Yêu Phượng Tà Long
-
Chương 51: Ác mộng
Edit: Yumme21
Beta: Nhikuty
Sở Tiếu Tiếu xoay người muốn chạy, Tử Minh Tà một tay bắt được nàng trở lại, đặt nàng áp sát vào núi giả, áp sát trán mình lên trán của nàng, hơi thở ấm áp phả vào mặt nàng, “Oa nhi... ngươi muốn đi đâu vậy? có phải ngươi quên rằng đã đồng ý trả học phí cho ta?”
“Hả? có… có sao? Ta…” Sở Tiếu Tiếu mở mắt to nhìn hắn trừng trừng, sau đó mới nhớ đến, hắn đã dạy cái gì sao? Lại ngang nhiên đúng lý hợp tình đòi học phí ? nếu nàng giao học phí rồi mà hắn không dạy nàng thì phải làm sao ?
Được rồi! Đó là chuyện không thể!
Ngắm đôi con ngươi kim ngân gần trong gang tấc, nàng chậm rãi bị mê hoặc, cánh tay không tự chủ ôm vòng qua cổ hắn, dịu dàng đáp lại nụ hôn của hắn.
Hôn được một lúc lâu, Tử Minh Tà rời khỏi môi nàng, cái trán như trước áp sát lấy cái trán của nàng, hô hấp có phần nặng nề, trong mắt mang theo một tia sương mù không che giấu sự yêu thương nhìn nàng, trong lòng đầy thỏa mãn, âm thanh có chút khàn khàn nói, “Oa nhi… ta nghĩ muốn ngươi…”
Sở Tiếu Tiếu khẽ gật đầu, Tử Minh Tà lại hôn lấy đôi môi của nàng, bàn tay to lớn trực tiếp gỡ bỏ đai lưng của nàng, Sở Tiếu Tiếu sửng sốt, không phải hắn muốn nàng ngay tại trong sân này chứ?
“Đừng…” Sở Tiếu Tiếu đẩy nhẹ hắn ra, khẽ thở gấp nhắc nhở hắn. “Tà… chúng ta vẫn còn ở trong viện!”
Trên khuôn mặt trắng noãn nhỏ nhắn một tầng đỏ ửng, trong mắt đầy hơi nước, Tử Minh Tà một tay cố định vòng eo của nàng, một tay đặt trên ngực mềm mại của nàng, mắt khẽ mở nhìn bộ dáng kiều mỵ của nàng, trong lòng vừa bốc lên cơn hỏa khí thoáng chốc lại bình ổn, trìu mến khẽ khẽ lấy môi nàng, sau đó bắt đầu giúp nàng sửa sang lại quần áo hỗn độn.
Sở Tiếu Tiếu có khó hiểu, chẳng lẽ là hắn tức giận? “Tà?”
Tử Minh Tà giúp nàng thắt lại đai lưng, thanh âm dịu dàng mang theo vài phần bất mãn, “Không biết tốt xấu, có người đến.”
Hả? Sở Tiếu Tiếu chưa kịp hỏi hắn, lại bị chặn ngang miệng, một lát sau mới phát hiện có người đang đến gần, buồn bực khẽ cắn cắn đầu lưỡi trơn trượt trong miệng, vì sao nàng lại kém hắn nhiều như vậy?
Tử Minh Tà mắt lộ ra vẻ cười, biết rõ có người đến, cũng không có thu liễm ý tứ, lưỡi dài vẫn giở trò trong miệng nàng, khi nhẹ nhàng khi mạnh mẽ.
Sở Tiếu Tiếu có một chút bất an trong lòng, bất quá Tử Minh Tà lớn hơn nàng mấy tuổi, so với nàng lợi hại hơn cũng không có gì lạ, qua vài năm nữa nàng cũng sẽ lợi hại như vậy, nhưng mà lại nghĩ đến, khi đó hắn cũng sẽ lợi hại hơn, nàng vẫn là không hơn được hắn, trong lòng có chút nhụt chí, quên đi, dù sao hắn lợi hại hơn thì vẫn là của nàng, nàng cũng không thiệt thòi!
Sở Luyến Nguyệt vẫn như trước, vẫn muốn đi tìm Sở Tiếu Tiếu gây chuyện, bất quá lần này nàng lôi kéo Tử Huyền Diệp đi cùng, nhưng mà nếu nàng biết được Tử Huyền Diệp đi cùng nàng là do hắn muốn gặp Sở Tiếu Tiếu, nàng có còn vui vẻ được nữa không?
Vẻ mặt Sở Luyến Nguyệt đắc ý lôi kéo Tử Huyền Diệp đi đến của viện, gã sai vặt ở cửa thấy bọn vội vàng hành lễ, “Thỉnh an thái tử điện hạ, đại tiểu thư!”
“Ừ, nhị điện hạ cùng Sở Tiếu Tiếu ở bên trong sao?”
Gã sai vặt vẻ mặt lấy lòng nói, “Dạ, họ vừa mới đi vào không lâu.”
Sở Luyến Nguyệt gật đầu, đi vào bên trong, Tử Huyền Diệp cũng theo nàng đi vào bên trong viện.
Sở Luyến Nguyệt nhìn thấy hai người ái muội ôm nhau, không hề cố kỵ giữa ban ngày mà quấn lấy nhau như vậy, sửng sốt một hồi, mặt có chút đỏ mắng, “Tiểu yêu nữ, ngươi thật sự không biết liêm sỉ, bại hoại môn phong Sở gia!”
Sở Tiếu Tiếu liếc mắt xem thường, nhẹ nhàng đẩy Tử Minh Tà ra, khẽ thở gấp nói, “Ta như thế nào lại không biết liêm sỉ? Ta lại không có ra tường, còn hơn người nào đó bị một đám người vây quanh sao?” Hừ! nghĩ bây giờ nàng còn chịu đựng nàng ta sao?
“Ngươi… ngươi….” Sở Luyến Nguyệt nghẹn họng đỏ cả mặt, lại không biết làm thế nào phản bác, tuy rằng lúc ấy Tử Kình Thiên có ra lệnh ai cũng không được truyền chuyện này ra ngoài, dù sao Sở Luyến Nguyệt cũng là thiên định chi phượng, muốn gã vào hoàng gia, chuyện này truyền ra ngoài chẳng khác nào đánh mất thể diện hoàng gia, nhưng chắng biết tại sao, chuyện này cũng không che giấu được, chỉ trong một đêm mọi người đều biết.
Sở Tiếu Tiếu cười đến vẻ mặt vô tội, bây giờ mới chỉ là bắt đầu! nàng phải cho nàng ta biết số phận may mắn của nàng ta đã chấm dứt ở tuổi mười bốn, những ngày sau này vận rủi sẽ đến liên tục.
Sở Luyến Nguyệt cẩn thận nhìn Tử Huyền Diệp, nàng biết hắn đối với chuyện này rất bất mãn, kỳ thực nàng cũng nhìn ra thái độ của Tử Huyền Diệp đối với nàng kém rất nhiều, nhưng mà nàng tưởng chỉ cần qua một thời gian, mọi người sẽ quên đi lúc đó sẽ tốt hơn, lúc này thấy hắn không có tức giận, mới vụng trộm thở ra một hơi, trong lòng dâng lên một chút vui mừng, Thái tử ca ca vẫn là thích nàng.
Nàng không hề biết rằng lúc này trong lòng Tử Huyền Diệp chỉ nghĩ làm sao có thể loại bỏ được Tử Minh Tà, căn bản không có chú ý đến nàng.
Lại nhìn về phía hai người đang dính lấy nhau, Sở Luyến Nguyệt hừ lạnh một tiếng, nhìn về phía Tử Huyền Diệp ôn nhu nói, “Thái tử ca ca, ta mệt mỏi, chúng ta đi thôi!”
Tử Huyền Diệp thản nhiên liếc mắt nhìn nàng một cái, gật gật đầu, nhấc chân đi ra ngoài, trong mắt hắn chợt lóe ra một tia âm ngoan.
“Tiểu Hắc…”
“Meo meo…” Tiểu Hắc xuất hiện trên núi giả bất mãn nhìn nàng, nó còn chưa được ăn no, gọi nó đến làm cái gì?
Sở Tiếu Tiếu cười đến vẻ mặt ôn nhu, “Ngoan nha! Làm cho nữ nhân kia thấy vài cái ác mộng.” Vuốt cằm suy nghĩ thêm một chút, tiếp tục nói, “Làm cho nàng ta thấy mình bị Thái tử yêu mến của nàng ta bỏ rơi!”
Tiểu Hắc liếc mắt xem thường, bất mãn nói, “Tại sao lại không sai con quỷ kia đi làm? Một việc nhỏ như vậy cư nhiên lại sai ta đường đường là quỷ miêu…” Đột nhiên bắn tới một tia âm lãnh làm cho Tiểu Hắc rùng mình một cái, mắt mèo xanh biếc gắt gao nhìn chằm chằm đầu ngón tay của Sở Tiếu Tiếu, vội vàng nói, “Ta đi… ta lập tức đi…” Âm thanh rất xa truyền đến, Tiểu Hắc đã biến mắt không thấy đâu.
Gã sai vặt run lên một cái, đánh cái hắc xì, nghi hoặc nói, “Như thế nào đột nhiên lạnh như vậy?” Sau đó trong nháy mắt độ ấm lại tăng lên, giống như chuyện vừa rồi không có xảy ra, gã sai vặt gãi gãi đầu, “chẳng lẽ là ảo giác?”
Sở Tiếu Tiếu vòng tay qua cổ Tử Minh Tà hỏi, “Tà, ngươi nói Thái tử kia tiếp theo sẽ làm cái gì?”
Tử Minh Tà một tay ôm lấy nàng vừa đi về phòng, vừa không chút để ý nói, “Không biết.”
Sở Tiếu Tiếu lắc đầu nói, “Ngươi thật sự không quan tâm đến sinh tử của mình!”
“Oa nhi cho rằng hắn có năng lực làm ta bị thương sao?”
Bàn tay của Sở Tiếu Tiếu nắm lấy cằm hắn, nhìn trái nhìn phải, sau đó vẻ mặt nghiêm túc nhìn hắn nói, “Không có!”
Đêm đen thích hợp làm chuyện xấu, một tiếng kêu sợ hãi như muốn xé rách cả bầu trời, Sở Tiếu Tiếu bất mãn nhíu mày, rút vào trong lòng Tử Minh tà, kéo tay hắn qua che lỗ tai của mình lại, tiếp tục ngủ.
“A…” lại một tiếng kêu sợ hãi nữa, Sở Tiếu Tiếu lại càng nhăn mày, không tình nguyện mở mắt ra, không phải Sở Luyến Nguyệt thấy Tử Huyền Diệp không cần nàng liền hóa điên rồi chứ? Thanh âm này thật sự rất thê thảm, làm cho người ta nghe được sởn cả tóc gáy.
“Tiểu Hắc…”
Tử Minh Tà thật nhanh lấy chăn che kín cả người xích lõa của nàng lại, bất mãn nhìn nàng, Sở Tiếu Tiếu vô tội nháy mắt mấy cái, yếu đuối nói, “Ta quên mất…”
“Meo meo…” Tiểu Hắc không kiên nhẫn nhắc nhở nàng, nó đã đến rồi.
Sở Tiếu Tiếu chỉ còn ló ra một cái đầu, liếc mắt nhìn nó một cái, hỏi, “Ngươi đã làm cái gì?”
Tiểu Hắc liếm liếm móng vuốt, vô tình nói, “Ta thấy ngươi rất chán ghét nàng ta, thuận tiện cho vài con quỷ dọa nàng, yên tâm, sẽ không có chết người đâu!” Nhìn ra được nàng muốn từ từ chơi với Sở Luyến Nguyệt, nó tự nhiên sẽ không dám giết chết nàng ta, bằng không Sở Tiếu Tiếu sẽ chơi với nó!
Beta: Nhikuty
Sở Tiếu Tiếu xoay người muốn chạy, Tử Minh Tà một tay bắt được nàng trở lại, đặt nàng áp sát vào núi giả, áp sát trán mình lên trán của nàng, hơi thở ấm áp phả vào mặt nàng, “Oa nhi... ngươi muốn đi đâu vậy? có phải ngươi quên rằng đã đồng ý trả học phí cho ta?”
“Hả? có… có sao? Ta…” Sở Tiếu Tiếu mở mắt to nhìn hắn trừng trừng, sau đó mới nhớ đến, hắn đã dạy cái gì sao? Lại ngang nhiên đúng lý hợp tình đòi học phí ? nếu nàng giao học phí rồi mà hắn không dạy nàng thì phải làm sao ?
Được rồi! Đó là chuyện không thể!
Ngắm đôi con ngươi kim ngân gần trong gang tấc, nàng chậm rãi bị mê hoặc, cánh tay không tự chủ ôm vòng qua cổ hắn, dịu dàng đáp lại nụ hôn của hắn.
Hôn được một lúc lâu, Tử Minh Tà rời khỏi môi nàng, cái trán như trước áp sát lấy cái trán của nàng, hô hấp có phần nặng nề, trong mắt mang theo một tia sương mù không che giấu sự yêu thương nhìn nàng, trong lòng đầy thỏa mãn, âm thanh có chút khàn khàn nói, “Oa nhi… ta nghĩ muốn ngươi…”
Sở Tiếu Tiếu khẽ gật đầu, Tử Minh Tà lại hôn lấy đôi môi của nàng, bàn tay to lớn trực tiếp gỡ bỏ đai lưng của nàng, Sở Tiếu Tiếu sửng sốt, không phải hắn muốn nàng ngay tại trong sân này chứ?
“Đừng…” Sở Tiếu Tiếu đẩy nhẹ hắn ra, khẽ thở gấp nhắc nhở hắn. “Tà… chúng ta vẫn còn ở trong viện!”
Trên khuôn mặt trắng noãn nhỏ nhắn một tầng đỏ ửng, trong mắt đầy hơi nước, Tử Minh Tà một tay cố định vòng eo của nàng, một tay đặt trên ngực mềm mại của nàng, mắt khẽ mở nhìn bộ dáng kiều mỵ của nàng, trong lòng vừa bốc lên cơn hỏa khí thoáng chốc lại bình ổn, trìu mến khẽ khẽ lấy môi nàng, sau đó bắt đầu giúp nàng sửa sang lại quần áo hỗn độn.
Sở Tiếu Tiếu có khó hiểu, chẳng lẽ là hắn tức giận? “Tà?”
Tử Minh Tà giúp nàng thắt lại đai lưng, thanh âm dịu dàng mang theo vài phần bất mãn, “Không biết tốt xấu, có người đến.”
Hả? Sở Tiếu Tiếu chưa kịp hỏi hắn, lại bị chặn ngang miệng, một lát sau mới phát hiện có người đang đến gần, buồn bực khẽ cắn cắn đầu lưỡi trơn trượt trong miệng, vì sao nàng lại kém hắn nhiều như vậy?
Tử Minh Tà mắt lộ ra vẻ cười, biết rõ có người đến, cũng không có thu liễm ý tứ, lưỡi dài vẫn giở trò trong miệng nàng, khi nhẹ nhàng khi mạnh mẽ.
Sở Tiếu Tiếu có một chút bất an trong lòng, bất quá Tử Minh Tà lớn hơn nàng mấy tuổi, so với nàng lợi hại hơn cũng không có gì lạ, qua vài năm nữa nàng cũng sẽ lợi hại như vậy, nhưng mà lại nghĩ đến, khi đó hắn cũng sẽ lợi hại hơn, nàng vẫn là không hơn được hắn, trong lòng có chút nhụt chí, quên đi, dù sao hắn lợi hại hơn thì vẫn là của nàng, nàng cũng không thiệt thòi!
Sở Luyến Nguyệt vẫn như trước, vẫn muốn đi tìm Sở Tiếu Tiếu gây chuyện, bất quá lần này nàng lôi kéo Tử Huyền Diệp đi cùng, nhưng mà nếu nàng biết được Tử Huyền Diệp đi cùng nàng là do hắn muốn gặp Sở Tiếu Tiếu, nàng có còn vui vẻ được nữa không?
Vẻ mặt Sở Luyến Nguyệt đắc ý lôi kéo Tử Huyền Diệp đi đến của viện, gã sai vặt ở cửa thấy bọn vội vàng hành lễ, “Thỉnh an thái tử điện hạ, đại tiểu thư!”
“Ừ, nhị điện hạ cùng Sở Tiếu Tiếu ở bên trong sao?”
Gã sai vặt vẻ mặt lấy lòng nói, “Dạ, họ vừa mới đi vào không lâu.”
Sở Luyến Nguyệt gật đầu, đi vào bên trong, Tử Huyền Diệp cũng theo nàng đi vào bên trong viện.
Sở Luyến Nguyệt nhìn thấy hai người ái muội ôm nhau, không hề cố kỵ giữa ban ngày mà quấn lấy nhau như vậy, sửng sốt một hồi, mặt có chút đỏ mắng, “Tiểu yêu nữ, ngươi thật sự không biết liêm sỉ, bại hoại môn phong Sở gia!”
Sở Tiếu Tiếu liếc mắt xem thường, nhẹ nhàng đẩy Tử Minh Tà ra, khẽ thở gấp nói, “Ta như thế nào lại không biết liêm sỉ? Ta lại không có ra tường, còn hơn người nào đó bị một đám người vây quanh sao?” Hừ! nghĩ bây giờ nàng còn chịu đựng nàng ta sao?
“Ngươi… ngươi….” Sở Luyến Nguyệt nghẹn họng đỏ cả mặt, lại không biết làm thế nào phản bác, tuy rằng lúc ấy Tử Kình Thiên có ra lệnh ai cũng không được truyền chuyện này ra ngoài, dù sao Sở Luyến Nguyệt cũng là thiên định chi phượng, muốn gã vào hoàng gia, chuyện này truyền ra ngoài chẳng khác nào đánh mất thể diện hoàng gia, nhưng chắng biết tại sao, chuyện này cũng không che giấu được, chỉ trong một đêm mọi người đều biết.
Sở Tiếu Tiếu cười đến vẻ mặt vô tội, bây giờ mới chỉ là bắt đầu! nàng phải cho nàng ta biết số phận may mắn của nàng ta đã chấm dứt ở tuổi mười bốn, những ngày sau này vận rủi sẽ đến liên tục.
Sở Luyến Nguyệt cẩn thận nhìn Tử Huyền Diệp, nàng biết hắn đối với chuyện này rất bất mãn, kỳ thực nàng cũng nhìn ra thái độ của Tử Huyền Diệp đối với nàng kém rất nhiều, nhưng mà nàng tưởng chỉ cần qua một thời gian, mọi người sẽ quên đi lúc đó sẽ tốt hơn, lúc này thấy hắn không có tức giận, mới vụng trộm thở ra một hơi, trong lòng dâng lên một chút vui mừng, Thái tử ca ca vẫn là thích nàng.
Nàng không hề biết rằng lúc này trong lòng Tử Huyền Diệp chỉ nghĩ làm sao có thể loại bỏ được Tử Minh Tà, căn bản không có chú ý đến nàng.
Lại nhìn về phía hai người đang dính lấy nhau, Sở Luyến Nguyệt hừ lạnh một tiếng, nhìn về phía Tử Huyền Diệp ôn nhu nói, “Thái tử ca ca, ta mệt mỏi, chúng ta đi thôi!”
Tử Huyền Diệp thản nhiên liếc mắt nhìn nàng một cái, gật gật đầu, nhấc chân đi ra ngoài, trong mắt hắn chợt lóe ra một tia âm ngoan.
“Tiểu Hắc…”
“Meo meo…” Tiểu Hắc xuất hiện trên núi giả bất mãn nhìn nàng, nó còn chưa được ăn no, gọi nó đến làm cái gì?
Sở Tiếu Tiếu cười đến vẻ mặt ôn nhu, “Ngoan nha! Làm cho nữ nhân kia thấy vài cái ác mộng.” Vuốt cằm suy nghĩ thêm một chút, tiếp tục nói, “Làm cho nàng ta thấy mình bị Thái tử yêu mến của nàng ta bỏ rơi!”
Tiểu Hắc liếc mắt xem thường, bất mãn nói, “Tại sao lại không sai con quỷ kia đi làm? Một việc nhỏ như vậy cư nhiên lại sai ta đường đường là quỷ miêu…” Đột nhiên bắn tới một tia âm lãnh làm cho Tiểu Hắc rùng mình một cái, mắt mèo xanh biếc gắt gao nhìn chằm chằm đầu ngón tay của Sở Tiếu Tiếu, vội vàng nói, “Ta đi… ta lập tức đi…” Âm thanh rất xa truyền đến, Tiểu Hắc đã biến mắt không thấy đâu.
Gã sai vặt run lên một cái, đánh cái hắc xì, nghi hoặc nói, “Như thế nào đột nhiên lạnh như vậy?” Sau đó trong nháy mắt độ ấm lại tăng lên, giống như chuyện vừa rồi không có xảy ra, gã sai vặt gãi gãi đầu, “chẳng lẽ là ảo giác?”
Sở Tiếu Tiếu vòng tay qua cổ Tử Minh Tà hỏi, “Tà, ngươi nói Thái tử kia tiếp theo sẽ làm cái gì?”
Tử Minh Tà một tay ôm lấy nàng vừa đi về phòng, vừa không chút để ý nói, “Không biết.”
Sở Tiếu Tiếu lắc đầu nói, “Ngươi thật sự không quan tâm đến sinh tử của mình!”
“Oa nhi cho rằng hắn có năng lực làm ta bị thương sao?”
Bàn tay của Sở Tiếu Tiếu nắm lấy cằm hắn, nhìn trái nhìn phải, sau đó vẻ mặt nghiêm túc nhìn hắn nói, “Không có!”
Đêm đen thích hợp làm chuyện xấu, một tiếng kêu sợ hãi như muốn xé rách cả bầu trời, Sở Tiếu Tiếu bất mãn nhíu mày, rút vào trong lòng Tử Minh tà, kéo tay hắn qua che lỗ tai của mình lại, tiếp tục ngủ.
“A…” lại một tiếng kêu sợ hãi nữa, Sở Tiếu Tiếu lại càng nhăn mày, không tình nguyện mở mắt ra, không phải Sở Luyến Nguyệt thấy Tử Huyền Diệp không cần nàng liền hóa điên rồi chứ? Thanh âm này thật sự rất thê thảm, làm cho người ta nghe được sởn cả tóc gáy.
“Tiểu Hắc…”
Tử Minh Tà thật nhanh lấy chăn che kín cả người xích lõa của nàng lại, bất mãn nhìn nàng, Sở Tiếu Tiếu vô tội nháy mắt mấy cái, yếu đuối nói, “Ta quên mất…”
“Meo meo…” Tiểu Hắc không kiên nhẫn nhắc nhở nàng, nó đã đến rồi.
Sở Tiếu Tiếu chỉ còn ló ra một cái đầu, liếc mắt nhìn nó một cái, hỏi, “Ngươi đã làm cái gì?”
Tiểu Hắc liếm liếm móng vuốt, vô tình nói, “Ta thấy ngươi rất chán ghét nàng ta, thuận tiện cho vài con quỷ dọa nàng, yên tâm, sẽ không có chết người đâu!” Nhìn ra được nàng muốn từ từ chơi với Sở Luyến Nguyệt, nó tự nhiên sẽ không dám giết chết nàng ta, bằng không Sở Tiếu Tiếu sẽ chơi với nó!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook