Yêu Phải Một Mảnh Tuyết
-
Chương 2
Suy nghĩ một chút cũng làm cho người ta toát ra mồ hôi lạnh. Lần đầu bọn họ gặp mặt mới bao nhiêu tuổi chứ, Hách Diêu Tuyết vừa mới lên trung học, mà khi đó người thanh niên kia đã sắp tốt nghiệp trung học rồi.
Trước kia, nam sinh cuồng nhiệt theo đuổi Hách Diêu Tuyết không hề ít, dù sao bà một tay nuôi lớn Tuyết Tuyết từ lúc đi nhà trẻ đến khi lớn lên, trong một đám bé trai nước mũi còn lau chưa sạch, cô liền là tiểu nữ thần.
Bây giờ trẻ con trưởng thành sớm, bà nhớ lúc còn học tiểu học, có một cậu bé đưa một chiếc kẹo que bọc giấy màu rực rỡ, bên ngoài còn dán tờ giấy ghi “I love you” sau đó lén lút nhét vào trong cặp của Tuyết Tuyết.
Ý tưởng thật lãng mạn, áp dụng lại có hơi sai lầm.
Sau khi Hách Diêu Tuyết tan học thì tham gia đội cổ động viên của trường, cặp xách để trên ghế dài bên ngoài câu lạc bộ. Khi về nhà, phát hiện kẹo que thì đã bị một đám kiến đen như mực nhanh chân đến trước. Chúng nhích tới nhích lui, đen thui làm Hách Diêu Tuyết sợ tới mức khóc lớn.
Từ nhỏ Hách Diêu Tuyết đi học đều là trường tư nhân, mấy nam sinh ái mộ cô không phú cũng quý. Nhưng mà có một người cha cường thế như Hách Trị Quốc, đủ để ngăn cản thế công nhiệt tình của những nam sinh bị hormone chi phối.
Mà Nhạc Ân Trạch lại khác với những người theo đuổi này, chưa từng bày tỏ hay những hành động quá giới hạn với Tuyết Tuyết. Ngay cả khi trong lòng bà có chút không thoải mái lại cũng không có cách nào nói thẳng ra lời chỉ trích.
Tin tưởng trong lòng Tuyết Tuyết cũng có cảm giác như vậy, cho nên đối với người đàn ông này luôn luôn kính trọng nhưng không gần gũi.
Nhưng mà hiện tại hai người thân bảo vệ Tuyết Tuyết đã mất, cái người đàn ông trẻ luôn làm cho người ta cảm thấy có chút nguy hiểm chuẩn bị ra tay với Tuyết Tuyết sao?
Nghĩ vậy, vú Trương có chút đề cao giọng, nói: “Chú của Tuyết Tuyết có việc, không thể tới tham gia tang lễ, nhưng mà hiện tại chắc là đang ở nhà chờ cô ấy, có chuyện gì có thể nói với chú của cô ấy, một cô gái nhỏ như Tuyết Tuyết không thể làm chủ được chuyện gì.”
Người đàn ông mỉm cười, nói: “Tiên sinh Hách Trì Gia đã được tổng giám độc Nhạc của chúng tôi mời đến trong nhà, hiện tại chỉ chờ Hách tiểu thư thôi.” Nói xong, vươn tay đưa điện thoại di động qua.
Hách Diêu Tuyết nghi ngờ tiếp nhận điện thoại, phát hiện bên kia điện thoại đúng là chú Hách Trì Gia.
"Tuyết Tuyết, con ra khỏi nghĩa trang chưa? Là chú nhờ tiên sinh Nhạc đón con, chú có việc không thể đón con, con cứ đi trước cùng với tiên sinh Nhạc đi.”
Cha mẹ ra đi đột ngột, còn vì ba Hách cố chấp thành kiến, cả nhà chưa từng mua bảo hiểm. Hiện giờ tiền gởi ngân hàng cùng bất động sản đều bị đóng băng, ngoại trừ một số đồ dùng sinh hoạt cần thiết, những thứ đáng giá đều không giữ được. Mẹ Hách là cô gái đến từ nông thôn, theo quân nhập ngũ, quen biết ba Hách ở trong quân đội. Cho nên hơn phân nữa bà con thân thích đều ở vùng núi xa xôi. Trước kia, lúc nào cũng có một vài cô chú chưa từng nghe nói qua đến nhận bà con.
Nhưng về sau, trong nhà gặp chuyện không may, ngoại trừ lúc đầu có mấy người cậu đến cửa, nghe nói nhà họ Hách chẳng những không có một phần tài sản, còn có một đống nợ lớn, liền không thấy bóng dáng nào nữa.
Cũng khó trách, phía sau con số kia là một chuỗi những số 0, mặc cho ai nhìn thấy đều có chút choáng váng đầu. Từ khi ba mẹ mất, chú liền thành chỗ dựa duy nhất của cô.
Nếu chú đã nói như vậy, cô không còn lý do nào để từ chối.
Hách Diêu Tuýt xuống xe, xoa chiếc cằm thon,nói lời cảm ơn cùng chào tạm biệt vú Trương cùng chú Từ.
Thấy Hách Diêu Tuyết xuống xe, người đàn ông mặc tây trang màu đen phất tay với những người phía trước, phía trước tránh ra một con đường. Nhìn xe taxi dần dần đi xa, Hách Diêu Tuyết biết “Không có bữa tiệc nào không tàn.” Từ nhỏ, những người này đã làm bạn bên người cô, cũng đến lúc đi ra khỏi cuộc sống của cô.
Khi Hách Diêu Tuyết ngồi vào xe, đối diện người đàn ông kia. Mặc dù không gian bên trong rất rộng, làm cho người ta thoải mái, nhưng Hách Diêu Tuyết lại cảm thấy bản thân giống như tiến vào lãnh địa của dã thú hung mãnh, cả người có cảm giác không được tự nhiên.
Người đàn ông đã cởi áo khoác tây trang bên ngoài vừa mặc lúc nảy. Bây giờ trên người anh là chiếc áo sơ mi trắng tuyết bị cởi ra vài cúc áo, trên người tản ra mùi nước hoa như có như không quanh đi quẩn lại ở chóp mũi của Hách Diêu Tuyết.
Anh yên lặng nhìn cô gái nhỏ trước mặt, sau đó duỗi tay ra mở một cái tủ đựng đồ uống đặt ở chỗ tương đối xa, lấy ra một chai nước khoáng nhìn rất đặc biệt đưa cho Hách Diêu Tuyết.
Hách Diêu Tuyết biết, nhãn hiệu trên chai nước là do thủy tinh cùng vàng tạo thành. Nắp chai có hình vương miệng cùng cánh thiên sứ càng làm cho cả thân chai phát sáng rạng rỡ. Nước khoáng Fillico Kobe Nhật Bản, tự nhiên tinh khiết, là nước khoáng xa xỉ nhất trên cả thế giới, mỗi tháng chỉ sản xuất 5000 chai.
Cô không phải là người sẽ khoe khoang sự giàu có, ba mẹ cũng không phải là dạng nhà giàu mới nổi. Lúc ba Hách kiếm được một vạn, tuy công ty rất xa, nhưng bình thường ngoại trừ đi bộ, ông cũng chỉ đi chiếc Santana đã hơn 10 năm.
Vào sinh nhật 14 tuổi của Hách Diêu Tuyết, dù tiết kiệm nhưng ba Hách vẫn là nhờ người bên Nhật Bản mang về một thùng Fillico. Bởi vì lúc ấy, người tham gia tiệc sinh nhật ngoại trừ bạn học quý tộc trong trường còn có phụ huynh của bọn họ. Vì con gái, ba Hách phải tiêu tiền.
Thật ra theo ý cô, ngoại trừ cái vỏ bên ngoài cực kỳ đẹp, mùi vị nước hơi ngọt, cũng không có gì hơn người.
Lúc này, Nhạc Ân Trạch đưa cho cô chai nước khoáng, thâm ý bên trong cũng chỉ có anh cùng với trong lòng cô hiểu rõ.
Hách Diêu Tuyết chỉ cảm thấy trong lòng giống như bị người nào nắm chặt, bên tai không tự chủ vọng ra tiếng nói từ nhiều năm trước. Một trận âm thanh thủy tinh thanh thúy bị vỡ rơi xuống.....
Người đàn ông này thật sự thích ghi thù. Chuyện hối hận nhất đời này của cô, chỉ sợ là đã đắc tội người đàn ông trước mắt này.
"Cám ơn, tôi không khát.” Hách Diêu Tuyết cũng không có ý tứ vươn tay ra tiếp nhận. Lễ phép mà có hơi chúc lạnh lùng từ chối.
Nhạc Ân Trạch chậm rãi thu tay về, mở nắp chai nước ra, sau đó trực tiếp đưa lên miệng uống.
Trong xe, hiệu quả cách âm rất tốt, tiếng uống nước liền trở nên cực kỳ rõ ràng, từng chút từng chút đánh vào trong tai cô. Một dòng nước theo khóe miệng anh chảy xuống, uống lượn chảy đến hầu kết no đủ của anh, sau đó lại một đường trượt xuống chảy vào cổ áo mở rộng.
Hách Diêu Tuyết cố gắng không nhìn tới Nhạc Ân Trạch, lại giống như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, cảm giác được anh đang mút, hấp nước trong chai. Cặp mắt như ưng kia còn đang nhìn chằm chằm cô.
Hách Diêu Tuyết bị ánh mắt kia nhìn chăm chú làm toàn thân không được tự nhiên, lại không thể tránh, nhịn không được ngẩng đầu lên, không cam lòng yếu thế trừng mắt lại.
Vừa vặn bắt gặp Nhạc Ân Trạch đang vươn đầu lưỡi khẽ liếm khóe miệng ướt át. Ngoài cửa sổ xe, một vài tia sáng thưa thớt bị rừng cây cắt ngang, nhanh chóng biến hóa đường cong chiếu đến trên khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của anh. Vốn là đôi mắt thâm thúy, lúc này lại phiếm màu hổ phách, lóe lên tia sáng diêm dúa lẳng lơ.
Cũng khó trách ban đầu bạn học nữ của cô, quá nhiều người bị người có xuất thân không đủ phú quý này làm cho thần hồn điên đảo. Bằng vào vẻ ngoài xuất chúng này, anh liền có thể trở thành nhà tư bản hùng hậu trong làng giải trí rồi.
Đáng tiếc, nếu để cho đám học muội thần hồn điên đảo biết cái người học trưởng có bề ngoài xuất chúng, trong bụng lại tràn đầy đen tối, nhất định sẽ bị dọa sợ đến hoa dung thất sắc, tránh né không kịp.
Trong cảnh sống dày vò một ngày bằng một năm, rốt cục xe cũng dừng lại.
Hách Diêu Tuyết còn không đợi xe dừng lại ổn định, liền khẩn cấp đứng lên muốn mở cửa ra ngoài. Kết quả thân thể khẽ vấp, có chút hoảng loạn, vòng eo mảnh khảnh vị một bàn tay to lớn vững vàng của người đàn ông nắm lấy, cổ tay như ngọc lộ ra ngoài tay áo cũng bị nắm chặt, khí nóng theo lòng bàn tay xuyên thấu qua vải may mặc, truyền đến trên da thịt của cô.
Hách Diêu Tuyết vội vàng rút lui, thấp giọng nói: “Cảm ơn.”
Người đàn ông luôn luôn thích sạch sẽ, lần này phản ứng cũng không quá lớn, cũng không vội vã lấy khăn lau tay, thậm chí lúc Hách Diêu Tuyết rút lui cũng không có vội buông ra mà kìm lại hai tay của cô.
Lúc này, tài xế đã ngừng xe xong liền đi đến mở cửa, lúc Hách Diêu Tuyết ra khỏi buồng xe, nhịn không được lén thở ra một hơi.
Cô ngẩng đầu nhìn, quả nhiên xe của chú đang đậu trong sân nhà trang nhã.
Thấy Hách Diêu Tuyết tới, Hách Trì Gia vẫn ngồi ở ghế sô pha trong phòng khách vội đứng lên. Cũng không biết vì sao, trên mặt của ông giống như hiện lên vẻ co quắp.
"Chú” Hách Diêu Tuyết nhu thuận gọi.
Hách Trì Gia là em trai duy nhất của ba Hách, làm trưởng ban nhỏ không có thực quyền tại một công ty hệ thống cung cấp nước.
Ba Hách đối với người em trai này cực kỳ để tâm. Lúc trước ông nhớ tới đơn vị thiếu người, muốn một chức vụ nhàn tản, cầm một số tiền lớn của ba Hách đi Nam Phương lăn qua lộn lại đòi làm ăn gì đó. Chưa tới nửa năm liền mất luôn cả tiền vốn.
Ông lại nghĩ đến chức vụ nhàn tản củacông ty của ba Hách, bị ba Hách cự tuyệt. Bởi vì ông biết rõ Hách Trì Gia sẽ không trụ được lâu. Một khi cho Hách Trì Gia vào thì không thể nói chuyện với ban đổng sự được. Hơn nữa, ông cũng nhìn ra người em trai này không có tài buôn bán, mắt cao tay thấp, ở trong ngành này sớm muộn cũng bị thiệt thòi lớn, tiện thể khuyên Hách Trì Gia về lại đơn vị của mình.
Chỉ là, ba Hách biết chú chỉ dựa vào điểm tiền lương ít ỏi đó nhất định không đủ sinh hoạt, căn nhà xa xỉ ở trung tâm thành phố kia là ba Hách lấy danh nghĩ của Hách Trì Gia trả tiền mua rồi đưa cho ông, mỗi lần năm mới đều cho tiền chú, cho tới bây giờ đều không có ít hơn 6 con số.
Chính là bởi vì như vậy, có chú ở đây, Hách Diêu Tuyết không có quá lo lắng cho sinh hoạt về sau của mình, cô tin tưởng chú lo cho cô học xong đại học là không thành vấn đề. Mà sau khi tốt nghiệp, cô sẽ cố gắng làm việc, không thể dựa vào bất kỳ ai nữa.....
Nhưng mà sau khi Hách Trì Gia gặp Hách Diêu Tuyết, môi gần như phát run, nói: “Tuyết Tuyết, cứu anh con với.”
Hách Diêu Tuyết khẽ nhăn mày, khó hiểu nhìn Hách Trì Gia.
‘Anh’ trong miệng của chú chính là con trai độc nhất của Hách Trì Gia, tên là Hách Vĩ Ba. Hắn ta lớn hơn Hách Diêu Tuyết 7 tuổi, cùng một dạng với Nhạc Ân Trạch.
Lại nói, hai người bọn họ chẳng phải là bạn học cùng trường hay sao? Nhạc Ân Trạch không phải là tuyển Hách Vĩ Ba làm quản lí công ty tài vụ của anh hay sao, anh họ bị làm sao vậy?
Ngày thường tính tình Hách Trì Gia không nóng không lạnh, nói chuyện không nhanh không chậm, mà lúc này có vẻ là vì quá gấp gáp, nói chuyện lại có chút bừa bãi, nhưng mà cuối cùng Hách Diêu Tuyết cũng nghe rõ. Thì ra anh họ bị người khác dụ dỗ, nhận làm gián điệp buôn bán, chẳng những đánh cấp cơ mật của công ty, tạo thành tổn thất lớn, còn sửa chữa sổ tài chính, tham ô công quỹ.
Hách Diêu Tuyết cũng không phải là người hiểu nhiều về pháp luật, một học sinh lớp 11, khoảng cách về thế giới hiện thực tàn khốc còn quá xa, nhưng trong lòng cũng mơ hồ biết anh họ gây ra họa lớn rồi.
Mặc dù trong lòng sốt ruột thay anh họ, nhưng mà cô vẫn không rõ vì sao chú lại cầu cô mà không phải là Nhạc Ân Trạch?
Lúc này, Nhạc Ân Trạch ngồi trên vị trí chủ nhà trên ghế sô pha, vắt chéo chân dài, không chút để ý thưởng thức tây trang trên người, lại ngắm mắt dưỡng thần, nói: “Trưởng ban Hách, nói ngắn gọn đi, chút nữa tôi còn có việc.”
Hách Trì Gia lại cảm thấy môi nặng như chì, nghĩ đến lời đề nghị của người đàn ông trước mặt, ông làm sao có thể không rõ ràng tâm tư của tổng giám đốc Nhạc.”
Nếu là đặt trong tình huống bình thường, tuyệt đối sẽ lớn tiếng quát lại, bảo vệ cháu gái chu toàn......Nhưng mà nghĩ đến tình trạng của con trai, rốt cục mở miệng nói: “Tuyết Tuyết, con...... đi cầu xin tổng giám đốc Nhạc đi, ngài ấy sẽ nể mặt con.”
Trước kia, nam sinh cuồng nhiệt theo đuổi Hách Diêu Tuyết không hề ít, dù sao bà một tay nuôi lớn Tuyết Tuyết từ lúc đi nhà trẻ đến khi lớn lên, trong một đám bé trai nước mũi còn lau chưa sạch, cô liền là tiểu nữ thần.
Bây giờ trẻ con trưởng thành sớm, bà nhớ lúc còn học tiểu học, có một cậu bé đưa một chiếc kẹo que bọc giấy màu rực rỡ, bên ngoài còn dán tờ giấy ghi “I love you” sau đó lén lút nhét vào trong cặp của Tuyết Tuyết.
Ý tưởng thật lãng mạn, áp dụng lại có hơi sai lầm.
Sau khi Hách Diêu Tuyết tan học thì tham gia đội cổ động viên của trường, cặp xách để trên ghế dài bên ngoài câu lạc bộ. Khi về nhà, phát hiện kẹo que thì đã bị một đám kiến đen như mực nhanh chân đến trước. Chúng nhích tới nhích lui, đen thui làm Hách Diêu Tuyết sợ tới mức khóc lớn.
Từ nhỏ Hách Diêu Tuyết đi học đều là trường tư nhân, mấy nam sinh ái mộ cô không phú cũng quý. Nhưng mà có một người cha cường thế như Hách Trị Quốc, đủ để ngăn cản thế công nhiệt tình của những nam sinh bị hormone chi phối.
Mà Nhạc Ân Trạch lại khác với những người theo đuổi này, chưa từng bày tỏ hay những hành động quá giới hạn với Tuyết Tuyết. Ngay cả khi trong lòng bà có chút không thoải mái lại cũng không có cách nào nói thẳng ra lời chỉ trích.
Tin tưởng trong lòng Tuyết Tuyết cũng có cảm giác như vậy, cho nên đối với người đàn ông này luôn luôn kính trọng nhưng không gần gũi.
Nhưng mà hiện tại hai người thân bảo vệ Tuyết Tuyết đã mất, cái người đàn ông trẻ luôn làm cho người ta cảm thấy có chút nguy hiểm chuẩn bị ra tay với Tuyết Tuyết sao?
Nghĩ vậy, vú Trương có chút đề cao giọng, nói: “Chú của Tuyết Tuyết có việc, không thể tới tham gia tang lễ, nhưng mà hiện tại chắc là đang ở nhà chờ cô ấy, có chuyện gì có thể nói với chú của cô ấy, một cô gái nhỏ như Tuyết Tuyết không thể làm chủ được chuyện gì.”
Người đàn ông mỉm cười, nói: “Tiên sinh Hách Trì Gia đã được tổng giám độc Nhạc của chúng tôi mời đến trong nhà, hiện tại chỉ chờ Hách tiểu thư thôi.” Nói xong, vươn tay đưa điện thoại di động qua.
Hách Diêu Tuyết nghi ngờ tiếp nhận điện thoại, phát hiện bên kia điện thoại đúng là chú Hách Trì Gia.
"Tuyết Tuyết, con ra khỏi nghĩa trang chưa? Là chú nhờ tiên sinh Nhạc đón con, chú có việc không thể đón con, con cứ đi trước cùng với tiên sinh Nhạc đi.”
Cha mẹ ra đi đột ngột, còn vì ba Hách cố chấp thành kiến, cả nhà chưa từng mua bảo hiểm. Hiện giờ tiền gởi ngân hàng cùng bất động sản đều bị đóng băng, ngoại trừ một số đồ dùng sinh hoạt cần thiết, những thứ đáng giá đều không giữ được. Mẹ Hách là cô gái đến từ nông thôn, theo quân nhập ngũ, quen biết ba Hách ở trong quân đội. Cho nên hơn phân nữa bà con thân thích đều ở vùng núi xa xôi. Trước kia, lúc nào cũng có một vài cô chú chưa từng nghe nói qua đến nhận bà con.
Nhưng về sau, trong nhà gặp chuyện không may, ngoại trừ lúc đầu có mấy người cậu đến cửa, nghe nói nhà họ Hách chẳng những không có một phần tài sản, còn có một đống nợ lớn, liền không thấy bóng dáng nào nữa.
Cũng khó trách, phía sau con số kia là một chuỗi những số 0, mặc cho ai nhìn thấy đều có chút choáng váng đầu. Từ khi ba mẹ mất, chú liền thành chỗ dựa duy nhất của cô.
Nếu chú đã nói như vậy, cô không còn lý do nào để từ chối.
Hách Diêu Tuýt xuống xe, xoa chiếc cằm thon,nói lời cảm ơn cùng chào tạm biệt vú Trương cùng chú Từ.
Thấy Hách Diêu Tuyết xuống xe, người đàn ông mặc tây trang màu đen phất tay với những người phía trước, phía trước tránh ra một con đường. Nhìn xe taxi dần dần đi xa, Hách Diêu Tuyết biết “Không có bữa tiệc nào không tàn.” Từ nhỏ, những người này đã làm bạn bên người cô, cũng đến lúc đi ra khỏi cuộc sống của cô.
Khi Hách Diêu Tuyết ngồi vào xe, đối diện người đàn ông kia. Mặc dù không gian bên trong rất rộng, làm cho người ta thoải mái, nhưng Hách Diêu Tuyết lại cảm thấy bản thân giống như tiến vào lãnh địa của dã thú hung mãnh, cả người có cảm giác không được tự nhiên.
Người đàn ông đã cởi áo khoác tây trang bên ngoài vừa mặc lúc nảy. Bây giờ trên người anh là chiếc áo sơ mi trắng tuyết bị cởi ra vài cúc áo, trên người tản ra mùi nước hoa như có như không quanh đi quẩn lại ở chóp mũi của Hách Diêu Tuyết.
Anh yên lặng nhìn cô gái nhỏ trước mặt, sau đó duỗi tay ra mở một cái tủ đựng đồ uống đặt ở chỗ tương đối xa, lấy ra một chai nước khoáng nhìn rất đặc biệt đưa cho Hách Diêu Tuyết.
Hách Diêu Tuyết biết, nhãn hiệu trên chai nước là do thủy tinh cùng vàng tạo thành. Nắp chai có hình vương miệng cùng cánh thiên sứ càng làm cho cả thân chai phát sáng rạng rỡ. Nước khoáng Fillico Kobe Nhật Bản, tự nhiên tinh khiết, là nước khoáng xa xỉ nhất trên cả thế giới, mỗi tháng chỉ sản xuất 5000 chai.
Cô không phải là người sẽ khoe khoang sự giàu có, ba mẹ cũng không phải là dạng nhà giàu mới nổi. Lúc ba Hách kiếm được một vạn, tuy công ty rất xa, nhưng bình thường ngoại trừ đi bộ, ông cũng chỉ đi chiếc Santana đã hơn 10 năm.
Vào sinh nhật 14 tuổi của Hách Diêu Tuyết, dù tiết kiệm nhưng ba Hách vẫn là nhờ người bên Nhật Bản mang về một thùng Fillico. Bởi vì lúc ấy, người tham gia tiệc sinh nhật ngoại trừ bạn học quý tộc trong trường còn có phụ huynh của bọn họ. Vì con gái, ba Hách phải tiêu tiền.
Thật ra theo ý cô, ngoại trừ cái vỏ bên ngoài cực kỳ đẹp, mùi vị nước hơi ngọt, cũng không có gì hơn người.
Lúc này, Nhạc Ân Trạch đưa cho cô chai nước khoáng, thâm ý bên trong cũng chỉ có anh cùng với trong lòng cô hiểu rõ.
Hách Diêu Tuyết chỉ cảm thấy trong lòng giống như bị người nào nắm chặt, bên tai không tự chủ vọng ra tiếng nói từ nhiều năm trước. Một trận âm thanh thủy tinh thanh thúy bị vỡ rơi xuống.....
Người đàn ông này thật sự thích ghi thù. Chuyện hối hận nhất đời này của cô, chỉ sợ là đã đắc tội người đàn ông trước mắt này.
"Cám ơn, tôi không khát.” Hách Diêu Tuyết cũng không có ý tứ vươn tay ra tiếp nhận. Lễ phép mà có hơi chúc lạnh lùng từ chối.
Nhạc Ân Trạch chậm rãi thu tay về, mở nắp chai nước ra, sau đó trực tiếp đưa lên miệng uống.
Trong xe, hiệu quả cách âm rất tốt, tiếng uống nước liền trở nên cực kỳ rõ ràng, từng chút từng chút đánh vào trong tai cô. Một dòng nước theo khóe miệng anh chảy xuống, uống lượn chảy đến hầu kết no đủ của anh, sau đó lại một đường trượt xuống chảy vào cổ áo mở rộng.
Hách Diêu Tuyết cố gắng không nhìn tới Nhạc Ân Trạch, lại giống như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, cảm giác được anh đang mút, hấp nước trong chai. Cặp mắt như ưng kia còn đang nhìn chằm chằm cô.
Hách Diêu Tuyết bị ánh mắt kia nhìn chăm chú làm toàn thân không được tự nhiên, lại không thể tránh, nhịn không được ngẩng đầu lên, không cam lòng yếu thế trừng mắt lại.
Vừa vặn bắt gặp Nhạc Ân Trạch đang vươn đầu lưỡi khẽ liếm khóe miệng ướt át. Ngoài cửa sổ xe, một vài tia sáng thưa thớt bị rừng cây cắt ngang, nhanh chóng biến hóa đường cong chiếu đến trên khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của anh. Vốn là đôi mắt thâm thúy, lúc này lại phiếm màu hổ phách, lóe lên tia sáng diêm dúa lẳng lơ.
Cũng khó trách ban đầu bạn học nữ của cô, quá nhiều người bị người có xuất thân không đủ phú quý này làm cho thần hồn điên đảo. Bằng vào vẻ ngoài xuất chúng này, anh liền có thể trở thành nhà tư bản hùng hậu trong làng giải trí rồi.
Đáng tiếc, nếu để cho đám học muội thần hồn điên đảo biết cái người học trưởng có bề ngoài xuất chúng, trong bụng lại tràn đầy đen tối, nhất định sẽ bị dọa sợ đến hoa dung thất sắc, tránh né không kịp.
Trong cảnh sống dày vò một ngày bằng một năm, rốt cục xe cũng dừng lại.
Hách Diêu Tuyết còn không đợi xe dừng lại ổn định, liền khẩn cấp đứng lên muốn mở cửa ra ngoài. Kết quả thân thể khẽ vấp, có chút hoảng loạn, vòng eo mảnh khảnh vị một bàn tay to lớn vững vàng của người đàn ông nắm lấy, cổ tay như ngọc lộ ra ngoài tay áo cũng bị nắm chặt, khí nóng theo lòng bàn tay xuyên thấu qua vải may mặc, truyền đến trên da thịt của cô.
Hách Diêu Tuyết vội vàng rút lui, thấp giọng nói: “Cảm ơn.”
Người đàn ông luôn luôn thích sạch sẽ, lần này phản ứng cũng không quá lớn, cũng không vội vã lấy khăn lau tay, thậm chí lúc Hách Diêu Tuyết rút lui cũng không có vội buông ra mà kìm lại hai tay của cô.
Lúc này, tài xế đã ngừng xe xong liền đi đến mở cửa, lúc Hách Diêu Tuyết ra khỏi buồng xe, nhịn không được lén thở ra một hơi.
Cô ngẩng đầu nhìn, quả nhiên xe của chú đang đậu trong sân nhà trang nhã.
Thấy Hách Diêu Tuyết tới, Hách Trì Gia vẫn ngồi ở ghế sô pha trong phòng khách vội đứng lên. Cũng không biết vì sao, trên mặt của ông giống như hiện lên vẻ co quắp.
"Chú” Hách Diêu Tuyết nhu thuận gọi.
Hách Trì Gia là em trai duy nhất của ba Hách, làm trưởng ban nhỏ không có thực quyền tại một công ty hệ thống cung cấp nước.
Ba Hách đối với người em trai này cực kỳ để tâm. Lúc trước ông nhớ tới đơn vị thiếu người, muốn một chức vụ nhàn tản, cầm một số tiền lớn của ba Hách đi Nam Phương lăn qua lộn lại đòi làm ăn gì đó. Chưa tới nửa năm liền mất luôn cả tiền vốn.
Ông lại nghĩ đến chức vụ nhàn tản củacông ty của ba Hách, bị ba Hách cự tuyệt. Bởi vì ông biết rõ Hách Trì Gia sẽ không trụ được lâu. Một khi cho Hách Trì Gia vào thì không thể nói chuyện với ban đổng sự được. Hơn nữa, ông cũng nhìn ra người em trai này không có tài buôn bán, mắt cao tay thấp, ở trong ngành này sớm muộn cũng bị thiệt thòi lớn, tiện thể khuyên Hách Trì Gia về lại đơn vị của mình.
Chỉ là, ba Hách biết chú chỉ dựa vào điểm tiền lương ít ỏi đó nhất định không đủ sinh hoạt, căn nhà xa xỉ ở trung tâm thành phố kia là ba Hách lấy danh nghĩ của Hách Trì Gia trả tiền mua rồi đưa cho ông, mỗi lần năm mới đều cho tiền chú, cho tới bây giờ đều không có ít hơn 6 con số.
Chính là bởi vì như vậy, có chú ở đây, Hách Diêu Tuyết không có quá lo lắng cho sinh hoạt về sau của mình, cô tin tưởng chú lo cho cô học xong đại học là không thành vấn đề. Mà sau khi tốt nghiệp, cô sẽ cố gắng làm việc, không thể dựa vào bất kỳ ai nữa.....
Nhưng mà sau khi Hách Trì Gia gặp Hách Diêu Tuyết, môi gần như phát run, nói: “Tuyết Tuyết, cứu anh con với.”
Hách Diêu Tuyết khẽ nhăn mày, khó hiểu nhìn Hách Trì Gia.
‘Anh’ trong miệng của chú chính là con trai độc nhất của Hách Trì Gia, tên là Hách Vĩ Ba. Hắn ta lớn hơn Hách Diêu Tuyết 7 tuổi, cùng một dạng với Nhạc Ân Trạch.
Lại nói, hai người bọn họ chẳng phải là bạn học cùng trường hay sao? Nhạc Ân Trạch không phải là tuyển Hách Vĩ Ba làm quản lí công ty tài vụ của anh hay sao, anh họ bị làm sao vậy?
Ngày thường tính tình Hách Trì Gia không nóng không lạnh, nói chuyện không nhanh không chậm, mà lúc này có vẻ là vì quá gấp gáp, nói chuyện lại có chút bừa bãi, nhưng mà cuối cùng Hách Diêu Tuyết cũng nghe rõ. Thì ra anh họ bị người khác dụ dỗ, nhận làm gián điệp buôn bán, chẳng những đánh cấp cơ mật của công ty, tạo thành tổn thất lớn, còn sửa chữa sổ tài chính, tham ô công quỹ.
Hách Diêu Tuyết cũng không phải là người hiểu nhiều về pháp luật, một học sinh lớp 11, khoảng cách về thế giới hiện thực tàn khốc còn quá xa, nhưng trong lòng cũng mơ hồ biết anh họ gây ra họa lớn rồi.
Mặc dù trong lòng sốt ruột thay anh họ, nhưng mà cô vẫn không rõ vì sao chú lại cầu cô mà không phải là Nhạc Ân Trạch?
Lúc này, Nhạc Ân Trạch ngồi trên vị trí chủ nhà trên ghế sô pha, vắt chéo chân dài, không chút để ý thưởng thức tây trang trên người, lại ngắm mắt dưỡng thần, nói: “Trưởng ban Hách, nói ngắn gọn đi, chút nữa tôi còn có việc.”
Hách Trì Gia lại cảm thấy môi nặng như chì, nghĩ đến lời đề nghị của người đàn ông trước mặt, ông làm sao có thể không rõ ràng tâm tư của tổng giám đốc Nhạc.”
Nếu là đặt trong tình huống bình thường, tuyệt đối sẽ lớn tiếng quát lại, bảo vệ cháu gái chu toàn......Nhưng mà nghĩ đến tình trạng của con trai, rốt cục mở miệng nói: “Tuyết Tuyết, con...... đi cầu xin tổng giám đốc Nhạc đi, ngài ấy sẽ nể mặt con.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook