Tôi trôi nổi trên thanh xà nhìn Thần Thương gần như nhổ hết rêu xanh trên thành giếng nhưng vẫn không thấy bất kỳ phù văn hay thứ gì tương tự.
Cứ tưởng anh ở đây lâu như vậy nhất định sẽ tìm thấy, nhưng mãi chưa tìm được.
Tôi không khỏi tò mò, rốt cuộc là cao nhân phương nào, phù văn kiểu gì mà có thể nhốt được Thương Long?
Tôi với tay xuống nước, mò mẫm trên thành giếng, định giúp anh xử lý mớ rong rêu.
Nhưng đâu ngờ bản thân không thể xử lý nhanh gọn như anh, lòng bàn tay tôi bị vảy rắn vào trúng, trực tiếp đổ máu.
Tôi đau đớn rên lên.
Thần Thương quay đầu nhìn tôi: "Để tôi tự làm, nếu còn không tìm thấy, tôi sẽ đưa em ra khỏi thôn trước, tự em..."
Còn chưa nói hết câu anh đã dừng lại, hai mắt dán chặt vào thành giếng tôi vừa quét tay qua.
Tôi tò mò quay đầu nhìn thì thấy vết máu dính trên thành giếng tạo ra một con rắn.
Tôi giật mình, vội dùng sức chà mạnh.
Khi nãy chỉ chảy máu một chút, lần này da bị vảy rắn cào mạnh vào, máu trực tiếp phun ra, hình con rắn trên thành giếng xuất hiện càng rõ.
Đây là phù văn Thần Thương tìm mãi không thấy!
Thấy vậy, tôi lập tức ấn mạnh vào vết thương, định cho máu chảy ra thêm một chút.
"Không cần!" Thần Thương vội bơi tới giữ lấy tay tôi, nhẹ nhàng vuốt ve, "Một chút là đủ rồi."
Được anh mơn trớn, vết thương trên lòng bàn tay lập tức lành lại.
Nhìn dòng nước di chuyển theo vết máu, anh nhíu mày: "Tổ tiên nhà họ Thân đúng là hiểu lòng người, bọn họ lợi dụng con gái chuyển hóa thành oán khí của âm long, trấn áp long khí thật sự của tôi, bọn họ tưởng tôi sẽ càng oán hận, thế nên chỉ khi dùng vảy của tôi kết hợp với máu của con gái nhà họ Thân phù văn mới xuất hiện.

Nếu không phải em cứu tôi, tôi thấy em tốt bụng, để lại cho em cái vảy rắn, hơn nữa em cũng tình nguyện giúp tôi, phù văn này chắc chắn sẽ không bao giờ xuất hiện!"
Nói tới đây, anh mỉm cười: "Tên trưởng thôn và tộc trưởng chỉ muốn duy trì sự hưng thịnh của gia tộc, không dám chịu trách nhiệm cho hành vi giết người, bọn họ tạo âm long, còn muốn kéo mọi người xuống nước không, ép em phải nhảy xuống.

Đây đúng là...!Cơ duyên!"
Anh kích động nhìn tôi, ánh mắt tràn ngập sự hưng phấn.
Lúc này phù văn phát sáng chiếu sáng cả giếng cổ.
Đáy giếng toàn là gỗ mục và "âm long" được bọc bằng vải đỏ.
Một số tấm vải đã mục nát, để lộ bộ xương xám trắng ra ngoài.

Bên trong vẫn còn vài bộ xương chưa bị đập nát thành từng mảnh.
Xem ra những đời trước đều chuẩn bị hai người cho việc tạo "âm long".
Một người được chế thành âm long thật sự, giấu trong xà nhà.

Một người để tránh cho sự việc bị bại lộ, trực tiếp ném thẳng xác xuống giếng.
Tôi con đang nhìn nhìn, dưới tấm vải đỏ có những vệt màu lục lam tách ra khỏi ánh sáng đẫm máu.
Theo đó, đám thủ cung như cảm ứng được gì, không còn để ý đến nỗi sợ Thần Thương nữa, nhanh chóng bò lên trên.
"Chúng ta đi thôi!" Thần Thương ôm chặt lấy tôi, hưng phấn nhìn ánh sáng xanh kia bay lên.
Ngay khi nó bay lên trời, anh vung đuôi rắn, ôm tôi bay xuyên qua miệng giếng bị phong ấn.
Tôi chỉ kịp nghe mấy tiếng nổ, chân vừa chạm đất, chưa kịp vui mừng thì lại nghe rất nhiều tiếng bò trườn.
Quay đầu nhìn thì thấy vô số thủ cung từ trong giếng bò ra.
So với cảnh trước mặt, số lượng thủ cung rải rác khắp thôn lúc đầu chẳng đáng để so sánh.
Âm long xuất hiện, thủ cung tỏa ra, oan hồn lấy người Mãn diệt vong.
Tôi chợt nghĩ đến cái chết bi thảm của Thân Lan Lan,
Nhiều thủ cung như vậy, tất cả đều là những cô gái bị gia tộc họ Thân ép biến thành âm long.
Họ bị người thân nhất của mình lừa gạt, sung sướng cho rằng khiêng xà là chuyện tốt, kết quả không ngờ lại là thịt nát xương tan.
Thi thể bị giấu trong xà nhà, chứng kiến gia tộc nhờ việc hiến tế mà hưng thịnh bao năm, nỗi oán hận ấy phải lớn cỡ nào!
E là người Mãn sẽ bị diệt vong thật rồi!
Tôi nhìn đám thủ cung bò về phía từ đường, trái tim thắt lại, hình ảnh những con người đó lần nữa thoáng qua, khi họ biết trưởng thôn muốn biến tôi thành âm long, họ im lặng, thậm chí còn tiếp tay.
Chính tôi cũng không nói rõ tâm trạng của mình lúc này.
Kỳ lạ là đám thủ cung này không hề phân tán mà từ cổng chính đi thẳng vào từ đường.
Nhớ lại cảnh trưởng thôn lôi kéo cả thôn tạo âm long trước khi lấp miệng giếng, hình như tôi đã đoán được chuyện gì chuẩn bị xảy ra.
Thần Thương cũng cười khẩy, kéo tôi đi lũ thủ cung đến trước từ đường.
Còn chưa bước vào, tôi đã nghe tiếng người dân hoang mang kêu: "Sao lại có nhiều thủ cung như vậy! Không phải đã nói tạo âm long xong sẽ không sao nữa sao!"
Giữa những tiếng cảm thán còn có tiếng "bịch bịch".
Đám người xếp thành các hàng, ở giữa đặt một âm lòng màu đỏ tươi.
Nhựa thông bên ngoài đã bị đập nát vụn, từng vệt máu từ vải đỏ thấm ra.
Bọn họ đứng trước âm lòng, dù nam hay nữ trên tay đều cầm một cây gậy.
Nghe tin thủ cung lại xuất hiện, bọn họ lập tức cầm gậy xua đuổi đám thủ cung dưới đất.
Bọn họ không xếp hàng trật tự nữa, lộn xộn giẫm lên chân nhau, có người chất vấn trưởng thôn: "Không phải đã tạo ra âm long mới rồi sao? Sao đám thủ cung này còn bò ra ngoài? Trực tiếp chôn cất âm long này chắc là được chứ?"
Tôi và Thần Thương núp trong bóng tối quan sát mọi chuyện.
Không còn thấy Thân Hồng Ngọc đâu, hẳn cô ta đã trở thành âm long kia.
Còn mẹ tôi và mẹ của Thân Hồng Ngọc chỉ lo cầm ngải đốt xua đuổi đám thủ cung.

Rõ ràng bọn họ biết âm long đại biểu cho điều gì nhưng vẫn ra tay chỉ vì hàng trăm nghìn tiền cổ tức mỗi năm kia.
Rõ ràng đám thủ cung này bò ra ngoài có thể lấy mạng họ, nhưng bọn họ vẫn không hề sợ hãi, tiếp tục đánh mạnh vào người bị bọc trong tấm vải đó.
Cứ như chỉ cần tạo ra âm long thì sẽ không có chuyện gì.
Bọn họ có thể báo cảnh sát, có thể chạy, tại sao lại không chạy chứ?
Có lẽ biết tôi nghĩ gì, Thần Thương khẽ cười: "Để kiểm soát mọi người, những kẻ đứng đầu gia tộc của em đã dùng cổ tức để hạ thấp dân trí của họ.

Sở dĩ phụ nữ không được chia cổ tức là để các bậc phụ huynh tàn nhẫn đẩy con gái mình đi khiêng xà.

Nếu có người thành tài, người đó sẽ không bị khống chế, có thể nghi ngờ tục lệ âm long bàn đỉnh, mà em...! Trong thế hệ này, em là người duy nhất bước ra thế giới bên ngoài.

Thế nên bọn họ dùng khoản lợi nhuận khổng lồ dụ dỗ bố mẹ em gọi em về.

Dù em có trở thành âm long hay không, em chắc chắn cũng không thể rời khỏi nơi này."
Tôi nghe mà sững sờ, đờ đẫn nhìn đám thủ cung như thủy triều lao về phía thôn dân, có người bắt đầu la hét.
Ngay từ đầu Thần Thương đã biết âm long chỉ có một, hơn nữa anh hiểu rõ lòng người, nhưng vẫn giúp tôi cứu Thân Hồng Ngọc.
Hơn nữa chân thân của anh là Thương Long, rồng hóa rắn thật ra không cần trải qua đồng quan gì cả!
Từ lúc bắt đầu, anh đã dùng bài đồng dao để dụ dỗ tôi từng bước.
Đầu tiên là để tôi biết sự thật về âm long, để tôi thấy cảnh Thân Hồng Ngọc ăn thủ cung, sau đó bảo tôi theo họ đến từ đường, để tôi biết trưởng thôn và tộc trưởng tạo âm long bằng cách đập nát một người còn sống.
Anh vốn dĩ có thể đưa tôi ra khỏi thôn, nhưng lại để tôi dẫn Thân Hồng Ngọc đi theo, rồi trùng hợp bắt gặp cảnh Thân Lan Lan và Thân Mai gặp chuyện không may, đúng lúc thôn dân vây kín ngoài từ đường.
Có lẽ tất cả đều do anh tính toán sẵn!
Anh thậm chí còn tính được việc Thân Hồng Ngọc sẽ phản bội tôi và trưởng thôn sẽ tìm cách kéo cả thôn tham dự việc tạo âm long.
Anh chỉ muốn khiến tôi oán giận mọi người, để tôi quay sang giúp anh.
Tôi nhìn thẳng vào mắt Thần Thương, đôi mắt anh sáng lấp lánh.
Anh cười khổ: "Em hiểu rồi đúng không? Vậy em còn muốn cứu họ không? Nếu em cứu họ, cho dù em có nói với họ âm lòng bàn đỉnh là giả, Thương Long là tôi đã thoát được, bọn họ cũng không tin.

Bọn họ vẫn sẽ vì sự thịnh vượng của gia tộc mà tiếp tục tạo âm long.

Bọn họ chỉ nghĩ âm long này không được thì đổi âm long khác, hoặc là tạo nhiều âm long hơn, có lẽ sẽ có hiệu quả.


Người chết vì tiền, chim chết vì miếng ăn.

Huống chi không phải mình chết, sao lại không làm? Khi nãy hai cô gái biến thành mủ vì độc của thủ cung mà chết không phải tôi hại, là họ nghe nói con gái đi khiêng xà sẽ được chia cổ tức như đàn ông.

Mà thủ cung sa của họ lại biến mất, còn bị mọi người khinh thường Hai người họ tin chắc mình là trinh nữ nên cùng đi bắt thủ cung, sau đó ăn cắp phương thuốc của tộc trưởng, tự điểm thủ cung sa.

Bọn họ tưởng chỉ cần có thủ cung sa, bọn họ sẽ dựa vào quan hệ của mình để đẩy em và Thân Hồng Ngọc ra khỏi việc này, sau đó họ sẽ đi khiêng xà, mỗi năm sẽ được chia tiền cổ tức.

Nhưng em cũng thấy rồi đấy, thủ cung sa kia chỉ là để dụ thủ cung vào người, thế nên những người trước đây mới chết thảm."
Nói xong, Thần Thương buông tay tôi ra, để tôi tự quyết định.
Ở sân trước, đám thủ cung hùng dũng tấn công nhưng Thân Hồng Tinh và một vài thanh niên vẫn bình chân như vại, có lẽ họ là nhóm đầu tiên tham dự làm âm long, tin chắc sẽ được bảo vệ.
Cũng có người la hét muốn bỏ chạy.
Nhưng trưởng thôn lại hét lớn: "Ai dám chạy, sau này đừng hòng nhận cổ tức! Trước mắt ném âm long vào giếng đi, nhanh lên!"
Ông ta vừa lên tiếng, những người vừa muốn bỏ chạy lập tức quay về mà chẳng hề do dự, mặc kệ thủ cung bám đầy người, cùng nhau nâng âm long đi về phía giếng cổ.
Tôi núp trong tôi nhìn bọn họ rõ ràng đã bị thủ cung cắn xe, bị nước tiểu của thủ cung ăn mòn đến mưng mủ nhưng vẫn không hề trốn, chỉ biết kêu phải đưa âm long vào giếng cổ.
Nhưng Thần Thương đã thoát ra, có ném âm long vào giếng cổ thì có ích gì.
Hiện trường quá hỗn loạn, tôi muốn cứu chưa chắc đã được.
Nhưng nhìn mẹ bị mọi người xô đẩy, tay run rẩy cầm ngải cứu, tôi vẫn không đành lòng, âm thầm tới gần: "Đừng lên tiếng, con đưa mẹ đi."
Thần Thương và âm long ở trong giếng đã đấu tranh mấy trăm năm, bây giờ âm long hóa thủ cung thoát ra ngoài, oán khí này sợ là ngay cả Thần Thương cũng không thể giải quyết.
Người tôi có thể cứu cũng chỉ có mẹ tôi.
Nhưng vừa thấy tôi, mẹ tôi thoáng cả kinh, vui mừng lẩm bẩm: "Thân Nguyệt à, bên khu mỏ báo lại ở đó có rất nhiều thủ cung, rất nhiều người bị cắn chết, bố và anh trai của con có thể gặp nguy hiểm."
Tôi nghe mà sửng sốt, có lẽ trong lúc bị phong ấn trong giếng, bên khu mỏ đã gọi về báo tin.
Cũng đúng thôi, đã nói là "người Mãn sẽ diệt vong", dù có ở khu mỏ cũng không thoát được.
"Con đưa mẹ đi trước, sau đó sẽ nghĩ cách cứu họ!" Thấy trưởng thôn huy động mọi người đưa âm long đến bên giếng, tôi kéo tay mẹ chạy về phía cửa.
Cứu được một người cũng là cứu người, những người còn lại thì cứ nghe ý trời đi.
Dù sao mẹ tôi cũng có công ơn nuôi dưỡng!
Nhưng tôi vừa cử động, mẹ tôi lại ôm chặt cánh tay tôi.
Thấy tôi nhìn qua, bà con nói: "Thân Nguyệt à, đừng trách mẹ, đừng nói là vì cứu cả gia tộc, cho dù chỉ cứu gia đình chúng ta, con cũng nên hy sinh một chút.

Sau này hằng năm mẹ sẽ đốt vàng mã cho con, mẹ sẽ lấy một phần cổ tức để mua đồ cúng cho con..."
Tôi nhìn bà, đột nhiên thấy mình thật ngốc.
Có lẽ vì từ nhỏ thiếu thốn tình thương nên tôi rất muốn được họ chú ý, cho dù bị lừa gạt nhiều lần, tôi vẫn ôm hy vọng, muốn cứu bà ấy.
Khi bà ấy đánh tôi hai gậy, lẽ ra tôi nên từ bỏ.

Đảo mắt nhìn người dân đang khiêng âm long đi về phía giếng cổ rồi nhìn Thần Thương trong bóng tối, bỗng dưng tôi thấy mình thật buồn cười.

Anh chỉ là một con rắn, nhưng anh lại nhìn thấu sự nguy hiểm của lòng người.
Lúc này, mẹ tôi hét lên: "Thân Nguyệt chạy ra ngoài còn sống! Một âm long không thể kiềm chế, phải tạo thêm một âm long, mau bắn con bé lại!"
Thôn dân lập tức quay sang nhìn bên này.
Sau đó bọn họ liền chia thành hai nhóm, một nhóm tiếp tục đưa âm long đến giếng, một nhóm lao về phía tôi.
Rõ ràng thủ cung đã bò khắp người họ nhưng họ vẫn không để ý.
Nhìn mẹ ruột giữ chặt cánh tay của mình, tôi cười khổ với Thần Thương trong bóng tối.
Ngay khi những người kia chuẩn bị vồ lấy tôi, thình lình có một tiếng rít lên nhưng tiếng rồng gầm.
Thần Thương trực tiếp hóa thành một con rồng màu xanh khổng lồ bay về phía tôi.
Đuôi rồng chuyển động một cái, nó tách tôi ra khỏi mẹ, sau đó cuốn tôi bay lên trời.
Tôi tựa vào lưng anh nhìn xuống dưới, thấy dân làng chết sững vì hoảng sợ.
Bọn họ vừa quỳ xuống hành lễ thì nước trong giếng cổ đột nhiên phun trào.
Những thanh gỗ mục nát, những tấm vải đỏ sờn rách, những bộ xương cốt lờ mờ cũng vô số thủ cung lập tức bao phủ lấy từ đường.
Nhất thời tôi không biết nên buồn hay vui.
Khi Thần Thương đặt tôi xuống, tôi vẫn chưa hoàn hồn.
Một lúc sau, tôi hỏi anh: "Bọn họ chết hết rồi sao?"
Thần Thương ừ nhẹ: "Đều hóa thành mủ, bị nước giếng rửa sạch, người ở khu mỏ cũng vậy, những ai đang ở bên ngoài cũng sẽ bị thủ cung tìm đến.

Nói chung là thủ cung cũng được, thằn lằn cũng thế, tất cả đều sẽ từ trong góc tối bò ra, chúng đều là oán hận của những cô gái nhà họ Thân, đương nhiên sẽ cảm nhận được huyết mạch giống mình."
Thần Thương nhìn tôi thật sâu.
Tôi muốn hỏi về mẹ, về bố và cả anh trai, nhưng hình ảnh tan chảy của Thân Lan Lan như que kem lại hiện lên trước mắt...
Bọn họ cũng sẽ không thoát được.
Tôi hỏi Thần Thương: "Thế tôi thì sao?"
"Có tôi ở đây, chúng sẽ không dám tới gần em." Thần Thương nắm lấy tay tôi.
"Nhưng anh không thể đi theo tôi mãi." Tôi cười khổ.
Thế nên mọi chuyện đều cần một kết thúc.
"Thế nên, em mãi mãi phải ở bên tôi." Đầu ngón tay của Thần Thương gõ nhẹ vào vảy rắn một cái, vảy rắn ở lòng bàn tay lập tức biến mất, "Thân Nguyệt, rời xa tôi, em sẽ phải chết."
Lòng tôi đột nhiên có một cảm xúc khó tả.
Để giữ mạng, tôi phải buộc mình với anh.
Con rắn này quả nhiên độc ác vô tình, mưu mô xảo quyệt!
[Hết bộ 6].

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương