Nàng tự cảnh cáo chính mình nhất định phải giữ vững hình ảnh yêu nữ độc ác, không được để tâm tình lộ ra bất kỳ sơ hở nào khiến đám người Trang Phi nghi ngờ.

Nếu không người kế tiếp bị vặn đầu chết có lẽ là nàng đây.

Nơi này là thế giới võ hiệp, cá lớn nuốt cá bé, đánh đánh giết giết chính là bản chất của thế giới này, nàng cần phải học cách thích ứng.

Trang Phi nói xong, quay người, cung kính nhìn Diệp Xu.

“Giết tốt lắm.

”Diệp Xu để phòng ngừa Trang Phi nghe thấy tiếng răng va lập cập vì run của mình, cho nên nàng cố ý cắn răng.

Mà Trang Phi nghe được, chính là bởi vì Bảo chủ nhà mình quá tức giận vì Chu Tam tỷ lại dám phạm thượng, bởi cho nên bây giờ bà ta đã chết, nàng vẫn hận bà ta không nguôi, hận đến nghiến răng nghiến lợi.


Trang Phi hối hận vừa rồi giết Chu Tam tỷ quá nhanh, hẳn là nên tra tấn bà ta thật dã man, rồi mới giết chết bà ta mới đúng.

Trong lúc các tùy tùng xử lý thi thể của Chu Tam tỷ, phát hiện được một tờ giấy trong tay áo.

Trên tờ giấy viết bốn chữ: không bao lâu nữa.

Ngân thương thiết họa, cứng cáp dữ dội, cuối mỗi nét vẽ đều có móc sau.

Diệp Xu hỏi đám người Trang Phi có nhận biết bút tích trên đó không, tất cả mọi người đều lắc đầu tỏ ý không biết.

Diệp Xu nghĩ có thể tương lai nó sẽ có ích, cho nên trước hết nàng bèn cất nó đi.

“Được rồi, mọi người đi nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta thu dọn hành lý xuống núi.

""Nhiệm vụ còn chưa hoàn thành, nếu như lão Bảo chủ biết được cô nương sớm rời núi, nhất định sẽ trách cứ thuộc hạ không khuyên nhủ cô nương thật tốt.


Cái chết của Chu Tam tỷ cũng đủ chọc giận lão Bảo chủ rồi, nếu như ngươi lại làm sai thêm một chuyện nữa, lão Bảo chủ nhất định sẽ không buông tha cho thuộc hạ và những người khác đâu.

"Những người còn lại đều đồng ý, khẩn cầu Diệp Xu đừng xuống núi, tha cho cái mạng nhỏ của bọn hắn.

Diệp Xu hiểu, nếu như nàng không hoàn thành nhiệm vụ, Diệp Hổ sẽ tức giận, nhưng lão ta sẽ không đụng đến nàng, mà là lấy mạng sống của những người thuộc hạ này ra để trừng phạt nàng.

Bách Hiểu Đường dưới sự sắp đặt của Lăng Vân Bảo, cơ sở ngầm trải rộng khắp giang hồ, chuyên môn phụ trách dò xét các loại tin tức trong võ lâm, nếu nàng xuống núi sớm, Diệp Hồ nhất định sẽ phát hiện ra.

Diệp Xu có thể mặc kệ mạng sống của những người này, nhưng khi nhìn thấy những thuộc hạ này sợ hãi rụt cổ quỳ trước mặt mình, trong lòng nàng lại dâng lên một cảm giác trách nhiệm, hiện tại nàng đã là lão đại của những người này, nàng có nghĩa vụ phải bảo bọc bọn họ.

Lại nói nàng coi như xuống núi sớm đi nữa, cũng không chạy thoát khỏi sự khống chế của Diệp Hổ, vậy thì thay vì chạy đi đối mặt với Diệp Hổ không quen biết, chẳng bằng ở lại trong tự, đối mặt với nội tình tiết cốt truyện: Đại nạn Pháp Hoa tự.

Còn có một điểm cực kỳ quan trọng là bây giờ võ công của nàng không tốt, cần phải càng sớm càng tốt học vài chiêu, ít ra nhất định phải có thể so tài được mấy chiêu, còn khuôn mặt thì nàng có thể lừa được.

"Quên đi, chúng ta sẽ ở lại đến cuối cùng, chờ cho dư âm của vụ bí kíp lắng xuống thì đi, đến lúc đó chúng ta sẽ tìm lý do giải thích với lão Bảo chủ, lúc đó lão Bảo chủ cũng không thể nói được bất cứ điều gì.

".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương