Yêu Nghiệt Xâm Nhập
-
Chương 15: Yêu nghiệt yêu nghiệt công ty
Trong công ty yêu nghiệt.
“Xin chào, phu nhân, tôi là phó tổng giám đốc Hà Văn Thụy.” Hà Văn Thụy bắt tay cô, cười nụ cười quyến rũ.
“Ách… Xin chào,” Trước ánh mắt chăm chú đầy nguy hiểm của yêu nghiệt, cô chỉ dám hướng người nọ hơi hơi cúi đầu, hiện tại cô không dám trêu chọc yêu nghiệt, bằng không hậu quả thiết nghĩ không chịu nỗi, cô nhìn hắn nói: “Tôi tên Lý Vũ Vũ, còn nữa, tôi không phải là vợ của anh ấy.”
“Còn tôi, còn tôi,” Một cô gái có khuôn mặt trẻ con chạy đến bên cạnh cô, ôm tay cô cười hì hì nói: “Xin chào Vũ Vũ, tôi tên Nữ Nữ, là trợ lý phó tổng giám đốc, mà cô không cần để ý đến lời nói ngu ngốc của Hà Văn Thụy, làm gì có ai nhanh kết hôn như vậy chứ.”
“Ừ” Cô nhất thời cảm động gật gật đầu với Nữ Nữ, rốt cục có người hiểu cô rồi.
“Cô chắc chắn là vị hôn thê của BOSS.” Nữ Nữ nói tiếp.
“Ách…” Này cũng không đúng, cô nghĩ nghĩ, rồi nói với Nữ Nữ: “Tôi là bạn gái yêu nghiệt… À không Lục Cẩm.”
“Yêu nghiệt?” Nữ Nữ lập tức trợn to hai mắt, vẻ mặt tò mò nhìn cô hỏi: “Đây là cách xưng hô mà cô thích?”
Đây không phải là thích xưng hô, là không xưng hô cam lòng, cô bất đắc dĩ hò hét trong lòng, hướng Nữ Nữ cười cười nói: “Đúng… Đúng vậy.”
“Chúng ta đi vào thôi.” Bàn tay của Lục Cẩm bỗng nhiên khoát lên vai cô, sau đó mang cô vào văn phòng hắn.
“Ôi chao ôi chao, sao BOSS lại ích kỷ như vậy, Vũ Vũ vừa mới đến đây, anh đã muốn độc chiếm cô ấy nhanh như vậy.” Nữ Nữ lập tức lớn tiếng la lên: “Kháng nghị, kháng nghị, kháng nghị, kháng nghị BOSS độc tài”
“Sao?” Lục Cẩm nhướng mày, quay đầu cười như có như không nhìn Nữ Nữ, nói: “Chẳng phải cô tối nào cũng hưởng thụ sự độc tài của người yêu nhà cô sao?” Nói xong, liếc Hà Văn Thụy một cái.
Nữ Nữ nhất thời vẻ mặt đỏ bừng, che mặt hét lớn: “BOSS anh sao có thể như vậy.”
“Quên đi quên đi, ” Hà Văn Thụy ôm Nữ Nữ, nhìn cô cười nói: “Về sau chúng ta còn có cơ hội mà?”
“Hì hì, cũng đúng.” Nữ Nữ nhanh chóng thay đổi vẻ mặt thẹn thùng, cười hì hì nhìn cô cùng yêu nghiệt.
… Thì ra thẹn thùng vừa rồi là giả, cô còn tưởng….
Trong văn phòng.
“Oa, Lục Cẩm, sao văn phòng của anh lại lớn như vậy, có thể dùng để sinh sống được a.” Vẻ mặt cô khiếp sợ nhìn văn phòng lớn như vậy, trên vách tường đều treo rất nhiều những bức tranh không biết tên.
“Tạm thôi,” Lục Cẩm cúi thấp người từ trong tủ lạnh lấy ra một lon nước cam đưa cho cô, nhẹ giọng hỏi: “Như thế nào, thích tranh của anh?”
“Không,” Cô cầm lon nước cam, phách một tiếng mở ra uống một ngụm, nói: “Em không có hứng thú với nghệ thuật, em chỉ tò mò sao trong phòng anh có nhiều tranh như vậy?”
“Bằng không em nghĩ trong phòng anh có thứ gì?” Lục Cẩm hỏi cô có chút muốn cười, đến bàn công tác thật lớn ngồi xuống, vươn những ngón tay thon dài khởi động máy tính.
“Ừm…” Cô cắn cắn lon nước, suy nghĩ một chút, mở miệng nói: “Em cảm thấy người như anh, hẳn là trong văn phòng sẽ treo rất nhiều rất nhiều tranh mỹ nữ.” Nhất là tranh lõa thể, cô im lặng thầm bổ sung trong lòng.
“Anh lại không thiếu mỹ nữ, treo ảnh mỹ nữ chung quanh làm gì?” Lục Cẩm cười cười, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ bàn phím, liếc nhìn cô, “Đương nhiên, anh đối với mỹ nữ một chút hứng thú cũng không có.”
Cô không tin, đàn ông trên thiên hạ này đều là sói, nhất là hắn, một con sói háo sắc, trong lòng cô u ám thầm nghĩ, sao đó đến bên cạnh yêu nghiệt, nhìn hắn hỏi: “Anh có vẻ quên một việc.”
“Quên chuyện gì?” Lục Cẩm ngừng tay, có chút khó hiểu nhìn cô.
Cô mở to mắt, chỉ vào mình nói: “Anh chẳng lẽ cứ bỏ em ở trong văn phòng này như vậy?! Em đến đây để làm việc, không phải tham quan, tiền lương hôm nay đang tính nha.”
“OK, không thành vấn đề.” Lục Cẩm nói xong, đầu ngón tay tiếp tục gõ bàn phím.
1 phút trôi qua…
3 phút trôi qua…
5 phút trôi qua…
10 phút trôi qua…
Khóe miệng cô co giật, vẻ mặt ai oán nhìn Lục Cẩm hỏi: “Đồng chí Lục Cẩm, xin hỏi anh có nghe em nói không? Sắp xếp công việc cho em làm.”
“Em muốn làm đến như vậy?” Lục Cẩm quay đầu nhìn cô, cười như có như không nói.
“Vâng.” Đáng thương ghê, cô còn chưa ý thức được âm mưu đáng sợ của yêu nghiệt.
“Được, như em mong muốn.” Lục Cẩm đứng lên, nháy mắt ôm cô vào ngực, sau đó hướng chỗ nào đó đi đến.
“Uy —— Anh muốn làm gì?” Cô bị hành động của yêu nghiệt làm cho hoảng sợ, bắt đầu liều mạng giãy dụa , bởi vì cô nhìn thấy ánh mắt nóng rực của yêu nghiệt.
“Em còn muốn tiếp tục đốt lửa sao?” Lục Cẩm nhìn cô, lộ ra một nụ cười tà ác: “Không thành vấn đề, chỉ cần em đủ thể lực dập tắt lửa là được.”
Nghe vậy, cô lập tức ngừng giãy dụa ngay cả thở mạnh cũng không dám, không phải chư, yêu nghiệt háo sắc thật sự muốn cái kia ở trong văn phòng sao…
Lục Cẩm ôm cô, đi vào căn phòng tối đen như mực đóng cửa lại, sau đó mở đèn lên.
Ngay lúc đèn bật sáng, cô sững người. Bời vì, trong phòng yêu nghiệt chợt lóe lên những vì sao, tuy rằng là do ngọn đèn, nhưng cũng rất đẹp. Cô nhìn yêu nghiệt hỏi: “Sao phòng anh lại bày trí cầu kỳ như vậy?”
“Bởi vì trước kia rất lâu, có một con heo nhỏ đã nói với anh, cô ấy có một nguyện vọng rất dễ thương, là sau này có thể cùng người yêu ngắm sao đêm.” Lục Cẩm nhẹ nhàng đặt cô trên giường, mĩm cười nhìn cô nói: “Trong thành thị rất ít sao, cho nên anh đã bố trí phòng mình như vậy, về sau lúc nào muốn chúng ta cũng có thể ngắm sao.”
Cô nhất thời cảm động nhìn yêu nghiệt, tuy rằng cô biết yêu nghiệt làm như vậy, dụng tâm cũng không có gì tốt đẹp, nhưng hắn bố trí rất giống các vì sao lóe sáng trên bầu trời. Nếu không phải hết lòng chú tâm bố trí, làm sao có thể giống thế này?
“Cám ơn anh.” Cô ôm khuôn mặt của yêu nghiệt, hôn nhanh một cái.
Trong mắt Lục Cẩm hiện lên một tia kinh ngạc, nhìn cô, khóe miệng lộ ra một nụ cười tà ác: “Nụ hôn này không thỏa mãn được anh.” Hắn một tay nắm lấy eo cô, một tay xoa gáy cô, bạc môi chạm vào môi cô.
Nụ hôn của hắn, lúc đầu ngang ngược bá đạo, đến cuối lại rất ôn nhu, làm cô quên đi ý muốn phản kháng…
Yêu nghiệt ôm cô nằm thẳng trên giường, cô không hề giãy dụa, tùy ý để cánh tay thon dài của Lục Cẩm rút quần áo trên người cô, thuận thế lướt qua chân cô, tiếp theo lần dò tìm kiếm hai cánh hoa đỏ bừng.
Cô cả kinh, hít sâu một hơi, áp lực trong lòng như muốn trào ra ngoài, thẹn thùng mở miệng: “Đừng như vậy…”
“Em biết không? Thanh âm của em rất quyến rũ, thật làm người ta muốn phạm tội mà,” Lục Cẩm cười, tay không ngừng ma sát qua lại cánh hoa đỏ bừng, tiện đà xâm nhập cửa vào chập hẹp, Thanh âm khàn khàn: “Ôi… Đừng chặt như vậy.”
Có sao? Cô thầm nghĩ.
Yêu nghiệt cúi đầu, hôn đôi môi như hoa hồng của cô, Đầu lưỡi nhẹ mở hàm răng vẫn còn đang đóng lại, dây dưa chiếc lưỡi đinh hương của cô… Lục Cẩm quấn quýt lấy lưỡi cô, khiêu khích mơn trớn như có như không …
“Ưm…” Cô nhịn không được thở dốc một tiếng, hình như hôm nay yêu nghiệt rất nhiệt tình?
Nụ hôn của yêu nghiệt từ từ trượt xuống, rất nhẹ nhàng hôn da thịt cô… Môi hắn lướt qua mỗi địa phương, nơi đó giống như bị lửa nóng quét đến
“A… Lục Cẩm.” toàn thân cô run rẫy, anh ta… Dám cắn nụ hồng trước ngực cô?! Cảm giác xa lạ này làm cô hưng phấn lại bối rối, chẵng biết nên làm thế nào.
“Từ nay về sau anh là yêu nghiệt của mỗi mình em.” Hắn ngẩng đầu tựa vào bên tai cô nói nhỏ, làm cho cả người cô nháy mắt tê dại như bị điện giật!
Cô không biết nên làm gì, cho nên bắt lấy quần áo hoàn hảo của yêu nghiệt, cọ tới cọ lui trên người hắn, muốn giải thoát khó chịu không hiểu trong người, nhưng càng cọ lại càng khó chịu
“Đừng nóng vội, anh đến đây.” Cùng với tiếng nói nhỏ của yêu nghiệt, Cô kinh ngạc nháy mắt thấy căng thẳng, ngay sao đó bị cảm giác đầy đủ vây quanh.
Yêu nghiệt động thân tiếng vào thân thể run run của Vũ Vũ, cô hơi híp mắt, nhìn Lục Cẩm… Hắn ra sức vận động, trên mặt là vẻ cưng chiều vô hạn, sau đó cúi đầu, dùng môi mút lấy quả nho phấn hồng mê người.
Từng trận tê dại truyền đến, làm cho cô theo bản năng ưỡn cong người, không an phận cọ cọ vào hắn.
“Ngô…” Khoái cảm liên tục bay lên, cô nhịn không được khẽ rên lên, nhìn yêu nghiệt bật khóc: “Đủ… Đủ rồi, em… Em không chiu nổi…”
“Ngoan, nhịn một chút, rất nhanh sẽ thoải mái mà.” Lục Cẩm vần duy trì tốc độ vừa rồi, thậm chí còn muốn nhanh hơn, ở trên người cô vận động một lần rồi lại một lần
“A…” Cô khó nhịn ngẩng đầu lên, tay nắm chặt gối đầu, thét to: “Thật sự… Không được… Đã qua… Thật lâu …”
“Anh đến đây.” Lục Cẩm gầm nhẹ một tiếng, mầm móng nóng cháy nháy mắt phóng vào cơ thể cô, chấm dứt trận vận động kịch liệt.
Ngày thứ hai.
Cô chậm rãi mở hai mắt sương mù nhìn chung quanh đầy sao lòe lòe tỏa sáng, sau vài giây sửng sốt, cô nháy mắt nhớ tới một màn tối hôm qua, mặt hơi đỏ lên, tuy rằng không phải lần đầu tiên cùng yêu nghiệt làm cái kia, nhưng ngày hôm qua yêu nghiệt cũng quá nhiệt tình đi…
Lúc này, một cánh tay sát lại kéo cô vào lồng ngực kiên cố,, vẻ mặt Lục Cẩm giống như thực hiện được gian kế nhìn cô: “Đang nghĩ gì thế?”
“Em…” Giờ phút này cô thập phần bối rối, tuy rằng tối hôm qua yêu nghiệt khiến cô thực hạnh phúc, nhưng mà ở trong văn phòng làm chuyện đó, qua đêm nay làm sao nhìn mặt người ta đây…
Nhìn vẻ mặt cô lúc vui, lúc sầu, yêu nghiệt nhịn không được bật cười: “Không việc gì, về sau sẽ quen, bởi vì sau này sẽ còn nhiều trường hợp đặc biệt hơn nữa.”
Cô nhất thời há to miệng, vẻ mặt khiếp sợ nhìn yêu nghiệt, thanh âm nhẹ run: “Anh… Anh… Anh vừa nói cái gì? Cái gì là trường hợp đặc biệt?!”
Lục Cẩm nhìn biểu tình khẩn trương của cô, khóe miệng lộ ra nụ cười tà ác: “Sau này, từ từ rồi em sẽ biết.”
“Hả?!” Cô nháy mắt suy sụp, lệ rơi đầy mặt nhìn những vì sao chợt lóe trên đầu.
Sao, mau mang cô đến hành tinh nào an toàn hơn đi!
“Xin chào, phu nhân, tôi là phó tổng giám đốc Hà Văn Thụy.” Hà Văn Thụy bắt tay cô, cười nụ cười quyến rũ.
“Ách… Xin chào,” Trước ánh mắt chăm chú đầy nguy hiểm của yêu nghiệt, cô chỉ dám hướng người nọ hơi hơi cúi đầu, hiện tại cô không dám trêu chọc yêu nghiệt, bằng không hậu quả thiết nghĩ không chịu nỗi, cô nhìn hắn nói: “Tôi tên Lý Vũ Vũ, còn nữa, tôi không phải là vợ của anh ấy.”
“Còn tôi, còn tôi,” Một cô gái có khuôn mặt trẻ con chạy đến bên cạnh cô, ôm tay cô cười hì hì nói: “Xin chào Vũ Vũ, tôi tên Nữ Nữ, là trợ lý phó tổng giám đốc, mà cô không cần để ý đến lời nói ngu ngốc của Hà Văn Thụy, làm gì có ai nhanh kết hôn như vậy chứ.”
“Ừ” Cô nhất thời cảm động gật gật đầu với Nữ Nữ, rốt cục có người hiểu cô rồi.
“Cô chắc chắn là vị hôn thê của BOSS.” Nữ Nữ nói tiếp.
“Ách…” Này cũng không đúng, cô nghĩ nghĩ, rồi nói với Nữ Nữ: “Tôi là bạn gái yêu nghiệt… À không Lục Cẩm.”
“Yêu nghiệt?” Nữ Nữ lập tức trợn to hai mắt, vẻ mặt tò mò nhìn cô hỏi: “Đây là cách xưng hô mà cô thích?”
Đây không phải là thích xưng hô, là không xưng hô cam lòng, cô bất đắc dĩ hò hét trong lòng, hướng Nữ Nữ cười cười nói: “Đúng… Đúng vậy.”
“Chúng ta đi vào thôi.” Bàn tay của Lục Cẩm bỗng nhiên khoát lên vai cô, sau đó mang cô vào văn phòng hắn.
“Ôi chao ôi chao, sao BOSS lại ích kỷ như vậy, Vũ Vũ vừa mới đến đây, anh đã muốn độc chiếm cô ấy nhanh như vậy.” Nữ Nữ lập tức lớn tiếng la lên: “Kháng nghị, kháng nghị, kháng nghị, kháng nghị BOSS độc tài”
“Sao?” Lục Cẩm nhướng mày, quay đầu cười như có như không nhìn Nữ Nữ, nói: “Chẳng phải cô tối nào cũng hưởng thụ sự độc tài của người yêu nhà cô sao?” Nói xong, liếc Hà Văn Thụy một cái.
Nữ Nữ nhất thời vẻ mặt đỏ bừng, che mặt hét lớn: “BOSS anh sao có thể như vậy.”
“Quên đi quên đi, ” Hà Văn Thụy ôm Nữ Nữ, nhìn cô cười nói: “Về sau chúng ta còn có cơ hội mà?”
“Hì hì, cũng đúng.” Nữ Nữ nhanh chóng thay đổi vẻ mặt thẹn thùng, cười hì hì nhìn cô cùng yêu nghiệt.
… Thì ra thẹn thùng vừa rồi là giả, cô còn tưởng….
Trong văn phòng.
“Oa, Lục Cẩm, sao văn phòng của anh lại lớn như vậy, có thể dùng để sinh sống được a.” Vẻ mặt cô khiếp sợ nhìn văn phòng lớn như vậy, trên vách tường đều treo rất nhiều những bức tranh không biết tên.
“Tạm thôi,” Lục Cẩm cúi thấp người từ trong tủ lạnh lấy ra một lon nước cam đưa cho cô, nhẹ giọng hỏi: “Như thế nào, thích tranh của anh?”
“Không,” Cô cầm lon nước cam, phách một tiếng mở ra uống một ngụm, nói: “Em không có hứng thú với nghệ thuật, em chỉ tò mò sao trong phòng anh có nhiều tranh như vậy?”
“Bằng không em nghĩ trong phòng anh có thứ gì?” Lục Cẩm hỏi cô có chút muốn cười, đến bàn công tác thật lớn ngồi xuống, vươn những ngón tay thon dài khởi động máy tính.
“Ừm…” Cô cắn cắn lon nước, suy nghĩ một chút, mở miệng nói: “Em cảm thấy người như anh, hẳn là trong văn phòng sẽ treo rất nhiều rất nhiều tranh mỹ nữ.” Nhất là tranh lõa thể, cô im lặng thầm bổ sung trong lòng.
“Anh lại không thiếu mỹ nữ, treo ảnh mỹ nữ chung quanh làm gì?” Lục Cẩm cười cười, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ bàn phím, liếc nhìn cô, “Đương nhiên, anh đối với mỹ nữ một chút hứng thú cũng không có.”
Cô không tin, đàn ông trên thiên hạ này đều là sói, nhất là hắn, một con sói háo sắc, trong lòng cô u ám thầm nghĩ, sao đó đến bên cạnh yêu nghiệt, nhìn hắn hỏi: “Anh có vẻ quên một việc.”
“Quên chuyện gì?” Lục Cẩm ngừng tay, có chút khó hiểu nhìn cô.
Cô mở to mắt, chỉ vào mình nói: “Anh chẳng lẽ cứ bỏ em ở trong văn phòng này như vậy?! Em đến đây để làm việc, không phải tham quan, tiền lương hôm nay đang tính nha.”
“OK, không thành vấn đề.” Lục Cẩm nói xong, đầu ngón tay tiếp tục gõ bàn phím.
1 phút trôi qua…
3 phút trôi qua…
5 phút trôi qua…
10 phút trôi qua…
Khóe miệng cô co giật, vẻ mặt ai oán nhìn Lục Cẩm hỏi: “Đồng chí Lục Cẩm, xin hỏi anh có nghe em nói không? Sắp xếp công việc cho em làm.”
“Em muốn làm đến như vậy?” Lục Cẩm quay đầu nhìn cô, cười như có như không nói.
“Vâng.” Đáng thương ghê, cô còn chưa ý thức được âm mưu đáng sợ của yêu nghiệt.
“Được, như em mong muốn.” Lục Cẩm đứng lên, nháy mắt ôm cô vào ngực, sau đó hướng chỗ nào đó đi đến.
“Uy —— Anh muốn làm gì?” Cô bị hành động của yêu nghiệt làm cho hoảng sợ, bắt đầu liều mạng giãy dụa , bởi vì cô nhìn thấy ánh mắt nóng rực của yêu nghiệt.
“Em còn muốn tiếp tục đốt lửa sao?” Lục Cẩm nhìn cô, lộ ra một nụ cười tà ác: “Không thành vấn đề, chỉ cần em đủ thể lực dập tắt lửa là được.”
Nghe vậy, cô lập tức ngừng giãy dụa ngay cả thở mạnh cũng không dám, không phải chư, yêu nghiệt háo sắc thật sự muốn cái kia ở trong văn phòng sao…
Lục Cẩm ôm cô, đi vào căn phòng tối đen như mực đóng cửa lại, sau đó mở đèn lên.
Ngay lúc đèn bật sáng, cô sững người. Bời vì, trong phòng yêu nghiệt chợt lóe lên những vì sao, tuy rằng là do ngọn đèn, nhưng cũng rất đẹp. Cô nhìn yêu nghiệt hỏi: “Sao phòng anh lại bày trí cầu kỳ như vậy?”
“Bởi vì trước kia rất lâu, có một con heo nhỏ đã nói với anh, cô ấy có một nguyện vọng rất dễ thương, là sau này có thể cùng người yêu ngắm sao đêm.” Lục Cẩm nhẹ nhàng đặt cô trên giường, mĩm cười nhìn cô nói: “Trong thành thị rất ít sao, cho nên anh đã bố trí phòng mình như vậy, về sau lúc nào muốn chúng ta cũng có thể ngắm sao.”
Cô nhất thời cảm động nhìn yêu nghiệt, tuy rằng cô biết yêu nghiệt làm như vậy, dụng tâm cũng không có gì tốt đẹp, nhưng hắn bố trí rất giống các vì sao lóe sáng trên bầu trời. Nếu không phải hết lòng chú tâm bố trí, làm sao có thể giống thế này?
“Cám ơn anh.” Cô ôm khuôn mặt của yêu nghiệt, hôn nhanh một cái.
Trong mắt Lục Cẩm hiện lên một tia kinh ngạc, nhìn cô, khóe miệng lộ ra một nụ cười tà ác: “Nụ hôn này không thỏa mãn được anh.” Hắn một tay nắm lấy eo cô, một tay xoa gáy cô, bạc môi chạm vào môi cô.
Nụ hôn của hắn, lúc đầu ngang ngược bá đạo, đến cuối lại rất ôn nhu, làm cô quên đi ý muốn phản kháng…
Yêu nghiệt ôm cô nằm thẳng trên giường, cô không hề giãy dụa, tùy ý để cánh tay thon dài của Lục Cẩm rút quần áo trên người cô, thuận thế lướt qua chân cô, tiếp theo lần dò tìm kiếm hai cánh hoa đỏ bừng.
Cô cả kinh, hít sâu một hơi, áp lực trong lòng như muốn trào ra ngoài, thẹn thùng mở miệng: “Đừng như vậy…”
“Em biết không? Thanh âm của em rất quyến rũ, thật làm người ta muốn phạm tội mà,” Lục Cẩm cười, tay không ngừng ma sát qua lại cánh hoa đỏ bừng, tiện đà xâm nhập cửa vào chập hẹp, Thanh âm khàn khàn: “Ôi… Đừng chặt như vậy.”
Có sao? Cô thầm nghĩ.
Yêu nghiệt cúi đầu, hôn đôi môi như hoa hồng của cô, Đầu lưỡi nhẹ mở hàm răng vẫn còn đang đóng lại, dây dưa chiếc lưỡi đinh hương của cô… Lục Cẩm quấn quýt lấy lưỡi cô, khiêu khích mơn trớn như có như không …
“Ưm…” Cô nhịn không được thở dốc một tiếng, hình như hôm nay yêu nghiệt rất nhiệt tình?
Nụ hôn của yêu nghiệt từ từ trượt xuống, rất nhẹ nhàng hôn da thịt cô… Môi hắn lướt qua mỗi địa phương, nơi đó giống như bị lửa nóng quét đến
“A… Lục Cẩm.” toàn thân cô run rẫy, anh ta… Dám cắn nụ hồng trước ngực cô?! Cảm giác xa lạ này làm cô hưng phấn lại bối rối, chẵng biết nên làm thế nào.
“Từ nay về sau anh là yêu nghiệt của mỗi mình em.” Hắn ngẩng đầu tựa vào bên tai cô nói nhỏ, làm cho cả người cô nháy mắt tê dại như bị điện giật!
Cô không biết nên làm gì, cho nên bắt lấy quần áo hoàn hảo của yêu nghiệt, cọ tới cọ lui trên người hắn, muốn giải thoát khó chịu không hiểu trong người, nhưng càng cọ lại càng khó chịu
“Đừng nóng vội, anh đến đây.” Cùng với tiếng nói nhỏ của yêu nghiệt, Cô kinh ngạc nháy mắt thấy căng thẳng, ngay sao đó bị cảm giác đầy đủ vây quanh.
Yêu nghiệt động thân tiếng vào thân thể run run của Vũ Vũ, cô hơi híp mắt, nhìn Lục Cẩm… Hắn ra sức vận động, trên mặt là vẻ cưng chiều vô hạn, sau đó cúi đầu, dùng môi mút lấy quả nho phấn hồng mê người.
Từng trận tê dại truyền đến, làm cho cô theo bản năng ưỡn cong người, không an phận cọ cọ vào hắn.
“Ngô…” Khoái cảm liên tục bay lên, cô nhịn không được khẽ rên lên, nhìn yêu nghiệt bật khóc: “Đủ… Đủ rồi, em… Em không chiu nổi…”
“Ngoan, nhịn một chút, rất nhanh sẽ thoải mái mà.” Lục Cẩm vần duy trì tốc độ vừa rồi, thậm chí còn muốn nhanh hơn, ở trên người cô vận động một lần rồi lại một lần
“A…” Cô khó nhịn ngẩng đầu lên, tay nắm chặt gối đầu, thét to: “Thật sự… Không được… Đã qua… Thật lâu …”
“Anh đến đây.” Lục Cẩm gầm nhẹ một tiếng, mầm móng nóng cháy nháy mắt phóng vào cơ thể cô, chấm dứt trận vận động kịch liệt.
Ngày thứ hai.
Cô chậm rãi mở hai mắt sương mù nhìn chung quanh đầy sao lòe lòe tỏa sáng, sau vài giây sửng sốt, cô nháy mắt nhớ tới một màn tối hôm qua, mặt hơi đỏ lên, tuy rằng không phải lần đầu tiên cùng yêu nghiệt làm cái kia, nhưng ngày hôm qua yêu nghiệt cũng quá nhiệt tình đi…
Lúc này, một cánh tay sát lại kéo cô vào lồng ngực kiên cố,, vẻ mặt Lục Cẩm giống như thực hiện được gian kế nhìn cô: “Đang nghĩ gì thế?”
“Em…” Giờ phút này cô thập phần bối rối, tuy rằng tối hôm qua yêu nghiệt khiến cô thực hạnh phúc, nhưng mà ở trong văn phòng làm chuyện đó, qua đêm nay làm sao nhìn mặt người ta đây…
Nhìn vẻ mặt cô lúc vui, lúc sầu, yêu nghiệt nhịn không được bật cười: “Không việc gì, về sau sẽ quen, bởi vì sau này sẽ còn nhiều trường hợp đặc biệt hơn nữa.”
Cô nhất thời há to miệng, vẻ mặt khiếp sợ nhìn yêu nghiệt, thanh âm nhẹ run: “Anh… Anh… Anh vừa nói cái gì? Cái gì là trường hợp đặc biệt?!”
Lục Cẩm nhìn biểu tình khẩn trương của cô, khóe miệng lộ ra nụ cười tà ác: “Sau này, từ từ rồi em sẽ biết.”
“Hả?!” Cô nháy mắt suy sụp, lệ rơi đầy mặt nhìn những vì sao chợt lóe trên đầu.
Sao, mau mang cô đến hành tinh nào an toàn hơn đi!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook