Từ lúc được chẩn đoán mắc ung thư phổi, mẹ chồng tôi luôn lấy cớ muốn nhìn thấy cháu trai trước khi qua đời mà bắt chẹt đủ thứ.

Nghe tôi nói phải chăm sóc bệnh nhân như bà ta, không còn sức lực chăm thêm một đứa bé sơ sinh, bà ta bắt đầu tìm cách hành hạ tôi.

Đầu tiên là bắt tôi nấu đủ món bổ dưỡng, sau đó bà ta nói với con trai cưng của mình ban ngày bố chồng đi làm vất vả, để tôi gác đêm mỗi tối.

Không lẽ ban ngày tôi không đi làm à?
Tôi đang muốn từ chối, bà ta liền nói tôi muốn bà ta chết, bà ta chết cũng được, chỉ cần sinh một đứa cháu trai cho bà ta nhìn một cái, bà ta lập tức ra đi không oán hận một lời.

Bị sức ép đủ bên, còn phải hóa trị xạ trị, sức khỏe mẹ chồng dần yếu đi, bắt đầu đi cầu vái tứ phương.

Lúc đầu bà ta đến chùa miếu thắp hương cầu xin, bái lạy rất nhiều thần Phật, sau đó chuyển sang sử dụng các bài thuốc dân gian.

Sau một thời gian, bà ta đòi đến muội đen dưới đáy nồi ở nông thôn, nói đó là bách thảo sương (1), đi vào kinh mạch gan, phổi và dạ dày, còn bảo nghiền muội đen và rêu trên thành đá của giếng cổ trăm năm thành bùn rồi đắp lên ngực là có thể kéo các tế bào ung thư ra khỏi phổi.

(1) Bách thảo sương (百草霜) là lớp muội đen bám dưới đít nồi chảo do rơm rạ đốt chảy thành khói bám vào tạo thành.

Đây là dược liệu được y học cổ truyền sử dụng trong điều trị các bệnh lý như chảy máu cam, kiết lỵ, động thai, thổ huyết!
Tôi từng nghe nói bách thảo sương có tác dụng đả thông kinh mạch, nhưng mẹ chồng nói đến đoạn loại bỏ tế bào ung thư, tôi không khỏi choáng váng.

Có phải bà ta tưởng các tế bào ung thư như mụn đầu đen? Chỉ cần đắp mặt nạ bùn đen rồi giật ra là được không?
Tôi không đồng ý với cách làm này, bà ta liền mắng tôi, nói chúng tôi muốn bà ta chết.

Về sau càng quá đáng hơn, bà ta nói là nhau thai đi vào kinh mạch phổi, tốt cho bệnh phổi nhất, muốn tôi nấu nhau thai cho bà ta uống mỗi tuần một lần.

Bà ta bảo thận thuộc thủy, phổi thuộc kim, kim sinh thủy, bà ta phải bồi bổ cho thận, cần nước tiểu đầu dòng của mười hai bé nam mới chào đời, nấu với bao tử của gà mái chưa đẻ trứng.

Bà ta nói với tôi bài thuốc này tên kim đồng ngọc noãn.

Thậm chí bà ta còn đòi ăn bánh bao có nhau thai để củng cố sức khỏe hiện có.


Thái Minh Trạch bảo tôi đi hỏi thăm con em họ làm y tá ở khoa sản, xem có cách nào có được nhau thai hay không, tôi không nhịn nổi nữa, đòi ly hô với hắn.

Khi ấy Thái Minh Trạch sợ ngây người, không dám tin nhìn tôi: "Tô Kha! Mẹ tôi mới bệnh nửa năm, bây giờ chỉ bảo cô giúp đỡ tìm thuốc, cô đã đòi ly hôn?"
Nửa năm nay ban ngày tôi nấu ăn, ban đêm canh bên giường mẹ chồng, xử lý phân và nước tiểu của bà ta, phải nghe lời nấu những phương thuốc đáng ghê tởm của bà ta, đưa bà ta đi thắp hương lễ Phật khắp nơi, cuối cùng lại bị anh ta quy lại bốn chữ "giúp đỡ tìm thuốc".

Tôi bỗng dưng không hiểu nửa năm qua mình đang kiên trì cái gì!
Tôi nói thẳng với hắn: "Tám giờ sáng mai hẹn anh ở Cục Dân Chính, giấy tờ tôi sẽ mang đủ, nếu anh không đồng ý, tôi vẫn sẽ nộp đơn ra tòa!"
"Tô Kha!" Thái Minh Trạch nghĩ tôi không hiểu hắn, quát, "Mẹ tôi đã như vậy, bây giờ em đòi ly hôn có khác nào lấy mạng bà ấy?"
"Đó là chuyện của anh!" Tôi trực tiếp thu dọn hành lý, cầm chìa khóa xe, về nhà mẹ.

Hôm sau lúc đến Cục Dân Chính, thời điểm điền vào đơn ly hôn, hắn còn nói: "Em suy nghĩ cho kỹ, mẹ tôi đang bị ung thư, em lại đòi ly hôn, nước miếng của người đời sẽ dìm chết em đấy!"
Đúng là thói hay không học, thói hư học hết của mẹ mình!
Trong giai đoạn hai bên thỏa thuận ly hôn, hắn vẫn gạt bố mẹ mình nhưng sau lưng lại nhờ họ hàng khuyên tôi, ý bảo chờ mẹ chồng chết rồi, mâu thuẫn giữa tôi và Thái Minh Trạch không còn nữa, sẽ không cần phải ly hôn.

Ý vẫn là tôi đang mong mẹ chồng chết!
Về sau chuyện này không giấu được nữa, mẹ chồng trực tiếp gọi điện cho tôi, hỏi tôi có phải chăm sóc bệnh nhân như bà ta nên thấy uất ức không, thế nên chưa đợi được bà ta chết đã đòi ly hôn, có phải bây giờ bà ta chết rồi thì tôi sẽ không ly hôn với Thái Minh Trạch nữa không.

Câu hỏi này rõ ràng là một cái bẫy, nếu tôi nói không phải, bà ta sẽ hỏi tại sao tôi muốn ly hôn, nếu tôi nói có, bà ta chắc chắn sẽ dùng cái chết uy hiếp thôi.

Nửa năm nay tôi luôn "đồng hành" với bà ta, kinh nghiệm đủ dày, nên tôi giả bộ mất tín hiệu lên lạc, trực tiếp cúp máy.

Thái Minh Trạch cũng bắt đầu mang đồ qua nhà tôi, nhờ bố mẹ tôi giúp đỡ khuyên nhủ.

Nhưng trong nửa năm qua, người yêu thương tôi chỉ có bố mẹ, bọn họ còn có thể nói gì, chỉ bảo hắn về chăm sóc mẹ chồng đi, tôi không đảm đương nổi vị trí con dâu nhà họ, bảo hắn tìm người tốt hơn.

Mười ngày trước khi tòa có phán quyết ly hôn, Thái Minh Trạch đột nhiên tới công ty của tôi, nói chỉ cần tôi giúp hắn lần cuối, hắn sẽ đồng ý ly hôn, nếu không dù ở Cục Dân Chính, hắn cũng sẽ kháng cáo.

Tôi nghĩ hảo tụ hảo tán, thấy hắn như vậy, có lẽ mẹ chồng lại muốn có phương thuốc cổ truyền nào đó.

Quả nhiên, bà ta lại nghe ai nói ở Kiềm Nam (2) có một ngọn núi, nơi đó có một mộ rắn, bên trong có rất nhiều da rắn đã lột da và các loại thảo dược, cần một người con dâu thành tâm đi hái thuốc, nhặt da rắn, bới đá trong động rắn, đun nước là có thể nhuận phổi.


(2) Kiềm Nam (黔南) là một châu tự trị của người Bố Y và người Miêu tại tỉnh Quý Châu, Trung Quốc
Mộ rắn này được coi là nơi những con rắn lớn cảm nhận được tuổi thọ của mình sắp hết nên bò đến và chờ chết.

Cũng giống những con vật có linh tính như cá voi, có mồ mả riêng của mình, rắn cũng có linh tính, có mộ phần riêng của nó.

Nếu không trong cuộc đời lột xác và trưởng thành của rắn, tại sao trong tự nhiên chưa có ai từng thấy một con rắn chết già?
Đó là vì chúng đều chết trong ngôi mộ có sẵn của chúng.

Rất nhiều truyền thuyết cũng kể kho báu của trời đất đều do những con rắn lớn canh giữ, thế nên trong mộ rắn này nhất định sẽ có thuốc tiên.

Thái Minh Trạch nói việc này chưa chắc có thật nhưng vẫn rất chờ mong, bảo tôi cứ coi đó là một chuyến du lịch.

Tôi nghĩ dù sao cũng đang chờ ly hôn, mặc kệ mộ rắn có thật hay không, đem da rắn đi nấu nước có hữu hiệu hay không, coi như đi cùng hắn lần cuối.

Trong thời gian ly thân, chuyện giết vợ không phải hiếm thấy, huống chi là đi vào núi sâu ở Kiềm Nam.

Tôi xếp hành lý, liên kết di động của mình với di động của bố, hẹn mỗi giờ sẽ gửi tin nhắn để báo an toàn.

Đến vùng núi Kiềm Nam, Thái Minh Trạch đã sắp xếp tất cả, còn dẫn đường.

Lúc này tôi mới biết mọi người đều biết đến truyền thuyết địa phương, dùng da rắn làm thuốc cũng rất bình thường.

Có điều mộ rắn là cấm địa do sợ ảnh hưởng tới nơi đàn rắn yên giấc.

Chưa ai từng tới đó, thế nên họ đương nhiên không biết ở đó có da rắn và thảo dược hay không, chỉ nghe nói ở đó có xà tiên bảo vệ.

Đêm trước khi vào núi, Thái Minh Trạch đưa cho tôi một miếng xà phòng thủ công, nói thứ này được người địa phương làm từ mỡ lợn và dược liệu, dùng khi tắm có thể ngừa muỗi đốt.


Đó là một miếng xà phòng nhỏ bằng đồng xu, có mùi thuốc nồng nặc.

Lúc đó tôi cũng có chút cảm động, nếu không phải mẹ chồng bị bệnh, mê tín dị đoan thì mối quan hệ của tôi và Thái Minh Trạch đã không xảy ra vấn đề.

Con người tôi lại rất thu hút muỗi nên tôi không từ chối.

Miếng xà phòng đúng là giống làm từ mùi mỡ lợn, trong mùi dược liệu có mùi tanh khó tả, sau khi tắm rửa cơ thể cứ có cảm giác không được sạch sẽ, dính nhớp một lớp dầu.

Nhưng từ lúc tắm xong, không có con muỗi nào đến gần.

Tôi đi đến đâu, đám muỗi đều lập tức bay đi mất, xem ra rất có hiệu quả.

Hôm sau, dưới sự dẫn dắt của người dẫn đường, chúng tôi tìm đến mộ rắn nằm sâu trong núi.

Tôi thường đi bộ và leo núi nên không quá mệt.

Vì đây là cấm địa, người dẫn đường chỉ đứng từ xa chỉ chỉ, sau đó bảo chúng tôi tự đi.

Mộ rắn khá lớn, hai người đi song song không thành vấn đề.

Không biết có phải vì quanh năm nước chảy róc rách hay không mà vách đá trong hang vô cùng trơn láng.

Nhưng Thái Minh Trạch và tôi đã đi một lúc lâu, chúng tôi vẫn không thấy bất kỳ dấu vết nào của rắn, cũng không có thảo dược nào.

Tin đồn đúng là không tin được.

Ngay khi tôi rẽ vào một ngã ba, Thái Minh Trạch đột nhiên biến mất.

Tôi lấy di động gọi cho hắn nhưng trong mộ rắn không có tín hiệu.

Tôi chỉ đành quay lại, nhưng vừa bước ra ngoài thì ngửi thấy mùi khói thoang thoảng khiến đầu óc có hơi choáng váng.

Chưa kịp lấy dầu gió ra, tôi đã bất tỉnh.

Trong lúc mơ màng, tôi có cảm giác Thái Minh Trạch cởi quần áo trên người tôi, dùng thứ gì đó như máu gà hay máu vịt viết chữ lên lưng tôi.


Nhiều lần tôi cố gắng mở mắt nhưng cơ thể lại không có sức lực.

Xong xuôi, Thái Minh Trạch bế tôi quay về hang động tối tăm, đặt tôi lên một tảng đá nhẵn và bằng phẳng rồi rời đi.

Tảng đá như đã được mài nhẵn, nhẵn nhụi và lạnh lẽo, tôi dần tỉnh lại thì nghe thấy tiếng "xuy xuy".

Nghĩ đây là mộ rắn, cho dù không tin, tôi cũng sợ tới mức hồn vía lên mây.

Nhưng tôi lại không thể cử động, chỉ đành cố gắng cắn đầu lưỡi để tỉnh táo lại.

Vừa cắn, dưới chân tôi bỗng cảm nhận có gì đó thô ráp quấn lấy.

Một lúc sau, tôi nghe thấy tiếng thở dài, một khuôn mặt xinh đẹp đến gần.

Một đôi mắt rắn híp lại nhìn tôi: "Cô muốn cầu xin cái gì? Dùng dầu rắn cái bôi lên người, dùng máu rắn viết phù văn là muốn hiến tế bản thân cho tôi sao?"
Gương mặt ấy rất đẹp, nhưng ánh mắt rõ ràng không phải của người!
Tôi dùng sức chớp mắt, ý bảo anh buông tôi ra, nhưng anh lại ghé sát vào người tôi ngửi ngửi giống như muốn ngửi mùi gì đó.

Anh lật người tôi lại, nhìn sau lưng tôi, thì thầm: "Em vậy mà muốn có con của tôi?
Tôi lập tức nghĩ đến việc Thái Minh Trạch mới viết vẽ gì đó lên lưng mình.

Tay anh di chuyển đến bụng tôi, dừng lại: "Đúng là chưa từng thụ thai, vậy cho em một đứa bé vậy.

"
Rồi anh đi đến trước mặt tôi, cắn nhẹ vào môi tôi, phả hơi vào miệng: "Rắn khác người, sẽ hơi đau một chút, cố nhịn.

"
Trong hơi thở đó có mùi tanh ngọt như mùi máu, đồng thời có mùi trái cây chín, toàn thân tôi lập tức nóng bừng như có một tảng đá đè nặng cứ như tảng đá bên dưới không còn lạnh nữa.

Ngay sau đó là khoái cảm xuyên thấu như mộng xuân.

Cuối cùng, tôi bất tỉnh.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương