Yêu Người Không Thông Minh
-
Chương 6
Trong căn phòng đáng yêu được bố trí ấm áp, búp bê vải màu lam đặt trên giường, một người cuộn mình trong chăn bông còn phát tiếng gào thất thanh rất đáng sợ.
Kẻ đang ôm gối, trùm chăn khắp người phát ra âm thành kì quái đó chính là Vương Tiêu Lăng.
A! A!! Nàng sắp mất mặt đến chết rồi, rõ ràng nói không để ý tới hắn, còn cảm thấy hắn là tên đầu heo sét đánh. Vậy mà nàng lại cùng Nghiêm Tử Hiếu làm chuyện ây ái ngay trong trường, coi như chuyện đó không tính đi, nàng còn không biết thẹn mà nói đủ thứ.
A!! v vùi đầu vào sâu trong gối, xấu hổ giận dữ muốn khóc thét lên. Vương Tiêu Lăng!! Mày thật vô dụng!! Mày thật khiến người ta phỉ nhổ.
Đúng!! Quan trọng hơn là, bọn họ ngay cả đại điểm cũng không quan tâm mà dám làm tại trường, nàng cho dù có thể bỏ qua chuyện Lâm Hiểu Phân trêu chọc mình, nhưng ai biết được đám tai mắt lợi hại kia có thể phát hiện chuyện của nàng không chứ?
Ô ô…, càng nghĩ cảm giác mình không khác gì khối đậu hũ nát.
Nghiến răng nghiến lợi cắn chăn bông, Vương Tiêu Lăng đắm chìm trong suy nghĩ, hoàn toàn không chú ý phòng mình bị người khác xâm nhập.
Tới lúc cái chăn phủ trên người bị kéo ra, không khí tiến vào phổi, nàng mới ai oán đưa mắt nhìn về người vừa tới: “A a!! Không để cho ta yên tĩnh..”
Nhìn rõ kẻ vừa vào là ai, nàng chưa nói xong đã vội nghẹn ứ nơi cổ họng, ngoại trừ biểu hiện kinh hoàng, còn lập tức lui về phía giường.
“Ta cái gì…”- Đối với động tác tránh né của nàng, hắn chỉ nhếch miệng không làm gì cả, “Lưỡi bị cắn mất rồi sao”- Hắn nhíu mày khi thấy nàng tránh hắn như rắn rết, đem chăn bông trong tay thả xuống giường.
“Đợi đã!! Đừng tới gần”- Nàng sợ động tác của hắn tới mức lui về sau vài cm”- “Chúng ta tốt nhất bây giờ nên giữ khỏang cách là 30cm.. không, càng xa càng tốt, đúng!! Khoảng cách như thế này mới nói chuyện được”
“Phải không?”- Trên mặt hắn không chút thay đổi, nhưng lại nhào tới giường bắt lấy nàng. “Khi nào anh bắt đầu cho em nói điều kiện với anh vậy?”
“A đừng bắt em”- Nàng liều mạng giãy dụa “Em vừa mới nói anh cách xa em ra một chút thì mới nói chuyện được mà”
“Em quả thật có nói”
“Cho nên buông em ra”- Nàng trợn tròn mắt biết rõ còn không nghe theo.
Nàng mở to mắt rất đáng yêu làm hắn kiềm chế không được cắn vào gương mặt trắng trẻo của nàng: “Em đúng là có nói, nhưng anh cũng chưa từng đồng ý”
Nghe hắn nói như vậy, nét mặt nàng ngây ngốc ra sau đó kinh ngạc, cuối cùng là bối rối rồi kịch liệt giãy dụa trong lòng hắn. Hắn kìm lòng không được đem Tiểu miêu đáng yêu này kéo vào lòng.
“Nghiêm Tử Hiếu, đây là nhà em!! Anh còn không mau buông tay?”- Bị bàn tay to của hắn ôm lấy, cẳn bản ngay cả động nàng cũng không dám, sở bàn tay của hắn lại di dời khắp nơi trên cơ thể nàng, nên chỉ dám như con mèo kêu meo meo nhe răng trợn mắt uy hiếp: “Anh mà không buông em kêu lên đó!!”
“Kêu đi”- Hắn một chút cũng không quan tâm, dù sao điểm uy hiếp nho nhỏ này, hắn căn bản không coi trọng, thậm chí nhìn thấy bộ dạng giương nanh múa vuốt của nàng lại còn cảm thấy mê người hấp dẫn.
Nàng tức giận đỏ mặt, bàn tay to lớn bắt đầu sờ loạn trên người nàng, nàng tóm lấy tính đưa lên miệng cắn.
NHưng cơn tức giận nhất thời nho nhỏ biến mất, cảm giác tội lỗi nhen nhóm làm lòng nàng thả lỏng,
“Không cắn sao”
Câu hỏi thản nhiên của hắn làm cho lông tơ của Vương Tiêu Lăng đột nhiên dựng đứng. Nàng bắt đầu có cảm giác không ổn lắm.. dường như đã chọc trúng động vật hoang dã?”
Vương Tiêu Lăng quay đầu lại nhìn kẻ đang đeo kính trước mắt, vẻ mặt tỉnh táo, nụ cười đầy thiện ý của nam nhân này khiến thân thể nàng đông cứng.
Nụ cười thân thiện này thoạt nhìn thật khủng khiếp….
“Anh nói rồi…”- Hắn siết chặt nàng trong ngực, sau đó nói nhẹ bên tai nàng “Trẻ con không ngoan sẽ bị phạt”
Trong phòng hội học sinh, Vương Tiêu Lăng hiếm khi xuất hiện đúng giờ ngược lại còn ở trong văn phòng không nói câu nào, còn tích cực chuẩn bị tư liệu, chủ động chạy khắp nơi, làm cho hàng ngàn cán bộ cảm thấy khó hiểu.
Thời tiết hôm nay có bão sao?
Hôm nay Vương Tiêu Lăng chủ động chịu khó như vậy chẳng qua là cố tình kéo dài thời gian, vội vàng lấy điện thoại di động ra nhìn vào tin nhắn chủ sở hữu đang muốn đòi lại sủng vật của mình.
Không đến mười phút, ngoài ban công xuất hiện một dáng người cao lớn tuấn tú, trong khi đó nữ nhân kia lại giả vờ tích cực vừa nhìn thấy người cả cơ thể liền cứng đơ, sau đó nhanh chóng đứng vững tiếp tục sửa sang tài liệu.
“Vương Tiêu Lăng, về nhà”- Hiền Vũ Tây tự động hô to khiến cho kẻ vừa bị kêu tên vẻ mặt kinh hãi.
“Mình.. mình còn có việc cần làm”- Vương Tiêu Lăng hai mắt mở to thiếu chút nữa là lệ nóng rơi xuống, trông mong đám bạn này có thể nhận ra nàng đang khóc đang gào thét trong lòng.
“Kỳ thật cũng không có gì quan trọng, bạn học Nghiêm, làm phiền cậu đưa Tiêu Lăng về nhà”- Phổ Tư Nam lên tiếng, thuận tiện đã đẩy Vương Tiêu Lăng vào vực thẳm.
Bóng lưng đang đứng sửa sang tài liệu mỗi lúc một cứng ngắc, Vương Tiêu Lăng cắn chặt môi nhẫn nhịn không rống lên, giờ phút này trong lòng không ngừng mắng mỏ đám bạn vô lương tâm kia.
Đáng giận!! Biết rõ nàng cố ý tỏ ra bận rộn, lại còn cố tình đem nàng giao cho tên tiểu như Nghiêm Tử Hiếu, đám bạn đó chắc chắn đã bị vẻ ngoài bình tĩnh cơ trí của Nghiêm Tử Hiếu đánh lừa.
Có trời mới biết hôm nay sau khi về nhà, đêm nay nàng chắc chắn sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc.
Đúng thế, nàng chỉ nhất thời lỡ lời không nghĩ lại khiến cho bản thân lâm vào tình cảnh khốn khổ thế này, nguyên nhân cũng do tên Nghiêm Tử Hiếu kia hắn bảo tối nay sẽ khiến nàng đẹp mặt.
Ô ô… sao nàng lại gặp chuyện đau khổ thế này chứ!!!
“Về nhà”- Nghiêm Tử Hiếu chờ quá lâu dứt khoát đi vào văn phòng, tay nắm lấy nàng đang giãy dụa chống lại, sau đó trực tiếp đem Vương Tiêu Lăng xách đi “Mọi người cứ tiếp tục”- Hắn quay lại nở nụ cười nhẹ nhàng nhìn mọi người.
“Cảm ơn”- Hiền Vũ Tây cười cười nói.
Vợ chồng son giận nhau!! Tốt nhất là nên về nhà giải quyết!!
Một quán ăn bên đường, hai người ngồi trước bát Mì DƯơng Xuân nóng hổi thơm ngào ngạt, bên cạnh còn có món kho mà Vương Tiêu Lăng rất thích ăn, nhưng cho dù nước miếng có chảy xuống nhỏ giọt nàng cũng không dám cầm lấy đũa đụng vào món ăn trên bàn.
Nàng cảnh giác nhìn chằm chằm Nghiêm Tử Hiếu, biểu hiện trên mặt khiến người khác rất buồn cười.
A biết được hắn có ý muốn cho nàng ăn no, sau đó mới từ từ trừng phạt nàng?
“Em không ăn sao?”- Nhìn chén mì còn nguyên, nhìn dáng vẻ chảy nước miếng nhưng lại không dám ăn ngược lại càng làm cho hắn muốn ăn sạch nàng. Nghiêm Tử Hiếu cố tình múc một muỗng lên bỏ qua miệng nhấm nháp.
“À à em không đói”- Nàng cố gắng gượng, dù trong ánh mắt đang rất đói khát sớm đã muốn đem đám thức ăn này cho bụng, ngay cả nước mì cũng sẽ uống hết không sót một giọt nhưng vẫn tỏ ra mạnh miệng không chịu yếu thế.
“Xem ra tài nghệ nấu món mì này của quán tăng lên không ít”- Ăn xong, Nghiêm Tử Hiếu tỏ vè hài lòng còn tán thưởng. “Nhưng hình như nơi này có gì đó không đúng lắm, tất cả các món gọi ra đều dùng tiều của dì Vương để trả, em vẫn không muốn ăn sao?”- Hắn tỏ vẻ vô ý bổ sung. “Phải rồi, hôm nay cha mẹ anh và em sẽ đi du lịch hai ngày một đêm”
“Cái gì”- Nàng mở to mắt, không dám tin nhìn hắn. “Sao em không biết gì cả?”
Thật quá đáng mà!! Ba mẹ hắn ra ngoài cũng nói cho hắn một tiếng, vì sao ba mẹ nàng ra ngoài lại đi báo cho con trai hàng xóm chứ, rồi tự nhiên biến mất không hề nói một lời cho đứa con gái thân sinh của mình
“À. Đêm qua Dì vương có nhờ anh nói với em, nhưng anh lại quên mất”- Hắn tỏ vẻ rất hối hận.
Quên mất? Vương Tiêu Lăng nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn hoàn toàn chẳng có chút gì hối lỗi, hắn quên thật sao, trừ khi nàng đập đầu vào tường bị chấn động não mới tin những lời ma quỷ mà hắn nói.
“haiz đồ ăn nguội cả rồi, em vẫn không muốn ăn sao?”- Hắn đối với vẻ mặt hung ác của nàng hoàn toàn không thèm để ý, ngược lại còn tốt bụng nhắc nở nàng.
“Hừ!! Không cần nhắc!!”
Nhìn nàng dùng tốc độ giống như gió thu cuốn qua vét sạch hết thứ căn trên bàn, trong mắt hắn hiện lên tia nhu hòa, đã lâu rồi hắn không nhìn thấy dáng vẻ sinh động này của nàng.
Chính hắn cũng không hiểu nổi có thể là vài năm, từ sau khi hai người sinh ra, duyên phận này vốn đã được sắp đặt. Năm đó họ ba tuổi, khi hắn bắt đầu học tính toán với những con số phức tạp thì nàng vẫn chỉ là một tiểu cô nương ngây ngô.
Phòng hai người sát vách nhau, cho nên đêm nào hắn cũng nghe thấy tiếng cười vui vẻ sung sướng của nàng, nhưng lúc đó hắn còn quá nhỏ nhưng đầu óc lại như người lớn nên cảm thấy sự ngây thơ của nàng thật như kẻ ngốc.
NHưng sau những giờ học mệt mỏi, đối mặt với sự hy vọng của mọi người, đêm đến nghe thấy tiếng cười của nàng hắn lại cảm thấy rất dễ nghe.
Cứ như vậy cho đến khi hắn 12 tuổi trở thành thần đồng nhỏ tuổi đi xuất ngoại, ở đó một mình tha hương cô độc hắn bắt đầu nhớ tới tiếng cười của nàng.
Ở Đài Loan, ngoài người thân bên nội luôn qua tâm hắn, điều khiến hắn nhớ nhất chính là tiếng cười của tiểu cô nương hàm xóm tốt bụng sát vách nhà hắn.
Cho nên hắn bắt đầu tìm hiểu cuộc sống của nàng, thậm chí còn dùng tiền học bổng của mình nhờ người thu âm tiếng cười của nàng, đến tối không ngừng mở lên nghe.
Vì vậy các bạn học cùng phòng nghiên cứu, mỗi người đều nói hắn kì quái “nghiện âm thanh”, nhất định phải nghe giọng cô bé gái đó mới ngủ được. Nhưng bây giờ hắn không cần cuộn băng ghi âm đó nữa.
Bởi vì nàng đang ở trước mắt hắn, chỉ cần vươn tay là có thể chạm tới.
Sau khi ăn cơm xong, hai người cùng nhau trở về nhà Vương Tiêu Lăng, ăn cơm no đủ nàng chỉ muốn nhào tới giường ôm chặt lấy chăn bông nằm nghỉ, Nghiêm Tử Hiếu thì đem túi xách hai người để trên bàn sau đó ngồi trên giường nhìn nàng.
“Này!! Em nói cho phép anh ngồi lên giường khi nào chứ”- Nàng chỉ tay vào mắt hắn, sau đó dùng ngón tay thọc vào eo hắn tỏ vẻ kháng nghị.
“Anh ngay cả giường chủ nhân còn dám lên, đây chỉ là cái giường bình thường, anh còn cần phải xin phép sao?”- Hắn điềm nhiên như không, thuận tiện mò mẫm vuốt mái tóc dài của nàng.
“Anh nói bậy…. nói hưu nói vượn cái gì vậy?”- Nhìn dáng vẻ đứng đắn của hắn thật không ngờ cũng dám nói ra những lời lưu manh vô sỉ như vậy, phát hiện này làm nàng rất sợ, càng như thế nàng nói chuyện càng lắp bắp.
“Anh nói bậy sao?”- Hắn buông tóc nàng ra, xoay người đè lên nàng. “Sao không thử xem?”
Giọng nói trầm thấp của hắn vang lên bên tai nàng, hơi thở nóng rực phà vào gò má nàng khiêu khích, trong đầu nàng lập tức nhớ lại biểu hiện của hai người mấy hôm trước tại lễ đường cũ làm chuyện ân ái, thân thể bất giác run lên.
“Sao lại run như vậy? sợ anh?”
“A…. Ai sợ”- Miệng nàng cứng đơ nhìn thẳng hắn, bàn tay nhỏ bé đặt trên ngực hắn, ngăn cản khoảng cách giữa hai người ngày một rút ngắn..
“Không sợ thì tốt, như thế mới là Vương Tiêu Lăng anh quen” –Hắn cười yếu ớt. “Lát nữa xem anh phạt em thế nào, anh sẽ dùng phương pháp kịch liệt nhất để ôm em vào lòng”
Trừng phạt!! Chủ đề chuyển quá nhanh khiến cho nàng trong khoảng thời gian ngắn không kịp thích ứng.
“Em không phải quên mất anh đã nói trẻ con nghịch ngợm sẽ phải bị phạt a”- Hắn tìm cách chế phục, bắt đầu vuốt vẻ thân thể mềm mại của nàng, mặc khác lại nhắc nhở nàng.
Nàng thật sự quên mât!! Bởi vi hắn đột nhiên đối với nàng rất tốt, sau khi ăn no xong nàng hoàn toàn quên khuấy đi chuyện này.
Nàng vừa ăn no xong sao thể vận động mạnh như thế chứ?
“Chờ đã!! Em vừa mới ăn nó xong”- Nàng đỏ mặt kéo tay hắn ra, phát hiện tay hắn giống như nam châm hút vào, có kéo thế nào cũng không ra.
“Ăn no xong vận động cơ thể rất có ích, sẽ khiến cơ thể khỏe mạnh”- Hắn vừa nói xong liền cởi nút trước ngực nàng, tay chân có vẻ luống cuống.
Nhìn cách hắn tháo nút kém như vậy làm cho kẻ bị ức hiếp như nàng không nhịn được khẽ cười. Không nghĩ tới một kẻ thông minh tuyệt đỉnh như hắn lại không thể đối phó nổi với hàng nút này. Biểu hiện trên mặt hắn có chút tá ác, bình thường nhìn thấy hắn lúc nào tỉnh táo nhã nhặn bây giờ trên mặt có chút sắc thái của dục vọng lộ ra ngoài…. Khiến người khác cảm thấy thật hấp dẫn!
Nghe thấy tiếng cười của nàng, sắc mặt hắn trầm xuống, không vui nói :”Em muốn tiếp tục cười để anh xé rách đống y phục này, hay muốn tự mình cởi ra”
Chết tiệt!! Không ngĩ tới bình thường hắn có thể tính hàng ngàn con số, từng làm nhiều thí nghiệm phức tạp vậy mà lại chịu thua đám nút nho nhở này.
Vừa nghe thấy giọng uy hiếp của hắn, nàng lập tức ngưng cười, ngoan ngoãn tự mình tháo nút áo ra..
Nói đùa sao!! Đồng phục học sinh đều phải đặt may, chưa nói tới nàng còn là thành viên hội học sinh, trên áo còn đặc biệt thêu chữ, làm sao có thể để hắn muốn xé là xé…
Nhưng mà sự phối hợp này của nàng liệu có phải đang tự hại mình không?
Bị tên dã lang ăn sạch vào bụng, còn tự bản thân mình rửa sạch lột da dâng tới miệng hắn, phục vụ như thế có quá chu đáo không?
Đến khi nút cuối cùng được mở ra, nàng lập tức liền bị hắn liếm láp không tài nào tiếp tục suy nghĩ vấn đề “phục vụ” này nữa.
Hắn bừa bãi xoa nắm lấy bạch nhũ non mềm của nàng, không nói lời nào nhiệt tình liếm mút, tiếng thở gấp của nàng càng tăng thêm sự kích thích. Ở trên người nàng, hắn để lại loang lổ vô số ấn kí màu đỏ.
Buông bạch nhũ mềm mại trong tay ra, hắn không cởi váy nàng ra mà luồn tay xuống dưới sờ soạng, sau đó giật nhẹ chiếc quần lót màu trắng, một dòng nước chảy ra bên ngoài cánh hoa không ngừng che phủ
“Em xem ra đã chuẩn bị xong rồi?”- Hắn ngay cả quần cũng không cởi, chỉ kéo khóa quần xuống, cầm lấy dục vọng đang sưng to, vẻ mặt khó chịu ma sát trên người nàng.
Vương Tiêu Lăng chịu đựng, nhẹ giọng rên rĩ, cắn môi nghênh đón hắn tiến vào.
“Anh làm sao quên được cảm giác này chứ”- Hắn thở dốc một hơi, thúc nhẹ lưng đem vật nóng bỏng của mình cắm sâu vào trong cơ thể nàng.
Không biết là vì cố tình tra tấn nàng hay bị khoái cảm bao trùm, hắn sau khi xâm nhập không vội vàng rong đuổi, phân thân của nam nhân căng lên thong thả trong cơ thể nàng dò hỏi chuyển động.
Nàng vô thức lắc lư thân mình, không cách nào thỏa mãn khát vọng của mình càng không ngờ hắn dùng cách này để trừng phạt nàng.
“Nhụy hoa ở dưới sao lại siết chặt như vậy?”- Hắn khàn giọng cườ nhẹ, mồ hôi lạnh chảy xuống “Muốn sao?”
“ư.. a… nhanh”
Hắn tự tay tìm đến chỗ giao hợp giữa hai người, nàng không ngừng tiết ra chất dịch trong suốt ướt đẫm đùi của cả hai, sau đó lại nhiễu giọt chảy xuống giường.
“Thật ẩm ướt…em chắc rất mong anh trừng phạt em phải không? Em xem, anh không hề làm gì mà em đã ướt đến mức có thể tiến vào…”
“Đừng nói nữa… em cảm thấy rất lạ…”- Nàng bắt lấy cánh tay hắn, móng tay cắm sâu vào da thịt hắn, cảm giác bức bách muốn nói nhưng không phát ra tiếng được.
Nàng vô tức cọ quanh thắt lưng, làm cho khoảng cách hai người càng tiến sát, cự long trong cơ thể nàng lại xâm nhập sâu thêm.
“ôm anh, chúng ta đến bên cạnh làm”
“Ừ!”
Hắn ôm lấy nàng, hai tay nàng vòng lấy cổ hắn, hai chân lại vòng lấy eo hắn, chậm rãi đi về phía bàn học bên cạnh đặt một chiếc ghế sô pha.
Mặc dù chỉ vài bước, nhưng hai người dính sát vào nhau không rời, mỗi bước chân của hắn đều khiến cự long đâm sâu vào, tiếng rên rĩ không cách nào khắc chế quan quẩn bên tai hắn.
“Thật mẫn cảm!! Con mèo nhỏ”- Hắn trầm thấp lẩm bẩm.
Thân thể hắn áp chặt nàng, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm vật tráng kiện đang bắt đàu thong thả ra vào cánh hoa ẩm ướt của nàng, thật là một hình ảnh đẹp,
Huyệt hoa của nàng vừa nhỏ lại căng, ấm áp mềm mại, ro rút theo tiếng rên rỉ của nàng. vật căng cứng của hắn đòi hỏi chuyển động nhanh hơn, cổ họng phát ra tiếng gầm nhẹ.
Sô pha không ngừng phát ra âm thành Z.. chaZZ. Thanh âm phối hợp cùng với tiếng thở hổn hển mị hoặc tiếng gầm nhẹ khiến hắn không cách nào tự kiềm chế thác loạn bên trong cơ thể nàng, chi phối chuyển động.
“A… A… Nghiêm…. Nghiêm Tử Hiếu.. nhanh quá..”
“Em lúc trước không phải đều kêu anh Nghiêm sao?”- Hắn dùng tay xoa bếp nơi tròn đầy của nàng, làm cho nàng không nhịn được kêu đau..
“à ừ… Nghiêm ….Nghiêm..”- Đầu óc nàng hỗn loạn cũng không cần biết hắn đưa ra yêu cầu quái quỷ gì, dựa vào chút ý chí còn sót lại cố gắng kêu tên hắn.
“Gọi nhiều hơn nữa”
“A a… Nghiêm… Nghiêm…”
“Còn chưa được, lớn hơn tí nữa”
Ánh mắt hắn trái ngược so với lúc bình thường khiến nàng sợ hãi, hắn như con sư tử hung hãn bổ nhào vào con mồi, giống như muốn xé nàng ra thành từng mảnh chà đạp lên khiến nàng yếu dần ma chết, nàng sợ hãi không cách nào tuân theo ý hắn, chỉ có thể khóc lóc cầu xin tha thứ.
“Ừ… Nghiêm… em nhanh không nổi”- Đôi mắt mọng nước, hy vọng hắn tha cho nàng để nàng được nghỉ ngơi.
Hắn không nghe cũng không nhìn thấy nàng đang cầu xin, dáng vẻ đáng thương, để mặc bản thân không ngừng khuấy mạnh vào sâu bên trong hũ mật của nàng, mỗi lần đánh vào đều khiến cho nàng như muốn ngất đi.
Cao trào tầng tầng lớp lớp, lý trí thần kinh giống như sắp đứt ra, trước mắt nàng mọi thứ đều mơ hồ, giọng nói của nàng không còn rõ ràng mà trở nên khàn khàn, nàng toàn thân bắt đầu run rẩy, ngón chân cong lại chuẩn bị lên đỉnh điểm.
Hắn đương nhiên cảm nhận được sự kì lạ của nàng, bởi vì hắn rất quen thuộc và nhớ rất rõ đây là lúc nàng đạt tới cao trào. Hắn mím môi đẩy nhanh tốc độ, làm cho thủy dịch từ cơ thể hắn phóng ra, rút dục vọng vẫn chưa mềm nhũn ra, nàng lập tức xụi lơ trên ghế salon
Kẻ đang ôm gối, trùm chăn khắp người phát ra âm thành kì quái đó chính là Vương Tiêu Lăng.
A! A!! Nàng sắp mất mặt đến chết rồi, rõ ràng nói không để ý tới hắn, còn cảm thấy hắn là tên đầu heo sét đánh. Vậy mà nàng lại cùng Nghiêm Tử Hiếu làm chuyện ây ái ngay trong trường, coi như chuyện đó không tính đi, nàng còn không biết thẹn mà nói đủ thứ.
A!! v vùi đầu vào sâu trong gối, xấu hổ giận dữ muốn khóc thét lên. Vương Tiêu Lăng!! Mày thật vô dụng!! Mày thật khiến người ta phỉ nhổ.
Đúng!! Quan trọng hơn là, bọn họ ngay cả đại điểm cũng không quan tâm mà dám làm tại trường, nàng cho dù có thể bỏ qua chuyện Lâm Hiểu Phân trêu chọc mình, nhưng ai biết được đám tai mắt lợi hại kia có thể phát hiện chuyện của nàng không chứ?
Ô ô…, càng nghĩ cảm giác mình không khác gì khối đậu hũ nát.
Nghiến răng nghiến lợi cắn chăn bông, Vương Tiêu Lăng đắm chìm trong suy nghĩ, hoàn toàn không chú ý phòng mình bị người khác xâm nhập.
Tới lúc cái chăn phủ trên người bị kéo ra, không khí tiến vào phổi, nàng mới ai oán đưa mắt nhìn về người vừa tới: “A a!! Không để cho ta yên tĩnh..”
Nhìn rõ kẻ vừa vào là ai, nàng chưa nói xong đã vội nghẹn ứ nơi cổ họng, ngoại trừ biểu hiện kinh hoàng, còn lập tức lui về phía giường.
“Ta cái gì…”- Đối với động tác tránh né của nàng, hắn chỉ nhếch miệng không làm gì cả, “Lưỡi bị cắn mất rồi sao”- Hắn nhíu mày khi thấy nàng tránh hắn như rắn rết, đem chăn bông trong tay thả xuống giường.
“Đợi đã!! Đừng tới gần”- Nàng sợ động tác của hắn tới mức lui về sau vài cm”- “Chúng ta tốt nhất bây giờ nên giữ khỏang cách là 30cm.. không, càng xa càng tốt, đúng!! Khoảng cách như thế này mới nói chuyện được”
“Phải không?”- Trên mặt hắn không chút thay đổi, nhưng lại nhào tới giường bắt lấy nàng. “Khi nào anh bắt đầu cho em nói điều kiện với anh vậy?”
“A đừng bắt em”- Nàng liều mạng giãy dụa “Em vừa mới nói anh cách xa em ra một chút thì mới nói chuyện được mà”
“Em quả thật có nói”
“Cho nên buông em ra”- Nàng trợn tròn mắt biết rõ còn không nghe theo.
Nàng mở to mắt rất đáng yêu làm hắn kiềm chế không được cắn vào gương mặt trắng trẻo của nàng: “Em đúng là có nói, nhưng anh cũng chưa từng đồng ý”
Nghe hắn nói như vậy, nét mặt nàng ngây ngốc ra sau đó kinh ngạc, cuối cùng là bối rối rồi kịch liệt giãy dụa trong lòng hắn. Hắn kìm lòng không được đem Tiểu miêu đáng yêu này kéo vào lòng.
“Nghiêm Tử Hiếu, đây là nhà em!! Anh còn không mau buông tay?”- Bị bàn tay to của hắn ôm lấy, cẳn bản ngay cả động nàng cũng không dám, sở bàn tay của hắn lại di dời khắp nơi trên cơ thể nàng, nên chỉ dám như con mèo kêu meo meo nhe răng trợn mắt uy hiếp: “Anh mà không buông em kêu lên đó!!”
“Kêu đi”- Hắn một chút cũng không quan tâm, dù sao điểm uy hiếp nho nhỏ này, hắn căn bản không coi trọng, thậm chí nhìn thấy bộ dạng giương nanh múa vuốt của nàng lại còn cảm thấy mê người hấp dẫn.
Nàng tức giận đỏ mặt, bàn tay to lớn bắt đầu sờ loạn trên người nàng, nàng tóm lấy tính đưa lên miệng cắn.
NHưng cơn tức giận nhất thời nho nhỏ biến mất, cảm giác tội lỗi nhen nhóm làm lòng nàng thả lỏng,
“Không cắn sao”
Câu hỏi thản nhiên của hắn làm cho lông tơ của Vương Tiêu Lăng đột nhiên dựng đứng. Nàng bắt đầu có cảm giác không ổn lắm.. dường như đã chọc trúng động vật hoang dã?”
Vương Tiêu Lăng quay đầu lại nhìn kẻ đang đeo kính trước mắt, vẻ mặt tỉnh táo, nụ cười đầy thiện ý của nam nhân này khiến thân thể nàng đông cứng.
Nụ cười thân thiện này thoạt nhìn thật khủng khiếp….
“Anh nói rồi…”- Hắn siết chặt nàng trong ngực, sau đó nói nhẹ bên tai nàng “Trẻ con không ngoan sẽ bị phạt”
Trong phòng hội học sinh, Vương Tiêu Lăng hiếm khi xuất hiện đúng giờ ngược lại còn ở trong văn phòng không nói câu nào, còn tích cực chuẩn bị tư liệu, chủ động chạy khắp nơi, làm cho hàng ngàn cán bộ cảm thấy khó hiểu.
Thời tiết hôm nay có bão sao?
Hôm nay Vương Tiêu Lăng chủ động chịu khó như vậy chẳng qua là cố tình kéo dài thời gian, vội vàng lấy điện thoại di động ra nhìn vào tin nhắn chủ sở hữu đang muốn đòi lại sủng vật của mình.
Không đến mười phút, ngoài ban công xuất hiện một dáng người cao lớn tuấn tú, trong khi đó nữ nhân kia lại giả vờ tích cực vừa nhìn thấy người cả cơ thể liền cứng đơ, sau đó nhanh chóng đứng vững tiếp tục sửa sang tài liệu.
“Vương Tiêu Lăng, về nhà”- Hiền Vũ Tây tự động hô to khiến cho kẻ vừa bị kêu tên vẻ mặt kinh hãi.
“Mình.. mình còn có việc cần làm”- Vương Tiêu Lăng hai mắt mở to thiếu chút nữa là lệ nóng rơi xuống, trông mong đám bạn này có thể nhận ra nàng đang khóc đang gào thét trong lòng.
“Kỳ thật cũng không có gì quan trọng, bạn học Nghiêm, làm phiền cậu đưa Tiêu Lăng về nhà”- Phổ Tư Nam lên tiếng, thuận tiện đã đẩy Vương Tiêu Lăng vào vực thẳm.
Bóng lưng đang đứng sửa sang tài liệu mỗi lúc một cứng ngắc, Vương Tiêu Lăng cắn chặt môi nhẫn nhịn không rống lên, giờ phút này trong lòng không ngừng mắng mỏ đám bạn vô lương tâm kia.
Đáng giận!! Biết rõ nàng cố ý tỏ ra bận rộn, lại còn cố tình đem nàng giao cho tên tiểu như Nghiêm Tử Hiếu, đám bạn đó chắc chắn đã bị vẻ ngoài bình tĩnh cơ trí của Nghiêm Tử Hiếu đánh lừa.
Có trời mới biết hôm nay sau khi về nhà, đêm nay nàng chắc chắn sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc.
Đúng thế, nàng chỉ nhất thời lỡ lời không nghĩ lại khiến cho bản thân lâm vào tình cảnh khốn khổ thế này, nguyên nhân cũng do tên Nghiêm Tử Hiếu kia hắn bảo tối nay sẽ khiến nàng đẹp mặt.
Ô ô… sao nàng lại gặp chuyện đau khổ thế này chứ!!!
“Về nhà”- Nghiêm Tử Hiếu chờ quá lâu dứt khoát đi vào văn phòng, tay nắm lấy nàng đang giãy dụa chống lại, sau đó trực tiếp đem Vương Tiêu Lăng xách đi “Mọi người cứ tiếp tục”- Hắn quay lại nở nụ cười nhẹ nhàng nhìn mọi người.
“Cảm ơn”- Hiền Vũ Tây cười cười nói.
Vợ chồng son giận nhau!! Tốt nhất là nên về nhà giải quyết!!
Một quán ăn bên đường, hai người ngồi trước bát Mì DƯơng Xuân nóng hổi thơm ngào ngạt, bên cạnh còn có món kho mà Vương Tiêu Lăng rất thích ăn, nhưng cho dù nước miếng có chảy xuống nhỏ giọt nàng cũng không dám cầm lấy đũa đụng vào món ăn trên bàn.
Nàng cảnh giác nhìn chằm chằm Nghiêm Tử Hiếu, biểu hiện trên mặt khiến người khác rất buồn cười.
A biết được hắn có ý muốn cho nàng ăn no, sau đó mới từ từ trừng phạt nàng?
“Em không ăn sao?”- Nhìn chén mì còn nguyên, nhìn dáng vẻ chảy nước miếng nhưng lại không dám ăn ngược lại càng làm cho hắn muốn ăn sạch nàng. Nghiêm Tử Hiếu cố tình múc một muỗng lên bỏ qua miệng nhấm nháp.
“À à em không đói”- Nàng cố gắng gượng, dù trong ánh mắt đang rất đói khát sớm đã muốn đem đám thức ăn này cho bụng, ngay cả nước mì cũng sẽ uống hết không sót một giọt nhưng vẫn tỏ ra mạnh miệng không chịu yếu thế.
“Xem ra tài nghệ nấu món mì này của quán tăng lên không ít”- Ăn xong, Nghiêm Tử Hiếu tỏ vè hài lòng còn tán thưởng. “Nhưng hình như nơi này có gì đó không đúng lắm, tất cả các món gọi ra đều dùng tiều của dì Vương để trả, em vẫn không muốn ăn sao?”- Hắn tỏ vẻ vô ý bổ sung. “Phải rồi, hôm nay cha mẹ anh và em sẽ đi du lịch hai ngày một đêm”
“Cái gì”- Nàng mở to mắt, không dám tin nhìn hắn. “Sao em không biết gì cả?”
Thật quá đáng mà!! Ba mẹ hắn ra ngoài cũng nói cho hắn một tiếng, vì sao ba mẹ nàng ra ngoài lại đi báo cho con trai hàng xóm chứ, rồi tự nhiên biến mất không hề nói một lời cho đứa con gái thân sinh của mình
“À. Đêm qua Dì vương có nhờ anh nói với em, nhưng anh lại quên mất”- Hắn tỏ vẻ rất hối hận.
Quên mất? Vương Tiêu Lăng nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn hoàn toàn chẳng có chút gì hối lỗi, hắn quên thật sao, trừ khi nàng đập đầu vào tường bị chấn động não mới tin những lời ma quỷ mà hắn nói.
“haiz đồ ăn nguội cả rồi, em vẫn không muốn ăn sao?”- Hắn đối với vẻ mặt hung ác của nàng hoàn toàn không thèm để ý, ngược lại còn tốt bụng nhắc nở nàng.
“Hừ!! Không cần nhắc!!”
Nhìn nàng dùng tốc độ giống như gió thu cuốn qua vét sạch hết thứ căn trên bàn, trong mắt hắn hiện lên tia nhu hòa, đã lâu rồi hắn không nhìn thấy dáng vẻ sinh động này của nàng.
Chính hắn cũng không hiểu nổi có thể là vài năm, từ sau khi hai người sinh ra, duyên phận này vốn đã được sắp đặt. Năm đó họ ba tuổi, khi hắn bắt đầu học tính toán với những con số phức tạp thì nàng vẫn chỉ là một tiểu cô nương ngây ngô.
Phòng hai người sát vách nhau, cho nên đêm nào hắn cũng nghe thấy tiếng cười vui vẻ sung sướng của nàng, nhưng lúc đó hắn còn quá nhỏ nhưng đầu óc lại như người lớn nên cảm thấy sự ngây thơ của nàng thật như kẻ ngốc.
NHưng sau những giờ học mệt mỏi, đối mặt với sự hy vọng của mọi người, đêm đến nghe thấy tiếng cười của nàng hắn lại cảm thấy rất dễ nghe.
Cứ như vậy cho đến khi hắn 12 tuổi trở thành thần đồng nhỏ tuổi đi xuất ngoại, ở đó một mình tha hương cô độc hắn bắt đầu nhớ tới tiếng cười của nàng.
Ở Đài Loan, ngoài người thân bên nội luôn qua tâm hắn, điều khiến hắn nhớ nhất chính là tiếng cười của tiểu cô nương hàm xóm tốt bụng sát vách nhà hắn.
Cho nên hắn bắt đầu tìm hiểu cuộc sống của nàng, thậm chí còn dùng tiền học bổng của mình nhờ người thu âm tiếng cười của nàng, đến tối không ngừng mở lên nghe.
Vì vậy các bạn học cùng phòng nghiên cứu, mỗi người đều nói hắn kì quái “nghiện âm thanh”, nhất định phải nghe giọng cô bé gái đó mới ngủ được. Nhưng bây giờ hắn không cần cuộn băng ghi âm đó nữa.
Bởi vì nàng đang ở trước mắt hắn, chỉ cần vươn tay là có thể chạm tới.
Sau khi ăn cơm xong, hai người cùng nhau trở về nhà Vương Tiêu Lăng, ăn cơm no đủ nàng chỉ muốn nhào tới giường ôm chặt lấy chăn bông nằm nghỉ, Nghiêm Tử Hiếu thì đem túi xách hai người để trên bàn sau đó ngồi trên giường nhìn nàng.
“Này!! Em nói cho phép anh ngồi lên giường khi nào chứ”- Nàng chỉ tay vào mắt hắn, sau đó dùng ngón tay thọc vào eo hắn tỏ vẻ kháng nghị.
“Anh ngay cả giường chủ nhân còn dám lên, đây chỉ là cái giường bình thường, anh còn cần phải xin phép sao?”- Hắn điềm nhiên như không, thuận tiện mò mẫm vuốt mái tóc dài của nàng.
“Anh nói bậy…. nói hưu nói vượn cái gì vậy?”- Nhìn dáng vẻ đứng đắn của hắn thật không ngờ cũng dám nói ra những lời lưu manh vô sỉ như vậy, phát hiện này làm nàng rất sợ, càng như thế nàng nói chuyện càng lắp bắp.
“Anh nói bậy sao?”- Hắn buông tóc nàng ra, xoay người đè lên nàng. “Sao không thử xem?”
Giọng nói trầm thấp của hắn vang lên bên tai nàng, hơi thở nóng rực phà vào gò má nàng khiêu khích, trong đầu nàng lập tức nhớ lại biểu hiện của hai người mấy hôm trước tại lễ đường cũ làm chuyện ân ái, thân thể bất giác run lên.
“Sao lại run như vậy? sợ anh?”
“A…. Ai sợ”- Miệng nàng cứng đơ nhìn thẳng hắn, bàn tay nhỏ bé đặt trên ngực hắn, ngăn cản khoảng cách giữa hai người ngày một rút ngắn..
“Không sợ thì tốt, như thế mới là Vương Tiêu Lăng anh quen” –Hắn cười yếu ớt. “Lát nữa xem anh phạt em thế nào, anh sẽ dùng phương pháp kịch liệt nhất để ôm em vào lòng”
Trừng phạt!! Chủ đề chuyển quá nhanh khiến cho nàng trong khoảng thời gian ngắn không kịp thích ứng.
“Em không phải quên mất anh đã nói trẻ con nghịch ngợm sẽ phải bị phạt a”- Hắn tìm cách chế phục, bắt đầu vuốt vẻ thân thể mềm mại của nàng, mặc khác lại nhắc nhở nàng.
Nàng thật sự quên mât!! Bởi vi hắn đột nhiên đối với nàng rất tốt, sau khi ăn no xong nàng hoàn toàn quên khuấy đi chuyện này.
Nàng vừa ăn no xong sao thể vận động mạnh như thế chứ?
“Chờ đã!! Em vừa mới ăn nó xong”- Nàng đỏ mặt kéo tay hắn ra, phát hiện tay hắn giống như nam châm hút vào, có kéo thế nào cũng không ra.
“Ăn no xong vận động cơ thể rất có ích, sẽ khiến cơ thể khỏe mạnh”- Hắn vừa nói xong liền cởi nút trước ngực nàng, tay chân có vẻ luống cuống.
Nhìn cách hắn tháo nút kém như vậy làm cho kẻ bị ức hiếp như nàng không nhịn được khẽ cười. Không nghĩ tới một kẻ thông minh tuyệt đỉnh như hắn lại không thể đối phó nổi với hàng nút này. Biểu hiện trên mặt hắn có chút tá ác, bình thường nhìn thấy hắn lúc nào tỉnh táo nhã nhặn bây giờ trên mặt có chút sắc thái của dục vọng lộ ra ngoài…. Khiến người khác cảm thấy thật hấp dẫn!
Nghe thấy tiếng cười của nàng, sắc mặt hắn trầm xuống, không vui nói :”Em muốn tiếp tục cười để anh xé rách đống y phục này, hay muốn tự mình cởi ra”
Chết tiệt!! Không ngĩ tới bình thường hắn có thể tính hàng ngàn con số, từng làm nhiều thí nghiệm phức tạp vậy mà lại chịu thua đám nút nho nhở này.
Vừa nghe thấy giọng uy hiếp của hắn, nàng lập tức ngưng cười, ngoan ngoãn tự mình tháo nút áo ra..
Nói đùa sao!! Đồng phục học sinh đều phải đặt may, chưa nói tới nàng còn là thành viên hội học sinh, trên áo còn đặc biệt thêu chữ, làm sao có thể để hắn muốn xé là xé…
Nhưng mà sự phối hợp này của nàng liệu có phải đang tự hại mình không?
Bị tên dã lang ăn sạch vào bụng, còn tự bản thân mình rửa sạch lột da dâng tới miệng hắn, phục vụ như thế có quá chu đáo không?
Đến khi nút cuối cùng được mở ra, nàng lập tức liền bị hắn liếm láp không tài nào tiếp tục suy nghĩ vấn đề “phục vụ” này nữa.
Hắn bừa bãi xoa nắm lấy bạch nhũ non mềm của nàng, không nói lời nào nhiệt tình liếm mút, tiếng thở gấp của nàng càng tăng thêm sự kích thích. Ở trên người nàng, hắn để lại loang lổ vô số ấn kí màu đỏ.
Buông bạch nhũ mềm mại trong tay ra, hắn không cởi váy nàng ra mà luồn tay xuống dưới sờ soạng, sau đó giật nhẹ chiếc quần lót màu trắng, một dòng nước chảy ra bên ngoài cánh hoa không ngừng che phủ
“Em xem ra đã chuẩn bị xong rồi?”- Hắn ngay cả quần cũng không cởi, chỉ kéo khóa quần xuống, cầm lấy dục vọng đang sưng to, vẻ mặt khó chịu ma sát trên người nàng.
Vương Tiêu Lăng chịu đựng, nhẹ giọng rên rĩ, cắn môi nghênh đón hắn tiến vào.
“Anh làm sao quên được cảm giác này chứ”- Hắn thở dốc một hơi, thúc nhẹ lưng đem vật nóng bỏng của mình cắm sâu vào trong cơ thể nàng.
Không biết là vì cố tình tra tấn nàng hay bị khoái cảm bao trùm, hắn sau khi xâm nhập không vội vàng rong đuổi, phân thân của nam nhân căng lên thong thả trong cơ thể nàng dò hỏi chuyển động.
Nàng vô thức lắc lư thân mình, không cách nào thỏa mãn khát vọng của mình càng không ngờ hắn dùng cách này để trừng phạt nàng.
“Nhụy hoa ở dưới sao lại siết chặt như vậy?”- Hắn khàn giọng cườ nhẹ, mồ hôi lạnh chảy xuống “Muốn sao?”
“ư.. a… nhanh”
Hắn tự tay tìm đến chỗ giao hợp giữa hai người, nàng không ngừng tiết ra chất dịch trong suốt ướt đẫm đùi của cả hai, sau đó lại nhiễu giọt chảy xuống giường.
“Thật ẩm ướt…em chắc rất mong anh trừng phạt em phải không? Em xem, anh không hề làm gì mà em đã ướt đến mức có thể tiến vào…”
“Đừng nói nữa… em cảm thấy rất lạ…”- Nàng bắt lấy cánh tay hắn, móng tay cắm sâu vào da thịt hắn, cảm giác bức bách muốn nói nhưng không phát ra tiếng được.
Nàng vô tức cọ quanh thắt lưng, làm cho khoảng cách hai người càng tiến sát, cự long trong cơ thể nàng lại xâm nhập sâu thêm.
“ôm anh, chúng ta đến bên cạnh làm”
“Ừ!”
Hắn ôm lấy nàng, hai tay nàng vòng lấy cổ hắn, hai chân lại vòng lấy eo hắn, chậm rãi đi về phía bàn học bên cạnh đặt một chiếc ghế sô pha.
Mặc dù chỉ vài bước, nhưng hai người dính sát vào nhau không rời, mỗi bước chân của hắn đều khiến cự long đâm sâu vào, tiếng rên rĩ không cách nào khắc chế quan quẩn bên tai hắn.
“Thật mẫn cảm!! Con mèo nhỏ”- Hắn trầm thấp lẩm bẩm.
Thân thể hắn áp chặt nàng, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm vật tráng kiện đang bắt đàu thong thả ra vào cánh hoa ẩm ướt của nàng, thật là một hình ảnh đẹp,
Huyệt hoa của nàng vừa nhỏ lại căng, ấm áp mềm mại, ro rút theo tiếng rên rỉ của nàng. vật căng cứng của hắn đòi hỏi chuyển động nhanh hơn, cổ họng phát ra tiếng gầm nhẹ.
Sô pha không ngừng phát ra âm thành Z.. chaZZ. Thanh âm phối hợp cùng với tiếng thở hổn hển mị hoặc tiếng gầm nhẹ khiến hắn không cách nào tự kiềm chế thác loạn bên trong cơ thể nàng, chi phối chuyển động.
“A… A… Nghiêm…. Nghiêm Tử Hiếu.. nhanh quá..”
“Em lúc trước không phải đều kêu anh Nghiêm sao?”- Hắn dùng tay xoa bếp nơi tròn đầy của nàng, làm cho nàng không nhịn được kêu đau..
“à ừ… Nghiêm ….Nghiêm..”- Đầu óc nàng hỗn loạn cũng không cần biết hắn đưa ra yêu cầu quái quỷ gì, dựa vào chút ý chí còn sót lại cố gắng kêu tên hắn.
“Gọi nhiều hơn nữa”
“A a… Nghiêm… Nghiêm…”
“Còn chưa được, lớn hơn tí nữa”
Ánh mắt hắn trái ngược so với lúc bình thường khiến nàng sợ hãi, hắn như con sư tử hung hãn bổ nhào vào con mồi, giống như muốn xé nàng ra thành từng mảnh chà đạp lên khiến nàng yếu dần ma chết, nàng sợ hãi không cách nào tuân theo ý hắn, chỉ có thể khóc lóc cầu xin tha thứ.
“Ừ… Nghiêm… em nhanh không nổi”- Đôi mắt mọng nước, hy vọng hắn tha cho nàng để nàng được nghỉ ngơi.
Hắn không nghe cũng không nhìn thấy nàng đang cầu xin, dáng vẻ đáng thương, để mặc bản thân không ngừng khuấy mạnh vào sâu bên trong hũ mật của nàng, mỗi lần đánh vào đều khiến cho nàng như muốn ngất đi.
Cao trào tầng tầng lớp lớp, lý trí thần kinh giống như sắp đứt ra, trước mắt nàng mọi thứ đều mơ hồ, giọng nói của nàng không còn rõ ràng mà trở nên khàn khàn, nàng toàn thân bắt đầu run rẩy, ngón chân cong lại chuẩn bị lên đỉnh điểm.
Hắn đương nhiên cảm nhận được sự kì lạ của nàng, bởi vì hắn rất quen thuộc và nhớ rất rõ đây là lúc nàng đạt tới cao trào. Hắn mím môi đẩy nhanh tốc độ, làm cho thủy dịch từ cơ thể hắn phóng ra, rút dục vọng vẫn chưa mềm nhũn ra, nàng lập tức xụi lơ trên ghế salon
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook