Yêu Người Như Thế
-
Chương 7
Sau hôm đó, Ngạo Vân mỗi ngày đều rất bận rộn, đi sớm về muộn. Nghe nói là sắp tổ chức mừng thọ cho Thái hậu. Vị này là không phải nguyên phối của Tiên hoàng, bà ấy là mẹ đẻ của hoàng đế Cảnh quốc hiện nay. Còn vị nguyên phối kia, tuy được tiên hoàng yêu thương hết mực, thế nhưng bà không có lấy một người con. Thái hậu hiện tại là người hiền lành, sau khi Tiên hoàng thoái vị, rời khỏi hoàng cung, bà liền đóng cửa thanh tâm, ngày ngày ăn chay niệm phật, không hỏi sự đời. Hoàng đế cũng là người hiếu thảo, sau khi Tiên hoàng quy tiên liền sắc phong mẹ đẻ của mình thành Thái hậu, vốn muốn xây dựng cung điện trang trọng, may có Thái hậu cản lại, hiện tại bà vẫn ở trong cung điện trước kia niệm phật.
Sinh nhật bà lão nào đó, vốn dĩ không liên quan đến ta, thế nhưng vì Ngạo Vân bận rộn, lập tức liền có người tìm ta gây chuyện. Kẻ gây sự đến, ngoài ý muốn lại là vị thanh tu không màng sự đời kia. Lúc đó ta mới biết, cô nương Liễu Nhu Yên kia có chống lưng không tầm thường chút nào.
“Dân nữ Lăng Nhược Thiên ra mắt Thái hậu nương nương.”
Đáp lại ta là một mảnh im lặng. Ánh mắt dò xét như muốn lột trần ta vậy. Mụ già này, quá xấu tính rồi.
“Ngươi là cô nương Thái tử đưa về cung?” Có vẻ bao năm qua, bà Thái hậu này niệm kinh Phật vô ích rồi.
“Thái hậu nương nương hiểu lầm. Dân nữ là tú nữ được đưa vào cung.” Ta không có nói dối nhé.
“Ngươi là tú nữ?” Thái hậu khẽ cau mày.
“Là nữ nhi nhà nào?”
“Nhược Thiên chỉ là dân chúng bình thường bị bắt cóc đưa vào cung.”
“Hoang đường!” Vị Thái hậu này đi đánh trận mà không có chuẩn bị gì hay sao? Thông tin sơ cấp đó cũng không biết?
“Nhược Thiên cũng cảm thấy rất hoang đường. Kính xin Thái hậu nương nương cho dân nữ một cái công đạo.”
Bà lão ngồi phía trên hai mắt híp lại nhìn ta dò xét, quá rõ ràng, nãy giờ bà ta chỉ làm màu thôi. Lão hồ ly bây giờ mới bắt đầu giương móng vuốt của mình ra.
“Là một tú nữ, tại sao ngươi lại ở cung của Thái tử?”
Ta biết ngay mà! Một bà lão không hỏi sự đời, làm sao lại chủ động đến tìm ta cơ chứ!
“Nhược Thiên may mắn quen biết Thái tử khi còn nhỏ, gặp nạn lại may mắn gặp lại cố nhân.”
“Đã là cố nhân, sau này phiền ngươi chiếu cố Thái tử một chút. Đứa nhỏ này cũng là thật đáng thương.”
Cho nên…
“Thái tử từ nhỏ ở hoàng cung không vui vẻ, dẫn đến tính tình cô độc lạnh lùng, không cùng huynh đệ thân cận. Hắn gọi ngươi một tiếng “ tỷ tỷ” nghĩa là trong lòng thực sự công nhận ngươi.”
Cho nên bà không diễn nữa à? Không không biết ta là ai nữa à?
Bà lão này nói chuyện như chăng tơ nhện, đây một sợi kia một sợi, bên trong một vòng bên ngoài một vòng, làm người nghe thật sự rất mệt mỏi. Dĩ nhiên ta biết bà ta có mục đích gì, nhưng mà bà ta không nói thẳng ra ta làm sao mà trả lời được, chẳng lẽ bắt ta nói hộ?
“Thái hậu nương nương hôm nay đến tìm dân nữ, chẳng hay ngài có lời gì chỉ bảo?” Nếu đang nói chuyện mà ta ngủ gật mất thì có bị coi là bất lịch sự không nhỉ?
“Tốt lắm! Rất thẳng thắn!”
Ta từ đầu vẫn luôn rất thẳng thắn, chỉ có bà vòng vo thôi.
“Cô hẳn là hiểu rõ, Thái tử không phải là người cô có thể với tới.” Bà lão quý phái kia nâng chén trà, nhẹ nhưng không mà nói.
“Vì vậy, ta cảm thấy cô không cần cố gắng ở lại nơi này chuốc thêm nhục nhã.”
“Thái hậu nương nương thật biết nói đùa.”
“Suy cho cùng, Thái tử vì cô toàn tâm toàn ý, cô cũng nên báo đáp hắn chứ nhỉ? Cô nói xem, một vị Thái tử không có ngoại tộc chống lưng, không có triều thần thần phục, không có nhà vợ làm chỗ dựa, một Thái tử như thế, kết cục sẽ như thế nào?”
Cha của Liễu Nhu Yên là thượng thư trong triều, rất nhiều trọng thần đều là môn sinh của ông ta, thế lực trong triều quả không thể coi thường.
“Hơn nữa, tình cảm của đế vương, cô thực sự tin là thật? À, hẳn là cô chưa biết tại sao Thái tử đã hai mươi hai mà vẫn chưa lập phi đâu nhỉ.”
Thái hậu nương nương đã rời đi rất lâu rồi, trong đầu ta vẫn phảng phất lời của bà ta.
“Nói cho cùng cũng là đứa trẻ đáng thương, là cha hắn có lỗi với hắn, cũng là cô nương kia tổn thương lòng của hắn.”
Hoa cúc trong cung của Thục phi nương nương nở rộ, rất xinh đẹp, nàng gửi thiệp mời các vị nương nương, các vị cung tần mỹ nữ cùng các hoàng tử phi đến thưởng hoa. Ờ, sẽ không liên quan đến ta nếu cô ta không nhớ tới kẻ ăn không ngồi rồi này. Đáng tiếc, có vẻ cô ta nhớ ta rất kỹ là đằng khác. Thế là ta buộc phải có mặt trong cái yến hội thưởng hoa xinh đẹp đó.
Mùa thu hoa cúc, đó là nét đẹp tinh hoa của nhân gian. Thu Vân cung của Thục phi Trần Uyển Uyển lúc này như hòn đảo xinh đẹp nổi lên giữa sóng nước nhân gian. Cúc hoạ mi, cúc đại đoá, cúc mâm xôi, cúc bất tử, cúc ngũ sắc và tỷ tỷ loại hoa ta không biết tên nữa đua nhau nở rực rỡ. Cúc là loài hoa quân tử, từng loài từng loài đều rất đẹp, nhưng mà, cúc cũng là loài hoa khiêm nhường, ngươi khiến bọn chúng chen chúc nhau ở đây, có phải tục khí quá rồi không?
“Sao cô ta lại ở đây?”
“Thục phi gửi thiếp đến Đông cung nữa hay sao??
“Thật là không biết xấu hổ, không danh không phận, còn dám mặt dày dẫn xác tới?”
Hình như ở cả cái hoàng cung to lớn này, không danh không phận chỉ có mình ta thôi nhỉ?
“Các vị chủ nhân xin mời ngồi vào bàn, nương nương nhà nô tỳ đã chuẩn bị điểm tâm góp vui.” Một cung nữ mặc áo xanh đi ra nói, ánh mắt thoáng nhìn qua ta rồi vội vàng thu lại. Ta biết ngay cái chỗ quỷ quái này chẳng có gì tốt đẹp rồi mà!
Trước kia ta không xem phim cung đấu, cũng không đọc truyện cung đấu, thầm nghĩ là một đám phụ nữ ăn no rảnh rỗi không có gì làm bèn hãm hại nhau để tranh giành một gã đàn ông thì có cái gì hay mà xem? Nhưng hôm nay ta đã được mở mắt, cung đấu cũng là một môn nghệ thuật đấy!
Mà những người hoạt động trong bộ môn nghệ thuật này, yêu cầu cũng rất cao đấy nhé! Không xinh đẹp? Loại ngay từ vòng gửi xe nhé! Không gia thế? Sẽ bị tiền đè chết đấy! Và quan trọng nhất là không tâm cơ, ngươi là vào cung làm bị thịt sao?
Ồ, ngẫu nhiên cũng sẽ có ngoại lệ, ví dụ như vị Dư tần nương nương kia chẳng hạn. Nhàn rỗi trong cung ngần ấy ngày, không làm gì cả, buôn chuyện trở thành nghề chính của ta. Ngẫu nhiên sẽ kể một vào chuyện thú vị ngoài cung, đổi lấy tin tức trong cung từ vài nàng cung nữ. Cái miệng không nhàn rỗi, cũng không tồi.
Dư tần không phải là quý nữ trong kinh thành mà là con gái nhà thương nhân được Hoàng đế dẫn về sau chuyến vi hành cách đây sáu tháng của ông ta. Nàng ta còn ít tuổi hơn ta nữa, năm nay mới mười bảy. Cũng đừng có ai nghĩ là hoàng đế, lại có con lớn như Ngạo Vân thì chắc chắn là ông chú bụng phệ cười ha ha. Không phải đâu nhé! Hoàng đế Cảnh quốc năm nay còn chưa đến bốn mươi tuổi nữa. Đàn ông ba mươi mấy tuổi chính là độ tuổi sung mãn nhất, toàn thân toả ra sức quyến rũ thành thục khiến người ta điên đảo. Cho nên, có lẽ ba năm sau ông ta vẫn tiếp tục tuyển tú nữ, các thiếu nữ mười lăm, mười sáu tuổi khi đó vẫn sẽ say mê ông ta như điếu đổ. Quên quên ta lại dông dài. Nói về Dư tần đi. Cô nương mười bảy tuổi ở thời đại này đã như đoá hoa rực rỡ nở rộ. Ánh mắt vô tình nhìn ngực nàng ta một chút, ở kiếp trước, khi ta hai mươi mốt tuổi, ngực cũng không được như nàng ấy bây giờ đâu. Dư tần đứng giữa đám phi tần nơi này, giống như viên đá trắng ném vào giữa một đống bạch ngọc, nhìn qua thì không thấy có gì khác biệt, nhưng nếu chủ tâm quan sát sẽ lập tức lộ ra. Dư tần không đủ xinh đẹp, không có khí chất, gia thế thương nhân của nàng ta tuy có tiền nhưng vẫn luôn bị coi thường, may mắn, nàng ta đủ tâm cơ. Nhìn cái bụng lộ ra của Dư tần, ta không khỏi thở dài một tiếng, con trai của ta có một người cô hoặc chú kém nó tận năm tuổi.
Một đám cung nữ như cánh bướm lượn quanh, Dư tần nương nương an vị ở bên cạnh ta, không thể không nói, thời đại này trẻ con trưởng thành quá sớm, nam nữ đều như vậy.
“Lăng cô nương quả thật rất giống một người quen của gia phụ.”
Rõ ràng là ngồi cùng một sân, thế nhưng, ta và vị Dư tần này thực sự là bị mời đến đây để nhận lấy ghẻ lạnh.
“Dư tần nương nương phải chăng nhận nhầm người?” Ta cười giữ lễ, cố gắng động não nhớ lại xem có từng bàn chuyện làm ăn gì với Dư gia hay không.
“Ta nhận ra cô. Lần đó cô đến Dư gia bàn chuyện, thật sự rất bản lĩnh, đem cha ta tức giận đến đau ngực.”
Thế là ta lại đắc tội người ta rồi hả?
“Ta rất khâm phục cô, Lăng Nhược Thiên.”
Cho nên vị này đang độ tuổi phản nghịch với gia trưởng hả?
“Cô rốt cuộc muốn nói gì?” Có phải phàm là người có tâm cơ ở trong hậu cung này đều sẽ ăn nói lòng vòng thế hay không?
“Trần Uyển Uyển hôm nay muốn mượn tay ta, trừ bỏ cô.” Dư tần im lặng không nói, lại dùng thủ ngữ của người câm ra hiệu với ta.
Ta nghi hoặc nhìn thiếu nữ trước mặt. Khi ta mười bảy tuổi, mỗi ngày lao đầu vào học với nỗi lo không thi đỗ đại học, trong lòng ấp ủ một hình bóng mà không dám nói ra. Cô nương trước mặt ta cũng đang ở độ tuổi mười bảy tươi đẹp, nàng ôm bụng bầu vượt mặt, trong ánh mắt kia ngoài toan tính còn có u sầu, chợt cảm thấy xót thương.
“Mượn tay cô?” Ta cũng hiểu được thủ ngữ, không có lý do gì cả, chỉ là trước kia nhàn rỗi quá nên học chơi. A hình như có một lần ta đi bàn chuyện làm ăn, lại dùng thủ ngữ chọc cho biểu cô nương nhà người ta nổi điên lên thì phải. Hắc hắc ngượng ngùng.
“Tất cả đã được chuẩn bị đầy đủ, chỉ còn thiếu gió đông. Vừa hay, ta lại là ngọn gió đông đó. Lăng Nhược Thiên, cô là người thông minh.”
Ta không khỏi nhìn Thục phi Trần Uyển Uyển nhiều thêm một cái. Hoàng cung này quả nhiên là cái chảo nhuộm, một cô gái mười chín tuổi, mới vào cung hai năm, vậy mà đã học được coi cái chết của người khác là vũ khí rồi.
Không thể phủ định, tính toán này của Trần Uyển Uyển rất chu toàn, vừa loại bỏ được cái thai của Dư tần, vừa lúc lại kéo ta xuống. Chỉ là, một đứa trẻ còn chưa kịp nhìn ánh mặt trời, tâm tư của cô ta cũng thật độc ác.
“Ta kể chuyện cũ cho cô nghe nhé.” Vẻ mặt Dư tần vẫn điềm nhiên như không, ánh mắt đặt ở khóm cúc hoạ mi.
“Chuyện xưa của Thục phi nương nương và Thái tử.” Nàng ấy mỉm cười đáp lại ánh mắt nghi hoặc của ta.
Tiệc trà đang vui vẻ, Dư tần bỗng nhiên đau bụng dữ dội, một tay ôm bụng, một tay bám chặt vào cánh tay ta không buông.
Ánh mắt của nàng ấy, ta có phần không hiểu, cho đến khi đau đớn dần rõ ràng. Ruột gan nóng như lửa, đau đớn như bị cắt ra, nhưng ta lại cảm thấy lạnh lẽo đến đáng sợ. Đứa nhỏ của Dư tần sẽ không giữ được, ánh mắt của nàng ấy lại càng khiến ta lạnh thấu tâm can.
Linh Nhi nhìn ra điều bất thường, lập tức hô hoán gọi thái y. Dư tần giữ chặt tay ta không buông, thống khổ mà kêu khóc, không còn cách nào khác, nàng ấy được đưa về Đông Cung cùng ta. Dù đau đớn đến choáng váng, ta vẫn kịp thấy được ánh mắt âm trầm của Thục phi.
Thái Hậu, Hoàng Hậu cùng Hoàng Đế đều bãi giá đến Đông cung, Ngạo Vân một thân triều phục, gắt gao nắm lấy tay ta. Ánh mắt hắn hoảng loạn như vậy, ta chưa bao giờ từng thấy. Mà ở bên kia, Dư tần vẫn không ngừng hô đau đớn, mỗi tiếng kêu của nàng ấy lại khiến tim ta càng chìm sâu xuống đáy cốc. Con người…thì ra có thể tàn nhẫn như vậy.
Thái y dưới áp lực của một đám người, không ngừng toát mồ hôi, tay cũng run run. Ông ta cũng thật đáng thương. Một phi tử cùng một long tử, một hồng nhân bên cạnh Thái tử, sức nặng này không dễ chịu chút nào. Mà tại sao nhân vật đế vương luôn có câu cửa miệng là “nếu nàng ấy có mệnh hệ gì, trẫm lấy đầu ngươi!” để doạ dẫm người ta nhỉ? Nhìn vị Thái y kia đi, chắc bây giờ hận không thể tháo đầu xuống luôn rồi.
Đứa nhỏ của Dư tần quả thật không giữ được, chất độc hoà vào máu, người mẹ cũng gặp nguy hiểm. Mà ta, trúng độc còn nặng hơn Dư tần nữa, đau đớn đến ngất đi, sau đó lại đau đến tỉnh lại.
Đúng vậy, là chất độc. Là một loại chất độc chết người.
Ta suy sụp nằm trên giường thầm than phong thuỷ hoàng cung không hợp, Dư tần vừa trúng độc lại sinh non lúc này đã hơi suy yếu ngồi trước giường của ta dùng thủ ngữ.
“Lăng cô nương, thiệt thòi cho cô.”
Mẹ nó hai chữ “thiệt thòi” này phải viết hoa in đậm đàng hoàng nhé. Ngày xưa ta đau đẻ cũng không có khốn khổ đến mức độ này đâu.
Trần Uyển Uyển từ nhỏ đã được hứa hôn cho Thái tử. Thừa tướng Trần Vân là một người có tham vọng, tính toán cũng rất thâm sâu. Thái tử thân cô thế cô, ngoài một đạo thánh chỉ ra thì chẳng còn gì, Trần Vân thực sự không để vào mắt. Hiện tại hoàng đến tráng niên khoẻ mạnh, kết quả sau cùng ít nhất cũng phải mười năm sau mới thấy được. Tính toán lại tính toán một chút, Thái tử đến hiện tại vẫn chưa đón dâu, mà thiên kim nhà Thừa tướng từ hai năm trước vào cung. Cũng nhờ “cơ duyên xảo hợp”, thiên kim Trần phủ vừa vào cung đã lọt vào mắt xanh của hoàng đế, ngay sau ngày thị tẩm được thăng làm Thục phi. Người biết nội tình đều thật rõ ràng hành vi này của hoàng đế có bao nhiêu hoang đường. Đường đường là vua một nước lại đi làm loại chuyện giành vợ của con thế này, coi làm sao được! Nhưng mà có sao đâu, ông ta là hoàng đế cơ mà. Thái tử chậm trễ không đón dâu, ai cũng đoán rằng do trong lòng có khúc mắc, sinh ra oán hận với hoàng đế.
Đấy! Đây chính là câu chuyện xưa mà ta suýt nữa đổi bằng mạng đấy! Mẹ nó, nhảm nhí!
Ngạo Vân mà thèm hận ông ta sao? Ông ta không đáng! Huống hồ, hắn sẽ không có chút tình cảm nào với Trần Uyển Uyển kia đâu…đúng không?
Dư tần vừa khoẻ một chút lập tức được đưa về cung của nàng ta, phi tần của cha ở lại mãi trong điện của con trai cũng thật không tốt. Thiếu nữ ấy từ sau sẽ biến mất khỏi cuộc đời của ta, như con sóng đánh qua rồi rời đi không để lại chút gì. Nhưng mà, ánh mắt của nàng ấy khiến ta ám ảnh. Nàng ấy hận Dư gia. Nàng ấy hận Cảnh đế. Hận đến mức tự tuyệt đường sống của mình cũng không muốn sinh con cho ông ta. Nàng ấy nói người nàng ấy yêu chết rồi. Bị đánh chết ngay trước mặt nàng ấy. Trước khi nhập cung Dư tần đã cùng người nọ bỏ trốn, bị Dư gia bắt lại, nam nhân kia từ một người sống biến thành cái xác đầy máu ngay trước mắt nàng ấy. Ta biết nàng ấy không còn muốn sống, nhưng lại không biết làm sao khuyên nàng ấy đừng chết. Tâm đã chết, sống cũng là cái xác không hồn. Thời gian có thể làm mờ đi nỗi đau, nhưng chốn thâm cung khiến người ta đến thời gian thở cũng không có này, lấy đâu ra thời gian cho nàng ấy vá lành nỗi đau. Ta nói sẽ tìm cách đưa nàng ấy rời cung, thiếu nữ ấy lại cười thê lương mà nói với ta rằng: “ Ra ngoài cung thì sao? Người đã không còn, ở nơi nào thì có ý nghĩa gì?” Ta đành ngậm miệng. Nàng ấy nói, còn sống đối với nàng ấy là thống khổ. Hễ nhắm mắt là sẽ nhớ đến hình ảnh người kia mình đầy máu tươi, ánh mắt vẫn không thôi nhìn về phía nàng ấy. Tình cảm, đôi khi lại là một thứ tra tấn như thế.
Ám hại long tự là tội chết. Nhất loạt phi tần đều chĩa mũi dùi về phía ta, nói rằng lúc đó ta ở gần Dư tần nhất. Nhưng chính Dư tần lại đứng ra nói rằng nàng ấy chủ động đến gần ta, vì cảm thấy ta giống một cố nhân. Hơn nữa, ta còn trúng độc nặng hơn nàng ấy. Dư tần khóc đến tắt cả tiếng, hô oan ức, nói có người nhằm vào mẹ con nàng. Dây dưa nửa tháng, người ta đào ra một vị phi tần đã thất sủng từ lâu, vì oán hận và ghen tỵ mà lén bỏ độc vào bánh của Dư tần. Chân tướng này có trăm ngàn sơ hở, nhưng không ai có tâm tiếp tục điều tra. Chuyện tranh đấu ở hậu cung có bao giờ hết, tiếp tục điều tra sẽ còn moi ra bao nhiêu mùi thối nữa ai biết. Hoàng cung này là nơi thối nát hơn bất kỳ chỗ nào, lại luôn tỏ vẻ mình hào hoa phong nhã, ta khinh thường lắm!
Nửa đêm, ta bị tiếng huyên náo làm thức giấc. Ngọn lửa như lưỡi hái tử thần liếm qua Thanh Hoa điện của Dư tần. Người của Thanh Hoa điện chết hết không còn một ai. Trong ngọn lửa tàn nhẫn, người ta vẫn nghe được tiếng cười thê lương của Dư tần. Nàng nói: “ Hoàng hậu nương nương, Thục phi nương nương, thần thiếp sẽ nhớ thật kỹ hai người.”
Hoàng cung lặng ngắt như tờ. Cung nữ, phi tần trong hậu cung tự sát đã không còn là chuyện lạ. Nhưng loại chuyện đốt cung điện kéo người chết theo như thế này là lần đầu. Dư tần nương nương điên rồi. Đương nhiên ta biết, Dư tần oán hận rất sâu. Đám người ở Thanh Hoa điện không là tai mắt của người này thì là cơ sở ngầm của người kia, đến nha hoàn thân cận từ ngoài cung mang vào cũng là tình báo của Dư gia. Nàng ấy hiện tại oán hận cả thế gian này, nếu đã quyết định chết đi, làm sao có thể tha cho họ chứ. Trong trí nhớ của ta nhảy ra hình ảnh chàng thanh niên nọ không thể nói, bị một cô nương chua ngoa bắt nạt, chàng trai dùng thủ ngữ cô ta lại không hiểu, chàng ta lúng túng đến mức đổ mồ hôi. Khi đó ta cũng là ăn no rỗi việc, xen vào châm chọc vài câu. Hờ hờ ta không nhận ta độc miệng đâu nhé. Vị cô nương kia vừa khóc vừa chạy đi, chàng trai nhìn ta cảm kích, làm một cái thủ ngữ tạ ơn. Tư thế đứng đó không có khúm núm của hạ nhân, nhưng cũng không giống thiếu gia nhà đó, nhưng đôi mắt xinh đẹp của chàng ta khiến ta ghi nhớ. Sau đó bàn chuyện làm ăn, đôi mắt đẹp đó cũng bị ta ném ra sau đầu. Dư tần trước khi về Thanh Hoa điện có nói với ta rằng: “Cô sống hay chết ta vốn không muốn quan tâm, nhưng cô giúp chàng một lần, cũng là giúp ta một lần. Hoàng cung hiểm ác khó lường, cho dù Thái tử bảo vệ cô, cũng không thể luôn ở bên cạnh cô. Ta biết cô rất biết toan tính, chẳng qua khinh thường không muốn làm, nhưng nếu còn ở nơi này, cô không nên vô tâm như vậy.”
Thật ra Dư tần đề cao ta quá rồi! Ta không có thông minh, cũng không đủ tàn nhẫn. Ngày xưa đọc truyện xuyên không, nữ chính luôn có tài năng ngợp trời, tâm tư sâu sắc dễ dàng khiến người ta cảm thấy làm người hiện đại là ưu việt, cảm thấy người hiện đại dĩ nhiên phải tài giỏi thông minh hơn rồi. Nhưng mà tự mình trải nghiệm thì sẽ biết, ném một người hiện đại về cái thời đại đơn sơ này, để sống được có bao nhiêu là khó khăn. Ít nhất ta là như thế. Ở hiện đại, ít nhất ngươi còn được pháp luật bảo vệ, có người muốn ngươi chết ít nhiều còn tốn chút công phu, ở nơi này, người đang sống sờ sờ bị đánh chết nào có thiếu, mà lý do sao? Ngươi va vào ta, thế thôi! Chút thủ đoạn vặt vãnh khôn lỏi của ta vốn không đủ để sống tốt ở nơi này, có chăng là do ta may mắn mà thôi. May mắn vì năm xưa người lạc vào sơn cốc là Ngạo Vân, may mắn người mà ta cứu là Ân Tiếu Mặc, may mắn họ đủ mạnh mẽ để bảo hộ ta. Không có họ, ta không có cái gì hết, mạng nhỏ này có lẽ cũng không giữ được. Khi đó ta mới biết, nữ chính trong truyện ngôn tình đã được tác giả buff sức mạnh hết rồi. Không điện không TV không internet, những cái đó dần dần cũng thành thói quen, thế nhưng năm đó đến kỳ không có băng vệ sinh, ta thực sự đã phát khóc. Em gái nhỏ gầy gò ốm yếu, sức khoẻ thật không nỡ nhìn thành ra chứng đau bụng kinh trở thành ác mộng của ta. Hoà nhập vào xã hội thời đại này với ta không dễ dàng như mấy nữ chính trong truyện. Cũng là may mắn khi đó ta bị cô lập ở sơn cốc, có thời gian giảm xóc cho chính mình, nếu như là hậu viện nhà nào đó như trong truyện thì thật sự sẽ xương cốt cũng không còn đâu.
Thế nhưng Dư tần nói đúng một điều. Ta ỷ lại Ngạo Vân bảo vệ ta mà não cũng lười động, và hoàng cung quả thật rất hiểm ác. Hậu cung tranh đấu là chiến trường đầy máu tanh, mà ta lại chính là con tốt vô tội bị kéo vào. Thái tử quan tâm ta, Nhị hoàng tử cũng có lòng với ta, cuộc chiến tranh trữ còn chưa bắt đầu đã có được con tốt giá trị là ta. Hoàng hậu chướng mắt ta, Thục phi oán hận ta, tranh sủng vốn không có chỗ cho ta mà ma chưởng vẫn đập ta thê thảm. Ta là người lười biếng, đến suy nghĩ cũng rất lười, nhưng ta không phải là người ngu. Ta không đủ độc ác, nhưng ta cũng là người vô tình. Ta, ở thời đại này, vẫn là một thương nhân, mà thương nhân thì luôn đặt lợi ích lên hàng đầu.
Sinh nhật bà lão nào đó, vốn dĩ không liên quan đến ta, thế nhưng vì Ngạo Vân bận rộn, lập tức liền có người tìm ta gây chuyện. Kẻ gây sự đến, ngoài ý muốn lại là vị thanh tu không màng sự đời kia. Lúc đó ta mới biết, cô nương Liễu Nhu Yên kia có chống lưng không tầm thường chút nào.
“Dân nữ Lăng Nhược Thiên ra mắt Thái hậu nương nương.”
Đáp lại ta là một mảnh im lặng. Ánh mắt dò xét như muốn lột trần ta vậy. Mụ già này, quá xấu tính rồi.
“Ngươi là cô nương Thái tử đưa về cung?” Có vẻ bao năm qua, bà Thái hậu này niệm kinh Phật vô ích rồi.
“Thái hậu nương nương hiểu lầm. Dân nữ là tú nữ được đưa vào cung.” Ta không có nói dối nhé.
“Ngươi là tú nữ?” Thái hậu khẽ cau mày.
“Là nữ nhi nhà nào?”
“Nhược Thiên chỉ là dân chúng bình thường bị bắt cóc đưa vào cung.”
“Hoang đường!” Vị Thái hậu này đi đánh trận mà không có chuẩn bị gì hay sao? Thông tin sơ cấp đó cũng không biết?
“Nhược Thiên cũng cảm thấy rất hoang đường. Kính xin Thái hậu nương nương cho dân nữ một cái công đạo.”
Bà lão ngồi phía trên hai mắt híp lại nhìn ta dò xét, quá rõ ràng, nãy giờ bà ta chỉ làm màu thôi. Lão hồ ly bây giờ mới bắt đầu giương móng vuốt của mình ra.
“Là một tú nữ, tại sao ngươi lại ở cung của Thái tử?”
Ta biết ngay mà! Một bà lão không hỏi sự đời, làm sao lại chủ động đến tìm ta cơ chứ!
“Nhược Thiên may mắn quen biết Thái tử khi còn nhỏ, gặp nạn lại may mắn gặp lại cố nhân.”
“Đã là cố nhân, sau này phiền ngươi chiếu cố Thái tử một chút. Đứa nhỏ này cũng là thật đáng thương.”
Cho nên…
“Thái tử từ nhỏ ở hoàng cung không vui vẻ, dẫn đến tính tình cô độc lạnh lùng, không cùng huynh đệ thân cận. Hắn gọi ngươi một tiếng “ tỷ tỷ” nghĩa là trong lòng thực sự công nhận ngươi.”
Cho nên bà không diễn nữa à? Không không biết ta là ai nữa à?
Bà lão này nói chuyện như chăng tơ nhện, đây một sợi kia một sợi, bên trong một vòng bên ngoài một vòng, làm người nghe thật sự rất mệt mỏi. Dĩ nhiên ta biết bà ta có mục đích gì, nhưng mà bà ta không nói thẳng ra ta làm sao mà trả lời được, chẳng lẽ bắt ta nói hộ?
“Thái hậu nương nương hôm nay đến tìm dân nữ, chẳng hay ngài có lời gì chỉ bảo?” Nếu đang nói chuyện mà ta ngủ gật mất thì có bị coi là bất lịch sự không nhỉ?
“Tốt lắm! Rất thẳng thắn!”
Ta từ đầu vẫn luôn rất thẳng thắn, chỉ có bà vòng vo thôi.
“Cô hẳn là hiểu rõ, Thái tử không phải là người cô có thể với tới.” Bà lão quý phái kia nâng chén trà, nhẹ nhưng không mà nói.
“Vì vậy, ta cảm thấy cô không cần cố gắng ở lại nơi này chuốc thêm nhục nhã.”
“Thái hậu nương nương thật biết nói đùa.”
“Suy cho cùng, Thái tử vì cô toàn tâm toàn ý, cô cũng nên báo đáp hắn chứ nhỉ? Cô nói xem, một vị Thái tử không có ngoại tộc chống lưng, không có triều thần thần phục, không có nhà vợ làm chỗ dựa, một Thái tử như thế, kết cục sẽ như thế nào?”
Cha của Liễu Nhu Yên là thượng thư trong triều, rất nhiều trọng thần đều là môn sinh của ông ta, thế lực trong triều quả không thể coi thường.
“Hơn nữa, tình cảm của đế vương, cô thực sự tin là thật? À, hẳn là cô chưa biết tại sao Thái tử đã hai mươi hai mà vẫn chưa lập phi đâu nhỉ.”
Thái hậu nương nương đã rời đi rất lâu rồi, trong đầu ta vẫn phảng phất lời của bà ta.
“Nói cho cùng cũng là đứa trẻ đáng thương, là cha hắn có lỗi với hắn, cũng là cô nương kia tổn thương lòng của hắn.”
Hoa cúc trong cung của Thục phi nương nương nở rộ, rất xinh đẹp, nàng gửi thiệp mời các vị nương nương, các vị cung tần mỹ nữ cùng các hoàng tử phi đến thưởng hoa. Ờ, sẽ không liên quan đến ta nếu cô ta không nhớ tới kẻ ăn không ngồi rồi này. Đáng tiếc, có vẻ cô ta nhớ ta rất kỹ là đằng khác. Thế là ta buộc phải có mặt trong cái yến hội thưởng hoa xinh đẹp đó.
Mùa thu hoa cúc, đó là nét đẹp tinh hoa của nhân gian. Thu Vân cung của Thục phi Trần Uyển Uyển lúc này như hòn đảo xinh đẹp nổi lên giữa sóng nước nhân gian. Cúc hoạ mi, cúc đại đoá, cúc mâm xôi, cúc bất tử, cúc ngũ sắc và tỷ tỷ loại hoa ta không biết tên nữa đua nhau nở rực rỡ. Cúc là loài hoa quân tử, từng loài từng loài đều rất đẹp, nhưng mà, cúc cũng là loài hoa khiêm nhường, ngươi khiến bọn chúng chen chúc nhau ở đây, có phải tục khí quá rồi không?
“Sao cô ta lại ở đây?”
“Thục phi gửi thiếp đến Đông cung nữa hay sao??
“Thật là không biết xấu hổ, không danh không phận, còn dám mặt dày dẫn xác tới?”
Hình như ở cả cái hoàng cung to lớn này, không danh không phận chỉ có mình ta thôi nhỉ?
“Các vị chủ nhân xin mời ngồi vào bàn, nương nương nhà nô tỳ đã chuẩn bị điểm tâm góp vui.” Một cung nữ mặc áo xanh đi ra nói, ánh mắt thoáng nhìn qua ta rồi vội vàng thu lại. Ta biết ngay cái chỗ quỷ quái này chẳng có gì tốt đẹp rồi mà!
Trước kia ta không xem phim cung đấu, cũng không đọc truyện cung đấu, thầm nghĩ là một đám phụ nữ ăn no rảnh rỗi không có gì làm bèn hãm hại nhau để tranh giành một gã đàn ông thì có cái gì hay mà xem? Nhưng hôm nay ta đã được mở mắt, cung đấu cũng là một môn nghệ thuật đấy!
Mà những người hoạt động trong bộ môn nghệ thuật này, yêu cầu cũng rất cao đấy nhé! Không xinh đẹp? Loại ngay từ vòng gửi xe nhé! Không gia thế? Sẽ bị tiền đè chết đấy! Và quan trọng nhất là không tâm cơ, ngươi là vào cung làm bị thịt sao?
Ồ, ngẫu nhiên cũng sẽ có ngoại lệ, ví dụ như vị Dư tần nương nương kia chẳng hạn. Nhàn rỗi trong cung ngần ấy ngày, không làm gì cả, buôn chuyện trở thành nghề chính của ta. Ngẫu nhiên sẽ kể một vào chuyện thú vị ngoài cung, đổi lấy tin tức trong cung từ vài nàng cung nữ. Cái miệng không nhàn rỗi, cũng không tồi.
Dư tần không phải là quý nữ trong kinh thành mà là con gái nhà thương nhân được Hoàng đế dẫn về sau chuyến vi hành cách đây sáu tháng của ông ta. Nàng ta còn ít tuổi hơn ta nữa, năm nay mới mười bảy. Cũng đừng có ai nghĩ là hoàng đế, lại có con lớn như Ngạo Vân thì chắc chắn là ông chú bụng phệ cười ha ha. Không phải đâu nhé! Hoàng đế Cảnh quốc năm nay còn chưa đến bốn mươi tuổi nữa. Đàn ông ba mươi mấy tuổi chính là độ tuổi sung mãn nhất, toàn thân toả ra sức quyến rũ thành thục khiến người ta điên đảo. Cho nên, có lẽ ba năm sau ông ta vẫn tiếp tục tuyển tú nữ, các thiếu nữ mười lăm, mười sáu tuổi khi đó vẫn sẽ say mê ông ta như điếu đổ. Quên quên ta lại dông dài. Nói về Dư tần đi. Cô nương mười bảy tuổi ở thời đại này đã như đoá hoa rực rỡ nở rộ. Ánh mắt vô tình nhìn ngực nàng ta một chút, ở kiếp trước, khi ta hai mươi mốt tuổi, ngực cũng không được như nàng ấy bây giờ đâu. Dư tần đứng giữa đám phi tần nơi này, giống như viên đá trắng ném vào giữa một đống bạch ngọc, nhìn qua thì không thấy có gì khác biệt, nhưng nếu chủ tâm quan sát sẽ lập tức lộ ra. Dư tần không đủ xinh đẹp, không có khí chất, gia thế thương nhân của nàng ta tuy có tiền nhưng vẫn luôn bị coi thường, may mắn, nàng ta đủ tâm cơ. Nhìn cái bụng lộ ra của Dư tần, ta không khỏi thở dài một tiếng, con trai của ta có một người cô hoặc chú kém nó tận năm tuổi.
Một đám cung nữ như cánh bướm lượn quanh, Dư tần nương nương an vị ở bên cạnh ta, không thể không nói, thời đại này trẻ con trưởng thành quá sớm, nam nữ đều như vậy.
“Lăng cô nương quả thật rất giống một người quen của gia phụ.”
Rõ ràng là ngồi cùng một sân, thế nhưng, ta và vị Dư tần này thực sự là bị mời đến đây để nhận lấy ghẻ lạnh.
“Dư tần nương nương phải chăng nhận nhầm người?” Ta cười giữ lễ, cố gắng động não nhớ lại xem có từng bàn chuyện làm ăn gì với Dư gia hay không.
“Ta nhận ra cô. Lần đó cô đến Dư gia bàn chuyện, thật sự rất bản lĩnh, đem cha ta tức giận đến đau ngực.”
Thế là ta lại đắc tội người ta rồi hả?
“Ta rất khâm phục cô, Lăng Nhược Thiên.”
Cho nên vị này đang độ tuổi phản nghịch với gia trưởng hả?
“Cô rốt cuộc muốn nói gì?” Có phải phàm là người có tâm cơ ở trong hậu cung này đều sẽ ăn nói lòng vòng thế hay không?
“Trần Uyển Uyển hôm nay muốn mượn tay ta, trừ bỏ cô.” Dư tần im lặng không nói, lại dùng thủ ngữ của người câm ra hiệu với ta.
Ta nghi hoặc nhìn thiếu nữ trước mặt. Khi ta mười bảy tuổi, mỗi ngày lao đầu vào học với nỗi lo không thi đỗ đại học, trong lòng ấp ủ một hình bóng mà không dám nói ra. Cô nương trước mặt ta cũng đang ở độ tuổi mười bảy tươi đẹp, nàng ôm bụng bầu vượt mặt, trong ánh mắt kia ngoài toan tính còn có u sầu, chợt cảm thấy xót thương.
“Mượn tay cô?” Ta cũng hiểu được thủ ngữ, không có lý do gì cả, chỉ là trước kia nhàn rỗi quá nên học chơi. A hình như có một lần ta đi bàn chuyện làm ăn, lại dùng thủ ngữ chọc cho biểu cô nương nhà người ta nổi điên lên thì phải. Hắc hắc ngượng ngùng.
“Tất cả đã được chuẩn bị đầy đủ, chỉ còn thiếu gió đông. Vừa hay, ta lại là ngọn gió đông đó. Lăng Nhược Thiên, cô là người thông minh.”
Ta không khỏi nhìn Thục phi Trần Uyển Uyển nhiều thêm một cái. Hoàng cung này quả nhiên là cái chảo nhuộm, một cô gái mười chín tuổi, mới vào cung hai năm, vậy mà đã học được coi cái chết của người khác là vũ khí rồi.
Không thể phủ định, tính toán này của Trần Uyển Uyển rất chu toàn, vừa loại bỏ được cái thai của Dư tần, vừa lúc lại kéo ta xuống. Chỉ là, một đứa trẻ còn chưa kịp nhìn ánh mặt trời, tâm tư của cô ta cũng thật độc ác.
“Ta kể chuyện cũ cho cô nghe nhé.” Vẻ mặt Dư tần vẫn điềm nhiên như không, ánh mắt đặt ở khóm cúc hoạ mi.
“Chuyện xưa của Thục phi nương nương và Thái tử.” Nàng ấy mỉm cười đáp lại ánh mắt nghi hoặc của ta.
Tiệc trà đang vui vẻ, Dư tần bỗng nhiên đau bụng dữ dội, một tay ôm bụng, một tay bám chặt vào cánh tay ta không buông.
Ánh mắt của nàng ấy, ta có phần không hiểu, cho đến khi đau đớn dần rõ ràng. Ruột gan nóng như lửa, đau đớn như bị cắt ra, nhưng ta lại cảm thấy lạnh lẽo đến đáng sợ. Đứa nhỏ của Dư tần sẽ không giữ được, ánh mắt của nàng ấy lại càng khiến ta lạnh thấu tâm can.
Linh Nhi nhìn ra điều bất thường, lập tức hô hoán gọi thái y. Dư tần giữ chặt tay ta không buông, thống khổ mà kêu khóc, không còn cách nào khác, nàng ấy được đưa về Đông Cung cùng ta. Dù đau đớn đến choáng váng, ta vẫn kịp thấy được ánh mắt âm trầm của Thục phi.
Thái Hậu, Hoàng Hậu cùng Hoàng Đế đều bãi giá đến Đông cung, Ngạo Vân một thân triều phục, gắt gao nắm lấy tay ta. Ánh mắt hắn hoảng loạn như vậy, ta chưa bao giờ từng thấy. Mà ở bên kia, Dư tần vẫn không ngừng hô đau đớn, mỗi tiếng kêu của nàng ấy lại khiến tim ta càng chìm sâu xuống đáy cốc. Con người…thì ra có thể tàn nhẫn như vậy.
Thái y dưới áp lực của một đám người, không ngừng toát mồ hôi, tay cũng run run. Ông ta cũng thật đáng thương. Một phi tử cùng một long tử, một hồng nhân bên cạnh Thái tử, sức nặng này không dễ chịu chút nào. Mà tại sao nhân vật đế vương luôn có câu cửa miệng là “nếu nàng ấy có mệnh hệ gì, trẫm lấy đầu ngươi!” để doạ dẫm người ta nhỉ? Nhìn vị Thái y kia đi, chắc bây giờ hận không thể tháo đầu xuống luôn rồi.
Đứa nhỏ của Dư tần quả thật không giữ được, chất độc hoà vào máu, người mẹ cũng gặp nguy hiểm. Mà ta, trúng độc còn nặng hơn Dư tần nữa, đau đớn đến ngất đi, sau đó lại đau đến tỉnh lại.
Đúng vậy, là chất độc. Là một loại chất độc chết người.
Ta suy sụp nằm trên giường thầm than phong thuỷ hoàng cung không hợp, Dư tần vừa trúng độc lại sinh non lúc này đã hơi suy yếu ngồi trước giường của ta dùng thủ ngữ.
“Lăng cô nương, thiệt thòi cho cô.”
Mẹ nó hai chữ “thiệt thòi” này phải viết hoa in đậm đàng hoàng nhé. Ngày xưa ta đau đẻ cũng không có khốn khổ đến mức độ này đâu.
Trần Uyển Uyển từ nhỏ đã được hứa hôn cho Thái tử. Thừa tướng Trần Vân là một người có tham vọng, tính toán cũng rất thâm sâu. Thái tử thân cô thế cô, ngoài một đạo thánh chỉ ra thì chẳng còn gì, Trần Vân thực sự không để vào mắt. Hiện tại hoàng đến tráng niên khoẻ mạnh, kết quả sau cùng ít nhất cũng phải mười năm sau mới thấy được. Tính toán lại tính toán một chút, Thái tử đến hiện tại vẫn chưa đón dâu, mà thiên kim nhà Thừa tướng từ hai năm trước vào cung. Cũng nhờ “cơ duyên xảo hợp”, thiên kim Trần phủ vừa vào cung đã lọt vào mắt xanh của hoàng đế, ngay sau ngày thị tẩm được thăng làm Thục phi. Người biết nội tình đều thật rõ ràng hành vi này của hoàng đế có bao nhiêu hoang đường. Đường đường là vua một nước lại đi làm loại chuyện giành vợ của con thế này, coi làm sao được! Nhưng mà có sao đâu, ông ta là hoàng đế cơ mà. Thái tử chậm trễ không đón dâu, ai cũng đoán rằng do trong lòng có khúc mắc, sinh ra oán hận với hoàng đế.
Đấy! Đây chính là câu chuyện xưa mà ta suýt nữa đổi bằng mạng đấy! Mẹ nó, nhảm nhí!
Ngạo Vân mà thèm hận ông ta sao? Ông ta không đáng! Huống hồ, hắn sẽ không có chút tình cảm nào với Trần Uyển Uyển kia đâu…đúng không?
Dư tần vừa khoẻ một chút lập tức được đưa về cung của nàng ta, phi tần của cha ở lại mãi trong điện của con trai cũng thật không tốt. Thiếu nữ ấy từ sau sẽ biến mất khỏi cuộc đời của ta, như con sóng đánh qua rồi rời đi không để lại chút gì. Nhưng mà, ánh mắt của nàng ấy khiến ta ám ảnh. Nàng ấy hận Dư gia. Nàng ấy hận Cảnh đế. Hận đến mức tự tuyệt đường sống của mình cũng không muốn sinh con cho ông ta. Nàng ấy nói người nàng ấy yêu chết rồi. Bị đánh chết ngay trước mặt nàng ấy. Trước khi nhập cung Dư tần đã cùng người nọ bỏ trốn, bị Dư gia bắt lại, nam nhân kia từ một người sống biến thành cái xác đầy máu ngay trước mắt nàng ấy. Ta biết nàng ấy không còn muốn sống, nhưng lại không biết làm sao khuyên nàng ấy đừng chết. Tâm đã chết, sống cũng là cái xác không hồn. Thời gian có thể làm mờ đi nỗi đau, nhưng chốn thâm cung khiến người ta đến thời gian thở cũng không có này, lấy đâu ra thời gian cho nàng ấy vá lành nỗi đau. Ta nói sẽ tìm cách đưa nàng ấy rời cung, thiếu nữ ấy lại cười thê lương mà nói với ta rằng: “ Ra ngoài cung thì sao? Người đã không còn, ở nơi nào thì có ý nghĩa gì?” Ta đành ngậm miệng. Nàng ấy nói, còn sống đối với nàng ấy là thống khổ. Hễ nhắm mắt là sẽ nhớ đến hình ảnh người kia mình đầy máu tươi, ánh mắt vẫn không thôi nhìn về phía nàng ấy. Tình cảm, đôi khi lại là một thứ tra tấn như thế.
Ám hại long tự là tội chết. Nhất loạt phi tần đều chĩa mũi dùi về phía ta, nói rằng lúc đó ta ở gần Dư tần nhất. Nhưng chính Dư tần lại đứng ra nói rằng nàng ấy chủ động đến gần ta, vì cảm thấy ta giống một cố nhân. Hơn nữa, ta còn trúng độc nặng hơn nàng ấy. Dư tần khóc đến tắt cả tiếng, hô oan ức, nói có người nhằm vào mẹ con nàng. Dây dưa nửa tháng, người ta đào ra một vị phi tần đã thất sủng từ lâu, vì oán hận và ghen tỵ mà lén bỏ độc vào bánh của Dư tần. Chân tướng này có trăm ngàn sơ hở, nhưng không ai có tâm tiếp tục điều tra. Chuyện tranh đấu ở hậu cung có bao giờ hết, tiếp tục điều tra sẽ còn moi ra bao nhiêu mùi thối nữa ai biết. Hoàng cung này là nơi thối nát hơn bất kỳ chỗ nào, lại luôn tỏ vẻ mình hào hoa phong nhã, ta khinh thường lắm!
Nửa đêm, ta bị tiếng huyên náo làm thức giấc. Ngọn lửa như lưỡi hái tử thần liếm qua Thanh Hoa điện của Dư tần. Người của Thanh Hoa điện chết hết không còn một ai. Trong ngọn lửa tàn nhẫn, người ta vẫn nghe được tiếng cười thê lương của Dư tần. Nàng nói: “ Hoàng hậu nương nương, Thục phi nương nương, thần thiếp sẽ nhớ thật kỹ hai người.”
Hoàng cung lặng ngắt như tờ. Cung nữ, phi tần trong hậu cung tự sát đã không còn là chuyện lạ. Nhưng loại chuyện đốt cung điện kéo người chết theo như thế này là lần đầu. Dư tần nương nương điên rồi. Đương nhiên ta biết, Dư tần oán hận rất sâu. Đám người ở Thanh Hoa điện không là tai mắt của người này thì là cơ sở ngầm của người kia, đến nha hoàn thân cận từ ngoài cung mang vào cũng là tình báo của Dư gia. Nàng ấy hiện tại oán hận cả thế gian này, nếu đã quyết định chết đi, làm sao có thể tha cho họ chứ. Trong trí nhớ của ta nhảy ra hình ảnh chàng thanh niên nọ không thể nói, bị một cô nương chua ngoa bắt nạt, chàng trai dùng thủ ngữ cô ta lại không hiểu, chàng ta lúng túng đến mức đổ mồ hôi. Khi đó ta cũng là ăn no rỗi việc, xen vào châm chọc vài câu. Hờ hờ ta không nhận ta độc miệng đâu nhé. Vị cô nương kia vừa khóc vừa chạy đi, chàng trai nhìn ta cảm kích, làm một cái thủ ngữ tạ ơn. Tư thế đứng đó không có khúm núm của hạ nhân, nhưng cũng không giống thiếu gia nhà đó, nhưng đôi mắt xinh đẹp của chàng ta khiến ta ghi nhớ. Sau đó bàn chuyện làm ăn, đôi mắt đẹp đó cũng bị ta ném ra sau đầu. Dư tần trước khi về Thanh Hoa điện có nói với ta rằng: “Cô sống hay chết ta vốn không muốn quan tâm, nhưng cô giúp chàng một lần, cũng là giúp ta một lần. Hoàng cung hiểm ác khó lường, cho dù Thái tử bảo vệ cô, cũng không thể luôn ở bên cạnh cô. Ta biết cô rất biết toan tính, chẳng qua khinh thường không muốn làm, nhưng nếu còn ở nơi này, cô không nên vô tâm như vậy.”
Thật ra Dư tần đề cao ta quá rồi! Ta không có thông minh, cũng không đủ tàn nhẫn. Ngày xưa đọc truyện xuyên không, nữ chính luôn có tài năng ngợp trời, tâm tư sâu sắc dễ dàng khiến người ta cảm thấy làm người hiện đại là ưu việt, cảm thấy người hiện đại dĩ nhiên phải tài giỏi thông minh hơn rồi. Nhưng mà tự mình trải nghiệm thì sẽ biết, ném một người hiện đại về cái thời đại đơn sơ này, để sống được có bao nhiêu là khó khăn. Ít nhất ta là như thế. Ở hiện đại, ít nhất ngươi còn được pháp luật bảo vệ, có người muốn ngươi chết ít nhiều còn tốn chút công phu, ở nơi này, người đang sống sờ sờ bị đánh chết nào có thiếu, mà lý do sao? Ngươi va vào ta, thế thôi! Chút thủ đoạn vặt vãnh khôn lỏi của ta vốn không đủ để sống tốt ở nơi này, có chăng là do ta may mắn mà thôi. May mắn vì năm xưa người lạc vào sơn cốc là Ngạo Vân, may mắn người mà ta cứu là Ân Tiếu Mặc, may mắn họ đủ mạnh mẽ để bảo hộ ta. Không có họ, ta không có cái gì hết, mạng nhỏ này có lẽ cũng không giữ được. Khi đó ta mới biết, nữ chính trong truyện ngôn tình đã được tác giả buff sức mạnh hết rồi. Không điện không TV không internet, những cái đó dần dần cũng thành thói quen, thế nhưng năm đó đến kỳ không có băng vệ sinh, ta thực sự đã phát khóc. Em gái nhỏ gầy gò ốm yếu, sức khoẻ thật không nỡ nhìn thành ra chứng đau bụng kinh trở thành ác mộng của ta. Hoà nhập vào xã hội thời đại này với ta không dễ dàng như mấy nữ chính trong truyện. Cũng là may mắn khi đó ta bị cô lập ở sơn cốc, có thời gian giảm xóc cho chính mình, nếu như là hậu viện nhà nào đó như trong truyện thì thật sự sẽ xương cốt cũng không còn đâu.
Thế nhưng Dư tần nói đúng một điều. Ta ỷ lại Ngạo Vân bảo vệ ta mà não cũng lười động, và hoàng cung quả thật rất hiểm ác. Hậu cung tranh đấu là chiến trường đầy máu tanh, mà ta lại chính là con tốt vô tội bị kéo vào. Thái tử quan tâm ta, Nhị hoàng tử cũng có lòng với ta, cuộc chiến tranh trữ còn chưa bắt đầu đã có được con tốt giá trị là ta. Hoàng hậu chướng mắt ta, Thục phi oán hận ta, tranh sủng vốn không có chỗ cho ta mà ma chưởng vẫn đập ta thê thảm. Ta là người lười biếng, đến suy nghĩ cũng rất lười, nhưng ta không phải là người ngu. Ta không đủ độc ác, nhưng ta cũng là người vô tình. Ta, ở thời đại này, vẫn là một thương nhân, mà thương nhân thì luôn đặt lợi ích lên hàng đầu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook