Yêu Nghiệt Xâm Nhập
-
Chương 44: Quanh co?
Đã nhiều ngày, cô cùng yêu nghiệt bị vây trong giai đoạn khó khăn, hơn nữa yêu nghiệt còn luôn ở bên cạnh cô, để ngừa cô làm chuyện gì theo ý mình. Mà cô, cũng chỉ có thể buồn khổ, hoàn toàn không biết nên làm cái gì bây giờ. Trước kia, chuyện gì cô đều cùng lão đại nói, nhưng hiện tại điện thoại lão đại tự nhiên không liên lạc được, thực làm cho người ta phiền chán.
Cô nhìn màn hình di động tối đen như mực, nghĩ nghĩ vẫn là quyết định gọi lại cho lão đại thử xem. Vì thế, cô vừa gọi cho lão đại, bên kia lại ngoài ý muốn truyền đến âm thanh của lão đại. Cô kinh ngạc nhìn về phía cửa, sau đó 1 bàn tay bảo vệ bụng, tay kia thì đỡ bên giường bắt đầu đi xuống giường.
“Ôi chao, em làm gì a, mau nằm lại trên giường đi.” Trịnh Phi Diễm vừa đi vào cửa liền nhìn đến cô đang xuống giường, rất nhanh đi đến bên người giúp đỡ cô.
“Lão đại.” Cô hai mắt đẫm lệ trong suốt nhìn lão đại, sau đó ôm láy cổ lão đại.
“Kêu cái gì, mau nằm lại trên giường cho chị.” Trinh Phi Diễm hung tợn quát lớn cô, sau đó cẩn thận giúp đỡ cô nằm trên giường.
“Lão đại, em không cần ngủ.” Cô lập tức ngồi dậy, nhìn lão đại uỷ khuất nói.
“Ai, được rồi.” Trinh Phi Diễm cũng không có miễn cưỡng, mà là ở bên cạnh lấy 1 cái ghế ngồi bên giường cô, nhìn ánh mắt cô, hỏi: “Vũ Vũ, nghe nói em và Lục Cẩm đang giận dỗi?”
“Lão đại, vấn đề không phải là giận dỗi, nhưng là em thật sự muốn giữ lại đứa nhỏ này.” Cô liền nói, đưa tay nhẹ nhàng sờ bụng nhỏ của cô, trong lòng yêu quý bội phần.
“Chờ… đợi chút…” Trinh Phi Diễm vẻ mặt khó hiểu cau mày nói: “Em nói muốn giữ lại đứa nhỏ? Rốt cuộc sao lại thế này? Các người không phải giận dỗi bình thường sao?”
“Không phải, lão đại. Bác sĩ nói thể chất của em không thích hợp mang thai, cho nên chỉ có thể lựa chọn giữ lại 1 trong hai. Nhưng Lục Cẩm nói cho em biết, anh ấy đã nói cho bác sĩ muốn cứu em, hơn nữa đợt trị liệu là 1 tuần sau.” Nói tới đây, cô cầm lấy tay lão đại xin giúp đỡ, nhìn cô ấy nói: “Lão đại, chị nhất định phải giúp em, hiện tại cũng chỉ có chị có thể giúp em thôi.”
“Này…” Trịnh Phi Diễm hiển nhiên cũng là vừa nghe cái tin tức đáng sợ thế, cô không thể tin nhìn cô: “Tuy rằng, chị biết thể chất của em có điểm nhược, nhưng là làm sao có thể yếu đến mức độ này? Ngay cả mang thai cũng không có thể?”
“Kỳ thật em cũng không hiểu được thể chất của em sao lại có thể yếu đến mức này, nhưng đây là chính miệng Lục Cẩm nói với em, hơn nữa đây cũng là bệnh viện lớn nhất.” Cô biết lão đại giờ phút này trong lòng suy nghĩ cái gì, nhưng cô hiển nhiên sẽ không tin tưởng đây là do chẩn đoán nhầm.
“Không được, Vũ Vũ, ta cảm thấy vẫn là đi nơi khác chẩn đoán lại 1 chút mới được, dù gì cũng là 1 sinh mệnh a, sao có thể làm qua loa như vậy?” Trịnh Phi Diễm vẫn là không tin Vũ Vũ thể chất yếu đến mức này.
Cô nghe lão đại nói như vậy, nghĩ 1 chút: nhưng mà quả thật là, đây chính là 1 tiểu sinh mệnh a, hơn nữa cô cùng yêu nghiệt giằng cô như vậy đối với ai cũng không có lợi, còn không bằng xin 1 chút hy vọng đến bệnh viện khác.
“Được, lão đại, chúng ta đi ngay thôi.”
“Ôi chao, này không vội, em không thấy bên ngoài có nhiều vệ sĩ sao?” Trịnh Phi Diễm nhìn thoáng ra ngoài cửa, sau nhìn cô ánh mắt trấn an, “Yên tâm đi, chị sẽ giúp em thu phục, chị sẽ gọi điện thoại ngay cho Lục Cẩm.”
“Ân.” Cô an tâm gật đầu, cô chỉ biết lão đại sẽ giúp cô.
“Lục Cẩm, anh lại đây 1 chút, tôi cùng Vũ Vũ có chuyện muốn nói với anh.” Trịnh Phi Diễm cầm di động nói xong, liền quyết đoán tắt điện thoại.
“Lão đại…” Cô cầm lấy cánh tay lão đại, trong lòng bất an.
“Không cần lo lắng.” Trịnh Phi Diễm cũng cầm lấy tay của cô, hung tợn nói: “Nếu chị biết được bệnh viện chẩn đoán nhầm làm cho 2 người trở nên như vậy thì chị sẽ không tha cho Lục Cẩm. Bởi vì hắn căn bản không có hoàn thành trách nhiệm của 1 người chồng tốt, gặp sự tình gì cũng không kiểm tra lại 1 chút!”
Nghe lão đại nói như vậy, cô miễn cưỡng cười, nhẹ giọng nói: “Lão đại, nếu thật là nói vậy, em có thể tha thứ.” Bởi vì cô biết, yêu nghiệt thật sự yêu cô, vừa nghe đến cô cái gì không tốt, hắn đã phản xạ tìm cách bảo vệ cô.
Răng rắc 1 tiếng, Lục Cẩm mở cửa phòng, nhìn Trịnh Phi Diễm 1 chút, sau đó ánh mắt thẳng tắp nhìn cô, đi tới phía cô. Trịnh Phi Diễm nhìn đến Lục Cẩm, liền lập tức hỏi: “Lục Cẩm, tôi hỏi anh, về trường hợp mà bác sĩ đã nói, anh rốt cuộc có nghĩ tới dẫn Vũ Vũ đi bệnh viện khác kiểm tra không?”
“Tôi tin tưởng vào y thuật của vị bác sĩ kia, không có sai, bởi vì người này trước kia là tuỳ tùng của ông nội tôi.” Lục Cẩm nhìn về phía Trinh Phi Diễm, mặt không chút thay đổi nói.
“Không được, anh không cần qua loa như vậy được không?” Trịnh Phi Diễm quả thực cũng bị Lục Cẩm làm cho bất ngờ, trừng mắt nhìn hắn nói: “Tôi biết anh là vì Vũ Vũ nhưng là đứa nhỏ trong bụng Vũ Vũ cũng là người Lục gia các anh a, anh không phải vẫn chờ đợi đứa nhỏ này sinh ra sao?”
“Trịnh Phi Diễm…” Lục Cẩm lạnh lùng nhìn cô, chậm rãi nói: “Tôi hy vọng cô không cần khẳng định như vậy, không cần để Vũ Vũ hy vọng như vậy. Nếu cô mang Vũ Vũ đi bệnh viện khác vẫn nói như vậy, cô có biết Vũ Vũ sẽ rất đau khổ không? Cô làm như vậy chẳng phải nói cho Vũ Vũ nhất định phải giữ đứa nhỏ, hy sinh bản thân mình sao?”
“Lục Cẩm, lão đại không phải có ý như vậy.” Cô liền nói. Dù sao Lục Cẩm cùng lão đại đều là những người cô quý trọng, cô căn bản không hy vọng bọn họ vì cô mà sinh ra mâu thuẫn.
“Lục Cẩm, anh thật nhẫn tâm.” Trịnh Phi Diễm đứng lên, lạnh lùng nhìn chăm chú vào Lục Cẩm nói.
“Tuỳ cô muốn nói như thế nào cũng được.” Lục Cẩm biểu tình thản nhiên, căn bản vẫn không thèm để ý.
“Lục Cẩm, lão đại.” Cô nhìn 2 người bọn họ, không nghĩ mâu thuẫn lại kịch liệt như vậy, “Không bằng như vậy đi, Lục Cẩm anh hãy để cho lão đại đưa em đi 1 bệnh viện khác kiểm tra thì tốt hơn. Nếu như vậy kia vẫn là nói như vậy, em đây… em… em nhận mệnh!”
Lục Cẩm đem ánh mắt rơi xuống trên người cô, chậm rãi hỏi: “Nhận mệnh là thế nào? Là thực hiện theo ý anh, giữ lại bản thân em sao?”
“…” Nghe được yêu nghiệt nói như vậy, cô nhất thời lâm vào trầm mặc.
“Vũ Vũ, em hãy nhận lời hắn ta, chị khẳng định là bác sĩ kia chẩn đoán sai.” Trịnh Phi Diễm lớn tiếng nói với cô, trong lòng do dự, nhưng vẫn mạnh mẽ cắn răng 1 cái nhìn yêu nghiệt nói: “Được.”
“Hảo.” Lục Cẩm nghe được cô nói vậy, lập tức đáp ứng, sau đó nhìn Trịnh Phi Diễm, “Cô muốn dẫn Vũ Vũ đi bệnh viện nào kiểm tra.”
“Đương nhiên phải đi bệnh viện của ông xã nhà tôi.” Trịnh Phi Diễm nói.
“Đi, tôi ở bên ngoài chờ các người.” Lục Cẩm nói xong, liếc mắt nhìn cô một cái sâu sắc, sau đó xoay người rời đi. Đợi Lục Cẩm đi ra ngoài cửa, cô liền nhìn lão đại nói: “Lão đại… lão đại…”
“Ân, không có việc gì.” Trịnh Phi Diễm nhẹ nhàng vuốt mặt của cô, cười nói: “Chị phỏng chừng khẳng định là lão bác sĩ kia chẩn đoán sai lầm rồi, không có việc gì.”
“Vạn nhất… ông ta không có chẩn đoán sai lầm thì làm sao bây giờ?” Tuy rằng lão đại nói không có việc gì, nhưng là cô thực lo lắng.
“Vũ Vũ, vạn nhất ông ta không có chẩn đoán sai, chị sẽ nghe Lục Cẩm bỏ đi tiểu bảo bối sao!”
Trịnh Phi Diễm thẳng tắp nhìn 2 mắt của cô, ngữ khí nghiêm túc nói: “Đừng quên, em vừa rồi đã đáp ứng Lục Cẩm. Hơn nữa, em trước kia cũng đáp ứng mẹ em sẽ tuân thủ hứa hẹn không phải sao?”
“Lão đại…” nghe đến những lời này của lão đại, trong lòng cô sợ hãi cực kỳ, nước mắt nhịn không được chảy xuống dưới, “Em thật sự rất rất muốn giữ lại con gái của em, thật sự rất muốn…”
“Ai…” Trịnh Phi Diễm trong mắt hiện lên 1 tia không đành lòng, rút khăn tay ra nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô, “Không khóc, mọi chuyện sẽ ổn cả thôi. Vũ Vũ, chị đi trước gọi điện thoại cho Trang Minh để anh ấy cho người chuẩn bị mọi thứ, rồi sẽ trở lại ngay.”
“Ân.” Cô gật gật đầu, sau đó nhìn lão đại từng bước một hướng ngoài cửa đi đến.
Trong phòng bệnh.
“Anh cứ yên tâm đi, Vũ Vũ sẽ hết lòng tuân thủ hứa hẹn.” Trịnh Phi Diễm nhìn Lục Cẩm nói.
“Ân, cám ơn phối hợp.” Lục Cẩm ỷ tại trên vách tường, liếc mắt nhìn Trịnh Phi Diễm.
“Không khách khí, cái này cũng là tốt cho Vũ Vũ. Tuy rằng tôi cũng thực chờ mong đứa nhỏ kia, nhưng ai biết ông trời lại tàn nhẫn như vậy chứ.” Trịnh Phi Diễm ở nơi này nói, hai mắt nhịn không được hơi hơi phiếm hồng. Vũ Vũ thực xin lỗi, cô là không có cách nào. Lúc cô biết tin tức nào, cô cũng rất thống khổ, nội tâm luôn luôn giãy dụa, cho nên mấy ngày nay cô đều bắt tay chuẩn bị mọi việc. Nhưng là thật sự thực xin lỗi, cô biết Lục Cẩm yêu Vũ Vũ, cho nên cô chỉ có thể cùng Lục Cẩm diễn trờ vừa diễn ra, để cho Vũ Vũ buông tha cho đứa nhỏ.
Nhưng chuyện kiểm tra vẫn là thật, tuy rằng hy vọng thật sự xa vời, bởi vì vị bác sĩ này cô cũng nghe qua, nghe nói ông ấy chẩn đoán bệnh tình chưa từng xuất hiện sai lầm nào, cho nên ông nội Lục Cẩm lúc trước mới có thể để ông ấy đi theo bên người lâu như vậy. Vũ Vũ, thực xin lỗi… Tuy rằng trong lòng cô rõ ràng biết mất đi đứa nhỏ là cái tư vị gì, hơn nữa Vũ Vũ về sau không bao giờ có thể mang thai nữa.
“Tôi ở dưới chờ các cô.” Lục Cẩm vỗ nhẹ vai Trịnh Phi Diễm, sau đó mở cửa đi ra ngoài. Trịnh Phi Diễm cười khổ, sau đó lấy gương ra trang điểm lại, bởi vì cô không muốn cho Vũ Vũ phát hiện sơ hở gì.
“Vũ Vũ, chúng ta đi thôi.” Trịnh Phi Diễm đẩy cửa phòng ra, nhìn Vũ Vũ nói.
“Ân.” Cô nhìn lão đại đến bên người cô, sau đó nhẹ giọng nói: “Lão đại, nhóm cầm thú kia đều có ở bệnh viện chứ?”
“Ân, toàn bộ đều có.” Trịnh Phi Diễm lấy lược trong túi ra, bắt đầu giúp cô chải tóc, vừa chải đầu vừa nói: “Chị giúp em buộc tóc, nhìn em trong khoảng thời gian này tiều tuỵ như vậy, khó coi chết đi được.”
“Hảo.”
Cô lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, hai tay gắt gao bảo vệ bụng. Trịnh Phi Diễm nhìn tay của cô, trong lòng đau xót, sau đó vội vàng đem ánh mắt nhìn về phía phương xa.
“Tốt lắm.” Trịnh Phi Diễm cất lược vào túi, sau đó đánh giá cô: “Xem nào, như vậy tốt hơn nhiều rồi.”
“Ân.” Cô chậm rãi đứng lên, sau đó kéo cánh tay lão đại từng bước một hướng ngoài cửa đi đến.
Một phòng bệnh khác.
Cô bất an nằm kiểm tra ở trên giường, ánh mắt nhìn đám cầm thú đứng ngoài cửa kia, cùng với vẻ mặt lo lắng của các cô.
“Trang Minh, thế nào?” Trang Minh kiểm tra xong, Trịnh Phi Diễm liền lập tức hỏi. Trang Minh không nói gì, ngược lại liếc mắt nhìn Lục Cẩm một cái thật sâu.
Nhìn Trang Minh có vẻ mặt này, lòng cô nhất thời lạnh một nửa. Quả nhiên ông trời muốn tàn nhẫn như vậy sao? Căn bản không muốn cho cô cơ hội làm mẹ? Cư nhiên 1 chút hy vọng cũng không cho cô.
“Cậu cứ việc nói thẳng.” Lục Cẩm nhìn Trang Minh, chậm rãi nói.
“Lục Cẩm, cậu xác định?” Trang Minh nhìn Lục Cẩm ánh mắt hỏi.
Không đợi Lục Cẩm trả lời, Trịnh Phi Diễm phát điên nói: “Ai nha, Trang Minh, anh khi nào trở nên lề mề như vậy, có chuyện gì cứ việc nói thẳng a.”
“Được rồi!” Trang Minh bất đắc dĩ nhìn Trịnh Phi Diễm, sau đó nhìn Ly Vũ Vũ nói: “Đúng như chẩn đoán ban đầu, Ly Vũ Vũ thể chất quả thật rất yếu.”
Cô gắt gao cắn môi, nội tâm thập phần không cam lòng. Trịnh Phi Diễm lập tức đến bên cô, ôm chặt cô vào trong ngực.
“Nhưng mà…” Trang Minh biểu tình có chút nghi hoặc, nhìn Lục Cẩm hỏi: “Cậu xác định người điều trị cho Ly Vũ Vũ là vị bác sĩ trong truyền thuyết sao?”
“Cậu nói như vậy là có ý gì?” Nghe được Trang Minh nói như vậy, Lục Cẩm tựa hồ thấy được 1 tia hy vọng, vội vàng hỏi.
Mà cô cũng lập tức nhìn về phía Trang Minh, cùng đợi câu trả lời của anh ta.
Cô nhìn màn hình di động tối đen như mực, nghĩ nghĩ vẫn là quyết định gọi lại cho lão đại thử xem. Vì thế, cô vừa gọi cho lão đại, bên kia lại ngoài ý muốn truyền đến âm thanh của lão đại. Cô kinh ngạc nhìn về phía cửa, sau đó 1 bàn tay bảo vệ bụng, tay kia thì đỡ bên giường bắt đầu đi xuống giường.
“Ôi chao, em làm gì a, mau nằm lại trên giường đi.” Trịnh Phi Diễm vừa đi vào cửa liền nhìn đến cô đang xuống giường, rất nhanh đi đến bên người giúp đỡ cô.
“Lão đại.” Cô hai mắt đẫm lệ trong suốt nhìn lão đại, sau đó ôm láy cổ lão đại.
“Kêu cái gì, mau nằm lại trên giường cho chị.” Trinh Phi Diễm hung tợn quát lớn cô, sau đó cẩn thận giúp đỡ cô nằm trên giường.
“Lão đại, em không cần ngủ.” Cô lập tức ngồi dậy, nhìn lão đại uỷ khuất nói.
“Ai, được rồi.” Trinh Phi Diễm cũng không có miễn cưỡng, mà là ở bên cạnh lấy 1 cái ghế ngồi bên giường cô, nhìn ánh mắt cô, hỏi: “Vũ Vũ, nghe nói em và Lục Cẩm đang giận dỗi?”
“Lão đại, vấn đề không phải là giận dỗi, nhưng là em thật sự muốn giữ lại đứa nhỏ này.” Cô liền nói, đưa tay nhẹ nhàng sờ bụng nhỏ của cô, trong lòng yêu quý bội phần.
“Chờ… đợi chút…” Trinh Phi Diễm vẻ mặt khó hiểu cau mày nói: “Em nói muốn giữ lại đứa nhỏ? Rốt cuộc sao lại thế này? Các người không phải giận dỗi bình thường sao?”
“Không phải, lão đại. Bác sĩ nói thể chất của em không thích hợp mang thai, cho nên chỉ có thể lựa chọn giữ lại 1 trong hai. Nhưng Lục Cẩm nói cho em biết, anh ấy đã nói cho bác sĩ muốn cứu em, hơn nữa đợt trị liệu là 1 tuần sau.” Nói tới đây, cô cầm lấy tay lão đại xin giúp đỡ, nhìn cô ấy nói: “Lão đại, chị nhất định phải giúp em, hiện tại cũng chỉ có chị có thể giúp em thôi.”
“Này…” Trịnh Phi Diễm hiển nhiên cũng là vừa nghe cái tin tức đáng sợ thế, cô không thể tin nhìn cô: “Tuy rằng, chị biết thể chất của em có điểm nhược, nhưng là làm sao có thể yếu đến mức độ này? Ngay cả mang thai cũng không có thể?”
“Kỳ thật em cũng không hiểu được thể chất của em sao lại có thể yếu đến mức này, nhưng đây là chính miệng Lục Cẩm nói với em, hơn nữa đây cũng là bệnh viện lớn nhất.” Cô biết lão đại giờ phút này trong lòng suy nghĩ cái gì, nhưng cô hiển nhiên sẽ không tin tưởng đây là do chẩn đoán nhầm.
“Không được, Vũ Vũ, ta cảm thấy vẫn là đi nơi khác chẩn đoán lại 1 chút mới được, dù gì cũng là 1 sinh mệnh a, sao có thể làm qua loa như vậy?” Trịnh Phi Diễm vẫn là không tin Vũ Vũ thể chất yếu đến mức này.
Cô nghe lão đại nói như vậy, nghĩ 1 chút: nhưng mà quả thật là, đây chính là 1 tiểu sinh mệnh a, hơn nữa cô cùng yêu nghiệt giằng cô như vậy đối với ai cũng không có lợi, còn không bằng xin 1 chút hy vọng đến bệnh viện khác.
“Được, lão đại, chúng ta đi ngay thôi.”
“Ôi chao, này không vội, em không thấy bên ngoài có nhiều vệ sĩ sao?” Trịnh Phi Diễm nhìn thoáng ra ngoài cửa, sau nhìn cô ánh mắt trấn an, “Yên tâm đi, chị sẽ giúp em thu phục, chị sẽ gọi điện thoại ngay cho Lục Cẩm.”
“Ân.” Cô an tâm gật đầu, cô chỉ biết lão đại sẽ giúp cô.
“Lục Cẩm, anh lại đây 1 chút, tôi cùng Vũ Vũ có chuyện muốn nói với anh.” Trịnh Phi Diễm cầm di động nói xong, liền quyết đoán tắt điện thoại.
“Lão đại…” Cô cầm lấy cánh tay lão đại, trong lòng bất an.
“Không cần lo lắng.” Trịnh Phi Diễm cũng cầm lấy tay của cô, hung tợn nói: “Nếu chị biết được bệnh viện chẩn đoán nhầm làm cho 2 người trở nên như vậy thì chị sẽ không tha cho Lục Cẩm. Bởi vì hắn căn bản không có hoàn thành trách nhiệm của 1 người chồng tốt, gặp sự tình gì cũng không kiểm tra lại 1 chút!”
Nghe lão đại nói như vậy, cô miễn cưỡng cười, nhẹ giọng nói: “Lão đại, nếu thật là nói vậy, em có thể tha thứ.” Bởi vì cô biết, yêu nghiệt thật sự yêu cô, vừa nghe đến cô cái gì không tốt, hắn đã phản xạ tìm cách bảo vệ cô.
Răng rắc 1 tiếng, Lục Cẩm mở cửa phòng, nhìn Trịnh Phi Diễm 1 chút, sau đó ánh mắt thẳng tắp nhìn cô, đi tới phía cô. Trịnh Phi Diễm nhìn đến Lục Cẩm, liền lập tức hỏi: “Lục Cẩm, tôi hỏi anh, về trường hợp mà bác sĩ đã nói, anh rốt cuộc có nghĩ tới dẫn Vũ Vũ đi bệnh viện khác kiểm tra không?”
“Tôi tin tưởng vào y thuật của vị bác sĩ kia, không có sai, bởi vì người này trước kia là tuỳ tùng của ông nội tôi.” Lục Cẩm nhìn về phía Trinh Phi Diễm, mặt không chút thay đổi nói.
“Không được, anh không cần qua loa như vậy được không?” Trịnh Phi Diễm quả thực cũng bị Lục Cẩm làm cho bất ngờ, trừng mắt nhìn hắn nói: “Tôi biết anh là vì Vũ Vũ nhưng là đứa nhỏ trong bụng Vũ Vũ cũng là người Lục gia các anh a, anh không phải vẫn chờ đợi đứa nhỏ này sinh ra sao?”
“Trịnh Phi Diễm…” Lục Cẩm lạnh lùng nhìn cô, chậm rãi nói: “Tôi hy vọng cô không cần khẳng định như vậy, không cần để Vũ Vũ hy vọng như vậy. Nếu cô mang Vũ Vũ đi bệnh viện khác vẫn nói như vậy, cô có biết Vũ Vũ sẽ rất đau khổ không? Cô làm như vậy chẳng phải nói cho Vũ Vũ nhất định phải giữ đứa nhỏ, hy sinh bản thân mình sao?”
“Lục Cẩm, lão đại không phải có ý như vậy.” Cô liền nói. Dù sao Lục Cẩm cùng lão đại đều là những người cô quý trọng, cô căn bản không hy vọng bọn họ vì cô mà sinh ra mâu thuẫn.
“Lục Cẩm, anh thật nhẫn tâm.” Trịnh Phi Diễm đứng lên, lạnh lùng nhìn chăm chú vào Lục Cẩm nói.
“Tuỳ cô muốn nói như thế nào cũng được.” Lục Cẩm biểu tình thản nhiên, căn bản vẫn không thèm để ý.
“Lục Cẩm, lão đại.” Cô nhìn 2 người bọn họ, không nghĩ mâu thuẫn lại kịch liệt như vậy, “Không bằng như vậy đi, Lục Cẩm anh hãy để cho lão đại đưa em đi 1 bệnh viện khác kiểm tra thì tốt hơn. Nếu như vậy kia vẫn là nói như vậy, em đây… em… em nhận mệnh!”
Lục Cẩm đem ánh mắt rơi xuống trên người cô, chậm rãi hỏi: “Nhận mệnh là thế nào? Là thực hiện theo ý anh, giữ lại bản thân em sao?”
“…” Nghe được yêu nghiệt nói như vậy, cô nhất thời lâm vào trầm mặc.
“Vũ Vũ, em hãy nhận lời hắn ta, chị khẳng định là bác sĩ kia chẩn đoán sai.” Trịnh Phi Diễm lớn tiếng nói với cô, trong lòng do dự, nhưng vẫn mạnh mẽ cắn răng 1 cái nhìn yêu nghiệt nói: “Được.”
“Hảo.” Lục Cẩm nghe được cô nói vậy, lập tức đáp ứng, sau đó nhìn Trịnh Phi Diễm, “Cô muốn dẫn Vũ Vũ đi bệnh viện nào kiểm tra.”
“Đương nhiên phải đi bệnh viện của ông xã nhà tôi.” Trịnh Phi Diễm nói.
“Đi, tôi ở bên ngoài chờ các người.” Lục Cẩm nói xong, liếc mắt nhìn cô một cái sâu sắc, sau đó xoay người rời đi. Đợi Lục Cẩm đi ra ngoài cửa, cô liền nhìn lão đại nói: “Lão đại… lão đại…”
“Ân, không có việc gì.” Trịnh Phi Diễm nhẹ nhàng vuốt mặt của cô, cười nói: “Chị phỏng chừng khẳng định là lão bác sĩ kia chẩn đoán sai lầm rồi, không có việc gì.”
“Vạn nhất… ông ta không có chẩn đoán sai lầm thì làm sao bây giờ?” Tuy rằng lão đại nói không có việc gì, nhưng là cô thực lo lắng.
“Vũ Vũ, vạn nhất ông ta không có chẩn đoán sai, chị sẽ nghe Lục Cẩm bỏ đi tiểu bảo bối sao!”
Trịnh Phi Diễm thẳng tắp nhìn 2 mắt của cô, ngữ khí nghiêm túc nói: “Đừng quên, em vừa rồi đã đáp ứng Lục Cẩm. Hơn nữa, em trước kia cũng đáp ứng mẹ em sẽ tuân thủ hứa hẹn không phải sao?”
“Lão đại…” nghe đến những lời này của lão đại, trong lòng cô sợ hãi cực kỳ, nước mắt nhịn không được chảy xuống dưới, “Em thật sự rất rất muốn giữ lại con gái của em, thật sự rất muốn…”
“Ai…” Trịnh Phi Diễm trong mắt hiện lên 1 tia không đành lòng, rút khăn tay ra nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô, “Không khóc, mọi chuyện sẽ ổn cả thôi. Vũ Vũ, chị đi trước gọi điện thoại cho Trang Minh để anh ấy cho người chuẩn bị mọi thứ, rồi sẽ trở lại ngay.”
“Ân.” Cô gật gật đầu, sau đó nhìn lão đại từng bước một hướng ngoài cửa đi đến.
Trong phòng bệnh.
“Anh cứ yên tâm đi, Vũ Vũ sẽ hết lòng tuân thủ hứa hẹn.” Trịnh Phi Diễm nhìn Lục Cẩm nói.
“Ân, cám ơn phối hợp.” Lục Cẩm ỷ tại trên vách tường, liếc mắt nhìn Trịnh Phi Diễm.
“Không khách khí, cái này cũng là tốt cho Vũ Vũ. Tuy rằng tôi cũng thực chờ mong đứa nhỏ kia, nhưng ai biết ông trời lại tàn nhẫn như vậy chứ.” Trịnh Phi Diễm ở nơi này nói, hai mắt nhịn không được hơi hơi phiếm hồng. Vũ Vũ thực xin lỗi, cô là không có cách nào. Lúc cô biết tin tức nào, cô cũng rất thống khổ, nội tâm luôn luôn giãy dụa, cho nên mấy ngày nay cô đều bắt tay chuẩn bị mọi việc. Nhưng là thật sự thực xin lỗi, cô biết Lục Cẩm yêu Vũ Vũ, cho nên cô chỉ có thể cùng Lục Cẩm diễn trờ vừa diễn ra, để cho Vũ Vũ buông tha cho đứa nhỏ.
Nhưng chuyện kiểm tra vẫn là thật, tuy rằng hy vọng thật sự xa vời, bởi vì vị bác sĩ này cô cũng nghe qua, nghe nói ông ấy chẩn đoán bệnh tình chưa từng xuất hiện sai lầm nào, cho nên ông nội Lục Cẩm lúc trước mới có thể để ông ấy đi theo bên người lâu như vậy. Vũ Vũ, thực xin lỗi… Tuy rằng trong lòng cô rõ ràng biết mất đi đứa nhỏ là cái tư vị gì, hơn nữa Vũ Vũ về sau không bao giờ có thể mang thai nữa.
“Tôi ở dưới chờ các cô.” Lục Cẩm vỗ nhẹ vai Trịnh Phi Diễm, sau đó mở cửa đi ra ngoài. Trịnh Phi Diễm cười khổ, sau đó lấy gương ra trang điểm lại, bởi vì cô không muốn cho Vũ Vũ phát hiện sơ hở gì.
“Vũ Vũ, chúng ta đi thôi.” Trịnh Phi Diễm đẩy cửa phòng ra, nhìn Vũ Vũ nói.
“Ân.” Cô nhìn lão đại đến bên người cô, sau đó nhẹ giọng nói: “Lão đại, nhóm cầm thú kia đều có ở bệnh viện chứ?”
“Ân, toàn bộ đều có.” Trịnh Phi Diễm lấy lược trong túi ra, bắt đầu giúp cô chải tóc, vừa chải đầu vừa nói: “Chị giúp em buộc tóc, nhìn em trong khoảng thời gian này tiều tuỵ như vậy, khó coi chết đi được.”
“Hảo.”
Cô lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, hai tay gắt gao bảo vệ bụng. Trịnh Phi Diễm nhìn tay của cô, trong lòng đau xót, sau đó vội vàng đem ánh mắt nhìn về phía phương xa.
“Tốt lắm.” Trịnh Phi Diễm cất lược vào túi, sau đó đánh giá cô: “Xem nào, như vậy tốt hơn nhiều rồi.”
“Ân.” Cô chậm rãi đứng lên, sau đó kéo cánh tay lão đại từng bước một hướng ngoài cửa đi đến.
Một phòng bệnh khác.
Cô bất an nằm kiểm tra ở trên giường, ánh mắt nhìn đám cầm thú đứng ngoài cửa kia, cùng với vẻ mặt lo lắng của các cô.
“Trang Minh, thế nào?” Trang Minh kiểm tra xong, Trịnh Phi Diễm liền lập tức hỏi. Trang Minh không nói gì, ngược lại liếc mắt nhìn Lục Cẩm một cái thật sâu.
Nhìn Trang Minh có vẻ mặt này, lòng cô nhất thời lạnh một nửa. Quả nhiên ông trời muốn tàn nhẫn như vậy sao? Căn bản không muốn cho cô cơ hội làm mẹ? Cư nhiên 1 chút hy vọng cũng không cho cô.
“Cậu cứ việc nói thẳng.” Lục Cẩm nhìn Trang Minh, chậm rãi nói.
“Lục Cẩm, cậu xác định?” Trang Minh nhìn Lục Cẩm ánh mắt hỏi.
Không đợi Lục Cẩm trả lời, Trịnh Phi Diễm phát điên nói: “Ai nha, Trang Minh, anh khi nào trở nên lề mề như vậy, có chuyện gì cứ việc nói thẳng a.”
“Được rồi!” Trang Minh bất đắc dĩ nhìn Trịnh Phi Diễm, sau đó nhìn Ly Vũ Vũ nói: “Đúng như chẩn đoán ban đầu, Ly Vũ Vũ thể chất quả thật rất yếu.”
Cô gắt gao cắn môi, nội tâm thập phần không cam lòng. Trịnh Phi Diễm lập tức đến bên cô, ôm chặt cô vào trong ngực.
“Nhưng mà…” Trang Minh biểu tình có chút nghi hoặc, nhìn Lục Cẩm hỏi: “Cậu xác định người điều trị cho Ly Vũ Vũ là vị bác sĩ trong truyền thuyết sao?”
“Cậu nói như vậy là có ý gì?” Nghe được Trang Minh nói như vậy, Lục Cẩm tựa hồ thấy được 1 tia hy vọng, vội vàng hỏi.
Mà cô cũng lập tức nhìn về phía Trang Minh, cùng đợi câu trả lời của anh ta.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook