Sau khi tôi cúp máy, mẹ gửi cho tôi mấy bức ảnh chụp màn hình.

Những tấm ảnh chụp màn hình này đều là hình ảnh và văn bản lấy từ nhóm bạn bè gia đình ba người của Thái Minh Trạch.

Một là giấy ly hôn của tôi và Thái Minh Trạch, hai là biên bản kiểm tra sức khỏe gần đây của mẹ hắn, ba là giấy tờ nhà và hai tấm ảnh chụp của Thái Minh Trạch.

Lời văn kèm theo vẫn là mẹ chồng ốm đau triền miên con dâu không hiếu thuận, may mà ông trời có mắt cho bà ta khỏi bệnh, tôi sẽ chịu quả báo, sau đó là khoe con trai bà ta có thu nhập cao, ngoại hình đẹp, có nhà có xe, đã ly hôn và không có con, bố mẹ đều khỏe mạnh.

Nóng vội đến thế à?
Tôi xem mà buồn cười, bảo mẹ đừng lo.

Bây giờ đã lấy giấy tờ ly hôn, tôi phải đến nhà họ Thái thu dọn đồ đạc.

Có chuyện mộ rắn trước đó, tôi không dám đi một mình.

Để bố mẹ đi theo, tôi lại sợ xảy ra tranh chấp không đáng có.

Tôi hẹn một vài đồng nghiệp thân thiết, cả nam lẫn nữ, cùng đi dọn đồ.


Khi chúng tôi đến nhà họ Thái, Thái Minh Trạch và nhà họ đã đổi mật mã khóa, may mà tôi có mang theo chìa.

Nhà họ đang nấu ăn, trong nhà mùi tanh nồng nặc.

Một gia đình ba người đang ở trong bếp, mỗi người tay cầm một con ếch, trên bếp là nửa túi ếch, ít nhất cũng phải chục cân.

Nhiều ếch như vậy, bọn họ định cùng uống rượu để mừng ly hôn hả?
Mẹ của Thái Minh Trạch há to miệng như muốn nuốt chửng con ếch trong tay.

Thấy tôi đột nhiên xuất hiện, cả ba đều quay lại nhìn tôi chằm chằm.

Khi chuyển động, hình như con ngươi hơi co rút lại, có một tia sáng chiếu vào, khá đáng sợ.

Tôi liếc nhìn mấy con ếch trong túi, không có hứng thú tiếp tục vãi vã với họ, định về phòng: "Tôi đến dọn đồ.

"
Ngay khi tôi qua đi, có một đồng nghiệp nữ đột nhiên kêu lên, kinh hãi nhìn mẹ của Thái Minh Trạch.

Tôi vội quay lại thì thấy mẹ của Thái Minh Trạch đang ngẩng cao cổ, phồng má như thể đang nuốt gì đó.

Con ếch bà ta cầm đã biến mất.

Đồng nghiệp kia mím môi, có vẻ cực kỳ khó chịu.

Tôi nghĩ đến những điều kỳ lạ xảy ra với bà ta cùng Bản thảo cương mục (1) mà bà ta nói, bà ta từng bảo ăn nòng nọc sống thanh nhiệt giải độc, còn bảo tôi đi tìm nòng nọc cho bà ta ăn.

(1) Bản thảo cương mục (本草纲目) là sách thảo dược nổi tiếng của Trung Quốc do Lý Thời Trân thời Minh biên soạn, gồm 52 quyển.

Không lẽ bà ta nuốt sống con ếch kia?
Chẳng lẽ phương thuốc cổ truyền kia thật sự có tác dụng?
Bây giờ bà ta hết bệnh rồi nên chuyển từ ăn nòng nọc sống sang ăn ếch?
"Không phải đi dọn đồ sao? Còn không mau đi!" Thái Minh Trạch vội đi ra, đóng cửa phòng bếp, nói xong còn trừng mắt nhìn đồng nghiệp nữ kia.


Thấy đồng nghiệp nữ kia quá hoảng sợ, tôi bảo hai đồng nghiệp nữ ra ngoài trước, để hai đồng nghiệp nam ở lại, còn mình về phòng lấy đồ.

Vừa mở cửa, một mùi lạ lập tức xông ra, quần áo của tôi đều bị chất đống ở sau cửa.

Mà nguồn gốc của mùi tanh chính là từ tấm khăn trải giường màu hoa oải hương mà tôi và Thái Minh Trạch cùng chọn.

Trên đó có chỗ dính nhớp như nhầy ếch, cũng giống một kiểu chất bôi trương.

Thậm chí ngay cả rèm cửa cũng dính đầy những chất lỏng không xác định này!
Nơi này rõ ràng đã trải qua một cuộc đại chiến điên cuồng không thể diễn tả!
Tôi liếc nhìn Thái Minh Trạch, lòng rét run.

Nhưng thầm nghĩ đã ly hôn rồi, cộng thêm chuyện ở mộ rắn, tôi thật sự không muốn có bất kỳ liên quan gì với hắn nữa.

Tôi cố nén cảm giác buồn nôn do mùi tanh kia gây ra, cuộn đống quần áo bị ném trong một góc lại, nhờ đồng nghiệp nam mang ra ngoài giúp.

Tôi định mở tủ quần áo, lấy hết đồ dùng cá nhân, kẻo hắn lại dẫn phụ nữ khác về, làm bẩn đồ của tôi.

Nhưng tôi còn chưa đưa tay chạm vào tủ quần áo, Thái Minh Trạch đã quát: "Không được nhúc nhích!"
Sau đó hắn xông tới, ấn mạnh vào cửa tủ quần áo, lạnh giọng: "Đồ của cô đều ở dưới đất đấy!"
Trông hắn rất căng thẳng, toàn thân cứng đờ, trừng mắt nhìn tôi.

Ở khoảng cách gần, mùi hôi trên người hắn xộc thẳng vào mũi khiến người ta cảm thấy buồn nôn!
Nghĩ đến dấu vết trên khăn trải giường, tôi không khỏi liếc nhìn cửa tủ quần áo, chẳng lẽ người phụ nữ đó đang trốn bên trong?

Nhưng tới cùng đồng nghiệp, tôi không muốn làm quá mọi chuyện, chỉ nói: "Giúp tôi lấy đồ trong hai ngăn kéo ra, tôi ở bên ngoài chờ anh.

"
Dứt lời, tôi xoay người đi đến bàn trang điểm, dọn hết đồ đi.

Lúc đi ngang qua phòng bếp, tôi thấy bố mẹ Thái Minh Trạch đứng trong góc như đang cắn nuốt gì đó.

Bố Thái một tay cầm túi, tay còn lại thò vào bắt ếch.

Mắt của mẹ Thái như có ở sau lưng, quay đầu trừng mắt nhìn tôi.

Lúc bà ta quay đầu, chân ếch duỗi ra ở khóe miệng đột nhiên bị cái lưỡi chẻ đỏ như máu cuốn vào.

Tim tôi đập thình thịch, khoảnh khắc nhìn vào đôi mắt của mẹ thái, tôi có cảm giác bà ta sắp biến thành một con rắn.

Đêm đó ở mộ rắn, khi tôi ngủ với xà tiên, gia đình họ đã làm gì?
Mẹ Thái đã khỏi bệnh rồi, sao cả nhà họ lại thành thế này?
Rồi tôi cũng sẽ trở nên như vậy sao?.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương