Tiết mục đêm đó chỉ có hai người biết, ngày hôm sau thì sóng yên biển lặng, tất cả đều giống như lúc trước, nhưng mà mỗi lần Lý Phương Nặc nhìn Âu Dương Thông, ánh mắt đều mang ý tứ thích thú, khi thì cười đen tối, làm cho người ta dựng tóc gáy, khi thì cười thản nhiên tựa như không có việc gì.

Tết Nguyên Đán vừa qua, Lý Phương Nặc âm thầm làm việc, rốt cuộc việc Tân Phương chứa độc phẩm cũng đưa ra quyết định, năm người bị tử hình, ba người bị chung thân, phòng thí nghiệm sau khi kiểm tra cũng được giải phong, Lý Phương Nặc đích thân tới hiện trường, cười tủm tỉm bắt tay hàn huyên với quan viên tới chấp hành công việc, mặt mày hớn hở.

Âu Dương Thông là chủ nhiệm tất nhiên cũng có mặt, trên mặt lộ ra nụ cười ôn hòa nhìn viên cảnh tháo băng dán giải phong, thở ra một hơi không lên tiếng, bước về phía trước, tự tay mở cửa, nhóm vệ sinh đã sớm xếp hàng nối đuôi nhau bước vào, nhân viên cũng vội vội vàng vàng theo sau.

“Lần này thật sự đã gây nhiều phiền toái cho các anh, a, còn có Trầm cảnh quan nữa.” Lý Phương Nặc mạnh mẽ bắt tay Trầm Chính Dương, “Công việc của anh bận rộn như vậy, còn bớt thời gian tới thị sát, cám ơn cám ơn, tôi là công dân tuân thủ luật pháp, tuyệt đối sẽ phối hợp hành động với cảnh sát, còn có gì muốn phân phó, xin cứ lên tiếng.”

Trầm Chính Dương mặt bình tĩnh bắt tay hắn, ánh mắt không tự chủ nhìn về phía Âu Dương Thông phía xa, thân thể có gầy đi một chút, khuôn mặt trắng nõn nay có chút thiếu máu, gió lạnh xào xạc nhưng hắn vẫn đứng thẳng như cũ, tuy rằng vẫn duy trì một nụ cười, nhưng Trầm Chính Dương biết rõ, trên người hắn đã xảy ra biến hóa, khí thế sắc bén thản nhiên phát ra, làm cho người ta không dám tiến tới gần.

Nghĩ đến lần gặp cuối cùng của bọn họ, Trầm Chính Dương không khỏi cảm thấy đau đớn, Lý Phương Nặc cười giảo hoạt, cố ý đè thấp thanh âm, “Trầm cảnh quan, lần trước tiến sĩ của chúng tôi bị giam cầm trong tập độc đại đội, may mắn có anh chiếu cố, ha hả, anh rất có tâm, sau đó còn tới bệnh viện thăm hắn, làm cho chúng tôi muốn truy cứu hành vi dùng vũ lực cũng phải cảm thấy xấu hổ, nhưng mà, bây giờ tất cả đều đã qua, hy vọng chúng ta có thể hợp tác, có một câu nói rất đúng, cảnh dân là một nhà.”

Có một thuộc hạ mặc tây trang màu đen muốn tới báo cáo gì đó nhưng bị hắn không kiên nhẫn ngăn lại, “Có việc gì cứ xin chỉ thị của tiến sĩ, hắn là quản lý ở đây, không cần hỏi tôi.”

Nói xong hắn càng lộ ra nụ cuời đơn thuần thoải mái, “Tiến sĩ rất đơn giản, không có ham muốn gì, rất thích thí nghiệm hóa học, tôi cứ thế giao hết chỗ này cho hắn, theo hắn đi lăn qua lăn lại, về sau Trầm cảnh quan nếu còn nhiệm vụ gì cứ trực tiếp tới tìm hắn bàn bạc, hỵ vọng mọi người hợp tác vui vẻ.”

Trầm Chính Dương hờ hững với lời khiêu khích của hắn, Lý Phương Nặc lại càng thêm táo tợn, đưa tay tiếp đón, “Tiến sĩ, bên này, tới đây một chút đi.”

Âu Dương Thông không lộ ra vẻ do dự, lập tức bước tới, “Trầm cảnh quan.”

“Âu Dương tiến sĩ.” Trầm Chính Dương tự cười nhạo trong lòng, nhìn đi, có bao nhiêu khách sáo, nguyên lai qua bốn năm, tình cảm của chúng ta không còn sót lại mẩu vụn nào, ngay cả xưng hô cũng trở nên đường hoàng như thế, tựa như nụ cười trên mặt dối trá này.

“Tôi đang nói với Trầm cảnh quan, về sau phải chiếu cố nhiều hơn.” Lý Phương Nặc rất thân thiết kéo Âu Dương Thông tới, “Đến, tôi biết hai người quen nhau, bắt tay đi.”

Trầm Chính Dương nhìn chằm chằm Âu Dương Thông, hy vọng có thể tìm được biểu tình khác thường, nhưng phản ứng của Âu Dương Thông tựa như gặp người xa lạ, đơn giản vươn tay, “Hạnh ngộ.”

Trầm Chính Dương cũng vươn tay, nhẹ nhàng nắm chặt, da thịt bóng loáng chạm vào lòng bàn tay vẫn quen thuộc như thế, nhiệt độ cơ thể hơi thấp, bàn tay xinh đẹp, khớp xương rõ ràng thon dài, hắn thiếu chút nữa không khống chế được mà lưu luyến cái nắm này, nhưng đôi mắt lạnh băng của Âu Dương Thông đã nhắc nhở hắn, bây giờ bọn họ không phải người yêu mà là kẻ thù.

Đúng vậy, Trầm Chính Dương mới đầu đang hoài nghi, nhưng bây giờ hắn đã hoàn toàn khẳng định, Âu Dương Thông không phải người cố vấn đơn thuần trong Tân Phương, theo như Lý Phương Nặc giới thiệu, theo như thái độ cung kính của mọi người, theo như sự chỉ huy trấn định của đối phương, thậm chí là cảm giác mà Âu Dương Thông cho hắn, hắn biết được, Âu Dương Thông nhất định là một trong những thuộc hạ đắc lực của Lý Phương Nặc.

Âu Dương Thông không như mình tưởng tượng, có thể dễ dàng thoát ra, hắn đã bị hác ám bao lấy, thậm chí càng chạy càng xa, không bao giờ có thể quay lại được nữa.

Trầm Chính Dương nhịn xuống cơn đau trong lòng, trở lại bên cạnh Tôn Á, thấp giọng nói, “Chụp xong chưa?”

Tôn Á gật đầu, nhìn xung quanh, “Đội trưởng, căn cứ theo tư liệu của cảnh sát quốc tế, nơi này có một nhà xưởng chế độc phẩm rất lớn, nhưng tập độc đội đã tới lục soát vài lần, chúng ta đã dùng tới cục quản lý dược phẩm, cục an toàn thực phẩm, cục vệ sinh, cục phòng cháy chữa cháy, kết quả đều không tra ra manh mối gì, có thể nào… ở dưới lòng đất không?”

“Rất có thể.” Trầm Chính Dương gật đầu, “Nghĩ biện pháp theo dõi 24h, nghiêm mật kiểm tra số người ra vào, nếu nhà xưởng nằm dưới lòng đất, nhất định sẽ có cửa ra nằm trên mặt đất.”

Nhớ tới tin tức tình báo mà mình đã xem qua, hắn đưa ánh mắt nhìn về tòa nhà thực nghiệm ở trước mặt, “Giám thị nơi này.”

“Đội trưởng anh chắc chứ? Tôi cảm thấy nếu tôi là Lý Phương Nặc, sẽ đem nhà xưởng chế độc an bài phía dưới nhà xưởng bình thường, dù sao nước, máy điều hòa, ống dẫn, quạt gió vân vân đều có hết.”

“Sẽ không, công nhân nhà xưởng đi làm có thời gian quy định, buổi tối sẽ không có ai lui tới, chỉ có nơi này, cả ngày đều có người ra kẻ vào, vừa lúc có thể che dấu cho bọn họ.” Trầm Chính Dương cắn chặt răng, “Nhớ kỹ, phải chú ý hành tung của Âu Dương Thông.”

“Được!”

Âu Dương Thông bên kia đang mỉm cười, ôn hòa nói với mấy vị đại biểu chính phủ về mục đích của ngành khai phá tân dược, “Bây giờ các loại thuốc tây đều đang cạnh trang quyết liệt… Bước tiếp theo của chúng tôi là nghiên cứu tài nguyên y dược của chính quốc… Lý tiên sinh tìm được một mảnh ruộng trên vùng núi Bạc Lạp Mễ, có không ít dược liệu chứa giá trị cao…”

Thật sự là ý kiến hay, vì thế thuốc phiện có thể trộn lẫn gọi là nguyên vật liệu đưa về đây? Phẫn nộ khó có thể miêu tả tràn ngập trong ***g ngực Trầm Chính Dương, hắn siết chặt tay, quả thật muốn đấm một cái thật mạnh vào mặt Âu Dương Thông cho hắn tỉnh ra!

Tất cả phải chấm dứt! Phải! Hắn âm thầm hạ quyết tâm.

Đông qua xuân đến, ở bên ngoài sóng yên biển lặng, cảnh sát cũng không có tin tức gì, âm thầm tích tụ sức lực chuẩn bị cho lần đột kích khác. Nhưng Lý Phương Nặc đã ngửi được mùi, toàn diện co rút lại việc làm ăn phi pháp, làm cho người ta không chê vào đâu được, sau đó còn dùng thân phận nghị viên tham gia các bữa tiệc xã giao, thậm chí còn làm thêm hoạt động từ thiện.

“Chính quy đi lên cũng là một chuyện tốt, xem đi, cái này là viện phúc lợi, quyên góp 100 vạn bọn họ giống như gặp được Bồ Tát sống.” Lý Phương Nặc ngồi trên ghế sô pha xem TV, cười đến ngửa tới ngửa lui, “Tiến sĩ! Cậu tới đây xem, tôi có giống người lương thiện không?”

Âu Dương Thông đang ngồi làm việc, không nghe Lý Phương Nặc nói cái gì, Lý Phương Nặc bất mãn nghiêng người tới, một tay đặt trên đùi hắn, nói, “Hỏi cậu đó, có nghe thấy không?”

“Hử?” Âu Dương Thông nâng mắt nhìn hắn, bất động thanh sắc đổi tư thế, đẩy tay hắn ra, “Xin lỗi, còn chút tài liệu chưa xử lý xong, ngẫu nhiên tôi cũng rất muốn khai phá ra thuốc mới, khỏi làm bọn họ nghi ngờ.”

“Được được, cậu nói cái gì thì là cái đó…” Lý Phương Nặc lúc nãy ngồi nói chuyện với hắn, khoảng cách rất gần, nhìn ***g ngực hơi lộ dưới lớp áo sơmi, tay hắn bắt đầu có ý xấu, chụp lấy tay cầm bút của Âu Dương Thông, thấp giọng nói, “Hay ngày mai tôi mở một cuộc họp, giao căn nhà này cho cậu luôn.”

Âu Dương Thông nâng mắt lẳng lặng nhìn hắn, Lý Phương Nặc nhe răng cười, đột nhiên nhào tới, ý đồ rõ ràng muốn áp đảo đối phương, không ngờ Âu Dương Thông đã có phòng bị, vịn tay lên sô pha xoay người một cái thoát ra ngoài, đứng tại chỗ lui ra sau, con ngươi tràn đầy chế nhạo, “Lý tiên sinh, nếu muốn tập đánh đấm thì tìm Tiểu Bạch đi, tôi không phải đối thủ của anh.”

“Ha ha, tiến sĩ, lấy đầu óc của cậu mà nói, hẳn là học chừng vài ngày là xong, Tiểu Bạch lần trước còn nói với tôi đừng mang cậu đi học bắn súng, rõ ràng lúc bắt đầu, ráp súng cậu còn chưa biết, thế mà mấy ngày sau, cậu đã bách phát bách trúng, so với bất kì người nào đều nhanh hơn… Tôi muốn luyện võ đương nhiên cũng có thể tìm cậu, đối thủ rất được nha.” Lý Phương Nặc bổ nhào vào không khí, chậm rãi cởi bỏ cà vạt, mang theo tia ám chỉ, “Nhưng mà, tôi còn nghĩ đến một loại vận động khác, là thứ mà tôi phi thường nguyện ý làm.”

“Xin lỗi, tôi tạm thời không có thời gian.” Âu Dương Thông trấn định nói.

“Tiến sĩ, đừng quên là tôi mướn cậu làm việc, tôi không nóng nảy, cậu gấp gáp cái gì?” Lý Phương Nặc lười biếng duỗi người, mang theo nụ cười bỉ ổi tiến tới gần, “Chi bằng chúng ta thử chút chuyện thú vị đi?”

“Lý tiên sinh, tôi nhớ rõ lúc anh mướn tôi, không có nói phải bồi ông chủ chuyện trên giường.” Âu Dương Thông chậm rãi lui về sau, bước chân không lớn, khéo léo khống chế hành vi có thể tức giận của Lý Phương Nặc.

“Đúng vậy, tôi làm trái với pháp luật lao động, cậu có thể đi kiện tôi.” Lý Phương Nặc vẫn thong dong bước về phía hắn.

Trong mắt Âu Dương Thông chợt lóe tinh quang, vươn thẳng tay trước thân Lý Phương Nặc, thuận thế lui về sau từng bước, Lý Phương Nặc tốt ý nhắc nhở, “Đừng lùi nữa, phía sau là tường, còn nữa, tiến sĩ, nếu phải đánh một trận tôi mới đạt được mục đích, tôi sợ sẽ làm cậu bị thương.”

“Lý tiên sinh.” Âu Dương Thông rốt cuộc thu hồi nụ cười ôn hòa, đứng tại chỗ cười lạnh, “Sự tình sẽ không theo ý như anh mong muốn.”

“Tiến sĩ, đừng bài xích như vậy, không thử làm sao biết tôi không bằng tên cảnh sát kia?” Lý Phương Nặc hạ lưu ưỡn ưỡn hạ thân, làm ra một hành động vô cùng *** loạn, cứ theo việc Âu Dương Thông sắp kiệt sức việc khống chế mình, còn đỏ mặt, ở trong lòng hung hăng cắn răng, nghĩ rằng có phải dứt khoát đánh một trận hay không.

Ngay tại lúc Lý Phương Nặc đang muốn bước tới, Âu Dương Thông đã thủ thế nắm quyền sẵn sàng, cánh cửa lập tức bị mở ra, Văn Tuấn vọt vào trong, thấy bọn họ tư thế kì quái đứng đối diện với nhau, trước kinh ngạc một chút rồi mới hỏi, “Boss, tiến sĩ, hai người làm gì vậy?”

“Hỗn đản! Trong này đang châm lửa cậu vào đây làm gì, đã vậy còn không thèm gõ cửa?! Đậu xanh rau má!” Lý Phương Nặc giận tím mặt, mắng vài câu rồi mới hỏi, “Chuyện gì?”

“Tiến sĩ có điện báo, em của cậu xảy ra chuyện rồi.” Văn Tuấn đưa điện báo cho Âu Dương Thông, khuôn mặt đối phương lập tức đại biến, chộp lấy nhìn thoáng qua, tay run lên, sau khi đọc xong toàn bộ thì sắc mặt lập tức trắng bệch.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Lý Phương Nặc bước tới, một tay đỡ vai hắn, một mặt hỏi, Văn Tuấn do dự một lát mới nói, “Em của tiến sĩ bị thương, té từ trên cao xuống, thương tổn vùng thắt lưng, có thể sau này sẽ bị liệt nửa người.”

“A?” Lý Phương Nặc biết em của Âu Dương Thông là một viên cảnh, vừa định vui sướng khi thấy người gặp họa cười hai câu ‘chết thì tốt hơn, khỏi tốn mấy trăm ngàn mỗi tháng’ nhưng khi nhìn thấy sắc mặt của Âu Dương Thông lại không dám kích động, chỉ nửa ôm lấy hắn không ngừng an ủi, “Tiến sĩ, không sao đâu, em của cậu vẫn còn trẻ, năng lực khôi phục rất nhanh, cậu đừng lo lắng… Nếu như có vấn đề về tiền bạc, tôi có thể giải quyết, bao nhiêu cũng không thành vấn đề.”

“Không được, tôi phải tự mình đi một chuyến.” Âu Dương Thông biết rõ tính em mình, mỗi ngày đều rất hoạt bát hiếu động, nếu nó thật sự phải bị liệt nửa người… Nó có thể chịu nổi không? Có thể không…

Hắn nhắm mắt lại không dám nghĩ tiếp, bên tai vẫn đang truyền tới thanh âm lo lắng của Lý Phương Nặc, “Tiến sĩ, đừng gấp, tôi đã nói với cậu, cậu muốn cái gì tôi đều cho cậu, cậu muốn đi xem hắn, không thành vấn đề, tôi lập tức an bài cho cậu phi cơ cá nhân, bên đó tôi có mấy người bạn, muốn tiền hay người, chỉ cần nói một câu là được, cậu đừng vội… Cái gì tôi cũng lo cho cậu hết, được không?”

Cho dù là vào lúc này, Âu Dương Thông vẫn không quên sứ mạng của mình, hắn sâu sắc hiểu được ý của Lý Phương Nặc, mở to mắt, miễn cưỡng tìm một nụ cười, “Lý tiên sinh, tuy rằng gần đây công ty có rất nhiều việc, nhưng tôi vẫn muốn đi xem em mình thế nào…”

“Cái này có là gì, một chút cũng không nhiều. Bây giờ cảnh sát bắt được cái gì đều phải chết, không sao không sao, cậu cứ việc đi thăm em mình, bao nhiêu lâu cũng được, coi như là nghỉ ngơi.” Lý Phương Nặc nói đáp ứng, lại thúc giục Văn Tuấn, “Mau gọi điện ra sân bay, bảo phi cơ chuẩn bị bất kì lúc nào cũng có thể cất cánh!”

Nói xong hắn cầm 1 xấp chi phiếu, nhét vào túi Âu Dương Thông. “Tiền chữa bệnh, cần bao nhiêu cứ điền bấy nhiêu, tôi biết hằng năm cậu đều lấy tiền hoa hồng gửi vào quỹ từ thiện, tiền của cậu sang bên kia không xài được, cái này thì cứ xài thoải mái, sao cũng được, người không sao là được.”

“Cám ơn…”

“Khách khí như vậy làm gì?” Lý Phương Nặc cảm thấy bản thân đã làm một chuyện rất tốt, ấn tượng trong lòng Âu Dương Thông sẽ được nâng cao, thập phần đắc ý, càng thêm khẳng khái nói, “Muốn để Tử Ngôn đi với cậu không?”

“Lý tiên sinh, em của tôi là viên cảnh.” Âu Dương Thông nhắc nhở hắn, “Một mình tôi đi là được rồi.”

“Nga… Đúng là không tiện.” Lý Phương Nặc phẫn nộ nói, La Tử Ngôn cái gì cũng tốt, chỉ là khi nhìn qua rất có khí thế xã hội đen, nếu đi thực sự sẽ gây chuyện.

Hắn nhất thời không nói lời nào, dùng sức nắm chặt tay Âu Dương Thông, ôn nhu nói, “Đừng lo lắng, đều có tôi rồi…”

Âu Dương Thông là đối tượng bị cảnh sát theo dõi, tin tức rời đi lập tức truyền đến cho Trầm Chính Dương, hắn nhíu mày một hồi, sau đó khoát tay, “Đã biết.”

“Không tới ngăn hắn sao?” Tôn Á có chút lo lắng hỏi, “Bây giờ cảnh sát quốc tế đã dọn sạch xung quanh khu Đông Nam Á, hắn thực có thể mang một ít ma túy ra nước ngoài, đây là cơ hội tốt để bắt bọn họ.”

“Đồng thời cũng có thể bứt dây động rừng, bắt một Âu Dương Thông có thể thương tổn bộ phận nòng cốt của Lý Phương Nặc, nhưng không đánh chết được hắn. Tựa như chuyện giấu độc phẩm ở Tân Phương, hắn hoàn toàn có thể cứu Âu Dương Thông ra ngoài, đôi khi không chỉ có con chốt bị vứt bỏ, mà xe, pháo, mã… cũng có thể bị vứt.”

“A? Đội trưởng, anh nói cái gì?”

“Nga.” Trầm Chính Dương đơn giản giải thích, “Một loại cờ, của Trung Quốc… Cứ để hắn đi, khẳng định sẽ trở về, tiếp tục giám sát, chuẩn bị đến lúc đó thu lưới.”

Tôn Á đáp ứng đi ra ngoài, Trầm Chính Dương nhìn đống văn kiện trên bàn, rõ ràng còn rất nhiều chuyện phải làm, nhưng hắn bỗng nhiên nản lòng, giống như toàn bộ thế giới đột nhiên trở nên u ám, nặng nề tuyệt vọng dằn xuống đáy lòng không thể thở nổi.

Âu Dương Thông, đúng vậy, Tôn Á nói rất đúng, hắn rời nước có thể vì Lý Phương Nặc mở thị trường thuốc phiện đang khô héo đi, nguyên lai hắn đã có một địa vị rất cao trong tập đoàn đó, ngay cả trọng trách như thế cũng có thể giao cho một mình hắn hoàn thành?

Trầm Chính Dương nghiên cứu tư liệu về Lý Phương Nặc đã lâu rồi, biết rõ đây là một nhân vật rất ngoan độc, ngoại trừ vài người tâm phúc, hắn không hề dễ dàng tin bất kì ai, nhưng hắn lại tín nhiệm Âu Dương Thông… Một người ngoài chỉ ở cạnh hắn bốn năm, thậm chí dưới tình huống này, phái đi liên lạc với người mua, không phải là trợ thủ Văn Tuấn, không phải tâm phúc La Tử Ngôn, không phải Bạch Phong dũng mãnh thiện chiến, mà là Âu Dương Thông!

Âu Dương, em rốt cuộc đã làm cái gì, mới có thể làm hắn tin tưởng em tới như vậy? Mà em lại cam tâm tình nguyện vì tập đoàn này phí bỏ sinh mạng?

Hắn ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ, bây giờ là mùa xuân, ánh nắng sáng soi chiếu rọi, không lâu sau sẽ có một chiếc phi cơ bay về phương xa, ở trên đó là Âu Dương Thông… Hắn đi phạm tội, nhưng chính mình không vươn tay giữ chặt lấy hắn, thậm chí còn tìm đủ mọi lý do thoái thoát trong lòng!

Trầm Chính Dương luôn nhắc nhở bản thân, Âu Dương Thông không phải người thiện lương đơn giản mà mình quen biết lúc trước, trước kia thế giới của hắn phân biệt giữa trắng đen rất rõ ràng, hắn rất khờ dại lại lạc quan kiên trì vì chính nghĩa, chân lý, còn có một mỹ đồ tốt, đối với mấy tên tội phạm hận tới xương tủy, chính mình còn từng cười nhạo hắn là hoàng tử sống trong cung điện làm bằng ngà voi.

Còn bây giờ hắn đã khác rồi, hắn là thành viên trong tập đoàn buôn lậu thuốc phiện, mỗi hành động đều vi phạm pháp luật, chế tạo thuốc phiện, đọ sức cùng với cảnh sát…

Vừa ý trong lòng lại đau là có chuyện gì xảy ra? Thật sâu, khắc cốt, mỗi thời mỗi khắc, mỗi một hơi thở đều làm Trầm Chính Dương đau đớn…

Biết người ta là vậy, nhưng sao lại không muốn nghĩ như thế…

Càng đau khổ chính là, bản thân lại bất lực để hắn tiến vào vực sâu, vươn tay ra lại bị hắn cười lạnh gạt đi.

Vô luận như thế nào cũng không thể thuyết phục bản thân thờ ơ với hành vi của em, anh và em chia tay, là vì muốn em được sống thật tốt, không phải muốn em biến thành một tên tội phạm!

Nếu sớm biết sẽ thế này… Lúc đó anh sẽ không bao giờ chủ động buông tay…

“Tiến sĩ, thế nào rồi? Đã thoát khỏi thời kì nguy hiểm, bệnh tình ổn định… Nga, vậy thì tốt rồi… Cái gì? Trước mắt cơ bản đã khẳng định hai chân sẽ bị liệt, khả năng khôi phục là không lớn? Khụ, chuyện đó, tôi thật tiếc…” Tuy rằng trong lòng Lý Phương Nặc hận không thể biến tên cảnh sát kia liệt nguyên người, nhưng người đó là em của Âu Dương Thông, hắn không muốn nhiều lời, lập tức chuyền đề tài, “Cậu phải chăm sóc hắn nhiều hơn? Đương nhiên là có thể, dù sao bây giờ cũng không có việc gì, coi như cậu đi nghỉ ngơi đi.”

Hắn liếc mắt nhìn Văn Tuấn ngồi bên cạnh, đối phương làm khẩu hình miệng vì sợ điện thoại bị nghe lén, vì thế hắn ho khan một tiếng, “Tiền có đủ xài không? Nằm ở bệnh viện hẳn là tốt rất nhiều tiền… Muốn bao nhiêu tiền cứ nói một tiếng, tôi chuyển tài khoản sang, còn nữa, trước khi đi cậu còn một số tài liệu quên mang theo, tôi bảo bọn họ chuyển qua cho cậu… A, được, đúng thế, tôi chính là có ý này… Có việc gì thì cứ gọi về, ha ha, không có việc gì cũng có thể gọi về…”

Hắn cúp điện thoại, lải nhải với Văn Tuấn bên cạnh, “Lập tức lấy tài liệu gửi qua cho tiến sĩ.”

“Như vậy có được không?” Văn Tuấn chần chờ, “Đó là mấy đại gia hợp tác với lão gia, bây giờ cơ bản đã không ra ngoài làm nữa, tuy rằng nói sau khi liên hệ có thể giúp chúng ta mở hàng tiêu thụ, nhưng mà có quá mạo hiểm không?”

“Làm xã hội đen không mạo hiểm thì sống bằng cách nào?” Lý Phương Nặc không cho là đúng, “Lại nói, cảnh sát cho tới bây giờ vẫn chưa phát hiện đường xuất hàng của chúng ta, ngô, đường biển tạm thời vẫn an toàn, bây giờ làm ăn không tốt lắm, không thừa dịp tung ra chiếm thị trường, lần sau không biết nhảy ra bao nhiêu con rồng đoạt đường sống của chúng ta!”

Văn Tuấn thở dài, châm chước câu chữ, “Vậy anh có thể để tôi hoặc Tiểu Bạch làm mà, tại sao lại muốn tiến sĩ đi, em của hắn bị thương tôi cũng không nghĩ là thích hợp.”

“Văn Tuấn, sao cậu bắt đầu nói vòng vo rồi? Đây thực sự là suy nghĩ của cậu sao?” Đôi mắt xinh đẹp của Lý Phương Nặc nhìn chằm chằm Văn Tuấn, “Có chuyện gì cứ nói thẳng, tôi ghét nhất là chuyện bị người khác giấu diếm.”

“Được rồi, boss… Anh có phải rất tín nhiệm tiến sĩ? Bây giờ tiến sĩ đã là nhân vật của tập đoàn, nhưng mà lúc anh nhậm chức boss của Tứ Hải, anh đã nói tuyệt đối sẽ không tín nhiệm người ngoài, chỉ có huynh đệ Tứ Hải mới là trung thành nhất.”

Lý Phương Nặc hơi sửng sốt sau đó ha hả cười, “Văn Tuấn! Cậu ghen hả?!”

“Boss, tôi chỉ muốn nhắc nhở anh, tiến sĩ mặc dù thoạt nhìn rất giống một tờ giấy trắng, nhưng mà nếu chịu nghiên cứu kỹ, chưa hẳn là không có điểm khả nghi, ví dụ như người yêu cũ của hắn, trước kia hắn chưa bao giờ nhắc tới với chúng ta.”

“Boss của mấy người thường xuyên ăn ngủ với mấy cô gái, chẳng lẽ ngủ với con nào cũng phải khai hết? Văn Tuấn, cậu bị sao vậy hả, lúc trước tôi nghi ngờ hắn, thử hắn, cậu lại biện hộ, bây giờ thì hoàn toàn trái ngược? Tại sao tôi cứ cảm thấy cậu không nói thật với tôi?”

Văn Tuấn vội vàng phân bua, “Không phải! Boss, đây là cơ hội cuối cùng cho chúng ta đánh ra thị trường, vạn nhất…”

“Vạn nhất cái gì? Trên đời này làm gì có chuyện an toàn tuyệt đối, thị trường đã không còn cứu lại được, tôi cũng không tin Tụ Long chúng ta xuất hàng ra, sẽ không có ai mua. Trước kia nhiều nhất cũng chỉ chiếm được 1/10 thị trường, sau khi tiến sĩ tới, hàng lập tức nâng lên cao cấp, tính sơ sơ cũng đã chiếm được phân nửa thị trường Đông Nam Á, bây giờ trăm nghề bên ngoài tiêu điều, cầm tiền cũng không mua được hàng, nếu như có thể đáp ứng, tương lai toàn bộ thị trường sẽ nằm trong lòng bàn tay chúng ta, cậu có hiểu không?”

Văn Tuấn bất đắc dĩ gật đầu, hít một hơi, “Boss, nếu anh thật sự tín nhiệm tiến sĩ, tôi không còn gì để nói, nhưng mà, đừng làm việc theo cảm tính.”

“Mẹ!” Lý Phương Nặc cười nhạt, “Mọi người là động vật có tình cảm, không có tình cảm thì sống bằng cách nào? Tôi biết cậu có ý gì, đúng, tôi thích tiến sĩ, đồng tính đó rồi sao? Tôi thích là được! Tiến sĩ nếu là nữ, tôi sẽ lập tức cưới hắn! Tôi có một người vợ hiền như vậy, sự nghiệp có gì không tốt? Hắn là một nam nhân tốt, về sau cũng không có nỗi lo gì.”

“Boss!” Văn Tuấn quả thật phải cười khổ, “Tôi không phải nói tiến sĩ không tốt, nhưng anh cũng không thể biến thành đồng tính?!”

Lý Phương Nặc híp mắt nói, “Văn Tuấn, làm xã hội đen không dễ dàng, có thể tìm được một người mình tin tưởng càng không dễ dàng, người ngủ bên cạnh cũng chỉ là công cụ mà thôi, tôi không muốn giống như ba tôi, trong nhà lẫn bên ngoài bao mười mấy đứa con gái, nhìn qua thì rất náo nhiệt, kỳ thật người trong lòng thì chẳng có ai, tôi thích tiến sĩ, cứ như thế, tôi muốn có hắn.”

Trầm Chính Dương phụng mệnh bước vào phòng họp đã được chặn mọi sóng điện, liền cảm thấy không khí rất căng thẳng, bên trong hắn biết vài người, đều là tinh anh của cảnh sát trong nước, ngay cả Lô đội trưởng cũng ở đây, một vị quan lớn vốn dĩ chỉ nói chuyện qua màn hình máy tính cũng xuất hiện, ngôi sao trên vai lấp lánh, khi thấy hắn bước vào liền nhấn nút, cánh cửa nhất thời đóng lại.

“Được rồi, không cần nói lời dư thừa, tất cả mọi người đều là cảnh sát, nhìn trận thế trước mắt cũng biết sắp tới chúng ta phải làm một hành động rất lớn.” Hắn vung tay lên, “Trước mặt mọi người là bản kế hoạch hành động trong nửa năm tiếp theo, mấy thứ này không thể mang ra khỏi phòng hội nghị này, xem xong thì nuốt hết vào trong bụng, có nghi vấn gì có thể hỏi.”

Trầm Chính Dương nghi ngờ một bụng, mở ra văn kiện tuyệt mật, chấn động phát hiện bên trong là sản nghiệp bất chính của bang Tứ Hải, thế lực quảng trường, địa điểm giấu hàng, thậm chí là mật hiệu để liên lạc… Cuối cùng là bản đồ vùng núi Bạc Lạp Mễ, trong tư liệu ghi rõ ở đâu là nơi dân cư sinh sống, chỗ nào là khu trồng thuốc phiện, có mấy chỗ chứa vũ khí, kho hàng và trạm gác…

Hắn càng xem càng kinh hãi, mà Lô đội trưởng thiếu kiên nhẫn đã muốn bắt đầu hưng phấn thảo luận với người kế bên.

“Đúng là một kiệt tác, quan lớn.” Một người đàn ông mặc đồng phục hải quan, hưng phấn nói, “Chừng nào thì bắt đầu?”

“Chờ một chút, tư liệu bây giờ vẫn còn thiếu, đây là do cảnh sát quốc tế gửi tới, không phải thứ chúng ta trực tiếp nắm giữ, cho nên cần phải có một bước xác minh, nhiệm vụ của mọi người gần đây chính là thả lỏng, cho Lý Phương Nặc một biểu hiện giả rằng chúng ta đã bắt đầu mệt mỏi, để hắn mất đi cảnh giác, đồng thời từng bước hoàn thiện tin tình báo đang có, một khi triển khai hành động, cần phải thành công trong 24h, không thế kéo dài!”

“Đúng vậy!”

“Mặt khác, cảnh sát quốc tế đã phái một người tới giúp chúng ta phá án, hắn vừa phối hợp với cảnh sát Đông Nam Á cùng sở phá độc dược châu Á phá được vài đường dây buôn lậu thuốc phiện, còn thân phận thì tạm thời giữ bí mật với người ngoài.”

Nam tử vẫn ngồi trong góc bỗng nhiên đứng lên, khi Trầm Chính Dương nhìn thấy khuôn mặt của hắn, liền thầm hít một hơi, kinh ngạc nói không nên lời.

Người này có vài phần giống Âu Dương Thông! Nhưng mà hắn không có khí chất ôn hòa, cả người đều giống như đã nhiễm máu, trải qua muôn vàn thử thách, chỉ đơn giản đứng ở đó thôi cũng làm cho người ta cảm thấy áp bách, da tay ngăm đen, ngũ quan lạnh lẽo cứng rắn, lúc nhìn về phía Trầm Chính Dương, ánh mắt còn mang theo đao phong, nhưng mà…

“Tôi biết cậu muốn nói gì.” Hắn liếc một cái liền nhìn thấu tâm tư Trầm Chính Dương, thanh âm rất thấp, mang theo ngữ khí lạnh như băng làm người ta không có cách phản kháng, “Tôi là cảnh sát quốc tế, tôi biết làm cái gì.”

“Chờ một chút.” Trầm Chính Dương nhấc tay ngăn hắn lại, sắc mặt ngưng trọng, “Tôi không phải hoài nghi chức nghiệp của anh, nhưng đối với anh, đối với cậu ấy, đây là quá mức tàn nhẫn.”

“Trầm cảnh quan.” Nam tử nghiêng người tới, không để ý tới ánh mắt kinh ngạc ở xung quanh, chỉ nhìn Trầm Chính Dương, nói, “Tôi đã xem sơ lược lý lịch của cậu, cậu là một cảnh sát rất tốt, chuyện tôi làm rất tàn nhẫn đối với nó, nhưng so với những người khác, là một loại giải cứu, có hiểu không?”

Trầm Chính Dương không nói gì, nhưng bất an trong lòng thì chỉ tăng không có giảm, đồng thời càng thêm giật mình với thân phận của người đứng trước mặt: Không thể nghi ngờ, người này chính là anh của Âu Dương Thông, sau khi tốt nghiệp cũng không tiếp tục đào tạo sâu mà là lựa chọn chức nghiệp phóng viên, Âu Dương Cần. Nhưng mà người đứng trước mặt hắn lúc này, lại lấy thân phận là một nhân vật được cảnh sát quốc tế đặc biệt phái đến! Mà trong tương lai không xa, hắn sẽ cùng Âu Dương Cần bắt Âu Dương Thông!

“Hai đứa em là do một thân anh hai nuôi lớn.” Hắn nhớ rõ, Âu Dương Thông không chỉ nói một lần về tình cảm giữa anh em bọn họ, “Lúc nhỏ cả nhà sống ở Thụy Điển, hằng năm phải trải qua chín tháng tuyết rơi, mỗi lần tan học về, anh hai sợ em bị té, lúc nào cũng cõng em đi… Sau đó anh hai dẫn em tới trường học ở Anh Quốc, có một cô gái giữa đường chặn lại xin số điện thoại, lúc đó em rất ngốc, sợ anh hai với người ta quen nhau, buổi tối sẽ không nấu cơm cho em nữa, cho nên liền xông tới ôm chặt chân anh hai, ha ha, hại ảnh mấy năm học đại học không quen được bạn gái…”

Khi nói về anh em của mình, trong mắt Âu Dương Thông lúc nào cũng hiện lên tia sáng khoái trá khác thường, khi đó Trầm Chính Dương còn giả bộ ghen, nhào tới hung hăng hôn một trận.

Nhưng mà bây giờ thì sao? Âu Dương Thông phải đối mặt với hắn còn chưa đủ, giờ còn phải đối mặt với anh của mình…

Hắn lại thống hận bản thân, tại sao không tới đây sớm hơn, bốn năm, bốn năm đã có thể biến một người trở nên bất trị, nếu như mình có thể gặp lại hắn sớm hơn, nếu như mình có thể kéo hắn quay đầu lại, nếu như…

Nếu như chúng ta không chia tay, bây giờ có phải sẽ không như thế này?

Âu Dương Cần nhìn thấy sự giật mình trong ánh mắt hắn, nhún vai, “Trầm cảnh quan, cậu còn vấn đề gì không?”

“Không.” Trầm Chính Dương khô khốc nói, lùi ra phía sau.

“Được rồi, vậy chúng ta bắt đầu thương thảo hành động lần này.” Âu Dương Cần bước về phía bảng đen, ánh mắt lãnh liệt nhìn cả hội trường, “Hành động lần này, có tên là, Trảm Long.”

Ngoài cửa sổ, sấm rền lên một tiếng, bầu trời tối đen, báo hiệu cho một trận mưa to sắp đổ ập xuống.

Editor: Hôm nay quá siêng ~ Type hơn 10k từ *toát mồ hôi* I’m super girl *múa múa*

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương