Trong lòng Diệp Xu ổn định, cũng không sợ người có tính khí xấu như Thạch Thiên Cơ.

“Đúng là hơi có chút mùi vị, người thích ăn bình thường không để ý mùi vị, nếu không thích ăn mà nhất định muốn ăn thì phải xử lý trước khi nấu. Không biết đầu bếp này Thạch hộ pháp tìm ở đâu tới vậy, ngay cả chuyện xử lý đơn giản như thế mà cũng làm không xong.”

Mục đích Diệp Xu nói điều này hoàn toàn là để chế giễu sự kém cỏi của Thạch Thiên Cơ, vô dụng tới nỗi chạy đến chỗ nàng phát hỏa.

Nhưng trên thực tế, trong lòng Diệp Xu biết rõ, chuyện này thực sự không phải là do Thạch Thiên Cơ không có năng lực. Bởi vì heo ở thời cổ đại không được triệt sản, mùi tanh của thịt heo sẽ nồng và ghê tởm hơn thịt dê bò nai.

Thế nên lúc bình thường, thịt heo không được những gia đình giàu có quyền quý ưa thích, chứ đừng nói chi là những thứ bẩn thỉu, hôi hám hơn như lòng, bao tử heo, người có địa vị đều sẽ ghét bỏ không thích ăn. Mấy thứ lòng heo này đa số là những nhà nghèo khổ, thỉnh thoảng dùng để ăn cho đỡ thèm. Nghèo phải đi kiếm sống, mỗi ngày đều mệt mỏi muốn chết, làm gì có thời gian để nghiên cứu cách chế biến, xử lý những thứ nước thải hôi hám này cho ngon miệng? Đối với bọn họ mà nói, nấu chín thức ăn lấp đầy bụng đã là một điều tuyệt vời rồi. Mà nhà giàu sang vì không ăn, nên sẽ không dành thời gian suy nghĩ về cách thực hiện chúng.

Lúc này, Thạch Thiên Cơ đã bị câu nói chế nhạo khoa trương của Diệp Xu làm cho nghẹn họng. Hắn ta hít một hơi, lạnh lùng nhìn Diệp Xu, chất vấn nàng: "Nói như vậy, ngươi có bản lĩnh làm cho thứ này mất mùi, ăn ngon đúng không?”

“Đương nhiên.” Diệp Xu đáp lời.

"Được, lập tức cho ta xem. Ngươi tốt hơn hết là có thể làm ra được, nếu không làm cho ta biết ngươi đang đùa bỡn ta, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi như đêm đó đâu.” Mỗi một tấc da thịt trên mặt Thạch Thiên Cơ đều tàn bạo một cách cường điệu, thiếu điều mở cái mồm to đầy máu, trực tiếp nuốt chửng Diệp Xu mà thôi.



“Nhưng mà ta không có bao tử heo.” Diệp Xu khoanh tay.

Thạch Thiên Cơ lập tức huýt sáo một tiếng, trong nháy mắt một gã nam tử hắc y nhân đã đến, một lúc sau, hắn ta mang đến một đĩa bao tử heo sống.

"Ngươi lấy cái này ở đâu ra vậy, chẳng phải Pháp Hoa tự bị người của Hồng Liên bao vây rồi sao?" Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy bao tử heo, Diệp Xu đã muốn hỏi rồi, nếu có thể thì cô cũng muốn lấy một ít.

"Không ai có thể ngăn cản Thăng Dương Cung."Thạch Thiên Cơ không giải thích gì thêm, cầm kiếm trong tay khoanh tay trước ngực, dựa vào đại thụ trong viện nhìn Diệp Xu.

Trang Phi rất tức giận trước hành vi từng bước chèn ép cô nương nhà mình của Thạch Thiên Cơ, thế nhưng nàng ấy biết giữa hai bên có khoảng cách rất lớn, nếu đánh nhau nhất định sẽ phải chịu thiệt thòi. Nàng ấy tức giận đến gần Diệp Xu, cẩn thận nháy mắt một cái ra hiệu, hỏi phải làm gì bây giờ.

"Cà tím hầm sắp được rồi, các ngươi ăn trước đi. "Chỉ là canh bao tử heo mà thôi, không cần thiết để mọi người chờ đợi.

Đám người Trang Phi làm sao dám ăn sớm hơn chủ nhân, nhưng dưới mắt mệnh lệnh của Diệp Xu, bọn họ đành phải tuân theo, vừa mở nồi thức ăn, mùi cà tím hầm đã bay ra. Dưới sự nhắc nhở của Diệp Xu, Trang Phi rắc tỏi đã băm nhuyễn vào nồi và khuấy đều.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương