Yêu Nghiệt Nhớ Thuần Ngốc
Chương 4: Hứa yêu nghiệt, thằng nhãi như hắn ta mà có thể lại có điểm vô sỉ đến thế sao?

Chớp mắt cái đã trôi qua kỳ thi cuối kỳ. Hai tay run run cầm bảng báo cáo kết quả thi cuối kỳ, Tô Nhan không khỏi mặt đầy phiền muộn, kích động nói năng lộn xộn,“Thượng đế a! Phật Di Lặc a! Anh Xuân ơi ! Chị Phượng ơi! Tôi quả nhiên không có tin nhầm người. Kỳ nghỉ đông này tôi nhất định sẽ cho các người mỗi người mỗi ngày đều được cung phụng như tiên.”

Nhìn qua danh sách “tà ác”, Tô Nhan vinh dang đứng trong top 10. Tuy rằng chính là thứ 8 nhưng ít ra còn có cái công đạo. Cô không bao giờ cần lo lắng phải né tránh khi nhìn thấy mẹ Tô nữa, không bao giờ sẽ phải gặp ác mộng trong đêm khiến người đầy mồ hôi lạnh, không bao giờ phải sợ tới mức hồn bay phách tán nữa khi mẹ Tô lơ đãng nói chuyện cùng ai đó.

Thật quá tốt. Tô Nhan giống như bình thường vuốt ve hai má của người yêu vậy, mềm nhẹ vuốt ve bảng báo cáo thành tích. Đây chính là kim bài miễn tử đã được hé mở. Oa oa ha ha ha. Có kim bài miễn tử này thì kỳ nghỉ đông này cô rút cuộc cũng không cần phải hoàn toàn thoát ly hủ giới.

Nhìn Tô Nhan vừa khóc vừa cười, mặt không ngừng biến sắc thì trừ bỏ Lăng Sở Sở ra thì tất cả các bạn học cũng không tự giác mà bảo trì khoảng cách ba thước đối với Tô Nhan. Thực không có biện pháp, đối với một người không bình thường thì nhân dân quần chúng đều đã lựa chọn kính nhi viễn chi.

“Được rồi. Đừng ở chỗ này mà nổi điên nữa. Cậu nhìn đi, cậu đã làm cho các bạn học sợ hãi hết rồi.” Lăng Sở Sở lần này cũng có kết quả không sai biệt mấy so với Tô Nhan, xếp thứ 12 nên hiện tại tâm trạng cũng khả vui sướng.

“Hì hì.” Tô Nhan cũng chấn tĩnh lên một chút nhưng chính là trên mặt vẫn lộ ra vẻ tươi cười ngốc bẹp.

“Ai…” Lăng Sở Sở lắc lắc đầu, biết thần kinh bạn học Tô Nhan của mình đang nhất thời hưng phấn thì tuyệt đối sẽ không có khả năng yên tĩnh. Nhìn bảng danh sách trước mắt, Lăng Sở Sở đột nhiên chú ý tới một điểm tồn tại không bình thường, “A Nhan… Đứng thứ nhất lần này thế mà không phải là lớp trưởng.”

“Gì? Không thể nào? Cậu không phải là nhìn nhầm đó chứ?” Nghe được tin tức này, Tô Nhan lập tức nhảy dựng lên. Bọn họ đã học cùng với lớp trưởng ngay từ đầu, mỗi lần thi cuối kỳ thì đều đứng thứ nhất không một lần đánh mất vị trí, có thể nói như một thần tiên vậy. Chẳng lẽ thần tiên như vậy mà cũng có thể thất thủ sao?

“Phốc…” Mắt nhìn lướt qua bảng xếp hạng, Tô Nhan hỗn độn, nhân sinh quả nhiên có vô số bất khả tư nghị. Đứng thứ nhất thế mà lại là … Dĩ nhiên là Hứa yêu nghiệt. Thật đúng là yêu nghiệt a. Thế nên mới đem lớp trưởng thần tiên đẩy xuống vị trí thứ hai chứ.

“Thực là nhìn không ra nhé..”

“Ừ, đúng là nhìn không ra thật.” Tô Nhan cúi đâu tỏ rõ 120 % đồng ý.

“Con người không thể đánh giá bằng vẻ bề ngoài, cổ nhân dạy chí phải.”

“Tướng mạo của hắn còn rất tốt nha.”

“Không phải đều nói về những người ngu ngốc chỉ có dáng vẻ bên ngoài không có học thức tài năng thôi sao? Tướng mạo tốt nhưng thành tích bình thường đều là như vậy mà . Cho nên không thể nói tướng mạo a.”

Hai người đồng thời quay đầu nhìn về phía cách đó không xa Hứa Triết Quân đang sửa sang lại cái bàn, đột nhiên cảm giác người này hơn người khác một vầng ánh sáng vàng rực rỡ.Đây là người đánh bại thần tiên đó nha.

“Di… tớ như thế nào lại cảm giá như phía sau hắn có linh hồn vậy?” Tô Nhan cảm giác được sau lưng Hứa Triết Quân mơ hồ có hơi thở lành lạnh.

“Ừ, tớ cũng cảm giác được, oán niệm rất sâu nha. Sinh linh bốn phía đều đã bị Hứa Triết Quân dọa đến chạy trống trơn.” Lăng Sở Sở gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

Làm hai người đem tầm mắt vừa chuyển, hoàn toàn có thể thấy được. Trách không được có âm hồn ở sau lưng, trách không được như thế oán niệm ngày càng sâu…Phía sau Hứa Triết Quân cách đó không xa, lớp trưởng thần tiên đang oán giận theo dõi hắn, tay không ngừng nắm chặt quyển sách … oa, họa chắc là đang nguyền rủa Hứa yêu nghiệt rồi.

“Hai người các cậu còn đang ngây ngốc đó làm cái gì? Còn không mau dọn dẹp một chút chạy lấy người.” Không biết từ nơi nào đi ra Tần Mộc thiên vỗ bải vai hai người, cười hì hì nói.

Liếc mắt nhìn Tần Mộc Thiên một cái, Tô Nhan nói, “Hừ! Các chị đây đã sớm thu thập tốt rồi chỉ tùy thời cơ mà ra đi nữa thôi.”

“Phải không đó?” Tần Mộc Thiên cười hắc hắc, đối với Lăng Sở Sở liên tục lắc đầu nói “Nguyên lai đã sớm thu thập tốt rồi sao? Sở Lâm Phong kia đúng thật là oan uổng nha. Một người ở dưới lầu ăn không khí. Chậc chậc, thật sự là rất đáng thương.”

“A!” Lăng Sở Sở hung hăng trừng mắt nhìn Tần Mộc Thiên liếc mắt một cái, dám tiêu khiển cô sao, “A Nhan nhan, tớ đi trước đây.” Nói xong cũng không quay đầu lại mà chạy thẳng xuống dưới lầu, để lại một mình Tô Nhan đứng chôn chân tại chỗ.

Nhìn Lăng Sở Sở vội vàng chạy đi, Tô Nhan không có từ để nói mà lòng cảm thấy chua xót, “Ai. Gặp sắc quên bạn, cổ nhân dạy cấm có sai.”

“Ha ha, đừng thất thần nữa. Tớ cũng đi trước đây.” Tần Mộc Thiên đem túi đồ lớn lên trên lưng, cợt nhả nói, “A Nhan, sang năm gặp ha! Thừa dịp cơ hội cuối cùng này mà tăng chiều cao đi nha.” Nói xong cũng nhanh chân chạy đi, nhất thời làm cho Tô Nhan cảm thấy ảm đạm, thừa nhận chính mình là người cảm thấy thê lương.

Đột nhiên đầu bị một người nào đó vỗ nhẹ nhẹ lên, Tô Nhan quay đầu lại liền nhìn thấy Hứa Triết Quân. Khóe miệng hắn còn đang nở nụ cười, thật là đẹp mặt nha, “Như thế nào còn ngẩn người như vậy, mọi người đều về hết rồi con không mau lấy này nọ đi?”

“Hả? Uh.” Tô Nhan bước nhanh trở lại vị trí của mình, đem ba lô đã sớm được soạn sửa đi ra ngời. Thẳng đến khi ra khỏi cửa lớp, Tô Nhan mới phục hồi lại tinh thần, chính mình như thế nào lại liền như vậy mà hồ đồ theo lời nói của Hứa yêu nghiệt chứ.

“Còn ngẩn người sao?”

Đầu lại bị vỗ nhẹ một chút, Tô Nhan bĩu môi thở phì phì nói, “Làm sao lại đánh đầu tớ. Đánh như thế lỡ may bị tổn thương thì phải làm sao bây giờ?”

Hứa Triết Quân vuốt cằm đánh giá cao thấp của Tô Nhan một phen, cuối cùng ra kết luận, “Không có việc gì, đều đã muốn như vậy rồi, không kém thêm chút điểm được đâu.” Ý tứ hàm xúc sau lưng rõ ràng là đang châm chọc Tô Nhan khiên cô giơ tay nói, “Điểm còn kém như vậy.Cậu nếu như đem bảng thành tích mà tôi quý trọng đó ra làm trò đùa thì tớ liền không để cho cậu được yên đâu.”

“Được, vậy cậu thử không để tên đi.” Hứa Triết Quân vừa nghe lời này xong, trên mặt hiện lên ý cười.

Phát hiện chính mình “uy hiếp” đối phương nhưng giống như ngược lại là bị “uy hiếp” khiến cho Tô Nhan cảm giác chính mình giống như đánh một quyền lên bông vậy, rất khó chịu. Cái miệng nhỏ nhắn không ngừng nói, mắt nhìn trừng trừng Hứa Triết Quân khiến cho Hứa Triết Quân cười đến càng hoan.

“Hứa Triết Quân, hai ta cùng đường sao?”

“Tớ ở Kim Hoa Quế Viên.”

Kim Hoa Quế Viên? Chẳng phải là dãy nhà đối diện với Ngân Hoa Quế Viên của nhà cô sao? Chết tiệt Hứa yêu nghiệt này, ngay cả nơi ở đều ở gần cô là sao chứ.

“Nhưng hai chúng ta không cùng đường, tốt nhất là vẫn mỗi người đi một ngả đi.” Tô Nhan mắt đảo quanh, giống như tiếc nuối nói.

Hứa Triết Quân dừng cước bộ, hai mắt híp lại để lộ ra một cỗ ý tứ hàm xúc không rõ cảm xúc gì, “Bạn học Tô Nhan, theo tớ được biết thì nhà của cậu là ở Ngân Hoa Quế Viên mà.”

“À…” Nói dối bị vạch trần, Tô Nhan xấu hổ cười lập tức tiếp lời, “Đúng vậy nhưng tớ muốn đi trước đến phía tây thành phố mua mốt số thứ này nọ.”

“Phải không? Nhưng mà cái kia thật là khéo, tớ cũng đang muốn đi đến phía tây thành phố mua ít đồ.” Trên mặt Hứa Triết Quân mang theo ý cười.

Tô Nhan chỉ cảm thấy chính mình đứng trước Hứa yêu nghiệt thì khí thế đều biến mất, chiều cao 1m8 quả nhiên trời sinh ưu thế đánh bại hoàn toàn chiều cao đáng thương không đến 1m6 của cô khiến bạn học Tô Nhan không có gì ngăn cản, “ Hì thật khéo, thật là khéo..” Mắt thấy tình thế không đúng, Tô Nhan thấy gió đã thổi quyết định đi theo địch.

“Uh.” Hứa Triết Quân giống như vừa lòng gật gật đầu, vừa đi vừa hỏi, “Cậu muốn đi đến phía tây thành phố mua cái gì?”

“À… tớ muốn đi xem sách tham khảo.” Tô Nhan sửng sốt một chút, thuận miệng bịa chuyện nói dối. Quả nhiên cần thiên thiên vạn vạn lời nói dối để bù lại.

Hứa Triết Quân gật gật đầu, vẻ mặt kinh ngạc nói, “Thật đúng là rất khéo, tớ cũng tính đi xem sách tham khảo.”

Nhìn vẻ mặt ngoan ngoãn của Hứa Triết Quân, Tô Nhan không nói gì, cúi đầu đi một mạch. Nhưng mà ở sâu trong nội tâm của Tô Nhan nhịn không được hướng tới cuồng phong rống giận : Hứa yêu nghiệt, thằng nhãi như hắn ta mà có thể lại có điểm vô sỉ đến thế sao?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương