Yêu Người Điên
-
Chương 20
Lúc đọc được những từ trên tờ giấy ấy, tôi như người mất trí đứng bật dậy lao ra ngoài, quên luôn cả máy tính cùng với bản kế hoạch đang mở ra để trên bàn, nhanh đến nỗi va hết người nọ vào người kia khiến đồ đạc trên tay họ rơi xuống vương vãi dưới đất. Nếu là bình thường, khi bản thân gây ra chuyện như vậy tôi nhất định sẽ dừng lại xin lỗi họ rồi giúp họ nhặt gọn, nhưng hiện tại trong đầu óc tôi lúc này chỉ có ba và anh, chỉ có suy nghĩ là phải chạy thật nhanh về nhà nên dù biết bản thân có lỗi tôi vẫn không thể dừng lại, cũng không thể mở miệng được nói ra câu giải thích.
Nhưng thật không may cho tôi khi mà người kế tiếp tôi đắc tội phải lại chính là em gái của giám đốc, người mà cả công ty không ai dám dây vào và động vào, nổi tiếng kiêu kì từ trước, chẳng muốn ai hơn mình bao giờ. Tôi không nhớ lúc đó tôi có thật sự và vào chị ấy hay không nữa, vì tâm trạng tôi rất rối, tôi chỉ biết lúc tôi gần chạy ra đến cửa thì mái tóc dài phía sau bị chị ấy kéo lại, tiếp theo là má bị hứng trọn một cát đau điếng, sau đấy là tiếng chửi thô tục.
- Mắt mày mù à mà đi va hết vào người nọ người khác thế hả. Mày quay lại nhìn cái thành phẩm mày tạo ra kìa, có ai như mày va vào người khác mà không biết mở miệng ra xin lỗi người ta không hả con nhà nhà quê thối nát.
Bị chị ta chửi bằng những từ ngữ khó nghe như vậy, tôi cũng uất ức lắm nhưng vì mình là người có lỗi trước nên bắt buộc phải nuốt lại chịu đựng trong lòng, cúi đầu xuống cất giọng xin lỗi, trong khi nước mắt lúc này đã giàn dụa đầy trên khuôn mặt.
- Em... mấy chị cho em xin lỗi. Tại vì gia đình em có chuyện, nên em mới gấp gáp đến mức đi không chú ý. Em...em sẽ thu lại gọn gàng.
Nói rồi tôi tiến lại về phía mấy chiếc túi cùng với giấy tờ bay tung tóe dưới đất, bàn tay run rẩy nhặt từng thứ một lên. Đau khổ đan xen lẫn uất ức, từng giọt lê trên má tôi cũng thi nhau tí tách chảy xuống mỗi lúc một nhiều, ướt đẫm vạt áo trước ngực cùng với mu bàn tay, cũng không tránh khỏi được rơi cả vào những tờ tài liệu tôi đã thu lại.
Chị Bích là người duy nhất ngồi xuống giúp tôi, xong xuôi cũng chính chị là người đứng lên nói lý để giải vây cho tôi khỏi những đám người trước mặt đang hùa vào nhau “ tiếc nuối “ những sản phẩm hàng hiệu, hàng đắt tiền của họ.
- Thôi được rồi, mấy bà cũng đừng ai chèn ép con bé nữa, nhà con bé có chuyện thật nó mới kích động như vậy, nên mới không may đụng phải mấy bà. Chứ nó không hề có ác ý gì khác đâu. Nó thật thà lắm.
Ở công ty, có lẽ chị Bích là người quan tâm tới tôi nhất và thương cảm cho tôi nhất, cũng là người duy nhất biết chuyện tôi có bầu. Chị ấy cũng không phải người giàu có gì, gia đình một nhà ba người cũng sống ở cái khu chung cư cũ đã xuống cấp kia, cũng là người ở tỉnh khác đến đây làm lụng sinh sống nên với tôi chị không hề có ghét bỏ. Với cả chị cũng là tổ trưởng của tổ nên trước sự việc tôi bị bắt nạt bởi một đám người như này, trách nhiệm hòa giải chị cũng phải gánh trên vai.
Thế nhưng mấy người kia lại không dễ dàng bỏ qua cho tôi như thế, sau khi nghe chị Bích nói xong họ chỉ cười khẩy với nhau, cuối cùng chị An, cái người tôi va phải lại khinh miệt không thèm nghe, vẫn tiếp tục chửi.
- Chuyện... con mẹ có thế cứ có chuyện là nó được phép va vào người khác như thế à. Mà cũng trùng hợp ghê, nó va phải ai không va phải, cứ mấy đứa chúng tôi nó va là sao. Bộ công ty này chỉ có mấy người bọn này à..
Chị Huyền, bạn chị An đứng cạnh đó cũng hùa theo bạn của mình quay sang chửi tôi, đôi mắt sắc lạnh còn không quên nguýt ngắn dài.
- Ờ ha, mày nói khiến tao bây giờ cũng mới để ý, sao nó không va phải chị Bích đi nhỉ, hay va phải cái bọn bên phòng thiết kế đi, mà đúng tao với mấy đứa chúng mày. Cố ý thì nói mẹ là cố ý đi còn bày đặt chuyện với trò, mày cứ làm đi mỗi mày có chuyện không bằng ấy nhỉ.
Mỗi người một câu, chẳng mấy chốc nhân viên của phòng khác cũng kéo đến hóng chuyện mỗi lúc một đông, tệ hơn nữa chỉ trong mấy giây ngắn ngủi tôi đã trở thành tội đồ trong mắt bọn họ. Đã thế chị An kia còn nhặt tiếng túi xách hàng hiệu của mình lên đưa cho từng người một xem nó bị bẩn ra sao, xước chỗ nào, càng lúc càng quá đáng chèn ép khiến tôi chẳng thể nào chịu đựng được mà hét ầm lên.
- Chị thôi đi, tôi đã nói là tôi xin lỗi chị rồi mà, sao chị cứ phải làm lớn chuyện lên như thế cơ chứ. Nó hỏng thì chị nói đi, tôi đền cho chị, tôi đền cho chị là được chứ gì. Chị nghĩ chị có cái quyền chà đạp, khinh miệt người khác à, chị cũng là con người như tôi chứ có phải thánh thượng gì đâu.
Lúc ấy, uất ức lẫn với tủi nhục đã khiến tôi nổ tung, chẳng cần để ý đến mình đang đắc tội với ai nữa liền phản kháng lại. Tôi cứ nghĩ rằng có nhiều người ở đây chị ta nhất định sẽ không gay gắt tới mức tặng mình một cái bạt tai nữa, nhưng tôi nhầm rồi. Chị ta không những không đáp thẳng cái túi xách của mình vào mặt tôi, mà còn tiến lại đòi đánh tôi một trận nên thân, giằng co qua lại nhân lúc tôi không để ý đẩy tôi ngã mạnh vào chiếc bàn phía sau khiến lưng tôi truyền đến một trận tê tái, sau đó loạng choạng rồi ngã phịch xuống đất.
Cú ngã không hề nhẹ làm cho tôi xanh xẩm mặt mày, đầu óc choáng váng ong ong chỉ muốn ngất ra đến nơi, phía bụng dưới từng cơn quặn thắt thi nhau kéo tới. Khoảnh khắc ấy, tôi chỉ biết đưa tay ôm chặt lấy bụng của mình cầu cứu gọi mọi người, hi vọng ai đó sẽ giúp tôi gọi cấp cứu, nhưng chẳng hề có ai hết. Chị Bích cũng bị bạn của chị An giữ lại, muốn lao vào giúp tôi nhưng lại bị chị An đe dọa.
- Chị mà dám bước lên giúp nó, thì đừng hòng làm ở cái công ty này nữa.
Giây phút ấy, tôi đã nhìn thấy bước chân chị ấy khựng lại, ánh mắt chiếu về phía tôi đầy đau đớn, đầy hối lỗi vì không giúp được gì cho tôi. Tôi tủi nhục, nhưng tôi không có giận chị, vì tôi cũng không muốn chị vì tôi mà bị mất việc, chị còn phải nuôi chồng bệnh tật, nuôi con nhỏ dại nữa, chị tốt với tôi như vậy tôi đã biết ơn chị lắm rồi.
Tôi cố gắng chống tay đứng dậy, nhưng mỗi lần lấy hết sức đều không thể vì bụng tôi càng lúc càng đau khiến tôi chỉ muốn ngất đi, thậm chí phía dưới đũng quần, tôi còn cảm nhận được từng dòng nóng ấm đặc sệt rỉ ra. Lúc ấy, tôi như tỉnh lại khỏi mụ mị, miệng không ngừng lẩm bẩm những từ van xin chị An buông tha cho tôi, để tôi có thể đi vào viện, nhưng không được.
Con của tôi, con của tôi, làm ơn ai đó cứu tôi, tôi không muốn mất nó, tôi không muốn.... Cuộc đời này tôi chỉ còn nó là người thân, tôi phải giữ được đứa bé, phải giữ được.
Thần trí càng lúc càng mơ hồ, đến khi tưởng từng bản thân sẽ buông xuôi mà chìm vào trong bóng tối đen đặc, cả người tôi bỗng dưng được một vòng tay to lớn ôm lấy, người đó không ngừng tôi.
- Nhóc con... nhóc con... em làm sao thế, em làm sao thế này.
Tôi cố gắng nâng mí mắt nặng trĩu lên nhìn người đó, nhận ra đó là Quân thì kích động, từng ngón tay đã trắng nhợt đưa tay túm lấy vạt vest sang trọng của anh, cố gắng nhịn đau mở miệng cầu xin.
- Giúp tôi..đi bệnh viện... Con..con của tôi... Đứa bé, đứa bé....
- Đứa bé nào, đứa nào hả...Nhóc con, đứa bé ở đâu..
Tôi nghe thấy Quân hỏi mình dộn dập, nhưng tôi không thể mở miệng trả lời anh ta được nữa vì mí mắt đã không thể nhấc nổi lên nữa rồi, bóng tối theo cũng rất nhanh ập tới. Tuy rơi vào hôn mê, nhưng tôi vẫn nghe thấy tiếng của chị Bích hét lên, giọng đầy sợ hãi.
- Máu... máu.. con bé bị sảy thai rồi.
Sảy thai, chị ấy nói tôi bị sảy thai... Không, tôi không muốn, không muốn, chắc chắn chỉ là họ quá kích động nên mới nói như vậy thôi, chắc chắn là như thế mà. Tôi muốn mở mắt quá, nhưng tôi không làm được, tôi muốn mở miệng nói với Quân cứu con tôi, nhưng cũng thất bại. Tôi hận ông trời, hận ông ấy đối xử với tôi tệ như vậy, tôi đâu làm gì có lỗi với ông ấy cơ chứ.
Trong cơn mê man đó, tôi vẫn cảm nhận được sau câu nói ấy của chị Bích, đôi tay Quân ôm lấy tôi chợt cứng lại, sau đó vô thức lặp lại những từ chị ấy nói.
- Sảy thai.. cô nói cô ấy sảy thai...
- Tôi... tôi không chắc... Nhưng anh phải đưa con bé đi viện ngay, con bé bị chảy máu như vậy chúng ta không ai dám chắc được điều gì hết. Con bé có thai được ba tháng rồi.
Chỉ vài lời ngắn ngủi đó đã khiến cho Quân hoảng hồn, mấy giây sau anh liền hét lớn.
- Lấy xe, mẹ kiếp, ra lấy xe vào đây. Nhanh lên, nhìn cái gì mà nhìn hả.
Nghe được câu nói ấy của anh ta, tôi cũng rơi mê man không biết gì nữa, chỉ biết rằng cơ thể lúc này đã trở nên nặng trĩu, mệt mỏi, thật sự rất mệt mỏi. Trong đầu tôi chỉ có một ước nguyện duy nhất chính là, con của tôi, đừng bị làm sao hết. Tôi chỉ mong như thế thôi.
Lúc tôi tỉnh lại, bên ngoài trời đã ngả về chiều, từng ánh nắng gay gắt cứ đổ xuống khiến cảm giác nóng nực càng thêm rõ rệt, đã vậy bên ngoài những tán lá đều đứng im đó chẳng hề có một chút lung lay, càng khiến lòng tôi đã lạnh càng thêm lạnh hơn rất nhiều. Cảnh tượng ấy, thật giống một người đã chết.
Nhẹ đặt tay lên bụng của mình, khóe mắt tôi cứ thế trào ra những giọt lệ mặn đắng, càng lúc càng nhiều đến mức một bên gối cũng đã ướt đẫm, tiếng nức nở chẳng thể kìm nén được nữa mà khóc thật lớn. Con của tôi, con của tôi còn không, hay nó cũng giống ba, bỏ tôi đi thật rồi.
Nghĩ đến điều ấy, tôi như người mất trí ngồi bật dậy muốn lao ra ngoài, thế nhưng khi đôi chân vừa chạm phải xuống dưới đất thì Quân cũng đẩy cửa bước vào, anh nhìn tôi hốt hoảng.
- Làm cái gì thế, sức khỏe em còn yếu lắm, lên giường nằm nghỉ đi. Tôi đút cháo cho em ăn.
Nói rồi Quân nhanh chóng đỡ tôi nằm xuống, sau đó cẩn thân mở chiếc cặp lồng cháo còn nóng hổi bốc khói nghi ngút sẻ ra bát, khuấy từng thìa cho nguội bớt. Nhìn thấy từng sự ân cần ấy của anh dành cho mình, tôi tuy có chút ấm lòng nhưng vẫn không thể không gấp gáp mà cầm chặt lấy khuỷu tay của Quân, giọng nghẹn đặc hỏi trong đau đớn.
- Con của tôi... con của tôi sao rồi. Nó.. nó vẫn còn đúng không.
Quân dừng động tác đảo cháo, đôi mắt hổ phách quay sang nhìn tôi thở dài, không một lời lên tiếng càng khiến trái tim trong lồng ngực tôi như bị ai đó khoét sâu từng thớ thịt. Thái độ đó của anh ta là gì, là đứa bé thật sự không còn ư, con tôi thật sự bỏ tôi rồi ư.
Chỉ cần nghĩ tới điều đó thôi tôi đã không thể kiềm chế được cảm xúc của mình, gào lên trong nước mắt, cả người ngồi co ro lại như một chú chim yếu ớt bị tổn thương toàn thân thể. Tôi mất ba, anh còn không biết đang nơi nào, đứa bé cũng không giữ được nữa... Vậy ông trời còn để tôi sống làm gì, để tôi sống làm gì cơ chứ, cuộc đời tôi vẫn chưa đủ bất hạnh hay sao, chưa đủ thê thảm khiến ông ấy hả hê hay sao mà liên tục đày đọa tôi tới như vậy.
Quân thấy tôi khóc lớn như vậy thì hốt hoảng, anh ta luống cuống ôm tôi vào lòng, vỗ nhẹ lên đầu tôi dỗ dành như một đứa trẻ, lắp bắp nói không thành câu hoàn chỉnh.
- Nhóc con, em đừng khóc nữa, tôi đã nói gì đâu mà em khóc. Con em vẫn giữ được, bác sĩ bảo bây giờ em phải nằm viện dưỡng thai, không được đi làm và đi lại nữa, nếu không kết quả sẽ xấu lắm đấy.
Từng câu từng chữ Quân nói tôi đều nghe thấy, vội ngẩng đầu lên nhìn anh dồn dập hỏi như không tin vào tai mình.
- Anh nói cái gì, anh nói con tôi vẫn còn, nó vẫn còn đúng không.
Quân gật đầu, giúp tôi nằm xuống rồi mới nói tiếp.
- Bác sĩ bảo may là đưa đến kịp nên kịp thời tiêm thuốc giữ cho em, 2 ngày trôi qua không thấy thai có động tĩnh ra máu nữa nên tạm thời coi như qua cơn nguy hiểm, nhưng vẫn là phải kiêng thật kĩ, đặc biệt hạn chế không được suy nghĩ nhiều và khóc nữa, biết chưa hả.
Nói xong Quân thổi từng thìa cháo đút cho tôi ăn, mặc dù miệng vẫn còn đắng ngắt lắm nhưng tôi vẫn cố há miệng để nuốt xuống, vì tôi biết bây giờ tôi vẫn không chỉ có một mình, mà còn có cả con của tôi vẫn đang kiên cường chống lại nguy hiểm để được bên cạnh tôi, hai mẹ con tôi sẽ cố gắng vượt qua tất cả để có thể có một thai kì khỏe mạnh
Ăn hết báo cháo, Quân dặn dò tôi nằm nghỉ rồi đi ra ngoài gọi y tá vào kiểm tra cho tôi với thay truyền nước. Vài phút sau đó, một nữ y tá rất xinh đẹp bước vào, trên tay cầm theo chiếc khay đựng đủ các loại dụng cụ, chỉ là chẳng hiểu sao tôi lại thấy chị ấy đối với tôi chẳng hề có chút thiện cảm nào cả.
Chị y tá đó thay lọ truyền nước cho tôi xong rồi kê cho tôi đơn thuốc 2 viên màu vàng, nói là thuốc giảm co là đưa cho tôi uống, xong xuôi hết mọi thứ mới trở ra ngoài và không quên dặn tôi nằm tư thế nào là tốt nhất cho thai đang thời gian nguy hiểm này.
Uống thuốc vào, đôi mắt tôi lại nhíu lại vì buồn ngủ, chẳng mấy chốc bóng tối lại nhanh chóng ập tới. Nhưng giấc ngủ này chẳng kéo dài được lâu vì một lúc sau đó, tôi bắt đầu thấy phía bụng dưới của mình bắt đầu đau ngâm ngẩm, sau đó là chuyển sang dữ dội, càng lúc càng quặn thắt chẳng khác gì lúc tôi bị chị An đẩy là bao. Sợ hãi bao trùm lên toàn tâm trí, tôi cố mở bừng mắt ra nhìn xung quanh phòng, không ngừng yếu ớt gọi Quân.
- Quân.. Quân, cứu tôi.
Nghe thấy tiếng tôi gọi, Quân đang thiu thiu ngủ ở chiếc ghế sopha cũng liền bật dậy chạy lại, nhìn thấy khuôn mặt tôi trắng nhợt thì gấp gáp, vội vã nhấn chuông gọi bác sĩ, ôm chặt lấy tôi vào lòng trấn an.
- Nhóc con, đừng sợ... Không có chuyện gì đâu, không có chuyện gì đâu em.
Tôi lúc này đã đau đến mức chỉ muốn lả đi, toàn thân chẳng còn sức phải dựa hẳn vào anh mới có thể không bị trượt xuống, phía tay phải không ngừng ôm lấy bụng, đau lắm.
Mấy giây sau đó, bác sĩ trưởng cũng chạy nhanh tới phòng của tôi, ông ta khám cho tôi qua một lượt, sau đó tiêm cho tôi một mũi thuốc giữ, đôi lông mày càng nhíu chặt lại như đang tìm hiểu nguyên nhân. Thế nhưng lần này tiêm vào tôi vẫn không hề cảm thấy cơn đau dịu đi được chút nào, phía dưới bụng còn có cảm giác trằn xuống như có thứ gì đó muốn thốc ra ngoài, thật sự quá mức chịu đựng. Và rồi tôi cũng lại rơi vào hôn mê lần nữa, nhưng khoảnh khác ấy, tôi vẫn kịp nghe thấy vị bác sĩ ấy nói với đồng nghiệp của mình.
- Mifepristone - đây là thuốc phá thai cơ mà, là ai đã kê đơn này cho bệnh nhân uống hả, là ai.
CHƯƠNG 21
Trước khi tỉnh lại, tôi đã mơ một giấc mơ thật dài, một giấc mơ thật đẹp, cõ lẽ là đẹp nhất trong hơn 23 năm tôi có mặt trên đời này. Tôi mơ thấy mình khoác trên người bộ quần áo màu trắng tinh khôi đắt tiền, bên cạnh là Lưu Sơn với khuôn mặt trầm tĩnh, thần trí bình thường, cùng nắm tay nhau đứng nhìn vào lễ đường trước mặt, về chiếc cổng được trang trí bằng rất nhiều bông hồng đỏ rực, bông cẩm tú cầu thơm ngát. Tôi mơ thấy tôi với anh cùng nhau trao nhẫn cưới dưới sự chứng kiến của rất nhiều người, đặc biệt còn có sự xuất hiện ba và của con trai chúng tôi nữa. Tôi mơ thấy anh hôn tôi thật nhẹ, mơ thấy anh nói với tôi rằng anh vẫn ở nơi đó đợi tôi, vẫn chỉ cần tôi. Khoảnh khắc ấy, tôi đã nghĩ mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất vì anh thật sự không hề rời xa tôi, ba cũng không mất như A Nùng nói, và con của chúng tôi vẫn khỏe mạnh lớn lên từng ngày. Một hạnh phúc thật sự viên mãn khiến ai cũng phải ghen tị.
Nhưng, khi một nhà bốn người chúng tôi đứng cùng nhau chụp ảnh, tôi lại chỉ thấy mình tôi có trong bức ảnh đó, ba tôi biến mất, đứa bé biến thành vũng máu đỏ sậm chảy lênh láng dưới sàn, thấm ướt cả chân váy cưới của tôi. Lưu Sơn thì độc ác nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng, miệng không ngừng trách móc tôi sao không chịu đi tìm người thân cho anh, sao lại để anh điên dại như thế. Những vị quan khách tới dự cũng thì nhau ra vào chỉ trích tôi, nói tôi thực dụng, nói tôi ích kỉ, nói tôi xấu xa đủ bằng những từ ngữ lời lẽ không hay trên đời.
Sợ hãi cùng với uất ức, tôi hét lớn một tiếng bật người ngồi dậy, mồ hôi trên trán túa ra từng mảng khiến những sợi tóc lòa xòa trước mặt dính bê bết đầy trên da thịt, hơi thở hỗn loạn gấp gáp. Ánh mắt điên cuồng nhìn xung quanh tìm ba, tìm Lưu Sơn, tìm những bông hồng đỏ rực trang trí khắp mọi nẻo, nhưng đều không thấy. Mất một lúc tôi mới nhận ra được tất cả mọi thứ chỉ là mộng ảo, chẳng hề có hoa cũng chẳng hề có váy, chẳng có cha sứ mà chỉ có mùi thuốc sát trùng nồng nặc, cùng với tiếng máy móc của máy monitor kêu từng hồi đơn điệu.
Ngước mắt lên nhìn từng giọt nước truyền cứ tí tách chảy nhỏ giọt, tôi không khóc, vì nước mắt lúc này đã thật sự cạn rồi, chỉ còn nỗi đau cứ thi nhau ngặm nhấm từng lục phủ ngũ tạng của mình, tê tái đến nhói lòng. Tôi không biết con của tôi còn hay là đã mất, tôi cũng không dám mở miệng ra hỏi Quân vì sợ kết quả không như mong đợi của mình, tôi chỉ biết chịu đựng một mình, một mình vượt qua, một mình buông bỏ. Tôi cũng muốn lao ra ngoài chất vấn người y tá kia tại sao lại cho tôi uống thuốc phá thai, tại sao cô ta lại có thể kê đơn nhầm lẫn, nhưng rồi tôi cũng không làm được, vì tôi nhận ra có dằn mặt cô ta, con tôi cũng làm gì còn nữa đâu. Mà có dằn mặt, tôi cũng không thể thắng kiện, tống cô ta vào tù được.
Cứ ngồi thần người như vậy nhìn ra bên ngoài trời đầy nắng, tôi chỉ biết cười nhạt cho số phận bạc bẽo của mình, tâm trí dần có những suy nghĩ không tiêu cực. Tôi nhìn thấy một đôi vợ chồng ngồi ở chiếc ghế đá bên cạnh nhau cười nói dưới bóng râm, tay anh ta vẫn còn phe phẩy chiếc quạt nan cho chị khỏi nóng, thi thoảng còn ghé tai vào cái bụng tròn vo của vợ lắng nge, sau đó gật đầu cười trong sung sướng. Bọn họ hạnh phúc quá, hạnh phúc khiến tôi trở nên ghen tị, chỉ muốn mình cũng được như thế mà thôi.
Tôi cứ ngồi như thế chẳng biết từ khi nào Quân đã đứng sau tôi, nhẹ nhàng chỉnh lại mái tóc rối xù của tôi, lặng lẽ giúp tôi lau từng ngón tay trắng bệch nhợt nhạt đến khuôn mặt gầy gò, đến đôi mắt sưng mọng đỏ ửng như hai quả hạnh đào. Anh ôm tôi vào lòng mình, giọng nói cũng khản đặc cất lên nói.
- Nhóc con, muốn khóc thì cứ khóc đi, đừng cố chịu đựng trong lòng, sẽ càng thêm khó chịu hơn đấy.
Tôi lắc đầu, mười đầu ngón tay víu chặt lấy vạt áo của anh, run run nói trong khổ sở, đôi môi bên dưới cũng bị cắn đến bật máu in rõ những dấu răng.
- Ba tôi mất rồi, mất sau ngày tôi rời khỏi nhà hai ngày, nhưng đến tận hôm nọ tôi mới nhận được thư của dân làng gửi lên. A Sơn cũng bỏ tôi mà đi, anh ấy trở về với gia đình của mình, cũng chẳng muốn ở bên cạnh tôi nữa. Đến đứa bé là người thân duy nhất trên đời này của tôi cũng không còn, anh bảo tôi phải làm sao đây, phải làm sao để vượt qua đây.... Tôi cố gắng học, cố gắng làm để tiết kiệm tiền cho anh ấy chữa bệnh, tôi đã cố gắng mấy ngày nữa sẽ về đưa họ lên đây sống với mình. Nhưng hết rồi, hết thật rồi, thật sự mọi thứ tan nát hết cả rồi.
Quân ôm chặt lấy tôi hơn, để mặc tôi cào cấu phát tiết uất ức trên người mình, chỉ nói đúng một câu duy nhất, vừa là động viên an ủi, cũng vừa là ép buộc tôi phải nhớ lấy.
- Em không phải có một mình, em còn có tôi, hiểu không?
Thời gian ấy, Quân chính là chiếc cọc giữa dòng nước lũ chảy siết mà tôi bám víu lấy được, để có thể ngoi lên không bị nhấm chìm.
Những ngày sau đó nằm viện, Quân hầu như đều túc trực bên cạnh tôi không rời, thậm chí việc tôi bị nữ y tá kia cho uống nhầm thuốc phá thai anh cũng thuê luật sư làm đơn kiện để đòi lại công bằng cho tôi, mặc tôi nói thôi đừng truy cứu nữa.
Anh nói với tôi, thời gian anh không có ở đây, tôi đã chịu nhiều thiệt thòi rồi, thì bây giờ hãy để anh bao bọc che chở cho tôi, để anh bên cạnh tôi cùng tôi sánh vai cùng nhau đi hết những quãng đường sau này, anh nói anh sẽ không để tôi cô đơn nữa. Thế nhưng anh đâu hề biết rằng, tôi cảm kích anh, nhưng vẫn chẳng thể nào yêu anh được,vì trái tim tôi, cả đời này chỉ khắc tên người đàn ông bị điên có tên “ Lưu Sơn” đó.
Vì sức khỏe khá yếu nên tôi phải nằm viện mất 15 ngày mới được các bác sĩ đồng ý cho ra viện, trong lúc thu xếp đồ đạc, Quân nói với tôi.
- Nhóc con, chuyện kia hôm qua luật sư có nói với anh việc kiện cáo không được thông qua, vì đằng sau cái người y tá kia có ô dù lớn lắm. Họ nói chúng ta không nên dây vào những người đó, với cả anh cũng đã nhờ hết mọi mối quan hệ nhưng không ai nhận... Họ chỉ nói hai bên chúng ta tự thỏa thuận số tiền bồi thường thôi. Anh, anh xin lỗi vì không giúp được gì cho em.
Nghe từng câu từng chữ Quân nói, đôi tay đang gấp quần áo của tôi cũng chợt khựng lại, có chút run rẩy nhưng sau đó cũng trấn tĩnh lại được. Thật ra tôi cũng biết mọi chuyện kiểu gì cũng được họ dìm lắng xuống nên mới nói Quân đừng kiện làm gì, biết được đơn kiện nhất định là chúng tôi sẽ thua, nhưng thấy được kết quả vẫn không khỏi ngăn được cảm xúc đau đớn trong lòng. Bởi vì tôi nhận ra, người thiệt vẫn chỉ mãi là tôi mà thôi.
Đưa tôi về căn nhà trọ của mình nằm ở khu chung cư cũ, Quân dìu tôi lên phòng, sau đó còn giúp tôi dọn dẹp mọi thứ bừa bộn trong đó, xong xuôi rồi lại nấu cháo cho tôi bồi bổ, đến khi bên ngoài trời tối mịt mới lưỡng lự trở về.
Căn nhà này là căn nhà tôi thuê với dự định đón ba với anh lên ở, tuy cũ kĩ và an ninh không được đảm bảo nhưng lại phù hợp với mức thu nhập của tôi, mắt nhắm mắt mở thì vẫn có thể ở được. Chỉ là bây giờ, chỉ còn mình tôi sống ở chỗ này, mình tôi dùng những thứ tôi đã cất công mất mấy ngày mới chọn được, chỉ còn mình tôi ngủ mình tôi ăn những bữa ăn tôi nấu mà thôi.
Trằn trọc ngủ một giấc cho đến sáng mai mới tỉnh dậy, tuy toàn thân vẫn mệt mỏi và có chút đau đầu, nhưng tôi vẫn cố lết thân ngồi dậy sửa thay quần áo đến công ty xin nghì việc, rồi sau đó sẽ trở về một chuyến, thắp cho ba nén nhang rồi xây mộ cho người.
Thật ra quyết định nghỉ việc ấy tôi cũng mất cả đêm mới có thể đưa ra được, bởi vì nơi này cũng là công ty đầu tiên nhận người mới ra trường là tôi, mặc dù nó cũng chỉ là một công ty bất động sản không hề có tiếng tăm gì cả nhưng nói thật tôi thật sự không nỡ. Với cả khi xác định nghỉ việc ở đây rồi, tôi sẽ khó khăn để xin việc làm ở công ty khác lắm. Thêm nữa lần này về quê chẳng biết đến khi nào nên được, ngộ nhỡ dài ngày chắc chắn công ty sẽ không duyệt phép, nên cuối cùng vẫn là quyết định xin nghỉ việc thôi.
Sửa soạn một chút, tôi cũng đẩy cửa bước xuống tầng, vừa đi ra khỏi cánh cổng bạc màu đã nhìn thấy Quân tựa đầu xe hút thuốc, ánh mắt chăm chăm nhìn về phía tôi không rời, đưa tay vẫy nhẹ. Ban đầu, tôi không có ý định chạy lại vì không muốn bản thân gần với Quân quá, nhưng rôi nghĩ đến những ngày ở bệnh viện, người đàn ông này luôn túc trực bên tôi không dời, chăm lo quan tâm từng tí một, lương tâm lạnh không nỡ lạnh nhạt với anh, lưỡng lự hồi lâu cũng dứt khoát bước lại. Dù sao cũng nên nói với anh lời cảm ơn, và hơn hết là nói rõ lòng mình cho anh hiểu, để anh ấy khỏi phải làm những việc vô nghĩa vì tôi nữa, vì tôi biết bản thân chẳng bao giờ có thể đáp lại anh được.
Chờ cho những phương tiện đi hết, tôi mới chạy sang lề đường bên kia, vẫn cố giả vờ lên tiếng hỏi Quân mặc dù đã biết được lý do anh tới nơi này.
- Anh... anh làm gì ở đây thế.
Quân vất điếu thuốc lá xuống đất, sau đó lấy mũi giày di bẹt, giọng nói mang theo cả hơi thuốc lá ba số đáp trả tôi.
- Đến đón em. Em nghĩ ngoài em ra tôi còn quen được ai ở đây nữa sao.
Nói xong Quân đưa tay mở cửa xe nhìn tôi không nói chỉ ra hiệu nhưng tôi cũng biết ý anh ta muốn mình ngồi vào, từ chối không từ chối được nên chỉ biết thở dài nghe theo.
Sau khi thấy tôi ngoan ngoãn nghe lời mình như vậy, khóe miệng Quân kéo lên một nụ cười thật nhẹ, quay người về hướng cửa xe phía bên kia mở ra ngồi vào, hài lòng lên tiếng.
- Năm năm không gặp em thật sự ngoan hơn trước nhiều rồi đấy. Ngày xưa nếu tôi không nhớ không nhầm em chẳng bao giờ dành cho tôi được một câu nói tử tế như bây giờ.
- Anh cũng nói là năm năm mà, năm năm thì mọi thứ cũng nên thay đổi không phải sao. Tôi bây giờ đã 23 tuổi, không phải là 18 tuổi nữa, nên những phút bốc đồng cũng chẳng còn...( quay sang Quân, tôi nói tiếp)....Cũng giống như anh, trước kia là một tên lưu manh có tiếng, đầu đường xó chợ, ngóc ngách nào ai nghe tên đến cũng phải sợ hãi. Vậy mà bây giờ cũng trở thành doanh nhân thành đạt rồi đó thôi.
Trước những câu nói của tôi, Quân cười thật nhẹ, không có đáp trả liền nổ máy đưa tôi tới công ty, đã vậy còn đích thân đưa tôi lên đến tận phòng giám đốc. Cũng may sao cấp trên của tôi là đối tác với công ty của nhà Quân nên mọi thủ tục tôi cũng được họ kí duyệt dễ dàng, lương tháng họ giữ cũng được trả đầy đủ, tuy không nhiều nhưng cũng thêm cho tôi được đồng nào hay đồng đó.
Đơn xin nghỉ việc cũng đã được duyệt, rời khỏi công ty tôi liền bảo Quân đưa mình ra bến xe để bắt kịp chuyến trở về quê, bản thân anh ta ban đầu muốn đi theo tôi lắm nhưng vì vướng phải một số công việc nên đành khất lại. Lúc tôi lên xe, Quân vội rút từ túi áo ra chiếc điện thoại sáng loáng thời thượng đưa cho tôi, anh nói.
- Về quê nhớ gọi điện cho anh nhé, số anh lưu trong máy rồi đấy. Gọi để cho anh ở trên này đỡ lo lắng.
Tôi đưa mắt nhìn chiếc điện thoại đắt tiền anh cầm, đôi lông mi rủ xuống run run, lắc đầu.
- Thôi, tôi có cầm cũng không dùng được vì quê tôi không có sóng điện thoại. Anh giữ lại mà dùng đi.
- Thế bao giờ em lên trên này, nói tôi biết để tôi còn thu xếp thời gian, chứ tôi sợ lại trùng với lịch công tác của tôi mất.
- Không biết nữa, tôi cũng không chắc mình sẽ ở thành phố này nữa. Mà thôi, anh về đi, đối tác của anh đang chờ anh đấy, thời gian qua tôi cảm ơn nhiều, vì nếu không có anh tôi chẳng biết bản thân còn có thể sống sót đến bây giờ được không nữa...( Ngừng lại mấy giây quẹt đi nước mắt lăn dài trên khóe mi đỏ sọng, tôi nghẹn giọng nói tiếp)... Quân, tôi đi đây, tạm biệt.
Nói xong, tôi chẳng đợi anh trả lời liền chạy ù lên xe tìm đại một chiếc ghế để ngồi, nước mắt không thể ngăn được càng rơi lã chã nhiều hơn. Tôi biết tôi làm như thế này là không đúng, nhưng tôi chẳng còn cách nào khác. Nơi này không thích hợp với tôi, Quân cũng không nên quen biết tôi, tôi bây giờ, chỉ muốn thật xa thành phố đầy đau thương này, muốn được ở một mình mà thôi.
Vẫn là chuyến xe quen thuộc trở về thị trấn buổi xế chiều, vẫn là ngồi sau chiếc xe lừa rung lắc dữ dội trên con đường gập ghềnh tôi đã khắc sâu vào trong tâm trí, vẫn là lão Phụng đưa đón. Thế nhưng lần trước tôi vui vẻ bao nhiêu, nói chuyện rôm rả bao nhiêu thì lần này lại đau đớn bấy nhiêu. Tôi không dám mở miệng hỏi lão chuyện xảy ra như thế nào, tôi luôn giữ im lặng trên suốt khoảng thời gian ấy, vì tôi sợ. Nhưng lão Phụng vẫn kể cho tôi, lão nói.
- Đám người hôm chúng ta gặp khi con đi về với đưa con trở ra thị trấn bắt xe ấy, thật ra là người nhà của Lưu Sơn, Linh ạ. Lúc ta giao sữa dê xong trở về cũng đã thấy họ có mặt ở làng rồi, họ đến nhà con gặp Lưu Sơn với ba con, đưa cho mọi người xem ảnh của Lưu Sơn đợt trước, lúc ấy chúng ta mới biết Lưu Sơn là con nhà giàu trên thành phố. Đã vậy còn có một cô gái rất xin đẹp tự nhận là vợ của cậu ấy nữa. Ban đầu Lưu Sơn không chịu đi theo họ, ba con cũng không cho họ đưa Lưu Sơn đi, nhưng bọn họ nhiều người, lại có người biết võ nữa nên chẳng mấy là túm được cậu ấy. Lúc chiếc xe ba gác họ thuê nổ máy đưa Lưu Sơn khuất dần, ba con cũng lên cơn đau tim, ông ấy chỉ chống cự được một đêm là hôm sau cũng nhắm mắt buông xuôi, trước khi đi vẫn còn dặn dò ta nhắn cho con ông ấy xin lỗi con nhiều vì đã không thể sống được đến lúc nhìn thấy con dựng vợ gả chồng, không giữ được Lưu Sơn lại cho con.
Tai tôi ù đi theo từng lời lão nói, trái tim trong lòng ngực thật sự đau đến thắt lại, chẳng biết dùng từ nào để để có thể nói nên được khổ sở của bản thân lúc này. Ba tôi mất trong đau đớn khi chẳng có tôi bên cạnh, còn cái người tôi yêu đến bất chấp điên cuồng cũng trở về với gia đình và vợ đẹp của mình, tôi phải làm sao đề có thể vượt qua được nỗi đau đớn gấp hàng trăm hàng nghìn lần so với trước khi chưa biết được sự thật đây.
Hóa ra anh có vợ, hóa ra tôi đã yêu người có vợ, ngủ với người có vợ, có con với người có vợ, nên ông trời mới trừng phạt tôi, đày đọa tôi, hại tôi thê thảm khổ sở mới thấy hả hê, thỏa mãn. có đúng vậy không?
Nhưng thật không may cho tôi khi mà người kế tiếp tôi đắc tội phải lại chính là em gái của giám đốc, người mà cả công ty không ai dám dây vào và động vào, nổi tiếng kiêu kì từ trước, chẳng muốn ai hơn mình bao giờ. Tôi không nhớ lúc đó tôi có thật sự và vào chị ấy hay không nữa, vì tâm trạng tôi rất rối, tôi chỉ biết lúc tôi gần chạy ra đến cửa thì mái tóc dài phía sau bị chị ấy kéo lại, tiếp theo là má bị hứng trọn một cát đau điếng, sau đấy là tiếng chửi thô tục.
- Mắt mày mù à mà đi va hết vào người nọ người khác thế hả. Mày quay lại nhìn cái thành phẩm mày tạo ra kìa, có ai như mày va vào người khác mà không biết mở miệng ra xin lỗi người ta không hả con nhà nhà quê thối nát.
Bị chị ta chửi bằng những từ ngữ khó nghe như vậy, tôi cũng uất ức lắm nhưng vì mình là người có lỗi trước nên bắt buộc phải nuốt lại chịu đựng trong lòng, cúi đầu xuống cất giọng xin lỗi, trong khi nước mắt lúc này đã giàn dụa đầy trên khuôn mặt.
- Em... mấy chị cho em xin lỗi. Tại vì gia đình em có chuyện, nên em mới gấp gáp đến mức đi không chú ý. Em...em sẽ thu lại gọn gàng.
Nói rồi tôi tiến lại về phía mấy chiếc túi cùng với giấy tờ bay tung tóe dưới đất, bàn tay run rẩy nhặt từng thứ một lên. Đau khổ đan xen lẫn uất ức, từng giọt lê trên má tôi cũng thi nhau tí tách chảy xuống mỗi lúc một nhiều, ướt đẫm vạt áo trước ngực cùng với mu bàn tay, cũng không tránh khỏi được rơi cả vào những tờ tài liệu tôi đã thu lại.
Chị Bích là người duy nhất ngồi xuống giúp tôi, xong xuôi cũng chính chị là người đứng lên nói lý để giải vây cho tôi khỏi những đám người trước mặt đang hùa vào nhau “ tiếc nuối “ những sản phẩm hàng hiệu, hàng đắt tiền của họ.
- Thôi được rồi, mấy bà cũng đừng ai chèn ép con bé nữa, nhà con bé có chuyện thật nó mới kích động như vậy, nên mới không may đụng phải mấy bà. Chứ nó không hề có ác ý gì khác đâu. Nó thật thà lắm.
Ở công ty, có lẽ chị Bích là người quan tâm tới tôi nhất và thương cảm cho tôi nhất, cũng là người duy nhất biết chuyện tôi có bầu. Chị ấy cũng không phải người giàu có gì, gia đình một nhà ba người cũng sống ở cái khu chung cư cũ đã xuống cấp kia, cũng là người ở tỉnh khác đến đây làm lụng sinh sống nên với tôi chị không hề có ghét bỏ. Với cả chị cũng là tổ trưởng của tổ nên trước sự việc tôi bị bắt nạt bởi một đám người như này, trách nhiệm hòa giải chị cũng phải gánh trên vai.
Thế nhưng mấy người kia lại không dễ dàng bỏ qua cho tôi như thế, sau khi nghe chị Bích nói xong họ chỉ cười khẩy với nhau, cuối cùng chị An, cái người tôi va phải lại khinh miệt không thèm nghe, vẫn tiếp tục chửi.
- Chuyện... con mẹ có thế cứ có chuyện là nó được phép va vào người khác như thế à. Mà cũng trùng hợp ghê, nó va phải ai không va phải, cứ mấy đứa chúng tôi nó va là sao. Bộ công ty này chỉ có mấy người bọn này à..
Chị Huyền, bạn chị An đứng cạnh đó cũng hùa theo bạn của mình quay sang chửi tôi, đôi mắt sắc lạnh còn không quên nguýt ngắn dài.
- Ờ ha, mày nói khiến tao bây giờ cũng mới để ý, sao nó không va phải chị Bích đi nhỉ, hay va phải cái bọn bên phòng thiết kế đi, mà đúng tao với mấy đứa chúng mày. Cố ý thì nói mẹ là cố ý đi còn bày đặt chuyện với trò, mày cứ làm đi mỗi mày có chuyện không bằng ấy nhỉ.
Mỗi người một câu, chẳng mấy chốc nhân viên của phòng khác cũng kéo đến hóng chuyện mỗi lúc một đông, tệ hơn nữa chỉ trong mấy giây ngắn ngủi tôi đã trở thành tội đồ trong mắt bọn họ. Đã thế chị An kia còn nhặt tiếng túi xách hàng hiệu của mình lên đưa cho từng người một xem nó bị bẩn ra sao, xước chỗ nào, càng lúc càng quá đáng chèn ép khiến tôi chẳng thể nào chịu đựng được mà hét ầm lên.
- Chị thôi đi, tôi đã nói là tôi xin lỗi chị rồi mà, sao chị cứ phải làm lớn chuyện lên như thế cơ chứ. Nó hỏng thì chị nói đi, tôi đền cho chị, tôi đền cho chị là được chứ gì. Chị nghĩ chị có cái quyền chà đạp, khinh miệt người khác à, chị cũng là con người như tôi chứ có phải thánh thượng gì đâu.
Lúc ấy, uất ức lẫn với tủi nhục đã khiến tôi nổ tung, chẳng cần để ý đến mình đang đắc tội với ai nữa liền phản kháng lại. Tôi cứ nghĩ rằng có nhiều người ở đây chị ta nhất định sẽ không gay gắt tới mức tặng mình một cái bạt tai nữa, nhưng tôi nhầm rồi. Chị ta không những không đáp thẳng cái túi xách của mình vào mặt tôi, mà còn tiến lại đòi đánh tôi một trận nên thân, giằng co qua lại nhân lúc tôi không để ý đẩy tôi ngã mạnh vào chiếc bàn phía sau khiến lưng tôi truyền đến một trận tê tái, sau đó loạng choạng rồi ngã phịch xuống đất.
Cú ngã không hề nhẹ làm cho tôi xanh xẩm mặt mày, đầu óc choáng váng ong ong chỉ muốn ngất ra đến nơi, phía bụng dưới từng cơn quặn thắt thi nhau kéo tới. Khoảnh khắc ấy, tôi chỉ biết đưa tay ôm chặt lấy bụng của mình cầu cứu gọi mọi người, hi vọng ai đó sẽ giúp tôi gọi cấp cứu, nhưng chẳng hề có ai hết. Chị Bích cũng bị bạn của chị An giữ lại, muốn lao vào giúp tôi nhưng lại bị chị An đe dọa.
- Chị mà dám bước lên giúp nó, thì đừng hòng làm ở cái công ty này nữa.
Giây phút ấy, tôi đã nhìn thấy bước chân chị ấy khựng lại, ánh mắt chiếu về phía tôi đầy đau đớn, đầy hối lỗi vì không giúp được gì cho tôi. Tôi tủi nhục, nhưng tôi không có giận chị, vì tôi cũng không muốn chị vì tôi mà bị mất việc, chị còn phải nuôi chồng bệnh tật, nuôi con nhỏ dại nữa, chị tốt với tôi như vậy tôi đã biết ơn chị lắm rồi.
Tôi cố gắng chống tay đứng dậy, nhưng mỗi lần lấy hết sức đều không thể vì bụng tôi càng lúc càng đau khiến tôi chỉ muốn ngất đi, thậm chí phía dưới đũng quần, tôi còn cảm nhận được từng dòng nóng ấm đặc sệt rỉ ra. Lúc ấy, tôi như tỉnh lại khỏi mụ mị, miệng không ngừng lẩm bẩm những từ van xin chị An buông tha cho tôi, để tôi có thể đi vào viện, nhưng không được.
Con của tôi, con của tôi, làm ơn ai đó cứu tôi, tôi không muốn mất nó, tôi không muốn.... Cuộc đời này tôi chỉ còn nó là người thân, tôi phải giữ được đứa bé, phải giữ được.
Thần trí càng lúc càng mơ hồ, đến khi tưởng từng bản thân sẽ buông xuôi mà chìm vào trong bóng tối đen đặc, cả người tôi bỗng dưng được một vòng tay to lớn ôm lấy, người đó không ngừng tôi.
- Nhóc con... nhóc con... em làm sao thế, em làm sao thế này.
Tôi cố gắng nâng mí mắt nặng trĩu lên nhìn người đó, nhận ra đó là Quân thì kích động, từng ngón tay đã trắng nhợt đưa tay túm lấy vạt vest sang trọng của anh, cố gắng nhịn đau mở miệng cầu xin.
- Giúp tôi..đi bệnh viện... Con..con của tôi... Đứa bé, đứa bé....
- Đứa bé nào, đứa nào hả...Nhóc con, đứa bé ở đâu..
Tôi nghe thấy Quân hỏi mình dộn dập, nhưng tôi không thể mở miệng trả lời anh ta được nữa vì mí mắt đã không thể nhấc nổi lên nữa rồi, bóng tối theo cũng rất nhanh ập tới. Tuy rơi vào hôn mê, nhưng tôi vẫn nghe thấy tiếng của chị Bích hét lên, giọng đầy sợ hãi.
- Máu... máu.. con bé bị sảy thai rồi.
Sảy thai, chị ấy nói tôi bị sảy thai... Không, tôi không muốn, không muốn, chắc chắn chỉ là họ quá kích động nên mới nói như vậy thôi, chắc chắn là như thế mà. Tôi muốn mở mắt quá, nhưng tôi không làm được, tôi muốn mở miệng nói với Quân cứu con tôi, nhưng cũng thất bại. Tôi hận ông trời, hận ông ấy đối xử với tôi tệ như vậy, tôi đâu làm gì có lỗi với ông ấy cơ chứ.
Trong cơn mê man đó, tôi vẫn cảm nhận được sau câu nói ấy của chị Bích, đôi tay Quân ôm lấy tôi chợt cứng lại, sau đó vô thức lặp lại những từ chị ấy nói.
- Sảy thai.. cô nói cô ấy sảy thai...
- Tôi... tôi không chắc... Nhưng anh phải đưa con bé đi viện ngay, con bé bị chảy máu như vậy chúng ta không ai dám chắc được điều gì hết. Con bé có thai được ba tháng rồi.
Chỉ vài lời ngắn ngủi đó đã khiến cho Quân hoảng hồn, mấy giây sau anh liền hét lớn.
- Lấy xe, mẹ kiếp, ra lấy xe vào đây. Nhanh lên, nhìn cái gì mà nhìn hả.
Nghe được câu nói ấy của anh ta, tôi cũng rơi mê man không biết gì nữa, chỉ biết rằng cơ thể lúc này đã trở nên nặng trĩu, mệt mỏi, thật sự rất mệt mỏi. Trong đầu tôi chỉ có một ước nguyện duy nhất chính là, con của tôi, đừng bị làm sao hết. Tôi chỉ mong như thế thôi.
Lúc tôi tỉnh lại, bên ngoài trời đã ngả về chiều, từng ánh nắng gay gắt cứ đổ xuống khiến cảm giác nóng nực càng thêm rõ rệt, đã vậy bên ngoài những tán lá đều đứng im đó chẳng hề có một chút lung lay, càng khiến lòng tôi đã lạnh càng thêm lạnh hơn rất nhiều. Cảnh tượng ấy, thật giống một người đã chết.
Nhẹ đặt tay lên bụng của mình, khóe mắt tôi cứ thế trào ra những giọt lệ mặn đắng, càng lúc càng nhiều đến mức một bên gối cũng đã ướt đẫm, tiếng nức nở chẳng thể kìm nén được nữa mà khóc thật lớn. Con của tôi, con của tôi còn không, hay nó cũng giống ba, bỏ tôi đi thật rồi.
Nghĩ đến điều ấy, tôi như người mất trí ngồi bật dậy muốn lao ra ngoài, thế nhưng khi đôi chân vừa chạm phải xuống dưới đất thì Quân cũng đẩy cửa bước vào, anh nhìn tôi hốt hoảng.
- Làm cái gì thế, sức khỏe em còn yếu lắm, lên giường nằm nghỉ đi. Tôi đút cháo cho em ăn.
Nói rồi Quân nhanh chóng đỡ tôi nằm xuống, sau đó cẩn thân mở chiếc cặp lồng cháo còn nóng hổi bốc khói nghi ngút sẻ ra bát, khuấy từng thìa cho nguội bớt. Nhìn thấy từng sự ân cần ấy của anh dành cho mình, tôi tuy có chút ấm lòng nhưng vẫn không thể không gấp gáp mà cầm chặt lấy khuỷu tay của Quân, giọng nghẹn đặc hỏi trong đau đớn.
- Con của tôi... con của tôi sao rồi. Nó.. nó vẫn còn đúng không.
Quân dừng động tác đảo cháo, đôi mắt hổ phách quay sang nhìn tôi thở dài, không một lời lên tiếng càng khiến trái tim trong lồng ngực tôi như bị ai đó khoét sâu từng thớ thịt. Thái độ đó của anh ta là gì, là đứa bé thật sự không còn ư, con tôi thật sự bỏ tôi rồi ư.
Chỉ cần nghĩ tới điều đó thôi tôi đã không thể kiềm chế được cảm xúc của mình, gào lên trong nước mắt, cả người ngồi co ro lại như một chú chim yếu ớt bị tổn thương toàn thân thể. Tôi mất ba, anh còn không biết đang nơi nào, đứa bé cũng không giữ được nữa... Vậy ông trời còn để tôi sống làm gì, để tôi sống làm gì cơ chứ, cuộc đời tôi vẫn chưa đủ bất hạnh hay sao, chưa đủ thê thảm khiến ông ấy hả hê hay sao mà liên tục đày đọa tôi tới như vậy.
Quân thấy tôi khóc lớn như vậy thì hốt hoảng, anh ta luống cuống ôm tôi vào lòng, vỗ nhẹ lên đầu tôi dỗ dành như một đứa trẻ, lắp bắp nói không thành câu hoàn chỉnh.
- Nhóc con, em đừng khóc nữa, tôi đã nói gì đâu mà em khóc. Con em vẫn giữ được, bác sĩ bảo bây giờ em phải nằm viện dưỡng thai, không được đi làm và đi lại nữa, nếu không kết quả sẽ xấu lắm đấy.
Từng câu từng chữ Quân nói tôi đều nghe thấy, vội ngẩng đầu lên nhìn anh dồn dập hỏi như không tin vào tai mình.
- Anh nói cái gì, anh nói con tôi vẫn còn, nó vẫn còn đúng không.
Quân gật đầu, giúp tôi nằm xuống rồi mới nói tiếp.
- Bác sĩ bảo may là đưa đến kịp nên kịp thời tiêm thuốc giữ cho em, 2 ngày trôi qua không thấy thai có động tĩnh ra máu nữa nên tạm thời coi như qua cơn nguy hiểm, nhưng vẫn là phải kiêng thật kĩ, đặc biệt hạn chế không được suy nghĩ nhiều và khóc nữa, biết chưa hả.
Nói xong Quân thổi từng thìa cháo đút cho tôi ăn, mặc dù miệng vẫn còn đắng ngắt lắm nhưng tôi vẫn cố há miệng để nuốt xuống, vì tôi biết bây giờ tôi vẫn không chỉ có một mình, mà còn có cả con của tôi vẫn đang kiên cường chống lại nguy hiểm để được bên cạnh tôi, hai mẹ con tôi sẽ cố gắng vượt qua tất cả để có thể có một thai kì khỏe mạnh
Ăn hết báo cháo, Quân dặn dò tôi nằm nghỉ rồi đi ra ngoài gọi y tá vào kiểm tra cho tôi với thay truyền nước. Vài phút sau đó, một nữ y tá rất xinh đẹp bước vào, trên tay cầm theo chiếc khay đựng đủ các loại dụng cụ, chỉ là chẳng hiểu sao tôi lại thấy chị ấy đối với tôi chẳng hề có chút thiện cảm nào cả.
Chị y tá đó thay lọ truyền nước cho tôi xong rồi kê cho tôi đơn thuốc 2 viên màu vàng, nói là thuốc giảm co là đưa cho tôi uống, xong xuôi hết mọi thứ mới trở ra ngoài và không quên dặn tôi nằm tư thế nào là tốt nhất cho thai đang thời gian nguy hiểm này.
Uống thuốc vào, đôi mắt tôi lại nhíu lại vì buồn ngủ, chẳng mấy chốc bóng tối lại nhanh chóng ập tới. Nhưng giấc ngủ này chẳng kéo dài được lâu vì một lúc sau đó, tôi bắt đầu thấy phía bụng dưới của mình bắt đầu đau ngâm ngẩm, sau đó là chuyển sang dữ dội, càng lúc càng quặn thắt chẳng khác gì lúc tôi bị chị An đẩy là bao. Sợ hãi bao trùm lên toàn tâm trí, tôi cố mở bừng mắt ra nhìn xung quanh phòng, không ngừng yếu ớt gọi Quân.
- Quân.. Quân, cứu tôi.
Nghe thấy tiếng tôi gọi, Quân đang thiu thiu ngủ ở chiếc ghế sopha cũng liền bật dậy chạy lại, nhìn thấy khuôn mặt tôi trắng nhợt thì gấp gáp, vội vã nhấn chuông gọi bác sĩ, ôm chặt lấy tôi vào lòng trấn an.
- Nhóc con, đừng sợ... Không có chuyện gì đâu, không có chuyện gì đâu em.
Tôi lúc này đã đau đến mức chỉ muốn lả đi, toàn thân chẳng còn sức phải dựa hẳn vào anh mới có thể không bị trượt xuống, phía tay phải không ngừng ôm lấy bụng, đau lắm.
Mấy giây sau đó, bác sĩ trưởng cũng chạy nhanh tới phòng của tôi, ông ta khám cho tôi qua một lượt, sau đó tiêm cho tôi một mũi thuốc giữ, đôi lông mày càng nhíu chặt lại như đang tìm hiểu nguyên nhân. Thế nhưng lần này tiêm vào tôi vẫn không hề cảm thấy cơn đau dịu đi được chút nào, phía dưới bụng còn có cảm giác trằn xuống như có thứ gì đó muốn thốc ra ngoài, thật sự quá mức chịu đựng. Và rồi tôi cũng lại rơi vào hôn mê lần nữa, nhưng khoảnh khác ấy, tôi vẫn kịp nghe thấy vị bác sĩ ấy nói với đồng nghiệp của mình.
- Mifepristone - đây là thuốc phá thai cơ mà, là ai đã kê đơn này cho bệnh nhân uống hả, là ai.
CHƯƠNG 21
Trước khi tỉnh lại, tôi đã mơ một giấc mơ thật dài, một giấc mơ thật đẹp, cõ lẽ là đẹp nhất trong hơn 23 năm tôi có mặt trên đời này. Tôi mơ thấy mình khoác trên người bộ quần áo màu trắng tinh khôi đắt tiền, bên cạnh là Lưu Sơn với khuôn mặt trầm tĩnh, thần trí bình thường, cùng nắm tay nhau đứng nhìn vào lễ đường trước mặt, về chiếc cổng được trang trí bằng rất nhiều bông hồng đỏ rực, bông cẩm tú cầu thơm ngát. Tôi mơ thấy tôi với anh cùng nhau trao nhẫn cưới dưới sự chứng kiến của rất nhiều người, đặc biệt còn có sự xuất hiện ba và của con trai chúng tôi nữa. Tôi mơ thấy anh hôn tôi thật nhẹ, mơ thấy anh nói với tôi rằng anh vẫn ở nơi đó đợi tôi, vẫn chỉ cần tôi. Khoảnh khắc ấy, tôi đã nghĩ mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất vì anh thật sự không hề rời xa tôi, ba cũng không mất như A Nùng nói, và con của chúng tôi vẫn khỏe mạnh lớn lên từng ngày. Một hạnh phúc thật sự viên mãn khiến ai cũng phải ghen tị.
Nhưng, khi một nhà bốn người chúng tôi đứng cùng nhau chụp ảnh, tôi lại chỉ thấy mình tôi có trong bức ảnh đó, ba tôi biến mất, đứa bé biến thành vũng máu đỏ sậm chảy lênh láng dưới sàn, thấm ướt cả chân váy cưới của tôi. Lưu Sơn thì độc ác nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng, miệng không ngừng trách móc tôi sao không chịu đi tìm người thân cho anh, sao lại để anh điên dại như thế. Những vị quan khách tới dự cũng thì nhau ra vào chỉ trích tôi, nói tôi thực dụng, nói tôi ích kỉ, nói tôi xấu xa đủ bằng những từ ngữ lời lẽ không hay trên đời.
Sợ hãi cùng với uất ức, tôi hét lớn một tiếng bật người ngồi dậy, mồ hôi trên trán túa ra từng mảng khiến những sợi tóc lòa xòa trước mặt dính bê bết đầy trên da thịt, hơi thở hỗn loạn gấp gáp. Ánh mắt điên cuồng nhìn xung quanh tìm ba, tìm Lưu Sơn, tìm những bông hồng đỏ rực trang trí khắp mọi nẻo, nhưng đều không thấy. Mất một lúc tôi mới nhận ra được tất cả mọi thứ chỉ là mộng ảo, chẳng hề có hoa cũng chẳng hề có váy, chẳng có cha sứ mà chỉ có mùi thuốc sát trùng nồng nặc, cùng với tiếng máy móc của máy monitor kêu từng hồi đơn điệu.
Ngước mắt lên nhìn từng giọt nước truyền cứ tí tách chảy nhỏ giọt, tôi không khóc, vì nước mắt lúc này đã thật sự cạn rồi, chỉ còn nỗi đau cứ thi nhau ngặm nhấm từng lục phủ ngũ tạng của mình, tê tái đến nhói lòng. Tôi không biết con của tôi còn hay là đã mất, tôi cũng không dám mở miệng ra hỏi Quân vì sợ kết quả không như mong đợi của mình, tôi chỉ biết chịu đựng một mình, một mình vượt qua, một mình buông bỏ. Tôi cũng muốn lao ra ngoài chất vấn người y tá kia tại sao lại cho tôi uống thuốc phá thai, tại sao cô ta lại có thể kê đơn nhầm lẫn, nhưng rồi tôi cũng không làm được, vì tôi nhận ra có dằn mặt cô ta, con tôi cũng làm gì còn nữa đâu. Mà có dằn mặt, tôi cũng không thể thắng kiện, tống cô ta vào tù được.
Cứ ngồi thần người như vậy nhìn ra bên ngoài trời đầy nắng, tôi chỉ biết cười nhạt cho số phận bạc bẽo của mình, tâm trí dần có những suy nghĩ không tiêu cực. Tôi nhìn thấy một đôi vợ chồng ngồi ở chiếc ghế đá bên cạnh nhau cười nói dưới bóng râm, tay anh ta vẫn còn phe phẩy chiếc quạt nan cho chị khỏi nóng, thi thoảng còn ghé tai vào cái bụng tròn vo của vợ lắng nge, sau đó gật đầu cười trong sung sướng. Bọn họ hạnh phúc quá, hạnh phúc khiến tôi trở nên ghen tị, chỉ muốn mình cũng được như thế mà thôi.
Tôi cứ ngồi như thế chẳng biết từ khi nào Quân đã đứng sau tôi, nhẹ nhàng chỉnh lại mái tóc rối xù của tôi, lặng lẽ giúp tôi lau từng ngón tay trắng bệch nhợt nhạt đến khuôn mặt gầy gò, đến đôi mắt sưng mọng đỏ ửng như hai quả hạnh đào. Anh ôm tôi vào lòng mình, giọng nói cũng khản đặc cất lên nói.
- Nhóc con, muốn khóc thì cứ khóc đi, đừng cố chịu đựng trong lòng, sẽ càng thêm khó chịu hơn đấy.
Tôi lắc đầu, mười đầu ngón tay víu chặt lấy vạt áo của anh, run run nói trong khổ sở, đôi môi bên dưới cũng bị cắn đến bật máu in rõ những dấu răng.
- Ba tôi mất rồi, mất sau ngày tôi rời khỏi nhà hai ngày, nhưng đến tận hôm nọ tôi mới nhận được thư của dân làng gửi lên. A Sơn cũng bỏ tôi mà đi, anh ấy trở về với gia đình của mình, cũng chẳng muốn ở bên cạnh tôi nữa. Đến đứa bé là người thân duy nhất trên đời này của tôi cũng không còn, anh bảo tôi phải làm sao đây, phải làm sao để vượt qua đây.... Tôi cố gắng học, cố gắng làm để tiết kiệm tiền cho anh ấy chữa bệnh, tôi đã cố gắng mấy ngày nữa sẽ về đưa họ lên đây sống với mình. Nhưng hết rồi, hết thật rồi, thật sự mọi thứ tan nát hết cả rồi.
Quân ôm chặt lấy tôi hơn, để mặc tôi cào cấu phát tiết uất ức trên người mình, chỉ nói đúng một câu duy nhất, vừa là động viên an ủi, cũng vừa là ép buộc tôi phải nhớ lấy.
- Em không phải có một mình, em còn có tôi, hiểu không?
Thời gian ấy, Quân chính là chiếc cọc giữa dòng nước lũ chảy siết mà tôi bám víu lấy được, để có thể ngoi lên không bị nhấm chìm.
Những ngày sau đó nằm viện, Quân hầu như đều túc trực bên cạnh tôi không rời, thậm chí việc tôi bị nữ y tá kia cho uống nhầm thuốc phá thai anh cũng thuê luật sư làm đơn kiện để đòi lại công bằng cho tôi, mặc tôi nói thôi đừng truy cứu nữa.
Anh nói với tôi, thời gian anh không có ở đây, tôi đã chịu nhiều thiệt thòi rồi, thì bây giờ hãy để anh bao bọc che chở cho tôi, để anh bên cạnh tôi cùng tôi sánh vai cùng nhau đi hết những quãng đường sau này, anh nói anh sẽ không để tôi cô đơn nữa. Thế nhưng anh đâu hề biết rằng, tôi cảm kích anh, nhưng vẫn chẳng thể nào yêu anh được,vì trái tim tôi, cả đời này chỉ khắc tên người đàn ông bị điên có tên “ Lưu Sơn” đó.
Vì sức khỏe khá yếu nên tôi phải nằm viện mất 15 ngày mới được các bác sĩ đồng ý cho ra viện, trong lúc thu xếp đồ đạc, Quân nói với tôi.
- Nhóc con, chuyện kia hôm qua luật sư có nói với anh việc kiện cáo không được thông qua, vì đằng sau cái người y tá kia có ô dù lớn lắm. Họ nói chúng ta không nên dây vào những người đó, với cả anh cũng đã nhờ hết mọi mối quan hệ nhưng không ai nhận... Họ chỉ nói hai bên chúng ta tự thỏa thuận số tiền bồi thường thôi. Anh, anh xin lỗi vì không giúp được gì cho em.
Nghe từng câu từng chữ Quân nói, đôi tay đang gấp quần áo của tôi cũng chợt khựng lại, có chút run rẩy nhưng sau đó cũng trấn tĩnh lại được. Thật ra tôi cũng biết mọi chuyện kiểu gì cũng được họ dìm lắng xuống nên mới nói Quân đừng kiện làm gì, biết được đơn kiện nhất định là chúng tôi sẽ thua, nhưng thấy được kết quả vẫn không khỏi ngăn được cảm xúc đau đớn trong lòng. Bởi vì tôi nhận ra, người thiệt vẫn chỉ mãi là tôi mà thôi.
Đưa tôi về căn nhà trọ của mình nằm ở khu chung cư cũ, Quân dìu tôi lên phòng, sau đó còn giúp tôi dọn dẹp mọi thứ bừa bộn trong đó, xong xuôi rồi lại nấu cháo cho tôi bồi bổ, đến khi bên ngoài trời tối mịt mới lưỡng lự trở về.
Căn nhà này là căn nhà tôi thuê với dự định đón ba với anh lên ở, tuy cũ kĩ và an ninh không được đảm bảo nhưng lại phù hợp với mức thu nhập của tôi, mắt nhắm mắt mở thì vẫn có thể ở được. Chỉ là bây giờ, chỉ còn mình tôi sống ở chỗ này, mình tôi dùng những thứ tôi đã cất công mất mấy ngày mới chọn được, chỉ còn mình tôi ngủ mình tôi ăn những bữa ăn tôi nấu mà thôi.
Trằn trọc ngủ một giấc cho đến sáng mai mới tỉnh dậy, tuy toàn thân vẫn mệt mỏi và có chút đau đầu, nhưng tôi vẫn cố lết thân ngồi dậy sửa thay quần áo đến công ty xin nghì việc, rồi sau đó sẽ trở về một chuyến, thắp cho ba nén nhang rồi xây mộ cho người.
Thật ra quyết định nghỉ việc ấy tôi cũng mất cả đêm mới có thể đưa ra được, bởi vì nơi này cũng là công ty đầu tiên nhận người mới ra trường là tôi, mặc dù nó cũng chỉ là một công ty bất động sản không hề có tiếng tăm gì cả nhưng nói thật tôi thật sự không nỡ. Với cả khi xác định nghỉ việc ở đây rồi, tôi sẽ khó khăn để xin việc làm ở công ty khác lắm. Thêm nữa lần này về quê chẳng biết đến khi nào nên được, ngộ nhỡ dài ngày chắc chắn công ty sẽ không duyệt phép, nên cuối cùng vẫn là quyết định xin nghỉ việc thôi.
Sửa soạn một chút, tôi cũng đẩy cửa bước xuống tầng, vừa đi ra khỏi cánh cổng bạc màu đã nhìn thấy Quân tựa đầu xe hút thuốc, ánh mắt chăm chăm nhìn về phía tôi không rời, đưa tay vẫy nhẹ. Ban đầu, tôi không có ý định chạy lại vì không muốn bản thân gần với Quân quá, nhưng rôi nghĩ đến những ngày ở bệnh viện, người đàn ông này luôn túc trực bên tôi không dời, chăm lo quan tâm từng tí một, lương tâm lạnh không nỡ lạnh nhạt với anh, lưỡng lự hồi lâu cũng dứt khoát bước lại. Dù sao cũng nên nói với anh lời cảm ơn, và hơn hết là nói rõ lòng mình cho anh hiểu, để anh ấy khỏi phải làm những việc vô nghĩa vì tôi nữa, vì tôi biết bản thân chẳng bao giờ có thể đáp lại anh được.
Chờ cho những phương tiện đi hết, tôi mới chạy sang lề đường bên kia, vẫn cố giả vờ lên tiếng hỏi Quân mặc dù đã biết được lý do anh tới nơi này.
- Anh... anh làm gì ở đây thế.
Quân vất điếu thuốc lá xuống đất, sau đó lấy mũi giày di bẹt, giọng nói mang theo cả hơi thuốc lá ba số đáp trả tôi.
- Đến đón em. Em nghĩ ngoài em ra tôi còn quen được ai ở đây nữa sao.
Nói xong Quân đưa tay mở cửa xe nhìn tôi không nói chỉ ra hiệu nhưng tôi cũng biết ý anh ta muốn mình ngồi vào, từ chối không từ chối được nên chỉ biết thở dài nghe theo.
Sau khi thấy tôi ngoan ngoãn nghe lời mình như vậy, khóe miệng Quân kéo lên một nụ cười thật nhẹ, quay người về hướng cửa xe phía bên kia mở ra ngồi vào, hài lòng lên tiếng.
- Năm năm không gặp em thật sự ngoan hơn trước nhiều rồi đấy. Ngày xưa nếu tôi không nhớ không nhầm em chẳng bao giờ dành cho tôi được một câu nói tử tế như bây giờ.
- Anh cũng nói là năm năm mà, năm năm thì mọi thứ cũng nên thay đổi không phải sao. Tôi bây giờ đã 23 tuổi, không phải là 18 tuổi nữa, nên những phút bốc đồng cũng chẳng còn...( quay sang Quân, tôi nói tiếp)....Cũng giống như anh, trước kia là một tên lưu manh có tiếng, đầu đường xó chợ, ngóc ngách nào ai nghe tên đến cũng phải sợ hãi. Vậy mà bây giờ cũng trở thành doanh nhân thành đạt rồi đó thôi.
Trước những câu nói của tôi, Quân cười thật nhẹ, không có đáp trả liền nổ máy đưa tôi tới công ty, đã vậy còn đích thân đưa tôi lên đến tận phòng giám đốc. Cũng may sao cấp trên của tôi là đối tác với công ty của nhà Quân nên mọi thủ tục tôi cũng được họ kí duyệt dễ dàng, lương tháng họ giữ cũng được trả đầy đủ, tuy không nhiều nhưng cũng thêm cho tôi được đồng nào hay đồng đó.
Đơn xin nghỉ việc cũng đã được duyệt, rời khỏi công ty tôi liền bảo Quân đưa mình ra bến xe để bắt kịp chuyến trở về quê, bản thân anh ta ban đầu muốn đi theo tôi lắm nhưng vì vướng phải một số công việc nên đành khất lại. Lúc tôi lên xe, Quân vội rút từ túi áo ra chiếc điện thoại sáng loáng thời thượng đưa cho tôi, anh nói.
- Về quê nhớ gọi điện cho anh nhé, số anh lưu trong máy rồi đấy. Gọi để cho anh ở trên này đỡ lo lắng.
Tôi đưa mắt nhìn chiếc điện thoại đắt tiền anh cầm, đôi lông mi rủ xuống run run, lắc đầu.
- Thôi, tôi có cầm cũng không dùng được vì quê tôi không có sóng điện thoại. Anh giữ lại mà dùng đi.
- Thế bao giờ em lên trên này, nói tôi biết để tôi còn thu xếp thời gian, chứ tôi sợ lại trùng với lịch công tác của tôi mất.
- Không biết nữa, tôi cũng không chắc mình sẽ ở thành phố này nữa. Mà thôi, anh về đi, đối tác của anh đang chờ anh đấy, thời gian qua tôi cảm ơn nhiều, vì nếu không có anh tôi chẳng biết bản thân còn có thể sống sót đến bây giờ được không nữa...( Ngừng lại mấy giây quẹt đi nước mắt lăn dài trên khóe mi đỏ sọng, tôi nghẹn giọng nói tiếp)... Quân, tôi đi đây, tạm biệt.
Nói xong, tôi chẳng đợi anh trả lời liền chạy ù lên xe tìm đại một chiếc ghế để ngồi, nước mắt không thể ngăn được càng rơi lã chã nhiều hơn. Tôi biết tôi làm như thế này là không đúng, nhưng tôi chẳng còn cách nào khác. Nơi này không thích hợp với tôi, Quân cũng không nên quen biết tôi, tôi bây giờ, chỉ muốn thật xa thành phố đầy đau thương này, muốn được ở một mình mà thôi.
Vẫn là chuyến xe quen thuộc trở về thị trấn buổi xế chiều, vẫn là ngồi sau chiếc xe lừa rung lắc dữ dội trên con đường gập ghềnh tôi đã khắc sâu vào trong tâm trí, vẫn là lão Phụng đưa đón. Thế nhưng lần trước tôi vui vẻ bao nhiêu, nói chuyện rôm rả bao nhiêu thì lần này lại đau đớn bấy nhiêu. Tôi không dám mở miệng hỏi lão chuyện xảy ra như thế nào, tôi luôn giữ im lặng trên suốt khoảng thời gian ấy, vì tôi sợ. Nhưng lão Phụng vẫn kể cho tôi, lão nói.
- Đám người hôm chúng ta gặp khi con đi về với đưa con trở ra thị trấn bắt xe ấy, thật ra là người nhà của Lưu Sơn, Linh ạ. Lúc ta giao sữa dê xong trở về cũng đã thấy họ có mặt ở làng rồi, họ đến nhà con gặp Lưu Sơn với ba con, đưa cho mọi người xem ảnh của Lưu Sơn đợt trước, lúc ấy chúng ta mới biết Lưu Sơn là con nhà giàu trên thành phố. Đã vậy còn có một cô gái rất xin đẹp tự nhận là vợ của cậu ấy nữa. Ban đầu Lưu Sơn không chịu đi theo họ, ba con cũng không cho họ đưa Lưu Sơn đi, nhưng bọn họ nhiều người, lại có người biết võ nữa nên chẳng mấy là túm được cậu ấy. Lúc chiếc xe ba gác họ thuê nổ máy đưa Lưu Sơn khuất dần, ba con cũng lên cơn đau tim, ông ấy chỉ chống cự được một đêm là hôm sau cũng nhắm mắt buông xuôi, trước khi đi vẫn còn dặn dò ta nhắn cho con ông ấy xin lỗi con nhiều vì đã không thể sống được đến lúc nhìn thấy con dựng vợ gả chồng, không giữ được Lưu Sơn lại cho con.
Tai tôi ù đi theo từng lời lão nói, trái tim trong lòng ngực thật sự đau đến thắt lại, chẳng biết dùng từ nào để để có thể nói nên được khổ sở của bản thân lúc này. Ba tôi mất trong đau đớn khi chẳng có tôi bên cạnh, còn cái người tôi yêu đến bất chấp điên cuồng cũng trở về với gia đình và vợ đẹp của mình, tôi phải làm sao đề có thể vượt qua được nỗi đau đớn gấp hàng trăm hàng nghìn lần so với trước khi chưa biết được sự thật đây.
Hóa ra anh có vợ, hóa ra tôi đã yêu người có vợ, ngủ với người có vợ, có con với người có vợ, nên ông trời mới trừng phạt tôi, đày đọa tôi, hại tôi thê thảm khổ sở mới thấy hả hê, thỏa mãn. có đúng vậy không?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook