Yêu Phải Trái Tim Sắt Đá
-
Chương 56: Chương những câu chuyện nhỏ 3
#8
Cuối ngày, Hồ Nhi dẫn hắn đến chỗ cáp treo ngồi, cả hai cùng ngắm nhìn thành phố về đêm
- Sao tôi chưa từng nhận ra nơi mình từng sống lại đẹp như vậy? - hắn cảm thán
- Nó vốn dĩ rất đẹp mà! - chính cô cũng là người thích đi đây đi đó, chưa thật sự một lần nào ngắm nó thật kĩ cả
- Cảm ơn cô hôm nay đã làm hướng dẫn viên cho tôi - hắn nở nụ cười trìu mến. Hồ Nhi vẫn chưa quen được với điệu cười ấm áp này so với lần gặp đầu tiên
- Không có gì. Vậy, hướng dẫn viên này làm có tốt không?
- Đương nhiên tốt rồi - nghe thấy lời khen cô bật cười tỏ vẻ hài lòng - cô là em gái Tạ Tử Ngạn?
- Không phải - cô lắc đầu, nhận ra hắn cả ngày chưa từng hỏi tên cô, lại cảm thấy có chút chua xót, có lẽ hắn không muốn biết cũng nên. Cô cũng lười nói thêm
- Vậy à..... - Đông Hạo thở phào nhẹ nhõm, lại tiếp tục đắm mình trong màn đêm
Đưa cô về phòng rồi, hắn mới nhận ra mình đã quên một chuyện trọng đại, hắn quên hỏi tên cô. Mà thôi, biết cũng chẳng để làm gì, dù sao hai người cũng chẳng thể gặp lại nhau, ngày mai hắn phải đi rồi
#9
Tử Ngạn mấy hôm nay, chính xác là từ hai hôm trước, sau cái sự kiện "em vợ" kia, hắn trông như người mất hồn. Tử Ngạn gõ cửa phòng cô, rồi không đợi cho phép, hắn đã vào, hôm nay hắn không đi làm
- Anh luôn tự ý vào phòng người khác như vậy thì còn gõ cửa làm gì - Tư Du đứng quay lưng với hắn, đang sắp xếp quần áo vào vali. Tử Ngạn lặng lẽ ôm cô từ phía sau, cằm tựa lên vai cô, hơi thở nặng nề
- Thói quen rồi, không sửa được, huống hồ, em đâu phải người khác - cô biết, hắn đang buồn - hôm đó, anh mạnh miệng nói ra, thực sự bây giờ cảm thấy hối hận vô cùng
- Hối hận cái gì? - cô mặc dù biết câu trả lời nhưng vẫn muốn hắn nói ra
- Hối hận khi cho phép nó vào nhà mình - hắn không thể ích kỉ bảo cô phải ở lại đây được - mà em đã để lại số điện thoại quốc tế của mình chưa? Đã đưa anh địa chỉ email chưa? Anh đã kết bạn với em trên Skype chưa?
- Được rồi - Tư Du xoay người nhìn hắn - những thứ này anh đều hỏi em từ hôm qua rồi - cô buồn cười nhìn vẻ mặt tiu nghỉu của hắn
- Em sang đó nhất định phải liên lạc với anh, cho dù đang ngủ cũng phải ngồi dậy nói chuyện
- Đã biết rồi - mấy lời này hắn cũng nhắc qua cô không dưới hai lần rồi
- Đi nhớ giữ gìn sức khoẻ, em nên nhớ vẫn còn tổng giám đốc siêu đẹp trai đợi em rước về nhà vợ - điệu bộ hắn thật đáng thương
- Em thua anh rồi - cô nhéo má hắn cười trừ
- Tối nay anh có thể ngủ đây được không? - nắm bắt được trọng điểm, hắn liền đưa ra đề nghị
-.......
#10
Ngày tiễn ra sân bay, ở bên kia diễn ra một cảnh hôn hít mùi mẫn, Đông Hạo bên này bĩu môi chế nhạo, ánh mắt vẫn không tự chủ nhìn về xa xa như chờ đợi bóng dáng ai đó
- Chờ đã - một cô gái mặc áo sơ mi sọc, chạy hổn hển về phía hắn. Sức khoẻ không tốt lại phải chạy đến làm mặt cô ửng hồng cả lên
- Sao cô lại ở đây? - Đông Hạo sửng sờ, hắn biết câu mình vừa hỏi lố bịch đến thế nào
- Đương nhiên là tiễn anh rồi. Đây, tặng anh - cô lấy lại hỏi rồi chìa ra trước mặt anh một chậu xương rồng nhỏ
- Cảm ơn cô - hắn ngơ ngác nhận lấy - cô tặng tôi thứ này để làm gì?
- Đến khi nào nó ra hoa, tôi sẽ đến tìm anh hàn thuyên. Tôi luôn có mặt ở khắp mọi nơi mà - Hồ Nhi nhe răng cười
- Ừm - mắt hắt đậm nét cười, hắn nhìn chăm chăm chậu xương rồng trên tay mình - tôi phải đi rồi - nghe tiếng thông báo, hắn tỏ ra tiếc nuối
- Tạm biệt, chúc anh thuận buồm xuôi gió - Hồ Nhi vẫy vẫy tay hắn rồi rời đi
Chuyến bay duy nhất đến Mĩ trong ngày đã rời đi rồi....
Tử Ngạn còn có thể bay qua bay lại thăm cô, còn Hồ Nhi, cô đến với tư cách gì đây?
Đến cuối cùng, hắn cũng không hỏi tên cô, thật vô tình.....
#11
Lâu lâu, Tử Ngạn lại bay sang Mĩ thăm cô, ở lại đó vài ngày, quấy rối giấc ngủ cô vài lần. Cuối cùng, dưới sự ức hiếp của hắn, cô đã chịu thua, cam chịu cho hắn chiếm đoạt, cho nên những ngày ở Mĩ của hắn như đi nghỉ mát. Còn mối hiềm khích giữa hắn và Đông Hạo không bao giờ xoá hết, Đông Hạo không tán thành cuộc kết hôn của hai người
Đông Hạo có vài lần muốn mở miệng hỏi một trong hai người, về người con gái lúc trước hắn gặp, nhưng rồi lại không thể. Hắn đặt chậu xương rồng trên bệ cửa sổ trong phòng mình để nó tắm chút nắng ít ỏi ở Washington. Một thời gian sau, hắn nhận ra để một cây xương rồng nở hoa trong thời tiết lạnh giá thế này là điều không thể, xem ra mối nhân duyên này không thể tiếp tục được nữa, mà có lẽ, cô cũng biết được điều này rồi
Đó là buổi chiều mùa xuân ở Washington nhộn nhịp, Đông Hạo về nhà sau khi tan làm. Hắn buồn bã nhìn qua chậu xương rồng nhỏ bé kia, hắn đang hi vọng điều gì cơ chứ? Nó đã nở hoa! Đúng, nó đã nở hoa, hai tuần nay rồi. Và bông hoa này cũng rất mỏng manh, tưởng chừng như sắp tàn khi trên cánh hoa của nó có vài vết ố. Hắn biết thật buồn cười khi tin rằng lời cô nói là sự thật nhưng sâu thẳm bên trong, hắn thật sự đang mong đợi
Hắn giật mình bởi tiếng chuông cửa, lau sơ mái tóc dày của mình sau đó chạy vội xuống nhà. Mở cửa, đứng trước mặt hắn là cô gái nhỏ bé ngày nào, người mà hắn luôn thấp thỏm được gặp lại
- Cô..... - hắn nghẹn trân, không nói nên lời. Cô đảo mắt nhìn anh, rồi lại nhìn lên cửa sổ tầng hai
- Xem ra tôi đến vẫn kịp nhỉ? Anh đã chăm sóc nó rất tốt. Thực ra loài xương rồng không cần phải tưới quá nhiều nước cho nó đâu - cô mãi miên man nói mà không biết ánh mắt hắn đã phấn khích tới nhường nào
- Làm sao em ở đây?
- Chẳng phải tôi đã nói rồi sao? Chừng nào cái cây ra hoa, tôi sẽ đến tìm anh - cô nói một cách thật tự nhiên
- Nhưng em đâu biết địa chỉ của tôi - hắn xúc động đến nỗi giọng cũng sắp run
- Tôi vốn là đến Mĩ, sau đó tình cờ đi ngang qua đây, thấy một chậu xương rồng nở hoa đẹp quá, vốn muốn xin chủ nhà xem thử, không ngờ lại là anh - hắn bật cười. Cô chắc chắn đang nói dối, cô làm biết được hắn ở đâu trong hàng chục cái bang ở Mĩ chứ? Nhưng cuối cùng, cô thật sự đã đến đây
- Vậy, anh có thời gian làm hướng dẫn viên ngoài giờ cho tôi được không? - cô nghiêng đầu hỏi
- Tất nhiên - hắn cười nhẹ gật đầu, rồi chạy vào nhà lấy điện thoại và ví tiền, nhét sâu vào trong túi áo dạ dài
- Đi thôi - thấy hắn đã khoá cửa nhà xong, cô gật đầu đi
- Chờ chút - hắn gọi lại, mắt có chút gợn sóng
- Hửm? - cô nghiêng đầu hỏi
- Em, em tên gì?
- Hồ Nhi - hai tiếng phát ra từ miệng cô nghe thật ngọt ngào. Hắn chạy ngang hàng với cô
- Lạnh sao? - hắn thấy cô liên tục xoa lòng bàn tay thì hỏi
- Không ngờ thời tiết ở đây lại lạnh như vậy, cho dù là mùa xuân - cô khổ sở nói. Chợt nhận ra bàn tay mình đã bị lấy đi từ lúc nào, đang nằm gọn trong tay hắn và túi áo lạnh. Cô chớp mắt ngẩng cổ nhìn hắn, vẻ mặt hắn vẫn tỏ ra bình thản như không có chuyện gì, trái tim cô ấm lạ. Hồ Nhi đi gần hắn hơn, hưởng thụ hơi ấm từ người hắn
#12
Đám cưới của Lương Tư Du và Tạ Tử Ngạn thu hút không ít khách mời. Bọn họ chậm rãi kính rượu khắp nơi. Hai vợ chồng họ Tạ già đã đi du lịch về, nụ cười không ngớt trên môi, không ngờ bọn họ đã may mắn vượt qua kiếp nạn này
Tư Du sau vài tháng sắp xếp thôi việc ở bên kia thì trở về nước. Đông Hạo ngạc nhiên là cũng theo cô về, nói là đã xin nghỉ việc, nhà cũng bán rồi, nói là nhớ quê hương, cũng không muốn xa chị. Tư Du nghi ngờ, nó chưa bao giờ mở miệng nói muốn về nước, nó là người luôn khăng khăng phải sống ở đấy. Rốt cuộc cô cũng biết, nguyên nhân nằm ở cô gái hay đi cùng nó, Hồ Nhi
Hồ Huân ở bên này vest mặc lịch lãm khẽ thở dài
- Thật không ngờ Tạ Tử Ngạn này nham hiểm từ trong bụng mẹ, mười mấy tuổi đầu đã biết đi dụ dỗ con gái nhà người ta, mấy chục năm sau mới bắt về làm vợ - Hồ Huân liên tục cảm thán, tỏ rõ sự phẫn nộ của mình
- Ha, cái này thì con nói đúng Hồ Huân, thằng con vô dụng của bác mà cưới được người như Tư Du quả thật phải tu mười kiếp - Tử Thiên nhếch miệng cười lớn - tất cả cũng nhờ công đức ngày xưa của ba mẹ nó để lại mà thôi
-...... - ai cũng biết tính cách của ông nên thôi. Đông Hạo chào hỏi hai bác một tiếng, sau đó ba cô và dì cũng đến, coi như đều tề tựu đông đủ
- Em uống ít rượu thôi - Hồ Huân vẫn không quên dặn dò người bên cạnh cẩn thận
- Em đã uống gì nhiều đâu, anh đừng suốt ngày dặn dò nhiều như vậy, nên nhớ, em vẫn hơn anh 1 tuổi - cô liếc mắt, lấy miếng bánh dâu tiện tay bỏ vào miệng
- Coi chừng tối nay không về được lại kì kèo anh, anh nói trước, lần nay đưa em về anh không khách sáo đâu - hắn ở bên Mĩ lâu ngày cũng nhiễm thói ăn nói mờ ám như vậy. Hồ Nhi nghe thế thì đỏ mặt, tay nhéo vào hông hắn làm hắn la oai oái. Còn không phải lần trước đưa cô về nhà xong hai người suýt diễn ra một vở kịch động phòng nồng đậm
- Hai đứa đang nói bậy bạ gì đó - bà Hạ Phong nheo mắt - bác đây vẫn mong mỏi được bế cháu trên tay. Chỉ tại cái thằng này, trễ như vậy mới cưới vợ, ông cũng biết tính cách con bé, không dễ gì ngày một ngày hai có thể dính bầu. Mà 2 đứa nó cũng sắp 29 rồi còn gì, gần 30 rồi
- Vợ à, em đừng quá lo lắng, sẽ nhanh có thôi - ông Tử Thiên điềm đạm vỗ vai bà. Dì cô ở bên cạnh nghe được liền nhanh miệng
- Chị khéo lo, bây giờ tỉ lệ phụ nữ sinh sau 30 tuổi nhiều lắm. Hơn nữa ở Mĩ công nghệ tiên tiến. Không có bằng cách này thì cũng có bằng cách khác. Tôi có quen một người, cô ta sinh con bằng.....
Chỉ chốc sau, cuộc trò chuyện lại lôi kéo sang vấn đề sinh sản. Hạ Phong ngược lại rất chăm chú lắng nghe, còn dì cô thì do bệnh vô sinh của mình nên trước kia từng có một thời gian nghiên cứu, có thể coi là am hiểu. Lớp trẻ nghe được lại có chút nổi da gà. Bằng chứng là Hồ Huân kinh sợ liền giả lả cười chào bạn bè, còn Đông Hạo thì kéo Hồ Nhi ra sau vườn trò chuyện riêng. Đến khi Tư Du và Tử Ngạn quay lại thì
chỉ còn hai phụ mẫu
#13
Thật không ngờ, hiệu quả, rất hiệu quả là đằng khác. Dưới sự đốc thúc của gia đình hai bên và bản lĩnh đàn ông của Tạ Tử Ngạn, Tư Du cũng mang thai một đứa trẻ, là con gái. Kinh ngạc hơn, chuyện đó chỉ xảy ra một tháng sau khi cưới. Tạ Tử Thiên lần đầu cười đến ngoác cả miệng, lần đầu khen con trai mạnh mẽ. Tư Du thở dài thườn thượt, cô vốn không nghĩ mình sẽ có con sớm như vậy
Đến khi đứa con của hai người được 1 tuổi, Đông Hạo tổ chức đám cưới với Hồ Nhi, sớm yên bề gia thất. Chủ đề của cuộc gặp mặt chỉ xoay quanh đứa trẻ mới một tuổi này. Tạ Tử Thiên suốt ngày than vãn, Tư Du tại sao lúc mang thai lại dễ chịu, hơn nữa còn có phần cưng chiều chồng đến vậy, ngược lại hoàn toàn với mẹ hắn. Tử Ngạn liền kiêu ngạo nói, đó là do hắn đã cưới được một người vợ tốt
- Vậy ý con nói là mẹ không phải người vợ tốt? - giọng điệu chua chát của Hạ Phong làm hắn giật mình
-.......
- Haha - Tử Thiên cười hai tiếng rồi ôm eo vợ rời đi - vợ à, em là tốt nhất. Hôm nay anh đã đặt vé đi Phần Lan, chúng ta đi chuẩn bị.....
Cuối ngày, Hồ Nhi dẫn hắn đến chỗ cáp treo ngồi, cả hai cùng ngắm nhìn thành phố về đêm
- Sao tôi chưa từng nhận ra nơi mình từng sống lại đẹp như vậy? - hắn cảm thán
- Nó vốn dĩ rất đẹp mà! - chính cô cũng là người thích đi đây đi đó, chưa thật sự một lần nào ngắm nó thật kĩ cả
- Cảm ơn cô hôm nay đã làm hướng dẫn viên cho tôi - hắn nở nụ cười trìu mến. Hồ Nhi vẫn chưa quen được với điệu cười ấm áp này so với lần gặp đầu tiên
- Không có gì. Vậy, hướng dẫn viên này làm có tốt không?
- Đương nhiên tốt rồi - nghe thấy lời khen cô bật cười tỏ vẻ hài lòng - cô là em gái Tạ Tử Ngạn?
- Không phải - cô lắc đầu, nhận ra hắn cả ngày chưa từng hỏi tên cô, lại cảm thấy có chút chua xót, có lẽ hắn không muốn biết cũng nên. Cô cũng lười nói thêm
- Vậy à..... - Đông Hạo thở phào nhẹ nhõm, lại tiếp tục đắm mình trong màn đêm
Đưa cô về phòng rồi, hắn mới nhận ra mình đã quên một chuyện trọng đại, hắn quên hỏi tên cô. Mà thôi, biết cũng chẳng để làm gì, dù sao hai người cũng chẳng thể gặp lại nhau, ngày mai hắn phải đi rồi
#9
Tử Ngạn mấy hôm nay, chính xác là từ hai hôm trước, sau cái sự kiện "em vợ" kia, hắn trông như người mất hồn. Tử Ngạn gõ cửa phòng cô, rồi không đợi cho phép, hắn đã vào, hôm nay hắn không đi làm
- Anh luôn tự ý vào phòng người khác như vậy thì còn gõ cửa làm gì - Tư Du đứng quay lưng với hắn, đang sắp xếp quần áo vào vali. Tử Ngạn lặng lẽ ôm cô từ phía sau, cằm tựa lên vai cô, hơi thở nặng nề
- Thói quen rồi, không sửa được, huống hồ, em đâu phải người khác - cô biết, hắn đang buồn - hôm đó, anh mạnh miệng nói ra, thực sự bây giờ cảm thấy hối hận vô cùng
- Hối hận cái gì? - cô mặc dù biết câu trả lời nhưng vẫn muốn hắn nói ra
- Hối hận khi cho phép nó vào nhà mình - hắn không thể ích kỉ bảo cô phải ở lại đây được - mà em đã để lại số điện thoại quốc tế của mình chưa? Đã đưa anh địa chỉ email chưa? Anh đã kết bạn với em trên Skype chưa?
- Được rồi - Tư Du xoay người nhìn hắn - những thứ này anh đều hỏi em từ hôm qua rồi - cô buồn cười nhìn vẻ mặt tiu nghỉu của hắn
- Em sang đó nhất định phải liên lạc với anh, cho dù đang ngủ cũng phải ngồi dậy nói chuyện
- Đã biết rồi - mấy lời này hắn cũng nhắc qua cô không dưới hai lần rồi
- Đi nhớ giữ gìn sức khoẻ, em nên nhớ vẫn còn tổng giám đốc siêu đẹp trai đợi em rước về nhà vợ - điệu bộ hắn thật đáng thương
- Em thua anh rồi - cô nhéo má hắn cười trừ
- Tối nay anh có thể ngủ đây được không? - nắm bắt được trọng điểm, hắn liền đưa ra đề nghị
-.......
#10
Ngày tiễn ra sân bay, ở bên kia diễn ra một cảnh hôn hít mùi mẫn, Đông Hạo bên này bĩu môi chế nhạo, ánh mắt vẫn không tự chủ nhìn về xa xa như chờ đợi bóng dáng ai đó
- Chờ đã - một cô gái mặc áo sơ mi sọc, chạy hổn hển về phía hắn. Sức khoẻ không tốt lại phải chạy đến làm mặt cô ửng hồng cả lên
- Sao cô lại ở đây? - Đông Hạo sửng sờ, hắn biết câu mình vừa hỏi lố bịch đến thế nào
- Đương nhiên là tiễn anh rồi. Đây, tặng anh - cô lấy lại hỏi rồi chìa ra trước mặt anh một chậu xương rồng nhỏ
- Cảm ơn cô - hắn ngơ ngác nhận lấy - cô tặng tôi thứ này để làm gì?
- Đến khi nào nó ra hoa, tôi sẽ đến tìm anh hàn thuyên. Tôi luôn có mặt ở khắp mọi nơi mà - Hồ Nhi nhe răng cười
- Ừm - mắt hắt đậm nét cười, hắn nhìn chăm chăm chậu xương rồng trên tay mình - tôi phải đi rồi - nghe tiếng thông báo, hắn tỏ ra tiếc nuối
- Tạm biệt, chúc anh thuận buồm xuôi gió - Hồ Nhi vẫy vẫy tay hắn rồi rời đi
Chuyến bay duy nhất đến Mĩ trong ngày đã rời đi rồi....
Tử Ngạn còn có thể bay qua bay lại thăm cô, còn Hồ Nhi, cô đến với tư cách gì đây?
Đến cuối cùng, hắn cũng không hỏi tên cô, thật vô tình.....
#11
Lâu lâu, Tử Ngạn lại bay sang Mĩ thăm cô, ở lại đó vài ngày, quấy rối giấc ngủ cô vài lần. Cuối cùng, dưới sự ức hiếp của hắn, cô đã chịu thua, cam chịu cho hắn chiếm đoạt, cho nên những ngày ở Mĩ của hắn như đi nghỉ mát. Còn mối hiềm khích giữa hắn và Đông Hạo không bao giờ xoá hết, Đông Hạo không tán thành cuộc kết hôn của hai người
Đông Hạo có vài lần muốn mở miệng hỏi một trong hai người, về người con gái lúc trước hắn gặp, nhưng rồi lại không thể. Hắn đặt chậu xương rồng trên bệ cửa sổ trong phòng mình để nó tắm chút nắng ít ỏi ở Washington. Một thời gian sau, hắn nhận ra để một cây xương rồng nở hoa trong thời tiết lạnh giá thế này là điều không thể, xem ra mối nhân duyên này không thể tiếp tục được nữa, mà có lẽ, cô cũng biết được điều này rồi
Đó là buổi chiều mùa xuân ở Washington nhộn nhịp, Đông Hạo về nhà sau khi tan làm. Hắn buồn bã nhìn qua chậu xương rồng nhỏ bé kia, hắn đang hi vọng điều gì cơ chứ? Nó đã nở hoa! Đúng, nó đã nở hoa, hai tuần nay rồi. Và bông hoa này cũng rất mỏng manh, tưởng chừng như sắp tàn khi trên cánh hoa của nó có vài vết ố. Hắn biết thật buồn cười khi tin rằng lời cô nói là sự thật nhưng sâu thẳm bên trong, hắn thật sự đang mong đợi
Hắn giật mình bởi tiếng chuông cửa, lau sơ mái tóc dày của mình sau đó chạy vội xuống nhà. Mở cửa, đứng trước mặt hắn là cô gái nhỏ bé ngày nào, người mà hắn luôn thấp thỏm được gặp lại
- Cô..... - hắn nghẹn trân, không nói nên lời. Cô đảo mắt nhìn anh, rồi lại nhìn lên cửa sổ tầng hai
- Xem ra tôi đến vẫn kịp nhỉ? Anh đã chăm sóc nó rất tốt. Thực ra loài xương rồng không cần phải tưới quá nhiều nước cho nó đâu - cô mãi miên man nói mà không biết ánh mắt hắn đã phấn khích tới nhường nào
- Làm sao em ở đây?
- Chẳng phải tôi đã nói rồi sao? Chừng nào cái cây ra hoa, tôi sẽ đến tìm anh - cô nói một cách thật tự nhiên
- Nhưng em đâu biết địa chỉ của tôi - hắn xúc động đến nỗi giọng cũng sắp run
- Tôi vốn là đến Mĩ, sau đó tình cờ đi ngang qua đây, thấy một chậu xương rồng nở hoa đẹp quá, vốn muốn xin chủ nhà xem thử, không ngờ lại là anh - hắn bật cười. Cô chắc chắn đang nói dối, cô làm biết được hắn ở đâu trong hàng chục cái bang ở Mĩ chứ? Nhưng cuối cùng, cô thật sự đã đến đây
- Vậy, anh có thời gian làm hướng dẫn viên ngoài giờ cho tôi được không? - cô nghiêng đầu hỏi
- Tất nhiên - hắn cười nhẹ gật đầu, rồi chạy vào nhà lấy điện thoại và ví tiền, nhét sâu vào trong túi áo dạ dài
- Đi thôi - thấy hắn đã khoá cửa nhà xong, cô gật đầu đi
- Chờ chút - hắn gọi lại, mắt có chút gợn sóng
- Hửm? - cô nghiêng đầu hỏi
- Em, em tên gì?
- Hồ Nhi - hai tiếng phát ra từ miệng cô nghe thật ngọt ngào. Hắn chạy ngang hàng với cô
- Lạnh sao? - hắn thấy cô liên tục xoa lòng bàn tay thì hỏi
- Không ngờ thời tiết ở đây lại lạnh như vậy, cho dù là mùa xuân - cô khổ sở nói. Chợt nhận ra bàn tay mình đã bị lấy đi từ lúc nào, đang nằm gọn trong tay hắn và túi áo lạnh. Cô chớp mắt ngẩng cổ nhìn hắn, vẻ mặt hắn vẫn tỏ ra bình thản như không có chuyện gì, trái tim cô ấm lạ. Hồ Nhi đi gần hắn hơn, hưởng thụ hơi ấm từ người hắn
#12
Đám cưới của Lương Tư Du và Tạ Tử Ngạn thu hút không ít khách mời. Bọn họ chậm rãi kính rượu khắp nơi. Hai vợ chồng họ Tạ già đã đi du lịch về, nụ cười không ngớt trên môi, không ngờ bọn họ đã may mắn vượt qua kiếp nạn này
Tư Du sau vài tháng sắp xếp thôi việc ở bên kia thì trở về nước. Đông Hạo ngạc nhiên là cũng theo cô về, nói là đã xin nghỉ việc, nhà cũng bán rồi, nói là nhớ quê hương, cũng không muốn xa chị. Tư Du nghi ngờ, nó chưa bao giờ mở miệng nói muốn về nước, nó là người luôn khăng khăng phải sống ở đấy. Rốt cuộc cô cũng biết, nguyên nhân nằm ở cô gái hay đi cùng nó, Hồ Nhi
Hồ Huân ở bên này vest mặc lịch lãm khẽ thở dài
- Thật không ngờ Tạ Tử Ngạn này nham hiểm từ trong bụng mẹ, mười mấy tuổi đầu đã biết đi dụ dỗ con gái nhà người ta, mấy chục năm sau mới bắt về làm vợ - Hồ Huân liên tục cảm thán, tỏ rõ sự phẫn nộ của mình
- Ha, cái này thì con nói đúng Hồ Huân, thằng con vô dụng của bác mà cưới được người như Tư Du quả thật phải tu mười kiếp - Tử Thiên nhếch miệng cười lớn - tất cả cũng nhờ công đức ngày xưa của ba mẹ nó để lại mà thôi
-...... - ai cũng biết tính cách của ông nên thôi. Đông Hạo chào hỏi hai bác một tiếng, sau đó ba cô và dì cũng đến, coi như đều tề tựu đông đủ
- Em uống ít rượu thôi - Hồ Huân vẫn không quên dặn dò người bên cạnh cẩn thận
- Em đã uống gì nhiều đâu, anh đừng suốt ngày dặn dò nhiều như vậy, nên nhớ, em vẫn hơn anh 1 tuổi - cô liếc mắt, lấy miếng bánh dâu tiện tay bỏ vào miệng
- Coi chừng tối nay không về được lại kì kèo anh, anh nói trước, lần nay đưa em về anh không khách sáo đâu - hắn ở bên Mĩ lâu ngày cũng nhiễm thói ăn nói mờ ám như vậy. Hồ Nhi nghe thế thì đỏ mặt, tay nhéo vào hông hắn làm hắn la oai oái. Còn không phải lần trước đưa cô về nhà xong hai người suýt diễn ra một vở kịch động phòng nồng đậm
- Hai đứa đang nói bậy bạ gì đó - bà Hạ Phong nheo mắt - bác đây vẫn mong mỏi được bế cháu trên tay. Chỉ tại cái thằng này, trễ như vậy mới cưới vợ, ông cũng biết tính cách con bé, không dễ gì ngày một ngày hai có thể dính bầu. Mà 2 đứa nó cũng sắp 29 rồi còn gì, gần 30 rồi
- Vợ à, em đừng quá lo lắng, sẽ nhanh có thôi - ông Tử Thiên điềm đạm vỗ vai bà. Dì cô ở bên cạnh nghe được liền nhanh miệng
- Chị khéo lo, bây giờ tỉ lệ phụ nữ sinh sau 30 tuổi nhiều lắm. Hơn nữa ở Mĩ công nghệ tiên tiến. Không có bằng cách này thì cũng có bằng cách khác. Tôi có quen một người, cô ta sinh con bằng.....
Chỉ chốc sau, cuộc trò chuyện lại lôi kéo sang vấn đề sinh sản. Hạ Phong ngược lại rất chăm chú lắng nghe, còn dì cô thì do bệnh vô sinh của mình nên trước kia từng có một thời gian nghiên cứu, có thể coi là am hiểu. Lớp trẻ nghe được lại có chút nổi da gà. Bằng chứng là Hồ Huân kinh sợ liền giả lả cười chào bạn bè, còn Đông Hạo thì kéo Hồ Nhi ra sau vườn trò chuyện riêng. Đến khi Tư Du và Tử Ngạn quay lại thì
chỉ còn hai phụ mẫu
#13
Thật không ngờ, hiệu quả, rất hiệu quả là đằng khác. Dưới sự đốc thúc của gia đình hai bên và bản lĩnh đàn ông của Tạ Tử Ngạn, Tư Du cũng mang thai một đứa trẻ, là con gái. Kinh ngạc hơn, chuyện đó chỉ xảy ra một tháng sau khi cưới. Tạ Tử Thiên lần đầu cười đến ngoác cả miệng, lần đầu khen con trai mạnh mẽ. Tư Du thở dài thườn thượt, cô vốn không nghĩ mình sẽ có con sớm như vậy
Đến khi đứa con của hai người được 1 tuổi, Đông Hạo tổ chức đám cưới với Hồ Nhi, sớm yên bề gia thất. Chủ đề của cuộc gặp mặt chỉ xoay quanh đứa trẻ mới một tuổi này. Tạ Tử Thiên suốt ngày than vãn, Tư Du tại sao lúc mang thai lại dễ chịu, hơn nữa còn có phần cưng chiều chồng đến vậy, ngược lại hoàn toàn với mẹ hắn. Tử Ngạn liền kiêu ngạo nói, đó là do hắn đã cưới được một người vợ tốt
- Vậy ý con nói là mẹ không phải người vợ tốt? - giọng điệu chua chát của Hạ Phong làm hắn giật mình
-.......
- Haha - Tử Thiên cười hai tiếng rồi ôm eo vợ rời đi - vợ à, em là tốt nhất. Hôm nay anh đã đặt vé đi Phần Lan, chúng ta đi chuẩn bị.....
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook