Yêu Nữa Được Không ?
-
Chương 80
- San Francisco và tất cả những kí ức tuổi thơ của em điều tốt đẹp.
- Em sinh ra và lớn lên bên đó, sao nói tiếng Việt sỏi thế?
- Mình muốn là được thôi.
- Bây giờ, anh chỉ có duy nhất một thứ tình cảm thật …
Lâm nghiêng đầu nhìn Đoàn Duy, anh kéo nhẹ Tuệ Lâm vào lòng và ghé sát vào tai cô:
- Chính là tình yêu đến từ em.
Diễn tả mãi sẽ gây cảm giác nhàm chán, nhưng Duy và Lâm còn cách nào để dùng từ ngữ diễn tả những cung bậc tình yêu tuyệt với đang nảy nở trong lòng họ. Dạo này Duy về nhà muộn cũng chỉ vì lí do ấy. Nhưng tình yêu mới đã làm Duy tạm thời đặt những việc trọng đại sang một bên. Duy cho rằng điều đó không có gì là sai, bởi vì hấp tấp thì chẳng làm được gì mà vun đắp cho tình yêu thêm nảy nở tí nữa thì nơi đó sẽ là điểm tựa duy nhất còn lại cho anh dẫu mai này có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa.
Chào tạm biệt Duy ở đầu ngõ, hôm nay xe không vào được tới trong vì một công trình sửa chữa. Lái xe một đoạn chưa xa, trông thấy những cây kem ốc quế bày bán, nhớ ra người yêu rất thích kem, Duy không ngại quay xe lại…
Lâm đi tung tăng tới trước cửa nhà thì thấy một người đàn ông đứng sau lù lù trước cổng nhà cô. Lâm hơi ớn, nhưng cô vẫn bước lại …
- Ông là ai? Sao lại đứng trước nhà này…
- Không còn nhận ra ta là ai sao hả nhóc con?
Người đàn ông giọng ồm ồm quay lại và cởi kính đen bặm trợn ra. Một chút ngỡ ngàng làm Tuệ Lâm choáng váng:
- Bác Kiên. Là bác hả?
- Tưởng con đã quên bác rồi chứ.
- Làm sao mà quên được. Con không nhớ là anh em của ba, vẫn còn bác ở Việt Nam.
Lâm sà vào lòng ông Kiên và cả hai cười nói vui vẻ. Duy đứng chết lặng ở phía sau bức tường, lặng lẽ xách túi kem quay trở ra.
- Mối quan hệ của họ là gì? Trông cô ấy thân thiết với hắn quá! Ôi trời ơi, trên đời này sao lại có chuyện trùng hợp khó tin như vậy? Không thể nào là Huỳnh Tuệ Lâm, người con gái mình yêu. Mình điên mất!
Tâm trạng bấn loạn theo Duy suốt con đường từ đấy về đến nhà. Lại một đêm thêm trằn trọc và khó ngủ.
Ngay lúc Duy nâng tầm quan trọng của Tuệ Lâm lên cao đối với cuộc sống của anh thì cũng chính là lúc Duy biết được một sự thật trớ trêu - Lâm và Trần Kiên có một mối quan hệ thân thuộc. Phải làm sao? Phải làm sao?
Tút… Tút … Tút …
Âm thanh của máy bận réo liên tục. Hai chiếc điện thoại được đặt vào hai lỗ tai của hai người. Cả hai đều lần lượt bấm số của đối phương để rồi đều nhận được những âm thanh không hề muốn nghe ấy. Là Yến và Nam. Cả hai trút hơi thở não lòng nhìn chiếc điện thoại nghĩ rằng dấu chấm hết đã thực sự đến với tình yêu. Một người đang ở nơi xa, một người ở nơi đây. Liệu bước đường tình có thể khiến họ ngoảnh lại?
Trùng hợp là cái chi? Nó có thể đến từ hai người những tưởng xa tít mù khơi mà lại kéo về bên nhau. Và trùng hợp đôi khi lại là bước ngoặc của một sự việc nào đó khiến mọi chuyện trở nên rối tung.
- Em sinh ra và lớn lên bên đó, sao nói tiếng Việt sỏi thế?
- Mình muốn là được thôi.
- Bây giờ, anh chỉ có duy nhất một thứ tình cảm thật …
Lâm nghiêng đầu nhìn Đoàn Duy, anh kéo nhẹ Tuệ Lâm vào lòng và ghé sát vào tai cô:
- Chính là tình yêu đến từ em.
Diễn tả mãi sẽ gây cảm giác nhàm chán, nhưng Duy và Lâm còn cách nào để dùng từ ngữ diễn tả những cung bậc tình yêu tuyệt với đang nảy nở trong lòng họ. Dạo này Duy về nhà muộn cũng chỉ vì lí do ấy. Nhưng tình yêu mới đã làm Duy tạm thời đặt những việc trọng đại sang một bên. Duy cho rằng điều đó không có gì là sai, bởi vì hấp tấp thì chẳng làm được gì mà vun đắp cho tình yêu thêm nảy nở tí nữa thì nơi đó sẽ là điểm tựa duy nhất còn lại cho anh dẫu mai này có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa.
Chào tạm biệt Duy ở đầu ngõ, hôm nay xe không vào được tới trong vì một công trình sửa chữa. Lái xe một đoạn chưa xa, trông thấy những cây kem ốc quế bày bán, nhớ ra người yêu rất thích kem, Duy không ngại quay xe lại…
Lâm đi tung tăng tới trước cửa nhà thì thấy một người đàn ông đứng sau lù lù trước cổng nhà cô. Lâm hơi ớn, nhưng cô vẫn bước lại …
- Ông là ai? Sao lại đứng trước nhà này…
- Không còn nhận ra ta là ai sao hả nhóc con?
Người đàn ông giọng ồm ồm quay lại và cởi kính đen bặm trợn ra. Một chút ngỡ ngàng làm Tuệ Lâm choáng váng:
- Bác Kiên. Là bác hả?
- Tưởng con đã quên bác rồi chứ.
- Làm sao mà quên được. Con không nhớ là anh em của ba, vẫn còn bác ở Việt Nam.
Lâm sà vào lòng ông Kiên và cả hai cười nói vui vẻ. Duy đứng chết lặng ở phía sau bức tường, lặng lẽ xách túi kem quay trở ra.
- Mối quan hệ của họ là gì? Trông cô ấy thân thiết với hắn quá! Ôi trời ơi, trên đời này sao lại có chuyện trùng hợp khó tin như vậy? Không thể nào là Huỳnh Tuệ Lâm, người con gái mình yêu. Mình điên mất!
Tâm trạng bấn loạn theo Duy suốt con đường từ đấy về đến nhà. Lại một đêm thêm trằn trọc và khó ngủ.
Ngay lúc Duy nâng tầm quan trọng của Tuệ Lâm lên cao đối với cuộc sống của anh thì cũng chính là lúc Duy biết được một sự thật trớ trêu - Lâm và Trần Kiên có một mối quan hệ thân thuộc. Phải làm sao? Phải làm sao?
Tút… Tút … Tút …
Âm thanh của máy bận réo liên tục. Hai chiếc điện thoại được đặt vào hai lỗ tai của hai người. Cả hai đều lần lượt bấm số của đối phương để rồi đều nhận được những âm thanh không hề muốn nghe ấy. Là Yến và Nam. Cả hai trút hơi thở não lòng nhìn chiếc điện thoại nghĩ rằng dấu chấm hết đã thực sự đến với tình yêu. Một người đang ở nơi xa, một người ở nơi đây. Liệu bước đường tình có thể khiến họ ngoảnh lại?
Trùng hợp là cái chi? Nó có thể đến từ hai người những tưởng xa tít mù khơi mà lại kéo về bên nhau. Và trùng hợp đôi khi lại là bước ngoặc của một sự việc nào đó khiến mọi chuyện trở nên rối tung.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook