Yêu Nhầm Kẻ Sát Nhân
-
Chương 5: C5
Nguyễn Nghi lần này chọn một chiếc váy babydoll màu xanh nhạt, xem ra Trần Quý Thành rất hài lòng khoé miệng hắn còn cười nham nhỡ lộ rõ bản chất tà đạo vốn có."Vậy đã ok chưa chú?""Rất đẹp, sau này không được mặc màu đỏ trước mặt tôi biết chưa?""Tại sao không được mặc màu đỏ vậy?"Trần Quý Thành nhìn Nguyễn Nghi một lúc rồi quay người bước xuống lầu.
Hắn vẫn chưa trả lời câu hỏi của Nguyễn Nghi kia mà, không được cô phải hỏi cho ra chuyện này.Nguyễn Nghi đeo bám Quý Thành như đỉa đói, liên tục dai dẳng bên tai hắn ta.
Trần Quý Thành biết nếu không nói thì Nguyễn Nghi đến hôm sau cũng không can tâm mà ngậm miệng lại, hắn đành phải thở dài nó cho bà cô nhỏ này biết."Muốn nghe thật?"_ Quý Thành nhìn thẳng vào ánh mắt Nguyễn Nghi hỏi."Muốn, tất nhiên muốn rồi."Tầm mắt Trần Quý Thành vẫn hướng về phía trước tập trung công việc lái xe của mình, còn Nguyễn Nghi thì đang rất chờ đợi được nghe chuyện của hắn.
Sau một lúc Quý Thành mở miệng trầm khàn."Mẹ của tôi lúc mất toàn thân nhuốm một màu đỏ thẫm, là máu của bà ấy đã nhuộm kín bộ váy trên người.""Hả? Đáng sợ quá...!Nên chú mới ghét màu đỏ đến vậy?""Không phải ghét mà là hận."Từ lúc đó Trần Quý Thành cũng im lặng, Nguyễn Nghi không tiện hỏi nhiều, bầu không khí trong xe thật ngột ngạt.
Nhìn ánh mắt Quý Thành, Nguyễn Nghi lại cảm thấy người đàn ông này có rất nhiều bí mật khủng khiếp, vã lại cũng rất trống trãi trong lòng."Chú...!Chú đừng buồn nữa nha, sau này em không mặc màu đỏ nữa đâu, thề luôn.""Không phải là cấm tuyệt đối, nhưng đừng mặc nó trước mặt tôi là được.""Tuân lệnh."_ Nguyễn Nghi vui vẻ ồn ào phá hỏng đi bầu không khí ảm đạm ngột ngạt ban nãy.City of Dreams.
558 Trung tâm mua sắm lớn nhất nhì Macau, con xe Rolls-Royce Phantom EWB của Quý Thành chưa đến cổng đã có người tiếp đón sẵn bên ngoài, chưa kể còn có hơn 5 chiếc xe đắt tiền theo sát phía sau hộ tống hắn.
Như vậy có hơi khoa trương không?Trần Quý Thành ngày thường đi một mình sẽ không đưa nhiều người theo như vậy, nhưng hôm nay thì khác, có Nguyễn Nghi theo cùng an ninh cần phải thật cẩn thận.
Hắn già rồi tìm một người chuẩn gu lại còn trẻ đẹp đâu phải chuyện dễ."Chú...!Mọi người đều nhìn chúng ta kìa?"Mặt Nguyễn Nghi đỏ rần, khép nép sau lưng Quý Thành nhỏ giọng lí nhí, né tránh những ánh nhìn của mọi người xung quanh.
Cứ tưởng cô là hổ chứ, ai ngờ cũng chỉ là mèo công nghiệp.Trần Quý Thành hạ người cắn nhẹ vào cô một cái rồi nhẹ nhàng điềm đạm nắm lấy tay Nguyễn Nghi bước vào bên trong.
Ánh nhìn ngưỡng mộ từ bên ngoài làm Nguyễn Nghi không khỏi ngại ngùng lo sợ."Này chú...!Ngang nhiên như vậy chú không sợ bị tố cáo vì tội quấy rối trẻ dưới vị thành niên sao?""Vậy là em không biết, cái luật lệ đó chỉ dành khi ở Việt Nam thôi, còn ở Macau tuổi quan hệ tình dục hợp pháp là 14.""Hả?"_ Cả người Nguyễn Nghi như bị hoá đá.Hèn gì lúc Nguyễn Nghi nói bản thân chưa 18, Trần Quý Thành chẳng chút lo ngại nào, thì ra là luật lệ khác nhau, ở đất nước này hắn đâu làm gì vi phạm pháp luật.
Lần này không ai cứu nỗi Nguyễn Nghi nữa."Em thích cái gì cứ việc lấy là được, không cần phải xem giá.""Wow...!Chú à, chú hào phóng quá rồi đó...!Vậy em không ngại đâu đó nha."Đây là lần đầu Nguyễn Nghi được bước vào khu mua sắm lớn như vậy.
Lúc trước ở Việt Nam cô toàn mua hàng online, món đắt lắm của Nguyễn Nghi chỉ vài triệu đồng, đến chỗ này gia niêm yết món nào cũng trên chục triệu.Nguyễn Nghi tuy miệng nói là không ngại nhưng món nào đắt tiền cô ấy đều không dám ngó đến, dù gì mình cũng đang ăn nhờ ở đậu người khác nếu cứ ỷ lại thì chẳng phải là không biết điều lắm sao?Từng hành động của Nguyễn Nghi, Trần Quý Thành đều nhìn thấy rất rõ.
Hắn cười hài lòng, âm thầm bảo nhỏ với người của mình gói tất cả những thứ Nguyễn Nghi thích mang về biệt thự cho cô trước."Nãy giờ hơn 1 tiếng rồi, vẫn chưa chọn được bộ nào ưng ý?"Nguyễn Nghi khẽ gật đầu, quay người ngước nhìn Trần Quý Thành gương mặt giả vờ vui vẻ trả lời hắn."Đúng vậy, không có cái nào ưng ý hết.""Nếu đã vậy thì trở về biệt thự trước, ở đây đến năm sau em cũng không lựa được cái nào."Nguyễn Nghi thuận ý "dạ" một tiếng như mèo, vô tình lúc đi ngang cửa hàng bán chiếc váy mà cô thích nhất đã biến mất, Nguyễn Nghi nghĩ chắc là vị tiểu thư nào đó đã mua nó rồi.
Trong lòng cảm thấy tiếc hùi hụi.Lúc trở về Nguyễn Nghi lên phòng thay đồ, không ngờ chiếc váy mà cô thích lúc nãy đã nằm ở trong tủ của cô ấy, còn rất nhiều bộ khác nữa.
Nguyễn Nghi không nhịn được vui sướng liền chạy xuống lầu ôm chặt lấy Trần Quý Thành hôn chùn chụt."Em biết là chú mà...!Em thích lắm, thích lắm luôn.""Hmm...!Thích là được, mau thay đồ đi rồi xuống dùng bữa.""Dạ."Nhìn vợ yêu cách mình 31 tuổi tung tăng bay nhảy trong lòng Trần Quý Thành không khỏi khơi lên vảm giác thèm thuồng chiếm giữ.
Tối nay Nguyễn Nghi chắc phải chịu khổ thêm một chút rồi..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook