Yêu Phải Trái Tim Sắt Đá
-
Chương 34: Tiếp
Tư Du tập ghi lại những khoảnh khắc của hắn trong ngày. Sau khi tham khảo nhiều trang mạng, chụp ảnh và lưu giữ chính là một hi vọng cho người mù. Cô cũng hi vọng, sau này hắn nhìn thấy lại, có thể quý trọng những tấm ảnh như lúc này. Mặc dù, hình tượng lúc chụp hình của hắn có hơi.....lộn xộn, và cô phải gặp khó khăn khi sử dụng máy ảnh
Chiều nay cô có buổi hẹn với ba hắn ở Phúc Nhật. Tính ra, đây có lẽ là lần đầu tiên cô chính thức đến công ty. Hơn nữa, hôm nay ông còn giới thiệu cô với thân phận là một thư kí cấp cao của giám đốc, có mọi quyền hành cũng như quyết định của một giám đốc. Thật ra, cô nói ông không cần khoa trương như vậy, cô chỉ muốn là một nhân viên ngắn hạn bình thường, chỉ là cô muốn hiểu thêm về cách làm việc của Phúc Nhật
Lần về nước này, cô không chắc mình có thể thích ứng với nhịp làm việc ở đây, nhưng cô tự tin mình sẽ làm tốt. Phúc Nhật không phải yếu về tài chính, chỉ là họ chưa có kế hoạch đúng đắn nên những lần bán ra sản phẩm không đạt được lợi nhuận cao như những năm trước mà thôi. Cô đoán, có lẽ là bắt nguồn từ hắn. Cái người không hề biết buôn bán là như thế nào, người ta nói thế nào thì mình liền thế ấy
Tư Du thở dài, hắn như vậy, sau này làm sao đứng đầu một công ty chứ? Xem ra, cô phải dạy hắn rất nhiều điều. Trong một thời gian ngắn, để đảm bảo tất cả những chuyện đó quả thực có hơi quá sức. Nghe ba hắn giới thiệu mình, cô có thể nhận ra bao nhiêu ánh mắt nghi ngờ nhìn mình. Có một vài lời phản đối, một người trẻ tuổi như vậy có thể làm gì, có chăng chỉ khiến tình hình công ty trở nên tệ hơn?
Tư Du ngay cả cái nhướng mày cũng không có, trong đầu đã thầm có tính toán. Bọn họ, chắc không phải đã âm thầm làm điều gì vì lo sợ Phúc Nhật sẽ phá sản sớm chứ? Tốt nhất bọn họ nên cầu nguyện là mình không có, nếu không, cô chắc chắn sẽ moi ra cho bằng được. Như thường lệ, Tử Thiên lại nói một câu bá đạo "Tôi là giám đốc, tôi có quyền quyết định"
Một đám lão già xảo quyệt, lại phải cúi đầu trước một đứa trẻ, có ai mà không uất ức. Nhưng Tư Du lại chẳng thấy có vẻ gì là nhẫn tâm, cô không yêu cầu, là ông tự đề bạt cô lên. Mà cô cũng nghĩ, mình sẽ rà soát lại bộ máy làm việc ở Phúc Nhật trong thời gian này. Tình hình công ty tệ hại cũng là một tác động lớn, khiến họ chán nản mà sinh ý nghĩ muốn buông xuôi công việc
- THUỐC, THUỐC, THUỐC, MẤY NGƯỜI ĐI MÀ UỐNG ĐỐNG THUỐC ĐÓ ĐI! - Tư Du ở bên ngoài đã nghe tiếng vỡ của thủy tinh bên trong, cô vội đi vào, thấy người làm đang run rẩy dọn dẹp những mảnh vỡ, còn hắn thì đang ngồi trên ghế xem ti vi
Hắn lại xem ti vi? Xem ti vi cũng giống như một xúc phạm đối với hắn, vậy mà hắn cố chấp muốn nghe âm thanh phát ra từ nó? Mặc dù mỗi lần nghe xong, hắn đều cáu giận với mọi người, thậm chí là đập phá tất cả, cô thật không hiểu nổi. Tư Du cất túi xách trên ghế, bước lại gần sau khi người làm đã dọn dẹp xong
- Anh đang làm gì thế? - giọng cô nhàn nhạt mà cũng có phần mệt mỏi
- Sao cô cứ thích xuất hiện thế? Không phải tôi nói cô không cần đến đây nữa sao? Cô muốn tiền à? Được, tôi cho cô tiền, cô có thể biến đi được không? - hắn không biết từ đâu, mò trong túi quần một xấp tiền giấy, rồi quăng thẳng về phía trước, kì lạ lại hoàn toàn nhắm đến mặt cô. Vết đỏ của giấy còn ở một bên má, đau rát, cảm giác thật rẻ tiền
Tiền bay lả chả, Tư Du đứng im ở giữa phòng khách, không hề nói một lời. Mặt cô có chút vặn vẹo mà nhìn hắn. Lần này, hắn thành công sỉ nhục cô triệt để. Chiều nay, cô bị một đám người trong công ty soi mói từ đầu đến chân, hoàn toàn chỉ trích cô không có tư cách. Cô vẫn giữ gương mặt lạnh tanh của mình để ứng phó, nhưng vẫn không dễ dàng gì
Đến tối, cô tính về khách sạn, nhưng lại muốn tạt qua coi hắn như thế nào. Lúc này, lại bị hắn đối xử như vậy, lòng không khỏi dâng lên cảm giác chua xót. Tử Ngạn không hề có một tia bối rối hay có lỗi, hắn nhẫn tâm quay đầu sang chỗ khác, vờ như đang xem ti vi. Tiếng âm thanh đốp chát của người phụ nữ trong bộ phim truyền hình nhiều tập giống như bị nhiễu loạn
Hạ Phong vừa tắm xong, chứng kiến một màn nảy lửa thì thất kinh. Bà chỉ sợ Tư Du chịu không nổi mà lớn tiếng mắng, nhưng trái lại, cô không hề nói một lời. Hơn nữa, bây giờ cô lại đang có hành động rất kì lạ. Tử Ngạn nghe rục rịch dưới đất lại có chút không tự nhiên, không biết được cô đang làm gì. Tư Du đang cúi xuống nhặt nhạnh từng tờ tiền một, không hề có chút gượng gạo nào
Cô chỉ, lượm những tờ tiền, rất tự nhiên, như nhặt một thứ đồ mà mình đánh rơi. Hạ Phong không nỡ nhìn cô như một kẻ ăn xin, lượm nhặt những tờ tiền dưới đất, chịu đựng bị sỉ nhục như vậy không có mấy người làm được. Tư Du làm xong việc của mình, nét mặt lại tĩnh lặng như núi Thái Sơn, vững chãi cầm xấp tiền đi đến trước mặt hắn
- Đây không phải thứ anh có thể tùy tiện quăng cho người khác như vậy. Đây là tiền của ba mẹ anh, không phải thứ mà một kẻ mù như anh có thể làm ra, nên cũng đừng có tùy tiện đưa cho người khác, cho dù là kẻ tồi tệ nhất, hay kẻ mà anh ghét nhất, trái lại, một đồng một cắc cũng không được đưa cho dù là bố thí. Tối nay tôi định sẽ về thẳng nhà nhưng cuối cùng lại ghé sang đây coi anh như thế nào. Và tôi cũng không hối hận, bởi vì như vậy, tôi mới biết được con người của anh rẻ tiền và chẳng khác những tên công tử bột khác là bao - Tư Du nói giọng đanh thép, không phải rét lạnh răn đe người khác mà là xen lẫn một chút thất vọng
Tử Ngạn bất động, hắn không thể nói gì nữa hết. Một lúc sau, hắn nghe tiếng cô chào mẹ hắn về rồi đặt thứ gì đó lên bàn, hắn đoán là xấp tiền lúc nãy. Tử Ngạn hơi nhíu mày, lời nói của cô cứ vang vọng trong đầu hắn. Hắn nghĩ, bây giờ mình là một kẻ mù, lại còn bị người khác sỉ nhục lại, khiến hắn càng xấu hổ hơn
Hắn không phải những tên công tử bột khác như cô nói. Nhưng hành động giống như rửa tiền lúc nãy, khiến hắn không thể phủ nhận được. Từ khi nào tính cách hắn lại thay đổi nhiều như vậy, trước đây hắn không phải vậy. Trước đây hắn chăm chỉ làm việc cũng chỉ vì yêu thích nó, muốn làm ra thật nhiều tiền để ba mẹ có thể yên tâm
Bây giờ, không những trở nên vô dụng, lại còn là gánh nặng, còn tiêu tiền phung phí, mà đúng hơn, thời gian này nên sống tiết kiệm. Hắn cho rằng mình là một tên giàu có lắm tiền? Không phải, nếu Phúc Nhật không thể vực dậy, như vậy tiền cũng coi như đổ sông đổ biển, biết đâu ngày mai, Phúc Nhật sẽ phá sản. Bởi vì hắn ở nhà, hoàn toàn là một kẻ mù không biết gì cả
Tử Ngạn thấy mình thật hèn hạ. Hắn ghét một người chỉ thích chiếm đoạt Phúc Nhật, nhưng lại nghe lời người đó, còn thấy người đó nói đúng vô cùng, từng lời đều như ru hắn ngủ. Hắn bây giờ không biết phải làm cái gì thì mới trở nên có ích hơn. Người ngoài, là cô. Có khi còn hiểu rõ tình hình hơn hắn, hiểu tất cả dù cô đến chưa đầy một tháng
Tử Ngạn run run siết chặt vành ghế đứng dậy, Hạ Phong nhìn hắn rốt cuộc cũng chạy tới đỡ, xót xa nhìn con trai như kẻ sắp chết. Hắn từ chối giúp đỡ, muốn tự mình đi lên lầu. Nhưng vừa đến chân cầu thang, chân đã vấp ngã. Kì lạ thật, bình thường hắn đều không vấp chỗ này, sao hôm nay lại trở nên như kẻ tàn phế thế này?
Hạ Phong hoảng hốt vừa quay đi, con trai liền có chuyện. Bà vừa chạm vào làn da màu đồng của hắn, Tử Ngạn đã hét lên ầm ĩ. Hắn ghét. Ghét tất cả! Ghét tại sao lời cô nói quá đúng? Tại sao càng nói hắn lại càng thấy mình đáng chết? Nước mắt rỉ ra, Tử Ngạn ôm ngực ngồi thoi thóp dựa vào chân cầu thang, hít lấy hít để không khí như sắp chết ngộp
Thật ra, hắn thật sự đang chết ngộp! Hắn không hiểu tại sao mình khóc? Khóc vì cái gì? Đau khổ vì cái gì? Khi tất cả mọi thứ như bóng tối đột nhiên sụp đến hắn 6 tháng trước? Rồi cô đến, như cơn sóng thổi đi tất cả sự kì quặc mà hắn tạo ra trong tính cách của mình, như một lớp phòng vệ, hành hạ người khác. Hắn ghét các mối quan hệ, bởi vì chính nó đã biến hắn trở nên như thế này
Nhưng con người mà, không bao giờ thoát khỏi các mối quan hệ. Bởi vậy hắn mới hạn chế những thứ đó. Điều khiến hắn phát điên nhất bây giờ là hắn phát hiện, hắn không thể nào ghét cô như mình tưởng được nữa. Ở cô có cái gì đó thật khiến người khác muốn tin tưởng, không muốn phản kháng lại, cho dù giọng nói cô nhẹ nhàng như nâng niu
Chỉ là hắn thật kém cỏi, không bằng một người con gái xa lạ. Ba hẳn vậy mà nên tin tưởng cô. Bây giờ hắn có nói thì có ích gì? Hắn cũng đâu thể điều hành công ty được nữa. Chỉ e rằng tâm địa cô không chỉ đơn giản như vậy. Giúp bọn họ, đâu có ai tốt đến vậy? Hắn biết chứ, hắn đã biết sau khi mất đi đôi mắt này
Chiều nay cô có buổi hẹn với ba hắn ở Phúc Nhật. Tính ra, đây có lẽ là lần đầu tiên cô chính thức đến công ty. Hơn nữa, hôm nay ông còn giới thiệu cô với thân phận là một thư kí cấp cao của giám đốc, có mọi quyền hành cũng như quyết định của một giám đốc. Thật ra, cô nói ông không cần khoa trương như vậy, cô chỉ muốn là một nhân viên ngắn hạn bình thường, chỉ là cô muốn hiểu thêm về cách làm việc của Phúc Nhật
Lần về nước này, cô không chắc mình có thể thích ứng với nhịp làm việc ở đây, nhưng cô tự tin mình sẽ làm tốt. Phúc Nhật không phải yếu về tài chính, chỉ là họ chưa có kế hoạch đúng đắn nên những lần bán ra sản phẩm không đạt được lợi nhuận cao như những năm trước mà thôi. Cô đoán, có lẽ là bắt nguồn từ hắn. Cái người không hề biết buôn bán là như thế nào, người ta nói thế nào thì mình liền thế ấy
Tư Du thở dài, hắn như vậy, sau này làm sao đứng đầu một công ty chứ? Xem ra, cô phải dạy hắn rất nhiều điều. Trong một thời gian ngắn, để đảm bảo tất cả những chuyện đó quả thực có hơi quá sức. Nghe ba hắn giới thiệu mình, cô có thể nhận ra bao nhiêu ánh mắt nghi ngờ nhìn mình. Có một vài lời phản đối, một người trẻ tuổi như vậy có thể làm gì, có chăng chỉ khiến tình hình công ty trở nên tệ hơn?
Tư Du ngay cả cái nhướng mày cũng không có, trong đầu đã thầm có tính toán. Bọn họ, chắc không phải đã âm thầm làm điều gì vì lo sợ Phúc Nhật sẽ phá sản sớm chứ? Tốt nhất bọn họ nên cầu nguyện là mình không có, nếu không, cô chắc chắn sẽ moi ra cho bằng được. Như thường lệ, Tử Thiên lại nói một câu bá đạo "Tôi là giám đốc, tôi có quyền quyết định"
Một đám lão già xảo quyệt, lại phải cúi đầu trước một đứa trẻ, có ai mà không uất ức. Nhưng Tư Du lại chẳng thấy có vẻ gì là nhẫn tâm, cô không yêu cầu, là ông tự đề bạt cô lên. Mà cô cũng nghĩ, mình sẽ rà soát lại bộ máy làm việc ở Phúc Nhật trong thời gian này. Tình hình công ty tệ hại cũng là một tác động lớn, khiến họ chán nản mà sinh ý nghĩ muốn buông xuôi công việc
- THUỐC, THUỐC, THUỐC, MẤY NGƯỜI ĐI MÀ UỐNG ĐỐNG THUỐC ĐÓ ĐI! - Tư Du ở bên ngoài đã nghe tiếng vỡ của thủy tinh bên trong, cô vội đi vào, thấy người làm đang run rẩy dọn dẹp những mảnh vỡ, còn hắn thì đang ngồi trên ghế xem ti vi
Hắn lại xem ti vi? Xem ti vi cũng giống như một xúc phạm đối với hắn, vậy mà hắn cố chấp muốn nghe âm thanh phát ra từ nó? Mặc dù mỗi lần nghe xong, hắn đều cáu giận với mọi người, thậm chí là đập phá tất cả, cô thật không hiểu nổi. Tư Du cất túi xách trên ghế, bước lại gần sau khi người làm đã dọn dẹp xong
- Anh đang làm gì thế? - giọng cô nhàn nhạt mà cũng có phần mệt mỏi
- Sao cô cứ thích xuất hiện thế? Không phải tôi nói cô không cần đến đây nữa sao? Cô muốn tiền à? Được, tôi cho cô tiền, cô có thể biến đi được không? - hắn không biết từ đâu, mò trong túi quần một xấp tiền giấy, rồi quăng thẳng về phía trước, kì lạ lại hoàn toàn nhắm đến mặt cô. Vết đỏ của giấy còn ở một bên má, đau rát, cảm giác thật rẻ tiền
Tiền bay lả chả, Tư Du đứng im ở giữa phòng khách, không hề nói một lời. Mặt cô có chút vặn vẹo mà nhìn hắn. Lần này, hắn thành công sỉ nhục cô triệt để. Chiều nay, cô bị một đám người trong công ty soi mói từ đầu đến chân, hoàn toàn chỉ trích cô không có tư cách. Cô vẫn giữ gương mặt lạnh tanh của mình để ứng phó, nhưng vẫn không dễ dàng gì
Đến tối, cô tính về khách sạn, nhưng lại muốn tạt qua coi hắn như thế nào. Lúc này, lại bị hắn đối xử như vậy, lòng không khỏi dâng lên cảm giác chua xót. Tử Ngạn không hề có một tia bối rối hay có lỗi, hắn nhẫn tâm quay đầu sang chỗ khác, vờ như đang xem ti vi. Tiếng âm thanh đốp chát của người phụ nữ trong bộ phim truyền hình nhiều tập giống như bị nhiễu loạn
Hạ Phong vừa tắm xong, chứng kiến một màn nảy lửa thì thất kinh. Bà chỉ sợ Tư Du chịu không nổi mà lớn tiếng mắng, nhưng trái lại, cô không hề nói một lời. Hơn nữa, bây giờ cô lại đang có hành động rất kì lạ. Tử Ngạn nghe rục rịch dưới đất lại có chút không tự nhiên, không biết được cô đang làm gì. Tư Du đang cúi xuống nhặt nhạnh từng tờ tiền một, không hề có chút gượng gạo nào
Cô chỉ, lượm những tờ tiền, rất tự nhiên, như nhặt một thứ đồ mà mình đánh rơi. Hạ Phong không nỡ nhìn cô như một kẻ ăn xin, lượm nhặt những tờ tiền dưới đất, chịu đựng bị sỉ nhục như vậy không có mấy người làm được. Tư Du làm xong việc của mình, nét mặt lại tĩnh lặng như núi Thái Sơn, vững chãi cầm xấp tiền đi đến trước mặt hắn
- Đây không phải thứ anh có thể tùy tiện quăng cho người khác như vậy. Đây là tiền của ba mẹ anh, không phải thứ mà một kẻ mù như anh có thể làm ra, nên cũng đừng có tùy tiện đưa cho người khác, cho dù là kẻ tồi tệ nhất, hay kẻ mà anh ghét nhất, trái lại, một đồng một cắc cũng không được đưa cho dù là bố thí. Tối nay tôi định sẽ về thẳng nhà nhưng cuối cùng lại ghé sang đây coi anh như thế nào. Và tôi cũng không hối hận, bởi vì như vậy, tôi mới biết được con người của anh rẻ tiền và chẳng khác những tên công tử bột khác là bao - Tư Du nói giọng đanh thép, không phải rét lạnh răn đe người khác mà là xen lẫn một chút thất vọng
Tử Ngạn bất động, hắn không thể nói gì nữa hết. Một lúc sau, hắn nghe tiếng cô chào mẹ hắn về rồi đặt thứ gì đó lên bàn, hắn đoán là xấp tiền lúc nãy. Tử Ngạn hơi nhíu mày, lời nói của cô cứ vang vọng trong đầu hắn. Hắn nghĩ, bây giờ mình là một kẻ mù, lại còn bị người khác sỉ nhục lại, khiến hắn càng xấu hổ hơn
Hắn không phải những tên công tử bột khác như cô nói. Nhưng hành động giống như rửa tiền lúc nãy, khiến hắn không thể phủ nhận được. Từ khi nào tính cách hắn lại thay đổi nhiều như vậy, trước đây hắn không phải vậy. Trước đây hắn chăm chỉ làm việc cũng chỉ vì yêu thích nó, muốn làm ra thật nhiều tiền để ba mẹ có thể yên tâm
Bây giờ, không những trở nên vô dụng, lại còn là gánh nặng, còn tiêu tiền phung phí, mà đúng hơn, thời gian này nên sống tiết kiệm. Hắn cho rằng mình là một tên giàu có lắm tiền? Không phải, nếu Phúc Nhật không thể vực dậy, như vậy tiền cũng coi như đổ sông đổ biển, biết đâu ngày mai, Phúc Nhật sẽ phá sản. Bởi vì hắn ở nhà, hoàn toàn là một kẻ mù không biết gì cả
Tử Ngạn thấy mình thật hèn hạ. Hắn ghét một người chỉ thích chiếm đoạt Phúc Nhật, nhưng lại nghe lời người đó, còn thấy người đó nói đúng vô cùng, từng lời đều như ru hắn ngủ. Hắn bây giờ không biết phải làm cái gì thì mới trở nên có ích hơn. Người ngoài, là cô. Có khi còn hiểu rõ tình hình hơn hắn, hiểu tất cả dù cô đến chưa đầy một tháng
Tử Ngạn run run siết chặt vành ghế đứng dậy, Hạ Phong nhìn hắn rốt cuộc cũng chạy tới đỡ, xót xa nhìn con trai như kẻ sắp chết. Hắn từ chối giúp đỡ, muốn tự mình đi lên lầu. Nhưng vừa đến chân cầu thang, chân đã vấp ngã. Kì lạ thật, bình thường hắn đều không vấp chỗ này, sao hôm nay lại trở nên như kẻ tàn phế thế này?
Hạ Phong hoảng hốt vừa quay đi, con trai liền có chuyện. Bà vừa chạm vào làn da màu đồng của hắn, Tử Ngạn đã hét lên ầm ĩ. Hắn ghét. Ghét tất cả! Ghét tại sao lời cô nói quá đúng? Tại sao càng nói hắn lại càng thấy mình đáng chết? Nước mắt rỉ ra, Tử Ngạn ôm ngực ngồi thoi thóp dựa vào chân cầu thang, hít lấy hít để không khí như sắp chết ngộp
Thật ra, hắn thật sự đang chết ngộp! Hắn không hiểu tại sao mình khóc? Khóc vì cái gì? Đau khổ vì cái gì? Khi tất cả mọi thứ như bóng tối đột nhiên sụp đến hắn 6 tháng trước? Rồi cô đến, như cơn sóng thổi đi tất cả sự kì quặc mà hắn tạo ra trong tính cách của mình, như một lớp phòng vệ, hành hạ người khác. Hắn ghét các mối quan hệ, bởi vì chính nó đã biến hắn trở nên như thế này
Nhưng con người mà, không bao giờ thoát khỏi các mối quan hệ. Bởi vậy hắn mới hạn chế những thứ đó. Điều khiến hắn phát điên nhất bây giờ là hắn phát hiện, hắn không thể nào ghét cô như mình tưởng được nữa. Ở cô có cái gì đó thật khiến người khác muốn tin tưởng, không muốn phản kháng lại, cho dù giọng nói cô nhẹ nhàng như nâng niu
Chỉ là hắn thật kém cỏi, không bằng một người con gái xa lạ. Ba hẳn vậy mà nên tin tưởng cô. Bây giờ hắn có nói thì có ích gì? Hắn cũng đâu thể điều hành công ty được nữa. Chỉ e rằng tâm địa cô không chỉ đơn giản như vậy. Giúp bọn họ, đâu có ai tốt đến vậy? Hắn biết chứ, hắn đã biết sau khi mất đi đôi mắt này
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook