Yêu Nữ Đối Thượng Tà Nam
-
Chương 17: Có còn hy vọng?
Mùa hè lặng yên đến. Chỉ mới là đầu hè, nhưng thời tiết đã nóng khiến người ta muốn hít thở không thông rồi.
Bạch Nguyệt lau mồ hôi, lấy tay làm quạt, nhưng chẳng có chút mát mẻ nào cả. Chiếc xe ngựa to lớn nhưng lại rất yên ắng. Mỗi người đều theo đuổi suy nghĩ riêng của mình , không ai nói lời nào.
” Ta nhớ ở phía trước có quán trà, chúng ta tới đó nghỉ ngơi một lát.” Lăng Ngôn nhìn Bạch Nguyệt nóng đến mức khó chịu, mở miệng đề nghị. Mọi người không có ý kiến. Huống chi nơi đây cũng cách sào huyệt Tà giáo không xa. Bạch Nguyệt nghe Lăng Ngôn nói, biết là hắn là vì chiếu cố nàng, nhìn Lăng Ngôn mỉm cười. Lăng Ngôn cười lại.
Đi thêm một đoạn, quả nhiên gặp một quán trà, mọi người đều xuống xe nghỉ ngơi.
” Còn bao xa?” Bạch Nguyệt vừa hỏi , vừa uống một ngụm trà mát, cảm thấy vô cùng sảng khoái. Quả nhiên trà mát lạnh đến tận đáy lòng.
” Còn khoảng bảy, tám dặm đường.” Lăng Ngôn trả lời, đối với khả năng tình báo của Lê Ngạo Nhiên, hắn chẳng bao giờ hoài nghi. Ẩn nấp ở nơi thâm sơn cùng cốc như vậy, đúng là tác phong của Tà giáo.
Mọi người uống xong trà, nghỉ tạm rồi lập tức xuất phát. Đi đến chân núi, xe ngựa không thể tiếp tục đi được nữa, mọi người đành xuống xe đi bộ. Vì Bạch Nguyệt và Triệu Dũng đều không có võ công, mọi người đành thả chậm lại tốc độ. Nhưng Triệu Dũng lại vô cùng nóng vội, vì ngươi trong lòng của hắn có thể đang ở trên núi.
Đi vào núi, chỉ tìm thấy một ngôi miếu đổ nát. Bạch Nguyệt nhíu mày, hay là giống như trên TV, ngôi miếu cũ này lại có cơ quan gì đó? Mọi người đi vào miếu.” Mọi người tìm kỹ, cơ quan đi vào có thể ở nơi nào đó.” Lăng Ngôn nói. Thật đúng như mình thầm nghĩ? Bạch Nguyệt nghĩ đến đây, thật hưng phấn. Chưa bao giờ trải qua những việc như thế này, trước kia cũng chỉ xuât hiện trên TV, trong lòng vô cùng hiếu kỳ, vội đi loanh quoanh tìm kiếm.
Ở kiếp trước, khi xem TV, mấy loại cơ quan này thường ở nơi như chén bể, ở mấy cái bình cũ mà thôi. Bạch Nguyệt tìm kiếm mấy thứ này, quả nhiên, trên án (Bàn thờ) tìm được cái bình hoa vỡ.
Có phải là cái này? Bạch Nguyệt cầm bình hoa, học như trên TV, xoay cái bình. Đột nhiên môt tiếng xé gió phát ra, Bạch Nguyệt kinh ngạc, biết đây là tiếng kim loại chuyển động trong không khí, thật không may là nó ngay sau lưng nàng. Bạch Nguyệt lập tức nhận ra, nàng đã chạm vào một cơ quan ám khí nào đó. Xong rồi! Chẳng lẽ nàng phải chết ở đây?
Đột nhiên, toàn thân Bạch Nguyệt bị kéo mạnh vào một lồng ngực rắn chắc.” Thương!” một tiếng, một thanh trường mâu (Giáo) lao đến nơi Bạch Nguyệt vừa đứng. Bạch Nguyệt nhìn thanh trường mâu bị cắm sâu vào nền đất, lạnh gáy, thiếu chút nữa nàng đã bị nó cắm vào. Là ai cứu nàng? Bạch Nguyệt ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy đôi mắt xanh biếc lạnh lùng vô cảm.
” Bạch cô nương, không có việc gì chứ?” Lăng Ngôn khẩn trương hỏi.
” Sư muội, ngươi thế nào?” Lục Du cũng lắp bắp kinh hãi, tiến lên dò hỏi.
” Không có việc gì, hoàn hảo, hoàn hảo.” Bạch Nguyệt vỗ ngực, thoát khỏi lồng ngực Lê Ngạo Nhiên:” Lê công tử, cám ơn người.” Suy nghĩ một chút lại bổ sung:” Lần sau nếu là ngươi có nguy hiểm ta cũng sẽ toàn lực cứu giúp.”
Cho đến khi cảm giác được Bạch Nguyệt tránh thoát khỏi ngực mình, Lê Ngạo Nhiên mới giật mình , nhận ra hắn đã cứu nàng mà vẫn chưa buông tay. Nhìn ánh mắt cảm kích của Bạch Nguyệt đối với mình, Lê Ngạo Nhiên gật đầu, thản nhiên nói:” Việc nhỏ, không cần cám ơn.” Trong lòng lại thầm nghĩ, theo như lời nàng nói, nếu như vừa rồi mình không cứu nàng, thì về sau thấy mình gặp nguy hiểm, nàng sẽ khoanh tay đứng nhìn? Nghĩ đến đây, Lê Ngạo Nhiên lại cảm thấy có chút không thoải mái.
” Ngươi không cần nghịch loạn.” Lục Du nói.
” A, được.” Bạch Nguyệt trả lời, thầm nghĩ trí tuệ cổ nhân, xem ra không phải tiểu bạch (Ngây thơ ) như trên TV ak~
Cuối cùng Lê Ngạo Nhiên cũng tìm được cơ quan. Sau khi vận hành, tượng phật trong ngôi miếu đổ nát chậm rãi chuyển động, phía sau xuất hiện một con đường.
” Đi vào?” Bạch Nguyệt nhìn con đường tối đen, có chút sợ hãi.
” Ngươi, đi trước.” Lê Ngạo Nhiên nhìn Lăng Ngôn, mặt không chút thay đổi hạ lệnh.
Khoé miệng Lăng Ngôn co rút, không nói gì đi vào. Lê Ngạo Nhiên nhàn nhã đi phía sau ,thầm nghĩ toàn bộ cơ quan có Lăng Ngôn xử lý là tốt rồi.. Bạch Nguyệt nhìn thấy cảnh này cực kỳ ghen tị, thầm quyết tâm về sau phải tự tìm một kẻ lao động miễn phí như thế.
Mọi người đi tới cuối mật đạo, liền nhìn thấy một địa phương hoàn toàn khác . Đây chẳng lẽ là phía sau núi sao? Không có đường nào dẫn vào đây, nếu có chắc cũng chỉ có mật đạo kia. Không xa, ở phía trước có một toà nhà, có lẽ đó chính là trụ sở Tà giáo.
Mọi người lặng lẽ ẩn nấp, bắt được một gã tiểu lâu la tra hỏi, tìm hiểu gần đây chúng có bắt cóc con gái nhà lành hay không, và nơi giam giữ họ. Tiểu lâu la run rẩy trả lời có, rồi chỉ căn phòng dùng để giam người . Thuận tay đánh ngất hắn, mọi người lặng lẽ đi vào.
Tìm được căn phòng tiểu lâu la chỉ, Lục Du nhặt một hòn đá, ném ngất xỉu thị vệ canh cửa. Mọi người mở cửa bước vào, một mùi tanh cay lan toả, bên trong toàn những cô gái bị trói chặt bằng dây thừng. Bọn họ sợ sệt nhìn đám người Bạch Nguyệt.
” Thủy Tiên.. Thủy tiên!!! Nàng ở đâu?” Triệu Dũng lo lắng tìm trong đám ngươi.
Bạch Nguyệt lạnh lùng quan sát đám nữ tử trong phòng. Sắc mặt họ tái nhợt, quần áo hỗn độn. Nàng lập tứ hiểu được mục đích các nữ tử này bị bắt.
Lục Du tiến lên giúp mở trói cho mọi người, Bạch Nguyệt không làm gì, chỉ nhìn Triệu Dũng lo lắng tìm người.
Mấy cô gái vẫn ngồi yên tại chỗ, chỉ ngơ ngác nhìn. Lục Du lập tức lên tiếng giải thích.
” Mọi người không phải sợ, chúng ta là tới cứu người. Ta có việc cần hỏi, có ai biết một vị cô nương tên Ngô Thủy Tiên?” Lục Du hỏi vài lần nhưng không có ai lên tiếng, bọn họ hiểu được mấy người này là tới cứu các nàng, rốt cuộc yên tâm, nhưng vẫn chưa nói gì.
Thật lâu sau, một cô gái rụt rè trả lời:” Vị cô nương ân công muốn tìm, vừa bị mang đi rồi.”
” Bị mang đi? Mang đi đâu?” Triệu Dũng kích động lại gần, tay nắm chặt bả vai nữ tử, vội vàng hỏi.
” Mang…… Mang tới căn phòng tối bên trái.” Vẻ mặt cô gái đột nhiên trắng bệch cực kì sợ hãi, giống như không muốn nhắc đến nơi đó.
Bạch Nguyệt nhìn thấy ánh mắt nữ tử loé lên, có lẽ nơi đó là ác mộng của mấy cô gái này?
” Lục công tử, cầu ngươi, mau cứu Thủy Tiên……” Không đợi Triệu Dũng nói xong, Lục Du đã nhanh chóng bước đi.
Mọi người đi theo, Bạch Nguyệt đi tới cửa, rồi quay đầu lại nói với mọi người trong phòng:” Một lúc sau sẽ mang mấy ngươi đi.” Sắc mặt mọi người biến đổi khác nhau. Không ai nghe được tiếng Bạch Nguyệt thở dài. Ở cổ đại này, nữ tử chưa xuất giá mà đã bị mất trinh tiết thì sẽ kết quả thế nào đây? Có lẽ mấy ngươi kia đều hiểu được.
Mà vị Ngô Thủy Tiên kia? Hy vọng còn kịp, Bạch Nguyệt thầm cầu nguyện, bước chân cũng nhanh hơn.
Bạch Nguyệt lau mồ hôi, lấy tay làm quạt, nhưng chẳng có chút mát mẻ nào cả. Chiếc xe ngựa to lớn nhưng lại rất yên ắng. Mỗi người đều theo đuổi suy nghĩ riêng của mình , không ai nói lời nào.
” Ta nhớ ở phía trước có quán trà, chúng ta tới đó nghỉ ngơi một lát.” Lăng Ngôn nhìn Bạch Nguyệt nóng đến mức khó chịu, mở miệng đề nghị. Mọi người không có ý kiến. Huống chi nơi đây cũng cách sào huyệt Tà giáo không xa. Bạch Nguyệt nghe Lăng Ngôn nói, biết là hắn là vì chiếu cố nàng, nhìn Lăng Ngôn mỉm cười. Lăng Ngôn cười lại.
Đi thêm một đoạn, quả nhiên gặp một quán trà, mọi người đều xuống xe nghỉ ngơi.
” Còn bao xa?” Bạch Nguyệt vừa hỏi , vừa uống một ngụm trà mát, cảm thấy vô cùng sảng khoái. Quả nhiên trà mát lạnh đến tận đáy lòng.
” Còn khoảng bảy, tám dặm đường.” Lăng Ngôn trả lời, đối với khả năng tình báo của Lê Ngạo Nhiên, hắn chẳng bao giờ hoài nghi. Ẩn nấp ở nơi thâm sơn cùng cốc như vậy, đúng là tác phong của Tà giáo.
Mọi người uống xong trà, nghỉ tạm rồi lập tức xuất phát. Đi đến chân núi, xe ngựa không thể tiếp tục đi được nữa, mọi người đành xuống xe đi bộ. Vì Bạch Nguyệt và Triệu Dũng đều không có võ công, mọi người đành thả chậm lại tốc độ. Nhưng Triệu Dũng lại vô cùng nóng vội, vì ngươi trong lòng của hắn có thể đang ở trên núi.
Đi vào núi, chỉ tìm thấy một ngôi miếu đổ nát. Bạch Nguyệt nhíu mày, hay là giống như trên TV, ngôi miếu cũ này lại có cơ quan gì đó? Mọi người đi vào miếu.” Mọi người tìm kỹ, cơ quan đi vào có thể ở nơi nào đó.” Lăng Ngôn nói. Thật đúng như mình thầm nghĩ? Bạch Nguyệt nghĩ đến đây, thật hưng phấn. Chưa bao giờ trải qua những việc như thế này, trước kia cũng chỉ xuât hiện trên TV, trong lòng vô cùng hiếu kỳ, vội đi loanh quoanh tìm kiếm.
Ở kiếp trước, khi xem TV, mấy loại cơ quan này thường ở nơi như chén bể, ở mấy cái bình cũ mà thôi. Bạch Nguyệt tìm kiếm mấy thứ này, quả nhiên, trên án (Bàn thờ) tìm được cái bình hoa vỡ.
Có phải là cái này? Bạch Nguyệt cầm bình hoa, học như trên TV, xoay cái bình. Đột nhiên môt tiếng xé gió phát ra, Bạch Nguyệt kinh ngạc, biết đây là tiếng kim loại chuyển động trong không khí, thật không may là nó ngay sau lưng nàng. Bạch Nguyệt lập tức nhận ra, nàng đã chạm vào một cơ quan ám khí nào đó. Xong rồi! Chẳng lẽ nàng phải chết ở đây?
Đột nhiên, toàn thân Bạch Nguyệt bị kéo mạnh vào một lồng ngực rắn chắc.” Thương!” một tiếng, một thanh trường mâu (Giáo) lao đến nơi Bạch Nguyệt vừa đứng. Bạch Nguyệt nhìn thanh trường mâu bị cắm sâu vào nền đất, lạnh gáy, thiếu chút nữa nàng đã bị nó cắm vào. Là ai cứu nàng? Bạch Nguyệt ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy đôi mắt xanh biếc lạnh lùng vô cảm.
” Bạch cô nương, không có việc gì chứ?” Lăng Ngôn khẩn trương hỏi.
” Sư muội, ngươi thế nào?” Lục Du cũng lắp bắp kinh hãi, tiến lên dò hỏi.
” Không có việc gì, hoàn hảo, hoàn hảo.” Bạch Nguyệt vỗ ngực, thoát khỏi lồng ngực Lê Ngạo Nhiên:” Lê công tử, cám ơn người.” Suy nghĩ một chút lại bổ sung:” Lần sau nếu là ngươi có nguy hiểm ta cũng sẽ toàn lực cứu giúp.”
Cho đến khi cảm giác được Bạch Nguyệt tránh thoát khỏi ngực mình, Lê Ngạo Nhiên mới giật mình , nhận ra hắn đã cứu nàng mà vẫn chưa buông tay. Nhìn ánh mắt cảm kích của Bạch Nguyệt đối với mình, Lê Ngạo Nhiên gật đầu, thản nhiên nói:” Việc nhỏ, không cần cám ơn.” Trong lòng lại thầm nghĩ, theo như lời nàng nói, nếu như vừa rồi mình không cứu nàng, thì về sau thấy mình gặp nguy hiểm, nàng sẽ khoanh tay đứng nhìn? Nghĩ đến đây, Lê Ngạo Nhiên lại cảm thấy có chút không thoải mái.
” Ngươi không cần nghịch loạn.” Lục Du nói.
” A, được.” Bạch Nguyệt trả lời, thầm nghĩ trí tuệ cổ nhân, xem ra không phải tiểu bạch (Ngây thơ ) như trên TV ak~
Cuối cùng Lê Ngạo Nhiên cũng tìm được cơ quan. Sau khi vận hành, tượng phật trong ngôi miếu đổ nát chậm rãi chuyển động, phía sau xuất hiện một con đường.
” Đi vào?” Bạch Nguyệt nhìn con đường tối đen, có chút sợ hãi.
” Ngươi, đi trước.” Lê Ngạo Nhiên nhìn Lăng Ngôn, mặt không chút thay đổi hạ lệnh.
Khoé miệng Lăng Ngôn co rút, không nói gì đi vào. Lê Ngạo Nhiên nhàn nhã đi phía sau ,thầm nghĩ toàn bộ cơ quan có Lăng Ngôn xử lý là tốt rồi.. Bạch Nguyệt nhìn thấy cảnh này cực kỳ ghen tị, thầm quyết tâm về sau phải tự tìm một kẻ lao động miễn phí như thế.
Mọi người đi tới cuối mật đạo, liền nhìn thấy một địa phương hoàn toàn khác . Đây chẳng lẽ là phía sau núi sao? Không có đường nào dẫn vào đây, nếu có chắc cũng chỉ có mật đạo kia. Không xa, ở phía trước có một toà nhà, có lẽ đó chính là trụ sở Tà giáo.
Mọi người lặng lẽ ẩn nấp, bắt được một gã tiểu lâu la tra hỏi, tìm hiểu gần đây chúng có bắt cóc con gái nhà lành hay không, và nơi giam giữ họ. Tiểu lâu la run rẩy trả lời có, rồi chỉ căn phòng dùng để giam người . Thuận tay đánh ngất hắn, mọi người lặng lẽ đi vào.
Tìm được căn phòng tiểu lâu la chỉ, Lục Du nhặt một hòn đá, ném ngất xỉu thị vệ canh cửa. Mọi người mở cửa bước vào, một mùi tanh cay lan toả, bên trong toàn những cô gái bị trói chặt bằng dây thừng. Bọn họ sợ sệt nhìn đám người Bạch Nguyệt.
” Thủy Tiên.. Thủy tiên!!! Nàng ở đâu?” Triệu Dũng lo lắng tìm trong đám ngươi.
Bạch Nguyệt lạnh lùng quan sát đám nữ tử trong phòng. Sắc mặt họ tái nhợt, quần áo hỗn độn. Nàng lập tứ hiểu được mục đích các nữ tử này bị bắt.
Lục Du tiến lên giúp mở trói cho mọi người, Bạch Nguyệt không làm gì, chỉ nhìn Triệu Dũng lo lắng tìm người.
Mấy cô gái vẫn ngồi yên tại chỗ, chỉ ngơ ngác nhìn. Lục Du lập tức lên tiếng giải thích.
” Mọi người không phải sợ, chúng ta là tới cứu người. Ta có việc cần hỏi, có ai biết một vị cô nương tên Ngô Thủy Tiên?” Lục Du hỏi vài lần nhưng không có ai lên tiếng, bọn họ hiểu được mấy người này là tới cứu các nàng, rốt cuộc yên tâm, nhưng vẫn chưa nói gì.
Thật lâu sau, một cô gái rụt rè trả lời:” Vị cô nương ân công muốn tìm, vừa bị mang đi rồi.”
” Bị mang đi? Mang đi đâu?” Triệu Dũng kích động lại gần, tay nắm chặt bả vai nữ tử, vội vàng hỏi.
” Mang…… Mang tới căn phòng tối bên trái.” Vẻ mặt cô gái đột nhiên trắng bệch cực kì sợ hãi, giống như không muốn nhắc đến nơi đó.
Bạch Nguyệt nhìn thấy ánh mắt nữ tử loé lên, có lẽ nơi đó là ác mộng của mấy cô gái này?
” Lục công tử, cầu ngươi, mau cứu Thủy Tiên……” Không đợi Triệu Dũng nói xong, Lục Du đã nhanh chóng bước đi.
Mọi người đi theo, Bạch Nguyệt đi tới cửa, rồi quay đầu lại nói với mọi người trong phòng:” Một lúc sau sẽ mang mấy ngươi đi.” Sắc mặt mọi người biến đổi khác nhau. Không ai nghe được tiếng Bạch Nguyệt thở dài. Ở cổ đại này, nữ tử chưa xuất giá mà đã bị mất trinh tiết thì sẽ kết quả thế nào đây? Có lẽ mấy ngươi kia đều hiểu được.
Mà vị Ngô Thủy Tiên kia? Hy vọng còn kịp, Bạch Nguyệt thầm cầu nguyện, bước chân cũng nhanh hơn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook