Yêu Phải Thiên Tài Nằm Vùng
-
Chương 4
Một ông chủ cuối tuần được nghỉ ngơi đi tìm hoan mua vui lại bị dựng người đi hòa giải nhân viên đang tranh cãi, thật sự là một chuyện khiến hắn vô cùng giận dữ, huống chi lúc đó hắn còn đang ở trên giường với nữ nhân.
Vẻ mặt trầm tĩnh ôn hòa bình thường của Âu Dương Thông đã biến mất, đôi mắt cũng liếc xéo Tiểu Diệp đứng bên cạnh, lãnh đạm nói, “Chỉ cần Diệp tiên sinh cho tôi một lý do tại sao lại phái người đi theo tôi là được.”
Hai người đàn ông vạm vỡ ở phía sau mặt mũi bầm dập một thân chật vật, Tiểu Diệp cũng không chịu thua hung ác trừng mắt nhìn Âu Dương Thông, “Tiến sĩ, cậu thật sự muốn tôi nói ra?”
Lý Phương Nặc liếc mắt nhìn bọn họ, tay nâng cằm bảo Tiểu Diệp, “Cậu cấp thấp hơn, nói trước đi.”
“Được.” Tiểu Diệp bước tới phía trước vài bước, hùng hồn nói, “Boss! Tôi nghi hắn là nằm vùng!”
Lý Phương Nặc ngẩn ra, sau đó cười ha hả, “Tiểu Diệp, t*ng trùng thượng não nên hồ đồ rồi hả? Nói bậy bạ gì đó?”
“Thật mà!” Tiểu Diệp trừng mắt nhìn Âu Dương Thông một cái, “Tôi có tên thuộc hạ, là bạn trai của cô tiếp viên dưới sảnh, hắn nghe cô ta nói chiều nay có cảnh sát gọi tới tìm tiến sĩ cho nên liền nói cho tôi biết. Lúc đầu tôi lo lắng cảnh sát có làm khó dễ gì tiến sĩ hay không, phái hai người này đi theo, không nghĩ tới, tiến sĩ còn đi ăn tối cùng tên họ Trầm đó, còn cười nói vui vẻ nữa chứ!”
Lý Phương Nặc không kiên nhẫn liên tục phất tay, “Cám ơn cậu! Tiểu Diệp, cậu cảm thấy nếu tiến sĩ là nằm vùng, cảnh sát sẽ trực tiếp gọi tới công ty để tìm hắn sao? Sau đó còn tới nhà hàng ăn tối? Cho dù cậu không thấy thì một trăm người khác cũng thấy, cảnh sát có khi nào bàn công việc giữa ban ngày ban mặt như thế không? Đầu óc kiểu gì, không có năng lực tự hỏi gì hết!”
“Không đúng! Tôi có chứng cớ!” Tiểu Diệp tức tới đỏ mặt, lấy một tờ giấy đã bị nhàu nát trong túi ra, “Trước khi đi, tên cảnh sát đó với tiến sĩ còn giằng co, hắn nhét tấm danh thiếp này vào tay tiến sĩ. Tiến sĩ vứt ở ven đường, bị anh em của tôi nhặt được, trên đó còn có số điện thoại!”
Lý Phương Nặc chỉ nhìn lướt qua, “Rồi sao?”
“Rồi sao? Sau đó tiến sĩ lái xe đi, đi được nửa đường thì dừng lại, chui vào trong lùm cây, hai người kia sợ hắn giở trò nên đi theo, kết quả… kết quả…”
“Không dám nói?” Âu Dương Thông cười lạnh, sau đó thong dong mở miệng, “Vậy để tôi nói tiếp cho nhé, trên đường lái xe về kí túc xá, phát hiện có chiếc xe đi theo, sau đó tôi dừng lại, tôi còn tưởng là ai, thì ra là cậu ta phái người theo dõi tôi.”
“Nếu không có tật thì cần gì phải giết người diệt khẩu?” Tiểu Diệp trợn mắt chống đỡ, “Nếu tôi tới không kịp thì bọn họ đã chết trong lùm cây rồi, không còn ai biết đêm nay cậu làm cái gì!”
“Được rồi!” Lý Phương Nặc lớn tiếng nói, “Tôi đã biết. Tiến sĩ, xin lỗi, Tiểu Diệp trước giờ đều là như vậy, chỉ có cơ bắp chẳng có não, y chang con bò, cậu đừng giận loại người thô thiển, giờ về nhà nghỉ ngơi đi, tôi gọi Tử Ngôn đưa cậu về. Có chuyện gì thì mai mốt nói sau.”
Âu Dương Thông không nói gì, ngay cả liếc mắt cũng không thèm làm, trực tiếp bỏ đi, Lý Phương Nặc bảo Tử Ngôn đuổi theo, sau đó mới lười biếng ngồi xuống sô pha, “Quen tiến sĩ bốn năm, lần đầu tiên thấy vẻ mặt này của hắn, tôi cũng không dám chọc.”
“Boss, sao lại để hắn đi?” Tiểu Diệp sốt ruột nói, bỗng nhiên nhãn tình sáng lên, “Nga, tôi hiểu rồi, thật ra anh sẽ bảo La ca nửa đường đập chết hắn phải không?”
“Đập chết! Đập chết cái đầu cậu!” Lý Phương Nặc cầm gạt tàn thuốc ném về phía hắn, rít gào lên, “Đập chết hắn rồi ai đi kiểm tra thuốc cho tôi? Cậu đi làm hả? Nằm vùng! Tới địa ngục làm nằm vùng đi! Nếu có làm thì sẽ dễ dàng bị cậu phát hiện vậy sao! Nga? Cùng ăn cơm với cảnh sát thì là nằm vùng. Vậy tôi đi với cảnh trưởng ăn cơm cả chục lần, cậu cũng bảo tôi là nằm vùng sao?!”
Hai tên thuộc hạ đã sớm bỏ chạy mất dép, trong phòng chỉ còn lại hai người, Tiểu Diệp không phục nhìn sắc mặt của boss, suy nghĩ nửa ngày vẫn cố ngang bướng, “Boss, cho dù hôm nay anh không giết hắn, tôi vẫn phải nói, tôi nghi ngờ hắn là nằm vùng!”
“Chứng cớ?” Lý Phương Nặc mệt mỏi, nửa nằm nửa ngồi trên sô pha, nhắm mắt dưỡng thần.
“Tôi không có chứng cớ nào khác, nhưng vẫn cảm thấy không bình thường, tiến sĩ là người nước ngoài, hắn với tên họ Trầm kia mới gặp một lần sao lại có thể mời nhau đi ăn cơm? Còn nữa, cảm giác giữa bọn họ rất kì lạ, căn bản không giống như vừa mới quen, còn nữa, anh nói bởi vì quang minh chính đại gặp nhau cho nên không có khả năng là nằm vùng, không chừng đây là kế sách của bọn họ! Chính là muốn chúng ta khỏi nghi ngờ!”
Lý Phương Nặc mở to mắt nhìn hắn, bỗng nhiên bật lên tiếng cười, “Tiểu Diệp Tử, trước kia tôi còn tưởng đầu óc của cậu không xài được, ai dè hôm nay còn nói được vài điều đạo lý nha.”
“Boss, anh cũng thấy hắn không bình thường sao?” Tiểu Diệp trở nên hưng phấn, “Vậy anh đã tin hắn là nằm vùng chưa?”
“Được rồi, chuyện này trong lòng tôi đã biết, cậu về trước đi. Nhớ kỹ, tối nay xảy ra chuyện gì đều không được nói với bất kì ai. Tiến sĩ có phải nằm vùng hay không, cứ để đó tôi thăm dò. Lần sau nếu xảy ra việc tượng tự cũng không được tự mình hành động.” Lý Phương Nặc nắm quyền đấm đấm vào bờ vai hắn, “Bây giờ hắn là thủ trưởng của cậu, cậu là cấp dưới, nếu cậu một mình theo dõi hắn, loại hành vi này hắn có thể lập tức khai trừ cậu! Cũng may là hắn không hiểu việc này.”
“Tôi không sợ!” Tiểu Diệp dùng sức lắc đầu, “Bây giờ hắn có muốn giết tôi, tôi cũng không sợ, tôi chỉ muốn nhắc nhở anh một tiếng. Tôi sợ anh bị hắn lừa.”
“Thằng nhóc này, chỉ được cái trung thành thôi.” Lý Phương Nặc cười mắng một câu, vỗ vỗ đầu hắn, “Đi đi, cuối tuần cũng bị cậu làm cho lộn xộn, tự mình tìm chuyện vui vẻ mà làm, nhớ rõ, chuyện công phải đặt lên hàng đầu. Tiến sĩ là thủ trưởng của cậu, nên làm cái gì tự mình biết rõ chứ?”
“Biết.” Tiêu Diệp thu liễm, cúi đầu rời đi. Lý Phương Nặc ở trong phòng trầm tĩnh một hồi, bỗng nhiên cánh cửa phía sau mở ra, hắn xoay người lại đối mặt với Văn Tuấn ở đằng sau, nói, “Cậu thấy thế nào?”
Văn Tuấn cầm hai ly rượu, đưa cho hắn một ly, “Anh lo tiến sĩ sẽ quay lại với tình cũ? Hắn không phải người dễ chịu, đừng nhìn ôn hòa vậy chứ bên trong vô cùng kiêu ngạo, huống chi, người kia còn là cảnh sát.”
“Tôi không thể không lo.” Lý Phương Nặc nhu huyệt thái dương, “Tiến sĩ cái gì cũng tốt, chỉ có một điều là không chịu thổ lộ tình cảm với chúng ta, cậu nhìn đi, bốn năm trời mới biết hắn thích nam nhân! Còn nữa, sao hắn lại biết võ chứ? Còn làm cho hai tên thuộc hạ của Tiểu Diệp bầm dập.”
“Cái này hắn đã từng nói với tôi, từ nhỏ đã sống ở nước ngoài, bị mấy tên da trắng bắt nạt, cho nên mới đi học võ.” Văn Tuấn nhún nhún vai, “Tiến sĩ cũng không phải một tên mọt sách, thần kinh vận động của hắn tốt lắm, chỉ cần nhìn một lần là làm được, lại nói, thuộc hạ của Tiểu Diệp nào dám đánh thật.”
Lý Phương Nặc thu tầm mắt, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ly rượu, đột nhiên lên tiếng hỏi, “Văn Tuấn, cậu nói xem, sao tiến sĩ lại muốn gia nhập với chúng ta?”
“Hả?”
“Cậu nhìn đi, hắn thông minh, thân thể khỏe mạnh, thân thế trong sạch, em trai còn là cảnh sát, lấy điều kiện của hắn mà nói, muốn tới nước nào làm việc cũng được, tại sao lại làm việc cho chúng ta? Hắn không hút thuốc, không uống rượu, không gần nữ sắc, tiền tài cũng không có ham muốn gì quá lớn, hầu như không có nhược điểm nào.”
Lý Phương Nặc mở to mắt, trong đôi mắt ẩn chứa nghi vấn, “Sao hắn phải làm việc cho chúng ta chứ?”
“Boss.” Văn Tuấn có chút đứng ngồi không yên, “Lúc đó là tôi xét duyệt hồ sơ của hắn, cũng là tôi đề nghị mời hắn, năm đó Munich rất để ý đến ngành công nghiệp hóa học, hắn lại phù hợp yêu cầu của chúng ta, hơn nữa… chúng ta còn cho hắn mức lương là 100 vạn dollar.”
“100 vạn dollar?” Lý Phương Nặc cười nhạt, “Cậu nghĩ hắn thật sự vì tiền sao? Cậu đừng quên, vào Tết âm lịch lúc hắn chính thức gia nhập với chúng ta, tôi đặt 100 vạn dollar trước mặt hắn, nói là tiền hoa hồng, ánh mắt của hắn một chút cũng không gợn sóng, không nhớ sao?”
Lý Phương Nặc đột nhiên nghiêng đầu, bỗng nhiên nói đùa, “Hay hắn yêu tôi? Mị lực của tôi lớn vậy sao?”
“Boss, đừng có nói giỡn!” Văn Tuấn xanh cả mặt, “Ông già ở nhà còn chờ ôm cháu kìa!”
“Tôi thuận miệng nói thôi, sốt ruột làm gì.”
Văn Tuấn thất bại cúi đầu, “Đồng tính thì ở nước ngoài tôi đã từng thấy, nhưng không nghĩ tới tiến sĩ lại là đồng tính, cũng lạ, lúc đó tiếp xúc với hắn, cũng điều tra qua quan hệ giữa hắn với những người xung quanh, nhưng mà trong đoạn thời gian đó không thấy hắn lui tới với tên họ Trầm kia a!”
“Được rồi, được rồi, vốn là chuyện chẳng ảnh hưởng gì bị mấy đứa tụi bây nói hồi thấy nó dính thiệt luôn.” Lý Phương Nặc tức giận nói, “Một, tiến sĩ nhìn qua không giống như người làm chuyện phạm pháp, hai, tiến sĩ lại giữ mình trong sạch còn hơn hòa thượng, ba, trong nhà còn có thằng em làm cảnh sát, cho nên hắn làm nằm vùng là không thể nghi ngờ, đúng không? Đúng không? Đúng cái mốc xì! Cảnh sát là đồ ngu hay kẻ điên? Bảo hắn đi làm nằm vùng á?!”
Văn Tuấn không nói gì, Lý Phương Nặc vươn tay chỉ hắn, “Văn Tuấn, nếu cậu là Âu Dương Thông, cậu có đi làm nằm vu cho cảnh sát không? Trên đời này ai cũng biết, làm nằm vùng mà bị phát hiện, chỉ có con đường chết, cho dù thành công cũng không phải chuyện tốt gì, còn phải mai danh ẩn tích cả đời. Hắn có tiền đồ như thế, làm sao chui vào con đường làm nằm vùng? Cảnh sát có nhiều tiền hơn tôi sao? Lại nói, bốn năm trước chúng ta đi tìm một tên nghiên cứu hóa học, cảnh sát liền thần kì như vậy biết chúng ta muốn tìm hắn sao? Được, lúc cậu đi tìm hắn, kéo hắn theo cậu, chỉ có một tuần thôi, chỉ có bảy ngày mà cảnh sát lại có thể thông đồng với hắn sao? Cậu đừng có nói với tôi hắn vì công lý chó má đó mà diễn kịch, bây giờ ngay cả cảnh sát còn không tin!”
Nhẹ nhàng thở ra một hơi, Văn Tuấn, đặt cái ly xuống bàn, “Tôi cũng không tin hắn là nằm vùng.”
“Hứ, trong đầu toàn cây với cỏ!” Lý Phương Nặc cười mắng, “Tôi phân tích như thế cũng chưa nói hắn nhất định không phải, bây giờ tôi đã giao một nửa chuyện quan trọng vào tay hắn, không thể không để ý tới… Nhưng mà, tuyệt đối không thể để hắn nhìn ra, cậu nói có đúng không, tiến sĩ nội tâm kiêu ngạo, nếu hắn biết chúng ta nghi ngờ hắn, nói không chừng thà chết hắn cũng không chịu làm, đến lúc đó thì biết tìm ai khác đây!”
Sáng sớm đầu tuần, đài khí tượng dự báo sẽ có một luồng khí lạnh thổi từ biển vào, quả nhiên sáng sớm ra đường, gió thổi phần phật, người đi đường lạnh run vội vàng đi cho nhanh, trên trời mây đen dày đặc, làm cho lòng người cực kì không thoải mái.
Trong lòng Trầm Chính Dương hiện giờ rất khó chịu, giữa trưa Tôn Á nói với hắn, tập độc đội của cục cảnh sát hôm nay sẽ có hành động kiểm tra nhà xưởng Tân Phương, sau khi hành động bọn họ mới cho tổ điều tra đặc biệt biết, một chút ý tứ hợp tác cũng không có.
“Cái này cũng quá tự tung tự tác rồi!” Tôn Á phẫn nộ lên tiếng, “Tôi có thể hiểu là bọn họ muốn giữ bí mật nhưng loại chuyện này phải cùng hành động với chúng ta chứ!”
Trầm Chính Dương lẳng lặng nhìn tài liệu, bất thình lình hỏi một câu, “Bọn họ sao lại đột nhiên đi kiểm tra vào hôm nay? Có tình báo sao?”
“Chắc vậy, bọn họ chả chịu nói gì cả.” Tôn Á vẫn còn rất bực tức, “Hay là tôi qua bên kia, chờ bọn họ làm xong, nếu có phát hiện cái gì tôi đều có thể danh chính ngôn thuận mà tham gia.”
Trầm Chính Dương gật đầu, “Nhưng mà đại khái cậu phải chịu bị ghẻ lạnh, tập độc đội tự xưng là giang sơn làm bằng sắt, nhìn ai cũng như nội gián, cậu đi nhớ phải cẩn thận.”
“Tôi biết rồi.” Tôn Á xoay người ra ngoài, mây đen ngoài trời rốt cuộc đánh xuống vài tia sấm sét, mưa cũng ầm ầm đập vào cửa, nhìn ra ngoài không còn thấy rõ nữa.
Nhiều giờ sau, Trầm Chính Dương lần thứ hai ngẩng đầu lên, đã bảy giờ tối, tổ viên bên ngoài đã về nhà hết rồi, hắn nhu nhu đôi mắt buồn ngủ, cầm di động lên thấy có một cuộc điện thoại là mình chưa tiếp, là anh hai gọi, thoáng tự hỏi một chút, hắn gọi lại.
“Anh hai, là em, xin lỗi, lúc nãy bận quá không có thời gian tiếp điện thoại, có chuyện gì không?”
Đầu dây bên kia đã sớm quen thuộc với ngữ điệu xa lạ này của hắn, bất đắc dĩ cười cười, “Cũng không có gì, mấy tháng nữa là tới Tết rồi, mẹ dặn em nhớ về nhà mừng năm mới.”
“Em còn án phải phá, năm nay sợ về không được.”
“Lúc trước anh đã nói rồi, em không cần phải nhận vụ này, em không nghe, bây giờ biết lợi hại rồi chứ gì? Vội? Vội làm cái gì, anh sợ cuối cùng em cũng chẳng thu hoạch được gì, mặt mũi xám xịt trở về, lãng phí vài năm vô ích.” Nam nhân đầu dây bên kia thở dài, “Ba rõ ràng đã an bài cho em rất tốt, ở trong tổ điều tra đặc biệt chỉ là hình thức, chỉ cần làm vài thành tích rồi ra, ba năm sau điều em tới tổng cục, vừa gần nhà lại có người trên chiếu cố, vài năm liền có thể thăng chức. Em nhất quyết đối nghịch với cả nhà, còn chuyên gia đi kiếm mấy cái vụ án khó nhằng để phá, Lý Phương Nặc là một tên vô cùng thâm, em tuyệt đối đừng nháo tới hắn, làm không tốt có khi còn ảnh hưởng tới tiền đồ của chính mình.”
“Anh hai, anh nói xong rồi chứ?” Trầm Chính Dương lãnh đạm lễ phép nói.
“Chưa nói xong!” Nam nhân bên kia đề cao thanh âm, sau đó lại nhẹ nhàng nói, “Em trai, từ nhỏ em đã không làm gì để ba mẹ lo lắng, sao càng lớn lại càng làm trái lại, ba vì chuyện của em mà tóc cũng bạc hơn nửa đầu rồi. Trầm gia có hai đứa con, anh thì lấy vợ rồi, làm cảnh sát cũng là chức cao, an an ổn ổn, sống như vậy mới là hy vọng mà ba mẹ đặt lên chúng ta, em thì sao? Em đâu phải mới hai mươi tuổi đúng không? Vẫn nhiệt huyết thanh xuân vì dân trừ bạo? Anh van em làm ơn thực tế một chút đi, nếu phải trừ hại, em chỉ cần bắt mấy tên buôn ma túy nhỏ thôi, còn làm cho lớn vô, truyền thông cũng sẽ nói tới, lại lên màn ảnh, cũng không hề đắc tội với ai, sao em lại không làm? Em đừng có đi kiếm mấy lão hổ để gãi mông. Lý Phương Nặc là ai? Hắn với thống đốc giao tình rất tốt, cho nên mới được chức nghị viên, dưới tay có biết bao nhiêu người đang làm công cho hắn, cho dù biết hắn không sạch sẽ, hằng năm nộp thuế cũng bớt xén ít nhiều nhưng ai dám đụng vào hắn? Em nghe anh lần này đi, chỉ cần đối phó qua loa thôi, sau đó mau chóng về nhà, xã hội này trắng đen không phân rõ, chỉ cần làm cho nó cân bằng là được, đó cũng là điều mọi người mong muốn, em rốt cuộc có hiểu không?”
“Xin lỗi anh, tín hiệu bên em không tốt lắm, ngoài trời đang mưa to.” Trầm Chính Dương hung hăng bấm tắt máy, thở dài một hơi, đúng là mỉa mai! Buồn cười! Người ngoài nhìn vào, đây là một gia đình làm cảnh sát, bốn đời đều xem bắt tội phạm là nhiệm vụ của mình, anh hai bây giờ đang ngồi chẫm chệ trên ngôi cao, nói cái gì cũng giống như người ngoài cho mình lời khuyên tiêu cực!
Điện thoại đột nhiên vang lên, hắn không kiên nhẫn bắt điện thoại, “Alo!”
“Tổ trưởng, là tôi Tôn Á.” Thanh âm đầu dây bên kia tựa hồ rất hỗn độn, hình như tín hiệu không tốt, thanh âm Tôn Á dồn dập mà trầm thấp, ” Tập độc đội đã về, thu được năm trăm khắc (*) ma túy, một ngàn viên thuốc lắc, còn nữa, bọn họ đã bắt Âu Dương Thông chủ nhiệm phòng thí nghiệm Tân Phương!”
(*) Một khắc tương đương 25kg.
Cái gì?! Trầm Chính Dương lập tức đứng dậy, dồn dập nói, “Tôi tới ngay!”
Tập độc đại đội nằm ở một khu hẻo lánh trong thành phố, là một tòa nhà cũ kỹ không được tu sửa, trong đêm tối trên bàn chỉ có một chiếc đèn trắng chói mắt, làm cho người ta thoáng chột dạ, liếc mắt một cái liền sợ tới rét run.
Bởi vì là nhà cũ cho nên không có bãi đỗ xe, Trầm Chính Dương đậu xe ở gần đó sau đó chạy vào tòa nhà, quần áo cũng bị ướt một chút, hắn lắc lắc đầu vẫy tóc, bước nhanh vào trong, bảo vệ chặn hắn lại không cho vào, phải lấy chứng minh thư ra mới được, tập độc đại đội lui tới đều là cảnh sát khí chất dũng mãnh, không khí xơ xác tiêu điều còn ẩn ẩn một cỗ xung lượng giương cung bạt kiếm.
Tôn Á ở lầu một đợi hắn, nói mấy câu đơn giản thuyết minh tình huống, hôm nay tập độc đội bí mật hành động, đột kích nhà xưởng của Tân Phương, tìm thấy một lô hàng trong một phòng thí nghiệm, trong phòng thay quần áo của nhân viên cũng tìm được thuốc lắc, bây giờ đã phong tỏa toàn bộ nhà xưởng, tất cả máy tính sổ sách đều đem về kiểm tra, nhân viên giám chứng vẫn còn ở trong đó tìm chứng cớ, không ai thừa nhận cả, chủ nhiệm Âu Dương Thông là người phụ trách, tự nguyện theo cảnh sát trở về.
“Người đâu?” Trầm Chính Dương sốt ruột hỏi, Tôn Á quái lạ nhìn hắn, “Đương nhiên là nằm trong tay tập độc đội rồi, bây giờ sao có thể bảo bọn họ nhổ người ra chớ.”
Trầm Chính Dương không nói gì hướng về văn phòng đội trưởng, đẩy cửa ra phát hiện người mình muốn tìm đang ngồi trên ghế cạo râu, ánh mắt lạnh như băng liếc nhìn hắn, “Trầm cảnh quan, hạnh ngộ.”
“Cậu ở bên ngoài chờ tôi.” Trầm Chính Dương nói khẽ với Tôn Á, sau đó đóng cửa lại, đứng đối diện đội trưởng, trầm tĩnh nói, “Lô đội trưởng, tôi có thể tham dự thẩm vấn nghi phạm mà mọi người mang về không?”
“Cái này không tốt lắm nha, Trầm cảnh quan.” Lô đội trưởng lười biếng gác chân lên bàn, máy cạo râu ong ong chạy trên mặt hắn, “Người là chúng tôi bắt, vụ án cũng là của chúng tôi, cậu tuy rằng là người của đội điều tra đặc biệt, có đặc quyền, nhưng mà…”
Hắn cười lạnh, “Đây là địa bàn của tôi, người cũng là tôi bắt, cậu bớt lo chuyện bao đồng đi!”
“Lô đội trưởng, căn cứ theo quy định của cảnh cục, tôi có quyền tham dự những vụ án liên quan đến Lý Phương Nặc, đây là chức trách của tôi.”
Tắt máy cạo râu trong tay, ánh mắt Lô đội trưởng tối tăm nhìn về phía Trầm Chính Dương, thanh âm rất ôn hòa, “Nghĩ thế thì tự mình đi bắt Lý Phương Nặc đi, đại cảnh quan? Thế nào, không dám à? Tôi biết cậu là người do cấp trên phái xuống, nhưng mà mở miệng ra là quy định, ngậm miệng lại thì pháp luật, kết quả thì sao? Không phải đều khiến cho toàn bộ từ trên xuống dưới gà bay chó sủa, chỗ nào cũng nhúng một chân vào, sau đó hai ba năm sau thì trở về làm đại thiếu gia, cậu thật sự dám đi bắt Lý Phương Nặc à? Tôi lập tức cho cậu mượn một lá gan!”
Trầm Chính Dương hơi hơi nhíu mày, nghiêm túc nói, “Lô đội trưởng, có lẽ trong lòng anh có nhiều thành kiến đối với tôi, nhưng làm ơn cho tôi tham gia vụ án lần này.”
“Lăn tới lăn lui cũng chỉ có câu này, các người đúng là đồ mọt sách.” Ngữ khí của Lô đội trưởng vô cùng khinh miệt, “Dùng phương thức điều tra chậm chạp này của mấy người, một trăm năm sau cũng đừng hòng đụng vào một cọng lông của Lý Phương Nặc!”
Hắn thả chân xuống, tùy tiện phất tay, “Được rồi, Trầm cảnh quan, tôi không muốn làm cậu mất mặt, mau trở về đi, vụ án này là do tôi phụ trách, ngày mai tôi đem một phần khẩu cung sang cho cậu, tôi cam đoan.”
Vẻ mặt Trầm Chính Dương càng thêm nghiêm túc, “Lô đội trưởng, anh nhất định không chịu cho tôi tham gia thẩm vấn, có phải có tin tức gì hay không? Hay là mấy người sử dụng phương pháp tra tấn nghi phạm?”
Sắc mặt Lô đội trưởng lập tức đen xuống, âm lãnh trừng mắt nhìn hắn, “Trầm cảnh quan, muốn nói luật, cậu đi mà nói với tội phạm, ở trong này, tôi không cần cậu dạy tôi phải làm gì! Dùng phương pháp gì để lấy khẩu cung, đó là việc của tôi! Chuyện gì đều phải làm theo trình tự thì cái tổ này trước kia đã sớm thành cái động chứa độc rồi! Hôm nay tôi nói với cậu! Đôi khi phải thấy chút máu thì mấy tên tội phạm đó mới thành thật! Cậu đừng trách tôi! Dù sao tôi cũng không để ý tới một nhà cậu đâm chọt sau lưng!”
Trầm Chính Dương một bước cũng không nhường, đối diện nhìn hắn, “Lô đội trưởng, thân là nhân viên của cảnh cục càng không nên biết pháp phạm pháp, nếu vì kết quả cuối cùng mà phải dùng hình phạt riêng, vậy anh có khác gì tội phạm chứ?”
“Mau cút đi!” Lô đội trưởng đạp cái ghế dựa, vươn tay chỉ vào cánh cửa, đôi mắt tối đen như muốn buộc đá ném sông, lại càng làm cho Trầm Chính Dương tích tụ một cỗ sát khí trong lòng, hắn dùng lực áp chế bất an, một lần nữa yêu cầu, “Lô đội trưởng, tôi kiên trì xin cùng thẩm vấn, nếu anh vẫn một mực từ chối, như vậy tôi sẽ không ngại gọi cho ngài tổng thanh tra, để ông ấy quyết định.”
Lô đội trưởng lúc nãy chỉ muốn uy hiếp, nhưng ánh mắt lúc này lại giống như muốn giết người, cũng may điện thoại trên bàn đột nhiên reo lên, hắn bắt máy, đơn giản ừ một tiếng, lúc nghe điện thoại còn ngẩng đầu lên nhìn Trầm Chính Dương liếc mắt một cái.
“Nếu anh lo tôi là nội gián, có thể dựa theo tiêu chuẩn của tập độc đội theo dõi tôi, tôi sẽ hoàn toàn hợp tác.” Trầm Chính Dương không nhìn ra được manh mối gì từ nét mặt của người kia, nhưng Âu Dương Thông lại làm lòng hắn nóng như lửa đốt, chỉ cần có thể chạy tới bên cạnh Âu Dương Thông, chính mắt mình nhìn thấy người kia, có thể tự mình xác định Âu Dương không có chuyện gì, phải trả giá thế nào hắn cũng bằng lòng.
Tập độc đại đội dùng thủ đoạn gì đối đãi với nghi phạm, Trầm Chính Dương đương nhiên đã từng nghe qua, thân là cảnh sát, đối với mấy thứ tra tấn bức cung tất nhiên là biết, nhưng mà Âu Dương Thông…
“Được, Trầm cảnh quan, hôm nay tôi sẽ nể mặt cậu, có thể giúp cậu vào thẩm vấn.” Thái độ của Lô đội trưởng đột nhiên xoay chuyển 180 độ, thân thiết nói, “Hy vọng cậu có thể dùng phương pháp của mình tìm được manh mối đột phá cho vụ án.”
Lúc rung chuông gọi người hắn còn vị ý thâm trường nói, “Tên nghi phạm này, rất thông minh, xương cốt cứng rắn, cũng không phải loại dễ cắn, tôi chờ tin tốt của cậu.”
Trầm Chính Dương thầm kêu không ổn, đi theo một cảnh sát xuống tầng hầm, trong phòng thẩm vấn trống rỗng, ánh sáng của ngọn đèn bao phủ cả một không gian nhỏ, bên cạnh đã có một cảnh sát khác ngồi ghi chép, hai người trao đổi ánh mắt, rất khách khí nói, “Trầm cảnh quan, mời.”
Cửa sắt mở ra, Âu Dương Thông bị đẩy vào, vừa vào cửa liền bị ánh đèn làm cho chói mắt, theo bản năng nâng tay lên che, trên cổ tay hiện ra chiếc còng tay, trong nháy mắt đâm thẳng vào lòng ngực Trầm Chính Dương, làm cho hắn phải cố gắng áp chế bực bội trong lòng mới không nhào tới ôm lấy thân thể gầy yếu của Âu Dương Thông, muốn người kia không phải chịu bất kì thương tổn nào.
Đáng tiếc, hắn là một cảnh sát, cho nên hắn chỉ có thể yên lặng nhìn Âu Dương Thông từ từ ngồi xuống ghế, hai tay vì bị còng nên đặt ở phía trước, khớp xương rõ ràng thon dài không hề có một tia run rẩy, ngọn đèn sáng chói thẳng tắp chiếu vào mặt Âu Dương Thông, hắn ngoại trừ hơi nheo mắt lại chống cự thì bộ dáng chẳng khác gì học sinh đang ngồi nghe giảng.
“Trầm cảnh quan, mời.” Hai cảnh sát kia tỏ rõ bộ dáng đang xem kịch vui, Trầm Chính Dương không thèm để ý tới, trực tiếp mở miệng, “Âu Dương, những thứ khác không cần nói, em nói cho anh biết, sao hôm nay em lại tới đây?”
Âu Dương Thông nghiêng đầu tự hỏi một chút, nở nụ cười, “Anh cảnh sát, anh bỏ qua màn hỏi danh tính, cái này hình như là không tuân thủ quy tắc nha? Làm sao tôi lại tới đây? Chẳng lẽ đồng sự không nói cho anh biết là tôi ngồi xe cảnh sát tới sao?”
“Âu Dương!” Trầm Chính Dương vội vàng gọi tên hắn, sau đó lập tức đổi thành ngữ khí một chút cũng không làm khó được, “Lúc trước em nói với tôi, Tân Phương cho em một danh hiệu cố vấn, cho phép em tự do ra vào phòng nghiên cứu, tuyệt đối không hề vi phạm cái gì, thế mà sao hôm nay lại tới đây? Em gọi cái nơi chế tạo ma túy đó là phòng nghiên cứu cá nhân sao? Em có biết chứa năm trăm khắc ma túy bị tội gì không? Em có thể bị tử hình mười lần đó!”
Nói xong hắn kích động đứng lên, thanh âm mất đi sự vững vàng, câu cuối cùng dường như muốn hét lên, Âu Dương Thông không lộ ra vẻ xúc động, rất lạnh tĩnh nhìn hắn, “Tôi là chủ nhiệm phòng nghiên cứu của Tân Phương, cho nên chuyện hôm nay, tôi là người đầu tiên không thể trốn tránh trách nhiệm, nhưng mà, đây là chuyện không hề liên quan tới tôi, tôi nghĩ anh cảnh sát cũng không tin tôi đâu cho nên tôi không còn gì muốn nói.”
Không, chỉ cần là em nói thì cái gì anh cũng tin… Nhưng mà, Âu Dương, em thông minh như vậy, em thông minh nên ngay cả chuyện nói dối cũng chỉ là chuyện nhỏ, em khẳng định biết, anh chỉ không biết, trong chuyện này em đóng vai trò gì, là biết chuyện không báo? Hay em cũng chính là…
“Anh cảnh sát.” Âu Dương hơi hơi nhíu mày, “Tôi đã nói rất nhiều lần, Tân Phương là công ty y dược hoàn toàn hợp pháp, ngành khai phá tân dược vẫn luôn tuân theo pháp luật, chuyện hôm nay, chỉ là hành vi của một bộ phận nhân viên, chúng tôi sẽ phối hợp với cảnh sát điều tra. Nhưng mà, nếu mấy anh cảnh sát muốn lấy tin tức gì khác từ tôi, thì xin lỗi, tôi không thể hợp tác.”
Trầm Chính Dương dụng quyền chống cằm, đôi mắt tối đen nhìn chằm chằm Âu Dương Thông, hắn muốn nhìn thấy sự sợ hãi, do dự, bối rối, không cam lòng từ đôi mắt đó, hoặc là một cảm xúc gì khác, nhưng hắn chỉ thất vọng, ánh mắt Âu Dương Thông so với hắn còn kiên định hơn, giống như những điều đó là sự thật.
“Em muốn vội vàng thanh minh, tìm thấy thuốc cấm trong phòng nghiên cứu Tân Phương chẳng liên quan gì tới ông chủ Lý Phương Nặc, đúng không?” Hắn chậm rãi hỏi.
Âu Dương Thông lại nhíu mày, “Anh cảnh sát, tôi không rõ ý của anh, tôi đã nói, đây là hành vi của một bộ phận nhân viên, tôi là chủ nhiệm phòng thí nghiệm đương nhiên phải chịu trách nhiệm, nhưng mà nếu phải đụng tới ông chủ thì cũng quá vớ vẩn rồi? Tôi tin chắc, trong vòng 24h, cảnh sát các anh sẽ tìm được người chứa thuốc cấm, đưa hắn ra trước pháp luật, về phần hình phạt, tôi nghĩ, một người chỉ có thể chết một lần, cho nên hình phạt chết mười lần như anh nói, không hề tồn tại.”
“Âu Dương.” Trầm Chính Dương chậm rãi lắc đầu, “Em đừng nghĩ cảnh sát là một đám ngu ngốc, muốn tung đại một thằng làm thế thân chịu tội à, nói cho em biết, tập độc đội khẳng định sẽ tra ra, một người cũng không thoát. Thậm chí cả em cũng có thể là một người chịu tội thay, em còn muốn thay người khác gánh tội đến bao giờ?”
Âu Dương Thông lấy tay che miệng ho khan hai tiếng, qua một lúc cũng không nói gì, Trầm Chính Dương lẳng lặng nhìn hắn, đau lòng, lo âu, kì vọng… Hắn không muốn ngồi đối diện nhìn Âu Dương Thông như lúc này, một tình cảnh giữa cảnh sát và nghi phạm, hắn không muốn!
Bọn họ chia tay, đúng vậy, nhưng mà cho tới bây giờ hắn vẫn còn yêu Âu Dương Thông, nguyện vọng duy nhất chính là sau khi Âu Dương Thông rời khỏi hắn, có thể tiếp tục sống một cuộc sống khoái hoạt, có thể gặp được một nam nhân khác hoặc một người con gái nào đó, sau đó tạo thành một gia đình sống một cuộc sống hạnh phúc tốt đẹp.
Tựa như bọn họ lúc trước…
Chứ không phải như bây giờ, hắn là cảnh sát, Âu Dương Thông là nghi phạm, đang giãy chết trong nghi vấn là đồng phạm của tập đoàn buôn lậu thuốc phiện kia!
“Âu Dương, tôi chờ em mở miệng.” Trầm Chính Dương cảm giác thanh âm của mình thật mơ hồ, không giống thật, “Tôi cam đoan với em, chỉ cần em nói ra những điều mình biết, cảnh sát lập tức đưa em vào phạm vi bảo vệ nhân chứng, mức hình phạt cũng sẽ cân nhắc kĩ càng, nếu em còn băn khoăn cái gì, có thể hỏi.”
Âu Dương Thông cau mày, ánh mắt dừng lại nơi bàn chân, cũng không hề xoay mặt nhìn Trầm Chính Dương, Trầm Chính Dương muốn nhào tới nắm lấy khuôn mặt hắn để mình nhìn thấy rõ ràng nét lo lắng, để hắn nghe rõ ràng từng câu từng chữ của mình, “Âu Dương, em vẫn còn đang suy nghĩ sao, em không cần phải dính líu tới tập đoàn đó, em vĩ đại như thế, vẫn còn trẻ, tại sao lại phải hy sinh thân mình vì người khác? Em có biết bản thân đang làm cái gì không? Có lẽ em vẫn nghĩ đây chỉ là thực nghiệm khoa học đơn thuần, tựa như những ngày ở đại học vậy, nhưng không phải, bây giờ mỗi một việc em làm đều có thể hại hàng ngàn người, ma túy có thể dễ dàng hại một người, hại một gia đình, em không nhớ sao?”
Em không nhớ năm đó chúng ta cùng nhau đi xem triễn lãm ngày quốc tế cấm chất độc hại sao? Lúc từ trong đó đi ra, em đã nói gì em quên rồi sao? Âu Dương, em nói khoa học không phải dùng để hại người, chế tạo ma túy, thuốc lắc… so với Nazi (*) còn đáng sợ hơn.
(*) Đảng Phát Xít do Hít-le cầm đầu.
Hôm đó khí hậu rất ôn hòa, nhưng sau khi xem qua ảnh chụp cùng tài liệu, sắc mặt của em liền trở nên tái nhợt, lòng bàn tay cũng lạnh như băng, anh vẫn nắm tay em không hề buông ra, anh có thể tin tường cảm nhận được em hận thuốc phiện tới tận xương tủy.
Em khi đó, có một cuộc sống vô cùng nhàn hạ, những tội ác lõa lồ ngay trước mặt em còn không thể chịu nổi, tại sao, vài năm sau, anh phải ngồi giảng đạo lý này với em?
Giống như cảm nhận được ánh mắt của hắn, Âu Dương Thông hơi nâng mắt lên, đạm mạc nhìn hắn một cái, mở miệng ra, cũng chính là câu mà Trầm Chính Dương không muốn nghe nhất, “Trước khi luật sự tới, tôi sẽ không nói gì cả.”
“Âu Dương!” Trầm Chính Dương lập tức đứng lên, “Em rốt cuộc muốn cái gì?!”
Âu Dương Thông ngẩng mặt lên, lạnh lùng nhìn hắn, bảo trì trầm mặc.
“Trầm cảnh quan, đừng kích động, đừng kích động.” Cảnh sát bên cạnh kéo hắn ngồi xuống, ngoài cười nhưng trong không cười, “Anh em chúng tôi đã thẩm vấn hắn, đều không thể cạy được miệng hắn, anh phải biết, loại người thế này, phải để chút thời gian, để vài ngày là được.”
Cửa sổ phòng thẩm vấn mở ra, thanh âm của Lô đội trưởng lười biếng vang lên, “Các anh em, kết thúc công việc, ông chủ của người ta đã kêu luật sự tới bảo lãnh rồi, còn thuận tiện đem luôn thằng đầu sỏ tới cho chúng ta, mọi người có thể qua bên kia chơi đùa với mấy tên tiểu tử đó, về phần vị tiến sĩ này, đưa hắn ra ngoài, dù sao mọi người cũng chẳng tra hỏi được gì.”
Cảnh sát bên cạnh bắt đầu thu xếp giấy tờ tài liệu, Trầm Chính Dương ngây ngẩn cả người, bước tới cửa, “Lô đội trưởng, đây là ý gì?”
“Có ý gì á?” Lô đội trưởng sờ vết sẹo trên mặt mình, dùng sức nở nụ cười, “Nói chính xác là, người trong Tân Phương đã sắp xếp nhân viên điều tra tìm được người giấu thuốc cấm, tổng cộng có năm người, cho nên việc này chứng minh vụ việc chẳng liên quan gì tới tiến sĩ này, bọn họ dẫn theo luật sự tới nộp tiền bảo lãnh, dùng năm người đổi một người, mạng của hắn cũng thật đáng giá. Nhưng mà, người ta là kẻ có tiền, cậu có biết vị này tốn bao nhiêu tiền để mời luật sư giỏi không? Nói chuyện một giờ, cả lương của tôi và cậu cả năm cộng lại cũng không bằng người ta.”
Trầm Chính Dương không lòng dạ nào nghe hắn nói dong dài, mở cửa ra đi đến bên cạnh hắn, hạ giọng nói, “Tôi không đồng ý thả Âu Dương Thông lúc này! Hắn biết rất nhiều chuyện, mọi người bây giờ chỉ cần nhẫn nại, mở được miệng hắn ra là có thể có được rất nhiều tin tức!”
“Nói rất đúng.” Lô đội trưởng gật đầu, “Nhưng mà Trầm cảnh quan, cậu có thể làm hắn mở miệng không? Hay là nói, cậu dùng bao nhiêu thời gian để cạy được miệng hắn?”
Trầm Chính Dương dừng một chút, đôi mắt đen láy hiện lên một tia không đành lòng, nếu có thể, hắn sẽ không bao giờ để Âu Dương Thông ở lại một nơi vừa tối vừa ẩm thấp như thế này thêm một phút giây nào nữa, nhưng mà!
Âu Dương nhất định vẫn còn nắm giữ rất nhiều tin tức, nhưng mà hắn không chịu mở miệng!
“Cho tôi một ngày.” Trầm Chính Dương rốt cuộc hạ quyết tâm, “Pháp luật có quy định có quyền giữ một người 24h, chúng ta vẫn chưa hỏi xong… từ giờ tôi sẽ không rời hắn một tấc, nhất định cạy được miệng!”
Lô đội trưởng hơi ngạc nhiên nhìn hắn, nhún nhún vai nói, “Được rồi, nếu cậu đã kiên trì như vậy, tôi sẽ đi giữ chân tên luật sư, nhưng mà tôi sẽ nói với hắn, là cậu, Trầm cảnh quan, thiếu gia thứ hai của Trầm gia, tôi cũng không có vai vế lớn, không thể đỡ cho cậu được.”
Hắn đang muốn bỏ đi, đột nhiên trong phòng thẩm vấn truyền đến tiếng trầm đục như người bị té, Trầm Chính Dương cả kinh, xoay người nhìn vào trong, Âu Dương Thông sắc mặt tái nhợt té trên mặt đất, cả người cuộn lại, cắn chặt răng, tựa hồ đang kiềm nén sự đau đớn.
“Ê! Bị làm sao vậy?” Một cảnh sát bước tới kiểm tra thì bị Trầm Chính Dương đẩy sang một bên, nửa quỳ nửa ngồi ôm Âu Dương Thông vào lòng, lo lắng thấp giọng gọi, “Âu Dương, bị cái gì? Đau ở đâu? Chỗ nào không thoải mái? Âu Dương?”
Mồ hôi lạnh chảy xuống hay bên thái dương, ngón tay vô lực bắt lấy cổ tay hắn, cảm giác lạnh lẽo làm Trầm Chính Dương run lên, tăng thêm lực đạo ôm lấy người trong lòng, “Âu Dương, bị làm sao?!”
“Âu Dương!” Trầm Chính Dương nửa ôm nửa đỡ Âu Dương Thông đứng dậy, quay đầu quát với cảnh sát ghi chép, “Sao còn không mau gọi bác sĩ! Mau gọi xe cứu thương!”
“Không… không sao…” Âu Dương Thông hàm hồ nói, lắc lắc đẩy cánh tay hắn ra, chính mình tự đứng vững, “Nhưng mà đáng tiếc… Trầm cảnh quan, chỉ sợ không cần làm phiền anh theo giúp tôi, tôi sẽ không mở miệng đâu.”
Lô đội trưởng đứng ngoài cửa, ánh mắt lóe vài cái, Âu Dương Thông có mắt không tròng, đối xử như thế với Trầm Chính Dương, Âu Dương Thông nhìn thấy ánh mắt của hắn liền gằn từng chữ hỏi, “Bây giờ tôi đi được chưa?”
Kế hoạch của Trầm Chính Dương bị phá hư, hắn muốn tiếp tục ở đây nói chuyện với Âu Dương Thông, cho dù không thể biết toàn bộ tình huống, ít nhất cũng có thể bóng gió nói ra vài chỗ hổng, nhưng mà Âu Dương Thông hiện giờ như thế này, làm sao dám giữ lại?
“Khụ, Âu Dương tiến sĩ.” Lô đội trưởng cúi đầu ho khan, “Thân thể của cậu không khỏe mạnh, nếu không thì sao lại biến thành dạng này? Cũng may Trầm cảnh quan ở đây, bằng không cậu đã bị tập độc đội dùng hình phạt riêng, dùng bạo lực ẩu đả với nghi phạm, chúng tôi thật đúng là không có nhân chứng hữu lực.”
“Ngài đã lo lắng nhiều rồi, Lô đội trưởng.” Âu Dương Thông đứng vững vàng, thong dong lộ ra tươi cười, “Tôi chỉ có chút bệnh đau dạ dày, bệnh cũ tái phát. Xin hỏi bây giờ tôi đi được chưa?”
“Đương nhiên là được.” Lô đội trưởng mở vạt áo, “Dẫn tiến sĩ đi làm thủ tục bảo lãnh, cẩn thận một chút, người ta là đại nhân vật đó.”
Âu Dương Thông không thèm liếc mắt nhìn Trầm Chính Dương lập tức đi theo cảnh viên ra ngoài, Trầm Chính Dương nhìn theo bóng dáng của hắn biến mất nơi hành lang, quay đầu lại căm tức với Lô đội trưởng, “Anh sai người đánh hắn?”
“Nói chuyện cẩn thận một chút, Trầm cảnh quan.” Lô đội trưởng không hề yếu thế chống lại, “Nếu không tôi sẽ kiện cậu tội phỉ báng.”
“Tôi cũng là một cảnh sát, tôi biết phương pháp gì đối với loại người này là hữu hiệu! Anh thô bạo chấp nhất, chẳng những không thể làm hắn hợp tác với cảnh sát, ngược lại còn gây khó khăn cho công việc của chúng ta ngày một lớn hơn! Lô đội trưởng, tôi xin anh hãy nghĩ lại hành vi của mình.”
“Lời hay đều đã nói, Trầm cảnh quan, tôi đương nhiên biết phương pháp này vô dụng với hắn nhưng tôi chỉ muốn dùng một chút.” Lô đội trưởng khiêu khích nhìn Trầm Chính Dương, “Mặt khác, cho dù tôi khách khí mời hắn, nói lời dễ nghe, hắn cũng chẳng chịu mở miệng.”
Hắn cắn chặt răng, hung hăng nói, “Hắn tuyệt đối chẳng phải người vô tội, bị người ta lợi dụng… Trầm Chính Dương, tôi nói cho cậu biết, hắn chính là một trong những trợ lý đắc lực của Lý Phương Nặc! Cũng có thể chính là bốn nhân vật mà chúng ta vẫn chưa điều tra rõ!”
Trầm Chính Dương cười lạnh một tiếng, “Bằng chứng đâu?”
“Tôi không có chứng cớ, đây là dựa vào trực giác.” Lô đội trưởng đốt điếu thuốc, “Thật ra cậu đã sớm nghĩ ra nhưng chỉ không dám thừa nhận mà thôi.”
Một câu kia đã đâm thẳng vào góc sợ hãi sâu nhất trong nội tâm của Trầm Chính Dương, thậm chí hắn không có khí lực để phản bác, trong đầu chỉ còn một suy nghĩ: Âu Dương… đây không phải là thật…
Vẻ mặt trầm tĩnh ôn hòa bình thường của Âu Dương Thông đã biến mất, đôi mắt cũng liếc xéo Tiểu Diệp đứng bên cạnh, lãnh đạm nói, “Chỉ cần Diệp tiên sinh cho tôi một lý do tại sao lại phái người đi theo tôi là được.”
Hai người đàn ông vạm vỡ ở phía sau mặt mũi bầm dập một thân chật vật, Tiểu Diệp cũng không chịu thua hung ác trừng mắt nhìn Âu Dương Thông, “Tiến sĩ, cậu thật sự muốn tôi nói ra?”
Lý Phương Nặc liếc mắt nhìn bọn họ, tay nâng cằm bảo Tiểu Diệp, “Cậu cấp thấp hơn, nói trước đi.”
“Được.” Tiểu Diệp bước tới phía trước vài bước, hùng hồn nói, “Boss! Tôi nghi hắn là nằm vùng!”
Lý Phương Nặc ngẩn ra, sau đó cười ha hả, “Tiểu Diệp, t*ng trùng thượng não nên hồ đồ rồi hả? Nói bậy bạ gì đó?”
“Thật mà!” Tiểu Diệp trừng mắt nhìn Âu Dương Thông một cái, “Tôi có tên thuộc hạ, là bạn trai của cô tiếp viên dưới sảnh, hắn nghe cô ta nói chiều nay có cảnh sát gọi tới tìm tiến sĩ cho nên liền nói cho tôi biết. Lúc đầu tôi lo lắng cảnh sát có làm khó dễ gì tiến sĩ hay không, phái hai người này đi theo, không nghĩ tới, tiến sĩ còn đi ăn tối cùng tên họ Trầm đó, còn cười nói vui vẻ nữa chứ!”
Lý Phương Nặc không kiên nhẫn liên tục phất tay, “Cám ơn cậu! Tiểu Diệp, cậu cảm thấy nếu tiến sĩ là nằm vùng, cảnh sát sẽ trực tiếp gọi tới công ty để tìm hắn sao? Sau đó còn tới nhà hàng ăn tối? Cho dù cậu không thấy thì một trăm người khác cũng thấy, cảnh sát có khi nào bàn công việc giữa ban ngày ban mặt như thế không? Đầu óc kiểu gì, không có năng lực tự hỏi gì hết!”
“Không đúng! Tôi có chứng cớ!” Tiểu Diệp tức tới đỏ mặt, lấy một tờ giấy đã bị nhàu nát trong túi ra, “Trước khi đi, tên cảnh sát đó với tiến sĩ còn giằng co, hắn nhét tấm danh thiếp này vào tay tiến sĩ. Tiến sĩ vứt ở ven đường, bị anh em của tôi nhặt được, trên đó còn có số điện thoại!”
Lý Phương Nặc chỉ nhìn lướt qua, “Rồi sao?”
“Rồi sao? Sau đó tiến sĩ lái xe đi, đi được nửa đường thì dừng lại, chui vào trong lùm cây, hai người kia sợ hắn giở trò nên đi theo, kết quả… kết quả…”
“Không dám nói?” Âu Dương Thông cười lạnh, sau đó thong dong mở miệng, “Vậy để tôi nói tiếp cho nhé, trên đường lái xe về kí túc xá, phát hiện có chiếc xe đi theo, sau đó tôi dừng lại, tôi còn tưởng là ai, thì ra là cậu ta phái người theo dõi tôi.”
“Nếu không có tật thì cần gì phải giết người diệt khẩu?” Tiểu Diệp trợn mắt chống đỡ, “Nếu tôi tới không kịp thì bọn họ đã chết trong lùm cây rồi, không còn ai biết đêm nay cậu làm cái gì!”
“Được rồi!” Lý Phương Nặc lớn tiếng nói, “Tôi đã biết. Tiến sĩ, xin lỗi, Tiểu Diệp trước giờ đều là như vậy, chỉ có cơ bắp chẳng có não, y chang con bò, cậu đừng giận loại người thô thiển, giờ về nhà nghỉ ngơi đi, tôi gọi Tử Ngôn đưa cậu về. Có chuyện gì thì mai mốt nói sau.”
Âu Dương Thông không nói gì, ngay cả liếc mắt cũng không thèm làm, trực tiếp bỏ đi, Lý Phương Nặc bảo Tử Ngôn đuổi theo, sau đó mới lười biếng ngồi xuống sô pha, “Quen tiến sĩ bốn năm, lần đầu tiên thấy vẻ mặt này của hắn, tôi cũng không dám chọc.”
“Boss, sao lại để hắn đi?” Tiểu Diệp sốt ruột nói, bỗng nhiên nhãn tình sáng lên, “Nga, tôi hiểu rồi, thật ra anh sẽ bảo La ca nửa đường đập chết hắn phải không?”
“Đập chết! Đập chết cái đầu cậu!” Lý Phương Nặc cầm gạt tàn thuốc ném về phía hắn, rít gào lên, “Đập chết hắn rồi ai đi kiểm tra thuốc cho tôi? Cậu đi làm hả? Nằm vùng! Tới địa ngục làm nằm vùng đi! Nếu có làm thì sẽ dễ dàng bị cậu phát hiện vậy sao! Nga? Cùng ăn cơm với cảnh sát thì là nằm vùng. Vậy tôi đi với cảnh trưởng ăn cơm cả chục lần, cậu cũng bảo tôi là nằm vùng sao?!”
Hai tên thuộc hạ đã sớm bỏ chạy mất dép, trong phòng chỉ còn lại hai người, Tiểu Diệp không phục nhìn sắc mặt của boss, suy nghĩ nửa ngày vẫn cố ngang bướng, “Boss, cho dù hôm nay anh không giết hắn, tôi vẫn phải nói, tôi nghi ngờ hắn là nằm vùng!”
“Chứng cớ?” Lý Phương Nặc mệt mỏi, nửa nằm nửa ngồi trên sô pha, nhắm mắt dưỡng thần.
“Tôi không có chứng cớ nào khác, nhưng vẫn cảm thấy không bình thường, tiến sĩ là người nước ngoài, hắn với tên họ Trầm kia mới gặp một lần sao lại có thể mời nhau đi ăn cơm? Còn nữa, cảm giác giữa bọn họ rất kì lạ, căn bản không giống như vừa mới quen, còn nữa, anh nói bởi vì quang minh chính đại gặp nhau cho nên không có khả năng là nằm vùng, không chừng đây là kế sách của bọn họ! Chính là muốn chúng ta khỏi nghi ngờ!”
Lý Phương Nặc mở to mắt nhìn hắn, bỗng nhiên bật lên tiếng cười, “Tiểu Diệp Tử, trước kia tôi còn tưởng đầu óc của cậu không xài được, ai dè hôm nay còn nói được vài điều đạo lý nha.”
“Boss, anh cũng thấy hắn không bình thường sao?” Tiểu Diệp trở nên hưng phấn, “Vậy anh đã tin hắn là nằm vùng chưa?”
“Được rồi, chuyện này trong lòng tôi đã biết, cậu về trước đi. Nhớ kỹ, tối nay xảy ra chuyện gì đều không được nói với bất kì ai. Tiến sĩ có phải nằm vùng hay không, cứ để đó tôi thăm dò. Lần sau nếu xảy ra việc tượng tự cũng không được tự mình hành động.” Lý Phương Nặc nắm quyền đấm đấm vào bờ vai hắn, “Bây giờ hắn là thủ trưởng của cậu, cậu là cấp dưới, nếu cậu một mình theo dõi hắn, loại hành vi này hắn có thể lập tức khai trừ cậu! Cũng may là hắn không hiểu việc này.”
“Tôi không sợ!” Tiểu Diệp dùng sức lắc đầu, “Bây giờ hắn có muốn giết tôi, tôi cũng không sợ, tôi chỉ muốn nhắc nhở anh một tiếng. Tôi sợ anh bị hắn lừa.”
“Thằng nhóc này, chỉ được cái trung thành thôi.” Lý Phương Nặc cười mắng một câu, vỗ vỗ đầu hắn, “Đi đi, cuối tuần cũng bị cậu làm cho lộn xộn, tự mình tìm chuyện vui vẻ mà làm, nhớ rõ, chuyện công phải đặt lên hàng đầu. Tiến sĩ là thủ trưởng của cậu, nên làm cái gì tự mình biết rõ chứ?”
“Biết.” Tiêu Diệp thu liễm, cúi đầu rời đi. Lý Phương Nặc ở trong phòng trầm tĩnh một hồi, bỗng nhiên cánh cửa phía sau mở ra, hắn xoay người lại đối mặt với Văn Tuấn ở đằng sau, nói, “Cậu thấy thế nào?”
Văn Tuấn cầm hai ly rượu, đưa cho hắn một ly, “Anh lo tiến sĩ sẽ quay lại với tình cũ? Hắn không phải người dễ chịu, đừng nhìn ôn hòa vậy chứ bên trong vô cùng kiêu ngạo, huống chi, người kia còn là cảnh sát.”
“Tôi không thể không lo.” Lý Phương Nặc nhu huyệt thái dương, “Tiến sĩ cái gì cũng tốt, chỉ có một điều là không chịu thổ lộ tình cảm với chúng ta, cậu nhìn đi, bốn năm trời mới biết hắn thích nam nhân! Còn nữa, sao hắn lại biết võ chứ? Còn làm cho hai tên thuộc hạ của Tiểu Diệp bầm dập.”
“Cái này hắn đã từng nói với tôi, từ nhỏ đã sống ở nước ngoài, bị mấy tên da trắng bắt nạt, cho nên mới đi học võ.” Văn Tuấn nhún nhún vai, “Tiến sĩ cũng không phải một tên mọt sách, thần kinh vận động của hắn tốt lắm, chỉ cần nhìn một lần là làm được, lại nói, thuộc hạ của Tiểu Diệp nào dám đánh thật.”
Lý Phương Nặc thu tầm mắt, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ly rượu, đột nhiên lên tiếng hỏi, “Văn Tuấn, cậu nói xem, sao tiến sĩ lại muốn gia nhập với chúng ta?”
“Hả?”
“Cậu nhìn đi, hắn thông minh, thân thể khỏe mạnh, thân thế trong sạch, em trai còn là cảnh sát, lấy điều kiện của hắn mà nói, muốn tới nước nào làm việc cũng được, tại sao lại làm việc cho chúng ta? Hắn không hút thuốc, không uống rượu, không gần nữ sắc, tiền tài cũng không có ham muốn gì quá lớn, hầu như không có nhược điểm nào.”
Lý Phương Nặc mở to mắt, trong đôi mắt ẩn chứa nghi vấn, “Sao hắn phải làm việc cho chúng ta chứ?”
“Boss.” Văn Tuấn có chút đứng ngồi không yên, “Lúc đó là tôi xét duyệt hồ sơ của hắn, cũng là tôi đề nghị mời hắn, năm đó Munich rất để ý đến ngành công nghiệp hóa học, hắn lại phù hợp yêu cầu của chúng ta, hơn nữa… chúng ta còn cho hắn mức lương là 100 vạn dollar.”
“100 vạn dollar?” Lý Phương Nặc cười nhạt, “Cậu nghĩ hắn thật sự vì tiền sao? Cậu đừng quên, vào Tết âm lịch lúc hắn chính thức gia nhập với chúng ta, tôi đặt 100 vạn dollar trước mặt hắn, nói là tiền hoa hồng, ánh mắt của hắn một chút cũng không gợn sóng, không nhớ sao?”
Lý Phương Nặc đột nhiên nghiêng đầu, bỗng nhiên nói đùa, “Hay hắn yêu tôi? Mị lực của tôi lớn vậy sao?”
“Boss, đừng có nói giỡn!” Văn Tuấn xanh cả mặt, “Ông già ở nhà còn chờ ôm cháu kìa!”
“Tôi thuận miệng nói thôi, sốt ruột làm gì.”
Văn Tuấn thất bại cúi đầu, “Đồng tính thì ở nước ngoài tôi đã từng thấy, nhưng không nghĩ tới tiến sĩ lại là đồng tính, cũng lạ, lúc đó tiếp xúc với hắn, cũng điều tra qua quan hệ giữa hắn với những người xung quanh, nhưng mà trong đoạn thời gian đó không thấy hắn lui tới với tên họ Trầm kia a!”
“Được rồi, được rồi, vốn là chuyện chẳng ảnh hưởng gì bị mấy đứa tụi bây nói hồi thấy nó dính thiệt luôn.” Lý Phương Nặc tức giận nói, “Một, tiến sĩ nhìn qua không giống như người làm chuyện phạm pháp, hai, tiến sĩ lại giữ mình trong sạch còn hơn hòa thượng, ba, trong nhà còn có thằng em làm cảnh sát, cho nên hắn làm nằm vùng là không thể nghi ngờ, đúng không? Đúng không? Đúng cái mốc xì! Cảnh sát là đồ ngu hay kẻ điên? Bảo hắn đi làm nằm vùng á?!”
Văn Tuấn không nói gì, Lý Phương Nặc vươn tay chỉ hắn, “Văn Tuấn, nếu cậu là Âu Dương Thông, cậu có đi làm nằm vu cho cảnh sát không? Trên đời này ai cũng biết, làm nằm vùng mà bị phát hiện, chỉ có con đường chết, cho dù thành công cũng không phải chuyện tốt gì, còn phải mai danh ẩn tích cả đời. Hắn có tiền đồ như thế, làm sao chui vào con đường làm nằm vùng? Cảnh sát có nhiều tiền hơn tôi sao? Lại nói, bốn năm trước chúng ta đi tìm một tên nghiên cứu hóa học, cảnh sát liền thần kì như vậy biết chúng ta muốn tìm hắn sao? Được, lúc cậu đi tìm hắn, kéo hắn theo cậu, chỉ có một tuần thôi, chỉ có bảy ngày mà cảnh sát lại có thể thông đồng với hắn sao? Cậu đừng có nói với tôi hắn vì công lý chó má đó mà diễn kịch, bây giờ ngay cả cảnh sát còn không tin!”
Nhẹ nhàng thở ra một hơi, Văn Tuấn, đặt cái ly xuống bàn, “Tôi cũng không tin hắn là nằm vùng.”
“Hứ, trong đầu toàn cây với cỏ!” Lý Phương Nặc cười mắng, “Tôi phân tích như thế cũng chưa nói hắn nhất định không phải, bây giờ tôi đã giao một nửa chuyện quan trọng vào tay hắn, không thể không để ý tới… Nhưng mà, tuyệt đối không thể để hắn nhìn ra, cậu nói có đúng không, tiến sĩ nội tâm kiêu ngạo, nếu hắn biết chúng ta nghi ngờ hắn, nói không chừng thà chết hắn cũng không chịu làm, đến lúc đó thì biết tìm ai khác đây!”
Sáng sớm đầu tuần, đài khí tượng dự báo sẽ có một luồng khí lạnh thổi từ biển vào, quả nhiên sáng sớm ra đường, gió thổi phần phật, người đi đường lạnh run vội vàng đi cho nhanh, trên trời mây đen dày đặc, làm cho lòng người cực kì không thoải mái.
Trong lòng Trầm Chính Dương hiện giờ rất khó chịu, giữa trưa Tôn Á nói với hắn, tập độc đội của cục cảnh sát hôm nay sẽ có hành động kiểm tra nhà xưởng Tân Phương, sau khi hành động bọn họ mới cho tổ điều tra đặc biệt biết, một chút ý tứ hợp tác cũng không có.
“Cái này cũng quá tự tung tự tác rồi!” Tôn Á phẫn nộ lên tiếng, “Tôi có thể hiểu là bọn họ muốn giữ bí mật nhưng loại chuyện này phải cùng hành động với chúng ta chứ!”
Trầm Chính Dương lẳng lặng nhìn tài liệu, bất thình lình hỏi một câu, “Bọn họ sao lại đột nhiên đi kiểm tra vào hôm nay? Có tình báo sao?”
“Chắc vậy, bọn họ chả chịu nói gì cả.” Tôn Á vẫn còn rất bực tức, “Hay là tôi qua bên kia, chờ bọn họ làm xong, nếu có phát hiện cái gì tôi đều có thể danh chính ngôn thuận mà tham gia.”
Trầm Chính Dương gật đầu, “Nhưng mà đại khái cậu phải chịu bị ghẻ lạnh, tập độc đội tự xưng là giang sơn làm bằng sắt, nhìn ai cũng như nội gián, cậu đi nhớ phải cẩn thận.”
“Tôi biết rồi.” Tôn Á xoay người ra ngoài, mây đen ngoài trời rốt cuộc đánh xuống vài tia sấm sét, mưa cũng ầm ầm đập vào cửa, nhìn ra ngoài không còn thấy rõ nữa.
Nhiều giờ sau, Trầm Chính Dương lần thứ hai ngẩng đầu lên, đã bảy giờ tối, tổ viên bên ngoài đã về nhà hết rồi, hắn nhu nhu đôi mắt buồn ngủ, cầm di động lên thấy có một cuộc điện thoại là mình chưa tiếp, là anh hai gọi, thoáng tự hỏi một chút, hắn gọi lại.
“Anh hai, là em, xin lỗi, lúc nãy bận quá không có thời gian tiếp điện thoại, có chuyện gì không?”
Đầu dây bên kia đã sớm quen thuộc với ngữ điệu xa lạ này của hắn, bất đắc dĩ cười cười, “Cũng không có gì, mấy tháng nữa là tới Tết rồi, mẹ dặn em nhớ về nhà mừng năm mới.”
“Em còn án phải phá, năm nay sợ về không được.”
“Lúc trước anh đã nói rồi, em không cần phải nhận vụ này, em không nghe, bây giờ biết lợi hại rồi chứ gì? Vội? Vội làm cái gì, anh sợ cuối cùng em cũng chẳng thu hoạch được gì, mặt mũi xám xịt trở về, lãng phí vài năm vô ích.” Nam nhân đầu dây bên kia thở dài, “Ba rõ ràng đã an bài cho em rất tốt, ở trong tổ điều tra đặc biệt chỉ là hình thức, chỉ cần làm vài thành tích rồi ra, ba năm sau điều em tới tổng cục, vừa gần nhà lại có người trên chiếu cố, vài năm liền có thể thăng chức. Em nhất quyết đối nghịch với cả nhà, còn chuyên gia đi kiếm mấy cái vụ án khó nhằng để phá, Lý Phương Nặc là một tên vô cùng thâm, em tuyệt đối đừng nháo tới hắn, làm không tốt có khi còn ảnh hưởng tới tiền đồ của chính mình.”
“Anh hai, anh nói xong rồi chứ?” Trầm Chính Dương lãnh đạm lễ phép nói.
“Chưa nói xong!” Nam nhân bên kia đề cao thanh âm, sau đó lại nhẹ nhàng nói, “Em trai, từ nhỏ em đã không làm gì để ba mẹ lo lắng, sao càng lớn lại càng làm trái lại, ba vì chuyện của em mà tóc cũng bạc hơn nửa đầu rồi. Trầm gia có hai đứa con, anh thì lấy vợ rồi, làm cảnh sát cũng là chức cao, an an ổn ổn, sống như vậy mới là hy vọng mà ba mẹ đặt lên chúng ta, em thì sao? Em đâu phải mới hai mươi tuổi đúng không? Vẫn nhiệt huyết thanh xuân vì dân trừ bạo? Anh van em làm ơn thực tế một chút đi, nếu phải trừ hại, em chỉ cần bắt mấy tên buôn ma túy nhỏ thôi, còn làm cho lớn vô, truyền thông cũng sẽ nói tới, lại lên màn ảnh, cũng không hề đắc tội với ai, sao em lại không làm? Em đừng có đi kiếm mấy lão hổ để gãi mông. Lý Phương Nặc là ai? Hắn với thống đốc giao tình rất tốt, cho nên mới được chức nghị viên, dưới tay có biết bao nhiêu người đang làm công cho hắn, cho dù biết hắn không sạch sẽ, hằng năm nộp thuế cũng bớt xén ít nhiều nhưng ai dám đụng vào hắn? Em nghe anh lần này đi, chỉ cần đối phó qua loa thôi, sau đó mau chóng về nhà, xã hội này trắng đen không phân rõ, chỉ cần làm cho nó cân bằng là được, đó cũng là điều mọi người mong muốn, em rốt cuộc có hiểu không?”
“Xin lỗi anh, tín hiệu bên em không tốt lắm, ngoài trời đang mưa to.” Trầm Chính Dương hung hăng bấm tắt máy, thở dài một hơi, đúng là mỉa mai! Buồn cười! Người ngoài nhìn vào, đây là một gia đình làm cảnh sát, bốn đời đều xem bắt tội phạm là nhiệm vụ của mình, anh hai bây giờ đang ngồi chẫm chệ trên ngôi cao, nói cái gì cũng giống như người ngoài cho mình lời khuyên tiêu cực!
Điện thoại đột nhiên vang lên, hắn không kiên nhẫn bắt điện thoại, “Alo!”
“Tổ trưởng, là tôi Tôn Á.” Thanh âm đầu dây bên kia tựa hồ rất hỗn độn, hình như tín hiệu không tốt, thanh âm Tôn Á dồn dập mà trầm thấp, ” Tập độc đội đã về, thu được năm trăm khắc (*) ma túy, một ngàn viên thuốc lắc, còn nữa, bọn họ đã bắt Âu Dương Thông chủ nhiệm phòng thí nghiệm Tân Phương!”
(*) Một khắc tương đương 25kg.
Cái gì?! Trầm Chính Dương lập tức đứng dậy, dồn dập nói, “Tôi tới ngay!”
Tập độc đại đội nằm ở một khu hẻo lánh trong thành phố, là một tòa nhà cũ kỹ không được tu sửa, trong đêm tối trên bàn chỉ có một chiếc đèn trắng chói mắt, làm cho người ta thoáng chột dạ, liếc mắt một cái liền sợ tới rét run.
Bởi vì là nhà cũ cho nên không có bãi đỗ xe, Trầm Chính Dương đậu xe ở gần đó sau đó chạy vào tòa nhà, quần áo cũng bị ướt một chút, hắn lắc lắc đầu vẫy tóc, bước nhanh vào trong, bảo vệ chặn hắn lại không cho vào, phải lấy chứng minh thư ra mới được, tập độc đại đội lui tới đều là cảnh sát khí chất dũng mãnh, không khí xơ xác tiêu điều còn ẩn ẩn một cỗ xung lượng giương cung bạt kiếm.
Tôn Á ở lầu một đợi hắn, nói mấy câu đơn giản thuyết minh tình huống, hôm nay tập độc đội bí mật hành động, đột kích nhà xưởng của Tân Phương, tìm thấy một lô hàng trong một phòng thí nghiệm, trong phòng thay quần áo của nhân viên cũng tìm được thuốc lắc, bây giờ đã phong tỏa toàn bộ nhà xưởng, tất cả máy tính sổ sách đều đem về kiểm tra, nhân viên giám chứng vẫn còn ở trong đó tìm chứng cớ, không ai thừa nhận cả, chủ nhiệm Âu Dương Thông là người phụ trách, tự nguyện theo cảnh sát trở về.
“Người đâu?” Trầm Chính Dương sốt ruột hỏi, Tôn Á quái lạ nhìn hắn, “Đương nhiên là nằm trong tay tập độc đội rồi, bây giờ sao có thể bảo bọn họ nhổ người ra chớ.”
Trầm Chính Dương không nói gì hướng về văn phòng đội trưởng, đẩy cửa ra phát hiện người mình muốn tìm đang ngồi trên ghế cạo râu, ánh mắt lạnh như băng liếc nhìn hắn, “Trầm cảnh quan, hạnh ngộ.”
“Cậu ở bên ngoài chờ tôi.” Trầm Chính Dương nói khẽ với Tôn Á, sau đó đóng cửa lại, đứng đối diện đội trưởng, trầm tĩnh nói, “Lô đội trưởng, tôi có thể tham dự thẩm vấn nghi phạm mà mọi người mang về không?”
“Cái này không tốt lắm nha, Trầm cảnh quan.” Lô đội trưởng lười biếng gác chân lên bàn, máy cạo râu ong ong chạy trên mặt hắn, “Người là chúng tôi bắt, vụ án cũng là của chúng tôi, cậu tuy rằng là người của đội điều tra đặc biệt, có đặc quyền, nhưng mà…”
Hắn cười lạnh, “Đây là địa bàn của tôi, người cũng là tôi bắt, cậu bớt lo chuyện bao đồng đi!”
“Lô đội trưởng, căn cứ theo quy định của cảnh cục, tôi có quyền tham dự những vụ án liên quan đến Lý Phương Nặc, đây là chức trách của tôi.”
Tắt máy cạo râu trong tay, ánh mắt Lô đội trưởng tối tăm nhìn về phía Trầm Chính Dương, thanh âm rất ôn hòa, “Nghĩ thế thì tự mình đi bắt Lý Phương Nặc đi, đại cảnh quan? Thế nào, không dám à? Tôi biết cậu là người do cấp trên phái xuống, nhưng mà mở miệng ra là quy định, ngậm miệng lại thì pháp luật, kết quả thì sao? Không phải đều khiến cho toàn bộ từ trên xuống dưới gà bay chó sủa, chỗ nào cũng nhúng một chân vào, sau đó hai ba năm sau thì trở về làm đại thiếu gia, cậu thật sự dám đi bắt Lý Phương Nặc à? Tôi lập tức cho cậu mượn một lá gan!”
Trầm Chính Dương hơi hơi nhíu mày, nghiêm túc nói, “Lô đội trưởng, có lẽ trong lòng anh có nhiều thành kiến đối với tôi, nhưng làm ơn cho tôi tham gia vụ án lần này.”
“Lăn tới lăn lui cũng chỉ có câu này, các người đúng là đồ mọt sách.” Ngữ khí của Lô đội trưởng vô cùng khinh miệt, “Dùng phương thức điều tra chậm chạp này của mấy người, một trăm năm sau cũng đừng hòng đụng vào một cọng lông của Lý Phương Nặc!”
Hắn thả chân xuống, tùy tiện phất tay, “Được rồi, Trầm cảnh quan, tôi không muốn làm cậu mất mặt, mau trở về đi, vụ án này là do tôi phụ trách, ngày mai tôi đem một phần khẩu cung sang cho cậu, tôi cam đoan.”
Vẻ mặt Trầm Chính Dương càng thêm nghiêm túc, “Lô đội trưởng, anh nhất định không chịu cho tôi tham gia thẩm vấn, có phải có tin tức gì hay không? Hay là mấy người sử dụng phương pháp tra tấn nghi phạm?”
Sắc mặt Lô đội trưởng lập tức đen xuống, âm lãnh trừng mắt nhìn hắn, “Trầm cảnh quan, muốn nói luật, cậu đi mà nói với tội phạm, ở trong này, tôi không cần cậu dạy tôi phải làm gì! Dùng phương pháp gì để lấy khẩu cung, đó là việc của tôi! Chuyện gì đều phải làm theo trình tự thì cái tổ này trước kia đã sớm thành cái động chứa độc rồi! Hôm nay tôi nói với cậu! Đôi khi phải thấy chút máu thì mấy tên tội phạm đó mới thành thật! Cậu đừng trách tôi! Dù sao tôi cũng không để ý tới một nhà cậu đâm chọt sau lưng!”
Trầm Chính Dương một bước cũng không nhường, đối diện nhìn hắn, “Lô đội trưởng, thân là nhân viên của cảnh cục càng không nên biết pháp phạm pháp, nếu vì kết quả cuối cùng mà phải dùng hình phạt riêng, vậy anh có khác gì tội phạm chứ?”
“Mau cút đi!” Lô đội trưởng đạp cái ghế dựa, vươn tay chỉ vào cánh cửa, đôi mắt tối đen như muốn buộc đá ném sông, lại càng làm cho Trầm Chính Dương tích tụ một cỗ sát khí trong lòng, hắn dùng lực áp chế bất an, một lần nữa yêu cầu, “Lô đội trưởng, tôi kiên trì xin cùng thẩm vấn, nếu anh vẫn một mực từ chối, như vậy tôi sẽ không ngại gọi cho ngài tổng thanh tra, để ông ấy quyết định.”
Lô đội trưởng lúc nãy chỉ muốn uy hiếp, nhưng ánh mắt lúc này lại giống như muốn giết người, cũng may điện thoại trên bàn đột nhiên reo lên, hắn bắt máy, đơn giản ừ một tiếng, lúc nghe điện thoại còn ngẩng đầu lên nhìn Trầm Chính Dương liếc mắt một cái.
“Nếu anh lo tôi là nội gián, có thể dựa theo tiêu chuẩn của tập độc đội theo dõi tôi, tôi sẽ hoàn toàn hợp tác.” Trầm Chính Dương không nhìn ra được manh mối gì từ nét mặt của người kia, nhưng Âu Dương Thông lại làm lòng hắn nóng như lửa đốt, chỉ cần có thể chạy tới bên cạnh Âu Dương Thông, chính mắt mình nhìn thấy người kia, có thể tự mình xác định Âu Dương không có chuyện gì, phải trả giá thế nào hắn cũng bằng lòng.
Tập độc đại đội dùng thủ đoạn gì đối đãi với nghi phạm, Trầm Chính Dương đương nhiên đã từng nghe qua, thân là cảnh sát, đối với mấy thứ tra tấn bức cung tất nhiên là biết, nhưng mà Âu Dương Thông…
“Được, Trầm cảnh quan, hôm nay tôi sẽ nể mặt cậu, có thể giúp cậu vào thẩm vấn.” Thái độ của Lô đội trưởng đột nhiên xoay chuyển 180 độ, thân thiết nói, “Hy vọng cậu có thể dùng phương pháp của mình tìm được manh mối đột phá cho vụ án.”
Lúc rung chuông gọi người hắn còn vị ý thâm trường nói, “Tên nghi phạm này, rất thông minh, xương cốt cứng rắn, cũng không phải loại dễ cắn, tôi chờ tin tốt của cậu.”
Trầm Chính Dương thầm kêu không ổn, đi theo một cảnh sát xuống tầng hầm, trong phòng thẩm vấn trống rỗng, ánh sáng của ngọn đèn bao phủ cả một không gian nhỏ, bên cạnh đã có một cảnh sát khác ngồi ghi chép, hai người trao đổi ánh mắt, rất khách khí nói, “Trầm cảnh quan, mời.”
Cửa sắt mở ra, Âu Dương Thông bị đẩy vào, vừa vào cửa liền bị ánh đèn làm cho chói mắt, theo bản năng nâng tay lên che, trên cổ tay hiện ra chiếc còng tay, trong nháy mắt đâm thẳng vào lòng ngực Trầm Chính Dương, làm cho hắn phải cố gắng áp chế bực bội trong lòng mới không nhào tới ôm lấy thân thể gầy yếu của Âu Dương Thông, muốn người kia không phải chịu bất kì thương tổn nào.
Đáng tiếc, hắn là một cảnh sát, cho nên hắn chỉ có thể yên lặng nhìn Âu Dương Thông từ từ ngồi xuống ghế, hai tay vì bị còng nên đặt ở phía trước, khớp xương rõ ràng thon dài không hề có một tia run rẩy, ngọn đèn sáng chói thẳng tắp chiếu vào mặt Âu Dương Thông, hắn ngoại trừ hơi nheo mắt lại chống cự thì bộ dáng chẳng khác gì học sinh đang ngồi nghe giảng.
“Trầm cảnh quan, mời.” Hai cảnh sát kia tỏ rõ bộ dáng đang xem kịch vui, Trầm Chính Dương không thèm để ý tới, trực tiếp mở miệng, “Âu Dương, những thứ khác không cần nói, em nói cho anh biết, sao hôm nay em lại tới đây?”
Âu Dương Thông nghiêng đầu tự hỏi một chút, nở nụ cười, “Anh cảnh sát, anh bỏ qua màn hỏi danh tính, cái này hình như là không tuân thủ quy tắc nha? Làm sao tôi lại tới đây? Chẳng lẽ đồng sự không nói cho anh biết là tôi ngồi xe cảnh sát tới sao?”
“Âu Dương!” Trầm Chính Dương vội vàng gọi tên hắn, sau đó lập tức đổi thành ngữ khí một chút cũng không làm khó được, “Lúc trước em nói với tôi, Tân Phương cho em một danh hiệu cố vấn, cho phép em tự do ra vào phòng nghiên cứu, tuyệt đối không hề vi phạm cái gì, thế mà sao hôm nay lại tới đây? Em gọi cái nơi chế tạo ma túy đó là phòng nghiên cứu cá nhân sao? Em có biết chứa năm trăm khắc ma túy bị tội gì không? Em có thể bị tử hình mười lần đó!”
Nói xong hắn kích động đứng lên, thanh âm mất đi sự vững vàng, câu cuối cùng dường như muốn hét lên, Âu Dương Thông không lộ ra vẻ xúc động, rất lạnh tĩnh nhìn hắn, “Tôi là chủ nhiệm phòng nghiên cứu của Tân Phương, cho nên chuyện hôm nay, tôi là người đầu tiên không thể trốn tránh trách nhiệm, nhưng mà, đây là chuyện không hề liên quan tới tôi, tôi nghĩ anh cảnh sát cũng không tin tôi đâu cho nên tôi không còn gì muốn nói.”
Không, chỉ cần là em nói thì cái gì anh cũng tin… Nhưng mà, Âu Dương, em thông minh như vậy, em thông minh nên ngay cả chuyện nói dối cũng chỉ là chuyện nhỏ, em khẳng định biết, anh chỉ không biết, trong chuyện này em đóng vai trò gì, là biết chuyện không báo? Hay em cũng chính là…
“Anh cảnh sát.” Âu Dương hơi hơi nhíu mày, “Tôi đã nói rất nhiều lần, Tân Phương là công ty y dược hoàn toàn hợp pháp, ngành khai phá tân dược vẫn luôn tuân theo pháp luật, chuyện hôm nay, chỉ là hành vi của một bộ phận nhân viên, chúng tôi sẽ phối hợp với cảnh sát điều tra. Nhưng mà, nếu mấy anh cảnh sát muốn lấy tin tức gì khác từ tôi, thì xin lỗi, tôi không thể hợp tác.”
Trầm Chính Dương dụng quyền chống cằm, đôi mắt tối đen nhìn chằm chằm Âu Dương Thông, hắn muốn nhìn thấy sự sợ hãi, do dự, bối rối, không cam lòng từ đôi mắt đó, hoặc là một cảm xúc gì khác, nhưng hắn chỉ thất vọng, ánh mắt Âu Dương Thông so với hắn còn kiên định hơn, giống như những điều đó là sự thật.
“Em muốn vội vàng thanh minh, tìm thấy thuốc cấm trong phòng nghiên cứu Tân Phương chẳng liên quan gì tới ông chủ Lý Phương Nặc, đúng không?” Hắn chậm rãi hỏi.
Âu Dương Thông lại nhíu mày, “Anh cảnh sát, tôi không rõ ý của anh, tôi đã nói, đây là hành vi của một bộ phận nhân viên, tôi là chủ nhiệm phòng thí nghiệm đương nhiên phải chịu trách nhiệm, nhưng mà nếu phải đụng tới ông chủ thì cũng quá vớ vẩn rồi? Tôi tin chắc, trong vòng 24h, cảnh sát các anh sẽ tìm được người chứa thuốc cấm, đưa hắn ra trước pháp luật, về phần hình phạt, tôi nghĩ, một người chỉ có thể chết một lần, cho nên hình phạt chết mười lần như anh nói, không hề tồn tại.”
“Âu Dương.” Trầm Chính Dương chậm rãi lắc đầu, “Em đừng nghĩ cảnh sát là một đám ngu ngốc, muốn tung đại một thằng làm thế thân chịu tội à, nói cho em biết, tập độc đội khẳng định sẽ tra ra, một người cũng không thoát. Thậm chí cả em cũng có thể là một người chịu tội thay, em còn muốn thay người khác gánh tội đến bao giờ?”
Âu Dương Thông lấy tay che miệng ho khan hai tiếng, qua một lúc cũng không nói gì, Trầm Chính Dương lẳng lặng nhìn hắn, đau lòng, lo âu, kì vọng… Hắn không muốn ngồi đối diện nhìn Âu Dương Thông như lúc này, một tình cảnh giữa cảnh sát và nghi phạm, hắn không muốn!
Bọn họ chia tay, đúng vậy, nhưng mà cho tới bây giờ hắn vẫn còn yêu Âu Dương Thông, nguyện vọng duy nhất chính là sau khi Âu Dương Thông rời khỏi hắn, có thể tiếp tục sống một cuộc sống khoái hoạt, có thể gặp được một nam nhân khác hoặc một người con gái nào đó, sau đó tạo thành một gia đình sống một cuộc sống hạnh phúc tốt đẹp.
Tựa như bọn họ lúc trước…
Chứ không phải như bây giờ, hắn là cảnh sát, Âu Dương Thông là nghi phạm, đang giãy chết trong nghi vấn là đồng phạm của tập đoàn buôn lậu thuốc phiện kia!
“Âu Dương, tôi chờ em mở miệng.” Trầm Chính Dương cảm giác thanh âm của mình thật mơ hồ, không giống thật, “Tôi cam đoan với em, chỉ cần em nói ra những điều mình biết, cảnh sát lập tức đưa em vào phạm vi bảo vệ nhân chứng, mức hình phạt cũng sẽ cân nhắc kĩ càng, nếu em còn băn khoăn cái gì, có thể hỏi.”
Âu Dương Thông cau mày, ánh mắt dừng lại nơi bàn chân, cũng không hề xoay mặt nhìn Trầm Chính Dương, Trầm Chính Dương muốn nhào tới nắm lấy khuôn mặt hắn để mình nhìn thấy rõ ràng nét lo lắng, để hắn nghe rõ ràng từng câu từng chữ của mình, “Âu Dương, em vẫn còn đang suy nghĩ sao, em không cần phải dính líu tới tập đoàn đó, em vĩ đại như thế, vẫn còn trẻ, tại sao lại phải hy sinh thân mình vì người khác? Em có biết bản thân đang làm cái gì không? Có lẽ em vẫn nghĩ đây chỉ là thực nghiệm khoa học đơn thuần, tựa như những ngày ở đại học vậy, nhưng không phải, bây giờ mỗi một việc em làm đều có thể hại hàng ngàn người, ma túy có thể dễ dàng hại một người, hại một gia đình, em không nhớ sao?”
Em không nhớ năm đó chúng ta cùng nhau đi xem triễn lãm ngày quốc tế cấm chất độc hại sao? Lúc từ trong đó đi ra, em đã nói gì em quên rồi sao? Âu Dương, em nói khoa học không phải dùng để hại người, chế tạo ma túy, thuốc lắc… so với Nazi (*) còn đáng sợ hơn.
(*) Đảng Phát Xít do Hít-le cầm đầu.
Hôm đó khí hậu rất ôn hòa, nhưng sau khi xem qua ảnh chụp cùng tài liệu, sắc mặt của em liền trở nên tái nhợt, lòng bàn tay cũng lạnh như băng, anh vẫn nắm tay em không hề buông ra, anh có thể tin tường cảm nhận được em hận thuốc phiện tới tận xương tủy.
Em khi đó, có một cuộc sống vô cùng nhàn hạ, những tội ác lõa lồ ngay trước mặt em còn không thể chịu nổi, tại sao, vài năm sau, anh phải ngồi giảng đạo lý này với em?
Giống như cảm nhận được ánh mắt của hắn, Âu Dương Thông hơi nâng mắt lên, đạm mạc nhìn hắn một cái, mở miệng ra, cũng chính là câu mà Trầm Chính Dương không muốn nghe nhất, “Trước khi luật sự tới, tôi sẽ không nói gì cả.”
“Âu Dương!” Trầm Chính Dương lập tức đứng lên, “Em rốt cuộc muốn cái gì?!”
Âu Dương Thông ngẩng mặt lên, lạnh lùng nhìn hắn, bảo trì trầm mặc.
“Trầm cảnh quan, đừng kích động, đừng kích động.” Cảnh sát bên cạnh kéo hắn ngồi xuống, ngoài cười nhưng trong không cười, “Anh em chúng tôi đã thẩm vấn hắn, đều không thể cạy được miệng hắn, anh phải biết, loại người thế này, phải để chút thời gian, để vài ngày là được.”
Cửa sổ phòng thẩm vấn mở ra, thanh âm của Lô đội trưởng lười biếng vang lên, “Các anh em, kết thúc công việc, ông chủ của người ta đã kêu luật sự tới bảo lãnh rồi, còn thuận tiện đem luôn thằng đầu sỏ tới cho chúng ta, mọi người có thể qua bên kia chơi đùa với mấy tên tiểu tử đó, về phần vị tiến sĩ này, đưa hắn ra ngoài, dù sao mọi người cũng chẳng tra hỏi được gì.”
Cảnh sát bên cạnh bắt đầu thu xếp giấy tờ tài liệu, Trầm Chính Dương ngây ngẩn cả người, bước tới cửa, “Lô đội trưởng, đây là ý gì?”
“Có ý gì á?” Lô đội trưởng sờ vết sẹo trên mặt mình, dùng sức nở nụ cười, “Nói chính xác là, người trong Tân Phương đã sắp xếp nhân viên điều tra tìm được người giấu thuốc cấm, tổng cộng có năm người, cho nên việc này chứng minh vụ việc chẳng liên quan gì tới tiến sĩ này, bọn họ dẫn theo luật sự tới nộp tiền bảo lãnh, dùng năm người đổi một người, mạng của hắn cũng thật đáng giá. Nhưng mà, người ta là kẻ có tiền, cậu có biết vị này tốn bao nhiêu tiền để mời luật sư giỏi không? Nói chuyện một giờ, cả lương của tôi và cậu cả năm cộng lại cũng không bằng người ta.”
Trầm Chính Dương không lòng dạ nào nghe hắn nói dong dài, mở cửa ra đi đến bên cạnh hắn, hạ giọng nói, “Tôi không đồng ý thả Âu Dương Thông lúc này! Hắn biết rất nhiều chuyện, mọi người bây giờ chỉ cần nhẫn nại, mở được miệng hắn ra là có thể có được rất nhiều tin tức!”
“Nói rất đúng.” Lô đội trưởng gật đầu, “Nhưng mà Trầm cảnh quan, cậu có thể làm hắn mở miệng không? Hay là nói, cậu dùng bao nhiêu thời gian để cạy được miệng hắn?”
Trầm Chính Dương dừng một chút, đôi mắt đen láy hiện lên một tia không đành lòng, nếu có thể, hắn sẽ không bao giờ để Âu Dương Thông ở lại một nơi vừa tối vừa ẩm thấp như thế này thêm một phút giây nào nữa, nhưng mà!
Âu Dương nhất định vẫn còn nắm giữ rất nhiều tin tức, nhưng mà hắn không chịu mở miệng!
“Cho tôi một ngày.” Trầm Chính Dương rốt cuộc hạ quyết tâm, “Pháp luật có quy định có quyền giữ một người 24h, chúng ta vẫn chưa hỏi xong… từ giờ tôi sẽ không rời hắn một tấc, nhất định cạy được miệng!”
Lô đội trưởng hơi ngạc nhiên nhìn hắn, nhún nhún vai nói, “Được rồi, nếu cậu đã kiên trì như vậy, tôi sẽ đi giữ chân tên luật sư, nhưng mà tôi sẽ nói với hắn, là cậu, Trầm cảnh quan, thiếu gia thứ hai của Trầm gia, tôi cũng không có vai vế lớn, không thể đỡ cho cậu được.”
Hắn đang muốn bỏ đi, đột nhiên trong phòng thẩm vấn truyền đến tiếng trầm đục như người bị té, Trầm Chính Dương cả kinh, xoay người nhìn vào trong, Âu Dương Thông sắc mặt tái nhợt té trên mặt đất, cả người cuộn lại, cắn chặt răng, tựa hồ đang kiềm nén sự đau đớn.
“Ê! Bị làm sao vậy?” Một cảnh sát bước tới kiểm tra thì bị Trầm Chính Dương đẩy sang một bên, nửa quỳ nửa ngồi ôm Âu Dương Thông vào lòng, lo lắng thấp giọng gọi, “Âu Dương, bị cái gì? Đau ở đâu? Chỗ nào không thoải mái? Âu Dương?”
Mồ hôi lạnh chảy xuống hay bên thái dương, ngón tay vô lực bắt lấy cổ tay hắn, cảm giác lạnh lẽo làm Trầm Chính Dương run lên, tăng thêm lực đạo ôm lấy người trong lòng, “Âu Dương, bị làm sao?!”
“Âu Dương!” Trầm Chính Dương nửa ôm nửa đỡ Âu Dương Thông đứng dậy, quay đầu quát với cảnh sát ghi chép, “Sao còn không mau gọi bác sĩ! Mau gọi xe cứu thương!”
“Không… không sao…” Âu Dương Thông hàm hồ nói, lắc lắc đẩy cánh tay hắn ra, chính mình tự đứng vững, “Nhưng mà đáng tiếc… Trầm cảnh quan, chỉ sợ không cần làm phiền anh theo giúp tôi, tôi sẽ không mở miệng đâu.”
Lô đội trưởng đứng ngoài cửa, ánh mắt lóe vài cái, Âu Dương Thông có mắt không tròng, đối xử như thế với Trầm Chính Dương, Âu Dương Thông nhìn thấy ánh mắt của hắn liền gằn từng chữ hỏi, “Bây giờ tôi đi được chưa?”
Kế hoạch của Trầm Chính Dương bị phá hư, hắn muốn tiếp tục ở đây nói chuyện với Âu Dương Thông, cho dù không thể biết toàn bộ tình huống, ít nhất cũng có thể bóng gió nói ra vài chỗ hổng, nhưng mà Âu Dương Thông hiện giờ như thế này, làm sao dám giữ lại?
“Khụ, Âu Dương tiến sĩ.” Lô đội trưởng cúi đầu ho khan, “Thân thể của cậu không khỏe mạnh, nếu không thì sao lại biến thành dạng này? Cũng may Trầm cảnh quan ở đây, bằng không cậu đã bị tập độc đội dùng hình phạt riêng, dùng bạo lực ẩu đả với nghi phạm, chúng tôi thật đúng là không có nhân chứng hữu lực.”
“Ngài đã lo lắng nhiều rồi, Lô đội trưởng.” Âu Dương Thông đứng vững vàng, thong dong lộ ra tươi cười, “Tôi chỉ có chút bệnh đau dạ dày, bệnh cũ tái phát. Xin hỏi bây giờ tôi đi được chưa?”
“Đương nhiên là được.” Lô đội trưởng mở vạt áo, “Dẫn tiến sĩ đi làm thủ tục bảo lãnh, cẩn thận một chút, người ta là đại nhân vật đó.”
Âu Dương Thông không thèm liếc mắt nhìn Trầm Chính Dương lập tức đi theo cảnh viên ra ngoài, Trầm Chính Dương nhìn theo bóng dáng của hắn biến mất nơi hành lang, quay đầu lại căm tức với Lô đội trưởng, “Anh sai người đánh hắn?”
“Nói chuyện cẩn thận một chút, Trầm cảnh quan.” Lô đội trưởng không hề yếu thế chống lại, “Nếu không tôi sẽ kiện cậu tội phỉ báng.”
“Tôi cũng là một cảnh sát, tôi biết phương pháp gì đối với loại người này là hữu hiệu! Anh thô bạo chấp nhất, chẳng những không thể làm hắn hợp tác với cảnh sát, ngược lại còn gây khó khăn cho công việc của chúng ta ngày một lớn hơn! Lô đội trưởng, tôi xin anh hãy nghĩ lại hành vi của mình.”
“Lời hay đều đã nói, Trầm cảnh quan, tôi đương nhiên biết phương pháp này vô dụng với hắn nhưng tôi chỉ muốn dùng một chút.” Lô đội trưởng khiêu khích nhìn Trầm Chính Dương, “Mặt khác, cho dù tôi khách khí mời hắn, nói lời dễ nghe, hắn cũng chẳng chịu mở miệng.”
Hắn cắn chặt răng, hung hăng nói, “Hắn tuyệt đối chẳng phải người vô tội, bị người ta lợi dụng… Trầm Chính Dương, tôi nói cho cậu biết, hắn chính là một trong những trợ lý đắc lực của Lý Phương Nặc! Cũng có thể chính là bốn nhân vật mà chúng ta vẫn chưa điều tra rõ!”
Trầm Chính Dương cười lạnh một tiếng, “Bằng chứng đâu?”
“Tôi không có chứng cớ, đây là dựa vào trực giác.” Lô đội trưởng đốt điếu thuốc, “Thật ra cậu đã sớm nghĩ ra nhưng chỉ không dám thừa nhận mà thôi.”
Một câu kia đã đâm thẳng vào góc sợ hãi sâu nhất trong nội tâm của Trầm Chính Dương, thậm chí hắn không có khí lực để phản bác, trong đầu chỉ còn một suy nghĩ: Âu Dương… đây không phải là thật…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook