Yêu Nữ Đối Thượng Tà Nam
-
Chương 2: Bộ ngực bánh bao
Cứ như thế ngày tiếp ngày trôi qua
Tại phòng bếp hậu viện, công việc chẻ củi cũng tốt, rất gần chỗ có đồ ăn. Miệng lưỡi Bạch Nguyệt có thể sống nói thành chết, mà chết cũng có thể nói thành sống , đã sớm quen thuộc với tất cả đệ tử ở phòng bếp. Cứ mỗi lúc đói bụng, là có thể tùy tiện vào đây kiếm đồ ăn.
Một buổi sớm, Vũ Sơn phái bỗng phi thường náo nhiệt.
Bạch Nguyệt vừa súc miệng ,rửa mặt,vừa buồn bực nhìn về phía cửa sổ. Mới sáng sớm mà mọi người làm gì ồn ào thế không biết?
” Tô sư tỷ, sáng sớm hôm nay có gì mà náo nhiệt thế?” Bạch Nguyệt vừa mở cửa đã gặp Tô Vũ.
” Hôm nay là ngày khảo hạch định kỳ hàng năm. Có thể nhìn thấy Lục sư huynh tỷ thí đấy.” Tô Vũ cười vui vẻ.
Bạch Nguyệt liếc mắt, Lục sư huynh là ai mà khiến cho Tô Vũ sư tỷ hưng phấn như vậy, hay là……?
” Tô sư tỷ, Lục sư huynh rất lợi hại?” Bạch Nguyệt duỗi lưng một cái, hôm nay là ngày khảo hạch, nói cách khác hôm nay có thể không cần làm việc rồi?
” Đương nhiên lợi hại, đứng đầu lần khảo hạch năm trước đó, đã vậy còn là một trong số mười nội môn đệ tử.” Hai mắt Tô Vũ phát sáng, vẻ mặt si mê.
Bạch Nguyệt khẽ nhíu mày, không lẽ ở địa phương này cũng có thần tượng?
” Tốt lắm, chúng ta đi nhanh đi, đến muộn không có được vị trí tốt.” Tô Vũ nhanh tay kéo Bạch Nguyệt chạy.
Địa điểm khảo hạch là quảng trường phía trước đại đường, hai người vừa tới đã thấy có không ít người. Liếc mắt có thể nhận ra thân phận của từng đệ tử. Đệ tử ngoại môn mặc áo xanh, đệ tử ký danh mặc áo xám. Chỉ có đệ tử nội môn là được phép ăn mặc tùy ý. Cho dù không chú ý, Bạch Nguyệt cũng có thể phán đoán được ai là đệ tử nội môn.
” A, tiểu sư muội, mau xem, Lục sư huynh tới rồi.” Giọng nói của Tô Vũ không đè nén được mừng rỡ.
Bạch Nguyệt nhìn theo hướng ngón tay của Tô Vũ, rốt cục hiểu được vì sao Tô Vũ lại có thể sùng bái người này như vậy. Quả thật có điểm đáng để kiêu ngạo. Khuôn mặt anh tuấn, rất đẹp trai, đặc biệt là đôi mắt màu hổ phách, một ít tóc thả hai bên bay bay trong gió.Thực~ thực là một mỹ nam a. Nếu như khuôn mặt của hắn không lạnh lùng lại kiêu ngạo như thế, Bạch Nguyệt nhất định sẽ không ngại làm một bài hát ca ngợi.
Nhất là khuôn mặt ấy, làm Bạch Nguyệt liên tưởng đến khổng tước.
Cái đuôi xinh đẹp, nhưng là mông trụi lông…..
Lục Du ánh mắt lạnh lùng nhìn chung quanh , bắt gặp ánh mắt ái mộ của các nữ đệ tử, trong lòng rất khinh thường. Một đám nữ nhân không có đầu óc.
Bạch Nguyệt nhìn toàn bộ đám người xung quanh, khẽ thở dài một hơi. Nhẹ nhàng lôi kéo Tô Vũ đang còn si mê nhìn hắn ta: “Tô sư tỷ, muội không cần khảo hạch đúng không?” Tô Vũ sau nửa ngày mới phục hồi tinh thần, ánh mắt quyến luyến, rời khỏi bóng dáng Lục Du, hỏi:” Cái gì? Cái gì?”
Bạch Nguyệt đau lòng nhắm lại mắt, nói:” Muội hỏi Tô sư tỷ, muội có cần khảo hạch không?”
Tô Vũ gật đầu:” Ân, muội vừa nhập môn không lâu, là đệ tử ký danh, vẫn chưa học cái gì, không cần khảo hạch.”
” Nga, vậy được.” Bạch Nguyệt tiếp lời: ” Muội đi tìm ít đồ ăn, muội còn chưa ăn sáng đó.”
” Ân, đi đi, nhanh trở về. Tỷ giữ chỗ cho muội.” Ánh mắt Tô Vũ lại nhìn về phía Lục Du.
Bạch Nguyệt nhìn Tô Vũ ánh mắt si mê, quay đầu nhìn Lục Du bắt gặp ánh mắt hắn nhìn nữ đệ tử chung quanh chỉ có khinh thường, giật giật khóe miệng, im lặng rời đi.
Bạch Nguyệt ngựa quen đường cũ, tiến đến phòng bếp. Mở cửa ra, trong phòng chẳng có một ai, phỏng chừng tất cả đều đi tham gia kỳ khảo hạch rồi. Bạch Nguyệt nhớ lại khung cảnh náo nhiệt vừa rồi, cảm giác giống các thế vận hội thời hiện đại. Các nữ sinh đều rất thích nhìn các anh chàng đẹp trai thi đấu. Tỷ như bóng rổ, bóng đá,….. Ai, không thể tưởng tượng ở đây cũng đầy hoa si a. Cũng không biết kỳ khảo hạch này thi cái gì. Hay là đi xem, chắc là tỷ thí kiếm thuật? Nhớ lại Tô sư tỷ có nói qua Vũ Sơn phái có rất nhiều thứ để học, tỷ như y thuật, trận pháp, còn có gì……
Thôi không nghĩ nữa , tìm cái gì ăn trước đã. Tìm tới tìm lui, chỉ tìm được mấy cái bánh bao.Bạch Nguyệt cắn một miếng, lại liếc mắt tìm xem có cháo hay không. Lại cúi đầu xuống nhìn cánh tay mảnh khảnh của mình. Đây là lần đầu tiên, nàng mới để ý đến cái cơ thể này.
Ân, có chút gầy. Rốt cuộc thân thể này đã bao nhiêu tuổi rồi? Hình như chưa trổ mã hoàn toàn a. Bạch Nguyệt không tự giác nhéo nhéo bộ ngực sữa. Đả kích a, thịt không nhiều lắm. Trước kia thân thể tốt xấu cũng có da có thịt, nhưng bây giờ, bộ ngực nhỏ đến vậy. Miệng Bạch Nguyệt miệng thì nhai bánh bao, tay cầm bánh bao. Đột nhiên ánh mắt lóe sáng, nàng nhớ hình như trên phim ảnh hay dùng bánh bao làm giả ngực thì phải. Con mắt chuyển chuyển, chậm rãi nhét bánh bao nhét vào trước ngực.
Xong xuôi, Bạch Nguyệt cúi đầu nhìn bộ ngực sữa cao ngất, rất là hài lòng, chỉ là hai bên không đều nên trông không đẹp mắt lắm. Sờ sờ, rồi lại nhéo nhéo, mềm mềm. Ha ha, cảm giác cũng được. Bạch Nguyệt tiếp tục vươn tay lấy mấy cái bánh vừa to vừa trắng phía trước. Dù sao đã làm, thì phải làm cho đẹp mắt.
Đang ra sức đem bánh bao nhét vào ngực, cửa đột nhiên mở ra. Bạch Nguyệt quay đầu, động tác cứng lại. Bên cửa, hé ra khuôn mặt nam nhân tuấn lãng, nhưng biểu hiện vô cùng kinh ngạc.
Đứng hình!
Tại phòng bếp, một cô gái đang cố nhét bánh bao vào trong ngực, tay kia còn đang nắm bên ngực còn lại, đã vậy trên miệng vẫn còn ngậm một cái bánh bao lớn. Ngoài cửa, vị nam tử kinh ngạc nhìn nữ nhân trước mắt , miệng cũng quên khép lại.
A a a a a a a a a……!
Một tiếng thét kinh thiên động địa vang lên .Bạch Nguyệt trong lòng thầm than một tiếng thảm rồi. Lúc này nàng thật có ý nghĩ muốn tự sát. Tại sao lại để người ta bắt tại trận như vậy! Thực là kinh thiên động địa quỷ khốc thần sầu nhật nguyệt vô quang, ai nghe được đều thương tâm, phải rơi lệ ah!!!!!!
Bạch nguyệt máy móc kéo hai cái bánh bao ra khỏi ngực, sau đó miệng không ngừng cắn nốt cái bánh bao, hướng ra cửa đi như không có chuyện gì.
” Cái kia……” Nam tử mở miệng, thanh âm thật có sức quyến rũ đáng tiếc là Bạch Nguyệt hiện giờ không có chút tâm trạng nào để thưởng thức.
Không nghe, không thấy! Bạch Nguyệt cứ đi về phía trước.
” Cái kia, ta muốn hỏi, bánh bao ngươi vừa lấy ra, ưhm…… còn không?” Nam tử do dự, mở miệng hỏi.
Bạch Nguyệt máy móc xoay người, để lại hai cái bánh bao to vừa độn ngực, chậm rãi rời đi.
” Kỳ thật... ta nghĩ nữ tử chỗ đó quá lớn cũng không đẹp.” Thanh âm nam tử hài hước.
” Liên quan gì đến ngươi, ta cảm thấy đẹp là được”. Khóe miệng Bạch Nguyệt run rẩy, hung hăng nói lại. Mất thể diện a! Mắc cỡ chết người a! Giờ phút này, Bạch Nguyệt làm sao chú ý quần áo nam tử đang mặc không phải xanh, cũng không là màu xám. Nói xong, liền trốn khỏi hiện trường.
” Thú vị……” Trang Hàn Phong buồn cười nhìn theo bóng dáng Bạch Nguyệt chạy trối chết. Nữ tử này từ trước tới nay mình sao chưa từng gặp? Chẳng lẽ là mới nhập môn? Quần áo nàng là màu xám,chắc là đệ tử ký danh.
Bạch Nguyệt hung hăng cắn bánh bao, giống như cái bánh bao này chính là tên nam nhân vừa rồi, cắn chết hắn đi, sau đó giết người diệt khẩu . Quá mất mặt rồi, rất rất rất mất mặt! Không phải đều đi tham gia khảo hạch sao? Tại sao hắn lại có mặt ở phòng bếp?
Bạch Nguyệt tiếp tục cắn bánh bao , ngước nhìn trời
Aiz !!! Ông trời ơi!
Tại phòng bếp hậu viện, công việc chẻ củi cũng tốt, rất gần chỗ có đồ ăn. Miệng lưỡi Bạch Nguyệt có thể sống nói thành chết, mà chết cũng có thể nói thành sống , đã sớm quen thuộc với tất cả đệ tử ở phòng bếp. Cứ mỗi lúc đói bụng, là có thể tùy tiện vào đây kiếm đồ ăn.
Một buổi sớm, Vũ Sơn phái bỗng phi thường náo nhiệt.
Bạch Nguyệt vừa súc miệng ,rửa mặt,vừa buồn bực nhìn về phía cửa sổ. Mới sáng sớm mà mọi người làm gì ồn ào thế không biết?
” Tô sư tỷ, sáng sớm hôm nay có gì mà náo nhiệt thế?” Bạch Nguyệt vừa mở cửa đã gặp Tô Vũ.
” Hôm nay là ngày khảo hạch định kỳ hàng năm. Có thể nhìn thấy Lục sư huynh tỷ thí đấy.” Tô Vũ cười vui vẻ.
Bạch Nguyệt liếc mắt, Lục sư huynh là ai mà khiến cho Tô Vũ sư tỷ hưng phấn như vậy, hay là……?
” Tô sư tỷ, Lục sư huynh rất lợi hại?” Bạch Nguyệt duỗi lưng một cái, hôm nay là ngày khảo hạch, nói cách khác hôm nay có thể không cần làm việc rồi?
” Đương nhiên lợi hại, đứng đầu lần khảo hạch năm trước đó, đã vậy còn là một trong số mười nội môn đệ tử.” Hai mắt Tô Vũ phát sáng, vẻ mặt si mê.
Bạch Nguyệt khẽ nhíu mày, không lẽ ở địa phương này cũng có thần tượng?
” Tốt lắm, chúng ta đi nhanh đi, đến muộn không có được vị trí tốt.” Tô Vũ nhanh tay kéo Bạch Nguyệt chạy.
Địa điểm khảo hạch là quảng trường phía trước đại đường, hai người vừa tới đã thấy có không ít người. Liếc mắt có thể nhận ra thân phận của từng đệ tử. Đệ tử ngoại môn mặc áo xanh, đệ tử ký danh mặc áo xám. Chỉ có đệ tử nội môn là được phép ăn mặc tùy ý. Cho dù không chú ý, Bạch Nguyệt cũng có thể phán đoán được ai là đệ tử nội môn.
” A, tiểu sư muội, mau xem, Lục sư huynh tới rồi.” Giọng nói của Tô Vũ không đè nén được mừng rỡ.
Bạch Nguyệt nhìn theo hướng ngón tay của Tô Vũ, rốt cục hiểu được vì sao Tô Vũ lại có thể sùng bái người này như vậy. Quả thật có điểm đáng để kiêu ngạo. Khuôn mặt anh tuấn, rất đẹp trai, đặc biệt là đôi mắt màu hổ phách, một ít tóc thả hai bên bay bay trong gió.Thực~ thực là một mỹ nam a. Nếu như khuôn mặt của hắn không lạnh lùng lại kiêu ngạo như thế, Bạch Nguyệt nhất định sẽ không ngại làm một bài hát ca ngợi.
Nhất là khuôn mặt ấy, làm Bạch Nguyệt liên tưởng đến khổng tước.
Cái đuôi xinh đẹp, nhưng là mông trụi lông…..
Lục Du ánh mắt lạnh lùng nhìn chung quanh , bắt gặp ánh mắt ái mộ của các nữ đệ tử, trong lòng rất khinh thường. Một đám nữ nhân không có đầu óc.
Bạch Nguyệt nhìn toàn bộ đám người xung quanh, khẽ thở dài một hơi. Nhẹ nhàng lôi kéo Tô Vũ đang còn si mê nhìn hắn ta: “Tô sư tỷ, muội không cần khảo hạch đúng không?” Tô Vũ sau nửa ngày mới phục hồi tinh thần, ánh mắt quyến luyến, rời khỏi bóng dáng Lục Du, hỏi:” Cái gì? Cái gì?”
Bạch Nguyệt đau lòng nhắm lại mắt, nói:” Muội hỏi Tô sư tỷ, muội có cần khảo hạch không?”
Tô Vũ gật đầu:” Ân, muội vừa nhập môn không lâu, là đệ tử ký danh, vẫn chưa học cái gì, không cần khảo hạch.”
” Nga, vậy được.” Bạch Nguyệt tiếp lời: ” Muội đi tìm ít đồ ăn, muội còn chưa ăn sáng đó.”
” Ân, đi đi, nhanh trở về. Tỷ giữ chỗ cho muội.” Ánh mắt Tô Vũ lại nhìn về phía Lục Du.
Bạch Nguyệt nhìn Tô Vũ ánh mắt si mê, quay đầu nhìn Lục Du bắt gặp ánh mắt hắn nhìn nữ đệ tử chung quanh chỉ có khinh thường, giật giật khóe miệng, im lặng rời đi.
Bạch Nguyệt ngựa quen đường cũ, tiến đến phòng bếp. Mở cửa ra, trong phòng chẳng có một ai, phỏng chừng tất cả đều đi tham gia kỳ khảo hạch rồi. Bạch Nguyệt nhớ lại khung cảnh náo nhiệt vừa rồi, cảm giác giống các thế vận hội thời hiện đại. Các nữ sinh đều rất thích nhìn các anh chàng đẹp trai thi đấu. Tỷ như bóng rổ, bóng đá,….. Ai, không thể tưởng tượng ở đây cũng đầy hoa si a. Cũng không biết kỳ khảo hạch này thi cái gì. Hay là đi xem, chắc là tỷ thí kiếm thuật? Nhớ lại Tô sư tỷ có nói qua Vũ Sơn phái có rất nhiều thứ để học, tỷ như y thuật, trận pháp, còn có gì……
Thôi không nghĩ nữa , tìm cái gì ăn trước đã. Tìm tới tìm lui, chỉ tìm được mấy cái bánh bao.Bạch Nguyệt cắn một miếng, lại liếc mắt tìm xem có cháo hay không. Lại cúi đầu xuống nhìn cánh tay mảnh khảnh của mình. Đây là lần đầu tiên, nàng mới để ý đến cái cơ thể này.
Ân, có chút gầy. Rốt cuộc thân thể này đã bao nhiêu tuổi rồi? Hình như chưa trổ mã hoàn toàn a. Bạch Nguyệt không tự giác nhéo nhéo bộ ngực sữa. Đả kích a, thịt không nhiều lắm. Trước kia thân thể tốt xấu cũng có da có thịt, nhưng bây giờ, bộ ngực nhỏ đến vậy. Miệng Bạch Nguyệt miệng thì nhai bánh bao, tay cầm bánh bao. Đột nhiên ánh mắt lóe sáng, nàng nhớ hình như trên phim ảnh hay dùng bánh bao làm giả ngực thì phải. Con mắt chuyển chuyển, chậm rãi nhét bánh bao nhét vào trước ngực.
Xong xuôi, Bạch Nguyệt cúi đầu nhìn bộ ngực sữa cao ngất, rất là hài lòng, chỉ là hai bên không đều nên trông không đẹp mắt lắm. Sờ sờ, rồi lại nhéo nhéo, mềm mềm. Ha ha, cảm giác cũng được. Bạch Nguyệt tiếp tục vươn tay lấy mấy cái bánh vừa to vừa trắng phía trước. Dù sao đã làm, thì phải làm cho đẹp mắt.
Đang ra sức đem bánh bao nhét vào ngực, cửa đột nhiên mở ra. Bạch Nguyệt quay đầu, động tác cứng lại. Bên cửa, hé ra khuôn mặt nam nhân tuấn lãng, nhưng biểu hiện vô cùng kinh ngạc.
Đứng hình!
Tại phòng bếp, một cô gái đang cố nhét bánh bao vào trong ngực, tay kia còn đang nắm bên ngực còn lại, đã vậy trên miệng vẫn còn ngậm một cái bánh bao lớn. Ngoài cửa, vị nam tử kinh ngạc nhìn nữ nhân trước mắt , miệng cũng quên khép lại.
A a a a a a a a a……!
Một tiếng thét kinh thiên động địa vang lên .Bạch Nguyệt trong lòng thầm than một tiếng thảm rồi. Lúc này nàng thật có ý nghĩ muốn tự sát. Tại sao lại để người ta bắt tại trận như vậy! Thực là kinh thiên động địa quỷ khốc thần sầu nhật nguyệt vô quang, ai nghe được đều thương tâm, phải rơi lệ ah!!!!!!
Bạch nguyệt máy móc kéo hai cái bánh bao ra khỏi ngực, sau đó miệng không ngừng cắn nốt cái bánh bao, hướng ra cửa đi như không có chuyện gì.
” Cái kia……” Nam tử mở miệng, thanh âm thật có sức quyến rũ đáng tiếc là Bạch Nguyệt hiện giờ không có chút tâm trạng nào để thưởng thức.
Không nghe, không thấy! Bạch Nguyệt cứ đi về phía trước.
” Cái kia, ta muốn hỏi, bánh bao ngươi vừa lấy ra, ưhm…… còn không?” Nam tử do dự, mở miệng hỏi.
Bạch Nguyệt máy móc xoay người, để lại hai cái bánh bao to vừa độn ngực, chậm rãi rời đi.
” Kỳ thật... ta nghĩ nữ tử chỗ đó quá lớn cũng không đẹp.” Thanh âm nam tử hài hước.
” Liên quan gì đến ngươi, ta cảm thấy đẹp là được”. Khóe miệng Bạch Nguyệt run rẩy, hung hăng nói lại. Mất thể diện a! Mắc cỡ chết người a! Giờ phút này, Bạch Nguyệt làm sao chú ý quần áo nam tử đang mặc không phải xanh, cũng không là màu xám. Nói xong, liền trốn khỏi hiện trường.
” Thú vị……” Trang Hàn Phong buồn cười nhìn theo bóng dáng Bạch Nguyệt chạy trối chết. Nữ tử này từ trước tới nay mình sao chưa từng gặp? Chẳng lẽ là mới nhập môn? Quần áo nàng là màu xám,chắc là đệ tử ký danh.
Bạch Nguyệt hung hăng cắn bánh bao, giống như cái bánh bao này chính là tên nam nhân vừa rồi, cắn chết hắn đi, sau đó giết người diệt khẩu . Quá mất mặt rồi, rất rất rất mất mặt! Không phải đều đi tham gia khảo hạch sao? Tại sao hắn lại có mặt ở phòng bếp?
Bạch Nguyệt tiếp tục cắn bánh bao , ngước nhìn trời
Aiz !!! Ông trời ơi!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook