Yêu Nữ Dừng Tay ( Bản Dịch )
-
Chapter 44: Tuyển chọn nhập môn 2
Lý Ngọc suy nghĩ một hồi, rồi đáp: “Không sao cả, tóm lại vẫn còn hai năm, chắc đệ vẫn sẽ ở lại trong quán để tu hành.”
Chu Tử Tuyền suy nghĩ một lúc, rồi hỏi: “Vậy nếu như sau hai năm vẫn không được nữa thì sao?”
Lý Ngọc trả lời không chút do dự: “Vậy thì đệ sẽ về kinh với Trần Minh, bảo cha của huynh ấy phong đệ làm quan lớn, tuyển trăm mỹ nhân cho đệ lựa chọn…”
Chu Tử Tuyền nhéo miếng thịt trên cánh tay của Lý Ngọc, nàng nói với giọng vừa giận vừa thẹn: “Đàn ông đúng là giống như nhau, ta mặc kệ đệ!”
Chu sư tỷ nói không quan tâm Lý Ngọc, nhưng đến tối, nàng vẫn đẩy cửa phòng của Lý Ngọc ra.
Lý Ngọc đang luyện công, ngồi khoanh chân trên giường, dùng pháp lực đánh vào huyệt tiếp theo, cảm giác có người tiến vào, liền mở mắt ra, ngừng luyện công.
Chu Tử Tuyền đi tới, ngồi ở đầu giường của Lý Ngọc, thở dài một hơi, nói: “Lý Ngọc, ta ngủ không được…”
Ngày mai là cuộc tuyển chọn đệ tử phái Côn Lôn, có thể nói đây là bước ngoặt lớn nhất trong cuộc đời mỗi người, e rằng đêm nay tất cả các đệ tử trong quán đều không thể nào ngủ yên giấc.
Mặc dù trong lòng của Lý Ngọc cũng bất an, nhưng hắn vẫn an ủi nàng: “Không cần phải căng thẳng làm gì, không phải Tôn trưởng lão đã nói rồi sao, hai chúng ta là người có hi vọng lớn nhất. Lỡ đâu ngày mai có vị trưởng lão tầng Trúc Cơ nào đấy nhắm trúng chúng ta…”
“Hừ!” Chu Tử Tuyền hừ nhẹ một tiếng, nói: “Ta không giống đệ, nếu không thể ở bên người mình thích, có sống vạn năm cũng bằng không, còn nếu ở bên người mình thích, một đời sống mười mấy năm cũng đủ nhiều.”
Lý Ngọc lắc đầu, thở dài nói: “Có cả ngàn con đường, duy chỉ có con đường tu tiên là vĩnh hằng. Lời của Tôn trưởng lão, tỷ không nghe lọt dù chỉ một câu thôi sao. Nhưng mà cũng không sao cả, nếu như thực sự có trưởng lão tầng Trúc Cơ nào đó nhìn trúng ta, ta sẽ theo bà ấy, đợi khi bà ấy không còn nữa, ta sẽ dù di sản của bà ấy để nuôi tỷ, chúng ta cùng nhau Trúc Cơ…”
“Này này, ai bảo đệ nuôi vậy…”
Chu Tử Tuyền cười đến run rẩy cả người, ngồi bật dậy dùng nắm đấm của mình đấm vài cái lên vai của Lý Ngọc, sau đó lại tựa vào vai của hắn, vừa thở nhẹ, vừa nói: “Đều tại đệ, khiến ta cười đến mức không còn cảm thấy căng thẳng nữa rồi…”
Náo loạn một hồi, nàng lại ngồi dậy khỏi giường, dùng ánh mắt cảm kích nhìn Lý Ngọc, nói: “Đa tạ, ta về phòng nghỉ ngơi, ngày mai gặp lại…”
Nhìn nàng bước nhanh rời đi, đóng cửa lại, Lý Ngọc hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra.
Nàng ấy không căng thẳng nữa, nhưng Lý Ngọc cảm thấy hơi khó chịu.
Chu sư tỷ vốn đã xinh đẹp, lại có dáng người tuyệt vời, nhưng không biết giữ khoảng cách với hắn. Mười tám mười chín tuổi là tuổi sung sức, sao có thể chịu đựng được bài kiểm tra như vậy.
Lý Ngọc cúi đầu liếc mắt nhìn, mặc kệ như thế nào, hôm nay là một đêm khó ngủ…
…
Sáng sớm ngày thứ hai, chuông Bạch Vân Quán nhẹ nhàng vang lên lúc bình minh.
Mười chín đệ tử tắm rửa sạch sẽ trong thời gian nhanh nhất, không đến mười lăm phút, đều tập trung tại quảng trường trước đại sảnh.
Hôm nay là ngày tuyển chọn đầu vào của phái Côn Lôn, không ai dám cẩu thả.
Lý Ngọc nghe thấy tiếng chuông liền đứng dậy, không chậm trễ chút nào, hắn là người cuối cùng đến đây.
Chu Tử Tuyền đã đến trước rồi, Lý Ngọc đứng gần bên cạnh cô một cách tự nhiên.
Bình thường, Chu Tử Tuyền rất thoải mái, nhưng lúc này nàng vô cùng căng thẳng. Nàng quay đầu nhìn Lý Ngọc, người đang ở bên cạnh nàng với vẻ mặt bình tĩnh, sự lo lắng của nàng dịu đi một chút.
Lý Ngọc dù sao cũng là người sống ở hai kiếp, kinh nghiệm đặc thù của kiếp trước đã giúp hắn có thể khống chế tốt tâm trạng của mình vào những thời khắc quan trọng.
Sau khi mọi người đến nơi, mười lăm phút sau, Tôn trưởng lão mới chậm rãi đi tới. Hôm nay ông ấy không mặc bộ quần áo màu xám thường mặc, mà thay một chiếc áo choàng trắng có hoa văn cực kỳ rườm rà, chỉ liếc mắt nhìn qua, cảm giác như có luồng sáng rực rỡ chiếu vào.
Trên bục cao trước quảng trường, Tôn trưởng lão ngồi ở trên ghế, bình tĩnh nói: “Tất cả cứ chờ thôi, chấp sự của môn phái hôm nay sẽ đến đây.”
Tôn trưởng lão chỉ nói hôm nay tới, không nói khi nào tới, mọi người đứng tại chỗ chờ hai canh giờ, may mắn mọi người đều đã tụ khí thành công, có pháp lực chống đỡ, cho dù có đứng ở đó thêm hai giờ nữa cũng sẽ không cảm thấy mệt mỏi.
Lại qua nửa canh giờ sau, Tôn trưởng lão đột nhiên ngẩng đầu, nhìn bầu trời ở phương xa, chậm rãi đứng lên, nói: “Tới rồi.”
Trong số những đệ tử đang chờ đợi, có người cảm thấy thấp thỏm, toàn thân đang run rẩy lập tức thẳng người lên, thần sắc cũng trở nên nghiêm túc hơn.
Bốn chùm sáng bay ngang qua bầu trời và đáp xuống bục cao trước quảng trường.
Ánh mắt của tất cả đệ tử không khỏi nhìn qua, bốn nhân vật trên bục cao sẽ quyết định số mệnh của bọn họ hôm nay.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook