Bạch Nguyệt ngồi bên cửa sổ, đang loay hoay làm cái gì đó.

Ăn cơm xong, nàng liền hỏi mượn kim thêu của Tô sư tỷ, bất luận nàng ấy hỏi gì, Bạch Nguyệt cũng chỉ trả lời là muốn vá lại áo. Thải Hà cũng nhất quyết yêu cầu được giúp đỡ. Nói đùa, sao có thể để lộ được. Một cước đem Thải Hà đạp trở về phòng Tô sư tỷ, rồi mang kim chỉ nhanh chóng chạy về phòng.

Không vì cái gì cả, đơn giản muốn thêu một cái túi tiền tặng Lê Ngạo Nhiên thôi. Thêu may đơn giản nàng cũng biết, chỉ cần đâm qua đâm lại là được chứ gì, rồi thêu thành hình bán nguyệt, hay cái túi. Nhưng nàng còn định thêu thêm chữ Nguyệt phía trên, chắc sẽ hơi khó một tý.

Bạch Nguyệt cau mày nhìn chữ ‘Nguyệt’ thêu xiêu vẹo, đến nàng nhìn còn cảm thấy buồn cười, sao dám tặng một thứ xấu vậy? Này chữ ‘Nguyệt’ liếc qua có thể nhìn ra đó là chữ, nhưng nhìn kỹ thì không thể nhận ra đó là chữ gì.

Bạch Nguyệt giơ cao túi tiền, miệng lẩm bẩm:“ Xấu như vậy, sao dám tặng? Quên đi.”

Đột nhiên, một bàn tay vươn ra từ cửa sổ, giật lấy cái túi. Bạch Nguyệt sợ quá, suýt té ngã lên mặt đất.

Tiếp đó một giọng nói quen thuộc vang lên:“ Chỉ cần là nàng làm, cái gì ta cũng thích.”

“ Dọa chết người, đột nhiên vô thanh vô tức xuất hiện.” Bạch Nguyệt vỗ vỗ ngực, nhìn gương mặt tuấn mỹ xuất hiện bên cửa sổ, có chút cáu giận nói.” Huynh biết là dễ chết người lắm không hả?”

“ Cái này không xấu, ta rất thích.” Lê Ngạo Nhiên mỉm cười, nhìn cái túi vừa lấy được. Vừa rồi khi nhìn thấy Bạch Nguyệt ngồi bên cửa sổ thêu thùa, hắn cũng không lên tiếng gọi , mà rón rén đến gần. Không ngờ là nàng may tặng mình. Đã vậy còn bảo xấu quá, không muốn tặng. Sao thế được, cho nên mới nhanh tay đoạt lấy.

“Sao huuynh lại tới đây?” Bạch Nguyệt ghé vào cửa sổ, nhìn Lê Ngạo Nhiên.

“Cứ ra ngoài đã.” Lê Ngạo Nhiên trả lời.

Bạch Nguyệt nghe lời, mở cửa ra ngoài. Lê Ngạo Nhiên không nói hai lời, ôm Bạch Nguyệt, nhảy lên nóc nhà.

Bóng đêm mênh mông, mọi vật đều như ẩn như hiện.

Hai người ở trên nóc nhà ngồi xuống. Lâ Ngạo Nhiên vẫn không buông tay ôm Bạch Nguyệt.

“Nói đi, đã trễ thế này rồi còn đến tìm ta, có chuyện gì sao?” Bạch Nguyệt nhẹ nhàng tựa đầu lên vai Lê Ngạo Nhiên.

“Nhớ nàng.” Giọng Lê Ngạo Nhia6n vẫn trong vắt, lạnh nhạt, nhưng khi nói hai chữ này làm cho Bạch Nguyệt cảm thất thật ấm áp, không ngờ người này lại có thể tỏ tình trắng trợn đến vậy.

“Ta cũng nhờ huynh!” Bạch Nguyệt mỉm cười, nhắm mắt lại, tựa vào người Lê Ngạo Nhiên, lắng nghe nhịp tim trầm ổn của hắn, cảm thụ hơi ấm trên người hắn truyền qua người nàng.

Hai người cứ thế im lặng ôm nhau, không nói gì nữa.

“Ngày mai, ta sẽ khởi hành. Nàng ở lại đây, ta cũng yên tâm hơn.” Lê Ngạo Nhiên do dự mãi mới quyết định nói ra.

Bạch Nguyệt quay đầu nhìn Lê Ngạo Nhiên, kinh ngạc hỏi: “Nhanh như vậy?”

“Ừ, giải quyết càng sớm, càng yên tâm hơn. Hắn sẽ không từ thủ đoạn, ta lo hắn sẽ tìm đến nàng.” Lê Ngạo Nhiên trần giọng.

Quả nhiên, là do tên kia nên Lê Ngạo Nhiên mới vội vã lên đường, toàn thân y tỏa ra sát khí vô cùng nguy hiểm.

“Huynh phải cẩn thận.” Bạch Nguyệt giờ phút này có muôn ngàn lời muốn nói, nhưng cuối cùng cũng chỉ nói được hai chữ ‘cẩn thận’ mà thôi.

“Ừ, ta biết rồi. Nàng ở lại cũng phải tự chăm sóc bản thân, chờ ta trở về.” Lê Ngạo Nhiêm mỉm cười nhìn Bạch Nguyệt.

“Vậy huynh phải luôn nhớ ta.” Bạch Nguyệt ngang ngược ôm chặt cổ Lê Ngạo Nhiên, nghiêm túc nói “Ăn, ngủ, nghĩ, lúc nào cũng phải nhớ ta, trừ lúc đánh nhau thôi, được chứ?”

“Haha, được rồi.” Lê Ngạo Nhiên bị chọc cười, bởi những lời nói của Bạch Nguyệt. Nữ nhân này thật bá đạo, vậy mà hắn lại không kiềm lòng mà yêu quý nàng. Cúi đầu xuống, hôn lên đôi môi mê người kia.

Đáp lại hắn là nụ hôn càng cuồng nhiệt, và đắm say từ Bạch Nguyệt.

……………….

Hôm sau, mới sáng sớm, Bạch Nguyệt đã bị Thải Hà xông vào thúc giục rời giường.

“Làm gì vậy hả?” Bạch Nguyệt xoa mắt còn mông lung, mơ hồ hỏi.

“Chủ tử, ngìa vẫn còn ngủ được sao? Công tử đã xuất phát, đi rồi!” Thải Hà vội vàng giúp Bạch Nguyệt mặc quần áo. “Bây giờ đuổi theo vẫn còn kịp để chào tạm biệt.” Thải Hà nhìn Bạch Nguyệt vẫn bình tĩnh y như cũ, mà nàng lại vội muốn chết. Nhìn một lượt khắp phòng, chậu rửa mặt đâu? Có nước không? Phải nhanh chân giúp chủ tử rửa mặt.

“Ta biết, không cần phải gấp gáp. Ta sẽ không đi.” Bạch Nguyệt ngáp dài, lại muốn nằm xuống giường.

“Chủ tử!” Thải Hà vừa giục, vừa khó hiểu.

“Đã từ biệt rồi, sáng nay không tiễn nữa. Nếu đi nữa, ta sẽ không nhịn nổi.” Bạch Nguyệt xoay người, lại tiếp tục ngủ.

Thải Hà giật mình, lúc này mới hiểu ra. Chủ tử không muốn tiễn, ngài sợ sẽ không cam lòng mà đòi theo?

Hiểu ra, Thải Hà cũng không khuyên nữa, chỉ là thu dọn quần áo Bạch Nguyệt ổn thỏa, sau đó chuẩn bị ra ngoài.

“Một lát nữa đi cùng ta đến một nơi, mau thu dọn một ít quần áo, và chuẩn bị một ít thức ăn. Đi vài ngày mới về.” Bạch Nguyệt nằm trên giường, quay lưng về phái Thải Hà, lên tiếng dặn dò.

Thải Hà không hỏi nguyên nhân, chỉ gật đầu ra vẻ hiểu ý, rồi cầm chậu rửa mặt thối lui ra ngoài.

Bạch Nguyệt lẳng lặng nằm, cũng không nhắm mắt ngủ. Cứ nhắm lại, hình ảnh lâ Ngạo nhiên với đôi mắt xanh biếc ôn nhu nhìn nàng lại hiển hiện. Mình cũng thật là, hắn vừa đi, đã thương nhớ rồi.

Bạch Nguyệt từ từ ngồi dậy. Nhưng vẫn cứ ngồi yên đó, suy nghĩ mông lung. Ngay cả khi Thải Hà bưng chậu nước vào cũng không hay biết.

“Chủ tử?” Thải Hà cất tiếng gọi Bạch Nguyệt.

“Hả?” Bạch Nguyệt ngẩn đầu nhìn vẻ mặt lo lắng của nàng ấy, nở nụ cười an ủi. “Không có gì, suy nghĩ vài việc nhỏ. Được rồi, ta rửa mặt đã, ăn cơm xong ta đi gặp Chưởng môn, ngươi cứ chuẩn bị đồ dùng cần thiết rồi chờ ta trở lại.”

Thải Hà tìm nữ trang, giúp Bạch Nguyệt mặc đồ. Trở lại Vũ Sơn phái, không cần giả nam nữa.

Mặc xong, Thải hà cũng cảm thấy giật mình, trong lòng than thở chủ nhân quả thật rất đẹp. Bỗng nhiên trong đầu lóe lên ý nghĩ, không đáng lo phải là Lê công tử mới đúng, một người xuất sắc như chủ tử, nam nhân nào mà không thích chứ?

Đáng tiếc người trong cuộc lại không nghĩ thế, rửa mặt xong lại kéo Thải Hà đi ăn cơm, rồi thẳng hướng chỗ Chưởng môn mà đi. Chẳng thèm quan tâm đến ánh mắt của mọi người xung quanh.

Báo cho Chưởng môn biết, nàng định đến cấm địa bế quan vài ngày, Chưởng môn nhận lời, chỉ dặn dò Bạch Nguyệt cẩn thận. Xem ra, Chưởng môn hoàn toàn không biết Bạch Nguyệt đến cấm địa làm cái gì.

Khi Bạch Nguyệt trở lại phòng, Thải Hà đã chuẩn bị mọi thứ xong xuôi.

“ Đi thôi.” Bạch Nguyệt giúp cầm lấy hành lý, đi trước.

“ Oa, đẹp quá.” Thải Hà ngắm nhìn rừng trúc , không ngừng cảm thán.

“ Đáng tiếc, xinh đẹp mà nguy hiểm.” Bạch Nguyệt nói thầm, nàng cũng không quên trận pháp đặt tại đây.

“ Ak, cái gì? Chủ tử nói gì vậy?” Thải Hà không phản ứng kịp.

“ Bên trong có trận pháp, sẽ khiến người ta sinh ra ảo giác, cho ngươi nhìn được hình ảnh mà thâm tâm ngươi mong muốn nhất, khiến ngươi mãi lạc trong đó. Không được ai cứu sẽ chết dần chết mòn.” Bạch Nguyệt trả lời.

“ Hả?” Thải Hà giật thót, không ngờ lại tồn tại pháp trận đáng sợ vậy.

“ Một hồi, cho dù có nhìn thấy cái gì đi nữa, cũng không được tin.” Bạch Nguyệt khẽ thở dài, cất bước đi vào.

“ Uhm.” Thải Hà ậm ừ, vội vàng bước theo Bạch Nguyệt.

Dần dần, Bạch Nguyệt cảm thấy Thải Hà đi phía sau bước ngày càng chậm dần, cuối cùng là ngừng lại, đứng một chỗ cười ngây ngô.

Bạch Nguyệt thở dài, biết Thải Hà thấy ảo giác, bổ mạnh sau cổ Thải Hà, Thải Hà mềm oặt ngã nhào xuống đất. Bạch Nguyệt cố sức đỡ Thải Hà, kéo về nhà gỗ.

Đến trước nhà gỗ, cửa đã được mở sẵn.

“ Nha đầu, đã đến?” Ông lão vẫn ngồi tại chỗ, mỉm cười nhìn về phía cửa.

“ Dạ. Bái kiến sư phụ, người đã dùng cơm chưa?” Bạch Nguyệt cố sức kéo Thải Hà đặt xuống ghế.

“ Đã ăn rồi, đây là người con mang đến?” Ông ngạc nhiên nhìn người đã ngất xỉu. Ha ha, Chắc là bị nha đầu đánh, thật là……

“ Sư phụ, phải làm sao mới nâng cao nội lực cho con?” Bạch Nguyệt cười gượng, nhanh chóng nói sang đề tài khác.

“ Đừng nóng….đợi nàng ấy tỉnh lại” Ông lão bí hiểm cười cười.

……………………

Sau một lúc lâu, Bạch Nguyệt nhìn chằm chằm cái thùng nước nóng hầm hập, mới hiểu ra tại sao phải chờ Thải Hà tỉnh lại.

Giữa phòng chính là một thùng nước thuốc, mà phía dưới đốt lửa hừng hực.

Ông lão cười tủm tỉm chỉ vào thùng gỗ.

“ Sư phụ, nó dùng để làm gì?” Bạch Nguyệt đổ mồ hôi hột, đừng nói là để nấu nàng nhé?

“ Đi vào.” Hai chữ tiếp theo đạp thẳng Bạch Nguyệt xuống vực sâu, đúng là để cho nàng dùng.

“ Sẽ bị nấu chín, sư phụ” Bạch Nguyệt chảy mồ hôi hột.” Sư phụ, ngài lâu rồi chưa được ăn thịt?”

“ Nha đầu nói lung tung cái gì thế? Tối qua vi sư đã ăn thịt rồi, lửa là để giữ ấm nước thôi, phải giữ lửa riu riu vậy. Tắm hai canh giờ, rồi lại ra ngoài tĩnh tọa nửa canh, rồi lại tắm nữa. Không được bỏ dở.” Ông lão cảm giác được nghi ngờ trong mắt Bạch Nguyệt, giật giật râu, có chút cáu giận, rồi quay sang dặn dò Thải Hà.“ Phải giữ lửa cháy như vậy.”

“ Dạ.” Tuy Thải Hà không hiểu chuyện này là sao, nhưng biết là giúp Bạch Nguyệt đề cao tu vi. Lập tức gật đầu đồng ý.

Dặn dò xong, ông lão liền đi ra ngoài, chỉ nhắc nhở. “Buổi tối đến tìm ta.”

Thải Hà đóng cửa lại, nhìn Bạch Nguyệt, lại liếc thùng nước nóng hầm hập, nuốt nước miếng. “Chủ tử…”

Bạch Nguyệt bĩu môi, cởi quần áo, nhấc chân bước vào thùng gỗ.

Thời tiết vốn oi bức, lại tắm nước nóng thiếu chút nữa khiến Bạch Nguyệt ngất đi, nhưng nàng vẫn cố giữ đầu óc tỉnh táo.

Thải Hà săn sóc, ngồi tán chuyện phiếm với Bạch Nguyệt, kể chuyện của mình khi còn bé, cả các chuyện thú vị trong thôn mình ở.

Hai canh giờ trôi qua, Bạch Nguyệt cả người dường như sắp bị nấu chín, được Thải Hà đỡ ra ngoài ngồi xuống… Cứ lặp đi lặp lại cho đến tối.

Thải Hà đi nấu cơm, Bạch Nguyệt ghé vào bàn không nhúc nhích.

“Nha đầu, thấy sao?” Giọng ông lão vang lên.

“Sắp chín rồi.” Bạch Nguyệt không còn hơi sức để trả lời.

“Ha ha, sắp chín thì may rồi. Ngày mai lại tắm nửa ngày nữa, rồi chiều sẽ ngâm ở hồ hàn băng.” Ông lão thản nhiên dặn dò.

Bạch Nguyệt nghe được hai chữ ‘hàn băng’, liền ngẩng đầu lên hỏi. “Sư phụ, định ‘băng hỏa trọng thiên’ vừa hâm nóng, vừa đông lạnh con sao?”

Ông lão vừa nghe thế, cười rất vui vẻ: “Uhm, tên này cũng không tệ.”

Bạch Nguyệt im lặng, ghé lên bàn, bất động.

Hôm sau, lại ngâm trong thùng nửa ngày, ăn cơm trưa xong, ông lão dẫn hai người ra phía sau rừng trúc.

Đó là một hồ nhỏ khói bốc lên che lấp mặt hồ.

Thải Hà nhìn, ngồi xổm, đưa tay sờ thử, mặt liền biến sắc, lạnh như vậy, sao chủ tử chịu được?

Ông lão cũng không nhiều lời, huy chưởng đánh gãy một khóm trúc, rồi cắm sâu xuống hồ. Lấy từ tay áo ra một đoạn dây thừng, ném xuống đất, nói với Thải Hà: “Cột con bé lên gậy trúc, càng chặt càng tốt.”

Không đợi Thải Hà trả lời, lấy ra một bính sứ, đổ ra 3 viên thuốc, đưa cho Bạch Nguyệt: “Uống vào.”

Bạch Nguyệt không do dự, nuốt chửng, rồi quay sang Thải Hà: “Còn nhìn làm gì, trói lại.”

Dứt lời, nàng đã bước xuống hồ băng. Buốt đến tận xương tủy, khiến Bạch Nguyệt run rẩy, nhưng vẫn không do dự, tiếp tục đi từ từ tới bên gậy trúc, cả người đều ngâm trong hồ.

Thải Hà do dự hết nhìn ông lão lại liếc nhìn Bạch Nguyệt, rồi dùng dây thừng trói đứng Bạch Nguyệt.

Ông lão ngồi khoanh chân bên hồ, hai mắt nhắm nghiền bắt đầu tĩnh tọa.

Thải Hà lo lắng đứng nhìn Bạch Nguyệt.

Giờ phút này, Bạch Nguyệt cảm thấy một luồng khí nóng bốc lên không ngừng, lan tỏa đến tứ chi, mà xung quanh là nước hồ lạnh như băng, hai cảm giác nóng lạnh cùng lúc xâm nhập, muốn nuốt hết tâm trí của nàng.

Đau, đau thấu tim. Nỗi đau tê tâm liệt phế. Giống như có người đang dùng lửa thiêu cháy nàng, lại giống như có người lấy dao nhọn chém xương của nàng thành từng đoạn. Từng lỗ chân lông hò hét, cực kỳ đau đớn.

Ý thức mất dần, thân thể không thể đứng vững. Bây giờ, Bạch Nguyệt mới hiểu ra lý do sư phụ bắt mình trói lại.

Thải Hà thấy Bạch Nguyệt dần lịm đi, hoảng hốt.

“Chủ tử, chủ tử, ngài không sao chứ?” Thải Hà liền định tiến lên cởi dây thừng.

“Dừng tay!” Ông lão lạnh giọng quát Thải Hà.

“Nhưng…” Thải Hà ủy khuất nhìn, ông ấy lúc nãy còn cười hiền, sao bây giờ lạnh lẽo đáng sợ như vậy. Chủ tử đã xỉu rồi, giờ không giúp sẽ có chuyện mất!

“Không được, chuyện này do chính nha đầu tự chọn, nếu ngươi ngăn cản, nó sẽ hận ngươi cả đời. Ngươi muốn vậy sao?” Ông lão mở miệng hỏi, rồi lại nhắm mắt.

Vừa nghĩ tới Bạch Nguyệt sẽ hận mình cả đời, Thải Hà trong lòng liền cảm thấy hốt hoảng. Vội vàng thu tay lại, lo lắng nhìn sắc mặt Bạch Nguyệt càng ngày càng tái nhợt.

Cho đến khi anh dương dần ngả về tây, ông lão mới từ trên tảng đá đứng dậy, đưa tay nắm đoạn dây thừng, chặt đứt, rồi bế Bạch Nguyệt lên.

Thải Hà nhìn tất cả.

Ông lão đem Bạch Nguyệt giao cho Thải Hà: “Đỡ con bé về, chăm sóc cẩn thận.”

Hai mươi năm tuổi thọ, đổi lấy hai mươi năm công lực. Nha đầu, con không phải người thường rồi.

……

Khi Bạch Nguyệt tỉnh lại, vừa mở mắt liền thấy được gương mặt Thải Hà ròng ròng nước mắt.

“Khóc gì?” Bạch Nguyệt cố sức nói ra mấy chữ, mới phát hiện giọng mình có chút khàn khàn.

“Sợ chủ tử gặp chuyện không may.” Thải Hà nghẹn ngào trả lời.

“Không phải ta vẫn khỏe sao?” Bạch Nguyệt cố nặn ra nụ cười.

“Khỏe gì chứ?! Ngài đã ngủ suốt ba ngày ba đêm!” Nước mắt lại tuôn trào. “Ta sợ lắm, sợ…”

“Sợ ta sẽ không tỉnh lại sao?” Bạch Nguyệt mỉm cười, cố gắng ngồi dậy. Xoay xoay thắt lưng, cười nói: “Chẳng phải đã tỉnh rồi sao? Ta đói bụng, có gì ăn không?”

“Có, có!” Thải Hà vui vẻ, vội chạy ra ngoài lấy thức ăn.

Bạch Nguyệt giương mắt, kinh ngạc phát hiện nàng có thể nhìn rất xa, thậm chí cả vân lá ngoài kia cũng có thể thấy rõ, còn nghe rất rõ tiếng bước chân của Thải Hà ở ngoài cửa. Lại có thể phán đoán nàng ấy đã đi được bao xa.

Bạch Nguyệt vui mừng nhảy xuống giường, lại phát hiện thân thể trở nên nhẹ nhàng. Bạch Nguyệt thật muốn chống nạnh cười to, không dễ dàng, mình thật sự đã có nội lực. Mình đã có nội lực thâm hậu.

Không đợi Thải Hà trở về, Bạch Nguyệt liền lấy Bách Hoa Tiên trên bàn, từ cửa sổ nhảy ra ngoài. Trên bãi đất trống, nàng bắt đầu luyện bộ tiên pháp mà Lê Ngạo Nhiên dạy mình. Lúc này, roi tựa như cùng mình tương thông, muốn múa roi ra sao thì nó sẽ thành như vậy. Quất vào trên đất, cả lớp đất nổ tung, uy lực khiến người ta líu lưỡi.

“Nha đầu, có quá đáng không vậy? Ta giúp con nâng cao nội lực, vậy mà con còn làm chỗ của ta lộn xộn như thế này.” Giọng ông lão truyền từ phía sau, nhưng rõ ràng không có ý trách phạt.

“Sư phụ!” Bạch Nguyệt cao hứng quay đầu.

“Ha ha…” Ông mỉm cười nhìn dáng vẻ vui mừng của Bạch Nguyệt.

“Bây giờ, con có thể đối đầu với tên kia chứ?!” Bạch Nguyệt hỏi trọng điểm/

“Không thể.” Ông lão nói thẳng.

Bạch Nguyệt trầm mặt xuống, nhưng câu tiếp lại khiến nàng muốn nhảy cẫng lên. “Không thể đánh lại, ít ra có năng lực chạy trốn.”

“Thật không? Vậy tốt quá.” Bạch Nguyệt vui mừng thu roi, cái tên kia cực kỳ nguy hiểm, cuối cùng nàng cũng không cần phải sợ nữa rồi.

Bụng réo rắt không nghỉ, Bạch Nguyệt sờ bụng, chạy nhanh về phòng tìm đồ ăn.



Âu Dương Thần Dật lẳng lặng đứng bên cửa sổ, phiền muộn nhìn bên ngoài.

“Bạch Nguyệt…” Âu Dương Thần Dật cứ lẩm bẩm cái tên này. Ly Nhi, thật là nàng đã quên hết sao? Đến cả tên thật cũng không nhớ? Hay là nàng cố tình quên nó?

“Thiếu gia, đã chuẩn bị xong.” Vương Dũng ở ngoài cửa bẩm báo.

“Đã biết, đi xuống đi, lát sau xuất phát.” Âu Dương Thần Dật đem cây trâm cầm trong tay nắm chặt, rồi bỏ vào ngực.

Lần này, hắn tự mình áp tải vũ khí lên Vũ Sơn phái. Bởi vì, Ly Nhi ở đấy. Khi nghe Ly Nhi gia nhập Vũ Sơn phái, hắn cũng rất giật mình. Hóa ra, Ly Nhi được người Vũ Sơn phái cứu? Khó trách, tại sao khi ấy hắn không thể tìm được nàng.

“Ly Nhi, chờ ta, ta đến đây. Lần này, ta nhất định sẽ mang nàng về. Phải để nàng nhớ lại tất cả.” Âu Dương Thần Dật hít sâu một hơi, ánh mắt tràn đầy kiên định. “Không, không nhớ lại cũng không sao. Mặc kệ mọi chuyện. Lần này phải dẫn được nàng về. Ly Nhi của ta…”



Trong một gian phòng tối mờ, Thương Lang nghe xong thuộc hạ bẩm báo, cười.

Thật không, người kia lại để mỹ nhân ở lại Vũ Sơn phái. Cái này là khinh thường hắn, hay quá coi trọng lũ phế vật Vũ Sơn phái có thể bảo vệ nàng ta?

Nụ cười tàn nhẫn hiện lên trên gương mặt tuấn mỹ, tà ác.

Một khi đã như vậy, hắn nên sẽ thân chinh lên Vũ Sơn phái một chuyến.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương