Yêu Nữ Và Đại Ma Đầu
-
Chương 5
“Tuyết Nhi, con định giải quyết chuyện này thế nào” thừa tướng dẫn Ngọc Tuyết vào thư phòng, cả hai ngồi xuống bàn bạc một cách nghiêm túc.
“Dượng, bao nhiêu năm nay Tề Hoằng làm rất nhiều chuyện ác, cho dù có giết hắn, hòang đế cũng không có bận tâm gì, xin dượng đừng lo lắng”
“nhưng mà hắn là hầu gia, hơn nữa tổ tiên cũng có công với triều đình, chuyện này nhất định sẽ bị truy cứu”
”nếu như hoàng đế tìm kẻ chết thay, viện đại lý do về cái chết của hắn thì sao”
“ý của con là muốn hòang thượng bao che chuyện này, làm sao có thể”
“dựa vào cái này” Ngọc Tuyết vừa nói vừa chấm vào nước trà viết lên bàn mấy chữ.
“ý hay, chỉ cần có như vậy hòang thượng sẽ đồng ý”
“vậy thì ngày mai phải làm phiền dượng rồi”
“con yên tâm, cứ để ta lo”
_____________________________
Sáng hôm sau, tướng gia vào triều bàn bạc với hòang đế, những người còn lại thì đều ở nhà chờ, ngoại trừ Ngự Long ra, thì tất cả mọi người đếu rất an tâm, vì y không biết được những chuyện mà Ngọc Tuyết , hay nói cách khác là đại tiểu thư của Lăng Vân sơn trang có thể làm là không thể tưởng tượng được, huống hồ muốn ém nhẹ chuyện này, chỉ là một việc đơn giản.
“thế nào rồi” vừa thấy thừa tướng bước vào phủ, Ngự Long đã hỏi trước.
“yên tâm, xong cả rồi, hòang thượng nói rồi, tối qua có mấy tên tặc không biết sống chết xông vào hầu phủ, định lợi dụng lúc mọi người tiệc tùng không để ý, mà ra tay ăn trộm, bị hầu gia phát hiện nên giết người diệt khẩu, tặc phỉ tối qua đã bị binh lính tuần thành bắt được, nhốt vào đại lao chờ ngày hành hình”
“hoàng đế thật sự đồng ý sau” Ngự Long có chút nghi ngờ
“đúng vậy, ngươi không cần phải lo”
“Long , chúng ta đi dạo phố đi” để tránh cho hắn gặng hỏi nữa, Ngọc Tuyết níu tay hắn, lôi đi dạo phố nhằm đánh lạc hướng, tạm thời nàng vẫn chưa muốn cho hắn biết thân phận thật của nàng.
Hoàng Ngự Long chưa kịp nói thêm gì, đã bị nàng lôi đi, Y Thanh và Y Hồng định đi theo, nhưng lại bị thừa tướng phu nhân giữ lại, đây là thời gian riêng của người ta, không nên đi theo làm kì đà cản mũi.
“cha, biểu tỷ đã dùng cái gì để trao đổi với hoàng thượng vậy” Thiên Thiên tò mò hỏi.
“một tờ giấy”
“giấy gì”
“giấy thông hành có chữ kí của đại tiểu thư Lăng Vân sơn trang”
“nhưng mà để làm gì chứ”
“có nó, trong thời gian mười năm tới, tất cả giao thương đường biển của triều đình đều sẽ được miễn hết ( Lăng Vân sơn trang nắm trong tay toàn bộ kinh tế và vận chuyển đường biển của tứ quốc), sẽ giúp triều đình tiết kiệm được rất nhiều tiền”
“thì ra là vậy, chết một tên hầu gia, làm lợi cho quốc khố mười năm, vậy thì hoàng thượng đương nhiên sẽ đổi rồi”
_________________________
Sau khi chuyện của Tề Hoằng lắng xuống, Ngọc Tuyết từ giã cô cô lên đường, dù gì sở thích của nàng cũng là ngao du giang hồ, nên không thể ở yên một chỗ lâu được.
Bốn người cùng dùng chung một cỗ xe ngựa như lúc đến, chỉ có điều lúc này Y Hồng phải ra ngoài ngồi, chừa chỗ bên trong cho đôi uyên ương kia, xe ngựa đi suốt hai ngày thì đến một tiểu trấn, họ nghĩ lại một đêm thì sáng hôm sau lên đường, lúc này xe ngựa đang chạy ngang qua một khu rừng, thì đột nhiên Y Thanh dừng xe, cả bốn người đều là cao thủ, nên họ có thể cảm nhận được từ lúc ra khỏi trấn họ đã bị theo dõi, xem ra bây giờ những kẻ kia đã chịu không được chuẩn bị hành động rồi đây, xe vừa dừng thì một đám hắc y từ tứ phía đổ ra, cầm đầu là một nam hai nữ, nhìn bền ngòai thì biết họ toàn cao thủ, Y Thanh Y Hồng vừa định rút kiếm ra chuẩn bị đánh trả, thi đám hắc y nhân lại quỳ xuống hướng người trong xe thỉnh an
“tham kiến giáo chủ”
Hoàng Ngự Long nghe được âm thanh quen thuộc thì vén ràm xe bước xuống, đám hắc y này vốn là thuộc hạ của hắn, ba người đi đầu là tam đại hộ pháp của Thiên Long giáo.
“đứng lên đi” hắn lạnh lùng lên tiếng
“tạ ơn giáo chủ”
“ Long, chàng quen biết họ sao” lúc này Ngọc Tuyết cũng từ xe ngựa bước xuống, làm cho đám người kia ngạc nhiên, thật là một cô nương xinh đẹp, hơn nữa cô nương này tại sao lại gọi giáo chủ của bọn họ một cách thân mật như vậy.
“bọn họ là thuộc hạ của ta, bắt đầu từ hôm nay cũng là thuộc hạ của nàng” hắn nhìn nàng cười, đưa tay sửa lại những sợi tóc rối của nàng, động tác rất ôn nhu, làm cho đám người kia thêm một phen ngạc nhiên nữa, giáo chủ dịu dàng với nữa nhân, xưa nay chưa từng có a, hơn nữa người nói bắt đầu từ hôm nay cô nương kia là chủ nhân của bọn họ ư, đây rốt cuộc là sao, có ai nói cho họ biết không a.
“thuộc hạ của ta, ý chàng là bắt đầu từ hôm nay ta là chủ nhân của bọn họ”
“đúng vậy”
“nhưng mà ta …làm sao bọn họ chịu nghe lời ta chứ” nàng tỏ ra không hiểu chuyện, nhưng thật ra trong lòng thì rất rõ.
“lời nói của nàng chính là lời nói của ta, họ phải nghe, các người đã nghe rõ chưa” hắn nhìn nàng cười giải thích, sau đó lạnh lùng quay sang đám người kia ra lệnh
“thuộc hạ tuân mệnh”
“giáo chủ, người mất tích hơn nữa tháng nay, mọi người đều rất lo lắng, bây giờ đã tìm được người, hay là người theo chúng thuộc hạ quay về để cho mọi người yên tâm” người nam trong tam đại hộ pháp đứng ra nói.
“Tuyết Nhi, nàng có từng nghe nói đến thiên Long giáo chưa” hắn không trả lời mà lại quay sang nhìn nàng, liệu khi nàng biết hắn là một đại ma đầu mà giang hồ khiếp sợ liệu có rời xa hắn không.
“ta biết, hơn nữa ta còn biết chàng là giáo chủ của họ, ngay từ lần đầu ta gặp chàng thì ta đã biết rồi” nàng nhìn hắn mỉm cười
“nàng biết, làm sao nàng biết được” hắn ngạc nhiên, nhưng mà trong tâm lại vui sướng, nàng biết hắn là một đại ma đầu mà vẫn chấp nhận ở bên hắn, điều này thật sự khiến hắn hạnh phúc.
“Nhất Tịch kiếm, ta biết nó, nên cũng đoán ra được thân phận của chàng”
Hắn quên mất, khi hắn bị thương bên mình có đem theo kiếm, Nhất Tịch kiếm là đại diện cho thân phận của hắn, nếu nàng biết nó, thì sẽ biết hắn là ai, hắn lại một lần nữa cười nhìn nàng, nàng xem ra trên người còn rất nhiều bí mật, xem nàng không phải người trên giang hồ, nhưng chuyện gì nàng cũng biết, y thuật lại cao minh, nhưng hắn không vội, thời gian sau này còn dài nên hắn sẽ từ từ mà tìm hiểu.
“thế nói vậy là nàng đồng ý đi cùng ta”
“dù sao ta cũng rãnh đi một chuyến cũng không sao” nói xong nàng quay lên xe ngựa, hắn lắc đầu cười theo sau nhảy lên, ra lệnh cho thuộc hạ của hắn dẫn đường, thế là cả đám người theo hướng tổng đàn Thiên Long giáo mà đi.
Thiên Long giáo là đệ nhất hắc ban trên giang hồ, giáo chủ Hàn ngự Long là một tên đại ma đầu mà người người nghe tên đều phải khiếp sợ, còn nàng là yêu nữ chính hiệu, Ngọc Điệp thần y có tiếng chữa bệnh theo tâm tình, có khi còn xem thời tiết, đại tiểu thư của Lăng Vân sơn trang danh trấn thiên hạ, nếu so ra thì hai người này, một kẻ tám lạng người nửa cân nên quả thật rất xứng đôi, đây là lý do vì sao lúc đầu nàng cứu hắn, vì khắp thiên hạ này chỉ có hắn có thể xứng với nàng, hơn nữa nàng cũng không thích mấy cái tên tự xưng danh môn chánh phái kia, nên nàng đã chọn hắn.
Thiên Sơn, nơi đặt tổng đàn Thiên Long giáo, là nơi mà bất kì kẻ nào có ý xâm phạm đều phải trả giá đắt, là nơi nguy hiểm thứ hai trên giang hồ, tất nhiên nếu so với Lăng Vân sơng trang huyền thoại thì đành phải xếp thứ hai thôi, xếp thứ ba chính là Thần Kiếm sơn trang ( nơi này sẽ xuất hiện trong chi tam của bộ Lăng Vân sơn trang truyền kỳ, đây là câu chuyện về tam tiểu thư Vũ Ngọc Dung và thiếu chủ của Thần Kiếm sơn trang, sau này mọi người sẽ biết).
“tham kiến giáo chủ” vừa đặt chân vào đại sảnh thiên long giáo đã gặp ngay một màn chào đón huy hoàng.
“đứng lên đi” Ngự Long nắm lấy tay của Ngọc Tuyết kéo nàng đi qua đám người đang quỳ trên mặt đất, thản nhiên nói, đến bảo tọa chính giữa đại sảnh hắn và nàng cùng ngồi xuống, tay hắn vẫn nắm chặt lấy tay nàng, còn Y Thanh và Y Hồng thì trở thành thị vệ đứng hai bên, làm cho cả đám người mồm chữa O, mắt chữa A, không tin nữa, đây có phải là giáo chủ của họ không vậy.
“mấy ngày nay ta đi vắng trong giáo có xảy ra chuyện gì không” hắn lạnh giọng hỏi
“khởi bẩm giáo chủ, ngoài trừ một số tiểu phái nhỏ , không biết nghe từ đâu tin giáo chủ bị thương nặng sắp chết, không biết lượng sức mà đánh vào một số nơi của chúng ta, nhưng mà các huynh đệ đã giải quyết rồi, ngoài ra không còn chuyện gì lớn “ một người đứng ra bẩm báo tình hình.
“uh” hắn không nói chỉ khẽ gật đầu, sau đó quay sang nàng giọng nói thay đổi ngay lập tức, trở nên cực kì ôn nhu, dịu dàng
“nàng đi đường cả ngày cũng đã mệt rồi, vừa rồi ta đã cho người sắp xếp chỗ nghĩ, nàng đi nghĩ ngơi một chút đi, lát nữa ta sẽ dặn người chuẩn bị thức ăn rồi gọi nàng”
“thế ta nghĩ ở đâu”
“Minh Nguyệt Cư, ngay cạnh phòng ta”
“ân, được rồi” nàng khẽ gật đầu, sau đó hắn cho người dẫn nàng và Y Thanh Y Hồng đi nghĩ, còn mình thì bắt đầu việc điều tra kẻ nào đã bán đứng hắn khiến hắn trúng độc bị thương, nếu lúc trước hắn chỉ muốn hành hạ tên đó sống dở chết dở rồi sau đó mới giết, còn bây giờ thì hắn sẽ cho tên kia chết một cách thống khoái vì nếu không có tên kia, thì hắn đã không gặp được nàng.
“Dượng, bao nhiêu năm nay Tề Hoằng làm rất nhiều chuyện ác, cho dù có giết hắn, hòang đế cũng không có bận tâm gì, xin dượng đừng lo lắng”
“nhưng mà hắn là hầu gia, hơn nữa tổ tiên cũng có công với triều đình, chuyện này nhất định sẽ bị truy cứu”
”nếu như hoàng đế tìm kẻ chết thay, viện đại lý do về cái chết của hắn thì sao”
“ý của con là muốn hòang thượng bao che chuyện này, làm sao có thể”
“dựa vào cái này” Ngọc Tuyết vừa nói vừa chấm vào nước trà viết lên bàn mấy chữ.
“ý hay, chỉ cần có như vậy hòang thượng sẽ đồng ý”
“vậy thì ngày mai phải làm phiền dượng rồi”
“con yên tâm, cứ để ta lo”
_____________________________
Sáng hôm sau, tướng gia vào triều bàn bạc với hòang đế, những người còn lại thì đều ở nhà chờ, ngoại trừ Ngự Long ra, thì tất cả mọi người đếu rất an tâm, vì y không biết được những chuyện mà Ngọc Tuyết , hay nói cách khác là đại tiểu thư của Lăng Vân sơn trang có thể làm là không thể tưởng tượng được, huống hồ muốn ém nhẹ chuyện này, chỉ là một việc đơn giản.
“thế nào rồi” vừa thấy thừa tướng bước vào phủ, Ngự Long đã hỏi trước.
“yên tâm, xong cả rồi, hòang thượng nói rồi, tối qua có mấy tên tặc không biết sống chết xông vào hầu phủ, định lợi dụng lúc mọi người tiệc tùng không để ý, mà ra tay ăn trộm, bị hầu gia phát hiện nên giết người diệt khẩu, tặc phỉ tối qua đã bị binh lính tuần thành bắt được, nhốt vào đại lao chờ ngày hành hình”
“hoàng đế thật sự đồng ý sau” Ngự Long có chút nghi ngờ
“đúng vậy, ngươi không cần phải lo”
“Long , chúng ta đi dạo phố đi” để tránh cho hắn gặng hỏi nữa, Ngọc Tuyết níu tay hắn, lôi đi dạo phố nhằm đánh lạc hướng, tạm thời nàng vẫn chưa muốn cho hắn biết thân phận thật của nàng.
Hoàng Ngự Long chưa kịp nói thêm gì, đã bị nàng lôi đi, Y Thanh và Y Hồng định đi theo, nhưng lại bị thừa tướng phu nhân giữ lại, đây là thời gian riêng của người ta, không nên đi theo làm kì đà cản mũi.
“cha, biểu tỷ đã dùng cái gì để trao đổi với hoàng thượng vậy” Thiên Thiên tò mò hỏi.
“một tờ giấy”
“giấy gì”
“giấy thông hành có chữ kí của đại tiểu thư Lăng Vân sơn trang”
“nhưng mà để làm gì chứ”
“có nó, trong thời gian mười năm tới, tất cả giao thương đường biển của triều đình đều sẽ được miễn hết ( Lăng Vân sơn trang nắm trong tay toàn bộ kinh tế và vận chuyển đường biển của tứ quốc), sẽ giúp triều đình tiết kiệm được rất nhiều tiền”
“thì ra là vậy, chết một tên hầu gia, làm lợi cho quốc khố mười năm, vậy thì hoàng thượng đương nhiên sẽ đổi rồi”
_________________________
Sau khi chuyện của Tề Hoằng lắng xuống, Ngọc Tuyết từ giã cô cô lên đường, dù gì sở thích của nàng cũng là ngao du giang hồ, nên không thể ở yên một chỗ lâu được.
Bốn người cùng dùng chung một cỗ xe ngựa như lúc đến, chỉ có điều lúc này Y Hồng phải ra ngoài ngồi, chừa chỗ bên trong cho đôi uyên ương kia, xe ngựa đi suốt hai ngày thì đến một tiểu trấn, họ nghĩ lại một đêm thì sáng hôm sau lên đường, lúc này xe ngựa đang chạy ngang qua một khu rừng, thì đột nhiên Y Thanh dừng xe, cả bốn người đều là cao thủ, nên họ có thể cảm nhận được từ lúc ra khỏi trấn họ đã bị theo dõi, xem ra bây giờ những kẻ kia đã chịu không được chuẩn bị hành động rồi đây, xe vừa dừng thì một đám hắc y từ tứ phía đổ ra, cầm đầu là một nam hai nữ, nhìn bền ngòai thì biết họ toàn cao thủ, Y Thanh Y Hồng vừa định rút kiếm ra chuẩn bị đánh trả, thi đám hắc y nhân lại quỳ xuống hướng người trong xe thỉnh an
“tham kiến giáo chủ”
Hoàng Ngự Long nghe được âm thanh quen thuộc thì vén ràm xe bước xuống, đám hắc y này vốn là thuộc hạ của hắn, ba người đi đầu là tam đại hộ pháp của Thiên Long giáo.
“đứng lên đi” hắn lạnh lùng lên tiếng
“tạ ơn giáo chủ”
“ Long, chàng quen biết họ sao” lúc này Ngọc Tuyết cũng từ xe ngựa bước xuống, làm cho đám người kia ngạc nhiên, thật là một cô nương xinh đẹp, hơn nữa cô nương này tại sao lại gọi giáo chủ của bọn họ một cách thân mật như vậy.
“bọn họ là thuộc hạ của ta, bắt đầu từ hôm nay cũng là thuộc hạ của nàng” hắn nhìn nàng cười, đưa tay sửa lại những sợi tóc rối của nàng, động tác rất ôn nhu, làm cho đám người kia thêm một phen ngạc nhiên nữa, giáo chủ dịu dàng với nữa nhân, xưa nay chưa từng có a, hơn nữa người nói bắt đầu từ hôm nay cô nương kia là chủ nhân của bọn họ ư, đây rốt cuộc là sao, có ai nói cho họ biết không a.
“thuộc hạ của ta, ý chàng là bắt đầu từ hôm nay ta là chủ nhân của bọn họ”
“đúng vậy”
“nhưng mà ta …làm sao bọn họ chịu nghe lời ta chứ” nàng tỏ ra không hiểu chuyện, nhưng thật ra trong lòng thì rất rõ.
“lời nói của nàng chính là lời nói của ta, họ phải nghe, các người đã nghe rõ chưa” hắn nhìn nàng cười giải thích, sau đó lạnh lùng quay sang đám người kia ra lệnh
“thuộc hạ tuân mệnh”
“giáo chủ, người mất tích hơn nữa tháng nay, mọi người đều rất lo lắng, bây giờ đã tìm được người, hay là người theo chúng thuộc hạ quay về để cho mọi người yên tâm” người nam trong tam đại hộ pháp đứng ra nói.
“Tuyết Nhi, nàng có từng nghe nói đến thiên Long giáo chưa” hắn không trả lời mà lại quay sang nhìn nàng, liệu khi nàng biết hắn là một đại ma đầu mà giang hồ khiếp sợ liệu có rời xa hắn không.
“ta biết, hơn nữa ta còn biết chàng là giáo chủ của họ, ngay từ lần đầu ta gặp chàng thì ta đã biết rồi” nàng nhìn hắn mỉm cười
“nàng biết, làm sao nàng biết được” hắn ngạc nhiên, nhưng mà trong tâm lại vui sướng, nàng biết hắn là một đại ma đầu mà vẫn chấp nhận ở bên hắn, điều này thật sự khiến hắn hạnh phúc.
“Nhất Tịch kiếm, ta biết nó, nên cũng đoán ra được thân phận của chàng”
Hắn quên mất, khi hắn bị thương bên mình có đem theo kiếm, Nhất Tịch kiếm là đại diện cho thân phận của hắn, nếu nàng biết nó, thì sẽ biết hắn là ai, hắn lại một lần nữa cười nhìn nàng, nàng xem ra trên người còn rất nhiều bí mật, xem nàng không phải người trên giang hồ, nhưng chuyện gì nàng cũng biết, y thuật lại cao minh, nhưng hắn không vội, thời gian sau này còn dài nên hắn sẽ từ từ mà tìm hiểu.
“thế nói vậy là nàng đồng ý đi cùng ta”
“dù sao ta cũng rãnh đi một chuyến cũng không sao” nói xong nàng quay lên xe ngựa, hắn lắc đầu cười theo sau nhảy lên, ra lệnh cho thuộc hạ của hắn dẫn đường, thế là cả đám người theo hướng tổng đàn Thiên Long giáo mà đi.
Thiên Long giáo là đệ nhất hắc ban trên giang hồ, giáo chủ Hàn ngự Long là một tên đại ma đầu mà người người nghe tên đều phải khiếp sợ, còn nàng là yêu nữ chính hiệu, Ngọc Điệp thần y có tiếng chữa bệnh theo tâm tình, có khi còn xem thời tiết, đại tiểu thư của Lăng Vân sơn trang danh trấn thiên hạ, nếu so ra thì hai người này, một kẻ tám lạng người nửa cân nên quả thật rất xứng đôi, đây là lý do vì sao lúc đầu nàng cứu hắn, vì khắp thiên hạ này chỉ có hắn có thể xứng với nàng, hơn nữa nàng cũng không thích mấy cái tên tự xưng danh môn chánh phái kia, nên nàng đã chọn hắn.
Thiên Sơn, nơi đặt tổng đàn Thiên Long giáo, là nơi mà bất kì kẻ nào có ý xâm phạm đều phải trả giá đắt, là nơi nguy hiểm thứ hai trên giang hồ, tất nhiên nếu so với Lăng Vân sơng trang huyền thoại thì đành phải xếp thứ hai thôi, xếp thứ ba chính là Thần Kiếm sơn trang ( nơi này sẽ xuất hiện trong chi tam của bộ Lăng Vân sơn trang truyền kỳ, đây là câu chuyện về tam tiểu thư Vũ Ngọc Dung và thiếu chủ của Thần Kiếm sơn trang, sau này mọi người sẽ biết).
“tham kiến giáo chủ” vừa đặt chân vào đại sảnh thiên long giáo đã gặp ngay một màn chào đón huy hoàng.
“đứng lên đi” Ngự Long nắm lấy tay của Ngọc Tuyết kéo nàng đi qua đám người đang quỳ trên mặt đất, thản nhiên nói, đến bảo tọa chính giữa đại sảnh hắn và nàng cùng ngồi xuống, tay hắn vẫn nắm chặt lấy tay nàng, còn Y Thanh và Y Hồng thì trở thành thị vệ đứng hai bên, làm cho cả đám người mồm chữa O, mắt chữa A, không tin nữa, đây có phải là giáo chủ của họ không vậy.
“mấy ngày nay ta đi vắng trong giáo có xảy ra chuyện gì không” hắn lạnh giọng hỏi
“khởi bẩm giáo chủ, ngoài trừ một số tiểu phái nhỏ , không biết nghe từ đâu tin giáo chủ bị thương nặng sắp chết, không biết lượng sức mà đánh vào một số nơi của chúng ta, nhưng mà các huynh đệ đã giải quyết rồi, ngoài ra không còn chuyện gì lớn “ một người đứng ra bẩm báo tình hình.
“uh” hắn không nói chỉ khẽ gật đầu, sau đó quay sang nàng giọng nói thay đổi ngay lập tức, trở nên cực kì ôn nhu, dịu dàng
“nàng đi đường cả ngày cũng đã mệt rồi, vừa rồi ta đã cho người sắp xếp chỗ nghĩ, nàng đi nghĩ ngơi một chút đi, lát nữa ta sẽ dặn người chuẩn bị thức ăn rồi gọi nàng”
“thế ta nghĩ ở đâu”
“Minh Nguyệt Cư, ngay cạnh phòng ta”
“ân, được rồi” nàng khẽ gật đầu, sau đó hắn cho người dẫn nàng và Y Thanh Y Hồng đi nghĩ, còn mình thì bắt đầu việc điều tra kẻ nào đã bán đứng hắn khiến hắn trúng độc bị thương, nếu lúc trước hắn chỉ muốn hành hạ tên đó sống dở chết dở rồi sau đó mới giết, còn bây giờ thì hắn sẽ cho tên kia chết một cách thống khoái vì nếu không có tên kia, thì hắn đã không gặp được nàng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook