Hai người nọ lại gần một chút, rốt cuộc nhìn thấy phía trước có hai người đang vây quanh một cái lò đất sét tạm bợ tựa hồ đang rán cái gì, bọn họ đang muốn đi lên, đột nhiên có bốn tên hộ vệ cầm kiếm ngăn cản đường đi của bọn họ.“Cút!” Hộ vệ giơ kiếm lên,vẻ mặt dữ tợn.Mùi thơm quá, đó là cái gì vậy?Hai người hành hương tò mò muốn đi tới nhìn một chút, lại bị thị vệ mắng một tiếng, sợ tới mức chỉ có thể nuốt nước miếng, tuyệt vọng bỏ chạy.Trước khi Diệp Xu nấu cơm, đã bịa ra một lý do “Lén học làm cơm để hiếu kính cho lão Bảo chủ”, thành công lừa được đám người Trang Phi.Nàng gắp tất cả đậu hũ chiên vào trong đĩa, rắc tỏi và một ít rau thơm lên, đưa cho Trang Phi.Trang Phi ngửi mùi thơm nãy giờ, đã sớm thèm chảy nước miếng.

Có điều nàng ấy nào dám ăn trước, lập tức mời Diệp Xu ăn trước.“Còn có nhiều lắm, đừng lo.”Diệp Xu nói xong thấy Trang Phi không dám động, bèn dùng đũa gắp hai miếng nhét vào trong miệng nàng ấy.Lúc này Trang Phi mới dám tiếp lấy, sau khi cảm ơn Diệp Xu cả ngàn lần, nàng ấy lập tức dùng đũa gắp một khối đậu hũ có nước sốt màu nâu đỏ trên mặt, cho vào miệng.Đầu tiên, vừa vào miệng là hương vị của nước sốt chua ngọt, sau khi cắn lớp da xốp giòn, mùi thơm của đậu chứa trong khối đậu hũ tức khắc xông vào khoang miệng, lại nhai tiếp, lập tức có thể ăn được phần non mềm của miếng đậu hũ, giữ lại hương vị nguyên bản của đậu hũ.

Nước sốt tươi mới hòa quyện cùng với lớp da xốp giòn bên ngoài, lần nữa đạt đến đỉnh cao của hương vị.Vì dù sao cũng là đậu hũ chiên nên sẽ hơi dính ngấy một chút, gia vị chua ngọt cùng với tỏi băm và bột ngò cho vào sau là vừa phải để trung hòa bớt dầu mỡ.


Giòn mềm, tươi non, thơm như thịt, sảng khoái ngon miệng, đơn giản nhưng là quá dễ gây nghiện.“Ưm! Ưm! Ưm!” Trang Phi còn chưa kịp nhai hết đồ trong miệng đã kinh ngạc gật đầu, “ưm” một tiếng biểu đạt khen ngợi nàng.Diệp Xu cười vui vẻ.

Mỗi khi nhìn thấy người khác tỏ ra vui vẻ sau khi ăn đồ ăn do mình làm, Diệp Xu sẽ cảm thấy rất có cảm giác thành tựu, vô cùng hài lòng và hạnh phúc.


Con người lấy thức ăn làm đầu, mà ý nghĩa cuối cùng của thức ăn chính là đạt được hạnh phúc.

Diệp Xu vui vẻ nhất là lan truyền loại hạnh phúc này, cho nên nàng mới lựa chọn công việc mỹ thực này.Nghề cũ của nàng luôn khiến nàng cảm thấy vui vẻ.Thực ra trong thế giới võ hiệp chém giết này, thỉnh thoảng nàng có thể nấu những món ăn ngon để điều hòa tâm trạng của mình.“Các ngươi cũng tới nếm thử đi.” Diệp Xu gọi những tùy tùng khác cùng tham gia.Trang Phi lập tức ăn thêm hai miếng, sau đó miễn cưỡng đưa đĩa cho bọn họ.Những tùy tùng này mỗi ngày nếu như không bị Bảo chủ khiển trách thì đã cảm ơn trời đất rồi.

Bọn họ cũng chưa từng mơ mộng hão huyền tới có một ngày được ăn những món ăn do chính tay Bảo chủ nấu.Tất cả mọi người ai nấy đều cảm thấy hoảng sợ, có người còn run tay khi kẹp miếng đậu hũ, bỏ thức ăn vào miệng còn rơi nước mắt nữa.Thật đáng sợ, yêu nữ Diệp Xu khiến cho người trong giang hồ nghe tới tên thôi cũng đã sợ mất mật rồi, vậy mà tự tay làm thức ăn cho bọn ăn, hơn nữa lại còn ngon như vậy, muốn khóc quá đi!Trang Phi đương nhiên ăn không đủ no, nàng ấy ngồi xổm xuống trước mặt Diệp Xu, chờ nồi tiếp theo..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương