Yêu Nghiệt Quay Về Giả Ngốc Vương Gia Tiểu Kiều Thê
-
C29: 29 dây xích bằng vàng
Tần Mặc Uyên nhìn thấy nàng bộ dáng tà ác ý cười càng đậm, cắn nhẹ lên cổ nàng, bàn tay sốc lên nàng váy dài luồng vào bên trong đùa giỡn nàng đoá hoa, bàn tay đặt trên eo nàng kéo xuống nàng áo di chuyển đến trước bộ ngực tròn cách cái yếm lại nhéo lại xoa nắn.
" A! đừng! mà!.
"
Giản Ly cảm giác được, ngón tay! ngón tay của hắn đâm vào bên trong, nơi đó bị hắn đùa giỡn truyền tới từng trận sung sướng run rẩy, nàng cảm thấy giữa đùi dính ướt nàng bị hắn lộng ướt tiết ướt chính mình đùi càng lúc càng ướt, Giản Ly muốn đẩy bàn tay của hắn ra nhưng không thành, hai chân run run mềm nhũn không thể đứng vững, nửa thân trên gần như chống đỡ lại trên bàn.
" Ư.
a! buông!.
buông tha! ta! đi "
Giản Ly túng, nàng thật sự chịu không nổi đâu, chịu không nổi.
" Nha! ngươi nói gì? "
" Hức! ư!.
"
Nam nhân cực kỳ ác liệt lên tiếng, ngón tay bên trong di chuyển nhanh hơn, thò tới gần mút vành tai của nàng.
" Á! không! ư.
a~"
Giản Ly thân thể một trận run rẩy không còn sức lực trực tiếp trượt xuống, Tần Mặc Uyên nhanh chóng ôm lấy eo nàng đỡ lại, bàn tay của hắn còn ở bên trong chưa rút ra khỏi váy của nàng.
" Ngươi vừa ra rồi "
Tần Mặc Uyên liếm cái cổ của nàng, cảm giác được chính mình bàn tay đang dính ướt, cười khẽ nói, ngón tay ở nơi hoa tâm ấn nhẹ một cái.
" Ah!.
"
Giản Ly thân thể nhẹ giật một cái, âm thanh rên rỉ tuông ra bên ngoài.
" Muốn hay không? ngươi nói muốn ta, ta liền giúp ngươi "
Nam nhân nhếch môi cười nói, âm thanh trầm thấp quyến rũ, bàn tay lại ở dưới váy nàng tác oai tác quái.
" Ư! Không! a.
không thích!.
"
" Rầm! "
" Muội muội!! bảo bối "
Giản Diễm mở ra cửa phòng nhìn thấy muội muội bảo bối quần áo sốc xếch sắc mặt ửng đỏ đứng trước bàn trang điểm, đồ đê tiện Tần Mặc Uyên đang ôm lấy eo nàng, hình ảnh chấn động Giản Diễm linh hồn trực tiếp bay mất, muội muội bảo bối bị chó tha rồi!!
" Tiếp tục tiếp tục hahaha "
" Rầm! "
Giản Trì ở phía sau lấy lại tinh thần cười gượng lên tiếng xách cổ áo Giản Diễm đóng cửa lại nhanh chóng chạy đi, nữ nhi của hắn ô ô đáng thương bị chó cắn rồi ô ô nữ nhi bảo bối.
Giản Ly thân thể cứng đờ xoay người đẩy mạnh Tần Mặc Uyên ra, bản thân lui về phía sau, trừng mắt nhìn hắn.
" Ngươi làm cái gì đâu!! "
Tần Mặc Uyên bị đẩy ra bàn tay bên trong váy của nàng cũng rời đi, hắn không trả lời nàng nhướng mi nhìn bàn tay dính ướt trong suốt chất dịch đột nhiên giơ tay đưa đến bên môi liếm một cái, còn không tồi.
Giản Ly nhìn thấy như vậy cảnh tượng hoảng hốt trừng mắt nhìn hắn, hắn!.
cư nhiên cái kia!.
" Làm ngươi! "
Hắn nâng mắt nhìn Giản Ly vừa nói vừa bước nhanh tới bế lên nàng quăng lên trên giường, thân thể đè lên người nàng cọ xát, đem hai tay đang vùng vẫy đè xuống.
" Ngoan ngoãn ta không bị thương ngươi, nếu không!.
"
Tần Mặc Uyên cười khẽ, hắn cảm giác được dưới thân người thân thể run lên.
" Cốp! "
" Không bị thương cái cm ngươi đồ đê tiện, chết đi!! "
Giản Ly dùng đầu đập mạnh vào cái trán của Tần Mặc Uyên tức giận hét lên.
" A!.
nàng dám "
Tần Mặc Uyên cái trán đau nhói rên lên một tiếng nguy hiểm ánh mắt nhìn chằm chằm nàng.
" Ngươi đừng có nhìn ta! "
Giản Ly sắc mặt ửng đỏ, trải qua phía trước cao trào ánh mắt còn mang theo mông lung hơi nước, môi sưng đỏ, bộ dáng vừa đáng thương vừa ủy khuất, kiều diễm mê người, còn có cái trán bởi vì đụng hắn cũng trở nên sưng đỏ.
" Sao lại không nhìn nha, nàng bộ dáng làm người khác rất muốn ăn luôn!.
biết không? "
" Ngươi không cần nói mấy lời kì lạ!! "
" Aư~!.
dừng lại!.
"
Tần Mặc Uyên bàn tay đang lướt trên đùi nàng, di chuyển đi lên tiến vào trong váy của nàng.
" Dừng lại? dừng ở đây!.
hay ở đây!.
"
" A!.
không phải!! "
Giản Ly nắm chặt áo của Tần Mặc Uyên không ngừng khóc thút thít.
" Ngoan!.
dùng tay của ngươi sờ ta đi "
Tần Mặc Uyên thấy vậy cúi xuống hôn lên mặt nàng, nhẹ cắn vành tai đỏ ửng của nàng, bàn tay trêu đùa đóa hoa vẫn không ngừng lại, âm thanh khàn khàn cầu xin nàng mau đến an ủi hắn.
Giản Ly bị hắn làm ngốc thật sự nghe lời, bàn tay lung tung di chuyển trên người hắn, sờ hằn muốn sờ ở đâu.
" A! ư!.
không cần chỗ đó! a!.
ta sẽ không sờ ngươi được!! "
" Hộc! chết tiệt!.
"
Nàng bàn tay lung tung di chuyển trên người hắn càng làm hắn hứng phấn hơn.
Tần Mặc Uyên bắt lấy bàn tay của Giản Ly đặt lên chỗ kia đang không ngừng sưng lên dùng tay nàng không ngừng xoa, Giản Ly sắc mặt đỏ bừng lên, trong tay bị buộc cầm lấy thứ kia vừa nóng hổi vừa!.
lớn làm nàng sợ tới mức rụt tay lại, chính là người nào đó không cho phép, vẫn nắm chặt tay nàng làm nàng giúp hắn xoa xoa thứ kia!.
Tần Mặc Uyên trong cổ họng không ngừng phát ra tiếng sung sướng than nhẹ, cúi đầu hôn lên cổ nàng từ từ trượt xuống trước ngực.
" Nương tử!.
nương tử a!.
"
Tần Mặc Uyên vô thức rên rỉ kêu lên.
Giản Ly bừng tỉnh lại, hắn không nhớ ra nàng là ai sao nàng có thể cho hắn lên giường của nàng chứ!!
" Đồ đê tiện cút ra cho ta!! "
Giản Ly hung hăng rút tay ra, đá Tần Mặc Uyên ra khỏi người nàng.
" Hư! "
Tần Mặc Uyên đột nhiên bị nàng phản kháng lại bị nàng đá sang một bên rên lên một tiếng, trong mắt âm trầm bộ dáng sắp thỏa mãn lại bị nghẹn! nàng đang đùa với hắn sao hắn!.
chết tiệt quá nghẹn khuất!!
Giản Ly bị sắc mặt của hắn dọa lông tơ dựng lên, lui lại trốn trong góc giường, dùng chăn trùm chính mình chỉ ló ra cái đầu nhỏ cười gượng nhìn hắn.
" Ha.
ha! có gì từ từ nói!.
từ từ nói, ngươi đừng kích động!.
"
" Ha!.
"
Tần Mặc Uyên vươn đầu lưỡi liếm khoé môi trên mặt quỷ dị cười, nàng làm hắn nghẹn một hơi, hiện tại kêu hắn bình tĩnh? hắn rất bình tĩnh nga!.
Giản Ly nhìn hắn như vậy liền sợ hãi nuốt nước bọt, đáng sợ quá huhu, ai tới cứu nàng a.
Tần Mặc Uyên âm u nhìn nàng giơ tay bắt đầu thoát trên người quần áo.
" Á!!.
ngươi làm gì thoát quần áo mau mặc vào a! "
Giản Ly hốt hoảng che lại chính mình mắt không dám nhìn hắn.
" Tới đây ta làm ngươi biết ta vì cái gì muốn thoát quần áo! "
Tần Mặc Uyên tràn đầy tươi cười tới gần nàng bắt lấy nàng cổ chân kéo ra đè xuống dưới thân, hung ác thủ đoạn xé rách nàng quần áo, Giản Ly muốn hét lên hắn liền đem vừa tháo xuống cái yếm nhét vào trong miệng nàng, đè xuống nàng hai tay đang không ngừng loạn quơ, cúi đầu cắn xuống trước ngực nàng một cái, phía dưới hung ác đâm vào nàng.
" Kêu a, tiếp tục kêu, lại kêu cũng không có người giúp ngươi, càng kêu ta càng thích nha "
" Ô! ô!.
"
Vì cái gì nàng hiện tại bộ dáng giống như bị hắn cưỡng gian a, cứu mạng với!!! hắn muốn đâm chết nàng huhu.
__ __ _ __ __ _
Giản Ly tỉnh lại thời gian đã gần tới buổi chiều, ân được tắm rửa sạch từ đầu đến chân, chỉ là!.
nàng!.
đang ở đâu vậy?!!
Chỗ này giống như một mật thất, nàng đang ở trên giường đá lớn, những thứ cần có đều có đủ không thiếu thứ gì.
" Keng! keng!.
"
Nàng vừa động đậy ngồi dậy bước chân muốn xuống giường, thanh âm dây xích va chạm nhau vang lên trong phòng!.
Giản Ly: cái con moẹ gì đây????
Giản Ly kích động bắt lấy dây xích ở cổ chân nàng, dây xích bằng vàng, bằng vàng, vàng!.
đm khốn nạn, thật sự là dây xích kìa.
" Tỉnh? "
Tần Mặc Uyên từ bên ngoài bước đi vào, nhìn Giản Ly đang ngây ngốc ngồi trên giường.
" Tần! Mặc! Uyên! ngươi xem ta là cẩu sao!! "
Giản Ly ngẩn đầu tức giận nhìn hắn, nghiến răng từng chữ nói.
" Sao có thể nha, ta thích ngươi như vậy nên mới nhốt ngươi lại nha!.
nếu không ngươi bỏ trốn phải làm sao bây giờ, lại nói ngươi chân bị xích lại như vậy nhìn liền rất xinh đẹp, thực thích hợp chân ngươi nha "
Tần Mặc Uyên đi lại gần nàng quỳ một gối xuống trước mặt nàng, cầm lấy bàn chân của Giản Ly gương mặt để gần xát vào cọ cọ, lưu luyến ôn nhu nói.
Hoảng sợ Giản Ly:!.
đại ca làm ơn đi ngươi là muốn làm hắc hóa đại boss phản diện à?? ta không muốn làm nữ phụ bị boss phản diện bắt nhốt đâu!!
Nàng trong nội tâm không ngừng gào thét lên.
" Ta! á đau!"
Giản Ly đang muốn nói vài câu làm hắn bình tĩnh lại liền bị hắn cắn vào cổ chân một cái.
" Nàng không muốn bỏ trốn có phải hay không? "
Tần Mặc Uyên ngẩn đầu nhìn nàng, ánh mắt đen tối không rõ.
" Không!.
không có! không có!.
"
Giản Ly sợ hãi xua tay, moẹ thật đáng sợ quá đi người đâu mau cứu bảo bảo với!!
" Thật ngoan "
Tần Mặc Uyên đứng dậy ôm nàng vào trong lòng, xoa đầu nàng nói.
Huhu trả lại nàng cái kia ngây ngốc dễ bắt nạt tướng công, Giản Ly trong lòng cắn khăn khóc không ra nước mắt, híc eo đau, đau quá đi ô ô nàng thật khổ huhu.
Tần Mặc Uyên giống như biết được nàng không thích bị trói buộc, rất nhanh tháo xuống dây xích cho nàng, mang Giản Ly đi ra khỏi mật thất ăn cơm.
Giản Ly nhìn quen thuộc đại sảnh nhướng mày, Thần vương phủ!.
ở Thần vương phủ có cái kia mật thất? thằng này có phải là trước đây đã đối với nàng hoài cái gì không thể cho người biết kì quái ý niệm phải không vậy??
" Nương tử~ "
Tần Mặc Uyên tươi cười nhìn nàng, đơn thuần không có chút vết bẩn.
Giản Ly: ma quỷ a ma quỷ!!
Giản Ly bị Tần Mặc Uyên uy một đũa lại một đũa làm nàng ăn thật no, sao đó mang nàng đi dạo.
" Vương gia Phi Vũ quốc công chúa tới nói là có chuyện muốn cùng người nói "
Ngô Kỳ lau mồ hôi, gia trở về bộ dáng thực là đáng sợ, còn xích vương phi lại, hảo cầu nguyện giúp vương phi.
" Cho nàng ta vào "
Tần Mặc Uyên vốn muốn nói cút đi chính là không thể điều khiển được bản thân nói ra trái lương tâm lời nói.
" Vâng thưa vương gia "
Ngô Kỳ nhanh chóng chạy đi, vương gia bị gì vậy a.
Lục Chúc Vũ được mang vào đại sảnh, Ngô Kỳ nói nàng ta uống trà chờ một chút vương gia sẽ tới liền nhanh chóng rời khỏi, mẹ gia nhìn nàng ta bộ dáng kia khinh thường đủ thứ giống như sắp trở thành nữ chủ nhân vậy đó, đúng là buồn nôn.
" Tần Mặc Uyên "
Giản Ly nhíu mày bắt lấy cánh tay Tần Mặc Uyên.
" Đi thôi nương tử "
Hắn nhếch môi cười mị hoặc nhìn bàn tay nàng đang bắt lấy cánh tay hắn.
Đại sảnh!!
" Vương gia các ngươi rốt cuộc khi nào mới tới! "
Lục Chúc Vũ phát hỏa bộ dáng nữ chủ nhân quát lớn thị vệ bưng trà vào.
" Cô tìm ta làm gì "
Tần Mặc Uyên ôm eo Giản Ly tiến vào cửa đi đến chủ vị ngồi xuống.
Giản Ly đang muốn ngồi qua cái ghế bên cạnh hắn liền bị hắn kéo một cái ngồi vào trong lòng hắn.
" Tại sao con tiện nhân này lại ở đây!! "
Lục Chúc Vũ nghe thấy thanh âm quay mặt qua muốn tươi cười xinh đẹp nhìn Tần Mặc Uyên, nhưng lại nhìn thấy Giản Ly đi bên cạnh hắn liền trừng lớn mắt, không phải nàng đã hạ tình cổ cho hắn rồi sau, không phải hắn sẽ quên mất con tiện nhân này sau, sau có thể thân mật như thế được!!!
Giản Ly nhìn vẻ mặt của Lục Chúc Vũ liền hiểu được, xem ra Tần Mặc Uyên mất trí nhớ có liên quan đến nàng ta.
" Ta sao lại không thể ở đây nha, ta gả cho hắn, không ở đây chẳng lẽ là Chúc Vũ công chúa ở đây nha "
Giản Ly cười khẽ, âm thanh như có như không châm chọc khiêu khích, khiến Lục Chúc Vũ tức đến sắc mặt xanh mét.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook