, bài thi cũng đã trở về. Yêu quái lấy cái này, nói rõ thành ý của nó, đồng dạng, mình cũng phải biểu hiện ra thành ý mới được.
Lần thứ hai gặp phải hình xăm có khả năng cực kỳ bé nhỏ, chỉ có thể thử thời vận, cậu đều có thể liên tục hai ngày thấy hắn, có thể ngày thứ ba cũng được.
Nhưng mà, mãi cho đến ngày thứ năm, Ngôn Thâm đi qua một cửa hàng trà Sắc Tình, lần thứ hai thấy hình xăm vũ động. Bất quá, hắn ở trên lưng một gã hung thần ác sát lưu manh. Một con rồng trông rất sống động.
[Đừng nói với ta ngươi phải đụng hắn. ] Hồ ly hoảng sợ nhìn Ngôn Thâm.
“Tiểu hồ ly, ngươi phải bảo vệ ta.” Ngôn Thâm cười nói, trên thực tế, cậu cũng rất sợ. Luận vóc người, cậu so với lưu manh cao hơn; luận đánh nhau, lưu manh nhất định so với cậu cao siêu hơn.
[Ngươi không đừng nháo!] Thấy Ngôn Thâm từng bước một, nhảy vào cửa hàng trà Sắc Tình. Hồ ly mồ hôi lạnh chảy ròng, nếu như Ngôn Thâm bị đánh, người đau chính là mình. Đừng làm rộn.
“Ta van ngươi, một cái là tốt rồi, ta sẽ chạy mau.”
[Ngươi...! ]
Một giây kế tiếp, Ngôn Thâm đã huých hình xăm.
“Theo ta đi.” Cậu đối hình xăm vũ động nói, hình xăm rồng dọc theo tay cậu bò lên trên cánh tay cậu, sau đó Ngôn Thâm bỏ chạy.
“Làm gì thế?” Lưu manh hung tợn quay đầu lại, người đã chạy.
“Lão đại!” Thủ hạ của hắn kinh ngạc chỉ vào phía sau hắn.
“Gì?” Lưu manh không nhịn được hỏi.
“Rồng của anh không thấy.”
“Gì!” Lưu manh xoay người nhìn lại, quả thực, chỉ còn lại có bối cảnh phi nhanh, mà rồng phi nhanh không thấy, “Gặp quỷ!” Chửi bới một tiếng, không khỏi rợn cả tóc gáy.
Về phương diện khác, thiếu niên chạy điên cuồn, Lục Ngôn Thâm, một đường chạy tới trường học, muốn mau sớm đem hình xăm trả lại cho yêu quái.
[Thiếu chút nữa bị ngươi hù chết.]
“Ta cũng vậy.”
[Chơi thật vui!]
Ngôn Thâm bỗng nhiên dừng lại, cậu kéo tay áo, nhìn hình xăm rồng, nhìn hắn hưng phấn hoa chân múa tay vui sướng. Hắn cảm thấy rất kích thích.
“Nè! Mẹ ngươi rất lo lắng ngươi.”
[Ta biết. Ta cũng rất muốn trở về a, thế nhưng vẫn nhảy không tới trường học. Cái trường học này người xăm hình quá ít.] hình xăm rồng lỗ mảng nói. Ở cánh tay cậu bơi qua bơi lại, [Nói ngược lại, ngươi sao thấy được ta? Con hồ ly là sủng vật của ngươi sao? Ngươi quen biết mẹ ta? ] Hắn hưng phấn hỏi vấn đề liên tiếp, tuyệt không sốt ruột.
Ngôn Thâm mặt trầm xuống, thái độ hình xăm lỗ mảng làm cậu phát bực: “Hồ ly không phải sủng vật của ta, hắn là thủ hộ thần của ta.” Tại sao tất cả mọi người hiểu lầm y là sủng vật của cậu chứ?
Cậu từ túi sách, lấy ra một tờ giấy, “Ngươi có thể đi vào trong giấy không?”
[Tại sao? Ở trên tay ngươi tương đối thoải mái.] Hình xăm nói, chậm rãi chạy.
“Ta không thích.”
[Có liên quan gì, nhịn một chút thì tốt rồi, ta không làm thế nào.]
“Đi vào.” Ngôn Thâm nhắc lại. Cậu rất ít dùng sức mạnh cứng rắn thái độ uy hiếp người khác, “Bằng không ta liền đem ngươi cắt xuống.”
[Muốn ta hỗ trợ sao?] Hồ ly hỏi. Dùng nhãn thần ý bảo, y có thể giúp cậu ăn tươi hắn.
“Không cần.”
[Đi vào thì đi vào. Ngươi cũng rất biến thái, nào có người dám cắt thịt mình.] Hình xăm một bên lải nhải, vừa đi tiến trong giấy.
Hắn đi vào, Ngôn Thâm vò nát giấy, không để ý tới hình xăm khóc oa oa, đưa hắn ném cho hồ ly.
“Ngươi bảo quản. Ta sợ hắn lại bò lên trên thân thể ta.”
[Không thành vấn đề. Có thể ăn sao? ]
“Không được.”
Bọn họ quay về trường học, ở dưới tàng cây đa, kêu gọi yêu quái. Hồi lâu, yêu quái từ trong sách giáo khoa quốc văn xoay chuyển xuất hiện, sách giáo khoa quốc văn nhất thời biến thành một đống giấy trắng.
“Ta tìm được hắn.” Ngôn Thâm nói, cầm lại giấy trắng, mở ra, cho nó.
[Cảm tạ.]
[Mẹ, ta bị loài người khi dễ! Hắn gạt ta vào giấy trắng, vậy sau đem ta vò lại!] hình xăm cáo trạng, hắn thở phì phò ở trên tờ giấy trắng giãy dụa.
[Ngươi phải cám ơn người ta. Đối phương chịu mang ngươi đến đã rất tốt. ]
[Còn có con hồ ly vẫn muốn ăn ta.]
[Thế nhưng hắn không có ăn.] Yêu quái rất hợp ý nói. Lại một lần nữa, hướng Ngôn Thâm còn có hồ ly nói lời cảm tạ.
“Không khách khí.” Ngôn Thâm nói.
[Còn có, ta muốn nhắc nhở ngươi. Quan hệ của hai người cũng không đơn thuần, là các ngươi nghĩ đơn giản.] Yêu quái như có hàm ý nhìn hồ ly, muốn nhắc nhở Ngôn Thâm chú ý con hồ ly này.
Ngôn Thâm chỉ là nở nụ cười, không nói gì. Tựa hồ nghe không hiểu hàm nghĩa trong lời nó nói.
[Nhiều chuyện.] Hồ ly lạnh lùng nói.
Yêu quái hướng hai người nói lời từ biệt, lại từ sách giáo khoa trở lại, những văn tự lại chạy về chỗ cũ.
Ngôn Thâm như có điều suy nghĩ nhìn sách giáo khoa, không nói một câu.
[Ngươi rất hâm mộ tiểu tử kia đi.] Hồ ly nói. Hâm mộ đối phương có mẹ.
“Không, ta là đang suy nghĩ, ” Ngôn Thâm lắc đầu nói, “May là, chữ trong sách giáo khoa không có biến mất. Kỳ thi còn chưa qua.”
[Thật không?]
“Kỳ thực ta cũng không hâm mộ hắn. Nếu như giống hắn, suốt ngày chỉ biết làm nũng, sau này sao vậy được.” Ngôn Thâm nói, đem sách loạn thành một đống cất vào.
[Khó có được ngươi nghĩ thoáng, ngày hôm nay để ta ăn trứng gà sống đi!]
“Không được. Trừ phi ngươi muốn đánh răng.”
[Năm mươi nguyên đậu hủ ky chiên dầu cũng được.]
“Hai mươi nguyên. Đủ giới hạn.”
[ Hai mươi nguyên có phải quá ít hay không a!] Hồ ly cò kè mặc cả nói.
Ngôn Thâm khe khẽ cười, “Thành thật mà nói, ta có thì nghĩ ta rất giống mẹ ngươi. Có muốn kêu một tiếng mẹ hay không, nghe một chút?” Cậu hứng thú trêu chọc hỏi.
[Hừ, ngươi có giấu đầu lòi đuôi sao?]
Một người một hồ, đấu võ mồm qua lại, phảng phất như chuyện gì cũng chưa xảy ra.
Nhưng mà, kỳ thi vẫn cứ tới.
Bài thi xuất hiện trùng lặp luôn luôn đặc biệt khó viết, thi xong sau sẽ xem xét, sau một lúc kêu rên bài thi độ khó cao.
Mà một góc phòng học, Ngôn Thâm nhìn bầu trời một đám mây bay qua.
Hết thảy đều khôi phục bình thường.
Chỉ là, thỉnh thoảng, mở ra sách giáo khoa văn tự sẽ nghịch ngợm loạn động một cái, nói rõ tính chân thực của nó.
Văn tự xếp thành một hàng chữ.
[Có muốn giúp ngươi tìm đáp án hay không?] Nói cách khác, có muốn lám bừa hay không.
Ngôn Thâm cười cười, sau đó nhẹ nhàng tựa ở sách giáo khoa nói: “Không cần, cảm ơn.”
Văn tự khôi phục dáng dấp như cũ, Ngôn Thâm biết từ nay về sau, cậu lại thêm một bằng hữu yêu quái.
Tất cả thức ăn, cậu chỉ dám ăn một miếng, sau đó để lại, mặt mỉm cười đáp lại các vấn đề của dì Triệu.
“Trường học thế nào?”
“Cũng không tệ lắm.”
“Có bạn gái hay không?”
“Không có.”
“Nghỉ hè sắp tới, có muốn tới nhà của dì chơi hay không?”
“Con suy nghĩ một chút.”
“Con thích nhất chơi trò chơi gì?”
“Trò chơi trí tuệ.”
[Xem, cô ta muốn trở thành mẹ ngươi dục vọng rất mãnh liệt.] Hồ ly nhịn không được mở miệng.
“Con ăn no.” Ngôn Thâm cười rời chỗ. Đem chén đĩa cần rửa, quay đầu lại cùng cha nói, “Con chín giờ phải ra khỏi cửa. Nếu như đi ra ngoài, phải nhớ khóa cửa.” Sắm vai con trai ngoan thập toàn thập mỹ.
“Được.” Lục Nhân đáp lại.
Ngôn Thâm xếp xong chén đũa, trở về phòng của mình. Như có điều suy nghĩ. Dì Triệu nếu quả như thật cùng ba kết hôn, liền trở thành mẹ kế của cậu.
“Mẹ kế a..” Luôn cảm thấy có điểm quái lạ.
[Báo trước, ta là tuyệt đối sẽ không ăn đồ nữ nhân kia nấu!] Lần thứ hai nhắc lại lập trường của mình, y phản đối ăn đồ cô nấu.
“Cái gì nữ nhân kia, thật khó nghe. Ngươi có thể gọi cô ấy là dì Triệu.”
[Dì? Ta so với cô ta lớn hơn gấp mấy chục lần, gọi cô ta dì, có thể quá không khách khí hay không.] Hồ ly cười nói.
“Nếu không Triệu tiểu thư cũng được.” Ngôn Thâm cười nói.
[Mặc kệ cô ta là ai. Sắp chín giờ, ngươi còn không chuẩn bị.] Hồ ly nhắc nhở.
“Không vội. Trước tắm đã.” Ngôn Thâm nhún nhún vai, kéo tủ quần áo ra, dự định tắm rửa xong ra lại đi. Đầu óc xấu xa hỏi: “Ngươi có muốn cùng nhau hay không?”
[Không muốn!]
Ngôn Thâm ha hả cười đi vào phòng tắm, đem chuyện vừa phiền não ném qua sau đầu. Cậu còn có chuyện càng thú vị muốn làm.
Rửa mặt chải đầu xong hết, thay áo khoác nâu sẫm, mặc áo màu nhạt, quần jean, chào tạm biệt vị trưởng bối trong phòng khách, sau đó đi khỏi cửa.
Đến trường học thì đã chín giờ bốn mươi lăm phút. Hơi chậm chút.
Cậu bước chậm đi lên phòng làm việc giáo viên, buổi tối bầu không khí trường học tràn ngập quỷ dị, bất quá bây giờ cùng là thời khắc Quỷ Hồn xuất hiện.
[Bầu không khí đáng ghét.] Hồ ly oán trách, nhìn trận này chỉ biết nhất định có con yêu quái.
“Ngươi nghĩ ‘hắc long’ lúc nào sẽ hiện thân?” Ngôn Thâm hỏi.
[Rất nhanh.]
“Ồ.”
[Năm, bốn, ba... ] Hồ ly bắt đầu đếm ngược.
Ngôn Thâm ngưng thần nhìn thẳng phía trước, chờ mong ‘hắc long’ xuất hiện.
[Hai... ] Cái gì cũng không có xuất hiện.
[Một. ] dứt lời, một đống màu đen từ chỗ rẽ thang lầu vòng ra, đột nhiên bọn chúng sát qua bên người.
Nhanh như thế! Ngôn Thâm sét đánh không kịp bưng tai hô to: “Chờ một chút!” Hắc long trong truyền thuyết bỗng nhiên dừng lại, nhìn không ra đâu là đầu đâu là đuôi, thực sự quá đen, động tác chậm rãi đi tới trước mặt bọn họ, như là kiểm tra thân phận bọn họ, tỉ mỉ trên dưới.
Ngôn Thâm cúi đầu nhìn, phát hiện trên quần áo xuất hiện rất nhiều văn tự, rối loạn không có quy tắc ấn trên quần áo.
“Đây là cái gì?” Ngôn Thâm kinh ngạc hỏi. Chỉ là cùng nó sát qua bên người, liền để lại một thân chữ màu đen. Thực sự là phàm là đi qua tất lưu lại vết tích.
[Thì ra là thế.] Hồ ly bừng tỉnh đại ngộ nói, thân thể y chợt trở nên thật lớn, che ở trước mặt Ngôn Thâm, [Nó là yêu quái chuyên ăn văn tự.]
Nói như thế, bài thi chỉ trong một đêm biến thành giấy trắng, chính là nó ăn văn tự.
“Sẽ làm hại nhân loại sao?”
[Chắc là không.]
“Vậy ngươi thay đổi lớn như thế, ngăn ở trước mặt ta làm cái gì?”
[Ngươi không nhìn ra nó bất thiện sao?] Hồ ly lườm cậu một cái, đối phương địch ý rõ ràng, không làm phòng bị tốt là không được.
[Nực cười. Ta đối nhân loại nho nhỏ không có hứng thú.] Yêu quái cười nhạt, âm thanh của nó rất giống lên nữ nhân có tuổi, tang thương nói.
“Nó đã nói như thế, ngươi biến trở về như cũ đi.” Ngôn Thâm nhón chân, vỗ vỗ lưng y. Trọng điểm là, y lớn như thế, hại cậu cái gì cũng không thấy được.
Hồ ly biến trở về kích thước ban đầu, bất quá vẫn đề phòng.
[Cứ thong thả, hồ yêu, ta sẽ không tổn thương chủ nhân của ngươi.] Yêu quái thấy được ‘sợi chỉ’ giữa hồ ly cùng Ngôn Thâm, giống hạng quyển chặt chẽ quấn vòng quanh cổ của hồ ly, kéo dài đến bụng Ngôn Thâm. Là chú pháp gì, nó không biết.
“Ngươi hiểu lầm, ta không phải chủ nhân của y.” Ngôn Thâm kiềm chế hồ ly, tránh cho y quá kích thích, “Chúng ta hôm nay là muốn tìm ngươi nói chuyện.”
[Nói chuyện? Dựa vào cái gì? ]
“Cái gì cũng không có.” Ngôn Thâm nhún nhún vai, tác phong thoải mái, “Chỉ là ngươi trộm văn tự như vậy, đối với chúng ta có ảnh hưởng không tốt.”
[Sau đó?]
[Ngươi không nên ngăn cản ta, để ta ăn nó!] Hồ ly tức giận gâm gừ.
“Ngươi bình tĩnh một chút.” Ngôn Thâm vỗ vỗ vai y, trấn an tâm tình của y, nhìn y dần dần khôi phục bình thường, mới tiếp tục cùng yêu quái nói: “Ta mong ngươi có thể rời đi nơi này.”
[Không thể.] Yêu quái lạnh lùng nói, âm thanh có chứa tâm tình phức tạp, tựa hồ có nổi khổ.
“Ngươi có nổi khổ đi. Không bằng nói nghe một chút, nói không chừng chúng ta có thể giúp ngươi.” Ngôn Thâm thân thiện nói.
[Này này, không nên tự ý thêm ta vào!] Hồ ly ở một bên kháng nghị.
“Đương nhiên phải tính ngươi vào. Ngươi là thủ hộ thần của ta a.” Ngôn Thâm nói đương nhiên.
[Thật là thú vị.] Yêu quái chậm rãi tiếp cận bọn họ, bất quá không có địch ý vừa rồi, [Có lẽ ngươi có thể giúp ta một chút.] Nó đối Ngôn Thâm nói.
“Mời nói.” Ngôn Thâm cười nói, lộ ra biểu tình thảo luận với mọi người, hoàn toàn không thèm để ý đối phương là một yêu quái.
[Con trai của ta mất tích. Ta tác quái, kỳ thực cũng chỉ là muốn cho thấy ta ở chỗ này. Hắn còn nhỏ, không biết nhân tâm hiểm ác đáng sợ, ta vô cùng lo lắng hắn.]
[Đó là việc nhà của ngươi, không nên đưa đến nhân gian.] Hồ ly ác nói lại.
“Hồ ly, ” Ngôn Thâm nghe xong, biểu tình nghiêm túc nói, “Đối phương là nữ sĩ lo lắng cho con cái, ngươi không nên nói như vậy.”
[Ta đã biết.] Hồ ly bĩu môi nói, an tĩnh lại. Mọi việc liên lụy đến tình mẹ, Ngôn Thâm sẽ trở nên đặc biệt nghiêm túc.
[Nhìn ngươi thái độ nghiêm túc, có lẽ ta có thể tin tưởng ngươi.] Yêu quái nhìn Ngôn Thâm nghiêm túc, buông cảnh giác, dự định nghiêm túc cùng cậu thảo luận.
“Xin hỏi, con trai ngươi cũng là yêu quái ăn văn tự sao?”
[Không phải. Hắn là tiểu hài tử ta cùng yêu quái ăn tranh vẽ sinh hạ. Hắn chuyên môn ăn loài người... ]
“Hình xăm!” Ngôn Thâm bừng tỉnh đại ngộ, thì ra hình xăm cậu đã thấy, là thật sẽ động, hơn nữa còn là con trai yêu quái. Tranh vẽ cùng văn tự sinh hạ tiểu hài tử hình xăm, tuy rằng rất quái dị, lại phù hợp ăn khớp.
[Không sai, sao ngươi biết? ] Yêu quái nói, khiến cậu càng thêm vững tin luận điểm của mình.
“Trên thực tế, ta đã từng hai lần thấy hắn.”
[Ở nơi nào? ] Yêu quái khẩn trương hỏi.
“Một lần ở cửa hàng bách hóa, lần thứ hai phụ cận nhà của ta.” Khoảng cách là cách trường học càng ngày càng gần, nói không chừng hắn đã tìm được phương hướng rồi.
[Nếu như ngươi thấy hắn, xin hãy giúp đỡ. Ta lại ở chỗ này chờ hắn.] Yêu quái khẩn cầu, như một người mẹ vị nóng nảy.
“Nhất định.” Ngôn Thâm nói, nhìn ánh mắt của cô không sợ hãi chút nào, không hề lừa gạt.
[Cảm ơn, cảm ơn.] Yêu quái cảm kích nói, sau đó tán đi.
“Không khách khí.” Ngôn Thâm hướng về hành lang trống không nói, tràn đầy ưu sầu. Cậu nghĩ, người mẹ trong thiên hạ đều là giống nhau, đổi thành mẹ của cậu nhất định cũng là như thế này.
[Ta có thể nói chuyện sao? ] hồ ly dửng dưng nói.
“Ngươi biết rất rõ ràng hình xăm là yêu quái, tại sao không nói, còn gạt ta?” Ngôn Thâm hỏi.
[Ta không nói mới tốt.] Hồ ly nói xong trái lại ngậm miệng.
“Tại sao?” Ngôn Thâm tức giận.
[Không có a. Ta chỉ là muốn, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện] Chính là không dám làm cậu tức giận, một bộ khí phách toàn vẹn, [Huống hồ ta cũng không biết hắn cùng con yêu quái này có quan hệ. Cũng không có thể trách ta.]
Không sai, cũng không có thể trách y. Ngôn Thâm thở dài, nhẹ giọng nói: “Đi thôi, về nhà.”
Về đến nhà, phát hiện dì Triệu đã đi rồi, mà cha hướng về TV cười khúc khích, ý không ở trong lời, nói rõ đang suy nghĩ dì Triệu.
“Con đã trở về.” Ngôn Thâm nói, cởi giày tiến vào phòng.
“Đã về rồi.” Lục Nhân cao hứng bừng bừng quay đầu lại, nhìn con trai vào cửa, “Quê của Thi Vân ở trên núi có một khách sạn ôn tuyền, hỏi cha có muốn đi hay không.”
Ngôn Thâm cười nói, “Nghe không tệ.” Nghĩ một đằng nói một nẻo, cảm giác khác thường lần thứ hai nảy lên.
“Con vừa lúc được nghỉ đông, chọn ngày thu xếp.”
“Được.” Ngôn Thâm nói, vừa nói vừa trở về phòng, cảm giác có chút miễn cưỡng.
[Quỷ thích khóc nhất định nghe không ra miễng cưỡng trong giọng nói của ngươi.]
“Như vậy tốt hơn.” Ngôn Thâm thở dài nặng nề nói. Như vậy tốt nhất, cậu không muốn trở thành vật cản trở ngại cha yêu đương. Chỉ là có chút khó chịu, rất khó loại bỏ mà thôi.
“Tiểu hồ ly, ngươi nghĩ ta có tình tiết yêu mẹ hay không.” Ngôn Thâm cười khổ.
[Có thể.]
Cậu thấy lạnh quá, khát vọng ấm áp.
“Tiểu hồ ly, ngươi biến lớn có được hay không?”
[Để làm chi?] Tuy có nghi hoặc, nhưng vẫn ngoan ngoãn biến lớn, hầu như có thể nhồi vào cả phòng.
“Ta thấy lạnh quá.” Ngôn Thâm lại gần, lông xù xù, rất thoải mái. Hồ ly thật ra là có nhiệt độ cơ thể, thật ấm áp.
[Ngươi là tâm lạnh.] Hồ ly nói, khó có được nhìn cậu yếu đuối. Ngoan ngoãn nằm trên mặt đất, để cậu nằm trọn ở trong ngực y. Nhìn phân lượng cậu khổ sở như thế, y miễn cưỡng ngủ trên mặt đất đi!
“Chí ít ta còn ngươi nữa.” Ngôn Thâm nỉ non, ngủ. Cậu đã rất mệt mỏi, sinh lý hoặc tâm lý cũng thế.
Hồ ly nhìn cậu, không nói một câu, sau đó cùng nhau ngủ.
Thật là ngu ngốc. Y nghĩ. Nhưng cũng không biết rõ, đến tột cùng là đang mắng người nào.
Cách ngày, trường học tuyên bố tìm được bài thi bị mất, nhưng không loại bỏ hiềm nghi có người trộm bài thi, cho nên quyết định xuất hiện một phần bài thi trùng lặp. Cũng bởi vậy, kỳ thi kéo dài một tuần, nói cách khác, nghỉ đông trì hoãn nghỉ một tuần.
Trong phòng học tràn đầy kêu rên cùng không cam lòng, thiếu một tuần nghỉ, mọi người tựa hồ cũng rất thống khổ.
“Tớ đều cùng bạn gái đặt vé xe lửa muốn đi bắc bộ!” Có người bởi vì hẹn hò ngâm nước mà kêu rên.
“Tớ đặt vé máy bay đi Bành Hồ*!” Có người bởi vì du ngoạn trì hoãn mà kêu rên.
“Jujie concerts* không đi được!” Có người bởi vì concerts tiêu tan mà kêu rên.
Nhiều loại kêu rên sau một lúc, nhiều loại kế hoạch đều có.
Ngôn Thâm lúc này nhìn ngoài cửa sổ, tuyệt không tham dự kêu rên, bởi vì cậu một chút kế hoạch cũng không có. Cậu thản nhiên nhìn một đám mây bay qua, mảng lớn mây đen đã tán đi, chỉ còn lại một góc đen nho nhỏ, bài thi cũng đã trở về. Yêu quái lấy cái này, nói rõ thành ý của nó, đồng dạng, mình cũng phải biểu hiện ra thành ý mới được.
Lần thứ hai gặp phải hình xăm có khả năng cực kỳ bé nhỏ, chỉ có thể thử thời vận, cậu đều có thể liên tục hai ngày thấy hắn, có thể ngày thứ ba cũng được.
Nhưng mà, mãi cho đến ngày thứ năm, Ngôn Thâm đi qua một cửa hàng trà Sắc Tình, lần thứ hai thấy hình xăm vũ động. Bất quá, hắn ở trên lưng một gã hung thần ác sát lưu manh. Một con rồng trông rất sống động.
[Đừng nói với ta ngươi phải đụng hắn. ] Hồ ly hoảng sợ nhìn Ngôn Thâm.
“Tiểu hồ ly, ngươi phải bảo vệ ta.” Ngôn Thâm cười nói, trên thực tế, cậu cũng rất sợ. Luận vóc người, cậu so với lưu manh cao hơn; luận đánh nhau, lưu manh nhất định so với cậu cao siêu hơn.
[Ngươi không đừng nháo!] Thấy Ngôn Thâm từng bước một, nhảy vào cửa hàng trà Sắc Tình. Hồ ly mồ hôi lạnh chảy ròng, nếu như Ngôn Thâm bị đánh, người đau chính là mình. Đừng làm rộn.
“Ta van ngươi, một cái là tốt rồi, ta sẽ chạy mau.”
[Ngươi...! ]
Một giây kế tiếp, Ngôn Thâm đã huých hình xăm.
“Theo ta đi.” Cậu đối hình xăm vũ động nói, hình xăm rồng dọc theo tay cậu bò lên trên cánh tay cậu, sau đó Ngôn Thâm bỏ chạy.
“Làm gì thế?” Lưu manh hung tợn quay đầu lại, người đã chạy.
“Lão đại!” Thủ hạ của hắn kinh ngạc chỉ vào phía sau hắn.
“Gì?” Lưu manh không nhịn được hỏi.
“Rồng của anh không thấy.”
“Gì!” Lưu manh xoay người nhìn lại, quả thực, chỉ còn lại có bối cảnh phi nhanh, mà rồng phi nhanh không thấy, “Gặp quỷ!” Chửi bới một tiếng, không khỏi rợn cả tóc gáy.
Về phương diện khác, thiếu niên chạy điên cuồn, Lục Ngôn Thâm, một đường chạy tới trường học, muốn mau sớm đem hình xăm trả lại cho yêu quái.
[Thiếu chút nữa bị ngươi hù chết.]
“Ta cũng vậy.”
[Chơi thật vui!]
Ngôn Thâm bỗng nhiên dừng lại, cậu kéo tay áo, nhìn hình xăm rồng, nhìn hắn hưng phấn hoa chân múa tay vui sướng. Hắn cảm thấy rất kích thích.
“Nè! Mẹ ngươi rất lo lắng ngươi.”
[Ta biết. Ta cũng rất muốn trở về a, thế nhưng vẫn nhảy không tới trường học. Cái trường học này người xăm hình quá ít.] hình xăm rồng lỗ mảng nói. Ở cánh tay cậu bơi qua bơi lại, [Nói ngược lại, ngươi sao thấy được ta? Con hồ ly là sủng vật của ngươi sao? Ngươi quen biết mẹ ta? ] Hắn hưng phấn hỏi vấn đề liên tiếp, tuyệt không sốt ruột.
Ngôn Thâm mặt trầm xuống, thái độ hình xăm lỗ mảng làm cậu phát bực: “Hồ ly không phải sủng vật của ta, hắn là thủ hộ thần của ta.” Tại sao tất cả mọi người hiểu lầm y là sủng vật của cậu chứ?
Cậu từ túi sách, lấy ra một tờ giấy, “Ngươi có thể đi vào trong giấy không?”
[Tại sao? Ở trên tay ngươi tương đối thoải mái.] Hình xăm nói, chậm rãi chạy.
“Ta không thích.”
[Có liên quan gì, nhịn một chút thì tốt rồi, ta không làm thế nào.]
“Đi vào.” Ngôn Thâm nhắc lại. Cậu rất ít dùng sức mạnh cứng rắn thái độ uy hiếp người khác, “Bằng không ta liền đem ngươi cắt xuống.”
[Muốn ta hỗ trợ sao?] Hồ ly hỏi. Dùng nhãn thần ý bảo, y có thể giúp cậu ăn tươi hắn.
“Không cần.”
[Đi vào thì đi vào. Ngươi cũng rất biến thái, nào có người dám cắt thịt mình.] Hình xăm một bên lải nhải, vừa đi tiến trong giấy.
Hắn đi vào, Ngôn Thâm vò nát giấy, không để ý tới hình xăm khóc oa oa, đưa hắn ném cho hồ ly.
“Ngươi bảo quản. Ta sợ hắn lại bò lên trên thân thể ta.”
[Không thành vấn đề. Có thể ăn sao? ]
“Không được.”
Bọn họ quay về trường học, ở dưới tàng cây đa, kêu gọi yêu quái. Hồi lâu, yêu quái từ trong sách giáo khoa quốc văn xoay chuyển xuất hiện, sách giáo khoa quốc văn nhất thời biến thành một đống giấy trắng.
“Ta tìm được hắn.” Ngôn Thâm nói, cầm lại giấy trắng, mở ra, cho nó.
[Cảm tạ.]
[Mẹ, ta bị loài người khi dễ! Hắn gạt ta vào giấy trắng, vậy sau đem ta vò lại!] hình xăm cáo trạng, hắn thở phì phò ở trên tờ giấy trắng giãy dụa.
[Ngươi phải cám ơn người ta. Đối phương chịu mang ngươi đến đã rất tốt. ]
[Còn có con hồ ly vẫn muốn ăn ta.]
[Thế nhưng hắn không có ăn.] Yêu quái rất hợp ý nói. Lại một lần nữa, hướng Ngôn Thâm còn có hồ ly nói lời cảm tạ.
“Không khách khí.” Ngôn Thâm nói.
[Còn có, ta muốn nhắc nhở ngươi. Quan hệ của hai người cũng không đơn thuần, là các ngươi nghĩ đơn giản.] Yêu quái như có hàm ý nhìn hồ ly, muốn nhắc nhở Ngôn Thâm chú ý con hồ ly này.
Ngôn Thâm chỉ là nở nụ cười, không nói gì. Tựa hồ nghe không hiểu hàm nghĩa trong lời nó nói.
[Nhiều chuyện.] Hồ ly lạnh lùng nói.
Yêu quái hướng hai người nói lời từ biệt, lại từ sách giáo khoa trở lại, những văn tự lại chạy về chỗ cũ.
Ngôn Thâm như có điều suy nghĩ nhìn sách giáo khoa, không nói một câu.
[Ngươi rất hâm mộ tiểu tử kia đi.] Hồ ly nói. Hâm mộ đối phương có mẹ.
“Không, ta là đang suy nghĩ, ” Ngôn Thâm lắc đầu nói, “May là, chữ trong sách giáo khoa không có biến mất. Kỳ thi còn chưa qua.”
[Thật không?]
“Kỳ thực ta cũng không hâm mộ hắn. Nếu như giống hắn, suốt ngày chỉ biết làm nũng, sau này sao vậy được.” Ngôn Thâm nói, đem sách loạn thành một đống cất vào.
[Khó có được ngươi nghĩ thoáng, ngày hôm nay để ta ăn trứng gà sống đi!]
“Không được. Trừ phi ngươi muốn đánh răng.”
[Năm mươi nguyên đậu hủ ky chiên dầu cũng được.]
“Hai mươi nguyên. Đủ giới hạn.”
[ Hai mươi nguyên có phải quá ít hay không a!] Hồ ly cò kè mặc cả nói.
Ngôn Thâm khe khẽ cười, “Thành thật mà nói, ta có thì nghĩ ta rất giống mẹ ngươi. Có muốn kêu một tiếng mẹ hay không, nghe một chút?” Cậu hứng thú trêu chọc hỏi.
[Hừ, ngươi có giấu đầu lòi đuôi sao?]
Một người một hồ, đấu võ mồm qua lại, phảng phất như chuyện gì cũng chưa xảy ra.
Nhưng mà, kỳ thi vẫn cứ tới.
Bài thi xuất hiện trùng lặp luôn luôn đặc biệt khó viết, thi xong sau sẽ xem xét, sau một lúc kêu rên bài thi độ khó cao.
Mà một góc phòng học, Ngôn Thâm nhìn bầu trời một đám mây bay qua.
Hết thảy đều khôi phục bình thường.
Chỉ là, thỉnh thoảng, mở ra sách giáo khoa văn tự sẽ nghịch ngợm loạn động một cái, nói rõ tính chân thực của nó.
Văn tự xếp thành một hàng chữ.
[Có muốn giúp ngươi tìm đáp án hay không?] Nói cách khác, có muốn lám bừa hay không.
Ngôn Thâm cười cười, sau đó nhẹ nhàng tựa ở sách giáo khoa nói: “Không cần, cảm ơn.”
Văn tự khôi phục dáng dấp như cũ, Ngôn Thâm biết từ nay về sau, cậu lại thêm một bằng hữu yêu quái.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook