Yêu Phải Tình Địch
-
Chương 49: Dốc lòng tu luyện
Khương Tiểu Soái tan ca xong vẫn không về nhà, tràn đầy mong ngóng đợi ở phòng khám, đợi đến tận nửa đêm. Cứ nghĩ Ngô Sở Úy hơn một giờ cũng phải về rồi, hiện tại còn chưa về, tính ra đã đạt được.
Nghĩ đến đây, Khương Tiểu Soái có chút an ủi lại có chút chua xót.
Đồ nhi thuần khiết của hắn a! Cứ đâm đầu vào như thế, cũng không biết con đường phía trước có cạm bẫy gì không...
Cuối cùng, cửa mở.
Khương Tiểu Soái bước vội ra đón, nắm tay Ngô Sở Úy, phát hiện tay y khá lạnh, ánh mắt lại rất phức tạp, mang theo bi thương và kêu than dốc lòng dâng hiến.
"Hạ thủ rồi?" Khương Tiểu Soái hỏi dò.
Sắc mặt Ngô Sở Úy ngưng trọng gật đầu.
Khương Tiểu Soái hơi giật mình, "Làm đến triệt để luôn hả?"
"Chắc có thể tính là triệt để..." Ngô Sở Úy đưa tay ra: "Mấy tiếng đồng hồ không buông tay."
Khương Tiểu Soái thầm tặc lưỡi, "Hai người chỉ dùng tay? Không dùng mặt sau?"
Mặt sau? Ngô Sở Úy hồ đồ rồi.
Khương Tiểu Soái lại hỏi: "Bắn mấy lần?"
Ngô Sở Úy lúc này mới hiểu ra, lập tức đấm tới một cú.
"Anh nghĩ đi đâu vậy hả? Tôi nói là nắm tay..." Nói rồi kéo tay Khương Tiểu Soái qua, thị phạm vài lần, "Chính là thế này... nắm tay! Hiểu chưa?"
Khương Tiểu Soái lặng lẽ vô thanh rơi hai hàng lệ.
"Tôi chờ từ chiều đến giờ, cậu chỉ nắm tay đã về rồi?"
"Nắm tay còn chưa đủ nữa hả?" Ngô Sở Úy trợn tròn mắt, "Tôi còn cảm thấy phát triển hơi nhanh rồi đó! Lúc trước tôi và Nhạc Duyệt sau khi xác định quan hệ mới nắm tay!"
Khương Tiểu Soái cảm thấy cần phải uốn nắn lại quan niệm yêu đương của thẳng nam.
"Cậu nhớ đây, đàn ông và đàn ông quen nhau có khác biệt bản chất với đàn ông và phụ nữ, nó không tiến hành dần theo tuần tự, mà một đạp đến luôn. Cậu phải bỏ qua những tình tiết nhàm chán là nắm tay, hôn nhau gì đó, trực tiếp bước vào đề chính.":
Ngô Sở Úy nhíu mày: "Vậy tôi phải làm sao?"
Khương Tiểu Soái nói rất rõ ràng: "Thò tay vào trong đũng quần anh ta."
Ngô Sở Úy sầm mặt, "Tôi chịu không được." Nắm tay đã là đột phá tâm lý cực hạn rồi.
Khương Tiểu Soái trực tiếp kéo tay Ngô Sở Úy đặt lên đũng quần của mình, hùng hồn nói: "Chịu được không? Đều là đàn ông, có gì mà không chịu được?"
Ngô Sở Úy cũng rất buồn bực, tại sao y và Trì Sính nắm tay thôi đã khẩn trương không thể tả, nhưng hồ đồ với Khương Tiểu Soái thế này lại không có cảm giác gì sất?
Đang nghĩ thế, chỗ nào đó dưới tay nhảy một cái.
"Ý..." Khương Tiểu Soái biến sắc, "Chắc tôi không chịu được nữa."
Ngô Sở Úy: "..."
Mấy ngày sau đó, là thời kỳ nghỉ ngơi dưỡng sức, dốc lòng tu luyện, từ lúc trở về từ công viên, Ngô Sở Úy không liên lạc với Trì Sính nữa, cả ngày trốn trong phòng coi sách. Qua lần hẹn đầu tiên, y đã tổng kết được một kinh nghiệm giáo huấn, không có tiếng nói chung thật là đáng sợ! Vì không để lần gặp mặt sau còn ca ngợi bầu trời xanh, Ngô Sở Úy quyết định phải đọc nhiều sách.
Khương Tiểu Soái cầm một quyển lên, 'Tự phụ chí mạng', lật qua vài trang, đại khái đang nói về sai lầm của xã hội chủ nghĩa. Lại cầm một quyển lên 'Nhân loại lý giải luận', cũng là tác phẩm phương tây, thảo luận nền tảng tri thức và lý giải của nhân loại.
"Sao cậu lại xem mấy loại sách này?" Rất khó hiểu.
Ngô Sở Úy nghiêm túc nói: "Nâng cao tu dưỡng và phẩm vị của bản thân."
Khương Tiểu Soái vẫn mang thái độ nghi hoặc: "Sao đột nhiên lại có giác ngộ này?"
"Bị bức hết cách rồi! Lần trước tôi gặp mặt tên trọc đó, ở chung bảy tám tiếng, tổng cộng nói không đến mười câu, một chút tiếng nói chung cũng không có. Vừa rồi tôi có xem tài liệu của anh ta, phát hiện anh ta tốt nghiệp chuyên ngành chính trị học của đại học New York, tôi học khoa công nghệ, không dính líu gì với chính trị. Chúng ta không có bối cảnh thế gia như anh ta, ít nhất cũng phải hiểu chút văn hóa chứ!"
Bàn đến cái này, Khương Tiểu Soái không khỏi hỏi: "Hai người đã mấy ngày không liên lạc rồi phải không?"
Ngô Sở Úy gật đầu: "Một tuần rồi."
"Cậu thật biết nhịn nhỉ." Khương Tiểu Soái càng lúc càng tán thưởng sự bình tĩnh của Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy cầm lịch bàn lên vẽ một chút, không nhanh không chậm nói: "Hiện tại là thời kỳ mười ngày lạnh nhạt, trong thời kỳ này, tôi sẽ không chủ động liên lạc với anh ta."
"Tính chính xác như thế?" Khương Tiểu Soái vui vẻ hỏi.
Ngô Sở Úy biết rõ trong lòng, ngược lại bắt đầu lo lắng cho Khương Tiểu Soái.
"Quách Thành Vũ kia cũng một thời gian không đến rồi nhỉ?"
"Đừng nhắc đến!" Khương Tiểu Soái nóng lên ngắt lời, "Không nên nhắc tới người này, vừa nhắc đến liền xuất hiện ngay!"
"Bác sĩ Khương có đây không? Anh em của tôi bị trẹo chân, làm phiền cậu xem giùm cái!"
Khương Tiểu Soái: "..."
Ngô Sở Úy chống cằm cười xấu xa, cái miệng của tôi nói chuyện không được, nhưng rủa người thì rất linh!
Nghĩ đến đây, Khương Tiểu Soái có chút an ủi lại có chút chua xót.
Đồ nhi thuần khiết của hắn a! Cứ đâm đầu vào như thế, cũng không biết con đường phía trước có cạm bẫy gì không...
Cuối cùng, cửa mở.
Khương Tiểu Soái bước vội ra đón, nắm tay Ngô Sở Úy, phát hiện tay y khá lạnh, ánh mắt lại rất phức tạp, mang theo bi thương và kêu than dốc lòng dâng hiến.
"Hạ thủ rồi?" Khương Tiểu Soái hỏi dò.
Sắc mặt Ngô Sở Úy ngưng trọng gật đầu.
Khương Tiểu Soái hơi giật mình, "Làm đến triệt để luôn hả?"
"Chắc có thể tính là triệt để..." Ngô Sở Úy đưa tay ra: "Mấy tiếng đồng hồ không buông tay."
Khương Tiểu Soái thầm tặc lưỡi, "Hai người chỉ dùng tay? Không dùng mặt sau?"
Mặt sau? Ngô Sở Úy hồ đồ rồi.
Khương Tiểu Soái lại hỏi: "Bắn mấy lần?"
Ngô Sở Úy lúc này mới hiểu ra, lập tức đấm tới một cú.
"Anh nghĩ đi đâu vậy hả? Tôi nói là nắm tay..." Nói rồi kéo tay Khương Tiểu Soái qua, thị phạm vài lần, "Chính là thế này... nắm tay! Hiểu chưa?"
Khương Tiểu Soái lặng lẽ vô thanh rơi hai hàng lệ.
"Tôi chờ từ chiều đến giờ, cậu chỉ nắm tay đã về rồi?"
"Nắm tay còn chưa đủ nữa hả?" Ngô Sở Úy trợn tròn mắt, "Tôi còn cảm thấy phát triển hơi nhanh rồi đó! Lúc trước tôi và Nhạc Duyệt sau khi xác định quan hệ mới nắm tay!"
Khương Tiểu Soái cảm thấy cần phải uốn nắn lại quan niệm yêu đương của thẳng nam.
"Cậu nhớ đây, đàn ông và đàn ông quen nhau có khác biệt bản chất với đàn ông và phụ nữ, nó không tiến hành dần theo tuần tự, mà một đạp đến luôn. Cậu phải bỏ qua những tình tiết nhàm chán là nắm tay, hôn nhau gì đó, trực tiếp bước vào đề chính.":
Ngô Sở Úy nhíu mày: "Vậy tôi phải làm sao?"
Khương Tiểu Soái nói rất rõ ràng: "Thò tay vào trong đũng quần anh ta."
Ngô Sở Úy sầm mặt, "Tôi chịu không được." Nắm tay đã là đột phá tâm lý cực hạn rồi.
Khương Tiểu Soái trực tiếp kéo tay Ngô Sở Úy đặt lên đũng quần của mình, hùng hồn nói: "Chịu được không? Đều là đàn ông, có gì mà không chịu được?"
Ngô Sở Úy cũng rất buồn bực, tại sao y và Trì Sính nắm tay thôi đã khẩn trương không thể tả, nhưng hồ đồ với Khương Tiểu Soái thế này lại không có cảm giác gì sất?
Đang nghĩ thế, chỗ nào đó dưới tay nhảy một cái.
"Ý..." Khương Tiểu Soái biến sắc, "Chắc tôi không chịu được nữa."
Ngô Sở Úy: "..."
Mấy ngày sau đó, là thời kỳ nghỉ ngơi dưỡng sức, dốc lòng tu luyện, từ lúc trở về từ công viên, Ngô Sở Úy không liên lạc với Trì Sính nữa, cả ngày trốn trong phòng coi sách. Qua lần hẹn đầu tiên, y đã tổng kết được một kinh nghiệm giáo huấn, không có tiếng nói chung thật là đáng sợ! Vì không để lần gặp mặt sau còn ca ngợi bầu trời xanh, Ngô Sở Úy quyết định phải đọc nhiều sách.
Khương Tiểu Soái cầm một quyển lên, 'Tự phụ chí mạng', lật qua vài trang, đại khái đang nói về sai lầm của xã hội chủ nghĩa. Lại cầm một quyển lên 'Nhân loại lý giải luận', cũng là tác phẩm phương tây, thảo luận nền tảng tri thức và lý giải của nhân loại.
"Sao cậu lại xem mấy loại sách này?" Rất khó hiểu.
Ngô Sở Úy nghiêm túc nói: "Nâng cao tu dưỡng và phẩm vị của bản thân."
Khương Tiểu Soái vẫn mang thái độ nghi hoặc: "Sao đột nhiên lại có giác ngộ này?"
"Bị bức hết cách rồi! Lần trước tôi gặp mặt tên trọc đó, ở chung bảy tám tiếng, tổng cộng nói không đến mười câu, một chút tiếng nói chung cũng không có. Vừa rồi tôi có xem tài liệu của anh ta, phát hiện anh ta tốt nghiệp chuyên ngành chính trị học của đại học New York, tôi học khoa công nghệ, không dính líu gì với chính trị. Chúng ta không có bối cảnh thế gia như anh ta, ít nhất cũng phải hiểu chút văn hóa chứ!"
Bàn đến cái này, Khương Tiểu Soái không khỏi hỏi: "Hai người đã mấy ngày không liên lạc rồi phải không?"
Ngô Sở Úy gật đầu: "Một tuần rồi."
"Cậu thật biết nhịn nhỉ." Khương Tiểu Soái càng lúc càng tán thưởng sự bình tĩnh của Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy cầm lịch bàn lên vẽ một chút, không nhanh không chậm nói: "Hiện tại là thời kỳ mười ngày lạnh nhạt, trong thời kỳ này, tôi sẽ không chủ động liên lạc với anh ta."
"Tính chính xác như thế?" Khương Tiểu Soái vui vẻ hỏi.
Ngô Sở Úy biết rõ trong lòng, ngược lại bắt đầu lo lắng cho Khương Tiểu Soái.
"Quách Thành Vũ kia cũng một thời gian không đến rồi nhỉ?"
"Đừng nhắc đến!" Khương Tiểu Soái nóng lên ngắt lời, "Không nên nhắc tới người này, vừa nhắc đến liền xuất hiện ngay!"
"Bác sĩ Khương có đây không? Anh em của tôi bị trẹo chân, làm phiền cậu xem giùm cái!"
Khương Tiểu Soái: "..."
Ngô Sở Úy chống cằm cười xấu xa, cái miệng của tôi nói chuyện không được, nhưng rủa người thì rất linh!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook