Bạch Nguyệt nắm chặt Bách Hoa Tiên trong tay, mắt lạnh nhìn nam nhân tà mỵ, lãnh khốc này. Tay nàng hơi run rẩy, đều không thoát khỏi đôi mắt sắc của Thương Lang.

” Tiểu mỹ nhân đang sợ sao? Đừng sợ. Ta sẽ đối xử rất dịu dàng với nàng.” Thương Lang cười tà mị, nhưng ánh mắt lạnh như băng nhìn Bạch Nguyệt.

” Hừ!” Bạch Nguyệt hừ lạnh, không thèm nói chuyện nữa, vung roi quất thẳng đến chỗ Thương Lang.

Thương Lang cười khinh miệt ,nhưng nghe tiếng gió rít hướng về phía mình, mặt hơi biến sắc. Không dám khinh thường, thận trọng giao chiến. Hắn nhận ra nữ nhân này không yếu đuối như vẻ bề ngoài.

” Thật không nhận ra, tiểu mỹ nhân lại có nội lực cao thâm thế này.” Thương Lang tránh né đòn của Bạch Nguyệt, trong lòng cũng rất tò mò. Lần trước gặp, hoàn toàn không phát hiện nàng ấy có nội lực. Tu vi tiến quá nhanh, ít nhất cũng phải là 20 năm, nhưng nhìn nàng ta chắc chưa đến 20 tuổi? Tại sao lại có nội lực thâm hậu như vậy?

” Không cần gọi ta là tiểu mỹ nhân như thế, thật buồn nôn, có cảm giác như người chưa từng thấy qua đàn bà bao giờ ấy, ghê tởm!” Bạch Nguyệt nghiêm túc quan sát Thương Lang, cố tìm cơ hội chạy trốn. Trốn, nhất định phải trốn, đối đầu với hắn, một chút hy vọng thắng hắn cũng không có.

” Không cần tuyệt tình thế. Dù sao chúng ta cũng có duyên gặp mặt vài lần.” Thương Lang cười nhẹ, nhìn Bạch Nguyệt đang quan sát hắn chằm chằm, liền hiểu ra nàng đáng cố tìm cách chạy trốn. Môi khẽ cong, hắn sao có thể cho nàng cơ hội ấy được?

Sắc mặt Bạch Nguyệt ngày càng trở nên khó coi, cứ dùng dằng như vậy, nàng chỉ có con đường bị bắt.

Bỗng nhiên, một tiếng thét sắc bén vang lên :” Bắn tên, bắn cho ta!”

Lại nghe thấy có giọng nói ngập ngừng.” Nhưng, vị công tử kia còn ở phía dưới…”

Tiếp đó là âm thanh của tiếng tát tai vang dội , và tiếng mắng nhiếc.” Bọn cẩu nô tài, không biết ai mới là chủ tử của các ngươi sao ? Bảo các ngươi bắn thì bắn đi, có gì ta sẽ chịu trách nhiệm.”

Thương Lang sắc mặt lạnh xuống. Bạch Nguyệt cười nhẹ ra tiếng, roi trên tay tấn công càng thêm sắc bén, cười chế giễu nói:” Chậc, ngay cả ngươi cũng giết, thật thú vị.”

Dứt lời.”Vun vút” hàng trăm mũi tên nhọn nhắm thẳng hướng hai người .

Thương Lang xoay người, vung tay lên một cái, tất cả mũi tên đều nằm gọn trong lòng bàn tay. Bạch Nguyệt dùng roi đánh rơi toàn bộ mũi tên hướng về phía mình. Mộc Xảo Hề nhìn thấy đôi mắt lạnh lẽo như băng của hắn, trong lòng càng thêm run sợ, hối hận hành động vừa rồi, có lẽ nàng không nên chọc vào nam nhân này.

Đúng lúc đó, một tiếng nổ thật lớn và khói mù mịt ở giữa Thương Lang và Bạch Nguyệt, khiến mọi người đinh tai nhức óc, tầm mắt cũng trở nên mơ hồ, Bạch Nguyệt còn chưa kịp định thần, đã bị một cánh tay kéo đi, có người ở bên tai nàng nhỏ giọng.” Đi mau!”

Là Bạch Ngọc Đường.

Bạch Nguyệt vô cùng kinh ngạc, người mang mặt nạ này là Bạch Ngọc Đường, hắn đến khi nào? Không để Bạch Nguyệt có thời gian suy nghĩ , Bạch Ngọc Đường vội vàng kéo Bạch Nguyệt chạy nhanh về phía trước.

Chờ khói tan hết, Thương Lang ánh mắt lạnh lẽo nhìn nơi Bạch Nguyệt vừa đứng khi nãy, nhưng chẳng còn ai!

” Đuổi theo!” Mộc Xảo Hề thấy vậy, vội ra lệnh.

Đôi mắt Thương Lang càng thêm âm trầm, có người tới cứu nàng ta! Đáng tiếc là hắn sẽ không để nàng ta thoát dễ dàng như vậy!

” Sao ngươi lại ở đây?” Bạch Nguyệt dùng khinh công chạy theo Bạch Ngọc Đường.

” Ta luôn theo sát ngươi từ chỗ tối. Tên đó, quá mạnh.” Bạch Ngọc Đường trả lời ngập ngừng, cũng khiến Bạch Nguyệt hiểu ra, hắn luôn đi theo nàng, vừa rồi là tìm cách để cứu nàng.

” Đúng, rất mạnh.” Bạch nguyệt cười châm chọc, đã vậy còn thêm Mộc Xảo Hề, và đám cung thủ nữa. Phiền toái, không phải “phiền toái” bình thường.

Hai người chạy đến phía trước, là một cây cầu treo bằng gỗ bắt qua bên kia núi, ở dưới là vực sâu không thấy đáy. Bạch Nguyệt nhanh chóng ước lượng khoảng cách, quá xa không thể dùng khinh công bay qua được.

Hai người bước lên cầu gỗ, Thương Lang cũng vừa đuổi kịp sau lưng.

” Giữ chắc dây thừng!” Bạch Ngọc Đường quát lớn, rút kiếm bên hông chém đứt dây cầu.

” Soạt.” một tiếng, dây thừng to, dài bị chặt đứt, thân cầu rơi xuống, đập mạnh vào vách núi đối diện. Không kịp nhìn thấy gương mặt đầy phẫn nộ của Thương Lang, Bạch Nguyệt nhanh chóng điều chỉnh nội tức, trước khi cây cầu đập mạnh vào vách đá, nhanh nhóng đạp chân mượn lực nhảy sang chỗ khác trên vách đá.

” Rầm!” Một tiếng nổq, thân cầu đập mạnh vào vách đá vỡ tan tành , bụi bay mờ mịt.

Phía kia vách núi, gió luồn qua từng lọn tóc Thương Lang, Thương Lang cứ nhìn chăm chăm về phía đối diện, hai người đang cố leo lên vách đá dựng đứng. Tốt lắm, tiểu mỹ nhân. Lần sau sẽ không để nàng chạy thoát dễ dàng như vậy. Rất thú vị, thật mong chờ lần gặp sắp tới.

Mộc Xảo Hề thở hổn hển mang theo người đuổi kịp, lại thấy hai người đang cố leo lên vách đá , nở nụ cười âm hiểm.

Phất tay với đám cung tiễn, lạnh lùng ra lệnh:” Bắn cho ta, bắn con tiện nhân kia cho ta.”

” Không được bắn!” Thương Lang quát lớn, xoay người nhìn Mộc Xảo Hề.

” Bắn đi! Ta mới là chủ tử của các ngươi!” Mộc Xảo Hề vô cùng tức giận , quát lớn. Tên nam nhân ngu ngốc này! Vừa rồi đã phá chuyện tốt của nàng, bây giờ còn muốn ngăn cản nàng giết Bạch Nguyệt nữa! Xem ra, hắn cũng để ý con tiện nhân kia. Càng nghĩ lại càng giận, quát to bọn cung tiễn.

Một loạt tên phóng đi, Thương Lang tức giận tung người lên , tay vươn đến nắm chặt yết hầu hai gã cung tiễn đứng gần nhất. Chỉ nghe một tiếng “Rắc”, cổ bị đứt đôi, rồi lại vung chưởng, đầu hai tên nữa bị đánh nát, loạng choạng ngã xuống.

Mọi người kinh hãi, không ai dám cử động. Mộc Xảo Hề nhìn chăm chăm cảnh tượng đầm đìa máu chảy trước mắt, không thể thốt nên lời.

Thương Lang quay đầu, nheo mắt nhìn phía đối diện,. Nữ nhân kia bị bắn trúng? Là bả vai? Chỉ cần không chết là được. Nếu chết vậy thì làm sao tiếp tục trò chơi được nữa? Chết dễ dàng như vậy, quá nhẹ nhàng cho cái tên mắt xanh kia.

Thương Lang cười lạnh, xoay người biến mất. Để lại một đám người đứng ngơ ngác.

Bạch Nguyệt và Bạch Ngọc Đường leo lên tới đỉnh núi, Bạch Nguyệt thở phào nhẹ nhõm. Nghiêng đầu nhìn mũi tên cắm trên vai, cười khổ. May là không có độc, cũng may nơi này đã an toàn, tinh thần thả lỏng, lúc này nàng mới cảm thấy đau đớn. Bởi vì khoảng cách xa, lực yếu đi nên đầu mũi tên cắm vào không sâu.

” Thế nào?” Bạch Ngọc Đường lại gần, giọng nói lạnh nhạt, không cảm xúc, hỏi.

” Hơi đau.” Mồ hôi chảy không ngừng, Bạch Nguyệt vẫn cố gắng nở nụ cười.

” Tìm một chỗ, ta giúp ngươi nhổ ra.” Bạch Ngọc Đường đỡ Bạch Nguyệt từ từ đứng dậy.

” Uhm.” Bạch Nguyệt cố hết sức gật đầu, thật ra không phải “hơi”, mà là “rất đau”.

Bạch Ngọc Đường nhìn xung quanh, đỡ Bạch Nguyệt đi xuống chân núi, không dám chắc phía trước có mai phục không, trước phải tìm một nơi kín đáo để nàng ấy nghỉ ngơi.

Một căn nhà gỗ cũ nát, hình như là nơi của thợ săn nghỉ chân. Bạch Ngọc Đường nhóm lửa, lấy dao nhọn hơ nóng, nhìn Bạch Nguyệt vẫn chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, nhỏ giọng nói.” Chử tử, ta phải rút tên, xin ngài chịu khó một chút.”

Bạch nguyệt gật đầu, không nói gì.

Gần như nghe được cả tiếng dao cắt vào da thịt, mũi tên từ từ được nhổ ra, đau đến mức Bạch Nguyệt phải hét lên.

Dưới lớp mặt nạ, Bạch Ngọc Đường nhíu mày, đầu tên tua tủa, chĩa ra.

Nhanh chóng giúp Bạch Nguyệt băng bó, Bạch Ngọc Đường ra ngoài lấy một cây sáo nhỏ, nhẹ nhàng thổi lên . Một lúc sau, một chú chim ưng từ trên trời sà xuống. Bạch Ngọc Đường lấy ra ống nhỏ, buộc vào chân nó. Vuốt ve nhẹ nhàng chim ưng, nó liền giương cánh bay cao.

Bạch Ngọc Đường vào nhà, thấy Bạch Nguyệt nằm nghỉ, nhẹ giọng nói.” Sẽ có người đến đón chúng ta , nhanh thôi.”

” Cám ơn.” Bạch Nguyệt thì thào nói.

” Là phận sự.” Bạch Ngọc Đường trả lời, rồi ngồi xuống góc phòng.

Căn phòng trở nên im lặng , chỉ còn tiếng lửa tí tách.

” Sao, ngươi không giết ta, rồi giá họa cho tên kia, sau đó trở về với đại ca của ngươi?” Bạch Nguyệt vẫn nhắm mắt, nhỏ giọng hỏi.

” Đã từng nghĩ.” Bạch Ngọc Đường thành thật trả lời.

” Vậy sao còn cứu ta?” Bạch Nguyệt nhắm mắt, nhưng trên môi khẽ cười.

” Không vì sao cả, đột nhiên thay đổi ý định.” Bạch Ngọc Đường dứt lời, không nói chuyện nữa, chỉ là lẳng lặng ngồi một bên tĩnh tọa.

Bạch Nguyệt tựa nhẹ vào tường, thật mệt. Vừa đấu với Thương Lang, lại còn leo lên vách núi, còn rút mũi tên ra đã khiến nàng kiệt sức hoàn toàn , đành tựa vào tường, nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Bạch Ngọc Đường nghe tiếng thở đều đều của Bạch Nguyệt, mở mắt, hơi ngạc nhiên.

Biết hắn đã từng nghĩ sẽ giết nàng, sao nàng ta lại có thể an tâm ngủ như vậy? Cũng không biết khi nào người của Vô Ưu cung gần đây mới đuổi tới đây.

Trước đây, mặc kệ là ai tới, cũng chỉ có hắn đợi. Không biết qua bao lâu, chim ưng bay về. Cửa được gõ nhẹ theo một nhịp điệu kỳ lạ, một nam tử xuất hiện ở cửa Bạch Ngọc Đường đứng dậy mở cửa, cùng người ngoài cửa trao đổi ánh mắt, gật đầu một cái. Hai người lại chờ ở cửa . Lát sau, một đám người ăn mặc giống nam tử kia lần lượt xuất hiện.

” Tiểu thư đâu?” Người cuối cùng xuất hiện, vội vàng lên tiếng hỏi, vì Bạch Nguyệt và Lê Ngạo Nhiên còn chưa chính thức thành thân, nên đành gọi tiểu thư.

” Ở bên trong nghỉ ngơi.” Bạch Ngọc Đường cũng thấp giọng nói.” Đi tìm một chiếc xe ngựa, chủ tử bị thương.”

” Tiểu thư bị thương? Nghiêm trọng không?”

” Không có gì đáng ngại. Bây giờ quan trọng là báo lại cho Cung chủ, chủ tử vẫn bình an vô sự.” Bạch Ngọc Đường liếc qua khe cửa, nhỏ giọng nói.

” Ta lập tức đi tìm xe ngựa.” Một người lập tức dùng khinh công bay đi.

Bạch Nguyệt mơ hồ mở mắt ra ,mê man nhìn đám người ăn mặc đều giống nhau, mà nàng đã từng gặp qua. Là phục trang của Vô Ưu Cung, vì sao họ lại ở đây? Chẳng lẽ là Ngạo Nhiên tới đón mình, không thể nào, sao lại nhanh như vậy?

” Chủ tử, ngài đã tỉnh?” Bạch Ngọc Đường khom người, thấy mặt Bạch Nguyệt vẫn tái nhợt.

” Ừh, còn những người này là sao?” Bạch Nguyệt mơ màng nhìn mọi người.

” Tham kiến tiểu thư.” Cả đám người đều hành lễ.

” Bọn họ là người Vô Ưu Cung ở gần đây, nhận được lệnh khẩn cấp mới tụ họp lại.” Bạch Ngọc Đường giải thích.

” Uhm, các ngươi vất vả.” Bạch Ngọc Đường đỡ Bạch Nguyệt đứng dậy, Bạch Nguyệt lịch sự cám ơn.

” Là phận sự.” Trả lời y chang Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường giúp Bạch Nguyệt lên xe ngựa, rồi ngồi lên đằng trước, cho xe chạy. Những người còn lại thì chạy bộ theo sau, trong thời gian ngắn không thể tìm nhiều ngựa, đành chờ đến một thành nào đó để mua.

Vào thành, mọi người mua ngựa tốt rồi lại tiếp tục lên đường. Dọc đường, đều là Bạch Ngọc Đường chăm sóc cho Bạch Nguyệt. Còn Bạch Nguyệt thì cứ khi tỉnh khi mê , sắc mặt tái nhợt, hắn hỏi Bạch Nguyệt có cần nghỉ ngơi, chờ vết thương tốt hơn rồi mới lên đường tiếp, nhưng nàng cứ lắc đầu từ chối. Chỉ mong gặp huynh ấy, càng sớm càng tốt.

Mọi người quất ngựa bôn ba, nhanh chóng nhắm thẳng hướng kinh thành.

Trong xe ngựa, Bạch Nguyệt tựa người trên nệm, đột nhiên nhớ đến lời hẹn với Trang Hàn Phong.

Đến cổng thành, Bạch Nguyệt miêu tả dung mạo Trang Hàn Phong cho Bạch Ngọc Đường, rồi phân phó hắn cho người đến dịch trạm tìm kiếm, nói cho hắn nàng an toàn.

Bạch Ngọc Đường vừa sai người đi, xe ngựa bỗng dừng lại.

” Sao thế?” Bạch Nguyệt ở trong xe ngựa buồn bực hỏi.

” Cung Chủ đến.” Bạch Ngọc Đường bình tĩnh trả lời.

” Cái gì?!” Bạch Nguyệt vội vàng xốc rèm lên, liền nhìn thấy gương mặt rất đỗi thân quen, và đôi mắt biếc tuyệt đẹp. Trong mắt đều là yêu thương, trách cứ.

Lê Ngạo Nhiên nhìn thấy sắc mặt Bạch Nguyệt tái nhợt , tim như bị dao đâm vậy. Khó chịu đau đớn. Đứa ngốc này, sao lại mạo hiểm chạy tới đây chứ? Khi biết nàng bị thương, hắn hận không thể lập tức bay đến bên nàng. Lăng Ngôn phải dùng toàn lực mới ngăn được, nói việc ở đây không có hắn thì không ổn. Đã có người hộ tống nàng, cam đoan sẽ không để chuyện gì xảy ra, mới lòng như lửa đốt mà chờ nàng đến.

Hai người cứ nhìn nhau, không ai mở miệng. Trong mắt đều là bóng hình của nhau , đều là nhu tình như muốn nhấn chìm đối phương.

” Ngạo Nhiên, ta rất nhớ huynh.” Bạch Nguyệt cười thật tươi , không để ý ánh mắt mọi người, trực tiếp nói ra lời trong lòng.

Dưới lớp mặt nạ bạc, Bạch Ngọc Đường cũng có chút kinh ngạc, không ngờ lại có cô gái nói ra lời này giữa chốn đông người. Thật lớn mật! Cũng may xung quanh đều là người Vô Ưu Cung, nếu là người thường đã mở miệng chửi mắng Bạch Nguyệt vô liêm sỷ.

” Ngốc, nàng ngốc quá……” Lê Ngạo Nhiên nhìn vết thương trên tay Bạch Nguyệt, và sắc mặt tái xanh, nhưng vẫn nở nụ cười với hắn, lại càng thêm đau lòng.

Vươn tay, ôm chầm lấy Bạch Nguyệt vào ngực.

” Vì sao lại tới đây? Nàng không biết sẽ gặp nguy hiểm sao?” Lê Ngạo Nhiên siết chặt Bạch Nguyệt trong lòng, cứ như muốn dung nhập cả người nàng vào cơ thể hắn.

Đám người xung quanh thấy Cung Chủ nhà mình như vậy, đều giật mình. Trong lòng họ, Cung Chủ luôn giống như một vị Thần, luôn lạnh lùng, bình tĩnh , luôn lạnh nhạt quan sát chung quanh. Giống như người có thể nắm bắt mọi thứ, đều không cần bất cứ cái gì, vậy mà ….cũng có lúc luống cuống như bây giờ.

” Bởi vì muốn tới thì tới. Bởi vì nghĩ là có chết cũng phải chết trong lòng huynh mới được.” Bạch Nguyệt mỉm cười, khẳng định, nhưng lại nghịch ngợm nhíu mày nói.” Nhưng mà, ta không dễ chết thế đâu, bây giờ ta cũng là cao thủ...” Lời còn chưa dứt, đã ngã xuống, ngất xỉu.

” Nguyệt!” Lê Ngạo Nhiên biến sắc, kinh hoàng không biết nên làm sao mới được, một lúc sau mới nhớ ra phải bắt mạch cho Bạch Nguyệt, lấy tay sờ sờ trán nàng, nóng bỏng tay.

Phát sốt! Lê Ngạo Nhiên đen mặt, bế Bạch Nguyệt bay về phía biệt viện.

Trên giường, Bạch Nguyệt vốn tái xánh, rồi lại hồng đỏ bất thường, hơi thở gấp gáp. Lê Ngạo Nhiên cẩn thận mở vải xem vết thương, vừa nhìn thấy lại càng đau lòng. Cô ngốc này, vết thương chưa khỏi vậy mà vẫn cố sức đến tìm hắn. Còn luồng nội lực mạnh mẽ này nữa? Chẳng lẽ là dùng phương pháp kia? Mặt Lê Ngạo Nhiên càng đen, Lăng Ngôn đứng một bên đột nhiên cảm thấy run rẩy cả người.

Mọi chuyện phải chờ nàng tỉnh dậy mới biết được. Hi vọng không phải như những gì hắn nghĩ.

Xử lý vết thương cho Bạch Nguyệt, rồi giúp nàng uống thuốc, cẩn thận đặt khăn ướt lên trán. Làm xong mọi thứ, Lê Ngạo Nhiên ngồi lặng bên mép giường chuyên chú ngắm nhìn Bạch Nguyệt.

Lăng Ngôn nhún vai, thở dài, nhận ra tên này trúng độc nặng rồi, chắc sẽ ngồi đây đến khi Bạch Nguyệt tỉnh lại mới thôi. Cũng không nói thêm gì nữa, đứng dậy, vỗ mông chạy đi.

Lê Ngạo Nhiên nắm chặt tay Bạch Nguyệt, lại bắt mạch cho nàng, thở phào nhẹ nhõm. Mạch đã ổn định.

Lê Ngạo Nhiên cứ ngồi bên giường, chăm chú như một bức tượng.

Đến khi Bạch Nguyệt mở mắt, liền nhìn ngay vào đôi mắt xanh biếc. Hắn vẫn luôn ở bên cạnh mình sao? Bạch Nguyệt cười. Tỉnh lại liền thấy người mình mong nhất, cảm giác này thật hạnh phúc.

” Vết thương còn đau không? Vì sao lại không chữa thương trước?” Lê Ngạo Nhiên đau lòng nói.

” Không đau. Muốn gặp lại huynh sớm một chút.” Bạch Nguyệt muốn ngồi dậy, Lê Ngạo Nhiên đỡ nàng ngồi dậy, tựa vào gối đầu.

” Ngốc quá! Đâu phải chúng ta không thể gặp lại?” Nói là nói thế nhưng nụ cười trên gương mặt đã sớm bán đứng Lê Ngạo Nhiên.

” Không muốn rời khỏi huynh mà.” Bạch Nguyệt nắm chặt tay Lê Ngạo Nhiên.

” Được, vậy chúng ta sẽ không xa rời.” Đôi mắt Lê Ngạo Nhiên toát ra chân thành, dịu dàng, rồi hắn đột ngột nhớ ra. Nắm tay Bạch Nguyệt chặt hơn, vẻ mặt nghiêm túc.” Nàng tại sao có nội lực ? Mà còn là nội lực thâm hậu như vậy? Có phải là dùng phương pháp kia không?”

” Huynh nói gì vậy?” Bạch Nguyệt cười ha hả, giả vờ không hiểu.

” Nàng biết ý ta muốn ám chỉ cái gì!” Lê Ngạo Nhiên đen mặt.

Bạch Nguyệt trầm mặc, không nói.

” Nàng… Thật là nàng đã sử dụng phương pháp kia sao?” Giọng Lê Ngạo Nhiên nghiêm nghị.

” Đến cả hiện tại cũng chưa rõ, sao còn bàn đến tương lai?” Bạch Nguyệt đối diện với đôi mắt biếc, nhỏ giọng nói.

Lê Ngạo Nhiên khẽ nhếch môi, muốn nói gì nhưng cuối cùng cũng không nói được lời nào.

Căn phòng yên tĩnh đáng sợ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương